75. Vầng trăng ẩn dụ
Bùi Thính Tụng ngu người rồi, nhưng hắn còn phải giả vờ như mình đã dự liệu từ trước, nếu không sẽ bị lòi đuôi là cầm bài trắng nói mò.
Cái gì mà Nhật Bản Âu Mỹ sản phẩm trong nước, đừng nói là phim con heo thật chứ.
Không phải đi? Cái này làm sao phát sóng được?
"Bỏ phiếu lần nữa."
Hạ Tử Viêm, Lộ Viễn và Bùi Thính Tụng vote cho đội trưởng như cũ, Lăng Nhất xoay theo chiều gió cũng sửa phiếu, Giang Miểu nhận bốn phiếu bị loại trừ.
"Miểu Miểu đã bị loại, Miểu Miểu lại đây." Người dẫn chương trình giữ chặt cánh tay Giang Miểu, "Đừng để bị lộ nha."
Giang Miểu vừa nhìn thấy bài của mọi người liền cười, "Thôi vậy, mọi người cố lên."
"Được, trò chơi tiếp tục. Vẫn là Tử Viêm bắt đầu."
Hạ Tử Viêm lại cười nói, "Lần này nên đổi lại từ sau ra trước đi."
Phương Giác Hạ cũng nhìn thoáng qua Bùi Thính Tụng. Hắn biết nếu lúc này từ chối, nhất định sẽ tăng thêm hiềm nghi.
"Rồi, để em nói trước."
Mặc kệ có phải là phim con heo thật hay không, nếu bọn họ đã miêu tả gần đến như vậy rồi chắc phải có chỗ tương tự. Bùi Thính Tụng đánh cuộc một phen, "Đây là hoạt động cần dùng mắt để hoàn thành."
Bốn người còn lại gật đầu đầy thâm ý, sau đó lượt nói chuyển sang Phương Giác Hạ.
Qua sao?
Phương Giác Hạ miêu tả, "Ừm...... Hoạt động này có thể làm một mình, hoặc làm nhiều người, nhiều người cùng làm thì bầu không khí sẽ khác."
Nghe Phương Giác Hạ nói những lời này, trong đầu Bùi Thính Tụng càng nhiều dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ là xem phim con heo thật?
Bùi Thính Tụng lập tức suy sụp, sao hắn có thể không được, lại còn bị Phương Giác Hạ nói không được!
Từ những câu miêu tả của bọn họ vừa rồi, Lăng Nhất mơ hồ cảm thấy hình như không quá giống bài mình, cái gì Âu Mỹ Nhật Bản, nhà ma mà còn phân chia quốc gia hay sao, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng cầm bài có nội dung, mấy trò chơi kiểu này, bài gián điệp và bài thường luôn luôn có vài chỗ tương tự nhau.
"Ừm......" Lăng Nhất ngẫm nghĩ, "Tôi cảm thấy, loại hoạt động này có lẽ sẽ, sẽ làm người ta tương đối hồi hộp."
Tới Lộ Viễn, cậu ta chỉ nói ngắn gọn, "Sẽ có người kêu lên."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Nhóm này đúng là có độc!!"
Hiện tại trong đầu Bùi Thính Tụng đã đã bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh khó miêu tả.
Hạ Tử Viêm hắng giọng, "Lúc đêm khuya tĩnh lặng làm việc này thì có cảm giác hơn."
Dẫn chương trình Trần Mặc đã không nhịn được, "Trước đây xem trò chơi này tôi chỉ phải lau mồ hôi giùm bài trắng và gián điệp, nhưng hôm nay tôi phải lau mồ hôi giùm chương trình của mình mất thôi."
Một MC khác cũng nỗ lực nhịn cười, "Hướng đi trò chơi hôm nay lái càng lúc càng xa."
"Ha ha ha ha ha ha!"
MC nữ nói, "Thôi bây giờ bỏ phiếu nào."
Hạ Tử Viêm vote Lăng Nhất, "Lăng Nhất hơi giống đang nói mò, cậu ấy bảo làm hoạt động này sẽ hồi hộp, nhưng vòng trước tôi đã nói trò này yêu cầu tố chất tâm lý. Cảm giác Lăng Nhất dựa vào đó mà đoán."
Phương Giác Hạ lại bỏ phiếu cho Lộ Viễn, "Tôi cảm thấy cả hai đợt Lộ Viễn đều, nói thế nào nhỉ, đều miêu tả hơi bị......"
"Tớ nói cái gì nào?" Lộ Viễn hỏi.
Hạ Tử Viêm cười, "Không phù hợp với trẻ em, sau đó còn kêu lên." Nói xong chính cậu ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái, "Không đúng, càng nói càng không đúng......"
Phương Giác Hạ thành công tìm được đồng minh, "Đúng không, thật sự rất kỳ cục."
Hạ Tử Viêm gật đầu, "Tớ sẽ không la lớn lên đâu."
Phương Giác Hạ học theo, "Tớ cũng sẽ không."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Không phải," Lộ Viễn lập tức kích động, "Các cậu sẽ không thật sự cho rằng tớ là......" Cậu ta nghẹn một chút, nhấn mạnh, "loại bài-đó chứ."
Những lời này lập tức nhắc nhở Bùi Thính Tụng, Lộ Viễn nói loại bài-đó là cậu ta nghĩ lầm rồi, rất hiển nhiên bài trong tay Hạ Tử Viêm và Phương Giác Hạ không phải giống như thế.
Vậy thì là cái gì? Hoạt động dùng mắt xem, Nhật Bản và Âu Mỹ rất nổi tiếng, đồ trong nước không được, một người cũng có thể, nhiều người thì không khí sẽ khác, đêm khuya tĩnh lặng.
Trọng điểm là, Bùi Thính Tụng hắn không được.
Chuyện này quá buồn cười, hắn còn chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không được, thôi được rồi, trừ chuyện lần trước đi nhà ma.
Ma?
Bùi Thính Tụng phút chốc hiểu rõ, hóa ra là xem phim kinh dị!
Mấy người này thật quá đáng, suýt nữa thì làm bài trắng của hắn lộ tẩy rồi.
Sau khi đại khái đoán được đáp án, Bùi Thính Tụng bắt đầu châm ngòi thổi gió, giống như trải qua trăm cay nghìn đắng trong trò chơi tìm được mật mã kho báu, hắn bắt đầu phân tích rất có lý, "Loại trò chơi này bình thường rất khó có bài trắng xếp đầu, bởi vì sẽ không biết phải miêu tả thế nào, em cảm thấy anh Viễn có thể đang cầm bài gián điệp, định hướng tiết tấu."
Lăng Nhất cảm thấy mình đang cực kỳ nguy hiểm, vừa thoát khỏi ma trảo của Hạ Tử Viêm trong gang tấc, vì thế vội vàng hùa theo Bùi Thính Tụng, "Tôi cũng thấy thế, từ lúc bắt đầu Viễn Viễn đã miêu tả gài hàng rồi."
Đội trưởng đứng một bên thầm nghĩ, không phải bắt đầu từ chỗ tôi sao?
Vì thế, nhóm K hi hi ha ha dốc toàn phiếu loại Lộ Viễn.
MC ho khan một tiếng, "Trò chơi tiếp tục."
Lăng Nhất diễn sâu a một tiếng, "Còn tiếp tục sao."
"Quay lại miêu tả từ chỗ Tử Viêm."
Hạ Tử Viêm đứng thẳng, cầm micro, "Đến trình độ này rồi khó miêu tả ghê, hay là thôi mình nói thẳng ra đi." Cậu ta nghĩ nghĩ, nói ra một câu mấu chốt, "Xin mọi người xem XX trên màn hình công cộng."
"Ha ha ha ha tự động xen xọt."
Nghe cậu ta nói thế, Lăng Nhất lại cảm thấy bài của Hạ Tử Viêm không khác bài mình lắm, không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cậu không phải gián điệp sao? Chẳng lẽ lúc trước Nhị Hỏa đúng là nói theo bài người khác?
Cậu cẩn thận miêu tả, "Ừm...... Tiểu Bùi từng lên hot search vì cái này."
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đã biết ai đang cầm bài gián điệp. Sắc mặt Phương Giác Hạ trấn định, "Trong mấy kỳ ghi hình nhóm chưa từng xuất hiện, nhưng có hoạt động tương tự."
Bùi Thính Tụng đã biết Lăng Nhất lấy được lá bài đi nhà ma, nghe cách nói của Phương Giác Hạ càng thêm chắc chắn những người còn lại lấy bài phim kinh dị, vì thế hào phóng nói, "Hoạt động này không thể tự đi trải nghiệm, tuy đôi khi sẽ có cảm giác quá nhập tâm vào trong cảnh."
"Rồi, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu!"
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho kẻ bị lộ còn không biết Lăng Nhất. Lăng Nhất cảm thấy quá oan uổng, nhưng lại không biết phải nói thế nào, "Các người bắt nạt tôi!"
Trong lòng Bùi Thính Tụng cười ha ha, bắt nạt chỉ sợ là tôi không phải cậu đâu.
Trong sân chỉ còn lại ba người, trò chơi vẫn chưa chịu kết thúc, Hạ Tử Viêm cầm micro nói, "Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, khẳng định là Tiểu Bùi, cậu ấy vừa vặn là người cuối cùng."
Bùi Thính Tụng đã từng nói ra suy đoán có lẽ trận này không xếp bài trắng lên đầu, nếu bây giờ bỏ phiếu cho Hạ Tử Viêm sẽ vi phạm vào logic của chính hắn, "Em cũng ngốc rồi, bây giờ không biết bỏ cho ai, các anh muốn loại em cũng đúng, nhưng em đã nói rõ hoạt động này không thể thật sự đi trải nghiệm."
Hạ Tử Viêm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hơi chút hoài nghi, sau đó cậu ta thử nhớ lại hai đợt trước Phương Giác Hạ miêu tả cũng tương đối mơ hồ, vòng thứ nhất cân phiếu, đợt thứ hai lại nói hoạt động một người có thể, nhiều người làm cũng được.
Lúc này Phương Giác Hạ bắt đầu cãi giúp Bùi Thính Tụng, "Tớ cảm thấy Tiểu Bùi không phải đâu, bởi vì lúc tới nói em ấy không được, em ấy cũng không phản bác."
"Ha ha ha ha ha ha không thể phản bác!"
"Bùi Thính Tụng không được! Ha ha ha ha!"
Bùi Thính Tụng chỉ có thể theo thang bò xuống, "Em đúng là không được, không cần xấu hổ, cực kỳ không được." Hắn nhìn Phương Giác Hạ, "Tin em đi."
Phương Giác Hạ cẩn thận suy nghĩ lại lời hai người kia nói một lần, mặc kệ nghĩ thế nào Hạ Tử Viêm cũng không thể là bài trắng, người thứ nhất lên tiếng, khả năng là bài gián điệp cũng không lớn. Cho dù Bùi Thính Tụng ăn nói rất logic, nhưng anh vẫn lựa chọn tin vào quy tắc trò chơi, "Tôi bỏ phiếu cho Tiểu Bùi."
Bùi Thính Tụng ngốc luôn, "Ủa gì, vừa nãy còn nói không phải em cơ mà, sao giờ lại thành chơi boomerang rồi?"
Phương Giác Hạ sửa phiếu làm Hạ Tử Viêm lại nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ vừa nãy Giác Hạ nói giúp Tiểu Bùi là muốn kéo phiếu, sau lại nghĩ không thể chọn đứa đứng trước được nên dứt khoát thay đổi phiếu?
Vì thế Hạ Tử Viêm cũng chơi boomerang theo, "Tôi vote Phương Giác Hạ."
Bùi Thính Tụng bị hai cái boomerang đánh cho đầy đầu là dấu chấm hỏi. Nhưng hắn cầm bài trắng, lúc này mà muốn thắng đương nhiên phải cùng phiếu với Tử Viêm.
Yêu đương thì tính làm gì, Bùi Thính Tụng chỉ vào Phương Giác Hạ, "Em cũng vote Giác Hạ."
Khán giả dưới đài đã bị mấy người này diễn cười đến xóc hông, đặc biệt là cao trào Thính Giác tương ái tương sát.
"Được." MC nỗ lực duy trì trạng thái trấn định, "Bây giờ chúng tôi tuyên bố --"
Nhạc nền vang lên.
"Bài trắng chiến thắng!"
Hạ Tử Viêm lập tức giật mình, lần sửa phiếu này sai rồi.
"Tôi biết mà." Phương Giác Hạ đập tay hai cái xuống bàn, vốn dĩ anh cũng không có quá nhiều ham muốn thắng bại, nhưng chơi đến cuối sắp bắt được bài trắng, cách thành công chỉ có một bước.
Tưởng tượng đến đây liền cảm thấy hơi giận, Phương Giác Hạ quay sang nhìn Bùi Thính Tụng, đá đá chân hắn mấy cái, ngữ khí tuy không có dao động quá lớn, nhưng lời nói ra lại rất đáng yêu, "Đồ lừa đảo, còn dám vote cho anh."
Bùi Thính Tụng trốn tránh Phương Giác Hạ, rất hả hê, "Đoạn cuối em cũng bị hai người làm ngốc đấy được không? Là các anh tự nội chiến."
Hạ Tử Viêm giơ tay, "Tại tôi tại tôi, đúng là khúc cuối tôi nghĩ hơi nhiều."
Các thành viên khác quay lại sân khấu, "Cứ như vậy để cho bài trắng thắng rồi? Mấy người từng tham gia chương trình chạy trốn mật thất nổi danh nào đó đó nha."
Phương Giác Hạ vẫn kiên trì, "Theo phiếu của tôi là thắng rồi." Nói xong lại cảm thấy tức, muốn thụi Bùi Thính Tụng, nhưng lại sợ tay trái hắn bị thương nên nhịn xuống, nắm chặt tay đặt giữa không trung
"Biết làm sao được, ai bảo em thông minh quá." Bùi Thính Tụng mặt dày bắt lấy cổ tay Phương Giác Hạ kéo xuống, ở dưới mặt bàn nắm nắm tay anh.
MC không nhịn được chen lời, "Đây là tiết mục Ai là gián điệp phập phồng lên xuống nhất trong lịch sử chương trình này đấy."
"Đúng vậy, luôn đứng trước bờ vực kiểm duyệt."
Lộ Viễn nói với Bùi Thính Tụng, "Tiểu Bùi, có phải từ đầu nghe hoang mang lắm đúng không?"
Đội trưởng quen nhọc lòng, "Anh thật lo lắng sau khi chương trình phát sóng, Tiểu Bùi lại bởi vì không được mà lên hot search."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Trò chơi Ai là gián điệp vui vẻ kết thúc, nhóm K biểu diễn một bài hát không phải chủ đề trong album mới, tổ tiết mục chuẩn bị ca khúc để Domino có thể cùng hát, sau đó là trò cậu vẽ tôi đoán. Ghi hình từ giữa trưa đến tối mất năm tiếng đồng hồ, thời điểm kết thúc fan vẫn còn tiếc không muốn dừng.
Kết thúc công việc vừa lúc là thời gian dùng cơm chiều, Trần Mặc cư xử khôn khéo, đã sớm kêu trợ lý đặt trước phòng tại nhà hàng nổi danh trong thành phố, mời toàn bộ các MC tham gia chương trình và Kaleido cùng nhau thưởng thức đặc sản địa phương. Khẩu vị của thành phố này thiên cay, làm Phương Giác Hạ có khẩu vị Quảng Đông thanh đạm ăn mà cả người đổ mồ hôi.
Ăn cơm khó tránh phải mời rượu, Phương Giác Hạ còn chưa kịp giải thích, Bùi Thính Tụng đã giành trước, "Anh Giác Hạ không uống được rượu."
"Ồ vậy à, Tiểu Bùi thì sao?"
"Em cũng không uống được nhiều, em uống nước lọc được rồi ạ."
Tránh được một phiền phức uống rượu, vẫn còn phiền phức nhỏ đồ ăn cay, Phương Giác Hạ vất vả chọn từ một bàn đồ ăn thứ mình có thể ăn, anh cho rằng thịt trong món thịt xào ớt sẽ không cay lắm, không ngờ vẫn bị trúng chiêu.
Đầu lưỡi như bị đốt cháy, trong tình thế cấp bách còn cầm nhầm ly, sơ ý uống phải ly rượu trắng của Lăng Nhất.
"Ứm."
Trần Mặc nhìn về phía anh, "Giác Hạ sao thế? Bị cay quá phải không?"
Bùi Thính Tụng nhanh tay đưa nước cho anh, "Uống chậm thôi." Nói xong hắn trả lời thay Phương Giác Hạ, "Anh ấy là người Quảng Châu, không ăn được cay."
"Ra vậy, thế cho cậu ấy ăn điểm tâm ngọt đi, món này làm từ gạo nếp, ăn rất ngon."
Bùi Thính Tụng thuận tay gắp cho anh một miếng điểm tâm ngọt, đặt vào trong chén, lại múc cho anh một bát canh cá màu trắng sữa, giúp anh thổi nguội rồi đặt sang một bên.
Hắn chưa từng làm qua mấy việc săn sóc thế này, lúc múc canh còn suýt tự làm mình phỏng tay như mấy đứa con nít.
Nhưng Phương Giác Hạ lại rất thích.
Ăn một bữa cơm, Trần Mặc hàn huyên cùng bọn họ rất nhiều chuyện. Có thể được vị tiền bối nổi tiếng khéo làm người trong giới chỉ điểm là cơ hội rất khó gặp được.
"Các cậu là minh tinh mới nổi, tương lai còn con đường rất dài phải đi, nhưng các cậu có thực lực, nhất định sẽ có tiền đồ tốt đẹp." Trần Mặc nói, "Chỉ là giới này quá phức tạp, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, vụ các cậu bị lộ ca khúc tôi cũng có biết chút ít, chuyện như vậy sau này có lẽ sẽ còn nhiều, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần."
Giang Miểu gật đầu, "Cảm ơn thầy Trần."
Cơm nước xong đi ra, bên ngoài đột nhiên trở lạnh, Phương Giác Hạ chỉ mặc một lớp áo T shirt ngắn tay, vừa ra ngoài đã đánh cái hắt xì nho nhỏ, anh vừa ôm lấy cánh tay đã có một tấm áo khoác đáp lên người.
Là áo khoác hoodie màu xanh Bùi Thính Tụng mặc ghi hình hôm nay.
"Không sao, anh không lạnh đâu." Phương Giác Hạ muốn cởi áo ra trả cho hắn, Bùi Thính Tụng lại cố ý hung dữ, trừng mắt với anh, "Mặc vào."
Thừa dịp những người khác còn đang bận chào tạm biệt, hắn kề sát bên tai Phương Giác Hạ nhẹ giọng, "Nghe lời."
Phương Giác Hạ hoàn toàn không có năng lực từ chối hắn, mà hình như trước giờ anh vẫn luôn không có.
Trở lại khách sạn đã là 10 giờ tối, Trình Khương đồng ý để bọn họ ở lại thành phố này hoạt động tự do một ngày, mọi người thu tiết mục náo động cả ngày đều mệt mỏi, vì thế lần lượt trở về phòng mình.
Trình Khương bận lên bận xuống, luôn theo dõi sát sao quá trình thu tiết mục và toàn bộ hành trình, sớm đã mệt chết khiếp, trở về giúp đỡ Tiểu Bùi tắm rửa thay quần áo, vừa thấy đồng hồ chỉ vào 11 giờ, cũng tùy tiện tắm rửa sơ qua rồi leo lên giường tắt đèn, "Đi ngủ sớm một chút đi."
Bùi Thính Tụng nằm trong chăn, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng ngáy của người đại diện, nhưng hắn không ngủ được, vẫn còn rất tỉnh táo, trong đầu như có đèn kéo quân chiếu lại đủ loại tình huống ban ngày trải qua, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Phương Giác Hạ nhảy múa. Vòng eo của anh đẹp như vậy, tựa như dòng nước lưu động trong đêm đen.
Hắn thích hết thảy những thứ lưu động.
Phương Giác Hạ một mình mở cửa phòng, anh có thói quen sạch sẽ nên việc đầu tiên sau khi về phòng là tắm rửa, hơi nước nóng ẩm trong phòng tắm làm cho đầu óc anh mơ hồ, càng tắm càng không được tỉnh táo. Vì thế anh tắt vòi nước, thay đồ ngủ sạch đi ra khỏi, đi vài bước liền ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại màu trắng.
Ngửa đầu lên, Phương Giác Hạ nhớ tới hình ảnh ban ngày mình bị Bùi Thính Tụng đè dưới thân, cũng không biết tại sao lại nhịn không được nhớ đến.
Trong phòng đơn yên tĩnh đến đáng sợ, âm thanh đồng hồ gõ tích tắc, hòa làm một với đồng hồ trong lòng anh, nhảy đến nỗi khiến anh hơi luống cuống.
Phương Giác Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa không trung đen kịt chỉ có một vầng trăng tròn phát ra ánh sáng trắng dìu dịu.
Không biết có phải ngụm rượu uống nhầm ban chiều phát huy tác dụng hay không, nhìn một lúc, Phương Giác Hạ cảm thấy màn trời đen kia giống bộ y phục đen hôm nay anh mặc trên người, vầng trăng nghiêng nghiêng như một cái lỗ tròn trịa, đặt vừa vặn một trái tim.
Cứ như vậy, Phương Giác Hạ xem chính mình là một đề toán học, áp dụng phương pháp hoán đổi, sau khi thay đổi giá trị tương đương thì trái tim bị đào đi mất rồi, giữa vòm ngực đen kịt chỉ còn lại một cái động phát sáng.
Quả nhiên là thế.
Cánh tay vươn ra đụng phải chiếc áo khoác xanh đặt ở mép giường, Phương Giác Hạ kéo nó qua trùm lên mặt mình. Anh vốn quen thói sạch sẽ, bây giờ lại nảy sinh ảo tưởng với một chiếc áo đã bị người khác mặc qua.
Đây là áo của Bùi Thính Tụng, bên trên có mùi của hắn.
Phương Giác Hạ nhắm mắt lại ngửi ngửi.
Hình như còn có cả hương vị trái tim mình nữa.
Cách nói này rất vớ vẩn, rất không hợp logic, hoàn toàn là một ảo tưởng không thực tế.
Dường như càng ngày anh càng trở nên giống Bùi Thính Tụng.
Tiếng điện thoại rung kéo anh ra khỏi ảo tưởng, Phương Giác Hạ mở mắt, trái tim vẫn đập kinh hoàng. Mang theo một tia cảm giác tội lỗi bí ẩn, anh kéo cái áo ra, duỗi tay sờ lấy điện thoại bên gối đầu, xem tin nhắn gửi tới.
[ Tautology: Ngủ rồi sao? ]
Đúng là nhớ cái gì thì cái đó tới, Phương Giác Hạ điều chỉnh lại hơi thở, trả lời chưa ngủ.
Anh nắm di động, trong lòng bỗng nhiên có một chút chờ mong. Điện thoại rất nhanh lại chấn động lần nữa.
[ Tautology: Ánh trăng trên giường em không đẹp, em muốn sang giường anh ngắm trăng. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro