71. Mệnh đề là em
Nhìn đôi mắt trong suốt của Phương Giác Hạ, khóe môi Bùi Thính Tụng hơi cong lên, không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu anh một chút, biểu tình trên mặt hơi kiêu ngạo, lại có vẻ hơi trẻ con, "Vậy em sẽ là con số tự nhiên không thú vị thứ hai."
"Thế thì em còn không thú vị bằng anh một xíu đó."
"Mặc kệ, dù sao em chỉ muốn đi theo sau anh."
Bùi Thính Tụng tỉ mỉ cẩn thận lựa chọn một điểm trên trục số vô hạn, nhưng hắn không dự đoán được, điểm này lại tốt đẹp đến nhường nào.
Sau khi hội ký tên kết thúc, sáu người Kaleido ngồi trên xe bảo mẫu về công ty. Tiểu Văn ngồi trên ghế lái đóng cửa xe, nhốt tiếng hò hét kêu gọi của các fan ở bên ngoài, "Vốn dĩ hôm nay có tài xế tới nhận việc, nhưng con anh ấy bị bệnh xin nghỉ, tôi đành đảm nhiệm lái xe ngày cuối cùng!"
"Ấy tài xế Tiểu Văn của chúng mình muốn nghỉ việc sao ~" Lăng Nhất từ phía sau ôm cổ cậu ta.
"Chúng ta sắp đổi xe lớn hơn nha." Hạ Tử Viêm nói.
Tiểu Văn có chút kinh ngạc, "Sao anh biết?"
Lộ Viễn cười cậu ngốc manh, "Ghế lái thêm một người, anh Cường lại chen vào nữa thì chỗ đâu mà ngồi."
"À đúng đúng." Tiểu Văn thoát khỏi ma trảo của Lăng Nhất, chờ Trình Khương tiến vào liền khởi động xe.
Từ khi Bùi Thính Tụng bị thương, Phương Giác Hạ luôn lo lắng đề phòng, sợ tay hắn bị va đập đụng vào. Bọn họ vẫy tay từ biệt các fan, chạy ra đường lớn. Phương Giác Hạ tùy thời chú ý tình hình giao thông, ngẫu nhiên cũng sẽ quan sát Tiểu Văn.
Anh phát hiện Tiểu Văn vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu.
"Tiểu Văn, có chuyện gì thế?"
"Không biết có phải em nhìn nhầm không." Tiểu Văn nhíu mày, "Cứ luôn cảm giác có xe đi theo chúng ta."
Trình Khương cũng cảnh giác lên, kéo cửa sổ xe nhìn phía sau, "Cái Volkswagen màu đen?"
"Đúng vậy." Tiểu Văn cảm thấy kỳ quái, "Từ lúc bắt đầu đi nó đã ở phía sau rồi, giờ đã qua mấy ngã tư mà nó vẫn đi theo."
Phương Giác Hạ theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, sau khi loại trừ vài khả năng thái quá, anh thử phỏng đoán, "Hay là fan tư sinh?"
Fan cuồng hoặc fan tư sinh là một quần thể rất đặc thù, tuy cũng mang danh fan, nhưng hành động của bọn họ kỳ thật đã vượt quá phạm vi fan bình thường, ví dụ như dùng thủ đoạn không chính đáng lấy được số điện thoại cá nhân của minh tinh, điên cuồng gọi điện thoại quấy rầy, hoặc là bám đuôi xe thần tượng, theo vào khách sạn bọn họ ở, thậm chí có cả hành vi đáng sợ đặt camera quay lén.
Trình Khương đóng cửa xe, "Có lẽ thế. Đổi đường vòng về công ty đi, nếu còn đi theo, tám phần là đúng rồi."
Không khí trong xe lập tức lạnh xuống, Lăng Nhất thở dài, "Lại có tư sinh."
Giang Miểu sờ sờ đầu cậu thay cho an ủi.
Năm ngoái Lăng Nhất đã từng vì tư sinh quấy rầy mà đổi số điện thoại mấy lần, mỗi ngày đều bị gọi làm phiền, nếu không tiếp điện thoại lập tức sẽ nhận được vô số tin nhắn nhục mạ, chặn số này lại mọc ra số khác. Khi đó Lăng Nhất chịu áp lực rất lớn, nhưng lại không tìm được biện pháp giải quyết nào tốt, chỉ có thể trốn tránh tránh.
Rõ ràng trước mặt gọi anh ơi anh à, nhưng việc các cô gái này làm đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thường.
Tiểu Văn thả chậm tốc độ xe, trong loại tình huống này không thể dùng tốc độ cắt đuôi được, làm vậy chỉ càng thêm nguy hiểm.
"May mà hôm nay chúng ta không có hành trình nào gấp gáp." Cậu ta vòng xe qua đường dài hơn, nhưng chiếc xe kia vẫn theo sau như cũ, cứ như vong hồn đuổi mãi không đi.
Bùi Thính Tụng nhớ ra, "Lần trước em về trường học cũng có người đi theo, nhưng em không để ý."
Trình Khương có chút bực bội, muốn hút thuốc nhưng bây giờ không được, "Chắc chắn là tư sinh rồi, sau này cậu đi học bọn anh sẽ xếp người đi theo bảo vệ cậu."
Hạ Tử Viêm lắc đầu, "Vệ sĩ cũng không theo vào lớp học được, phiền lắm."
Vòng một vòng lớn trở lại công ty, bọn họ nhanh chóng xuống xe, quả nhiên, chiếc xe theo sau họ cũng dừng lại mở cửa đi xuống, là mấy cô bé tuổi không lớn, chạy ra đằng trước muốn khiến cho bọn họ chú ý.
"Giác Hạ! Ký tên cho bọn em được không!"
"Tử Viêm! Miểu Miểu!"
"Bùi Thính Tụng! Chờ một chút các anh đừng vào trong!"
Trình Khương đã liên hệ trước với nhân viên công ty, vừa xuống xe bọn họ liền chạy ra vây quanh Kaleido, ngăn các cô gái kia lại, che chở bọn họ đi vào công ty.
Vào đến cửa chính công ty, Phương Giác Hạ vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, các cô gái thấy không đạt được mục đích, lập tức từ tư thái lấy lòng chuyển sang cao giọng nhục mạ, mấy câu khó nghe gì đều có đủ.
Nhân loại thật sự quá phức tạp.
Sau khi an toàn vào được công ty, bọn họ mở cuộc họp đơn giản trong văn phòng Trình Khương, chủ yếu là thông báo hành trình gần nhất và tài nguyên mới.
"Trong thời gian tới chương trình gameshow thực tế không có gì thay đổi, Tiểu Bùi Giác Hạ tiếp tục quay Đào thoát, chương trình thường kỳ của những người khác cũng giữ nguyên. Đúng rồi Viễn Viễn, mentor thi đấu Street Dance đã quyết định là cậu rồi, thứ sáu tuần sau quay kỳ đầu tiên, nhớ điều chỉnh tốt trạng thái."
Lộ Viễn bắt tay làm một cái ok, "Âu."
"Miểu Miểu có muốn thử đóng phim không?" Trình Khương ngồi xuống, "Có một vị đạo diễn mới nổi, tuy danh tiếng chưa lớn nhưng chất lượng phim tốt lắm, sắp tới ông ta muốn quay một bộ phim điện ảnh đề tài âm nhạc, vai chính là nhạc công đánh đàn tranh, công ty sắp xếp cho cậu đi casting."
Lăng Nhất còn hưng phấn hơn Giang Miểu, "Woa! Phim điện ảnh luôn."
Giang Miểu gật đầu. Thực ra vì em gái anh ta là fan cuồng điện ảnh nên Giang Miểu mới muốn thử đóng phim xem sao.
"Thứ tư cả nhóm có một hoạt động chung, đi tham gia ghi hình chương trình 《 Thứ Sáu Vui Vẻ 》 , kết hợp tuyên truyền album mới."
"Làm em giật cả mình," Bùi Thính Tụng trào phúng, "Còn tưởng thật sự phải đi quay tiết mục Tấu hài vui vẻ."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Phương Giác Hạ cũng không nhịn được bật cười, anh còn kịp tưởng tượng ra hình ảnh kia trong đầu, sáu người đứng trước sân khấu rèm nhung đỏ mặc trường bào Trung Hoa. Nếu bọn họ thật sự đi tham gia mấy chương trình tướng thanh hài kịch, những người khác mồm năm miệng mười, còn anh thì có lẽ chỉ đứng một bên đánh nhịp thôi.
Nhưng anh chắc chắn sẽ đánh nhịp cực chuẩn, bởi vì đồng hồ của anh rất đúng giờ, hơn nữa còn là một tay đánh bảng cừ khôi.
"Chương trình này phải đi, bình thường không dễ gì với được đến loại tài nguyên này đâu.《 Thứ Sáu Vui Vẻ 》là chương trình có quốc dân độ thuộc hàng bậc nhất, anh nhắc mấy đứa một chút, khách mời chỉ có sáu người các cậu, tất cả đều phải biểu hiện cho tốt, không đứa nào được đứng làm tường hoa."
Tất cả mọi người đều nhìn Phương Giác Hạ, anh bất đắc dĩ nói, "Có các cậu thì tớ sẽ nói nhiều hơn mà."
"Đến lúc chương trình phát sóng, có khả năng các cậu lại thêm được một đợt fan." Trình Khương thở dài, "Fan tăng là chuyện tốt, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề. Mấy fan tư sinh hôm nay còn được xem là phái ôn hòa, sau này nổi hơn thì phiền toái càng nhiều, người nhăm nhe các cậu cũng càng nhiều. Công ty sẽ toàn lực bảo vệ nghệ sĩ, nhưng các cậu cũng không được mất cảnh giác, biết chưa?"
Sáu thanh niên như đám học sinh tiểu học được người lớn dặn dò, đồng loạt gật đầu.
"Được rồi, mấy đứa đi làm gì thì làm đi, anh hút điếu thuốc."
Sau khi tan họp, Lăng Nhất được mấy người bạn tốt thời đại học gọi ra ngoài tụ tập, Giang Miểu cũng muốn đưa em gái đã lâu không gặp đi bát phố. Phương Giác Hạ vốn dĩ chuẩn bị ở lại công ty luyện tập, nhưng lại bị Hạ Tử Viêm Lộ Viễn kéo đi chơi bóng rổ, anh nhớ đến Bùi Thính Tụng bị thương không đánh bóng được, đang muốn từ chối. Không ngờ Bùi Thính Tụng cũng bắt chước hai người kia, kiên quyết muốn tham gia vận động ngoài trời. Không lay chuyển được bọn họ, Phương Giác Hạ đành phải bỏ luyện tập qua một bên, cùng họ đi chơi bóng.
Cũng may thời điểm bọn họ ra khỏi công ty, đám fan tư sinh kia đã không còn nữa. Bọn họ ngồi xe trở lại tiểu khu ký túc xá, ở đó có xây một sân bóng rổ lộ thiên nhỏ. Có điều tiểu khu này mật độ dân cư khá thấp, không có bao nhiêu người ở, người chơi bóng rổ càng thiếu. Thay quần áo vận động xong, mấy thanh niên hứng thú bừng bừng chạy ra sân bóng, vì thiếu người nên không tổ chức thi đấu được, chỉ có thể đánh chơi.
Bùi Thính Tụng có thiên phú với hầu hết các hoạt động thể thao, chơi bóng rổ càng không ngoại lệ, cho dù hiện tại đang bị thương một tay, hắn vẫn dùng tay kia chuyền bóng ném rổ rất thông thuận.
Phương Giác Hạ từ lúc còn học trung học đã là thành viên đội tuyển bóng rổ, lên đại học vẫn thế, mỗi lần thi đấu đều thu hút rất nhiều người đến xem. Nhận bóng từ trong tay Bùi Thính Tụng, anh đứng ở vạch ba điểm nhảy lên, bóng bay chuẩn xác vào rổ.
"Tay Giác Hạ xịn quá." Lộ Viễn cảm thán, "Độ chính xác rất cao."
"Do cậu ấy có tố chất tâm lý tốt." Hạ Tử Viêm cười khom lưng cột dây giày, "Cậu thử ném bóng phạt lúc toàn thể hội trường đều đang hô hào tên cậu xem, áp lực mới ghê gớm kìa."
Bùi Thính Tụng đang đứng tại chỗ dùng một tay đập bóng, nghe thấy có chút nghi hoặc, "Trò gì mà toàn hội trường cùng kêu tên?"
Hạ Tử Viêm đứng lên, nảy bóng chuyền cho Bùi Thính Tụng, "Em không biết à, hồi Giác Hạ học đại học là hotboy trường, hơn nữa còn là thành viên đội bóng rổ. Trên mạng còn lưu truyền một cái clip thi đấu của cậu ấy năm hai mươi tuổi, từ đầu đến cuối khán giả chỉ hô hào mỗi tên Phương Giác Hạ."
Lộ Viễn bắt đầu bắt chước bóp giọng cho giống mấy cô nữ sinh trong clip.
Phương Giác Hạ mới vặn chai nước ra uống một ngụm, suýt nữa thì phun ra ngoài, "Không khoa trương như vậy đâu."
Nói xong anh ném bóng, trái bóng rơi xuống bị Lộ Viễn khống chế được, "Còn dám nói không khoa trương, tớ thấy hết đấy được chưa? Kêu gào còn khoa trương hơn tớ nhiều. Thế mà Tiểu Bùi không được thấy."
Hạ Tử Viêm chế nhạo, "Thì đúng rồi, ai đó trước kia có bao giờ lên mạng xem clip của Giác Hạ đâu."
Bị chọc trúng chỗ đau, Bùi Thính Tụng tàn nhưng không phế chuẩn bị nhào lên sống mái với Hạ Tử Viêm, Hạ Tử Viêm sợ đụng vào tay hắn lại rách việc nên làm ra vẻ không dám trêu nữa. Hai người náo loạn một lúc lại tách ra, Lộ Viễn và Hạ Tử Viêm chơi bóng, Bùi Thính Tụng rời khỏi sân, đi đến ngồi xuống bên cạnh Phương Giác Hạ đã ra ngoài nghỉ.
"Uống nước không?" Phương Giác Hạ ngửa đầu nhìn, cầm chai nước đưa cho hắn.
Bùi Thính Tụng nhận nước nhưng không uống. Hắn im lặng một lúc, đưa mắt nhìn hai người đang chơi bóng cách đó không xa.
"Tay không bị đau chứ?" Phương Giác Hạ hỏi.
"Không có, khá ổn."
Phương Giác Hạ vừa lòng gật đầu, quay lại tiếp tục nhìn trận bóng, xem đến mải mê. Đột nhiên anh nghe thấy giọng Bùi Thính Tụng ngay sát bên tai.
"Em cảm thấy đáng tiếc quá."
Xoay đầu qua, ánh chiều hôm sắp tắt dịu dàng dừng trên khuôn mặt Phương Giác Hạ, "Đáng tiếc chuyện gì?"
"Đáng tiếc vì chính mình." Bùi Thính Tụng duỗi thẳng đôi chân dài, "Rõ ràng hai năm trước đã quen biết anh, lại vì thành kiến mà nảy sinh khoảng cách, cảm giác bỏ lỡ thật nhiều."
Nét thiếu niên của Bùi Thính Tụng biểu hiện rõ ràng nhất khi hắn tỏ ra yếu thế, lúc này Phương Giác Hạ mới nhận thức được hắn đích xác nhỏ hơn mình mấy tuổi, hơn nữa chính mình còn sinh ra một loại tình cảm cưng chiều đặc thù đối với cậu nhóc này.
"Nếu nhất định phải nói chính xác, thì là hai chúng ta bỏ lỡ lẫn nhau. Có điều nếu là hai người thì không thể tính là bỏ lỡ, ý tưởng giống nhau, tâm thái giống nhau, chúng ta sẽ cùng tìm lại những hồi ức đã mất."
Phương Giác Hạ nhớ lại bản thân trước kia, cũng cảm thấy rất thú vị, "Em đối với anh là ngạo mạn, anh đối với em càng là thành kiến. Khi đó anh nghĩ, lại tới một tiểu thiếu gia bị chiều hư nữa rồi sao? Lúc ấy đặc biệt không muốn tiếp xúc với em, cảm thấy rất lãng phí thời gian."
Nói đến đó anh cũng bật cười, "Hơn nữa em còn nhảy dù vào nhóm, nói một câu đã được debut, anh thì tốn thời gian lăn lộn lâu như vậy mới có thể miễn cưỡng xuất đạo, dù nói thế nào thì trong lòng cũng có chút cảm xúc bất bình. Sau mới phát hiện, hóa ra em ưu tú hơn anh nghĩ rất nhiều, tuy hơi hung hãn một tí."
Anh lấy tay so một chút, sau đó nhìn Bùi Thính Tụng, duỗi tay điều chỉnh băng đô sắp bị lệch trên trán hắn, "Nhưng mà thiên tài thì sẽ có đặc quyền ưu đãi."
Thấy anh như vậy, Bùi Thính Tụng không khỏi nhớ đến ngày mình còn nhỏ. Bởi vì quá cô đơn, hắn thật sự rất hâm mộ các bạn cùng tuổi có anh trai, có người cùng chơi trò chơi, có người cùng chơi bóng cùng đi bơi lội.
Hắn thậm chí trở nên tham lam, không nghĩ mình chỉ bỏ lỡ hai năm, mà hắn còn nghĩ, nếu từ nhỏ hắn đã quen biết Phương Giác Hạ thì tốt quá. Hắn là một viên đá mình đầy cạnh sắc, nếu gặp anh biết đâu cũng có thể được bao bọc trong sự dịu dàng, trở thành viên ngọc chân chính.
Bỗng nhiên nhớ đến một chi tiết nhỏ trong hội ký tên, Bùi Thính Tụng lại hỏi, "Này, anh thật sự thích người thành thục sao?" xong hắn còn cố ý bổ sung hai chữ, "Trước kia."
Phương Giác Hạ gập một chân lên đạp vào bậc thang bọn họ đang ngồi, hai tay ôm đầu gối rồi đặt đầu lên. Nghe Bùi Thính Tụng đột nhiên đặt câu hỏi, anh hơi ngẩn người, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt luôn lãnh đạm hiện ra ý cười nhu hòa, "Em thấy sao?"
Bùi Thính Tụng nói thật, "Em hy vọng là giả. Nhưng nếu là sự thật, em sẽ nỗ lực để trở nên thành thục."
Chân mày Phương Giác Hạ ôn nhu cong lên, lắc lắc đầu, "Không cần."
Hạ Tử Viêm từ đằng xa hô gọi Phương Giác Hạ, anh ngẩng đầu, tiếp nhận trái bóng cậu ta lỗ mãng ném tới, "Cẩn thận chút đi, chỗ này có bệnh nhân đó." Nói xong anh đứng lên, chuẩn bị đi về phía bọn Lộ Viễn, nhưng trước khi rời đi, anh đứng dưới ánh hoàng hôn sắp tắt, nói với Bùi Thính Tụng, "Trước kia anh không biết mình thích người như thế nào, vì ứng phó cho qua mà tùy tiện nói ra vài điều kiện, kỳ thật đều là mệnh đề giả. Có điều bây giờ......"
Phương Giác Hạ liếc nhìn Bùi Thính Tụng một cái, hơi hơi nâng mi.
"Bản thân em chính là mệnh đề. Nếu thật sự muốn biết điều kiện, vậy hãy tự mình thúc đẩy đi."
--
Lời tác giả: kỳ thật đây là văn hỗ sủng các bạn ạ ~
Vì phòng ngừa có người xem không hiểu câu cuối cùng của Giác Hạ, tôi giải thích một chút. Cây Nho hỏi Giác Hạ có phải thích người thành thục không, thành thục là "điều kiện" trong miệng Giác Hạ. Cậu ấy nói đó là điều kiện cậu ấy bịa ra lúc cậu ấy chưa thích ai cả, lúc đó "người yêu thích" là mệnh đề giả. Nhưng bây giờ cậu ấy thích Bùi Thính Tụng, Bùi Thính Tụng trở thành mệnh đề, thế nên tính cách đặc biệt trên người Thính Tụng trở thành "điều kiện". Những lời này thực chất là một loại thổ lộ thầm kín thui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro