Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44. Thành khẩn đối đãi

Tiểu Văn lái xe chở bọn họ đến chỗ căn chung cư cao cấp Bùi Thính Tụng vẫn luôn thuê ở ngoài lúc trước. Phương Giác Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, tính ra đã được hơn hai năm, anh chưa từng đến chỗ ở của hắn. Bọn họ chỉ gặp nhau ở công ty hoặc khi có cùng hành trình. Cho dù ở thời điểm công tác, thái độ của anh đối với hắn cũng cực kỳ lạnh nhạt, xem như hắn không tồn tại, xem như trong mắt mình không có người này.
Bọn họ thế mà đã nhẫn nại duy trì loại quan hệ như vậy tận hai năm.
"Tới rồi."
Phương Giác Hạ lên tiếng, kéo cửa xe tự mình bước ra ngoài, nhưng Bùi Thính Tụng không biết đang làm gì trong đó, mãi mà không đi ra. Thấy hắn như vậy, Phương Giác Hạ khom lưng nhìn vào trong xe, "Bùi Thính Tụng, tới rồi."
Bùi Thính Tụng nâng người, lại quơ quơ đầu, phản ứng chậm chạp bò ra khỏi xe, thời điểm ra đến cửa còn đứng không vững, giống như cái cây bị chặt gốc ngã ập xuống người Phương Giác Hạ.
Đại khái là bây giờ tửu lực mới nổi lên, anh cảm giác Bùi Thính Tụng say nghiêm trọng hơn lúc nãy.
"Này chậm một chút, không phải vừa rồi vẫn nói chuyện được sao?" Phương Giác Hạ vươn tay đỡ hắn, lại gọi Tiểu Văn qua hỗ trợ. Hai người dìu hắn đi đến dưới lầu chung cư, nơi này muốn vào phải quét nhận diện khuôn mặt, nhưng hình như Bùi Thính Tụng quá mệt mỏi, làm sao cũng mở mắt không ra, Tiểu Văn ném hắn lên người Phương Giác Hạ, dùng hai tay muốn vạch mí mắt hắn, để hắn dí mặt vào màn hình nhận diện.
"Đau." Bùi Thính Tụng nổi tính thiếu gia, tát cho Tiểu Văn văng ra ngoài. Phương Giác Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ hắn, "Cậu nhìn một chút đi, nhìn xong mới đi lên được."
Sau khi nghe anh nói, Bùi Thính Tụng quay mặt về phía Phương Giác Hạ, còn chớp chớp mắt.
"Không phải nhìn tôi." Phương Giác Hạ ôm mặt hắn đẩy qua bên phải, nhắm vào màn hình camera, "Nhìn vào đây này."
Tốn mất nửa ngày bọn họ mới lên được phòng. Điều làm Phương Giác Hạ ngạc nhiên là, căn chung cư của Bùi Thính Tụng nhìn mộc mạc hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều, anh vốn cho rằng đứa trẻ gia cảnh tốt như hắn chí ít cũng phải ở loại biệt thự cao tầng mấy trăm mét vuông. Sự thật chứng minh hắn cũng không sống xa xỉ đến mức đó, căn hộ này đẹp thì có đẹp, hai phòng hai sảnh đều là cửa sổ sát đất, chỉ là gia cụ ít đến đáng thương, phòng khách trừ một cái sô pha ra thì không còn gì khác, chỗ nào cũng trống rỗng.
Hoàn toàn không giống một cái nhà.
"Anh Giác Hạ hôm nay ở đây cùng cậu ấy đi, đây là đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo của anh em lấy ở ký túc xá đấy, vốn dĩ để mang đi khách sạn dùng, sẵn tiện giờ lấy dùng luôn," Tiểu Văn sốt ruột hoảng hốt đỡ được Bùi Thính Tụng ngồi xuống sô pha xong, nhìn đồng hồ, "Lát nữa em còn phải lái xe đưa anh Lộ Viễn ra sân bay."
"Cậu ấy đi quay chương trình à?"
"Đúng vậy. Thôi em sắp trễ rồi, đi trước nhé."
Phương Giác Hạ đưa cậu ta ra cửa, "Lái xe cẩn thận."
Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người. Anh thay dép lê ra, lại cầm một đôi dép khác đi đến sô pha, đặt xuống đất, "Cậu thay giày ra đi."
Bùi Thính Tụng ừ một tiếng, đạp rớt đôi giày, lại cởi áo khoác, "Nóng muốn chết." Hắn dùng một tay kéo luôn cái áo len dệt kim màu đen mặc bên trong ra, ném lên ghế, nửa người trên để trần, ngửa đầu dựa vào sô pha.
Da hắn cũng trắng, uống rượu vào toàn thân đều phiếm hồng.
"Cậu sẽ cảm lạnh đấy." Phương Giác Hạ thở dài, cầm áo khoác lên muốn quàng cho hắn, mới đắp vào đã bị Bùi Thính Tụng kéo ra, "Nóng lắm."
"Áo len mặc mới nóng, áo khoác không nóng đâu." Phương Giác Hạ kéo hắn dậy, giúp hắn mặc áo vào, kéo khóa lên, nhưng Bùi Thính Tụng vẫn quật cường giơ tay lên kéo khóa xuống, lộ ra cơ bụng.
Phương Giác Hạ nhìn dáng người hắn liền cảm thấy kỳ quái, Bùi Thính Tụng rốt cuộc lấy đâu ra thời gian tập thể hình, có cơ bụng cơ ngực còn có tuyến nhân ngư. Mỗi ngày anh tập nhảy cũng chỉ có một ít cơ bụng mà thôi.
"Anh đang nhìn tôi đấy à." Bùi Thính Tụng ưỡn thân dưới, nhìn Phương Giác Hạ nháy mắt.
"Không có." Phương Giác Hạ đứng lên, "Cậu ở đây nghỉ ngơi chút đi, tôi đi rửa mặt trước."
Phòng tắm căn hộ rất lớn. Phương Giác Hạ không yên tâm để một tên say xỉn ở một mình bên ngoài, cho nên cũng chỉ có thể nhanh chóng tắm rửa, dùng thời gian ngắn nhất để rửa mặt rồi vội vàng đi ra. Sau đó suy nghĩ không biết có nên giặt đồ hôm nay đã mặc không, cho dù quần áo trên người anh là trang phục do tổ tạo hình cung cấp.
Trước hết cứ dọn dẹp một chút đã. Phương Giác Hạ cầm lấy áo khoác, giũ mấy cái, bên trong rơi ra một tờ giấy, phiêu phiêu bay xuống đôi dép dưới chân anh.
Anh cúi xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua, lại nhét vào túi áo ngủ trên người.
"Tôi dùng xong phòng tắm rồi." Anh vừa lau tóc vừa đi ra, phát hiện Bùi Thính Tụng mới vừa nãy còn ngồi trên sô pha giờ đã đứng lên, hai tay vịn hai bên khung cửa sổ, giống như đang nhìn cái gì ở bên ngoài.
Phương Giác Hạ đi qua, "Cậu tỉnh rượu rồi? Vào tắm một chút rồi đi ngủ sớm đi."
Bùi Thính Tụng dựa vào cửa sổ thủy tinh gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng tắm. Phương Giác Hạ có chút lo lắng, vươn tay muốn đỡ hắn, nhưng lại bị Bùi Thính Tụng cự tuyệt. Thanh niên gần 1m9 vừa đi vừa lảo đảo, Phương Giác Hạ nhìn mà run sợ trong lòng, sợ bước tiếp theo hắn sẽ ngã oạch xuống đất.
Có điều anh cũng lo lắng quá rồi, nghe được tiếng đóng cửa phòng tắm, Phương Giác Hạ lúc này mới yên tâm. Anh dạo qua một vòng phòng khách trống rỗng, đột nhiên nghĩ tới vấn đề tối nay ngủ ở đâu.
Cũng may nhà có hai phòng.
Nhưng ý nghĩ này của anh rất nhanh đã được chứng thực chỉ là giả thiết quá ngây thơ. Căn hộ đích xác là có hai phòng, nhưng chỉ có duy nhất một cái giường. Một phòng ngủ khác bị đổi công năng thành phòng sách, trong phòng có hai kệ sách lớn, một cái bàn làm việc, còn có các loại nhạc cụ guitar keyboard đặt một bên.
"Làm sao bây giờ......" Phương Giác Hạ vì việc tối nay mình ngủ chỗ nào mà đau đầu không thôi, nhưng lại nhịn không được mà bước vào phòng. Phòng sách này đại khái là nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt nhất của cả căn hộ.
Không, không phải hơi thở sinh hoạt. Trong lòng Phương Giác Hạ tự phủ định phán đoán của mình, sửa lại.
Là tràn ngập hơi thở của Bùi Thính Tụng.
Anh đi vào trong, nơi này tỏa ra một loại hương vị của giấy sách được lưu trữ, thật kỳ diệu, rõ ràng hiện tại đang là đêm khuya lạnh băng giữa thành thị, nhưng anh lại cảm nhận được hơi thở của những trang giấy được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Trên bàn hơi lộn xộn, có những cuốn sách chưa đóng, một xấp luận văn rất dày, các loại bút ký viết tay, còn có một tờ giấy ghi chú rất nổi bật, kẹp đằng trước cái đèn bàn, bên trên viết vài chữ to -- Xin đừng thu dọn chỗ này.
Phương Giác Hạ không nhịn được cong khóe môi, anh đoán căn hộ này hẳn là cũng có người giúp việc định kỳ đến quét dọn làm vệ sinh, nếu không một tiểu thiếu gia đến cả giường ngủ cũng không biết trải, sợ là không thể duy trì nhà cửa sạch sẽ như thế. Chỉ là nhìn tờ giấy ghi chú nho nhỏ này, anh liền tưởng tượng đến bộ dáng Bùi Thính Tụng sống chết bảo vệ sự lộn xộn của cái bàn này, dùng thứ ngôn ngữ nửa Anh nửa Trung viết yêu cầu vào giấy, miệng không ngừng nhắc please.
Trên bàn hắn còn có một tờ giấy nháp, bên trên là những thứ hắn viết viết vẽ vẽ, rất nhiều chữ lặp lại như đang tập viết. Phương Giác Hạ cảm thấy có chút thân thiết, tựa như được trông thấy bản nháp của một người yêu thích văn học.
Anh ngồi xuống nhìn kỹ từng chữ trên trang giấy, phần lớn là tên Bùi Thính Tụng ký lên, ngoài ra có một vài dòng tiếng Anh qua loa.
Có mấy câu rất thú vị, hấp dẫn lực chú ý của Phương Giác Hạ.
[ Hương vị cà phê có màu nâu, hương vị của kem là màu trắng mềm.
Thêm đá viên, vị đá viên trong suốt không màu.
Sau khi uống vào, khí lạnh cắt mở thực quản.
Đá viên trở thành kim cương chảy xuống yết hầu. ]
Trong đầu hắn giống như vĩnh viễn có kỳ tư diệu tưởng, thiên mã hành không, làm người ta nắm bắt không được. Phương Giác Hạ đẩy một quyển sách, muốn tiếp tục xem thêm bên dưới, không ngờ bất cẩn làm quyển sách rơi xuống, anh vội vàng nhặt lên, lại phát hiện một bức ảnh cũng rơi dưới đất, hình như là từ trong sách văng ra
Ở trung tâm bức ảnh là một người đàn ông lớn tuổi ngồi xe lăn, mang cặp kính lão tươi cười hiền từ, bên cạnh xe lăn là một cậu nhóc khoảng 13 14 tuổi, trong ngực ôm một con cún con mới sinh không lâu, cười cong cong mí mắt, tràn đầy khí vị thiếu niên.
Bùi Thính Tụng lúc nhỏ như cây xương rồng bà còn non, gai trên người vẫn mềm mại, không sắc nhọn, mà tựa như ánh sáng giữa những tầng mây.
Phương Giác Hạ kẹp bức ảnh vào lại cuốn sách, đứng lên, bỗng nhận ra thời gian đã lâu như vậy rồi mà Bùi Thính Tụng bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Anh không khỏi có chút lo lắng, Bùi Thính Tụng thoạt nhìn vẫn giữ được thần trí, nhưng thật ra đã uống không ít. Lại nói lần trước anh uống rượu say, cũng nhờ có Bùi Thính Tụng chiếu cố trước sau, lần này coi như báo đáp lại hắn.
Trong phòng tắm đúng là không động tĩnh, âm thanh vòi sen cũng không có, trong đầu Phương Giác Hạ đột nhiên nhảy ra một dự cảm không tốt lắm.
Không phải té xỉu rồi chứ?
Đúng rồi, uống rượu xong đâu thể tùy tiện tắm rửa!
Nghĩ như vậy, Phương Giác Hạ nghiêng người chạy ào sang phòng tắm, không ngờ cửa phòng tắm không khóa, chỉ khép hờ, anh cứ thế tông vào làm mình ngã xuống đất, suýt thì không đứng dậy nổi.
"...... Đau quá."
Phương Giác Hạ cau mày chống tay, nhìn vào bên trong, thấy Bùi Thính Tụng đang ngâm mình trong bồn nước.
Ngâm nước càng nguy hiểm hơn! Phương Giác Hạ không thèm để ý mình vừa ngã đau, bước chân trần đi đến cạnh bồn tắm. Đầu Bùi Thính Tụng dựa vào bồn, nhắm mắt lại, không thấy nhúc nhích.
"Này, Bùi Thính Tụng, cậu tỉnh lại đi." Anh vỗ vỗ vào mặt Bùi Thính Tụng, thấy đối phương chậm rãi mở mắt ra, trái tim mới bình ổn lại một chút.
Vừa nãy trong đầu anh còn kịp nhảy ra tít giật trên các trang báo tin tức xã hội về thành viên nhóm nhạc đột tử trong căn hộ chung cư.
Lông mi Bùi Thính Tụng bị hơi nước ướt át che lại, thong thả chớp hai cái, ngắm nhìn khuôn mặt Phương Giác Hạ, khóe môi hắn nhếch lên, vừa cười vừa giơ tay che lại toàn bộ gương mặt anh.
"Làm gì thế......" Phương Giác Hạ nắm tay hắn, muốn kéo hắn đứng dậy, "Mau ra đây, cậu uống say rồi không thể ngâm nước được đâu."
"Tôi không có say." Bùi Thính Tụng nói từng chữ so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, dường như để chứng minh là mình không say thật, hắn đỡ thành bồn mạnh mẽ đứng lên.
Phương Giác Hạ vốn dĩ đang ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, Bùi Thính Tụng đứng dậy đột ngột làm anh không kịp phòng bị, nhanh chóng quay đầu qua chỗ khác. Anh cũng không biết mình bị gì, thứ gì hắn có mình cũng có, lỡ thấy cũng có làm sao đâu.
Nhưng trái tim rõ ràng nhắc nhở anh, đúng là có sao.
"Cậu thật là......" Phương Giác Hạ nghẹn lời, chỉ có thể đứng dậy rút khăn tắm xuống, nghiêng đầu bọc lên người hắn, "Đừng lộn xộn."
"Anh thật...... hung dữ." Bùi Thính Tụng nói chuyện chậm rãi, không còn lệ khí và bén nhọn như ngày thường, nghe ra còn thêm vài phần tủi thân.
"Là do cậu không nghe lời trước." Phương Giác Hạ gói kỹ hắn vào khăn tắm, đỡ cánh tay hắn kéo về phía phòng ngủ, "Cẩn thận một chút coi chừng đụng linh tinh."
Bùi Thính Tụng chậm rì rì nói, "...... Tôi, tôi không có ngốc."
Vất vả một trận mới kéo được hắn đến mép giường, Phương Giác Hạ thở một hơi dài, dìu hắn nằm xuống, ứng phó qua loa, "Ừ, cậu thông minh nhất."
Không ngờ ngay sau đó, anh đã bị Bùi Thính Tụng túm xuống, bổ nhào vào người hắn.
Khoảng cách rút ngắn, không khí cũng bị co lại, Phương Giác Hạ nín thở, nhìn chằm chằm vào người dưới thân mình.
Đại não trống rỗng, không phát ra được mệnh lệnh khẩn cấp hữu hiệu nào.
Bùi Thính Tụng đột nhiên cười rộ lên, khoe cả hàm răng trắng, trong mắt tràn đầy gương mặt anh.
"Rốt cuộc anh cũng chịu khen tôi."
Hắn chậm rãi nói ra câu này, cánh tay vòng lấy ôm eo Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ ngây ngẩn cả người, anh không ngờ Bùi Thính Tụng sẽ nói thế. Rõ ràng hắn là thằng nhóc kiêu ngạo nhất thế giới, sinh ra đã có thiên phú, sinh ra đã có tự tin.
"Cậu......" Phương Giác Hạ muốn giãy ra, lại bị Bùi Thính Tụng ôm càng chặt, đành phải thành thật hỏi hắn, "Cậu biết tôi là ai không? Cậu uống nhiều rồi."
Không biết những lời này sai ở chỗ nào, Bùi Thính Tụng lại dùng thêm sức, ôm anh lật ngược lại, đè Phương Giác Hạ xuống dưới thân mình.
"Cậu tránh ra đi, tôi thở không nổi......"
"Tôi biết anh là ai." Tóc mái Bùi Thính Tụng rũ xuống, che khuất ánh mắt thâm thúy của hắn, "Anh là Phương Giác Hạ......"
Vẫn nhận rõ đấy chứ.
Phương Giác Hạ cau mày dùng tay đẩy hắn, "Vậy cậu đứng dậy đi, đừng đè tôi."
"Anh là Phương Giác Hạ chết tiệt......"
Chết tiệt, tính từ này đúng là cực kỳ phù hợp với cá tính của Bùi Thính Tụng. Phương Giác Hạ biết hắn uống say rồi, cũng không định so đo với hắn, chỉ muốn lấy chăn bọc kỹ hắn rồi đóng cửa lại, mình ra ngoài ghế sô pha cầm cự một đêm là được rồi.
Bùi Thính Tụng dường như không thuận theo hắn sẽ không buông tha, thoạt trông hắn không khác gì bình thường, nhưng lại không quá giống, miệng luôn lẩm bẩm mấy câu tiếng Anh, sau đó cúi đầu, tựa vào xương quai xanh của Phương Giác Hạ.
Hơi nóng phả lên da, Phương Giác Hạ cảm giác ngực bị hắn đè nặng đến mức tim cũng không đập nổi, "Đúng vậy, tôi là Phương Giác Hạ, là Phương Giác Hạ chết tiệt, mắng xong rồi thì thả tôi ra đi."
Bùi Thính Tụng vẫn buồn bực dụi vào ngực anh, "Anh...... có phải anh rất tán thưởng mấy người đó không?"
Phương Giác Hạ không hiểu, "Ai?"
"Mấy người đó, biên kịch, anh Tập Thanh, còn những người khác nữa......" Giọng Bùi Thính Tụng vốn dĩ đã thấp, uống say vào lại càng trầm hơn.
Phương Giác Hạ không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, càng không rõ chuyện này với hắn thì có quan hệ gì, "Ừ, bọn họ đều rất ưu tú, rất lợi hại......"
"Tôi thì không ưu tú à?" Bùi Thính Tụng đột nhiên ngẩng đầu, cổ đỏ bừng, "Hôm nay tôi không lợi hại sao?"
"Cậu......" Đột nhiên tim Phương Giác Hạ nhảy lên, "Đương nhiên cậu cũng rất ưu tú, rất lợi hại."
Lợi hại nhất là cậu, hữu dũng hữu mưu, lừa cả những người chơi cao tay kia xếp vào thế cục của mình.
"Nhưng anh không hề khen tôi." Bùi Thính Tụng lại gục đầu xuống lần nữa.
Phương Giác Hạ quá bất ngờ, anh không nghĩ Bùi Thính Tụng sẽ vì đánh giá của anh mà bối rối, thậm chí còn giận dỗi.
Trong quá trình ghi hình trò chơi anh không chỉ một lần kinh ngạc cảm thán năng lực của Bùi Thính Tụng, nhưng anh không biết phải nói với hắn như thế nào. Anh có thể dễ dàng biểu đạt khen ngợi hoặc ngưỡng mộ những người khác, nhưng thời điểm đối mặt Bùi Thính Tụng, chỉ cười với hắn một cái thôi đã phải lấy dũng khí thật lớn.
Chính Phương Giác Hạ cũng không tìm ra lý do tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy.
"Anh vẫn cảm thấy...... Cảm thấy tôi còn thành kiến với anh sao?" Bùi Thính Tụng ghé vào ngực anh, "Tôi đã nói rồi mà, trước kia tôi hiểu lầm anh, tôi không nghĩ tới......"
Anh dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hoá ra sau khi say Bùi Thính Tụng lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, thành khẩn đến mức khiến anh chột dạ.
Phương Giác Hạ hít một hơi thật sâu, "Tôi không có nói vậy, tôi biết cậu thay đổi rồi, cậu cũng nói rồi."
"Nhưng anh không tin tôi, anh, anh luôn trốn tránh tôi......"
Hắn không hề nói sai. Khoảng cách hai năm bài xích không thể hoàn toàn biến mất trong khoảng thời gian ngắn, để Bùi Thính Tụng tự do xông vào khu vực an toàn của anh. Hiềm khích đã sớm tiêu tan, nhưng bảo trì khoảng cách trong vô thức đối với Bùi Thính Tụng đã trở thành quán tính phòng thủ.
Anh cũng rõ ràng, Bùi Thính Tụng không còn là kẻ nơi chốn luôn công kích nhằm vào anh trong quá khứ nữa, cũng không còn thói ngạo mạn, mặc dù vẫn mang tính cách thiếu niên khinh cuồng cùng dục vọng hiếu thắng, nhưng những thứ đó đều bị hắn lấy làm đá kê, đặt dưới chân Phương Giác Hạ.
Giao phó chân tâm sao lại khó như vậy?
Phương Giác Hạ cũng muốn biết đáp án.
"Trước đây tôi hay bắt nạt anh, cũng biết anh rất ghét tôi," Bùi Thính Tụng nghẹn một chút, lại tiếp tục giải thích, "Nhưng mà bây giờ...... bây giờ tôi rất muốn làm, làm bạn với anh. Anh không thấy sao? Tôi, tôi thì thấy rất rõ. Anh rất tốt, Phương Giác Hạ, anh thật tốt......"
Hắn nói chuyện rất khó khăn, lại đứt quãng, nhưng mỗi từ mỗi chữ đều mang trọng lượng, từng bước đánh vào lòng Phương Giác Hạ, đánh thành vô số cái lỗ nông sâu, chảy ra chất lỏng chua xót.
"Làm bạn, có thể làm bạn tốt mà." Phương Giác Hạ chần chừ mà vươn tay, phủ lên đầu Bùi Thính Tụng, xem như trấn an hắn, "Nhưng tôi không tốt như cậu nghĩ đâu."
"Không phải," Bùi Thính Tụng đột nhiên ngẩng đầu, như đang rất nỗ lực suy nghĩ, "Anh tốt lắm, lại còn xinh đẹp...... thông minh này...... đẹp nữa......"
Chỉ có đẹp thôi à? Phương Giác Hạ dở khóc dở cười.
"Còn nữa, anh rất lương thiện, cũng rất ngầu, đúng rồi, thái độ với cuộc đời của anh rất ngầu, bộ dáng theo đuổi ước mơ cũng rất ngầu."
Phương Giác Hạ nhịn không được cười rộ lên, "Không ngầu được như cậu."
Bùi Thính Tụng không biết là đang bắt chước, hay đang muốn đáp lại, chỉ lặp đi lặp lại một câu, "Không ngầu như anh......"
Anh cũng không muốn dùng dằng cái đề tài ai ngầu hơn ai nữa, tay đã bị hắn đè tê dại cả rồi, hiện tại chỉ nghĩ làm sao dỗ Bùi Thính Tụng đứng lên, "Tôi biết rồi, bây giờ cậu không còn thành kiến với tôi, hơn nữa cũng thấy có lỗi vì hành động cũ trong quá khứ. Tôi tha thứ cho cậu, cũng rất xin lỗi cậu, trước nay tôi không thèm để ý cậu, coi như cậu không tồn tại, tôi xin lỗi."
Bùi Thính Tụng nằm bò ra gật gật đầu, "Vậy, tôi cũng tha thứ cho anh."
"Rồi rồi, bây giờ chúng ta đã tha thứ cho nhau, cậu đứng lên được chưa nào?"
Bùi Thính Tụng cũng còn tính là nghe lời, nâng nửa người dậy, hở ra được một chút không gian, nhưng không chờ Phương Giác Hạ kịp lách ra, hắn lại đổ ập xuống, "Tôi không có sức."
Trời đất ơi...... Phương Giác Hạ cũng bó tay rồi.
Say khi uống say Bùi Thính Tụng thật sự không khác gì con chó nhà anh, cực kỳ dính người, đuổi cũng không đi, đến cả nhiệt độ nóng hầm hập cũng rất giống.
"Trước kia tôi rất muốn có anh trai......" Lần này Bùi Thính Tụng bò tới ngã vào sườn mặt anh, mỗi khi nói chuyện hơi nóng thổi ra, làm lỗ chân lông cả người Phương Giác hạ đều cộng hưởng theo sóng âm của hắn.
Cái từ anh trai vốn dĩ rất đơn thuần, nhưng trong trò chơi chữ của Bùi Thính Tụng, nó bị gán cho quá nhiều hàm nghĩa đến nỗi nắm bắt không được. Thế nên mỗi một lần Phương Giác Hạ nghe thấy từ này, tâm tình đều phức tạp.
Bùi Thính Tụng muốn mình làm anh trai hắn sao?
Nhưng anh lại không muốn nói 'Cậu có thể coi tôi như anh trai' với hắn.
Cái người đang đè nặng lên anh đột nhiên chậm chạp có phản ứng, vất vả bò dậy, duỗi tay sờ sờ lên eo Phương Giác Hạ. Anh hơi sợ nhột nên tránh hắn, bắt được cái tay làm loạn, "Cậu làm gì thế? Nhột quá."
Bùi Thính Tụng bị bắt dừng tay, mờ mịt chớp chớp mắt, lại nhìn Phương Giác Hạ, "Eo anh còn đau không?"
"Cái gì cũng chưa làm sao lại đau eo được?"
Vừa buột miệng thốt ra, Phương Giác Hạ ngay lập tức hối hận. Câu này quá dễ gây hiểu lầm, cũng may hiện tại Bùi Thính Tụng đang xỉn quắc cần câu, nếu không nhất định sẽ dùng giọng điệu càn rỡ xuyên tạc những lời vô tâm của anh, trêu cho anh cháy khét.
Nhưng không ngờ Bùi Thính Tụng sau khi nghe xong lại nhẹ nhàng thở ra, "Anh, anh nói với đàn anh là bị đau eo, do anh tập nhảy...... Tôi cũng nghe thấy, tôi còn tưởng anh nói thật, bình thường anh không thích gạt người khác."
Anh như bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lúc ấy Bùi Thính Tụng chạy tới động tay động chân, náo loạn một trận với anh, suýt nữa còn đánh nhau.
Hóa ra lúc ấy hắn đang nói thật, không phải ám chỉ gì cả, hắn thật sự chỉ đang muốn xác nhận eo của anh có bị thương hay không.
"Tôi không sao hết, không bị thương."
Bùi Thính Tụng nặng nề gật gật đầu, tóc tai rối một nùi. Sau đó lại nghĩ ra chuyện khác, nói rành mạch, "Nhưng tôi thì có." Nói xong hắn chỉ chỉ vào thái dương mình.
Phương Giác Hạ muốn cười, nắm lấy tay Bùi Thính Tụng, "Là bên này, chỉ ngược rồi."
"À." Hắn sờ sờ, sau đó lớn tiếng nói you're right, cứ như thiểu năng.
Phương Giác Hạ thấy quá buồn cười, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra quay lại bộ dáng ngây ngô ngơ ngác này của hắn, dù sao tên nhóc này hôm trước cũng từng làm như vậy.
Vẫn là thôi đi, quay clip quá không an toàn, tuy bọn họ cũng chẳng làm gì cả.
Làm? Chữ 'làm' này hình như rất nhiều nghĩa, hiển nhiên cũng mang anh chạy quá xa rồi.
"Còn có chỗ này." Bùi Thính Tụng lập tức giơ bàn tay ra trước mặt Phương Giác Hạ, "Chỗ này cũng bị thương."
Dấu răng trên hổ khẩu đã kết vảy, có điều vì vừa ngâm nước nóng nên có hơi đỏ lên, vảy cứng cũng trở nên mềm mại.
Lại nói, vết thương trên thái dương và trên tay hắn đúng là đều có quan hệ đến anh.
Trong lòng Phương Giác Hạ trào ra một chút cảm giác áy náy, "Đúng vậy, là tôi cắn cậu, xin lỗi." Để tỏ ra thành khẩn, anh còn vươn tay sờ sờ lên hổ khẩu hắn.
"Phải, là anh cắn." Bùi Thính Tụng gật đầu, vốn dĩ cho rằng đề tài này sẽ kết thúc tại đây, không ngờ hắn đột nhiên lấy tay nắm cằm Phương Giác Hạ, buộc anh ngẩng đầu lên, sau đó cúi người xuống, động tác tập kích nhanh gọn làm Phương Giác Hạ trở tay không kịp.
"Này!"
Rõ ràng vừa rồi còn ngoan như vậy, đột nhiên lại biến về thành sói con rồi.
Đây là có chuyện gì?
"Cậu muốn làm gì?"
Hệ thống cảm quan bị công kích.
Hết thảy đều không nhạy nữa, nhìn không thấy nghe không rõ, chỉ có thể cảm giác được xúc cảm đôi môi mềm mại đặt lên hầu kết.
Môi tách ra.
"Tôi muốn cắn lại anh."
Không phải cắn đùa giỡn, cũng không cắn lên tay, mà là như dã thú đói khát cắn lên cuống họng con mồi, chảy ra máu tanh nóng hổi, chờ đợi sinh mệnh từng chút một trôi ra ngoài, sau đó con mồi sẽ hoàn toàn thuộc về chính mình.
Phương Giác Hạ lấy lại tinh thần, đột ngột đẩy hắn ra, dùng sức giãy giụa, nhưng cách làm này tựa hồ càng chọc giận Bùi Thính Tụng, bị hắn nắm ngược lại tay, hai cổ tay bị bàn tay to rộng của hắn chặt chẽ khóa lại áp lên đỉnh đầu.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Phương Giác Hạ, ánh mắt từ đôi mắt anh kéo sang khóe mắt đỏ hồng, đến vết bớt độc nhất vô nhị, tựa như quá trình phân biệt con mồi.
"Bùi Thính Tụng, đừng có uống say phát điên." Ánh mắt Phương Giác Hạ trở về bộ dáng quật cường không sợ hãi, khiến Bùi Thính Tụng thần trí không rõ càng cảm thấy quen thuộc.
"Tôi không có say." Bùi Thính Tụng rất cố chấp, "Anh từng thấy bộ dạng người khác say rồi à? Tôi đây căn bản là...... không được tính là say đâu."
Ừ đúng, nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào cả.
Dù sao tỉnh lại chắc chắn sẽ hối hận.
Cảm giác ẩn ẩn đau từ cổ chậm chạp truyền lên, Phương Giác Hạ ninh mi, lo lắng không biết mấy ngày tới làm sao ghi hình, làm sao giải thích với người khác. Anh vẫn đang giãy giụa, xoay chuyển cổ tay, thân thể cũng vặn vẹo.
Bùi Thính Tụng không có ý định buông ra, sức lực lớn đến đáng sợ, cũng nhíu mày, "Phương Giác Hạ, anh đạp lộn xộn giường tôi rồi."
"Cậu buông tôi ra đi, như thế này tôi không thoải mái."
"Không buông."
Bùi Thính Tụng có chút mất hứng, hắn không muốn nhìn mặt Phương Giác Hạ, cho nên cúi đầu thở phì phò, đột nhiên giống như lại phát hiện cái gì, cái tay đang rảnh với qua bắt tới bắt lui giữa mớ ga trải giường. Mắt hắn đã hoa, đầu cũng nhức, bắt rất nhiều lần mới chụp được một tờ giấy nho nhỏ.
Hắn híp mắt, nhìn chữ trên giấy.
Nhưng Phương Giác Hạ đã nhanh chóng nhìn ra mặt giấy ghi chữ ukulele, lập tức hoàn hồn, cảm thấy xấu hổ một cách vô lý nên muốn giật tờ giấy về, nhưng hai tay vẫn không tránh thoát được.
"Đừng nhúc nhích, tôi nhìn không rõ chữ......" Bùi Thính Tụng mất hứng, một hàng chữ hắn xem mất nửa ngày, "Đây là chữ ai vậy, bắt chước chữ tôi?"
Chữ cậu đấy đồ ngốc.
"Không, không đúng......" Chân mày Bùi Thính Tụng bỗng nhiên giãn ra, "Đây là do tôi viết, đây là tờ giấy trước khi tự sát tôi đưa cho Phương Giác Hạ......"
"Ừ," Phương Giác Hạ đã không còn sức phản kháng nữa, "Đây là di thư của cậu, được chưa."
Bùi Thính Tụng bật cười, cứ như hắn đặc biệt vui vẻ, "Tôi nghĩ anh vứt nó rồi."
Đúng là nên vứt đi, vốn dĩ chỉ là đạo cụ trong trò chơi, không hiểu tại sao anh vẫn giữ lại.
Phương Giác Hạ muốn nói sang chuyện khác, không muốn nhắc lại chuyện của tờ giấy này nữa, cũng không muốn nhớ lại cảm xúc chấn động của mình khi lần đầu tiên đọc nó.
"Cậu uống say sao lại thành ra như vậy?"
Một chốc thì như trái cầu nện cho người ta nổ đom đóm, một chốc lại như đồ điên không thuận theo thì nhất quyết không buông.
Muốn dỗ cũng không dỗ nổi.
"Tôi làm sao?" Bùi Thính Tụng nắm tờ giấy, hơi nhíu mày, "Tôi còn khá hơn anh nhiều, anh có biết anh uống say thì đáng, đáng sợ cỡ nào không? Một hai đòi phải ôm tôi, nói kiểu gì cũng muốn tôi ôm ngủ......"
Câu chuyện đã phải nghe oán giận một lần, bây giờ nghe lại vẫn làm Phương Giác Hạ thấy hổ thẹn như cũ, "Đừng nói nữa, tôi biết, tôi rất xin lỗi cậu."
"Anh không biết." Bùi Thính Tụng cắt lời anh, còn cầm tờ giấy dán lên miệng anh, cứ như đang dán giấy niêm phong.
Phương Giác Hạ trừng to hai mắt.
"Anh không biết lúc ấy anh làm cái gì đâu."
Hắn cúi xuống, như một tòa cung điện xinh đẹp bỗng nhiên đổ sập trước mắt Phương Giác Hạ, chỉ trong chốc lát mà đất rung núi chuyển.
"Tối hôm đó anh hôn tôi, Phương Giác Hạ." Thanh âm Bùi Thính Tụng rất trầm, rất chậm.
Sau đó, hắn cách trang giấy mà hôn anh.
Phương Giác Hạ ngừng thở, bị một đống đổ nát bao phủ, thân mình không thể nhúc nhích, đại não cũng trống rỗng.
Nháy mắt tiếp theo, đống phế tích đổ nát kia tụ lại một chỗ, rút về phía bầu trời. Anh thoát ra từ nụ hôn mang hơi nước cách lớp giấy, lấy lại được vài giây mà thở dốc.
Nhưng Bùi Thính Tụng vừa rời khỏi lại nhíu nhíu mi, bất mãn với kiểu miêu tả chưa đúng này, vì thế hắn duỗi tay lấy ra mảnh niêm phong chỉ vừa dán vào có một chút kia.
"Không đúng, phải như thế này."
Nói rồi hắn chân chính hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf