Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46. Cơn sốt lâu dài

"Cậu nói cái gì?"
Trình Khương suýt chút nữa thì phanh xe lại, "Tiểu Bùi hôn ai?"
"Không cẩn thận thôi, ai da Tiểu Bùi không phải gay." Lăng Nhất không rảnh đi giải thích quá nhiều với người đại diện nhà mình, không dễ gì mới bắt được miếng dưa nóng hổi cỡ này, cậu trực tiếp forward đoạn chat riêng với Bùi Thính Tụng vào group chat năm người trừ hắn, tên group là [ Trừ bạo giúp yếu chống lại đoàn bá (5) ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Chuyển phát tin tức ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Các anh em ôi, em mang nguồn tấu hài về đây! ]
[Anh Hỏa Nhà Mi Vẫn Là Anh Hỏa Nhà Mi: Cưng nói anh bạn này chính là cưng đúng khôm.jpg ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Hơn nữa người nó hôn chắc chắn là con trai, em dám lấy chiều cao kiếp sau của em ra đảm bảo! Cái giọng điệu hoảng hốt như này tuyệt đối là bất cẩn hôn một thằng con trai rồi! ]
[Nghệ Sĩ Múa Quạt Hạng Nhất Quốc Gia: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha độc thân từ trong bụng mẹ nên đói bụng ăn quàng ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Nói chứ, Tiểu Bùi thật sự chưa từng yêu đương gì à, nó cũng đẹp trai mà, chẳng lẽ không phải gu bên nước ngoài? ]
[Anh Hỏa Nhà Mi Vẫn Là Anh Hỏa Nhà Mi: Sao có thể chứ. Chuyện này anh hỏi nó rồi, nó bảo cảm thấy yêu đương không thú vị lãng phí thời gian, lý tưởng ngu ngok của mấy thằng trai tuổi dậy thì chúng mình không hiểu được đâu...... ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Voãi, thế đây không phải nụ hôn đầu đời của tiểu bá vương rồi à! ]
[Nghệ Sĩ Múa Quạt Hạng Nhất Quốc Gia: Từ từ, anh phải nghĩ lại một chút đã, Tiểu Bùi mấy ngày nay vẫn luôn chạy hành trình, hôm qua không phải vẫn còn quay Đào Thoát sao? Lấy đâu ra thời gian gặp bạn? Còn hôn người ta...... ]
[Đội Trưởng Tốt Ở Nhà Chuẩn Bị: Tiểu Văn nói với anh, tối hôm qua Tiểu Bùi và Giác Hạ cùng ở lại chung cư riêng của nó ngủ qua đêm. ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Đệch ]
[Nghệ Sĩ Múa Quạt Hạng Nhất Quốc Gia: ??? ]
[Anh Hỏa Nhà Mi Vẫn Là Anh Hỏa Nhà Mi: wow ]
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Tiêu rồi, đáng lẽ phải share vào group bốn người...... Bây giờ thu hồi tin nhắn còn kịp không. ]


Chờ nửa ngày cũng không thấy Lăng Nhất trả lời, Bùi Thính Tụng cảm thấy hơi kỳ quái, vì thế thừa dịp Phương Giác Hạ đi ra ngoài nấu cháo lại gửi thêm một tin nữa.
[Lão Đại Nhà K: Sao anh không nói gì cả thế? Tôi còn phải trả lời bạn nữa. ]
Vừa chọt một cái đúng là nhận được reply.
[Gạch Nối Acc Chính Chủ: Vẫn làm bạn được. Bạn bè thân thiết hôn mấy cái cũng không việc gì, yên tâm đi. ]
Thật không??
Bùi Thính Tụng mang vẻ mặt ông lão tàu điện xem di động, kết quả bị Phương Giác Hạ bưng cháo vào bắt quả tang, "Sao còn chưa nghỉ ngơi đi? Hôm nay là cơ hội nghỉ duy nhất của cậu đấy, ngày mai có buổi hoạt động đại ngôn mới rồi."
Khóa màn hình di động lại, Bùi Thính Tụng làm bộ như không có chuyện gì, hơn nữa còn muốn dời lực chú ý, "À đúng rồi, điện thoại của anh rung nãy giờ đấy."
Phương Giác Hạ ừ một tiếng, ngồi vào mép giường, hình như cũng không định xem điện thoại.
Anh bưng chén cháo trắng lên, lấy thìa đảo mấy cái, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn như mây. Khe hở màn cửa chiếu vào một tia nắng mỏng, vừa lúc chiếu lên mặt Phương Giác Hạ, khiến mái tóc nâu ánh lên sắc vàng, làn da trắng nõn càng thêm phát sáng, mạch máu tinh tế nơi hốc mắt lộ ra một chút sắc xanh lá, như sợi tơ vừa mỏng vừa nông vắt qua, cái đuôi câu lấy vết bớt đỏ.
Bùi Thính Tụng lại nghĩ đến đóa hoa cát tường trắng, ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa, gân mạch sống động lộ ra từ miệng vết thương tuyết trắng.
"Ăn lúc còn nóng đi." Phương Giác Hạ đưa cái bát đến trước mặt Bùi Thính Tụng, nâng mắt nhìn hắn.
Vội vàng tránh đi ánh mắt anh, Bùi Thính Tụng suýt nữa đã duỗi tay ra nhận bát, bỗng nhiên nghĩ lại thấy không đúng, mỗi lần Lăng Nhất chạy hành trình ở trên xe xem ba cái phim thần tượng, mỗi lần nam chính bị ốm, nữ chính lúc nào cũng ở bên đút từng thìa cháo, đâu có cần phải tự động tay làm gì.
Thấy phản ứng của hắn hơi sai sai, Phương Giác Hạ khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc, "Không muốn ăn à?"
Bùi Thính Tụng giật mình, liên tục ho khan mấy cái, thi triển kỹ thuật diễn xuất vượt qua trình độ thần tượng, làm bộ suy yếu, "Tôi nhấc tay không nổi......"
Phương Giác Hạ cảm thấy kỳ quái, "Sốt cao như vậy?" Anh đặt lại bát lên tủ đầu giường, vươn tay sờ sờ trán hắn.
Bùi Thính Tụng thấy cái bát bị đặt xuống, cảm giác kịch bản chạy lệch hướng rồi, nhưng hắn cũng không dám nói gì.
Dù sao cũng không thể trực tiếp nói thẳng với Phương Giác Hạ, anh đút cho tôi đi.
"Theo lý thuyết uống thuốc xong phải hạ sốt chứ...... Cũng không có nhiệt kế." Phương Giác Hạ ninh mày, suy tư một lúc, "Nếu không hay là đi bệnh viện đi? Cậu mặc thêm quần áo vào, chúng ta đi viện."
Hả?
"Không cần không cần, tôi không đi bệnh viện đâu." Bùi Thính Tụng tự biết mình không nghiêm trọng đến mức độ đó, "Tôi lớn như vậy chỉ bị cảm mạo chút thôi, không cần phải đi đâu."
"Chuyện nhỏ cũng có khi thành lớn đấy. Trán cậu toàn mồ hôi kìa." Phương Giác Hạ muốn kéo hắn dậy, nhưng Bùi Thính Tụng sống chết không chịu, "Tôi ăn một chút ngủ một giấc là được rồi, thật sự không cần."
Nghe hắn nói vậy, Phương Giác Hạ cũng không thể làm gì khác, ngẫm lại cũng có chút áy náy, nếu ngày hôm qua anh mặc quần áo cho hắn tử tế mà không phải chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, Bùi Thính Tụng cũng không đến mức sinh bệnh.
"Vậy cậu ăn chút cháo đi, tuy không có hương vị gì, nhưng nhà cậu ngoài gạo ra chẳng có cái gì cả." Phương Giác Hạ khuấy bát cháo, múc lên một thìa đưa tới bên miệng hắn, theo thói quen lại tính toán, "Lần sau lại......"
Nói được một nửa, Phương Giác Hạ bỗng nhiên im bặt không nói tiếp, cái tay đang đưa lên cũng dừng giữa không trung.
Lần sau? Còn có lần sau nào nữa, chẳng lẽ phải nấu cơm cho Bùi Thính Tụng ăn thật sao.
Bùi Thính Tụng thấy anh im lặng, cố ý nhắc nhở, "Lần sau thì sao? Lần sau sẽ nấu cái gì ngon hơn đúng không? Hôm trước dì còn nói anh phải làm cơm chiên cho tôi." Cháo đã đưa đến miệng, Bùi Thính Tụng nói xong chuẩn bị tiếp lấy, ai ngờ ngay sau đó, cái điện thoại nãy giờ vẫn luôn im lặng của Phương Giác Hạ bắt đầu vang lên không ngừng.
"Ai vậy......" Phương Giác Hạ lẩm bẩm đặt bát xuống, vòng qua bên kia giường lấy di động.
Chỉ một mm nữa là cháo vào đến miệng rồi, Bùi Thính Tụng tức đến nỗi trực tiếp bưng bát lên húp ực hai cái.
Bùi Thính Tụng hắn oai phong một cõi hai mươi năm, là hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, tự dưng lại chơi kéo co lâu như vậy với một bát cháo, nói ra lại làm người ta cười chết.
"Tỉnh rồi ạ?" Phương Giác Hạ đứng bên cạnh giường tiếp điện thoại, sắc mặt dường như đã thay đổi, giọng cũng đè thấp rất nhiều, "...... Ông ngoại tỉnh là tốt rồi, con liền...... Thôi con không đi đâu, lỡ như ông thấy mặt con lại......"
Bùi Thính Tụng nhìn anh, cảm thấy anh đang có tâm sự.
"Ừm." Phương Giác Hạ cúi đầu, "Bây giờ con bận lắm, không qua được, mẹ chăm sóc cho ông nhé. Ngày mai? Mai cũng có việc rồi ạ......"
Anh im lặng một hồi, cuối cùng cúp điện thoại, ngồi bên mép giường đưa lưng về phía Bùi Thính Tụng, nhớ tới vừa nãy điện thoại rung nhảy tin nhắn không ngừng, vì thế vào kiểm tra một chút. Rõ ràng trên màn hình khóa điện thoại nhảy rất nhiều thông báo WeChat, nhưng vừa vào xem lại không thấy đâu nữa, chỉ có một cái thông báo giải tán group chat.
"Sao đột nhiên lại giải tán......"
Bùi Thính Tụng nắm tay đưa lên miệng ho khan, khàn giọng hỏi, "Cái gì giải tán?"
"Group chat." Ngẫm lại trong group này không có Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ cũng không định nói gì nhiều, miễn cho hắn biết chuyện mọi người ở sau lưng hắn lén lập một group khác lại tức giận, "Không có chuyện gì."
"Có mà?" Bùi Thính Tụng thử thăm dò, "Vừa nãy là dì gọi cho anh đấy à?"
Phương Giác Hạ gật gật đầu, nhưng không nói thêm gì.
Bùi Thính Tụng nhớ rõ lần trước mẹ Phương Giác Hạ tới Bắc Kinh cũng vì bệnh tình của ông ngoại, cú điện thoại hồi nãy hình như vẫn là vì chuyện kia, trong lòng ít nhiều đã hiểu, chỉ là không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vẻ mặt của Phương Giác Hạ dường như là rất khổ sở.
Hoàn cảnh trưởng thành khiến Bùi Thính Tụng căn bản không có thói quen uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình, hắn luôn nói thẳng, tùy tâm sở dục. Nhưng hắn cũng biết, Phương Giác Hạ là người không muốn bất kỳ ai can thiệp vào việc riêng của anh, trước đây bị bôi nhọ là quy tắc ngầm anh còn lười đi giải thích.
Phương Giác Hạ nhìn qua bát cháo hắn đang ăn, "Ăn thêm chút nữa nhé? Ăn nhiều mới nhanh khỏe được."
Không ngờ Bùi Thính Tụng lại có vẻ khó chịu đến mức ngã vào người anh, giọng thều thào như muỗi kêu, "Sao tôi khó chịu thế này...... Nuốt xuống cũng đau, xương cốt toàn thân chỗ nào cũng đau."
"Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Phương Giác Hạ nhíu mày, vươn tay sờ lên mặt hắn, lại sờ soạng một chút sau cổ, đúng là rất nóng, "Thế làm gì bây giờ?"
Bùi Thính Tụng cứ như sắp thăng thiên đến nơi, "Tôi thấy hay là đi bệnh viện đi......"
Nhìn bộ dạng ốm yếu này của Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ một câu nặng lời cũng không dám nói, "Vừa nãy tôi bảo cậu đi bệnh viện cậu còn không chịu. Bây giờ càng lúc càng khó chịu rồi?" Anh thở dài, đứng dậy mở tủ quần áo, "Có cái áo cổ lọ nào không, cho tôi mượn một cái."
"A? Có...... Anh tìm một chút là thấy."
Hắn không dám nghĩ nhiều, hơi tưởng tượng một chút là có thể nhớ lại hành vi cầm thú cắn lên cổ Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ đưa lưng về phía hắn lục lọi một lúc trong tủ quần áo, tìm thấy một chiếc áo cổ lọ màu xanh lục đậm, lấy ra. Trong đầu anh bây giờ chỉ canh cánh một việc làm sao che đi vết thương trên cổ, không rảnh để ý những việc khác, dứt khoát cởi áo ngủ trên người ra.
Vừa vặn đúng lúc này Bùi Thính Tụng đang giả chết nghiêng qua một bên nhìn thấy. Nguyên bản hắn chỉ muốn nhìn xem Phương Giác Hạ chọn cái áo nào, không ngờ bị thân thể trắng bóng kia đập vào mắt, theo chuyển động của áo len, cơ lưng nối liền với đường cong sau eo, tựa như một món đồ sứ đang chuyển động.
Mặt gương trên tủ quần áo phản xạ vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Phương Giác Hạ, cơ bụng của anh cũng không nổi thành từng khối, mà chỉ hiện đường nét thành một chữ xuyên mềm dẻo trắng mịn.
Hắn nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác.
Sao lại có kiểu con trai eo nhỏ như thế nhỉ.
"Tôi mặc cái này." Phương Giác Hạ xoay qua, kéo kéo vạt áo nhìn vào mắt hắn, "Không sao chứ."
Bùi Thính Tụng nâng mắt, ừ một tiếng.
Phương Giác Hạ cũng không trông mong nghe được lời khen ngợi gì từ miệng hắn, nhặt áo ngủ lên chuẩn bị đi thay quần, dẫn hắn đi khám bệnh sớm một chút, "Sau khi về nhà tôi......"
"Cho anh đấy."
Động tác của anh cứng lại, hắn ở phía sau lại tiếp tục nói, "Anh mặc vào rất đẹp."
Phương Giác Hạ chuyển mắt nhìn hắn, nhưng Bùi Thính Tụng đã trở mình quay lưng, còn bồi thêm một câu, "Tôi tự mua."
Hắn luôn cổ quái như vậy. Phương Giác Hạ tự dặn bản thân nên tập làm quen, Bùi Thính Tụng không quá giống những thằng nhóc bình thường khác, cho nên anh không lập tức từ chối, cũng không nói mấy lời dư thừa không cần để tôi trả lại cậu linh tinh.
"Cậu cũng nhanh thay đồ đi, nếu thật sự không thoải mái không muốn thay áo thì tròng thêm một cái hoodie dày vào, khoác thêm cái áo khoác dày nữa là được."
"Không." Bùi Thính Tụng ngồi dậy, trên gương mặt tái nhợt là biểu tình quật cường không nhận thua, "Cool guy không thể ăn mặc tùy tùy tiện tiện ra cửa."
Phương Giác Hạ rốt cuộc cũng bị hắn chọc cười, "Ừ cool guy."
Thu xếp qua loa một chút, Phương Giác Hạ không để ý sự phản đối của Bùi Thính Tụng, bọc cho hắn một cái áo bông to sụ, vốn dĩ hắn đã cao, lại quấn thêm cái áo như quấn mền.
"Nhìn tôi cứ y như bức tường ấy."
Không hổ là dân chuyên văn, Phương Giác Hạ ở trong lòng cảm thán, hình ảnh so sánh rất xuất thần nhập hóa.
"Bên ngoài gió lớn, phải mặc ấm vào." Phương Giác Hạ đỡ hắn lên xe, mình thì vòng qua ghế lái, "Thắt dây an toàn đi."
Anh lại mở app dẫn đường lên, lẩm bẩm, "Để tôi xem bệnh viện nào gần đây nhất......"
"Ấy từ từ." Bùi Thính Tụng lấy điện thoại của anh, kéo khẩu trang xuống, "Mấy bệnh viện ở gần đây đều không tốt, hơn nữa cũng quá nhiều người, tôi không muốn bị chụp hình. Anh cứ khởi động xe đi."
Phương Giác Hạ nhìn hắn, nghĩ thôi thì ưu tiên bệnh nhân, vì thế theo lời hắn lái xe ra khỏi tiểu khu, đi vào đường lớn.
"Thế cậu muốn đi chỗ nào?"
Bùi Thính Tụng ừm một tiếng thật dài, tròng mắt đảo tới đảo lui, cả thân mình chui vào trong cái áo bông kingsize của hắn, cuối cùng hắng giọng mấy cái, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Tôi muốn đến bệnh viện ông ngoại anh điều trị ấy......"
Phương Giác Hạ đột ngột dừng xe lại, tấp vào lề đường nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.
Bùi Thính Tụng nhanh nhẹn ló ra khỏi áo bông, sốt ruột hoảng hốt giải thích, "Không phải, à gì nhỉ, anh xem ông ngoại anh ở xa như vậy tới Bắc Kinh khám bệnh cũng đi bệnh viện đó, chắc là nó phải tốt lắm đúng không, tôi......"
"Hóa ra là vì chuyện này nên cậu mới đột nhiên muốn đi khám bác sĩ." Phương Giác Hạ hít sâu một hơi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm anh nheo mắt lại, "Thật ra cậu không khó chịu đến mức đó phải không."
"Khó chịu!" Bùi Thính Tụng giữ chặt một bàn tay Phương Giác Hạ kéo áp lên đầu hắn, "Sờ xem này, vẫn nóng. Tôi khó chịu lắm." Hắn nói quá nhanh nên bị sặc, lập tức ho không ngừng, ho muốn văng cả phổi ra ngoài nhưng tay vẫn không buông ra.
Phương Giác Hạ mặt cứng lòng mềm, nhìn hắn ho khủng khiếp như thế, nhất định ngày mai không đi làm đàng hoàng được, anh đành rút tay mình ra, vặn nắp bình giữ ấm mình mang theo đưa cho hắn, khởi động xe lần nữa, "Không có lần sau."
Nhận lấy bình nước, Bùi Thính Tụng ho đến nỗi mặt mày đỏ bừng uống một ngụm, thuận thuận khí, cảm thấy cơn sặc của mình đến quá đúng thời điểm.
Bệnh viện ông ngoại Phương Giác Hạ điều trị cũng không ở quá xa, lái xe hai mươi phút là tới. Bùi Thính Tụng thật sự rất khó chịu, dù hắn diễn khá sâu nhưng đích xác vẫn sốt cao chưa hạ, xe vừa đi hắn đã nghiêng đầu qua một bên ngủ mất.
Thời gian dù ngắn ngủi như vậy, hắn vẫn kịp mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ hắn thấy mình về lại lúc nhỏ, đẩy xe lăn đưa ông ngoại mình ra vườn hoa phơi nắng, hai người cùng nhau an an tĩnh tĩnh đọc sách, tiết trời sang xuân, dây thường xuân trở nên xanh biếc, sắp leo lên đến cửa sổ phòng hắn.
Sau đó hắn đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, ánh nắng trong mộng như những cánh tay mềm dẻo, cắt tầm nhìn của hắn thành từng đoạn rách nát, hắn không thấy rõ người tới là ai, chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, thanh thanh lãnh lãnh, lại lộ ra một chút mềm mại ấm áp.
Hắn tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia.
"Đeo khẩu trang vào đi." Phương Giác Hạ giúp hắn sửa lại áo khoác, kéo khóa lên tận cổ, chụp mũ lên đầu. Bàn tay lành lạnh lướt qua sườn mặt hắn, mu bàn tay dán lên xác nhận nhiệt độ cơ thể.
"Đến nhanh thế à." Giọng Bùi Thính Tụng bây giờ còn khàn lợi hại hơn, vừa tỉnh ngủ nên cả người lâng lâng. Hắn lại không để Phương Giác Hạ đỡ, giống như sợ người khác thấy sẽ cười hắn, "Tôi tự đi được."
Phương Giác Hạ nhìn hắn như bức tường lung lay sắp đổ, nhịn không được cười rộ lên.
Bùi Thính Tụng nhìn quanh đánh giá một chút, ghé sát vào tai Phương Giác Hạ hỏi, "Đây là bệnh viện ông ngoại anh điều trị sao?"
Phương Giác Hạ gật gật đầu, "Chúng ta đi đăng ký đi."
"Này khoan đã." Bùi Thính Tụng bắt lấy tay anh, "Anh đi thăm ông ngoại đi, tôi tự đi đăng ký là được."
Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào. Bùi Thính Tụng lại tiếp tục, "Thật sự tôi có thể tự đi khám được, anh mau đi đi. Ông ấy nằm bên khu điều trị phải không?"
"Chúng ta đi đăng ký."
"Sao tôi nói cái gì anh cũng không nghe thế nhỉ? Tôi đang nói tiếng Trung đấy" Bùi Thính Tụng túm anh, "Đến cũng đến rồi anh định không đi thật đấy à?"
Xung quanh người ra vào tấp nập, Phương Giác Hạ không muốn đứng ở chỗ này gây chú ý, chỉ có thể túm hắn đến chỗ vắng vẻ, nhìn vào mắt Bùi Thính Tụng nói, "Ông ấy không muốn gặp tôi, cậu hiểu ý tôi nói không?" Cơn gió đầu xuân thổi tung tóc mái trên trán Phương Giác Hạ, lộ ra vết bớt hồng bên khóe mắt.
Bùi Thính Tụng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng ánh mắt Phương Giác Hạ lúc này rõ ràng mềm mại như nước.
Hắn giúp Phương Giác Hạ đè thấp vành nón, che khuất ấn ký dễ dàng bị phát hiện kia.
"Tôi không biết ông ngoại có muốn gặp anh hay không, nhưng tôi biết anh muốn gặp ông ấy."
Phương Giác Hạ nhìn hắn, đáy mắt tựa như có gợn nước run rẩy, sau đó đột nhiên quay đầu đi. Mấy cây mộc lan trong bệnh viện nở hoa, sắc hoa trắng lạnh lùng như tuyết, nhưng một trận gió xuân thổi qua, chúng liền mềm xuống, rung động tâm tư.
Cuối cùng anh vẫn bị Bùi Thính Tụng kéo sang khu điều trị. Có số phòng bệnh mẹ Phương đã nhắn tin, hai người dễ dàng tìm được vị trí phòng. Trước kia anh đã chuyển kha khá tiền cho mẹ, lại nhờ quan hệ của bạn học an trí cho ông ngoại vào bệnh viện tư nhân này, để ông nằm phòng VIP, nhưng có vẻ như thuyết phục không thành, đây chỉ là một phòng bệnh đơn hạng thường, trong phòng có một cửa sổ lớn rất sáng sủa, ngoài cửa là những cành mộc lan đang lay động.
Trên giường là một ông lão đang nằm nghiêng đầu, hình như đã ngủ rồi. Mẹ Phương tay chân nhẹ nhàng gỡ cặp kính lão trên mũi ông xuống, lại rút tờ báo trong tay ra.
Vật vã mất nửa ngày, Bùi Thính Tụng ra một thân mồ hôi. Từ cửa sổ bên ngoài thấy được tình hình trong phòng, lại nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Phương Giác Hạ cứ như đã thủ sẵn tư thế lâm trận bỏ trốn, hắn nhanh tay đẩy cửa phòng bệnh ra, hai tay nắm lấy bả vai Phương Giác Hạ, đẩy anh về phía trước.
Mẹ Phương Giác Hạ ngẩng đầu, hơi sửng sốt. Bà thấy con trai mình đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, lại trông thấy Tiểu Bùi đã lâu không gặp nhìn bà cười, dùng khẩu hình gọi dì ơi.
Đúng là kinh ngạc trong kinh ngạc.
Chuyện đã tới nước này, Phương Giác Hạ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi vào, cười một cái với mẹ mình, sau đó đứng bên cạnh giường, nhìn ông ngoại đã ngủ say.
Sắc mặt ông lão cũng không tệ lắm, trên mũi cắm một cái ống, ngực phập phồng lên xuống, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Phương Giác Hạ nhìn mẹ, cố gắng đè thấp giọng hỏi, "Phẫu thuật thành công chứ ạ?"
Mẹ Phương gật đầu, "Khá tốt, vừa nãy còn nói muốn ăn táo, mẹ chưa kịp gọt, quay đi quay lại xem báo một lúc đã ngủ mất rồi."
Bùi Thính Tụng ấn Phương Giác Hạ ngồi xuống, mình thì chạy qua ngồi bên cạnh mẹ Phương. Bà nhìn hắn, "Sao con mặc áo dày thế, trán đầy mồ hôi rồi, bị ốm à?"
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Bị cảm ạ." Nói xong hắn kéo khẩu trang lên, chỉ lộ ra một đôi mắt cười.
Hoa mộc lan ngoài cửa sổ đổ bóng lên giường bệnh của ông ngoại, Phương Giác Hạ lẳng lặng ngồi bên giường, chỉ nhìn ông, một câu cũng không nói. Tình huống như bây giờ đã là vượt quá mong muốn của anh, anh có thể yên lặng tới thăm ông, mà ông cũng sẽ không tức giận đuổi anh đi.
Tính sơ sơ thì đã hơn một năm rồi hai người không gặp mặt. Người trước mắt đang ngủ say hình như đã già đi rất nhiều, tóc hoa râm, đến lông mày cũng bắt đầu bạc. Phương Giác Hạ chưa từng tưởng tượng ra bộ dáng ông ngoại dần dần già đi, trong trí nhớ của anh, ông tựa hồ vĩnh viễn đứng thẳng tắp, vô cùng nghiêm túc, dù cho đứng ở bất kỳ chỗ nào cũng như đang đứng trên bục giảng bài.
Anh cầm lấy trái táo và dao gọt hoa quả đặt bên cạnh giường, bắt đầu gọt. Lưỡi dao sắc bén cắm vào thịt quả, hơi đẩy mạnh một chút, vỏ táo màu đỏ từng vòng rơi xuống, giống như chiếc cầu trượt ngày nhỏ anh hay ngồi.
Tiểu khu của nhà ông ngoại có một công viên trò chơi, ở đó có một cái cầu trượt màu đỏ. Anh chỉ có thể về vào thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, ông ngoại luôn không cho anh ngồi lên đó, cũng không cho tựa cửa sổ xem, nói nếu anh bị ngã gãy chân, trong nhà sẽ lại náo loạn long trời lở đất.
Nếu anh ngoan ngoãn làm xong một bộ đề thi toán Olympic, ông ngoại sẽ xụ mặt dẫn anh ra ngoài, cho anh nửa tiếng chơi cầu trượt. Ông không giống những người lớn khác sẽ ngồi phía dưới tiếp lấy anh, mà luôn chắp tay sau lưng đứng một bên, nhìn anh bò từng bước lên cầu trượt, lại vui vẻ trượt xuống dưới.
Nửa tiếng, không nhiều không ít hơn một phút nào, chỉ cần vừa hết giờ ông sẽ đi.
Phương Giác Hạ nho nhỏ từ trên thang trượt xuống, nghiêng ngả đuổi theo bóng dáng ông ngoại, mãi cho đến khi khoảng cách đủ để duỗi tay có thể với đến ngón tay ông mới thở hổn hển bước chậm lại, cùng ông đi về nhà.
Vỏ táo rơi xuống đầu gối, Phương Giác Hạ nhặt lên, xếp một bên cùng với đĩa táo đã gọt xong, đứng dậy rót cho ông ly nước, sau đó đi đến chỗ Bùi Thính Tụng, cắt ngang cuộc trò chuyện bằng khẩu hình của hắn và mẹ Phương.
"Đi thôi."
"Nhanh vậy?" Bùi Thính Tụng nhìn thoáng qua mẹ Phương, đối phương hình như cũng đã cảm thấy mỹ mãn, nở nụ cười, "Thôi đi đi." Mẹ Phương ngẩng đầu nói với Phương Giác Hạ, "Ngoan, con mau dẫn Tiểu Bùi đi truyền dịch."
Phương Giác Hạ gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo Bùi Thính Tụng rời khỏi phòng bệnh. Dọc đường đi anh luôn trầm mặc, lấy số xếp hàng, dẫn vào gặp bác sĩ, sau đó kéo hắn đi truyền dịch. Bệnh viện tư nhân trang bị tốt, thời gian chờ đợi ngắn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, bọn họ tìm thấy một phòng tiêm không có người, ngồi trong đó truyền nước biển.
Lăn lộn mất một buổi sáng, sứ mệnh đã hoàn thành, Bùi Thính Tụng trước đó còn rất có tinh thần, nhưng từ lúc ra khỏi khu điều trị, bệnh trạng của hắn xấu đi khá nhiều, đầu váng mắt hoa, lúc hộ lý đâm kim vào người hắn, hắn nhìn cây kim, cảm giác một cây kim biến thành mười cái.
"Truyền dịch xong sẽ đỡ hơn một chút." Phương Giác Hạ ngồi bên cạnh hắn, lúc hắn ho khan còn vỗ vỗ sau lưng.
Bùi Thính Tụng dựa vào ghế, nhìn bình thuốc nhỏ từng giọt, lại quay đầu nhìn anh, "Tôi cũng muốn ăn táo."
Phương Giác Hạ chớp mắt, "Sao hồi nãy cậu không nói."
Nhìn nhau mười giây, Bùi Thính Tụng cười ra tiếng, "Gạt anh thôi, không muốn ăn." Hắn dùng cái tay không bị đâm kim sờ sờ lên cổ mình, "Cổ họng đau quá."
Động tác này làm Phương Giác Hạ nhớ tới yết hầu của chính mình, vì thế túm cổ áo len một chút, cúi đầu nhìn mũi giày thể thao, lại nhìn sang Bùi Thính Tụng ngọ nguậy đôi chân dài, hết thu vào lại duỗi ra.
"Anh......" Bùi Thính Tụng rốt cuộc mở miệng, ngữ khí chần chừ hiếm thấy, "Có phải thấy tôi đang xen vào việc của người khác hay không?"
Phương Giác Hạ vặn bình giữ ấm uống một ngụm nước, sau đó đóng chặt nắp bình. Dòng nước ấm áp theo cổ họng chảy xuống, làm toàn thân đều ấm lên. Nếu phải nói thật thì, nhìn thấy ông ngoại vẫn mạnh khỏe nằm trên giường bệnh, tảng đá lớn lâu nay đè nặng trong lòng anh rốt cuộc cũng được nhấc đi.
Bùi Thính Tụng hết sức cổ quái, không hỏi những câu người thường sẽ hỏi, không hiểu, cũng không quan tâm đến lễ tiết xã giao. Cho dù như thế nào, chuyện hắn muốn làm nhất định hắn phải làm cho bằng được, hoàn toàn tương phản với anh.
Nhưng ở một mức độ nào đó, Phương Giác Hạ lại có chút cảm kích. Cảm kích hắn liều mạng kê một bậc thang kéo anh xuống, đi gặp người mà mình muốn gặp.
Anh không trả lời câu hỏi vừa rồi của Bùi Thính Tụng, mà nhìn bức tường màu trắng trước mặt, chậm rãi kể.
"Ông ngoại tôi là một người rất bảo thủ, bà ngoại trước khi tôi sinh ra đã mất rồi, mẹ tôi là đứa con duy nhất của ông ấy."
Bùi Thính Tụng có chút bất ngờ, hắn không nghĩ Phương Giác Hạ sẽ kể về gia đình mình cho hắn nghe.
"Trước khi mẹ tôi vào đại học chưa từng rời khỏi ông ngoại, sau đó bà ấy đi Quảng Châu học đại học, gặp được......" Phương Giác Hạ ngập ngừng một chút, "Ba tôi. Ông ngoại không cho phép hai người họ ở bên nhau, ông ấy cảm thấy diễn viên múa như ba tôi không đáng tin cậy, hơn nữa cũng không muốn mẹ tôi rời xa ông ấy, đến tận miền nam. Bọn họ cãi nhau một trận rất lớn, mẹ tôi trốn nhà ngồi tàu lửa rời khỏi Sơn Đông, cùng ba tôi đi đăng ký kết hôn."
Bùi Thính Tụng lẳng lặng nghe, lấy bối cảnh trưởng thành của hắn, lý giải loại xung đột hai thế hệ mang màu sắc rất quốc nội này là một chuyện khá khó khăn, nhưng với hắn mà nói, bỏ nhà đi trốn hình như là một chuyện rất lãng mạn.
Nhưng chuyện lãng mạn thường thường đều phải trả cái giá đắt.
"Sau khi sinh tôi ra mẹ mới trở về. Ông ngoại ban đầu không muốn gặp chúng tôi, mẹ kể bà đứng trước cửa nhà, gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng ông ấy không trả lời, cũng không mở cửa. Sau đó tôi lớn thêm một chút, hình như ông đã chịu thỏa hiệp, lúc trở về ông cũng bằng lòng gặp, còn thu xếp cho tôi một căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng phụ đạo bài tập giúp tôi." Phương Giác Hạ cúi đầu, nói chuyện rất chậm, thanh âm cũng thực thấp, "Ông ngoại tôi là thầy giáo dạy toán, cả đời dạy học. Ông ấy nói tôi còn thông minh hơn mẹ tôi, rất nhạy cảm với số học, là một hạt giống tốt."
Chuyện xưa tựa hồ đã theo chiều hướng tốt, nhưng trong giọng kể của Phương Giác Hạ lại chứa đựng mất mát không thể che giấu.
"Sau đó thì sao?" Bùi Thính Tụng hỏi.
Phương Giác Hạ hít vào một hơi, "Sau đó chỉ còn lại tôi và mẹ, ông ngoại nói chúng tôi về ở với ông đi. Nhưng cố tình......"
Bùi Thính Tụng nhìn sườn mặt anh.
"Cố tình tôi cũng thích nhảy múa, tôi muốn nhảy múa, nên tôi ở lại Quảng Châu học vũ đạo."
"Ông ấy rất thất vọng. Tôi với ba tôi là cùng một loại người."
Chuyện đơn giản đến vô pháp này chỉ cô đọng trong mấy câu, khiến Bùi Thính Tụng thấy được hình ảnh thu nhỏ thời thơ ấu của Phương Giác Hạ. Trong lòng hắn như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng những câu này đều nghẹn lại ở yết hầu, không nói được thành lời.
"Muốn ăn táo không?" Phương Giác Hạ tựa hồ muốn đứng dậy, "Tôi đi mua cho cậu."
"Không muốn ăn." Bùi Thính Tụng túm chặt tay anh, làm anh không thể đi, "Tôi đã nói tôi chỉ đùa thôi mà."
"Được rồi." Phương Giác Hạ lại ngồi vào vị trí cũ, tiếp tục nhìn bức tường trắng.
Đột nhiên, anh bị Bùi Thính Tụng nghiêng người ôm lấy. Trước mắt là cánh tay bị nối vào ống truyền dịch trong suốt, vòng qua cổ ôm anh.
"Tôi khó chịu quá......" Giọng hắn khàn đặc, nhưng ngữ khí rất mềm, "Cho tôi mượn ôm một chút."
Đầu Bùi Thính Tụng gác lên hõm vai Phương Giác Hạ, cứ như con cún to xác bị ốm, hết cọ lại ôm. Phương Giác Hạ không đành lòng đẩy hắn ra, vì thế chỉ có thể tự thuyết phục bản thân, bạn bè với nhau ôm một chút cũng rất bình thường, nhỉ.
Đồng hồ trong lòng tích tắc nhảy, phối hợp với tốc độ bình nước truyền dịch, từng giọt từng giọt nhỏ vào lòng anh, rất ngứa, tựa như sau trận mưa xuân nước đọng lại trên lá cây nhòn nhọn, một giọt không nghiêng không lệch dừng trên đầu vai.
"Phương Giác Hạ." Duy trì yên tĩnh được nửa phút, Bùi Thính Tụng lại mở miệng.
Phương Giác Hạ dựa đầu lên đầu hắn coi như đáp lại, thuận tiện chờ hắn nói tiếp. Xương cốt thân mật dán vào một chỗ, truyền đạt thanh âm ấm áp sau khi sốt, "Anh không phải từng nói, với người anh không quan tâm anh sẽ không có cảm xúc gì sao? Loại tính tình này luôn luôn có căn cứ, ông ngoại anh nhất định cũng giống anh."
Lúc nói chuyện hơi nóng của hắn phả vào cổ, không cẩn thận nhiễm ướt áo len mềm mại.
"Ông ấy là vì yêu anh, mới có thể giận dỗi anh."
Phương Giác Hạ có chút sững sờ, mỗi một giây đồng hồ trong lòng đều bị kéo dài ra, gấp đôi, thậm chí dài ra gấp bốn lần.
"Hơn nữa anh cũng không sai, anh không hề lãng phí thiên phú của mình......"
Đầu anh bắt đầu choáng váng, cứ như người bị bệnh là chính anh. Mỗi câu mỗi chữ của Bùi Thính Tụng truyền tới đều lưu lại một cơn chấn động lâu dài.
"Anh vốn dĩ thuộc về sân khấu."
----
Mộc lan trắng:
Cây mộc lan được trồng để lấy bóng mát, có tác dụng chống bụi và khí độc nên rất thích hợp trồng ở trường học, công viên, bệnh viện, vườn của gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf