73. Gậy ông đập lưng ông
*Bài hát Giác Hạ nhảy trong chương này là &burn của Billie Eilish (with Vince Staples)
Câu này vừa dứt, tiếng fan la hét gần như muốn nhấn chìm toàn bộ phim trường. Trình Khương ở hậu đài nghe mà thấy rùng mình sợ hãi, fan Kaleido hiện giờ chắc phải hơn một nửa là fan CP rồi.
"Dạy online đi thầy Phương ơi!"
"A ha ha ha ha mở phòng livestream dạy toán đi thầy Phương!"
Tất cả mọi người cùng nhau hô hào như vậy, Phương Giác Hạ càng cảm thấy ngượng, anh không rành thể hiện bản thân trên các show giải trí, lúc đứng một mình sẽ có khuynh hướng im lặng, nhưng chỉ cần đồng đội ở bên sẽ theo bản năng dựa dẫm vào bọn họ. Thế nên anh cầm micro trong tay, đưa mắt nhìn trái phải hai bên muốn cầu cứu những thành viên khác.
Thời điểm tầm mắt chạm vào Bùi Thính Tụng, hắn nhanh tay nâng mic lên, "Có điều bây giờ anh Giác Hạ mà đi dạy học thật, thành tích của lớp hẳn sẽ không cao lắm đâu."
Dẫn chương trình Trần Mặc cười tiếp lời, "Đúng vậy, chắc cả tiết chỉ ngồi mải mê ngắm thầy thôi."
Nữ MC lại hỏi, "Nói lại thì, Giác Hạ là visual của nhóm phải không?"
Đề tài rốt cuộc cũng kéo về nhóm nhạc, hai tay Phương Giác Hạ nắm micro, gật gật đầu.
Giang Miểu thay anh giới thiệu, "Không chỉ thế đâu, Giác Hạ phụ trách cả visual, main vocal và main dancer."
"Woa, toàn năng quá." MC cue lưu trình về phân đoạn giới thiệu, "Các thành viên khác của nhóm K cũng giới thiệu về mình một chút đi." Anh ta duỗi tay hướng về phía Hạ Tử Viêm, "Bắt đầu từ Tử Viêm nhé?"
Hạ Tử Viêm gật đầu, nhẹ nhàng tự nhiên giới thiệu tên tuổi bản thân, "Tôi phụ trách biên khúc, mix nhạc điện tử và rapper phụ, cũng là thành viên thứ hai trong hội đánh số."
"Hội đánh số?" MC nghi hoặc hỏi.
Lăng Nhất lập tức nhảy ra giải thích, "Tôi là Lăng Nhất, Tử Viêm là Nhị Hỏa, anh Miểu là Tam Thủy, fan liền đặt tên cho bọn tôi là hội đánh số! Tôi là lão đại của hội đánh số."
Trần Mặc khoát tay, "Cái nhóm này có nhiều chỗ mặn mòi quá."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Theo trình tự, Lộ Viễn tiếp nối Hạ Tử Viêm tự giới thiệu, "Chào mọi người tôi là Lộ Viễn, nhờ phúc của thầy Phương nên giờ ai cũng gọi tôi là thầy Viên. Tôi phụ trách main dancer."
Nữ MC chen vào một câu, "Nghe nói vũ đạo lần này của 《 Phá Trận 》cơ bản đều do thầy Viên biên đạo?"
Các thành viên sôi nổi gật đầu, Lộ Viễn ở trên đài giả vờ giả vịt khiêm tốn, "Không có không có, rất nhiều đề xuất là mọi người cùng thêm vào, phần solo của Giác Hạ là cậu ấy tự biên đạo cùng với thầy dạy múa cổ điển."
MC tán dương, "Vậy cũng đã rất ưu tú rồi."
Giang Miểu tự giới thiệu đơn giản, "Tôi là phó main vocal, phó main dancer kiêm đội trưởng, trước đây tôi học đàn tranh."
Người dẫn chương trình quay xuống khán đài nói, "Lát nữa chúng ta nhờ Giang Miểu biểu diễn một khúc đàn tranh được không ạ?"
"Được!!"
Tới lượt Lăng Nhất, "Chào các bạn tôi là Lăng Nhất, phụ trách main vocal và giọng cao, cũng là cục nhỏ vui vẻ được cưng nhất nhóm!"
Bùi Thính Tụng cố ý làm mặt lạnh, "Ai cưng anh bao giờ?"
"Ha ha ha ha ha!"
Hạ Tử Viêm cũng cố ý trêu cậu, "Được cưng trong mơ đó."
Phương Giác Hạ giả bộ bỗng nhiên bừng tỉnh, "Chẳng trách hôm qua em nói mớ."
Fan dưới khán đài ôm nhau cười, "Ha ha ha ha ha nhóm này bị gì thế?"
Lăng Nhất tủi thân nhìn Phương Giác Hạ, anh đành sờ sờ đầu cậu, "Là đoàn sủng là đoàn sủng."
Nhìn thấy Phương Giác Hạ cưng chiều vỗ về Lăng Nhất, trong lòng Bùi Thính Tụng mất tự nhiên lại không thể nói ra, vô thức lùi về phía sau nửa bước.
Một fan nữ mắt cú vọ đứng gần sân khấu cười to, "Ha ha ha ha Cây Nho thực hiện chiến thuật lùi một bước đấy à!"
Đến phiên Phương Giác Hạ giới thiệu, "Vừa nãy đội trưởng đã nói giúp tôi rồi, ừm, tôi là Phương Giác Hạ."
"Xong rồi?" Bùi Thính Tụng nhìn anh thở dài, bắt đầu tự giới thiệu, "Chào mọi người tôi là Bùi Thính Tụng, đảm nhận sáng tác và rapper, cũng là thành viên nhỏ tuổi nhất, em út của nhóm."
"Thính Tụng mới 20 tuổi đúng không?"
Bùi Thính Tụng gật đầu với MC, "Nhưng em là người cao nhất, thông báo với mọi người một chút em vừa đo lại chiều cao, hiện tại đã tròn 1m9." Nói xong hắn còn dùng tay ra dấu ba con số 190.
Câu này vừa nói ra, trừ Phương Giác Hạ vẫn giữ nụ cười trung lập, toàn bộ các thành viên còn lại bắt đầu giả dối phát ra tiếng trầm trồ.
"Nhóm khẩu kỹ online rồi!"
Kaleido rất có thiên phú ứng đối trong gameshow giải trí, hơn nữa quan hệ giữa các thành viên vốn thân thiết, không cần quá cố gắng xây dựng hiệu quả tiết mục, vai trò của các MC cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Sau khi toàn bộ thành viên đã tự giới thiệu đơn giản, người dẫn chương trình mời bọn họ biểu diễn tài năng của mỗi người, Giang Miểu tấu đàn tranh, Hạ Tử Viêm mang theo bộ thiết bị điện tử biểu diễn mix nhạc tại chỗ, Lăng Nhất hát một đoạn nốt cao trình diễn kỹ thuật, Bùi Thính Tụng đọc một đoạn rap tiếng Anh siêu khó, ngữ tốc nhanh chóng mặt.
Lộ Viễn và Phương Giác Hạ biểu diễn lại bài vũ đạo hai người chưa kịp diễn ở hội ký tên, Bùi Thính Tụng lần đầu được xem đoạn vũ đạo tự biên này. Trước mắt Kaleido vẫn đi theo phong cách mạnh mẽ, đặc biệt là vũ đạo, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đại khai đại hợp, ngoại trừ lần trước ngẫu nhiên trông thấy Phương Giác Hạ múa cổ điển, hắn rất ít khi được xem Phương Giác Hạ nhảy theo phong cách gợi cảm.
Bài hát này có nhịp beat mãnh liệt, nhưng tiết tấu không nhanh, âm thanh tựa như một que diêm liên tục đánh lửa rồi thổi tắt.
Lưng quần baggy khá rộng, thời điểm nhảy múa hơi trượt xuống, vạt áo không che hết để lộ ra một đoạn eo trắng nõn, có thể nhìn thấy hình dạng cơ bụng ẩn hiện.
Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Phương Giác Hạ, vẻ mặt không hề có cảm giác cố tình dụ dỗ, luôn thanh lãnh bình thản như cũ, chỉ những lúc đổi động tác anh sẽ vô thức liếm khóe môi, lộ đầu lưỡi một chút rồi lại nhanh chóng thu về.
Lực chú ý của Bùi Thính Tụng bị ca từ hấp dẫn.
[Lips meet teeth and tongue, my heart skips eight beats at once.]
Theo nhịp nhạc, Phương Giác Hạ thong thả uốn liền hai lần wave, T shirt màu đen bọc lấy eo thon, tựa như triều tịch đêm khuya không thôi nhấp nhô lên xuống.
Đúng lúc ca từ hát đến một câu.
[We all been found guilty in the court of aorta.]
Dục vọng bành trướng đến trước thềm tòa án, em và tôi đều bị phán quyết có tội.
Mạch máu ẩn hiện nảy lên và dòng máu nóng sôi trào chính là chứng cứ.
Động tác lắc hông cuối cùng vừa xuất hiện, fan dưới khán đài la hét không ngừng, lúc nhảy múa Phương Giác Hạ sẽ hoàn toàn giải phóng chính mình, không sợ hãi thể hiện bản thân, cũng không để tính cách nội liễm trói buộc thân thể. Nhưng một khi âm nhạc kết thúc, anh lại trở về với tính cách dễ ngượng ngùng.
"Woa! Chúng ta cho Lộ Viễn và Giác Hạ một tràng pháo tay được không ạ?"
Trên người Phương Giác Hạ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trở lại đứng bên cạnh Bùi Thính Tụng, nhận micro từ trong tay hắn. Bùi Thính Tụng cúi đầu thì thầm bên tai anh, "Anh, eo mềm dẻo quá."
Giọng nói trầm thấp từ tính nổ tung bên tai, Phương Giác Hạ cảm thấy như bị điện giật, bất an liếm liếm môi dưới.
Ở chung quá lâu, anh đã quên mất Bùi Thính Tụng là nhân tố bất ổn đáng sợ cỡ nào.
Tiết mục này có phần lớn thời lượng là chơi trò chơi đối kháng trong nhà, sau màn tự giới thiệu và biểu diễn tài năng, nhóm người dẫn chương trình liền tiếp tục lưu trình, "Tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu phân đoạn trò chơi!"
Nhân viên công tác trải đệm lên sân khấu, phủ kín gần hết một nửa diện tích sàn nhà, MC giới thiệu quy tắc trò chơi, "Trò thứ nhất là bịt mắt đối kháng, lúc nãy Kaleido đã rút thăm chia đội xong, Tử Viêm, Giác Hạ và Lăng Nhất đội xanh, còn lại Tiểu Bùi, Miểu Miểu và Tiểu Viễn đội đỏ. Sau đó mỗi đội sẽ cử ra một người đại diện."
Trần Mặc lấy ra một trái bóng bay nhỏ, "Chúng tôi sẽ buộc bong bóng vào eo các cậu, trước sau đều có một cái, bóp vỡ sẽ bị loại, đổi thành người tiếp theo, người không bị loại có thể ở lại chơi trận tiếp theo. Xin chú ý, toàn bộ quá trình chơi đều bị bịt mắt."
Hạ Tử Viêm ngồi xổm xuống đất ấn ấn tấm đệm trước mặt, "Chẳng trách phải lót đệm to dày như vậy, sợ mọi người chơi sơ ý té ngã thì mệt."
"Có khi còn đáng sợ hơn té ngã."
Lộ Viễn nhấc tay, "Không công bằng, tuyển thủ mạnh nhất đội bọn tôi đang bị thương."
MC nói, "Tiểu Bùi có thể chọn không lên sân khấu, nhường cơ hội lại cho đồng đội."
Phương Giác Hạ rất lo lắng cho Bùi Thính Tụng, tuy đã tra thông tin, biết được vị trí gãy xương kia kỳ thật không nặng, tuổi tác hắn còn nhỏ, tốc độ liền xương rất nhanh, nhưng tâm lý anh luôn sợ hắn đau, sợ hắn không thoải mái, tuy hắn luôn nói không đau chút nào.
"Thôi hay là em đừng lên nữa." Phương Giác Hạ nhịn không được khuyên can.
Bùi Thính Tụng cười, "Nhưng em muốn lên chơi mà."
Lộ Viễn đề nghị, "Hay là đặc cách không bịt mắt?"
"Không sao đâu, tay em cố định vào rồi sẽ không sợ bị đụng, có thạch cao bảo vệ nữa làm sao bị thương vào trong được." Bùi Thính Tụng giải thích, "Vết thương này thật sự rất nhẹ, sắp tháo bột được rồi. Em có thể bịt mắt, hơn nữa ở đây trải rất nhiều đệm."
Ban tổ chức đã biết trước việc có thành viên bị thương, đặc biệt chuẩn bị một tổ trị liệu, bây giờ cũng cố ý lên sân khấu giúp Bùi Thính Tụng gia cố lần thứ hai, bọc miếng chống sốc xung quanh, toàn bộ cánh tay trái đều được cố định ở trước ngực.
"Tiểu Bùi thiếu một cái cánh tay, có thể bớt một cái bong bóng."
"Cao thủ nào cũng chỉ có một tay." Lăng Nhất vỗ vỗ vai hắn.
Lộ Viễn cười rộ lên, "Cậu đang ám chỉ Dương Quá, anh có chứng cứ."
Lăng Nhất lập tức quay đầu nói với Bùi Thính Tụng, "Quá Nhi, Quá Nhi phải cố lên nha!"
Sau khi công tác chuẩn bị đã xong, Trần Mặc hỏi hai đội, "Được, bây giờ hai đội xanh đỏ có thể phái tuyển thủ thứ nhất ra dự thi, ai xung phong trước nào."
Phương Giác Hạ trước giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên chủ động, nói với Hạ Tử Viêm và Lăng Nhất, "Không thì để tớ lên đi."
Lúc đọc quy tắc trò chơi Bùi Thính Tụng đã biết trước sẽ như vậy, cậu em út cực kỳ kích thích, có lẽ vì hắn là người duy nhất trong hội trường này biết Phương Giác Hạ mắc chứng quáng gà, hoặc cũng có lẽ vì anh sẽ là đối thủ của hắn.
Nhìn Phương Giác Hạ chủ động, hai đồng đội còn lại rất vui vẻ, "Được lắm, tổ bọn tôi để Giác Hạ lên đầu tiên!"
Bùi Thính Tụng không tính xung phong làm người thứ nhất, hắn còn muốn xem Phương Giác Hạ chơi một lát, vì thế thêm dầu vào lửa nhường Lộ Viễn lên trước. Nhân viên công tác buộc bong bóng vào hông cho bọn họ, sau khi Phương Giác Hạ và Lộ Viễn mang bịt mắt xong xuôi, cởi giày, được đồng đội dẫn sang hai góc sân cách nhau khá xa.
Hai người bước chân lên đệm, cẩn thận đi về phía trước.
Các thành viên khác và MC đều ngồi xếp bằng dưới đất xem trận đấu, thi thoảng còn làm tiếng động giả quấy nhiều phương hướng của hai người.
Lăng Nhất vẫy tay với Lộ Viễn bị bịt mắt, "Lộ Viễn em ở bên này!"
"Ha ha ha ha ha!"
Đột nhiên rơi vào bóng tối sẽ làm người ta sinh ra cảm giác mất phương hướng, nhưng đối với Phương Giác Hạ mà nói, ghi nhớ phương vị đã là chuyện thường ngày, bóng tối ngược lại còn làm anh quen thuộc hơn so với ánh sáng. Nghe thấy tiếng Lăng Nhất, trong lòng anh rất nhanh đã có phán đoán cơ bản.
Theo lý thuyết bọn họ và MC hẳn là đang ở vị trí trước mặt, sẽ không có thay đổi gì quá lớn. Trước mắt Phương Giác Hạ hiện ra khoảng trống lót đệm rộng rãi, bốn góc, vành đai các thành viên đang ngồi, tin tức thu được từ thính giác cung cấp khoảng cách và phương hướng, khiến anh đại khái hình dung ra vị trí mình đang đứng trên tấm đệm thứ mấy.
Lăng Nhất vẫn tiếp tục trêu Lộ Viễn, "Anh Lộ Viễn đẹp trai nhất, bồ tèo mãi mận của em!"
Lộ Viễn bị hắn chọc cười, "Cậu câm miệng cho anh."
Ngay lúc Lộ Viễn vừa lên tiếng, trong nháy mắt Phương Giác Hạ đã tìm thấy vị trí của cậu ta, anh nghiêng đầu, phương hướng cơ thể thay đổi, vươn dài người ra, vừa đúng lúc có thể hướng ngay chỗ Lộ Viễn đang đứng.
Giang Miểu nhỏ giọng, "Giác Hạ thật lợi hại."
Bùi Thính Tụng co hai gối lên, ánh mắt chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Phương Giác Hạ.
Anh bịt kín mắt linh hoạt như con liệp báo xinh đẹp, dễ như trở bàn tay đã tìm thấy tung tích con mồi.
Lộ Viễn còn chưa kịp tiến vào trạng thái tham gia trò chơi, chỉ lo phản ứng đùa giỡn với nhân tố quấy nhiễu Lăng Nhất, hoàn toàn không phát hiện đối thủ đã lặng yên tới gần, fan dưới khán đài được mấy người dẫn chương trình dặn dò trước cố gắng hết sức duy trì yên lặng, rất nhiều cô bé còn phải tự bịt miệng mình lại.
Bọn họ nhìn Phương Giác Hạ đi từng bước một về phía trước cực kỳ chắc chắn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Đến khi bọn họ chỉ còn cách nhau khoảng nửa thước, Phương Giác Hạ dừng lại, muốn phán đoán vị trí chính xác hơn. Hạ Tử Viêm nhìn ra ý đồ của anh, vì thế cố ý bắt Lộ Viễn nói chuyện.
"Viễn Tử, Viên Nhi ~"
Thấy đồng đội còn hồn nhiên không biết đối thủ đã ở ngay trước mặt, Giang Miểu lập tức nhắc nhở, "Lên tinh thần đi Lộ Viễn, nhanh lên, chuẩn bị chiến đấu."
"Chiến đấu cái gì, em còn không biết Giác Hạ ở đâu?"
Vừa nói xong, một bàn tay đã sờ đến trước ngực cậu ta, Lộ Viễn cả kinh, theo bản năng lùi ra sau, Phương Giác Hạ đoán được cậu ta sẽ lùi lại, vì thế dứt khoát gạt ngã cậu ta xuống, bong bóng gắn sau lưng tiếp xúc với mặt đất nổ tung trong chớp mắt, trong bóng đêm, Phương Giác Hạ sờ soạng đến bong bóng gắn phía trước, dùng sức bóp.
Bong bóng đằng trước cũng vỡ tung.
Bằng thời gian siêu ngắn Phương Giác Hạ đã giết xong một mạng, lông tóc trên người mình lại không hao tổn gì.
"Woa!!!"
"Anh Giác Hạ đẹp trai chết người!"
Đến cả MC cũng phải kinh ngạc cảm thán, "Giác Hạ thật sự quá mạnh, vòng này đội xanh thắng!" Nhân viên công tác vào sân nâng Phương Giác Hạ đứng dậy, bọn họ không tháo bịt mắt của anh, mà trực tiếp đưa anh đến một góc sân khác bắt đầu vòng thứ hai.
"Người tiếp theo của đội đỏ, bọn tôi sẽ không thông báo tên cậu ấy. Lát nữa khán giả và các thành viên khác cũng không được gọi tên cậu ấy ra, quấy nhiễu Giác Hạ một chút."
Chuyện này đối với Phương Giác Hạ đúng thật là chướng ngại.
Bởi vì ở trong lòng anh, đối thủ chỉ chia làm hai loại -- Bùi Thính Tụng và những người khác.
Chỉ cần không phải Bùi Thính Tụng, anh đều có thể toàn lực tiến công, tốc chiến tốc thắng, nhưng nếu là Bùi Thính Tụng, anh sẽ lo lắng cho tay hắn, phải dè chừng cẩn thận đi rất nhiều.
Trước mắt chỉ có thể làm nhiệm vụ phân loại.
Phương Giác Hạ đứng yên tại chỗ, nghe mọi người bắt đầu ồn ào.
"Tới rồi, đội đỏ tới rồi."
Anh nghe được âm thanh, dùng phương thức tương tự lúc nãy để tìm ra vị trí đứng của mình, trải qua một trận, đối thủ của anh nhất định biết rõ nếu phát ra âm thanh sẽ bị phát hiện, cho nên Phương Giác Hạ cũng thay đổi chiến thuật, chuẩn bị trực tiếp đi đến cái đệm trung tâm, tới gần hơn lại lắng nghe tiếng đối thủ.
Anh mạnh dạn sờ soạng đi về phía trước, vươn hai tay ra để giữ cơ thể cân bằng. Bước đi trên đệm mềm cảm giác không thực, rất dễ dàng té ngã.
Lăng Nhất vẫn kiên trì không ngừng khiêu khích quân địch, "Đội đỏ có sợ không nào?"
Phương Giác Hạ lúc này đã theo âm thanh đi đến đệm trung tâm, tập trung phân biệt các loại tiếng động.
"Cậu ấy sẽ không lên tiếng đâu, yên tâm đi." Lộ Viễn thất bại một lần đã biết rút kinh nghiệm.
Lăng Nhất khinh thường, "Ai nói? Cậu ấy yêu tui thì sẽ lên tiếng!"
Đột nhiên, giữa tiếng trêu chọc ồn ào, Phương Giác Hạ nghe được một tiếng cười cực kỳ quen thuộc, hiện lên dù ngắn ngủi nhưng rất gần, chỉ ở ngay phía sau cách anh không xa.
"Bùi Thính Tụng?" Phương Giác Hạ thử xoay người.
Toàn bộ khán giả sợ đơ người, rất nhiều người phất tay với Phương Giác Hạ. Bởi vì trong mắt bọn họ, Phương Giác Hạ bị che mắt không chỉ biết chính xác phương hướng của đối thủ, còn trực tiếp gọi ra tên cậu ta.
Bùi Thính Tụng ở ngay sau lưng anh, khoảng cách hai người cùng lắm chỉ khoảng một mét.
MC cũng kinh ngạc, nhịn không được hỏi, "Bịt mắt của Giác Hạ là đồ giả sao?"
"Nói cho Tiểu Bùi đi?"
Giang Miểu truyền tin cho đồng đội mình, "Đừng nói chuyện, cậu ấy ở gần lắm rồi."
Hắn đúng là đang chờ anh tới gần.
Khóe môi Bùi Thính Tụng cong lên, đứng tại chỗ hô tên Phương Giác Hạ. Ba chữ này làm anh xác nhận, phán đoán của của mình là chính xác.
Phân loại hoàn thành, nhưng bước tiếp theo phải làm thế nào.
Thật sự phải xuống tay với Bùi Thính Tụng sao?
Trong bóng tối, thính giác và độ nhạy cảm của Bùi Thính Tụng không bằng Phương Giác Hạ, nhưng hắn có thể phán đoán cảm giác từ độ lún của tấm đệm mà biết có người tới gần hay không, cho nên hắn ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên mặt đệm.
Mỗi khi giẫm xuống một bước, đệm mềm sẽ lún xuống một chút rồi lại nảy lên, chỉ là khoảng cách ngày càng gần, bàn tay có thể cảm giác biên độ lún càng rõ ràng hơn, còn có tiếng vải ống quần cọ vào nhau sàn sạt của Phương Giác Hạ.
Bùi Thính Tụng nảy sinh một loại khoái cảm gậy ông đập lưng ông.
Một bước.
Chỉ còn một bước.
Phương Giác Hạ duỗi dài cánh tay, cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu theo khoảng cách phán đoán thì hẳn phải đụng vào rồi, nhưng anh lại không sờ tới Bùi Thính Tụng. Chẳng lẽ hắn đã yên lặng di chuyển sang chỗ khác rồi?
Nhưng nếu thế phải có âm thanh mới đúng.
Lòng bàn tay cảm nhận tấm đệm lõm xuống cực kỳ rõ ràng. Vào lúc này, Bùi Thính Tụng quyết đoán vươn tay phải, chuẩn xác bắt lấy cổ chân Phương Giác Hạ.
Không xong. Phương Giác Hạ biết mình đã thua hắn một nước cờ rồi.
Lực đánh bất ngờ kéo anh ngã xuống sàn, Phương Giác Hạ định phản kháng, nghiêng mình để tránh cho bong bóng sau lưng không bị đè ép gây nổ, nhưng anh không thể không thu bớt lực, giữa lúc rối rắm hai chân đã bị chặn lại.
Anh có thể cảm giác được Bùi Thính Tụng đã ngồi lên đùi anh, trọng lượng đè nặng trên người, tay phải dán vào người anh sờ soạng, giống như Phương Giác Hạ sờ soạng phương hướng trong bóng tối vậy, đầu gối, đùi, xương hông, rồi đến vòng eo gầy nhưng rắn chắc.
Người xem bên dưới đã không thể khắc chế tiếng la hét, hết thảy đều đang đến giai đoạn gay cấn.
Bùi Thính Tụng bị che mắt cảm giác được tay Phương Giác Hạ đang giãy giụa, cố đẩy tay hắn ra, trái bóng màu xanh buộc trước eo run rẩy đáng thương giữa va chạm mãnh liệt.
Tay Bùi Thính Tụng đã sờ đến thắt lưng anh, Phương Giác Hạ không biết hắn cố ý hay vô tình, thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay hắn đang xoa nắn lên da, khiến lỗ chân lông cả người anh dựng đứng giữa trận quyết đấu đầy hiếu thắng.
Anh vẫn còn cơ hội phản kháng. Phương Giác Hạ nỗ lực hơi nghiêng nửa người trên, chừa ra không gian cho trái bóng sau lưng, định bụng vươn tay chụp vào bong bóng buộc trước eo Bùi Thính Tụng, vừa sờ đã chạm đến, nhưng anh rất nhanh phát hiện ra hắn cũng có hành động tương tự, vì thế nhanh chóng rút tay về bảo vệ bong bóng của chính mình.
Sau lưng Bùi Thính Tụng chảy đầy mồ hôi, hắn cũng không biết tại sao mình lại nóng như thế, trái bóng sắp tới tay đã bị ngón tay Phương Giác Hạ che lại, hắn không có kiên nhẫn dùng chiến thuật gì nữa, lấy bàn tay trùm lên mu bàn tay anh, dùng sức bóp mạnh.
Sau khi thực hiện hoàn mỹ hành động ác liệt, tâm tình Bùi Thính Tụng cực kỳ sung sướng, ở trên người Phương Giác Hạ bắt chước tiếng nổ, "Bùm."
Mười phần khiêu khích.
Trong tay Phương Giác Hạ chỉ còn lại những mảnh bóng vỡ nho nhỏ, anh kích động giãy giụa khỏi tay Bùi Thính Tụng, chuẩn bị sờ lại trái bóng trên người hắn.
Bùi Thính Tụng dự đoán được bước tiếp theo, từ tư thế ngồi đổi thành khóa trên người anh, hai đầu gối quỳ hai bên mạn sườn. Hắn thiếu mất tay trái để chế trụ Phương Giác Hạ, vì thế nắm lấy một cổ tay anh ấn xuống đệm lót, dùng cái chân đang quỳ chặn lại. Tay kia cũng bị hắn sờ soạng xốc lên, dùng tay ấn xuống.
"Đừng nhúc nhích."
Phương Giác Hạ vừa mất một trái bóng bị hắn ghim xuống sàn nhà.
"Em thật gian xảo." Phương Giác Hạ cắn răng, giọng nói nghe có chút quá sức, lọt vào tai Bùi Thính Tụng ngược lại biến thành cực kỳ gợi cảm.
"Em gian xảo à?" Bùi Thính Tụng dùng sức ấn cổ tay anh, "Em chỉ có một mạng thôi, anh cũng còn lại một cái, nhưng anh có đủ hai tay, em thì mất một tay rồi."
Thân thể khô nóng, giọng nói trầm thấp của hắn vì vận động mạnh mà khàn cả đi.
"Anh, nhường em một chút nào."
Bùi Thính Tụng chặn cả hai tay, thân mình Phương Giác Hạ từ nửa nghiêng bị đè thành nằm thẳng, trái bóng sau lưng tràn ngập nguy cơ, vỏ cao su bóng loáng cọ xát vào lớp đệm mềm mại phát ra tiếng vang nguy hiểm.
Đây là trái bóng cuối cùng của anh.
Sức lực Bùi Thính Tụng rất lớn, Phương Giác Hạ lại không thể dùng toàn lực ứng phó như với những đối thủ khác, chỉ có thể tìm cách tự bảo vệ bản thân.
Vì thế anh dùng hết khả năng cong eo lên để tạo không gian cho trái bóng sau lưng, vô tình cũng tạo ra một vòng cung đường eo xinh đẹp.
Phương Giác Hạ bị lòng hiếu thắng làm choáng váng đầu óc, đương nhiên không biết động tác này mê người đến mức nào.
Trong bóng đêm, Bùi Thính Tụng tựa hồ cảm nhận được toàn bộ hình ảnh của Phương Giác Hạ, trạng thái của anh, tư thế của anh, gương mặt bị che kín mắt, còn vì thở dồn dập mà khẽ nhếch môi, tất cả đều hiện rõ trước mắt hắn.
Thính giác trở nên nhạy cảm, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng Phương Giác Hạ thở dốc chui vào lỗ tai, rất ngứa.
Rốt cuộc hắn đã hiểu rõ giữa bóng tối Phương Giác Hạ hình dung ra mọi thứ trong tầm mắt như thế nào, giờ phút này hắn cảm thấy bản thân cũng đang trong trạng thái tương tự.
Dưới đài truyền đến tiếng la hét cùng hô hào cố lên, rất ồn ào. Bùi Thính Tụng không nỡ đè nặng tay anh quá lâu, bèn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Nháy mắt buông cổ tay Phương Giác Hạ ra, cánh tay Bùi Thính Tụng cọ qua đệm lót, luồn xuống dưới vòng eo đang cong lên, ôm lấy trái bóng vô tội, cũng ôm trọn vòng eo Phương Giác Hạ.
Cánh tay khóa chặt, lòng bàn tay dùng lực, trong nửa cái ôm như điện quang thạch hỏa xẹt qua, Phương Giác Hạ nghe được tiếng nổ.
Không khí trong trái cầu buộc sau lưng thoát ra ngoài, giữa cánh tay và thắt lưng không còn gì ngăn trở, chặt chẽ dán vào nhau. Bùi Thính Tụng dùng một đòn cuối cùng hoàn thành sứ mệnh, trọng lượng cả người cũng đè hết lên người anh.
Thắng thua trong nháy mắt mất đi ý nghĩa, trái tim Phương Giác Hạ không ngừng kinh hoảng, anh bị ôm quá chặt.
Trò chơi kết thúc. Trong trường quay vang lên tiếng hoan hô thật lớn, Bùi Thính Tụng cũng đứng lên rời khỏi người anh.
Anh nên sớm biết Bùi Thính Tụng chơi trò chơi xảo quyệt cỡ nào. Hắn thiết lập bố cục, lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, nương theo thính giác nhanh nhạy mà cố ý dụ dỗ anh di chuyển theo ý hắn, từng bước một rơi vào bẫy rập, rồi thuận thế tiến công.
Người dẫn chương trình nói rất nhiều, nhưng Phương Giác Hạ không nghe rõ được gì. Anh đẩy đẩy băng bịt mắt lên, thứ đầu tiên trông thấy là gương mặt Bùi Thính Tụng, hắn lấy một tay kéo bịt mắt ném xuống đất, sau đó vươn tay với Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ thở hồng hộc, mệt mỏi nâng tay lên mặc hắn nắm lấy, được hắn kéo đứng lên. Tuy nhìn sắc mặt Bùi Thính Tụng vẫn bình thường, Phương Giác Hạ vẫn có chút không yên tâm, giơ tay chạm chạm vào cổ tay hắn. Bùi Thính Tụng ngầm hiểu rất nhanh, lắc đầu, sờ sờ một chút lên tay Phương Giác Hạ.
"Không có việc gì chứ Tiểu Bùi?" MC lại gần quan tâm hỏi han.
Bùi Thính Tụng lắc đầu, "Không sao cả, nhưng em chỉ chơi được một ván thôi, trận sau thay người đi."
"Tôi nhìn bọn họ chơi mà hồi hộp đổ mồ hôi giùm."
"Tiểu Bùi quá lợi hại, ván này cực kỳ xuất sắc."
Tóc Bùi Thính Tụng ướt sũng mồ hôi dính cả lên mặt, hắn xoa xoa, nói chuyện khiêm tốn đến mức không hợp với tính cách thường ngày, "Không có đâu ạ." Hắn nhìn Phương Giác Hạ, cong cong khóe môi, "Là anh Giác Hạ nhường thôi."
Nói xong, hắn lại nắm tay Phương Giác Hạ ấn lên trái bóng màu đỏ còn treo bên thắt lưng, dứt khoát cầm tay anh bóp vỡ.
Phương Giác Hạ ngẩn người, chuyện xảy ra quá nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng. Chỉ thấy Bùi Thính Tụng nhìn anh, ý cười trên mặt lộ ra chút tính trẻ con, thấp giọng mở miệng.
"Mạng cuối cùng của em, cho anh."
--
Lời tác giả: Đừng bao giờ chơi "Trò chơi" với sói con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro