Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43. Bữa tiệc phục bàn

Kết thúc chương trình, tổ chế tác sắp xếp một bữa tiệc liên hoan để quay chụp ngoài lề. Mọi người ghi hình mấy tiếng đồng hồ, đã sớm đói bụng, vốn dĩ sau khi kết thúc công việc cũng muốn hẹn nhau cùng ăn uống một trận ở nhà hàng có không gian kín đáo nào đó, vừa lúc tổ tiết mục có sắp xếp, vì thế cả bọn đồng loạt vui sướng đi ăn.
"Ăn lẩu!" Thương Tư Duệ vừa ngồi xuống đã bắt đầu vui vẻ lắc mình, "Anh camera thảm thế, các anh đã ăn chưa? Ồ ăn rồi à, vậy thôi tui không cần đau lòng mấy anh nữa."
Hạ Tập Thanh ngồi xuống bên phải cậu ta, "Muốn đau lòng thì tự đau cho mình đi, Tam Tam ngốc."
Chu Tự Hành kéo ghế ngồi sát bên Hạ Tập Thanh, chân chó bóp vai cho anh ta một lúc. Bùi Thính Tụng ngồi xuống bên trái Thương Tư Duệ, Phương Giác Hạ cũng ngồi theo vào. Địch Anh là người cuối cùng bước vào ngồi bên cạnh Chu Tự Hành. Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu gọi món.
"Tiểu Bùi sống ở nước ngoài, có ăn cay được không?" Hạ Tập Thanh hỏi.
Bùi Thính Tụng rót nước, "Tôi vẫn ăn được." Nói xong bỗng nhiên hắn lại nhớ ra, "Có điều Phương Giác Hạ không ăn được quá cay đâu, chắc là gọi một bên có dầu ớt một bên canh cà chua đi."
Phương Giác Hạ đang bày lại bộ đồ ăn trước mặt, đột nhiên bị cue, nâng đầu lên nhìn qua Bùi Thính Tụng.
Bùi Thính Tụng thấy lại rất muốn trêu, khóe miệng nghẹn cười, "Anh muốn ăn cay à? Anh đẹp trai."
Phương Giác Hạ lập tức lắc đầu, nói với mọi người, "Tôi ăn một chút ớt quá cay cũng ăn không nổi. Trước kia tôi cũng cho rằng mình ăn được cay, sau đó Lăng Nhất đưa tôi đi ăn thử đồ cay Tứ Xuyên, tôi mới phát hiện đồ cay Quảng Đông với đồ Tứ Xuyên hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp."
Những người khác không chút khách khí cười rộ lên.
"Được, vậy gọi một nửa cà chua một nửa dầu ớt."
"Rót rượu rót rượu, vừa rồi cảm xúc mọi người khẩn trương như vậy, uống mấy chén thả lỏng nào."
Bùi Thính Tụng nghe được lập tức mở miệng, "Phương Giác Hạ không thể uống rượu."
Hạ Tập Thanh cười rộ lên, "Sao cái gì cậu cũng biết thế?"
"Không sao đâu, tôi uống được mà." Phương Giác Hạ nhìn qua, "Anh Tập Thanh rót đi."
"Anh có uống được hay không trong lòng còn không biết tính à." Bùi Thính Tụng thở dài, "Dù sao lát nữa anh cũng không được uống, bằng không tối nay đừng hòng về nhà nổi."
"Vậy rót nước trái cây cho Giác Hạ đi."
Sáu người mồm năm miệng mười gọi được kha khá đồ ăn, trong lúc chờ lên món bắt đầu tán gẫu. Hạ Tập Thanh cầm đũa gõ vào cạnh bàn, "Thật sự, đoàn đội《 Đào Thoát Sinh Thiên 》 là đoàn phim nhiều người thông minh nhất mà tôi biết, khó sống quá mà!"
Chu Tự Hành nặng nề gật đầu hai cái.
Địch Anh hiếm thấy lại tiếp lời, "Lúc bước vào chương trình này tôi đã biết là nó siêu khó rồi, cảm giác mình ở nhà đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng mà không ngờ nó vẫn khó kinh khủng như thế."
"Chủ yếu là kịch bản." Bùi Thính Tụng nói, "Tôi trong lúc vừa đi thu thập manh mối vừa sắp xếp phục hồi kịch bản, thật sự phải liên tục cảm thán trong lòng."
Phương Giác Hạ cũng tỏ vẻ tán đồng, trên đường đi rất nhiều lần anh suýt chạy lệch khỏi quỹ đạo, lái thành một câu chuyện khác, may mắn còn được các manh mối kéo trở về.
"Nói đến cái kịch bản này." Thương Tư Duệ nặng nề thở dài, "Sâm Sâm, anh Sâm, Hứa biên, xin anh buông tha cho chúng tôi đi. Còn tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc não tôi chỉ có thể mang đi nấu lẩu thôi."
Mọi người đều cười ra tiếng theo cậu ta.
"Thừa dịp anh ta không có ở đây tôi phải nói cho hả giận." Thương Tư Duệ ôm chai nước của mình, "Tôi thật sự đặc biệt muốn mang Hứa biên đáng yêu của chúng ta nhốt vào một cái mật thất, á không đúng, còn có tên người nhà chuyên cung cấp các loại đố toán của anh ta nữa, ném cả hai người vào hai mật thất riêng biệt, sau đó tôi sẽ ngồi trong phòng quan sát xem......"
"Xin chào, phù trúc của ngài đây ạ." Một phục vụ đi tới đặt mâm xuống trước mặt Thương Tư Duệ.
"Cảm ơn cảm ơn." Thương Tư Duệ đầu cũng không thèm nâng, tiếp tục, "Tôi vừa nói đến đâu nhỉ, à nhốt lại......"
Ai ngờ nhân viên phục vụ kia cũng không rời đi, ngược lại còn truy vấn: "Nhốt ai lại?"
"Biên kịch của bọn tôi." Thương Tư Duệ buột miệng thốt ra, sau đó phát hiện có chỗ không đúng, vừa ngẩng đầu liền thấy nhân viên phục vụ kia tháo mũ xuống, nhìn cậu ta cười.
"Sâm Sâm?!"
Chu Tự Hành cười rộ lên, "Lúc anh ấy đẩy cửa tôi đã phát hiện ra rồi, chỉ có cậu còn ngồi ngây ngốc ở đó mà lẩm bẩm."
"Có mỗi cậu thôi à?" Hạ Tập Thanh nhìn nhìn cửa, "Thằng cháu trai gian xảo của tớ đâu?"
Hứa Kỳ Sâm nói: "A anh ấy hôm nay tăng ca, có một trò chơi ngày mai ra phiên bản online mới, chắc phải ở đó suốt đêm rồi."
Phương Giác Hạ lần đầu tiên được nhìn thấy vị Hứa biên người thật, thoạt nhìn còn văn nhã hơn lúc thấy trên TV, cũng rất trẻ tuổi, cả người toát ra khí vị thư sinh, nhìn không khác gì cậu sinh viên chưa từng bước ra khỏi tháp ngà.
Đang mải nghĩ ngợi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi đũa quơ quơ, Phương Giác Hạ quay đầu, là sinh viên hàng thật Bùi Thính Tụng. Hắn thu đũa lại hỏi: "Nhìn cái gì thế."
Phương Giác Hạ lắc đầu.
"Hoan nghênh biên kịch Hứa Kỳ Sâm của 《 Đào Thoát 2 》 đến bữa tiệc ngoài lề của chúng ta," đạo diễn đứng sau ống kính mở miệng, "Mọi người có thể vừa ăn vừa thảo luận phục bàn một chút, chúng tôi sẽ cắt thành một tập đặc biệt đăng lên kênh VIP."
"Đạo diễn linh hoạt ghê." Hứa Kỳ Sâm chào hỏi mọi người, cởi áo khoác phục vụ ra ngồi xuống bên cạnh Địch Anh, "Trước hết tiết lộ cho mọi người thông tin giật gân này đã, lời thuyết minh tự thuật trong kỳ tiết mục này là tôi đọc." Nói xong anh ta cười rộ lên, "Máy biến giọng chơi vui quá."
Thương Tư Duệ mở to hai mắt, "A! Bởi vậy mới nói, vừa mở màn liền nổi da gà như vậy, so với lời tự thuật ở mùa trước hoàn toàn không phải cùng một phong cách!"
"Hóa ra là như vậy sao......" Phương Giác Hạ bây giờ mới muộn màng phát hiện, "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, trước đó đã nói là sẽ sửa form chương trình mà, tại sao quy tắc lại giống y như mùa trước. Sau lại có thêm một phần nữa, nếu không tôi cũng không khẩn trương như vậy."
Bùi Thính Tụng vừa ném một miếng lá sách vào nồi chưa kịp vớt ra, thấy Phương Giác Hạ vẫn luôn nhìn Hứa biên, cũng vô thức nhìn thẳng vào anh.
"Tiểu Bùi, lá sách của cậu chín già mất rồi kìa, như vậy là không tôn trọng lá sách." Thương Tư Duệ giúp hắn vớt miếng lá sách ra, tự đưa vào miệng mình.
Hứa Kỳ Sâm cười, "Tôi xin chị Nhân cho tôi cùng tham gia vào tiết mục, chỉ muốn xem một chút thôi."
"Trước hết tôi phải giải thích với khán giả, trong mùa này, mỗi người chơi khởi động sở hữu lượng tin tức như nhau. Nói cách khác, mỗi người chỉ biết mình là người chơi bình thường, kỵ sĩ hoặc killer. Không có bất kỳ ai được biết thêm kịch bản hoặc cốt truyện, muốn thu thập cốt truyện đều phải dựa vào quá trình giải đố mà khôi phục dần dần."
"Dưới đây tôi sẽ nói đại khái về cốt truyện của kỳ tiết mục này, kỳ thật manh mối trung tâm cũng là manh mối duy nhất phản ánh hiện thực, chính là đoạn tin tức trên tờ báo cũ. Vai chính chỉ có một người, tên là Đàm Ký. Lúc còn nhỏ anh ta từng bị hàng xóm xâm hại tình dục, gặp tổn thương tinh thần rất lớn nên không may mắc chứng hoang tưởng, cũng xuất hiện dấu hiệu bị đa nhân cách. Anh ta ảo tưởng mình là bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố họ Điền, mà không phải là một bệnh nhân cần chữa trị tên Đàm Ký. Đồng thời anh ta đem phần ký ức thời thơ ấu đau khổ nhất của mình phân tách ra trở thành nhân cách tên Tảo Tảo."
"Tương tự như vậy, toàn bộ người chơi đều là nhân cách phụ của anh ta. Nhưng nhân cách Tảo Tảo phải nhận quá nhiều đau khổ, vẫn luôn đứng bên bờ vực tan vỡ, lại chịu sự áp bách và khống chế của nhân cách chủ là bác sĩ, vì thế cô ấy cầu xin những nhân cách khác giúp đỡ mình. Có một chiếc điện thoại đã ghi âm lại hoàn chỉnh nội dung cuộc điện thoại cầu cứu của cô ấy, chính là cây bút ghi âm mà Giác Hạ tìm thấy. Nhưng sự phản kháng đó đã bị nhân cách chủ biết được, vì thế hắn tiến hành thôi miên Tảo Tảo, khiến cô ấy lựa chọn tự sát. Tờ giấy thôi miên chính là đoạn thơ bị giấu, ám chỉ bác sĩ giết Tảo Tảo. Di thư của Tảo Tảo vẫn chưa viết xong thì đã bị giết rồi."
"Hóa ra là một câu chuyện như vậy," Thương Tư Duệ cảm thán, "Thật sự, thiếu một vòng cốt truyện thì mọi thứ liền hoàn toàn không giống ban đầu nữa. Nhưng tại sao lại là Đàm Ký?"
Tiểu Bùi nói, "Kỳ thật lúc tìm thấy lịch hẹn khám, nhìn thấy tên thầy giáo Ngôn, Tảo Tảo, Tiểu Tây, tôi đã nghĩ đến việc chiết tự, chữ Đàm chắc chắn là họ. Đã có họ thì nhất định phải có tên. Thế là tôi mang mục đích đi tìm tên anh ta mà xem xét từng phòng, giống như đi tìm mảnh ghép hình vậy."
*Họ Đàm (谭) ghép từ ba cái tên Ngôn (言) - bộ đầu viết là (讠), Tảo (早), Tây (西), nên cái tên sẽ ghép từ tên 3 người còn lại.
"Hiển nhiên Zoe và thám tử không có tên tiếng Trung, như vậy trò chơi ghép tên không có tên bọn họ, mà là sự vật tương quan. Ban nhạc của Zoe tên là Together, chính là 'cộng' (共), trong phòng thám tử có một cuốn sách giấu trong két sắt, trên bìa chỉ có một từ north, là 'bắc' (北). Bắc ghép với Điền trong bác sĩ Điền (田) thêm chữ Cộng, chính là chữ Ký (冀)."
"Độ nhạy cảm đối với văn tự của cậu thật lợi hại." Hạ Tập Thanh không hề bủn xỉn mà khen ngợi.
"Giống như Tập Thanh cực kỳ nhạy cảm với họa tác, Tiểu Bùi đối với chữ nghĩa cũng vậy," Hứa Kỳ Sâm nhắc nhở, "Mọi người không phát hiện ra sao, manh mối Tiểu Bùi sở hữu được đều thu thập dựa vào những câu đố chơi chữ."
Phương Giác Hạ phát hiện, đúng là trong kỳ này toàn bộ câu đố về chữ nghĩa cơ hồ đều do Bùi Thính Tụng tìm được, dù là đoạn đề thôi miên ẩn chữ, hay là trò chiết tự tên họ, còn cả manh mối mấu chốt nhất trong bản tin trên tờ báo.
Ngay cả những câu trêu chọc của hắn tưởng như vô nghĩa, cũng đều là những câu ám chỉ hoặc câu chơi chữ hai tầng nghĩa.
Thương Tư Duệ đột nhiên vỗ tay một cái, "Tôi nhớ ra rồi, lúc tôi và Tiểu Bùi còn ở trong phòng tối nói chuyện, cậu ấy vẫn luôn xem xét cuốn sách kia, sau đó còn lật sách, cố tình muốn khoe bìa sách ra ngoài. Cậu cố ý phải không."
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Đúng vậy, tôi muốn cho anh Giác Hạ xem, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng gom sắp đủ rồi, không bằng gom lại xong rồi trực tiếp nói đáp án cho anh ấy luôn."
Vừa nói xong, Bùi Thính Tụng liền thấy Phương Giác Hạ không cẩn thận cắn phải miếng thịt bò cay, sốt ruột muốn uống nước, thế là cầm nhầm ly rượu của hắn. Hắn nhanh nhẹn chụp được tay Phương Giác Hạ, nhỏ giọng, "Đây là ly của tôi."
"Tôi nhìn nhầm." Phương Giác Hạ rút tay ra, tự rót cho mình một ly Sprite.
Hứa Kỳ Sâm tiếp tục nói, "Ở giữa còn có rất nhiều tiểu tiết, chúng ta cứ chậm rãi bàn. Hôm nay biểu hiện của mọi người quá xuất sắc, kịch bản kỳ thật chỉ là khung xương, mỗi kỳ tiết mục chân chính có thể trở nên đầy đặn đều dựa vào biểu hiện của các khách mời. Mỗi người khác nhau sẽ chơi ra phong cách khác nhau."
Hạ Tập Thanh tự rót rượu cho mình, "Thật sự, kỳ này là kỳ chương trình tôi chơi sảng khoái nhất, tuy cuối cùng tôi không có thắng, nhưng đã chơi được đến trình độ này thì thắng hay thua cũng không hề quan trọng chút nào nữa."
"Ha ha ha có phải không ngờ được có một ngày mình bị chính thao tác tự bạo của mình hại cho rớt hố không." Thương Tư Duệ gắp một miếng lá sách lớn, "Nhưng tôi nói thật, người chơi cấp thấp xem kết quả, người chơi cấp cao xem quá trình. Lúc này người chơi cấp thấp tôi đây chơi muốn sảng rồi."
"Tôi tự phạt một ly, vì chủ nghĩa kinh nghiệm của tôi." Chu Tự Hành trước khi uống còn chạm ly một chút với Hạ Tập Thanh, uống một hơi cạn sạch, "Có điều tôi rất tò mò, Tiểu Bùi cậu từ khi nào biết được Giác Hạ là kỵ sĩ?"
Bùi Thính Tụng nhớ lại một chút, "Nói ra thì rất dài, hai người bọn tôi lúc ấy cùng khởi động trong phòng khám bệnh, khi đó không phải tất cả đều bị cái hộp vuông che đầu lại sao. Tôi duỗi tay ra sờ được mấy khối kim loại, trong đó có một cái đè lên một tờ giấy, theo bản năng tôi cảm thấy thứ đó có vấn đề, liền lén rút tờ giấy ra giấu vào người, sau đó mới trả lại khối kim loại về chỗ cũ, phá giải lồng chụp đầu cho anh Giác Hạ."
Phương Giác Hạ vốn đang ngồi ăn miến, vừa nghe hắn nói đến thì hai mắt sáng lên, lưu loát lùa hết sợi miến vào miệng, hàm hồ nói, "Hóa ra lúc ấy cậu đã nhặt được bệnh án của tôi rồi à!"
"Rất dễ đoán." Bùi Thính Tụng cười rộ lên, "Sau khi gỡ được cái hộp ra tôi liền xem tờ giấy kia, quả thật là bệnh án của thầy giáo Ngôn, trên đó viết chứng táo uất, tên khác của nó là chứng rối loạn lưỡng cực. Tôi ngay lập tức ý thức được Phương Giác Hạ chính là Song Diện kỵ sĩ mà tổ tiết mục an bài. Tôi biết có khả năng anh ấy sẽ chọn hắc kỵ sĩ, cho nên lúc ấy phải giấu bệnh án của anh ấy đi, nếu không anh Tập Thanh vào phòng mà nhìn thấy, thân phận kỵ sĩ của Giác Hạ sẽ không giấu được."
Hạ Tập Thanh tặc lưỡi mấy cái, "Tiểu Bùi suy nghĩ lao lực quá."
Thương Tư Duệ đột nhiên kêu lên, "Hóa ra chứng táo uất là rối loạn lưỡng cực!"
Phương Giác Hạ ăn một miếng đậu hũ trong nồi nước lẩu cà chua, bị nóng le cả lưỡi, "Em đoán đàn anh không biết, nên em mới hào phóng đưa bệnh án của thầy Ngôn cho anh luôn."
"A! Giác Hạ em giỏi lắm!"
"Biết cũng không còn kịp rồi." Hạ Tập Thanh chen vào hỏi Phương Giác Hạ, "Kỳ thật lúc ấy, cậu đã sắp xếp lại toàn bộ chứng cứ ra được cốt truyện hoàn chỉnh rồi phải không?"
"Ừm." Phương Giác Hạ nhìn Bùi Thính Tụng, "Manh mối trung tâm là do Tiểu Bùi tìm được, nhưng lúc đó cậu ấy cũng trốn rồi."
Chu Tự Hành có chút buồn bực, "Thời điểm cậu ta đi tìm tôi cũng ở đó, sao tôi lại......" Nói được một nửa anh ta mới đột nhiên nhớ ra, "Tôi biết rồi, là lúc cậu đánh đàn!"
Hứa Kỳ Sâm giành nói trước, "Lúc ấy tôi ngồi bên màn hình theo dõi suýt thì cười chết, mấy câu Tự Hành hỏi kỳ thật đều là những câu mấu chốt."
Chu Tự Hành chưa hiểu lắm: "Thế à?" Nhưng câu này vừa hỏi xong anh ta đã nghĩ ra rồi, sau đó cực kỳ ảo não ôm trán, "Ôi sao tôi ngốc thế, tôi còn hỏi cậu đây là loại đàn guitar gì."
Bùi Thính Tụng cười lên mang theo chút tính trẻ con, "Đúng vậy, lúc anh hỏi tôi còn cố ý trả lời anh, đây là hollow body guitar, là đàn rỗng ruột, thò tay vào là sờ thấy tờ báo dán bên trong rồi."
"Bản tin đó viết về vai chính Đàm X trong hiện thực, tiết lộ anh ta có chứng hoang tưởng và đa nhân cách, thời điểm hành hung còn mặc áo blouse trắng, rất rõ ràng khẳng định anh ta hoang tưởng mình chính là bác sĩ tâm lý, họ Điền, là bác sĩ tâm lý giỏi nhất toàn thành phố, tất cả người chơi khác đều chỉ là nhân cách phụ của anh ta."
"Thám tử cũng là nhân cách phụ sao?" Thương Tư Duệ có chút nghĩ không ra.
"Đúng vậy." Chu Tự Hành nói, "Sau đó tôi ở hậu đài suy nghĩ lại một lần, thám tử này rất có thể là nhân cách mới được sinh ra. Lá thư kia hẳn là ám chỉ Tảo Tảo sắp sụp đổ rồi, không cứu nổi nữa, cô ấy quá khao khát được cứu vớt, cho nên mới phân hóa ra thành một nhân cách nữa. Trên lá thư viết cần tìm đào phạm, thật ra cũng là hiện thực chiếu rọi của Đàm Ký, anh ta chính là đào phạm giết người. Có đúng không Kỳ Sâm?"
Hứa Kỳ Sâm tặng anh ta một ngón tay cái, "Lợi hại. Thực ra các nhân cách tồn tại trong cùng thân thể vẫn có vài cái nhận thức lẫn nhau, vài cái khác không quen biết nhau. Trong kịch bản này, Đàm Ký hoang tưởng mình là bác sĩ Điền, hắn là nhân cách chủ, thủ đoạn khống chế những nhân cách khác chính là cố vấn tâm lý, cho nên các nhân cách kia đều là bệnh nhân của hắn, đều tiếp nhận trị liệu thôi miên của hắn. Nhưng nhân cách thám tử là sau này mới sinh ra, có thể coi là người bảo vệ nhân cách Tảo Tảo, cũng mang trình độ chiếu rọi hiện thực lớn nhất."
"Hiện tại sau khi xem bản tin kia xong, cơ hồ mỗi nhân cách đều có thể tìm được một tia bóng dáng trong hiện thực. Main vocal ban nhạc có thể là một chút mơ mộng của Đàm Ký khi còn nhỏ, bởi vì Tảo Tảo đại diện cho tuổi thơ của anh ta, mà Tảo Tảo rất thích Zoe......" Địch Anh kinh ngạc, "Quá khủng, vì thế nên trong đàn guitar mới giấu đồ...... Chẳng trách tổ tiết mục lại đặc biệt trang bị đàn guitar rỗng ruột, quá tinh tế."
Hứa Kỳ Sâm hỏi: "Tiểu Bùi lúc gảy đàn guitar đã phát hiện ra tờ báo trong đó rồi đúng không? Tôi xem trên máy quan sát thấy cậu cố ý nói âm sắc đàn không tồi."
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Tôi gảy mấy cái thì phát hiện ra âm sắc không đúng, đánh đàn nhiều năm rồi, về đàn guitar tôi vẫn có chút hiểu biết. Tôi lập tức đoán được bên trong chắc có giấu cái gì, lúc anh Tự Hành quay lưng đi liền thò tay vào trong lấy manh mối ra."
Thương Tư Duệ cảm thán, "Nếu không am hiểu nhạc cụ thì đúng là...... Ai lại đi cho tay vào đàn guitar tìm đồ đâu. Tổ đạo cụ quá ngầu rồi."
Phương Giác Hạ không nhịn được mở miệng, "Còn có rất nhiều chi tiết không hợp lý, có lẽ đều là do tổ tiết mục cố ý. Thời gian khám bệnh của thầy Ngôn là 5 giờ 52 phút sáng, làm gì có ai mới rạng sáng đã đi khám bệnh. Điều này ám chỉ tất cả đều là giả, bác sĩ giả, bệnh nhân cũng vậy. Còn có một ám chỉ nho nhỏ của tổ tạo hình nữa, không biết mọi người có để ý không, tuy rằng chúng ta sắm vai những nhân vật khác nhau, nhưng tất cả đều mặc áo sơ mi."
Thương Tư Duệ cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, lại ngẩng đầu nhìn những người khác, "Tuyệt quá. Cho nên kỳ thật chúng ta đều là một người."
"Tổ tiết mục thật sự lợi hại." Hạ Tập Thanh kiểm kê những ám chỉ từ đạo cụ, "Mọi người nhớ lại đi, trừ phòng khám ra, mỗi phòng kỳ thật đều có vật đại biểu cho từng nhân vật, tỷ như phòng Tư Duệ có đàn guitar, trong phòng khám đối ứng có đàn ukulele, sách giáo khoa trong cặp của Tự Hành, đối ứng với sách thiên văn trong kệ sách phòng khám, họa cụ và tranh trong phòng Tảo Tảo, đối ứng chính là bức tranh treo trên tường phòng khám."
"Còn có chiếc kính lúp đại diện cho thám tử." Bùi Thính Tụng bổ sung.
"Đúng vậy," Hạ Tập Thanh gật đầu, "Kỳ thật đây đều là những ám chỉ, mỗi căn phòng chẳng qua chỉ là một nhân cách, mà phòng khám chính là nhân cách chủ, có tất cả vật phẩm đại biểu cho nhân cách phụ, chỉ là ngay từ đầu chúng ta không để ý, cho rằng ai đến trước là chủ, Tảo Tảo mới là nhân cách chính."
"Bao gồm cả bức 《 The Death of Marat 》nữa, thật ra đó cũng là manh mối trung tâm đấy, là Sâm Sâm lén mở cửa sau cho tôi, nhưng lúc ấy vì tôi quá nóng lòng chứng minh quan điểm bản thân nên xem nhẹ thâm ý thứ hai của bức họa, chính là đảo ngược. Bức tranh đảo ngược, nội dung ám sát của bức tranh và nhân vật bị sát hại cũng đảo ngược, tương tự như vậy, nhật ký lấy ra từ bức tranh cũng phải đảo ngược xem từ dưới lên trên."
Hứa Kỳ Sâm lại nói, "Cuối cùng cậu cũng ý thức được chỗ không đúng, lực phản ứng kia làm tớ chấn động luôn đấy. Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã lật đổ toàn bộ cốt truyện do mình thành lập từ trước, kéo lại về cốt truyện chính xác, rất mạnh."
Anh ta thu đũa lại, "Lúc này tôi cũng coi như là lợi dụng đấu pháp theo quán tính của Tập Thanh, tôi biết chắc Tập Thanh rút thẻ nhân vật bình thường cũng sẽ đi giả kỵ sĩ, cho nên cố ý để cậu ấy làm người chơi thường, cho cậu ấy đi khuấy đục cả ao nước lên, bởi vì nếu Tập Thanh mà là kỵ sĩ thật, hiệu quả chương trình khả năng sẽ không được tốt như vậy."
Nói xong anh ta nhìn sang Bùi Thính Tụng, "Sự thật chứng minh đúng là như thế, nói thật nếu để Tập Thanh lấy kỵ sĩ, Tiểu Bùi lấy killer, một đứa tự bạo một người tự chém......"
Mọi người đều cười rộ lên, nhưng Bùi Thính Tụng lại dựa vào ghế mỉm cười, "Không, sau khi xác nhận Phương Giác Hạ thật sự là hắc kỵ sĩ, tôi mới lựa chọn tự sát."
Phương Giác Hạ dừng đũa.
Những lời này lại đang ám chỉ cái gì sao?
Những người khác bắt đầu ồn ào, Hạ Tập Thanh cầm đầu, "Ai da, cho nên cậu chuẩn bị tốt hết thảy, di vật cũng giao ra rồi mới khẳng khái chịu chết?"
Cái gì mà di vật với không di vật.
"Vậy làm sao cậu biết Giác Hạ nhất định là hắc kỵ sĩ? Dù cậu cầm bệnh án trên tay rồi, cậu ấy cũng có thể là bạch kỵ sĩ chứ bộ?" Thương Tư Duệ hỏi.
Bùi Thính Tụng cười, "Không có khả năng. Lúc anh Tập Thanh nhảy ra nhận mình là kỵ sĩ, là đang cướp thân phận của Giác Hạ, tôi cũng ra mặt tranh, thực ra có hai mục đích, một là để học trưởng sinh ra hoài nghi anh Tập Thanh, không thể để anh Tập Thanh ngồi yên trên ghế kỵ sĩ được, mặt khác, tôi cũng lấy đó để điều tra trận doanh của Giác Hạ."
"Mọi người ngẫm lại xem, hai kỵ sĩ giả đối chọi nhau, dù là ai lên tiếng trước cũng phải tranh cãi một trận. Kỵ sĩ thật nếu là bạch kỵ sĩ, tuyệt đối sẽ không mang thân phận của mình tùy tiện chắp tay nhường người khác, vì thắng lợi của phe người tốt, nhất định anh ta sẽ đứng ra cương đến cùng." Trông hắn rất tự tin, "Đặc biệt là Phương Giác Hạ."
"Đúng vậy, nếu không bạch kỵ sĩ phải đội nồi rồi."
Phương Giác Hạ hơi cúi đầu, nghe Bùi Thính Tụng tự tin đắc thắng, trong lòng lại nghĩ đến một màn hắn nhét tờ giấy vào túi áo mình kia.
"Tôi đặc biệt tò mò đấy, Giác Hạ." Hứa Kỳ Sâm hỏi, "Tôi ở trong phòng quan sát không thấy các cậu hoàn thành giao tiếp lúc nào. Làm sao cậu biết cậu ấy giấu manh mối vào đàn ukulele?"
Phương Giác Hạ ngẩng đầu, "Lúc ấy Bùi Thính Tụng đứng trêu tôi ở chỗ bức tường trưng bày, ngày thường cậu ấy vẫn luôn thích đùa giỡn với tôi, nên tôi cũng không quá để trong lòng. Sau đó cậu ấy đi, còn vỗ vỗ ngực tôi. Tôi liền nghe thấy trong túi trước ngực áo tôi có âm thanh lạ, vì thế mới phản ứng được, nhưng vẫn giả vờ như không biết, tìm thời cơ thích hợp để xem."
"Thì ra là thế......" Hứa Kỳ Sâm gật đầu, "Các cậu biết không, Giác Hạ kỳ thật có chút vượt quá tưởng tượng của tôi, ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy cậu ấy là một người cực kỳ thích hợp làm nhân tố lật mặt, giỏi che giấu thân phận, cho nên tôi mới giao thân phận cho cậu ấy. Nhưng thực tế chứng minh cậu ấy mạnh không chỉ ở khả năng toán học và bình tĩnh, mà còn đặc biệt rất biết cách tìm thời cơ."
Hạ Tập Thanh cũng get được điểm này, "Đúng đúng, tôi cũng định nói, bạn nhỏ đứng đắn này rất biết cách phân tán lực chú ý. Tôi quay đầu suy nghĩ mới nhận ra mình đã quá xem nhẹ đối thủ rồi. Ngay từ đầu cậu ta luôn tìm cách tung hỏa mù, cuối cùng Tự Hành không phải cũng bị vote chết rồi sao? Lúc ấy tôi còn nghĩ mình sắp thắng rồi, ngay sau đó Giác Hạ cố ý kéo tôi về lại chiếc khăn tay mật mã trên đầu tủ ngăn kéo, làm tôi phải đi giải."
Phương Giác Hạ có chút ngượng ngùng, gật đầu, "Lúc đó tôi rất cần thời gian đi tìm cây đàn ukulele, nhưng anh Tập Thanh quá nhạy bén, nếu tôi cứ trực tiếp đi nhất định sẽ lộ sơ hở. Cho nên tôi cũng chỉ còn cách dùng tờ mật mã bàn cờ để dời lực chú ý của anh ấy vào."
"Hơn nữa lý do cậu dùng cũng quá thuyết phục." Hứa Kỳ Sâm cười nói, "Cậu nói cậu muốn đi tìm bệnh án. Kỳ thật điểm này nếu cậu không nói sẽ làm Tập Thanh càng hoài nghi."
Hạ Tập Thanh gật đầu, "Đúng vậy, bởi vì chỉ có một mình cậu không có bệnh án, đây vẫn là vấn đề tôi chưa rõ ràng, tuy cậu lên tiếng rất quang minh chính đại, cũng không có động tác mờ ám gì, nhưng nó vẫn luôn khúc mắc trong lòng tôi."
"Nhưng phàm là nhân vật phản diện, hẳn sẽ theo quán tính mà giấu bệnh án của mình đi, đằng này cậu còn thoải mái hào phóng nói ra, còn chính mình nói phải đi tìm. Lòng nghi ngờ của tôi lập tức biến mất, tập trung quay lại giải cho xong mật mã."
Địch Anh lắc đầu, "Có thể là do anh Giác Hạ thoạt nhìn quá lương thiện, khó lòng làm người ta hoài nghi, lúc tôi tìm thấy tờ giấy nháp, phản ứng đầu tiên cũng là đi tìm anh Giác Hạ." Cô nhìn về phía Phương Giác Hạ, "Kỳ thật lúc ấy anh đã phát hiện ra vấn đề rồi phải không?"
"Không," Phương Giác Hạ cười lắc đầu, "Lúc đó tôi cũng đang bị tư duy theo quán tính khống chế, chỉ lo giải bài toán tích phân kép đó, kỳ thật ngoại trừ bài toán kia, mấy tập hợp số bên cạnh cũng là một ám chỉ."
Tập Thanh nặng nề gật đầu, tỏ ý biết vậy đã chẳng làm, "Ai, thời điểm đó chỉ lo battle với Tự Hành, mọi người tập trung manh mối lại tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua đáp án bài toán tích phân kép, không chú ý đến tập hợp kia. Sau đó tôi nhập đáp án cuối cùng vào cửa chính không đúng, trở lại sô pha ngồi, nhìn đến đám số trên tờ giấy nháp kia mới phát hiện ra tập hợp đó sai ở chỗ nào."
Địch Anh tò mò hỏi, "Tập hợp số đó có vấn đề gì ạ?"
Phương Giác Hạ giải thích: "Trong một tập hợp không thể có nguyên tố lặp lại. Nhưng những tập hợp số viết trên tờ giấy kia, mỗi một cái đều có số lặp lại. Nếu bàn về tập hợp mở rộng thì cũng có một khái niệm nữa gọi là tập hợp đa*, trong đó nguyên tố nào lặp lại được gọi là trọng số hoặc độ lặp, mà tập hợp viết trên bản nháp kia, độ lặp đều là 6."
*Multiset (多重集): Trong toán học, tập hợp đa là một sự sửa đổi khái niệm tập hợp, không giống như tập hợp, nó cho phép một phần tử được thể hiện nhiều lần. Số lượng cá thể cho mỗi phần tử được gọi là bội của phần tử đó trong tập đa.
Trong kịch bản này, mỗi tập hợp số trong dấu { } có 1 con số được lặp lại 6 lần, ám chỉ 1 người có 6 nhân cách.
Thương Tư Duệ kinh ngạc, "Mẹ ơi, chỉ cần một đám tập hợp số trên một tờ giấy nháp đã ám chỉ chuyện sáu nhân cách rồi."
"Tập Thanh thật sự chỉ tính là chậm chân một chút thôi." Hứa Kỳ Sâm cười, "Bởi vì Tập Thanh là người cực kỳ bảo vệ quan điểm cá nhân, có thể tìm được các loại manh mối củng cố cho quan điểm của chính mình, cho nên cậu ấy mới bị cốt truyện dắt đi lòng vòng."
Hạ Tập Thanh tán thành điểm này, "Thế nên mới nói dù thua cũng không lỗ, kỳ này mọi người chơi quá xuất sắc. Lần cuối tôi ngồi trên sô pha, tất cả những chi tiết không khớp từ đầu cứ thế nện thẳng vào đầu tôi, cảm giác thỏa mãn đến thế chắc tôi sẽ nhớ cả đời."
"Đừng nói nữa." Chu Tự Hành cười không dừng được, "Các cậu không biết đâu, không phải tôi chết rồi sao? Sau khi chết tôi cũng chạy sang phòng quan sát xem, gặp được Tiểu Bùi, lúc đó tôi còn oán giận với cậu ấy, nói không xong rồi, Tập Thanh lại quậy thành công rồi, làm killer chơi như thế mà còn có thể kéo được phiếu của mọi người."
Bùi Thính Tụng cũng cười đến ngửa cả ghế ra sau, Phương Giác Hạ nhìn thấy có hơi lo lắng, sợ hắn ngã ngửa xuống đất nên lén giơ tay muốn đỡ lấy lưng ghế cho hắn.
"Mọi người tưởng tượng được lúc đấy buồn cười như nào không?" Chu Tự Hành cũng cười gần chết, "Tôi nói, 'tức chết mất, Tập Thanh cầm thẻ killer mà chơi dơ như vậy, tôi vốn dĩ còn muốn carry anh ấy', sau đó Tiểu Bùi vỗ vỗ vai tôi,"
Anh ta bắt chước động tác của Tiểu Bùi, " 'Học trưởng, thật ra em mới là killer'. Mọi người biết không, suýt nữa tôi đột tử tại chỗ."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Chu Tự Hành vẫn tiếp tục cảm thán, "Mấy dịp chúng tôi chơi Ma sói, chiến lược tự sát này cũng hay gặp. Nhưng Đào Thoát và Ma sói không giống nhau, Ma sói sau khi tự sát chết rồi vẫn còn những con sói khác có thể giết người, nhưng killer mà chết thì chính là chết hẳn, lại còn dùng cơ hội giết người duy nhất lên người mình. Thật sự không có mấy ai dám làm như thế, huống chi còn là người mới, quá hổ thẹn."
Bùi Thính Tụng cười đủ rồi, lại thở ra một hơi dài, "Tôi coi như cũng là khán giả trung thành của chương trình này, đấu pháp của học trưởng và anh Tập Thanh tôi cũng đã nắm rõ, cho nên khi nhìn thấy mình rút được thẻ killer, còn không được tổ tiết mục cung cấp thêm manh mối dư thừa nào, rất cần phải tự trù tính một phen."
"Khi tôi đã tra ra thân phận hắc kỵ sĩ của Giác Hạ rồi cũng phải hiểu rõ một điều, phương pháp duy nhất để có thể chiến thắng, chính là phải làm sao cho học trưởng và anh Tập Thanh đối đầu nhau."
Nói xong hắn nhìn Chu Tự Hành, "Cho nên tôi phải đứng ra giả dạng kỵ sĩ, cũng cần thiết phải tự sát, như vậy học trưởng mới càng thêm hoài nghi anh Tập Thanh. Chỉ khi hai người bận đối chọi gay gắt, Giác Hạ mới có không gian để sinh tồn."
Hạ Tập Thanh không khỏi vỗ tay cho hắn, "Chân ái. Cuối cùng tôi cũng hiểu cái gì gọi là, 'chỉ cần liên minh không bị giải trừ, tôi vẫn là kỵ sĩ của anh', tổ tiết mục, đạo diễn, nhớ kỹ những lời này, nhất định phải cắt ra làm trailer biết không? Đây là spoil to bự nhất đấy."
Được anh ta nhắc nhở, Phương Giác Hạ mới chậm chạp nhận ra hàm nghĩa của những lời này, nhất thời có chút xuất thần, ban đầu chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn kiêm bán hủ, không ngờ mỗi một câu đều là ám chỉ của Bùi Thính Tụng.
"Tôi còn định bảo Tiểu Bùi cùng với tôi cả một kỳ này chỉ có ngồi không," Thương Tư Duệ gắp một miếng thịt bò cho vào đĩa của mình, "Hơn nữa cậu ấy còn là người đầu tiên chết, nhất định sẽ bị fan chê cười. Mọi người không biết đó thôi, Tiểu Bùi từ trước đã nổi danh là hố đen trò chơi."
Đạo diễn nhịn không được xen vào, "Người ta giả ngồi không là để tìm manh mối, còn cậu ngồi không là thật sự làm biếng."
"Đừng như vậy mà đạo diễn, tôi đi khuấy nước cũng là khuấy ra cấp độ cao được chưa?"
"Quả thật." Địch Anh phân tích, "Nếu không khiến anh Tự Hành và anh Tập Thanh đối đầu nhau, trận này không có cửa thắng. Hai vị thần tiên này đại diện cho hai loại đấu pháp bất đồng, rất khó tín nhiệm lẫn nhau, ngược lại còn dễ đẩy nhau vào chỗ chết."
"Một khi logic của hai đại lão đối lập, chúng ta nghe xong chỉ có thể bị động lựa chọn đi theo logic của một trong hai người, căn bản sẽ không ngờ được còn có logic thứ ba giấu ở dưới. Khi đó tôi đã thật sự đem hiềm nghi killer ấn định lên một trong hai."
Hứa Kỳ Sâm cười nói, "Biểu hiện của Giác Hạ thật sự quá lương thiện, cậu ta thấy Tự Hành và Tập Thanh mải xâu xé nhau, còn nhắc nhở một câu, logic phân tích của các anh đều rất thuyết phục, nhưng đừng quên thân phận của killer còn có móc nối với cốt truyện, trước tiên tạm ngừng để tìm kiếm cốt truyện đi đã."
Dứt lời anh ta còn phải khen, "Tự Hành lên tiếng thật sự có trọng lượng nhất hiện trường, logic chặt chẽ hoàn toàn không có sơ hở, nếu không phải Tập Thanh ở đó, Tự Hành nhất định có thể kéo ra thân phận Giác Hạ."
Chu Tự Hành cảm thán, "Ai mà ngờ được, một người chơi mới lại còn nhỏ tuổi nhất vừa lên sân khấu đã biết lợi dụng tính cách bất định của Tập Thanh và thói quen tư duy của tôi, dương đông kích tây làm kế ly gián đâu."
Bùi Thính Tụng nhếch khóe miệng, "Đúng là vì học trưởng và anh Tập Thanh đủ mạnh nên kịch bản tự sát của tôi mới có hiệu quả như vậy. Trong kế hoạch này thiếu ai cũng không được, nếu đối thủ của tôi không mạnh đến trình độ này, tôi cũng sẽ không dùng đến chiêu thức đập nồi dìm thuyền cỡ đó."
Nói xong hắn nhìn Phương Giác Hạ, "Đương nhiên còn có kỵ sĩ của tôi nữa. Nếu kỵ sĩ đổi thành người khác tôi sẽ không tự sát. Cố gắng tránh không gây chú ý, âm thầm thu thập manh mối, thuận lợi liên hệ với tôi hơn nữa trong mỗi lần bỏ phiếu đều hoàn mỹ ổn định thế cục, cuối cùng nắm bắt cơ hội chạy thoát, có thể làm được toàn bộ những việc này chỉ có Phương Giác Hạ."
Phương Giác Hạ không có cách nào tự lừa chính mình, mấy tiếng đồng hồ bị nhốt trong mật thất, cho dù không phải thời khắc nào bọn họ cũng ở gần nhau, nhưng tựa hồ luôn có một sợi dây vô hình buộc chặt họ lại, dưới tình thế toàn bộ đều là anh lừa tôi gạt, Bùi Thính Tụng vẫn tín nhiệm anh vô điều kiện.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại Bùi Thính Tụng.
Phương Giác Hạ mở miệng, "Kỳ thật đến lúc này tôi vẫn thấy chúng tôi thắng còn nhờ may mắn. Mới đầu tôi bị kẹt giữa anh Tập Thanh và Tiểu Bùi, cho dù Tiểu Bùi không ngừng ám chỉ tôi, tôi vẫn rất do dự, biết đâu anh Tập Thanh mới thật sự là đồng bọn, cho nên thời điểm tôi tìm thấy bút ghi âm, tôi mới mời anh Tập Thanh ngồi xuống. Nhưng anh ấy từ chối, chính điểm đó đã làm tôi hoàn toàn từ bỏ giả thiết anh Tập Thanh là killer."
Địch Anh lại hỏi, "Nhưng anh không có cách nào khống chế tình hình bỏ phiếu mà? Vạn nhất vòng đầu tiên anh Tập Thanh hoặc Tiểu Bùi bị loại, cục diện sau đó sẽ rối loạn."
"Tôi không khống chế được số phiếu, nhưng tôi có thể tính toán ra." Phương Giác Hạ cười với cô ấy, "Vòng bỏ phiếu thứ nhất tôi còn chưa xác nhận được killer là ai, cho nên cả hai người đều không thể loại. Lúc ấy cả cô và đàn anh đều đang hoài nghi động cơ của anh Tập Thanh, nhưng đàn anh đã có kinh nghiệm rồi, anh ấy biết không thể dùng logic bình thường để lý giải anh Tập Thanh, mà anh ấy bỏ phiếu luôn rất cẩn thận, cho nên tám phần sẽ bỏ phiếu trắng."
"Lúc đó cô lên tiếng đã có xu hướng muốn loại anh Tập Thanh rồi, cho nên cuối cùng tôi lên tiếng, cổ động mọi người nhất định phải bỏ phiếu, tôi tin cô nhất định sẽ bỏ phiếu cho anh Tập Thanh. Logic của Tự Hành rất ổn định, anh ấy chỉ tin bản thân, không tin trong số hai người họ có một người là kỵ sĩ, cho nên rất có khả năng bỏ phiếu cho người khác. Anh Tập Thanh và Tiểu Bùi bỏ phiếu cho nhau. Phiếu của tôi cũng bỏ cho Tiểu Bùi."
Thương Tư Duệ đã hoàn toàn hiểu rõ giả thiết này, "Đúng thật là tôi đã bỏ phiếu trắng. Em cũng quá lợi hại, ai mà ngờ được hắc kỵ sĩ vòng đầu tiên đã vote cho killer đâu?"
Phương Giác Hạ nhìn Chu Tự Hành, "Vòng thứ nhất anh bỏ phiếu cho tôi, đúng không?"
Chu Tự Hành hào phóng thừa nhận, "Đoán đúng rồi, vòng thứ nhất tôi đã nhận định có thể là cậu, chỉ là cậu trốn quá kỹ. Nếu sau đó Tiểu Bùi không chết, lực chú ý của tôi sẽ không hoàn toàn đặt hết lên anh Tập Thanh như vậy."
"Đúng vậy, Tiểu Bùi bảo hộ tôi, cũng thành công làm anh nhiễu loạn." Phương Giác Hạ cười gật đầu, "Đợt bỏ phiếu thứ hai tôi muốn loại trừ Tự Hành, cho nên đứng về phe anh Tập Thanh, một là anh ấy có chút tín nhiệm tôi, ngoài ra Tự Hành và tôi là người cùng nhau phát hiện ra ô mật mã bàn cờ. Sự vật đã biết rõ sẽ khó dời lực chú ý của một người."
Hứa Kỳ Sâm nhịn không được khen, "Lúc tôi xem hai người phỏng vấn đã đặc biệt thích thái độ và cách nói chuyện của các cậu rồi, thế nên tôi mới nói với chị Nhân đi mời các cậu quay tiết mục. Nhưng các cậu còn vượt cả kỳ vọng của tôi, loại ăn ý không cần lên tiếng này thật sự rất lợi hại."
Mọi người ha ha tán gẫu, bắt đầu thảo luận đoán trước nội dung kỳ chương trình tiếp theo, cho đến khi đạo diễn đứng sau ống kính mở miệng, "Mọi người đã ăn sắp xong rồi, cho tôi xin phép nói đôi câu."
"Kỳ chương trình này, chúng tôi sẽ trao tặng toàn bộ lợi nhuận cho Hiệp hội bảo vệ trẻ em, cũng rất cảm ơn sự hỗ trợ từ các công ty và nhà tài trợ. Hy vọng thông qua kỳ chương trình này, chúng tôi có thể khơi dậy sự quan tâm và bảo vệ của mọi người với nhóm đối tượng trẻ. Hãy quan tâm đến trẻ em, chống xâm hại tình dục, vì bảo vệ trẻ em là bảo vệ tương lai của chúng ta."
"Nói hay lắm!"
"Mọi người hôm nay vất vả rồi, Đào Thoát Sinh Thiên mùa hai kỳ đầu tiên, chính thức kết thúc công việc!"
Mọi người ăn ăn uống uống, thêm WeChat của nhau. Hạ Tập Thanh mở một group chat, đổi tên group là【Hôm nay vẫn đấu trí đấu dũng với tổ tiết mục】, sau khi dọn dẹp một chút thì chuẩn bị giải tán, ai về nhà nấy.
Người đại diện tự mình tới đón Địch Anh, ở cửa sau nhà hàng thì gặp Phương Giác Hạ, nhận ra anh.
"...... Giác Hạ?" Vẻ mặt người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, "Gần đây cậu vẫn khỏe chứ?"
Phương Giác Hạ không có cảm xúc gì, chỉ gật đầu, "Vẫn tốt ạ."
Địch Anh đánh giá hai người một chút, sau đó kéo người đại diện nhà mình đi, khi lên xe còn kéo cửa kính xuống, cười chào tạm biệt Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ vẫy tay với cô ấy, nhìn xe Địch Anh từ từ đi xa. Tâm tình anh vẫn có chút phức tạp, cánh tay còn chưa kịp hạ xuống, đã bị người ở đằng sau ôm lấy, hai cánh tay dài quấn lên cổ anh, "Chóng mặt quá, anh Giác Hạ."
Cho dù đến thời điểm hiện tại, Phương Giác Hạ vẫn không quen nghe Bùi Thính Tụng gọi anh là anh, nhưng không hiểu sao vẫn thấy có chút hưởng thụ.
"Cậu ngăn tôi uống rượu, bản thân lại uống nhiều như vậy." Phương Giác Hạ kéo hắn ra, đúng lúc Tiểu Văn lái xe đến, nháy đèn về phía bọn họ.
Đỡ Bùi Thính Tụng lên xe, Tiểu Văn còn rất hưng phấn, "Kỳ chương trình này em đứng theo dõi từ đầu đến cuối ở phòng quan sát, quá lợi hại, lên hot search chắc rồi!"
Phương Giác Hạ vẫn bình tĩnh như cũ, không nói gì nhiều, bây giờ trong đầu anh không ngừng hồi tưởng về những chuyện phát sinh trong mật thất.
Bùi Thính Tụng hình như đã uống rất nhiều, cổ đỏ bừng lên, nói chuyện cũng chậm chạp hẳn, có điều thần trí thoạt nhìn vẫn tỉnh táo, tửu lượng xem ra tốt hơn anh.
"Đúng rồi," Tiểu Văn đột nhiên nhớ ra, "Quên nói với các cậu, hôm nay chắc là phải ngủ bên ngoài đấy, anh Cường bảo tôi chở hai người đi khách sạn."
"Vì sao?" Phương Giác Hạ khó hiểu, "Ký túc xá có chuyện gì à?"
"Ầy, hôm nay khóa điện tử ký túc xá bị phá, may mắn không có ai ở nhà. Công ty đang nghi là do các cậu nổi quá nhanh, có thể bắt đầu có fan cuồng gì đó rồi, hiện tại vẫn đang sửa, phải đổi khóa khác, vì chuyện này mà anh Cường còn cãi nhau một trận với bên tòa nhà, cho là có người hối lộ quản lý tòa nhà mới đột nhập được. Dù sao bây giờ vẫn đang xử lý khẩn cấp, tối nay không thể quay về đó được, lát nữa sẽ tìm khách sạn nào gần công ty ở tạm một đêm."
Chuyện này cũng không còn cách nào khác.
Phương Giác Hạ đang muốn lên tiếng, không ngờ Bùi Thính Tụng lại giành trước, "Tôi không ở khách sạn đâu."
"Vậy cậu muốn thế nào đây hả tiểu thiếu gia."
"Nếu thật sự là fan tư sinh, khách sạn sẽ càng không an toàn." Bùi Thính Tụng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, "Sang chung cư cũ của tôi đi."
Phương Giác Hạ đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Bùi Thính Tụng đã uống đến say chuếnh choáng nhếch môi cười lên, lấy trán mình cụng vào trán Phương Giác Hạ, "Sao thế, anh sợ à?"
Phương Giác Hạ che lại cái trán tự nhiên bị hắn gõ, trừng to mắt nhìn Bùi Thính Tụng. Ánh đèn vô số màu sắc bên ngoài cửa kính rọi lên gương mặt anh tuấn của hắn. Hắn vẫn cười như cũ, dựa vào cửa sổ, trong đôi mắt thâm thúy phản chiếu gương mặt anh.
"Tôi đã vì anh mà tự sát đấy, black knight."
--
Lời tác giả:
Độc giả đánh giá xong, nếu có gì muốn hỏi có thể để lại lời nhắn ở khu bình luận, tôi sẽ trả lời, có điều tôi kiến nghị nên xem lại từ đầu, cảm giác sẽ không giống lúc trước nữa đâu.
Arc Đào Thoát Sinh Thiên kết thúc rồi, tôi muốn nói mấy câu, đây là phần Đào thoát khó nhất tôi từng viết, cũng là phần mà các người chơi phát huy phối hợp tốt nhất. Không sai, tôi nói là phối hợp, bởi vì chỉ cần thiếu mất người nào đều sẽ không có kết cục xoay chuyển được như vậy.
Tự Học và Thính Giác là thành tựu lẫn nhau, tôi dám khẳng định là tôi không thiên vị bất cứ bên nào cả, tôi dùng hết khả năng khắc họa để đưa cả bốn trở thành người chơi ngang sức ngang tài. CP chính được tôi bố trí thành ám tuyến, phần lớn độ dài còn viết về Tự Học dùng logic giết nhau, để mỗi người phát huy thi triển hết năng lực mà vẫn phù hợp với tính cách của chính họ, đồng thời dùng thủ thuật dẫn đường độc giả.
Nghệ thuật hội họa, toán học, văn tự, logic, mật mã cổ điển...... Toàn bộ đều là tôi sắp xếp cho bọn họ, cố gắng ở mỗi manh mối đều bao hàm nhiều tầng ý nghĩa, tận lực không đưa ra tin tức nào vô nghĩa và vô dụng.
Đương nhiên, độc giả cũng có ý tưởng của riêng mình, hạ thấp cũng được, thắng thua cũng thế, đều là cảm tưởng chân thật của mỗi người. Năng lực của tôi thật sự có hạn, trong lòng tôi mấy đứa con trai đứa nào cũng biểu hiện xuất sắc, viết xong phần này tôi đặc biệt sung sướng, như vậy là đủ rồi. Đây là lần cuối cùng tôi viết về Đào Thoát, cho nên tôi dùng hết khả năng họa ra một kết thúc viên mãn, cá nhân tôi thấy rất vừa lòng.
Còn chuyện có cần thiết phải viết chương trình thực tế khó như vậy không? Cần thiết, một là củng cố thiết lập nhân vật, cũng là muốn dùng chương trình giải trí lót nền cho sự bùng nổ nhân khí của bọn họ sau này, hai là bồi đắp tuyến tình cảm, tình cảm của Thính Giác trong mấy chương này là pháo đài kiên cố nhất trong mớ tình cảm sóng ngầm kích động của bọn họ, hy vọng các bạn hiểu lời tôi nói. Cúi đầu xin lỗi vì gần đây làm mọi người cháy quá nhiều tế bào não, yêu các bạn, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ để tôi viết những gì mình thích, tôi vô cùng cảm kích ~
Sẽ còn thông báo và phản hồi tiếp, những kỳ chương trình sau chỉ viết sơ lược, tập trung nội dung vào chuyện nhóm nhạc. Nếu vẫn thích xem chương trình đốt não kiểu này có thể vào mục lục truyện của tôi, có một bộ vô hạn lưu sắp viết, cốt truyện gì đó vẫn chưa quyết định xong, không có gì bất ngờ thì năm sau bắt đầu viết~
----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf