72. Một mình không yên
Bùi Thính Tụng bị bỏ lại một mình, trong lòng lặp lại những lời Phương Giác Hạ để lại. Mỗi một âm tiết đều được giải phóng, tựa như cánh bướm vờn quanh trái tim hắn.
Hắn chưa bao giờ thích một người nhiều như vậy.
Từ nhỏ Bùi Thính Tụng đắm mình trong hơi thở ở nhân văn, luôn tự phụ mình am hiểu đùa giỡn với chữ nghĩa hơn người. Sau khi gặp được Phương Giác Hạ, hắn mới chân chính tìm thấy thế giới mới, một thế giới hoàn toàn khác với cái lồng chim của hắn.
Bởi vì xuất hiện mệnh đề nên mới có điều kiện thích.
Phương Giác Hạ thật sự là người theo chủ nghĩa lãng mạn từ trong xương cốt, là thi nhân bẩm sinh.
Anh thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của một người đối với mối tình đầu.
Lúc trở lại ký túc xá Hạ Tử Viêm và Lộ Viễn còn chưa có chơi đủ, chiếm cứ máy chơi game ngoài phòng khách, mang mắt kính VR cùng chơi đối kháng. Phương Giác Hạ giúp Bùi Thính Tụng cởi dây buộc cố định, tay hắn đã khá hơn nhiều, không đến nỗi bất tiện như lúc trước.
"Em tùy tiện xối một chút là được."
Phương Giác Hạ hơi ngạc nhiên, "Không cần anh giúp?"
Anh vừa đánh bóng rổ xong, gương mặt trắng nõn vì vận động mạnh mà ửng hồng, dưới ánh đèn phòng tắm như một trái anh đào căng mọng, mỗi sợi lông tơ nho nhỏ đều trở thành nửa trong suốt, khi nói chuyện đôi môi hơi hé, mấp máy lên xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy đầu lưỡi giấu bên trong.
"Nếu anh thật sự muốn giúp em." Tầm mắt Bùi Thính Tụng vô thức dừng trên môi anh, hắn thoáng cúi đầu ghé sát vào Phương Giác Hạ, "Chắc không phải chỉ xối một chút là giải quyết xong đâu."
Có lẽ do ban ngày nói hơi nhiều, giọng nói Bùi Thính Tụng nghe hơi khàn khàn.
Đây là có ý gì.
Phương Giác Hạ đã quen việc nghiền ngẫm mấy câu ý tại ngôn ngoại của Bùi Thính Tụng, trước kia còn tốt, bây giờ làm như vậy càng dễ rơi vào vùng cấm hạn chế. Anh liếm liếm môi theo bản năng, môi dưới hơi mím lại, đây là động tác nhỏ mỗi khi anh thấy xấu hổ, nhưng lại khiến Bùi Thính Tụng càng nhộn nhạo tâm can.
Bên ngoài phòng tắm là tình hình chiến đấu kịch liệt của các đồng đội, mày một câu tao một lời, thế cục cực kỳ khẩn trương. Cách một cánh cửa, tình huống bên trong dường như cũng không khá hơn là bao.
"Sao lại không nói gì?" Bùi Thính Tụng tiến sát thêm một bước, Phương Giác Hạ theo bản năng lùi về sau một bước, cứ như vậy đụng vào bức tường gạch men lạnh lẽo.
Anh bị áp bức rơi vào một điệu tango không có đường thoát.
"Nếu không cần giúp thì anh ra ngoài đây."
Thấy anh bị ép đến nước này, Bùi Thính Tụng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười này thành công kéo lại trái tim đang muốn chạy trốn của Phương Giác Hạ. Cách đó ít phút, anh vẫn sinh ra cảm giác cưng chiều đối với thằng nhóc này, nhưng một khi trả cho hắn quyền chủ động, anh lại trở về làm một Phương Giác Hạ khó lòng chống đỡ.
Bùi Thính Tụng khóa anh vào giữa mình và vách tường thành một không gian nho nhỏ, "Bây giờ có phải anh đang nghĩ, mệnh đề đã được thành lập, nhưng không phải toàn bộ điều kiện anh đều thích, đúng không?"
Bùi Thính Tụng nói lời này có một phần là đùa giỡn, nhưng đích xác cũng là suy nghĩ nội tâm của hắn. Đôi khi hắn lo lắng mình quá trực tiếp sẽ dọa Phương Giác Hạ sợ, anh dịu dàng nội liễm như vậy, có lẽ không thể tiếp thu nổi dục vọng quá mức thẳng thắn.
Cho nên phần lớn thời gian hắn đều lựa chọn che giấu.
Phương Giác Hạ nguyên bản còn đang do dự về quyền chủ động, nghe hắn nói thế thì ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tư mà chắc chắn, "Không, là toàn bộ điều kiện."
Bùi Thính Tụng cứng người.
Phương Giác Hạ còn thành thật hơn so với hắn tưởng tượng, "Có lẽ anh còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh thích toàn bộ."
Nhìn dáng vẻ anh chính trực như vậy, Bùi Thính Tụng đành phải đầu hàng. Sao trên đời lại có người dễ dàng nắm giữ mạng hắn như thế, một bên thẳng thắn nói với hắn mình chưa chuẩn bị tốt, một bên lại dùng vẻ mặt hồn nhiên thanh thuần nói mình thích toàn bộ.
Vừa kích thích ham muốn phá hủy, đồng thời khơi dậy ý muốn bảo vệ.
"Được thôi, thế giờ em hôn ứng trước một cái."
Nói xong Bùi Thính Tụng dán lên môi Phương Giác Hạ, dùng một tay ôm anh sát vào lòng, sát đến mức không khí dường như cũng trở thành một chất keo, dính cứng hai người lại với nhau, toàn bộ tình yêu của bọn họ quanh quẩn do dự trên lưng chừng vách núi, nhảy xuống phía dưới chính là vực sâu tình dục.
Phương Giác Hạ hơi ngẩng đầu lên, anh không chống cự, thậm chí còn có chút dung túng, nâng tay lên ôm nhẹ vào eo Bùi Thính Tụng. Trong nháy mắt này, Bùi Thính Tụng tách ra cánh môi mềm mại, thâm nhập vào trong.
Tay hắn mò dọc theo vạt áo sơ mi, ấn vào sau eo khiến cái ôm càng chặt chẽ. Đầu lưỡi anh rất mềm, eo cũng vậy. Trên làn da Phương Giác Hạ nổi một tầng mồ hôi mỏng, giờ đây nóng lên trong lòng bàn tay hắn. Vì thế hắn cũng nóng lên, thiêu đốt từng mạch máu, nhiệt độ tăng đến mất khống chế giữa sự giao hòa mơ hồ này.
Kem vừa tan mới là loại kem ngọt ngào nhất, tựa như mật ngọt ướt mềm, chỉ nhấp một cái đã thành nước, hòa vào từng tấc khoang miệng, nước bọt tùy tiện chảy xuống yết hầu, chôn vùi vào thân thể.
Một nụ hôn có thể lấp đầy thân xác hoàn chỉnh.
Bùi Thính Tụng tự nhận thức rõ ràng, biết ranh giới định lực của mình nằm ở đâu, cho nên hắn không thể tiếp tục, đành buông Phương Giác Hạ ra.
Ngày xuân rời khỏi đêm đông rét lạnh, dây dưa lại một dải nước tuyết vừa tan.
In trên môi anh một nụ hôn thật dài, Bùi Thính Tụng lưu luyến cúi đầu, đặt trán lên hõm vai anh. Hắn thật sự quá thích Phương Giác Hạ, thích đến mức không muốn lần đầu yêu đương của anh để lại điều gì tiếc nuối, tốt nhất hết thảy đều là thuận lý thành chương, lưỡng tình tương duyệt, tốt nhất là cho dù rất lâu sau này nhớ lại, toàn bộ hồi ức đều là chuyện tốt đẹp.
Bởi vì hắn đã bỏ lỡ quá nhiều, mở đầu không tốt chút nào, về sau mỗi bước đều phải cực kỳ cẩn thận hoàn hảo.
Nhưng phần xấu xa trong hắn vẫn đang tiếp tục kêu gào, muốn chiếm hữu, muốn chà đạp, muốn phá hủy anh dưới thân mình.
Tình yêu khiến người ta mâu thuẫn.
"Em phải làm công tác tư tưởng cho anh trước." Giọng hắn vẫn có chút khàn, ngữ khí lại rất trẻ con, "Có vài điều kiện ẩn có thể còn quá khích hơn anh tưởng tượng, cực kỳ đáng sợ, cực kỳ ác liệt."
Phương Giác Hạ vẫn chưa hồi thần từ nụ hôn triền miên kia, ngực hơi phập phồng, hai chân nhũn ra. Nhưng anh nghe Bùi Thính Tụng nói nửa như uy hiếp, lại nhịn không được bật cười.
"Anh cũng không yếu ớt như em tưởng tượng đâu." Nói xong anh nghiêng đầu, hôn hôn đỉnh đầu Bùi Thính Tụng, nhỏ giọng, "Huống chi mặt ác liệt của em anh đã sớm biết rồi."
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng đóng cửa, ngay sau đó là tiếng Lăng Nhất, Phương Giác Hạ có chút cảnh giác, Bùi Thính Tụng cũng đứng lên khỏi người anh, nửa đẩy anh ra ngoài, "Anh sang phòng bên kia mà tắm."
Phương Giác Hạ giả bộ ỡm ờ đi ra, vừa bước một chân rời phòng tắm lại nhanh chóng xoay người, hôn chóc một cái vào cằm Bùi Thính Tụng.
Sau đó anh mới hài lòng, tựa như con chim sơn ca nhỏ vui vẻ bay đi.
Bùi Thính Tụng cảm thấy tim hắn cũng bị anh mang theo ra ngoài mất rồi. Hắn rúc vào tận trong cùng phòng tắm, thay phiên niệm từ lý luận diệt nhân dục thời Tống Minh đến lý luận triết học đạo đức của Kant*, tay vặn vòi sen sang nước lạnh hòng dập tắt ngọn lửa Phương Giác Hạ vừa châm lên.
(*Immanuel Kant (1724-1804): triết gia người Đức, một có ảnh hưởng lớn đến Kỷ nguyên khai sáng của nhân loại. Ông được cho là một trong những nhà triết học có ảnh hưởng nhất từ trước đến nay.)
Lý luận diệt nhân dục không có chút tác dụng diệt dục gì cả, tuổi hai mươi thật đúng là giày vò.
.
Hành trình bận rộn làm ngày tháng trôi thật nhanh, đảo mắt một cái đã đến thời điểm toàn nhóm đi quay show chương trình giải trí tổng hợp.
Chương trình này vốn là chương trình giải trí có tiếng lâu năm trên sóng truyền hình, quốc dân độ cao ngất ngưởng không ai không biết, rất nhiều gia đình đều chờ đến thứ sáu ngồi trước TV đón xem. Nhắm mắt cũng nghĩ được loại tài nguyên thế này khó tranh thủ đến nhường nào, trước đây chương trình giải trí đầu tiên sau khi debut của Thất Diệu cũng là《 Thứ Sáu Vui Vẻ 》, sau đó gom về vô số fan, thuận lợi nổi tiếng sau một đêm. Đối với Kaleido trong quá khứ mà nói, tài nguyên béo bở như vậy căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Địa điểm ghi hình không nằm ở Bắc Kinh, bọn họ phải bay đến trước một ngày, ở lại khách sạn do tổ chương trình sắp xếp. Cân nhắc chuyện tay Bùi Thính Tụng đang bị thương, bọn họ quyết định đi cổng VIP sân bay, Trình Khương lo lắng hắn sinh hoạt không tiện, lúc chia phòng còn đặc biệt để ý, "Giang Miểu và Lộ Viễn, Tử Viêm và Lăng Nhất, lấy thẻ phòng của mấy đứa đi, Giác Hạ ở một mình."
Lăng Nhất tung hứng thẻ khóa phòng trong tay, "Hả? Giác Hạ ở một mình sao? Sướng thế."
Phương Giác Hạ cũng không ngờ tới, nhận khóa phòng xong hỏi lại Trình Khương, "Tiểu Bùi thì sao ạ?"
"Tiểu Bùi ở với anh," Vẻ mặt Trình Khương như người mẹ lòng mang thiên hạ, vỗ vỗ vai Bùi Thính Tụng, "Vạn nhất có chuyện gì còn chăm sóc cho cậu."
"Không chịu." Bùi Thính Tụng ghét bỏ nói, "Anh lo cho mình còn không xong, lo cho em kiểu gì."
Mắt Trình Khương trợn trắng, "Vậy cậu muốn ai? Đội trưởng được không? Nó là mama tổng quản đấy."
Giang Miểu xấu hổ cười, "Em không được. Gần đây luyện đàn tay hơi đau nhức, bằng không......" Anh ta đẩy Phương Giác Hạ đến trước mặt Bùi Thính Tụng, "Vẫn là Giác Hạ đi."
Phương Giác Hạ đương nhiên tình nguyện chăm sóc Bùi Thính Tụng, hơn nữa bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ở chung phòng, hẳn không có vấn đề gì. Nghĩ đến chuyện buổi sáng mở mắt dậy, người đầu tiên nhìn thấy còn là người mình thích, loại cảm giác này cũng rất tuyệt.
Không ngờ Bùi Thính Tụng lại cự tuyệt, "Thôi, em ở với anh Khương đi, vừa nãy nói giỡn đấy."
"Thằng ranh này thiếu đánh phải không."
Phương Giác Hạ vẫn hơi ngơ ngác, không ngờ ảo tưởng nho nhỏ của mình bị dập tắt mất rồi. Bọn họ đi vào thang máy, Bùi Thính Tụng đứng bên cạnh anh, rũ cánh tay phải cọ cọ vào tay trái anh, đung đưa một lúc, mu bàn tay cũng cọ vào nhau.
"Anh ngủ một mình nhé," Bùi Thính Tụng bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, "Ở một mình một phòng ngủ thoải mái hơn."
"Ừm." Phương Giác Hạ gật đầu, cùng hắn dịch vào tận trong cùng thang máy. Trình Khương đang dặn dò Giang Miểu những việc chú ý khi quay tiết mục, đứng chắn trước mặt bọn họ. Thang máy đi lên, Phương Giác Hạ cụp mắt, thấy tay áo Bùi Thính Tụng bị kéo lên một nửa, vì thế duỗi tay qua kéo xuống cho hắn.
Cảm giác lúc ngón tay anh đụng vào cổ tay thật kỳ lạ, giống như có thứ gì cào vào lòng. Bùi Thính Tụng im lặng hít vào một hơi, nhịn ý nghĩ muốn nắm tay anh xuống.
Để giữ tốt trạng thái, bọn họ đi ngủ sớm không dám chơi quá muộn. Phương Giác Hạ trước đây hầu như chưa từng ở khách sạn một mình, đại đa số thời điểm đều ở cùng Lăng Nhất, ngẫu nhiên cũng thay đổi thành người khác. Nếu phải nói thật thì, với tính cách này anh càng thích ở một mình hơn, không gian xung quanh yên tĩnh cô độc kỳ thật là một nơi sạc điện rất tốt.
Anh mở vali ra lấy quần áo đi tắm, rửa mặt, sấy tóc, sau đó ngồi trên giường xử lý những tin nhắn chưa trả lời, gọi điện thoại một lúc cho mẹ, mọi chuyện đều được tiến hành tuần tự gọn gàng. Mọi việc đã đâu vào đấy, anh hẳn là phải nghỉ ngơi.
Thật kỳ lạ, rõ ràng không dễ gì có được thời gian ở một mình, thế mà Phương Giác Hạ lại ngủ không được. Anh nằm trên giường lật tới lật lui, đảo mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ khách sạn.
Lúc đứng dưới đại sảnh khách sạn anh không nói, lúc vào thang máy anh cũng không nói. Nhưng đến thời khắc này, Phương Giác Hạ mới không thể không thừa nhận, anh muốn được ở cùng phòng với Bùi Thính Tụng.
Anh rất thông minh, làm sao không đoán ra được lý do Bùi Thính Tụng chọn không ở cùng phòng với mình. Nhưng chuyện này ngược lại khiến anh càng thêm thấp thỏm, cũng làm anh sinh ra ảo tưởng mơ hồ nào đó giữa đêm khuya.
Phương Giác Hạ ngồi dậy, cầm notebook của mình trở lại giường trùm chăn lại. Ngón tay anh do dự không quyết đoán trên bàn phím, tầm mắt dừng trên thanh tìm kiếm trống rỗng
Anh là một học sinh ngoan, đã từng tiếp thu rất nghiêm túc chương trình giáo dục giới tính bắt buộc, nhưng trong phạm trù đó chưa từng xuất hiện tình huống giữa nam giới và nam giới. Thế nên anh cảm thấy mình có lẽ cần học tập một chút.
Cách một hành lang, trong một căn phòng khác, Trình Khương giúp Bùi Thính Tụng tháo dây cố định cánh tay, sau đó đỡ hắn cởi áo khoác.
"Thạch cao trên tay em bao giờ mới gỡ ra được?" Bùi Thính Tụng hỏi.
Trình Khương lao lực hầu hạ thằng nhóc còn cao hơn cả mình cởi áo trong, nhớ lại lời bác sĩ dặn dò lúc trước, "Bác sĩ nói, gãy xương cổ tay thì trên dưới hai tuần là tháo bột được rồi, nhưng còn phải đi bệnh viện chụp x-quang xem tình trạng cụ thể đã liền lại đến đâu. Chờ về Bắc Kinh anh chở em đi tái khám xem sao."
Bùi Thính Tụng gật đầu ngồi lại lên giường, nhìn chằm chằm bàn tay bó thạch cao nặng trĩu của mình, thở dài. Ban đầu hắn còn cảm thấy bị thương rất đúng lúc, có thể lợi dụng áp chế Phương Giác Hạ chăm sóc hắn, nhưng hiện tại hắn càng ngày càng cảm thấy thứ này quá bất tiện, ảnh hưởng phát huy.
"À đúng rồi, em có nhận được email của cô Bùi không?"
Nhắc đến Bùi Thính Tụng lại buồn cười, "Em chưa bao giờ xem email. Trong lòng Bùi tổng nếu còn có thằng em trai này thì đã gọi điện thoại cho em rồi."
Hai chị em nhà này thật đúng là khó hiểu. Trình Khương đặt mông ngồi xuống, "Hai người quả là chị em ruột, người này so với người kia còn ngang ngược hơn, hại anh kẹp ở giữa bị hành ra bã. Mỗi lần cậu không để ý đến cô ấy thì email lại bị chuyển tiếp đến chỗ anh, lần nào thấy tên tiếng Anh của cô ấy trên dòng người gửi anh cũng nơm nớp sợ hãi."
"Em mặc kệ, chị ta quản không được em." Bùi Thính Tụng nằm ngửa ra giường.
Trình Khương lắc đầu, "Để anh chống mắt lên xem ai mới quản được chú mày"
"Ai nhỉ......" Bùi Thính Tụng nhìn trần nhà trắng như tuyết, toàn bộ tâm trí đều là Phương Giác Hạ.
Ngày còn nhỏ nghe ông ngoại đọc Tây Du Ký hắn cảm thấy rất vớ vẩn, Tôn Ngộ Không được miêu tả lợi hại như vậy, lên trời xuống đất không gì không làm được, Sổ Sinh Tử nói hủy là hủy, Cửu Trùng Thiên nói nháo liền nháo. Nhưng sau này lại bị một bàn tay ấn xuống, chịu hình phạt đè dưới núi 500 năm.
Bây giờ Bùi Thính Tụng ngẫm lại, đúng là không hề vô lý chút nào, miêu tả rất chân thực.
Hắn bị một bàn tay nắm lấy, dịu dàng bao bọc lấy, dù giãy giụa như thế nào cũng trốn không thoát.
Đêm vẫn như mọi đêm, nhưng giấc ngủ của mỗi người thì lại không ai giống ai. Mới sáng sớm Hạ Tử Viêm đã than phiền Lăng Nhất buổi tối ngủ nói mớ ầm ĩ, còn kéo Phương Giác Hạ hỏi ngày thường làm sao anh chịu đựng được.
Lăng Nhất cãi lại, "Chỉ có tối qua thôi! Tại vì ngồi máy bay nên em mệt!"
Nghe đến hai chữ tối qua, Phương Giác Hạ nhớ lại mình đã "nghiêm túc học tập" những gì, nói chuyện hơi chột dạ, "Đúng vậy...... Ngày thường Lăng Nhất không nói mớ."
Cả bọn ngồi trên xe ồn ào, Phương Giác Hạ nhìn ngoài cửa sổ xe, nơi này thời tiết thiên về kiểu phương nam, không khí ẩm ướt lại hơi lạnh lẽo.
Mùa xuân ở rất nhiều thành phố giống với nơi này, đều có những trận mưa phùn rả rích, nhưng mùa xuân ở Bắc Kinh lại tràn ngập phấn cây dương* bay nhảy như mây, một khi bọn chúng dừng lại cũng là lúc mùa xuân kết thúc.
*Phấn cây dương (杨絮):
Trước kia Phương Giác Hạ không thích phấn cây dương, nó luôn làm mũi anh khó chịu, thậm chí còn ảnh hưởng đến cổ họng, lên sân khấu ca hát không thể phát huy tốt. Nhưng nếu anh đã thích mùa xuân, những sợi phấn dương mềm mại hình như cũng đáng yêu hơn. Anh không ghét nữa, thậm chí tình nguyện mang khẩu trang để chúng nó dừng trên người mình thêm một lúc.
Biết đâu sẽ khiến mùa xuân cũng dừng lại lâu thêm một đoạn thời gian.
Trước khi đến cửa chính tòa nhà đài truyền hình, Phương Giác Hạ đột nhiên nhận được tin nhắn của Bùi Thính Tụng.
[ Chó Dẫn Đường Bị Thương: Tối qua em nhớ anh quá. ]
Chỉ sáu chữ ngắn ngủi này cũng đủ khiến lòng Phương Giác Hạ rối như tơ vò. Rõ ràng đang ngồi bên cạnh anh, có lẽ còn nhìn thấy anh mở tin nhắn ra đọc, nhưng Bùi Thính Tụng vẫn cố tình thản nhiên như không, tùy ý để Phương Giác Hạ kinh hoảng không ngừng.
Anh quyết định không trả lời.
Nhìn Phương Giác Hạ nhét điện thoại vào túi, tất cả mọi người chuẩn bị xuống xe, lại còn kêu gọi nhốn nháo, Bùi Thính Tụng thấy hơi hụt hẫng, cho rằng anh sẽ nhân cơ hội này mà trả lời.
"Tiểu Văn gọi cho họ đi, nói chúng ta tới rồi."
"Dạ!"
Bùi Thính Tụng cũng chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc này Phương Giác Hạ đột nhiên nắm tay hắn, giữa khung cảnh ầm ĩ trong xe tiến đến nói nhỏ vào tai hắn một câu.
"Anh không nhớ em."
Ngắn ngủi chạm vào, lại ngắn ngủi tách ra, mấy tên nhóc lần lượt nhảy xuống xe như bánh trôi thả vào bát, Bùi Thính Tụng theo sau Phương Giác Hạ, tâm trí cũng dính lên người anh mất rồi.
Độ tiếp thu hình tượng tóc dài của đại chúng không cao, thế nên chuyên viên tạo hình của Tinh Đồ trước khi đi đã gỡ tóc nối ra cho Phương Giác Hạ, sửa lại thành một kiểu tóc ngắn trông càng thoải mái thanh tân hơn.
Đi quay chương trình nên chuyên viên tạo hình cũng đổi thành người của tổ tiết mục, lấy hình ảnh càng sát với thẩm mỹ đại chúng, phong cách của sáu người lần này là thanh niên giản dị khỏe khoắn, sẽ không bị lỗi.
Bùi Thính Tụng đội mũ bóng chày da lộn màu xanh đậm, lộ ra ngũ quan lập thể tinh xảo. Trên người mặc áo hoodie rộng màu xanh trái bơ, cánh tay vẫn bị treo như cũ. Phương Giác Hạ mặc áo T shirt đen đơn giản hơi bo viền eo và quần túi hộp rộng màu xám. Chuyên viên trang điểm sấy cong tóc mái cho anh, lộ cái trán trơn nhẵn và ngũ quan ưu việt.
Lăng Nhất nhất quán đi theo con đường em trai đáng yêu, mặc trang phục thể thao màu tím, tóc uốn xoăn như gấu Teddy. Đội trưởng Giang Miểu phối áo sơ mi kẻ sọc và quần jean xám đậm, trên cổ buộc khăn lụa màu đen. Hạ Tử Viêm bị chuyên viên tạo hình đè ra duỗi tóc thẳng, áo trên màu xanh quần thể thao màu đen dài. Lộ Viễn hiếm có dịp được tạo hình trầm ổn một chút, áo T shirt màu trắng quần dài màu nâu, hai main dancer đúng vào một chỗ chính là một cặp Hắc Bạch Song Sát.
Trước khi chính thức quay chương trình bọn họ đã gặp đoàn đội MC, liên tục khom lưng cúi chào. Vị MC dẫn đầu Trần Mặc là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất trong giới, địa vị rất cao nhưng tính cách ôn hòa, vì sự cố âm thanh trong sự kiện phát sóng trực tiếp trước đây nên có ấn tượng rất tốt với Kaleido.
"Gần đây các cậu đặc biệt nổi tiếng, người vây quanh đứng chờ bên ngoài đài truyền hình tất cả đều là fan của các cậu, dưới weibo của tôi cũng thế, ai cũng nhờ tôi làm ơn giúp đỡ các cậu."
Trình Khương ở một bên cười nói, "Đúng thật là cần thầy Trần giúp đỡ ạ."
Đạo diễn thông báo bắt đầu ghi hình bọn họ mới kết thúc đề tài, sau khi vài vị MC lên đài trước làm nóng chương trình, Kaleido đứng trong hậu trường nghe thấy tiếng các MC gọi bọn họ.
"Xin các bạn cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh khách mời chương trình hôm nay, nhóm nhạc siêu nổi tiếng --Kaleido!"
Tiếng hoan hô của fan vang dội như sóng biển, sáu người Kaleido dựa theo chỉ thị của staff lên sân khấu, bắt đầu bài biểu diễn mở màn của bọn họ, chính là đoạn intro《 Phá Trận 》. Phong cách biểu diễn hiện trường của Kaleido trước sau như một, rất nhanh làm cho bầu không khí biến thành sân khấu concert, fan dưới khán đài thi nhau giơ bảng tiếp ứng, đồng thanh hợp xướng cực kỳ đồ sộ.
Kết thúc đoạn nhạc, sáu người tạo dáng ending pose, đi đến trung tâm sân khấu. Trần Mặc cùng các MC khác lên đài, để Kaleido đứng ở vị trí chính giữa.
"Woa, rốt cuộc cũng được nghe hiện trường diễn live《 Phá Trận 》."
"Đúng vậy, thật sự còn chấn động hơn so với tưởng tượng, chẳng trách lại có thể thổi bay các bảng xếp hạng trang web âm nhạc hiện nay."
Trần Mặc hơi cúi về phía trước, nhìn Giang Miểu nói, "Trước hết mời Kaleido của chúng ta chào hỏi với khán giả dưới đài chờ mong đã lâu một cái đã nhé?"
Giang Miểu gật đầu, nhìn các thành viên đứng hai bên, sau đó nhẹ giọng hô lên một hai ba.
Sáu người đồng thời giơ tay ghép thành chữ K, "Chào mọi người, chúng tôi là Kaleido!"
Dưới đài lại bộc phát một trận hoan hô, các fan lâu lắm không có cơ hội như vậy, tất cả chờ mong và nhớ thương trong lòng đều hóa thành lời kêu gọi, từ những tiếng hét chói tai ban đầu biến thành đồng thanh "Kaleido, Kaleido......" Đây đều là danh tiếng chân thật của bọn họ.
Trần Mặc cầm micro nói, "Hôm nay chúng tôi rất vui đã mời được Kaleido đến tham gia chương trình《 Thứ Sáu Vui Vẻ 》kỳ này, nghe nói các bạn cố ý dành thời gian sắp xếp hành trình cho tổ tiết mục, vô cùng cảm ơn."
Giang Miểu lắc đầu, "Không có không có."
Lăng Nhất cũng lắc đầu theo, "Không có không có, chúng tôi không bận như vậy."
Dưới đài có một fan hô to, "Trước đây bọn họ nhàn hạ lắm!"
Hạ Tử Viêm cầm lấy micro, "Vừa nghe đã biết là fan lâu năm rồi."
Các fan ngồi dưới đều cười rộ lên theo. Nữ MC cảm thấy đặc biệt thú vị, "Tôi phát hiện nhóm các cậu không hề thấy lạ lẫm gì nhỉ."
Trần Mặc lại hỏi, "Đúng vậy, tại sao vừa nói các cậu nhàn hạ liền biết là fan lâu năm?"
Bùi Thính Tụng nói tiếp, "Mấy loại tương ái tương sát này đều là fan lâu năm cả, fan mới thì sẽ là các anh làm gì cũng tốt hết."
Dưới khán đài lại cười ầm lên.
"Mà đúng là chúng tôi trước đây rất rảnh rỗi, không có hành trình gì cả." Lộ Viễn vừa lên tiếng đã dẫn đầu mang đồng đội đem bán, giơ tay chỉ chỉ vào Phương Giác Hạ đứng bên cạnh, "Ví dụ như Giác Hạ, rảnh đến mức có thời gian đi thi lấy chứng chỉ sư phạm."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Trần Mặc có chút kinh ngạc, "Thật vậy à? Thi lấy chứng chỉ ngành gì? Trung học cơ sở hay trung học phổ thông?"
Bị đồng đội cue vèo một cái, lại còn là loại đề tài này, Phương Giác Hạ hơi ngượng ngùng, "...... Môn toán trung học phổ thông ạ. Em học đại học chuyên ngành toán học, lúc ấy xác thực là không có bao nhiêu hành trình, bạn học xung quanh đều thi, cho nên cũng đi theo họ thi lấy cái chứng chỉ."
Lăng Nhất bổ sung, "Dù sao cũng là sinh viên Bắc sư."
Một vị dẫn chương trình khác đùa thêm, "Cho nên Giác Hạ đã tính hết rồi, debut không nổi thì trở về dạy học phải không?"
"Ha ha ha ha!"
"Anh ơi phụ đạo em làm 5.3* đi!"
(*5.3 là tên viết tắt của giáo trình toán học '5 năm cao khảo 3 năm mô phỏng', xuất bản T6/2008. Cuốn sách này chủ yếu tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề thi tuyển sinh đại học và dự đoán các đề thi tuyển sinh đại học cao đẳng.)
Bùi Thính Tụng thấy vành tai anh đỏ lên hết cả, cầm micro trêu ghẹo, "Ai lại không muốn được thầy Phương dạy cho chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro