70. Trời sinh thú vị
Bùi Thính Tụng nhún vai, "Trưởng thành là một quá trình tự nhận thức không ngừng tiến hóa, đó là lý do tất cả chúng ta không ai thoát khỏi định luật Thật thơm."
Nghe hắn nói như vậy, các fan ngồi bên dưới không có cách gì phản bác.
Có phải ai rồi cũng sẽ tự vả hay không Phương Giác Hạ không biết, dù sao tật xấu kén ăn của anh đã bị tất cả mọi người biết.
Trong hội trường hơi lạnh, staff đưa cho Bùi Thính Tụng một chiếc áo hoodie khoác ra bên ngoài. Nhạc nền của hội ký tên không biết từ bao giờ đã đổi thành bài hát xuất đạo《 Kaleido 》, là bản hát live, lúc nhân viên công tác chuẩn bị chuyển bài, fan dưới khán đài bắt đầu đồng thanh hát theo, Lăng Nhất cũng cầm lấy micro, "Đừng ngắt đừng ngắt."
Lộ Viễn hứng thú bừng bừng lắc lư theo mọi người, "Đại chiến kara lần một đến đây."
"Các bạn hát hay quá đi." Giang Miểu giơ ngón tay cái tặng mọi người.
Thậm chí các fan còn hát được cả đoạn rap của Hạ Tử Viêm rất đúng nhịp khiến bọn họ thật sự kinh ngạc. Phương Giác Hạ cũng khá bất ngờ, còn giúp các fan vỗ tay bắt nhịp, không giống Lăng Nhất tùy thời tùy chỗ đều có thể ca hát, ngày thường anh rất ít khi hát trong những hoàn cảnh không chính thức, nhưng tại đây lúc này, hình như anh cũng bị bầu không khí cảm nhiễm.
Lăng Nhất cầm micro trong tay cùng mọi người hát điệp khúc, "Fight! Fight! Fight! Hưởng thụ cơn cuồng phong mà rơi xuống. Fight! Fight! Fight! Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi--"
Đến đoạn rap ngẫu hứng của Bùi Thính Tụng, dưới không khí nhiệt liệt Phương Giác Hạ cũng hăng hái nhẩm từ điệp khúc đến phần rap của hắn.
Nhìn anh gật gù đắc ý hát part của mình, Bùi Thính Tụng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, vì thế cầm micro trong tay mình đưa đến bên miệng Phương Giác Hạ, để main vocal lần đầu tiên debut vai trò rapper trước mặt toàn thể khán giả.
"Trận này rất đáng giành auction show, haters sao có tư cách nhấc tay đâu......"
Phương Giác Hạ vừa nghe thấy tiếng mình trên loa, đầu tiên là giật mình hoảng hốt, lập tức im bặt như con vật nhỏ bị sợ hãi, chỉ biết chớp chớp mắt.
"Whoo!" Hạ Tử Viêm là người đầu tiên cổ vũ, "Tiếp tục đê!"
Bùi Thính Tụng nhướn mày với anh, fan dưới khán đài cũng la hét chói tai, main vocal Phương Giác Hạ đành phải tiếp tục theo tiết tấu, mạnh dạn rap, "......all my money rising tall.I am rich, oh I am fresh.Your little......" Lúc hát đến chữ bitches Phương Giác Hạ tự động thay đổi, "angels love me so."
Bùi Thính Tụng chỉ biết cười lắc đầu.
Lộ Viễn cười rộ lên, "Ha ha ha ha còn tự xen-xọt luôn!"
Giang Miểu: "Ngẫu hứng là truyền thống gia tộc của Kaleido."
Phương Giác Hạ càng hát càng hăng, trực tiếp rút micro từ cái giá mic hình người Bùi Thính Tụng, phát huy tốc độ miệng pháo bình thường chẳng mấy khi có hát nốt mấy câu cuối cùng, "Fakers vừa bị anh đá bay, làm ơn đi, chọn đối thủ cũng đừng chọn đại. Trạm tiếp theo là vũ trụ nhà anh, cho cưng một giây để đào tẩu."
"Woa thật lợi hại!"
"Giác Hạ xịn quá!"
Lăng Nhất vẫn tiếp tục giữ tôn nghiêm của main vocal, hát hết part của mình một chữ cũng không để rơi, đến part của Phương Giác Hạ, anh quyết định ăn miếng trả miếng, đem micro chìa đến trước mặt Bùi Thính Tụng vốn không hề chuẩn bị. Vì thế phụ trách rap Bùi Thính Tụng đành mang vẻ mặt vô cùng phức tạp bị động mở miệng, "Linh hồn từng bị thiêu đốt, cháy bỏng khát cầu. Vào một khắc này bùng lên thành lửa đỏ."
Chờ hắn hát xong Phương Giác Hạ lập tức thu micro về, kế thừa part của Bùi Thính Tụng, còn nhướn nhướn mày với hắn, "Say hello to my ego."
Thần thái này, lại còn những lời này, đều có vài phần hương vị khiêu khích. Nhưng Bùi Thính Tụng rất thích, hắn thích Phương Giác Hạ tràn đầy sức sống, sẽ ngượng ngùng, sẽ trẻ con, cũng sẽ vì được mọi người cổ vũ mà chịu làm những việc mình chưa từng làm.
Lăng Nhất hát ba đoạn nốt cao cuối cùng thậm chí không cần đứng lên, vừa ngồi vừa cười cũng hát xong. Bài hát live xuất đạo ngoài ý muốn được bọn họ chắp vá hoàn thành, nhưng toàn bộ fan đều vô cùng thỏa mãn.
Hạ Tử Viêm đùa giỡn, "Hay lần sau Giác Hạ solo hát rap luôn đi, đây mới là ACE chân chính."
Phương Giác Hạ luôn luôn bị chậm nhiệt, lúc hát thì rất hăng hái, đến lúc hát xong mới thấy ngượng ngùng, vẫn luôn xua tay chối. Giang Miểu cũng muốn trêu một câu, "Main vocal nào mà không ôm mộng làm rapper đâu?"
Lăng Nhất lấy hai tay chống má, "Em không có."
Giang Miểu lập tức mắng, "Nhất Nhất em là chuyên gia phá đám anh sao?"
"Ha ha ha ha ha!"
Bùi Thính Tụng dựa vào ghế yên lặng ngắm nhìn Phương Giác Hạ, nhìn áo giáp lạnh lùng của anh bị cởi bỏ, lộ ra hình ảnh một cậu trai dễ ngượng chỉ cần bị đùa giỡn một chút là tay chân luống cuống, sẽ vì hứng thú mà đi ngâm nga đoạn hát không thuộc về mình, lại còn vì xấu hổ không dám nói tục mà sửa ca từ bitch thành angel.
Phương Giác Hạ vẫn chưa nhận ra ánh mắt của Bùi Thính Tụng, anh ngẫu nhiên liếc qua hắn thì dường như phát hiện ra điều gì, nhưng đúng lúc Giang Miểu cue một chút nên anh đành quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cùng bọn họ. Giải quyết xong, Phương Giác Hạ lại đảo ngược tựa như người máy nhỏ làm hết phận sự của mình, xác định trong đầu còn tồn tại nhiệm vụ chưa xử lý, thế nên anh xoay người vươn tay, nắm lấy hai đầu sợi dây buộc mũ áo hoodie của Bùi Thính Tụng, bọn chúng đang ở trạng thái một cao một thấp, cực kỳ không đối xứng.
"Làm gì đấy?" Bùi Thính Tụng nhìn anh. Nhưng Phương Giác Hạ mắc chứng OCD căn bản không rảnh trả lời hắn, chỉ nghiêm túc nhìn chăm chú hai đầu dây mũ, túm bên này kéo bên kia, muốn cho hai bên phải đều nhau.
Dây áo càng kéo càng dài, Bùi Thính Tụng thậm chí có thể cảm giác được mũ áo sau lưng hắn bị kéo chặt lắm rồi, nhưng biết làm sao được, nếu không thỏa mãn chứng cưỡng bách của Phương Giác Hạ thì còn phiền toái hơn nữa.
Vì thế hắn đành dung túng, mãi cho đến khi Phương Giác Hạ kéo hai đầu dây lại gần nhau so đối, xác nhận thật sự đã bằng nhau rồi mới bỏ qua, "Được rồi."
Thấy anh đã thỏa mãn, Bùi Thính Tụng nói cảm ơn, quay đầu nhìn cái mũ đằng sau co rúm lại.
Hình như cũng không mang lại hiệu quả đẹp hơn hay gì cả.
Rất nhiều chi tiết nhỏ, hành động nhỏ của Phương Giác Hạ, ở trong mắt người khác căn bản không thể gọi là điểm gì nổi bật, nói thẳng ra chỉ là những hành vi vụn vặt dựa trên tính cách và tình cảm chung của nhân loại mà thôi. Nhưng Bùi Thính Tụng cảm thấy tất cả đều đáng yêu.
Trước kia hắn quen đứng ở lập trường trong lòng không chứa đựng vật gì, lý tưởng hóa mà cắt bỏ và phán xét dục vọng của kẻ khác, cho rằng lý do người ta không thể công bằng đều xuất phát từ những phiền toái mà họ tự chuốc lấy.
Từ khi đặt một người vào trong lòng, Bùi Thính Tụng mới rốt cuộc ý thức được, hóa ra muốn mọi người đều bình đẳng thật sự rất khó, phi thường khó, bởi vì hiện tại chính hắn không lúc nào là không thiên vị một mình Phương Giác Hạ.
Thời gian giải lao mọi người ăn ăn uống uống, chơi chút trò chơi. Quan hệ của Kaleido và fan luôn giống như quan hệ bạn bè, thường xuyên cười đùa trêu chọc lẫn nhau. Bọn họ đều là những người rất có nguyên tắc, chẳng sợ từ thời điểm debut luôn flop, cũng rất hiếm khi tương tác quá thân mật với một số ít fan, dù sao bọn họ chỉ muốn thuần túy làm âm nhạc mà thôi.
Kết thúc giờ nghỉ, Kaleido lại bắt đầu hoạt động ký tên cho một nửa số fan còn lại. Các fan đa dạng muôn vẻ khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt. Thời điểm sắp kết thúc không khí vô cùng thoải mái vui vẻ, cho đến khi Phương Giác Hạ tiếp đón một fan có chút kỳ lạ, cũng là người cuối cùng được sắp xếp đến chỗ anh.
Đó là một cô bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc khá giản dị, cô bé không cầm theo gì cả, cũng không giống các fan khác cảm xúc dào dạt nhiệt tình. Mà ngược lại, cô có vẻ khá câu nệ, thậm chí còn hơi sợ sệt.
"Anh Giác Hạ, phiền anh ký tên hộ em ạ." Giọng cô bé rất thấp, rất nhẹ, lập tức bị chìm nghỉm giữa hội trường ồn ào. Phương Giác Hạ nói ngại quá, sau đó tiến sát lại một chút, "Bạn tên là gì? Muốn tôi viết gì cho bạn?"
Cô bé cúi đầu, "Tiểu Kỳ, là chữ Kỳ trong 'Tà ngọc bàng nhất cá kỳ'. Muốn viết...... Cố lên là được rồi."
Yêu cầu của cô rất đơn giản, nhưng Phương Giác Hạ nhìn ra cảm xúc của cô không đúng lắm, vì thế viết xong chữ Tiểu Kỳ thì dừng bút. Anh không phải người thường xuyên biểu đạt sự quan tâm, nhưng nếu đã xuất hiện ở trước mắt, Phương Giác Hạ sẽ không bỏ qua.
"Nếu bạn không vội gì, có thể tâm sự với tôi một chút được không?" Phương Giác Hạ mỉm cười, "Tôi cảm giác bạn không được vui lắm."
Cô bé kia cũng không biết vì sao đột nhiên bật khóc. Nước mắt trong suốt rơi từng giọt từng giọt lên mu bàn tay cô chống lên bàn. Phương Giác Hạ lập tức rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô. Cô bé nói cảm ơn, sau đó nói với anh, "Anh Giác Hạ, em mệt mỏi quá." Cô sụt sịt mũi, "Trước khi tới đây em vừa cãi nhau với bố mẹ, bọn họ nói em kỳ cục, mỗi ngày chỉ biết mang tai nghe, không chịu hé răng, nói em giống như đứa câm, không giống con nhà người ta vui vẻ hoạt bát được mọi người thích. Mỗi ngày họ đều nói như vậy."
Phương Giác Hạ im lặng lắng nghe, vỗ vỗ nhẹ cánh tay cô bé. Bùi Thính Tụng và Lăng Nhất ký tên xong phần mình cũng chú ý tới, Lăng Nhất đưa cho cô một hộp sữa chưa mở, an ủi cô. Bùi Thính Tụng không phải người quen an ủi, cho nên cũng chỉ hỏi một câu, "Mỗi ngày?"
Cô bé gật gật đầu, "Ừm, bởi vì tính cách em tương đối hướng nội, không biết phải hòa nhập với người khác như thế nào. Đôi khi em cũng muốn giống những người hoạt bát vui vẻ thích nói thích cười, nhưng em không làm được. Mẹ luôn ghét em, cảm thấy có em rất mất mặt, đặc biệt là lúc trong nhà họp mặt nhiều người lớn, bọn họ đều mắng em, nói thà sinh ra đứa câm điếc còn biết niềm nở hơn em."
Cô đưa tay lau lau mắt, "Em biết thật sự em không niềm nở, không thú vị, nhưng em chính là loại người như vậy. Bọn họ không phải những người thân thiết nhất của em sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy......"
Bùi Thính Tụng nghĩ đến Phương Giác Hạ đầu tiên. Thời trung học có người ba tàn tật nát rượu, mỗi lần ông ta phát tiết cũng hoàn toàn phủ định mọi thứ của Phương Giác Hạ. Chỉ là Bùi Thính Tụng không biết, trên thực tế loại cha mẹ như vậy có rất nhiều, phủ định một đứa trẻ đối với họ mà nói là chuyện hết sức dễ dàng.
Phương Giác Hạ vẫn bình tĩnh như cũ, anh rút thêm một tờ giấy đưa cho cô bé, "Bạn biết không? Tôi cũng là người có tính cách khá trầm, cho nên chuyện bạn trải qua không khác lắm chuyện tôi từng trải qua, thường bị người ta nói là đứa quái gở. Ấn tượng rập khuôn trong xã hội này của chúng ta chính là, người hướng ngoại luôn luôn tốt hơn hướng nội, cho nên mỗi đứa trẻ đều bị giáo dục phải có tính cách hoạt bát hoạt ngôn." Ngữ khí anh dịu dàng, "Nhưng kỳ thật không phải, rất nhiều lúc hướng nội cũng là thiên tính, sinh ra đã có, ví dụ như bạn, lúc nghe nhạc bạn sẽ thấy thoải mái và có cảm giác an toàn nhiều hơn so với lúc nói chuyện, đúng không?"
Cô bé gật đầu, "Đúng vậy."
"Vậy đúng rồi, tính cách an tĩnh giống như một con chip được gắn cố định trong người từ lúc được sinh ra, rất khó thay đổi. Nếu thấy quá khó, vậy đừng thay đổi, chấp nhận làm một con người hướng nội. Không cần để ý lời phủ định của người khác, càng không cần vì người khác mà tự phủ định bản thân, thế giới này tồn tại đủ loại người, không có bất cứ tính cách gì nên hoàn toàn bị phủ định, hướng nội cũng không có nghĩa là không thú vị."
Bùi Thính Tụng ngồi một bên yên lặng nghe, không nói gì. Chuyện không thể chối bỏ chính là, hắn đã từng có thành kiến với một Phương Giác Hạ luôn luôn yên lặng, nói anh giống đầu gỗ, làm gì cũng không hề phản ứng. Hóa ra anh ấy nghĩ như vậy, không phải bị ép buộc, mà bản thân anh vốn luôn an tĩnh.
Cô bé không cúi đầu nữa mà rưng rưng nhìn Phương Giác Hạ, trong ánh mắt còn có một tia sợ sệt.
Phương Giác Hạ không quá biết cách cổ vũ người khác, anh chỉ có thể tận lực đưa ra ví dụ logic thực tế từ chính lĩnh vực mình quen thuộc, "Để tôi cho bạn cái ví dụ đi. Có vài vị toán học gia từng muốn chia toàn bộ số tự nhiên thành hai loại số thú vị và không thú vị, đương nhiên, 'thú vị' là một định nghĩa quá chủ quan, ví dụ như số nguyên tố rất thú vị, các số lặp lại rất thú vị, tóm lại chỉ cần là con số có đặc điểm gì đó đều được cho vào tập hợp những con số thú vị. Nhưng sau đó, vấn đề này lại trở thành một nghịch lý không chính xác -- chỉ cần là số tự nhiên thì nó đều là con số thú vị."
Cô bé chìm vào suy nghĩ, có chút nghi hoặc, "Vì sao?"
Lăng Nhất cũng cảm thấy tò mò, "Đúng vậy, vì sao, nhất định phải có tồn tại một ít số không có đặc điểm gì chứ."
Phương Giác Hạ cười, "Chúng ta dùng phép phản chứng đảo ngược một chút, nếu thật sự tồn tại một tập hợp số tự nhiên không thú vị, nếu thế có phải trong đó cũng tồn tại một con số không thú vị nhỏ nhất hay không?"
Bùi Thính Tụng lập tức ngầm hiểu, cười cười, "'Con số không thú vị nhỏ nhất', đặc điểm này đã đủ làm cho nó thú vị rồi."
Phương Giác Hạ hơi bất ngờ, "Đúng vậy." anh lại nhìn cô bé kia, "Điều này liền nảy sinh mâu thuẫn, bản thân con số không thú vị nhỏ nhất chính là một con số thú vị. Cho nên nói," anh cúi đầu, vừa ký tên cho cô bé vừa khuyên giải, "Không cần hoài nghi mình có thú vị hay không, có thân thiện niềm nở hay không, bạn chỉ cần là chính mình thôi."
Ký tên xong, Phương Giác Hạ dùng hai tay đưa album cho cô bé, "Cần phải giữ sự tự tin, biết không?"
Cô bé đã nhận được cổ vũ rất lớn, dùng sức gật gật đầu, bật cười, "Cảm ơn anh Giác Hạ, cảm ơn anh."
Phương Giác Hạ lắc đầu, nhìn cô bé rời đi.
Trình Khương cầm lấy micro, "Cảm ơn các bạn có thể tới tham gia sự kiện ký tên của Kaleido, thời gian trôi qua nhanh quá, đến lúc kết thúc rồi, xin mọi người tự bảo quản tốt tư trang, đừng đánh mất."
Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, những thành viên khác dùng hết khả năng cười đùa nháo loạn vui vẻ một chút. Chỉ có Phương Giác Hạ vẫn trầm mặc vẫy tay với fan dưới đài, giữ gương mặt tươi cười.
Bùi Thính Tụng phát giác thành kiến của bản thân đang không ngừng bị Phương Giác Hạ xoay chuyển, đây là một quá trình cực kỳ thú vị. Hắn từng cho rằng mình đã đủ hiểu anh, nhưng có lẽ không phải. Nhìn anh có vẻ xã giao không tốt, ít nói, trên thực tế là một người có nội tâm rất mạnh mẽ. Từ nhỏ sống trong sự phủ định của người khác, nhưng trước sau vẫn luôn vững chắc tin tưởng chính mình.
Thật sự rất ngầu.
"Anh ký cho cô ấy cái gì?" Cuối cùng Bùi Thính Tụng vẫn không nhịn được hỏi.
Ánh mắt Phương Giác Hạ trong suốt, mỉm cười.
"Hãy giống như tôi, cùng làm một con số không thú vị nhỏ nhất đi."
--
Lời tác giả: Hy vọng mọi người đều có thể thoát khỏi nỗi hoài nghi với chính mình ~
Có bạn nghi ngờ hỏi, thật sự sẽ có người ở hội ký tên nói với thần tượng những lời này sao? Có, hơn nữa rất nhiều. Sự cổ vũ tinh thần của thần tượng đối với fan là cực kỳ to lớn, fan có thể nhìn thấy bọn họ, được quan tâm, có ý muốn tâm sự với thần tượng là chuyện rất bình thường, mọi người đi tìm kiếm sẽ thấy mấy chuyện thế này xảy ra rất nhiều, không phải là tôi muốn "cố tình thêm tình tiết không hợp lý" vào trong sách đâu.
Xem bình luận cũng có thể thấy ấn tượng rập khuôn đối với người tính cách hướng nội rất nhiều, cảm thấy tôi đang viết xúp gà cũng được, thuyết giáo cũng thế, chỉ cần tôi có thể cổ vũ được người cần cổ vũ, những thứ khác mặc kệ đi. Với lại xin đừng mang một cuốn sách khác của tôi ra so sánh, lập ý không giống nhau không thể so sánh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro