Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37. Lời mời phạm cấm

Thật không dám nghĩ tới, ở kỳ đầu tiên đã bắt trúng nhân vật đặc thù.
Phương Giác Hạ nhìn thoáng qua camera được đặt đối diện mình.
Chẳng lẽ đạo diễn căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của bọn họ mà lâm thời quyết định phát thẻ bài? Nhưng mới làm kỳ đầu tiên đã phát thẻ bài nhân vật như thế này cho người chơi mới, thật sự không sợ có vấn đề gì làm hỏng cả một kỳ chương trình sao?
Anh nhìn phía đối diện, thấy Bùi Thính Tụng tựa hồ đã xem xong, nhét điện thoại di động lại vào túi, cũng ngẩng đầu về phía anh.
"Sao nhìn ủ dột thế?" Bùi Thính Tụng cong khóe miệng, "Bắt trúng killer rồi à?"
Phương Giác Hạ nhướng mày, phương thức thăm dò nhân vật này đối với anh hoàn toàn vô dụng, "Đúng thế, mới ván thứ nhất đã ở cùng phòng với killer, cảm tưởng của cậu thế nào?"
Bùi Thính Tụng hạ đôi tay bị còng xuống, hơi nhoài người về trước nửa nằm lên bàn, hai mắt nhìn Phương Giác Hạ, bày ra vẻ mặt vô tội đáng thương, "Tôi đặc biệt sợ đấy."
Nhưng vừa nói xong hắn liền nở nụ cười.
Bộ dạng này đúng là giống sát nhân bệnh hoạn biến thái, Phương Giác Hạ nghĩ.
Chẳng lẽ Bùi Thính Tụng chính là killer?
Ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong lòng anh. Nếu thật sự hai người chơi mới cùng nhau lấy được thẻ bài đặc thù, có lẽ tổ tiết mục điên rồi.
Nhưng anh lại nghĩ, ngày trước đàn anh tham gia mùa một kỳ đầu tiên cũng chỉ là người mới như trang giấy trắng, nhưng lần đầu rút thẻ cũng rút phải killer, điều này thuyết minh tổ tiết mục lúc phát thẻ bài căn bản sẽ không suy xét quá nhiều. Chuyện phải bận tâm duy nhất có lẽ là killer sẽ đối ứng với kịch bản như thế nào.
Nhưng cho dù là như thế, anh cũng không thể loại trừ khả năng Bùi Thính Tụng lấy được thẻ bài sát thủ.
Cái bàn vừa hay che đậy được hoàn toàn động tác của anh, Phương Giác Hạ nhấn lên thẻ bài trên màn hình, lựa chọn xong trận doanh của mình thì giả vờ như đang cúi đầu nhét di động vào túi, sau đó mặt không biểu tình nâng tay lên, tiếp tục dùng răng cắn mở nút thắt.
Đương nhiên anh tin đâu đó trong phòng này nhất định có cất giấu công cụ cắt dây, nhưng anh lười phí công sức đi tìm, dù sao chỉ cần đạt được mục đích, quá trình ở giữa tốt xấu ra sao không cần quan tâm.
"Anh làm như thế có được xem là dùng bạo lực cởi trói không." Bùi Thính Tụng trêu chọc, "Tổ tiết mục hẳn nên dùng dây thừng trói tôi, còn còng tay đưa cho anh mới đúng, như vậy mới vạn vô nhất thất." Nói tới đây, hắn đột nhiên phát hiện trên còng tay của mình có khắc một chữ B, màu sắc rất nhạt không dễ phát hiện ra.
Đồ vật có ký hiệu chắc chắn có vấn đề.
Không gian hoạt động của Bùi Thính Tụng rất nhỏ, hắn chỉ có thể nhìn xem trên bàn còn manh mối nào khác hay không, hiện tại cái hộp trên đầu đã được cởi ra, hắm mới nhìn kỹ khối vuông kim loại hồi nãy mình nhét vào khe mặt bàn, bên trên là một chữ A viết hoa.
Trực giác cho hắn biết chữ A này cũng có vấn đề.
Đưa mắt nhìn về phía Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng định nói chuyện phát hiện ra mấy chữ cái cho anh, lại ngoài ý muốn phát hiện trên sợi dây thừng quấn quanh người Phương Giác Hạ hình như cài một cái thẻ rất nhỏ, theo động tác của anh mà đong đưa không ngừng.
"Anh đừng nhúc nhích."
Nghe Bùi Thính Tụng nói vậy, Phương Giác Hạ dừng động tác, nhìn về phía hắn, "Có chuyện gì thế?"
"Trên tay trái anh có treo một tấm thẻ."
Sau khi nghe hắn nói, Phương Giác Hạ nghiêng đầu nhìn, phát hiện đúng là có một cái thẻ gỗ nhỏ, trên mặt viết chữ α. Bùi Thính Tụng cũng rốt cuộc thấy rõ.
A và α.
"Hoá ra không phải chữ cái alphabet." Bùi Thính Tụng cười cười, không nghĩ mình lại tìm thấy chữ cái đối ứng nhanh như vậy.
"Chữ cái alphabet là sao?" Phương Giác Hạ hỏi.
"Tấm thẻ treo trên tay anh, cùng khối kim loại tôi mới nhét vào khe bàn là hai vật đối ứng nhau." Bùi Thính Tụng cạy khối vuông kia ra, xoay mặt có chữ cho Phương Giác Hạ xem, "Hai bên đều là chữ cái Hy Lạp, một bên viết hoa, một bên viết thường."
Phương Giác Hạ hiểu ra, có lẽ đó là công cụ cắt dây thừng tổ tiết mục trang bị, nhưng một khối kim loại thì làm sao cắt dây thừng.
Bùi Thính Tụng dùng hai tay nắm lấy khối vuông, thử gõ gõ xoay xoay, nhưng cũng không thấy nó có biến hoá gì.
Chẳng lẽ không phải lắp ghép gì sao?
Hắn cẩn thận để sát trước mắt xem xét, mới phát hiện rìa cạnh bên có một đường kẻ rất nhỏ, giống như một ngăn kéo nhỏ giấu trong khối vuông. Bùi Thính Tụng thử dùng ngón tay đẩy đẩy, nhưng cái khe kia quá hẹp, ngón tay căn bản không chen vào được.
Phương Giác Hạ cảm thấy không cần thiết, cho dù Bùi Thính Tụng tìm ra phương pháp thì cũng hơi quá sức với hắn, chi bằng chính mình tự giải quyết, dùng răng cắn dây cho rồi.
"Tôi biết rồi." Bùi Thính Tụng rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp mới, hắn nâng đôi tay bị còng gỡ cái bảng tên trên áo sơ mi xuống, đó là một miếng kim loại rất mỏng hình chữ nhật, trên mặt viết ba chữ [ bác sĩ Điền ].
Nhân vật của hắn đúng là bác sĩ sao?
Bùi Thính Tụng cầm một góc miếng kim loại nhét vào góc khối vuông khắc chữ A kia, đẩy mạnh vào, quả nhiên đẩy được cái ngăn trong khối vuông bật ra, tựa như một miếng bị rút trong trò xếp gỗ!
Phần dưới của khối vuông bật ra dài ngang bằng với kích thước miếng bảng tên, là một mảnh kim loại mỏng như lưỡi dao.
"Coi nè, tìm được rồi." Bùi Thính Tụng cầm "lưỡi dao" hình vuông kia quơ quơ về phía Phương Giác Hạ.
Trong lòng Phương Giác Hạ cũng không vui vẻ mấy, bởi vì kinh nghiệm trong quá khứ cho anh biết chắc hắn lại sắp sinh sự rồi. Chỉ có thể hy vọng Bùi Thính Tụng đừng trong lúc quay chương trình lại nói......
"Năn nỉ đi rồi tôi đưa cho anh." Bùi Thính Tụng đến giả vờ một chút cũng lười làm.
Quả nhiên vẫn nói...... Phương Giác Hạ thở dài trong bụng.
"Khỏi cần." Anh vẫn lựa chọn tự mình cắn mở dây như cũ.
Nhìn người kia cúi đầu cắn dây thừng, Bùi Thính Tụng nhìn nhìn bao tay mình đang đeo.
Muốn trêu cũng không trêu nổi.
"Đùa một tí thôi gì căng." Nhìn răng Phương Giác Hạ như vậy Bùi Thính Tụng cũng hơi sợ sợ, "Biết răng anh khỏe rồi, cơ mà tổ tiết mục an bài tỉ mỉ mọi thứ không phải là để hai chúng ta hợp tác chạy thoát hay sao, anh cũng phải cho tôi thể hiện một chút chứ."
"Nè," hắn đè mảnh dao lên bàn, đẩy về phía Phương Giác Hạ, "Nhân loại vĩ đại ở chỗ biết sử dụng công cụ."
Phương Giác Hạ liếc nhìn lưỡi dao bị đẩy qua.
Hôm nay trình độ phối hợp của Bùi Thính Tụng cao đến mức làm anh hoài nghi, trong lòng Phương Giác Hạ phỏng đoán, chẳng lẽ muốn biểu hiện tốt một chút để kéo phiếu của anh?
Thôi, dù sao dao cũng đã đưa đến trước mặt rồi, có thì cứ dùng.
Mới vừa vươn tay ra, đã thấy Bùi Thính Tụng chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay ôm lấy hai má, một bên mang bao tay da, một bên để trần, đầy mặt là vẻ cô đơn đáng thương, còn thở dài một cái, "Ai, nhớ Lily nhà tôi quá."
Trong lòng Phương Giác mau chóng bình phục hết cảm xúc.
Anh biết ngay, Bùi Thính Tụng vĩnh viễn sẽ không làm mình thất vọng.
"Cậu đưa nó về Trung Quốc là được."
Bùi Thính Tụng lắc đầu, "Vẫn là thôi đi, nhà nuôi không nổi hai con chó."
Đối mặt với cà khịa của Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ cố gắng bình phục cảm xúc bản thân, cơ hồ có thể tưởng tượng ra sau khi chương trình phát sóng, fan nhất định sẽ đồng loạt spam hỏi có phải bọn họ nuôi cún con ở ký túc xá hay không.
Ngày từ lúc bắt đầu anh đã không nên tiếp lời ma đầu này làm gì.
Để mau chóng được tự do hoạt động, Phương Giác Hạ vẫn cầm "lưỡi dao" kia lên. Tuy rằng không phải là dao thật sự, nhưng cũng đủ làm đứt dây thừng. Anh thử vài lần, dây thừng quả nhiên đã được cắt ra hết.
Đột nhiên, lời thuyết minh lại lần nữa vang lên, "Các vị người chơi xin chú ý, Song Diện kỵ sĩ đã lựa chọn trận doanh cho mình, ở đoạn thời gian này, trận doanh người đó lựa chọn sẽ tạm thời bị che giấu, chờ đợi manh mối của cốt truyện không ngừng hoàn chỉnh, chúng tôi sẽ chọn ra thời gian thích hợp, lấy phương thức thông cáo công bố trận doanh của kỵ sĩ."
Bùi Thính Tụng thoải mái ngồi lệch một bên sô pha, lười nhác cười, "Cũng biết chơi đấy."
Đoạn thời gian chưa có gì được công khai này cực kỳ thích hợp để đục nước béo cò. Mỗi người chỉ có được chút ít tin tức, không ai dám tín nhiệm ai, rồi lại không thể không vì hoàn thiện cốt truyện mà phải giao lưu hợp tác. Nếu nói ra thì ở thời điểm tất cả đều phải mò mẫm sờ soạng này, thứ gì cũng có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ trò chơi.
Nghe xong lời tự thuật, Phương Giác âm thầm thấy may mắn, vừa nãy anh còn lo lắng lỡ đâu mình vừa chọn xong phe đã bị bại lộ, xem ra tổ tiết mục cũng tính toán trì hoãn tung hỏa mù cho người chơi cùng khán giả. Cho dù trong lòng đang sóng to gió lớn, nhưng biểu hiện ngoài mặt của anh vẫn không hề gợn sóng, vẫn như cũ chỉ chuyên chú vào nút thắt trên cổ tay mình.
Khoảng thời gian này đối với kỵ sĩ là thời gian vàng, anh cần mau chóng chạy thoát, thu thập thêm thông tin để khống chế tiết tấu trò chơi.
Nhìn Phương Giác Hạ vì thoát thân mà nỗ lực như vậy, Bùi Thính Tụng cũng không nhàn rỗi. Tuy đây là lần đầu tiên hắn tham gia chơi, nhưng vẫn có logic rõ ràng, dưới tình huống hai người vừa khởi động đã bị nhốt ở vị trí chỉ định, đạo cụ phá giải chắc chắn phải ở đâu đó gần đây.
Mà gần nhất chính là cái bàn này.
Hắn nhìn quét qua mặt bàn một lượt, đồ vật trên bàn không nhiều lắm, trước mặt là một cuốn sổ trắng, bên trên đặt một cây bút máy, bên đầu này có một cái đèn bàn, chụp đèn hình bầu dục, phía đối diện trước mặt Phương Giác Hạ cũng có một cái như vậy.
"Vì sao chỉ bật mỗi đèn bên chỗ anh......" Bùi Thính Tụng lẩm bẩm. Hai cái đèn chỉ bật một cái, nhất định có vấn đề. Hắn nỗ lực duỗi hai cổ tay bị còng tiến đến gần cái đèn bàn bên góc trái, đúng lúc này, hắn bất ngờ phát hiện, trên bệ đèn cũng được ghi một chữ cái.
Là β.
Tìm được rồi.
Bùi Thính Tụng hao hết sức lực sờ được công tắc đèn, cạch một tiếng mở đèn lên.
Kiên trì cắt khá lâu, dây thừng cuối cùng cũng đứt toàn bộ, Phương Giác Hạ sờ một chút cổ tay bị chà xát đã hơi đỏ lên, gom dây thừng thành một bó ném lên mặt bàn. Anh thấy Bùi Thính Tụng đang chăm chú quan sát cái đèn bàn, vì thế đứng lên lại gần hắn.
Trên chụp đèn xuất hiện cái bóng mơ hồ của một thứ.
Là hình một cái chìa khóa.
Bùi Thính Tụng đang muốn gỡ chụp đèn xuống, lại bị Phương Giác Hạ tay chân vừa được giải phóng đoạt tiên cơ. Sau khi tháo chụp đèn, trên bàn chỉ còn lại bóng đèn trơ trọi, cái chìa khóa nho nhỏ kia bị giấu ở bên trong bóng đèn trong suốt.
"Anh đúng là dùng xong thì vứt." Dù mất đi quyền chủ động, Bùi Thính Tụng vẫn cười, "Bộ tôi là công cụ hình người của anh hay sao?"
Phương Giác Hạ đập vỡ bóng đèn, từ giữa đám mảnh vụn nhặt lên chiếc chìa khóa nho nhỏ. Kích thước chìa khóa rất nhỏ, trừ còng tay ra có lẽ cũng không mở được thêm thứ gì khác, anh cầm nó trong tay ngắm nghía một chút, sau đó dựa vào cạnh bàn, vẻ mặt bình tĩnh đối mặt với Bùi Thính Tụng, "Loại trò chơi này không phải như vậy à? Mọi người nghi kỵ lẫn nhau, những vẫn muốn lợi dụng nhau."
Ánh mắt sau thấu kính trong suốt gợn sóng không sợ hãi, dưới phép tắc đen tối của trò chơi này, lần đầu tiên trong đời Phương Giác Hạ nói ra những lời như vậy với một người khác.
"Bây giờ có phải đến lượt cậu nên cầu xin tôi rồi không?"
Bùi Thính Tụng ngửa đầu dựa vào sô pha, nụ cười bất cần đời trên mặt hắn vẫn không mảy may suy chuyển.
Trong mắt hắn, thời khắc này cổ tay và cần cổ Phương Giác Hạ vẫn còn lưu lại vết hằn đỏ, cổ áo sơ mi hơi mở, lại đeo một chiếc kính văn nhã lịch sự, so với Phương Giác Hạ ngày thường thoạt nhìn càng thêm yếu ớt thư sinh, cũng nhiều thêm một phần cảm giác cấm kỵ bất khả xâm phạm. Cho dù từ miệng đang nói ra lời đe dọa, nhưng đặt trên gương mặt này, lại thêm khí chất lãnh đạm toát ra từ trong xương, nghe ra cũng không có quá nhiều lực uy hiếp.
Ngược lại trở thành khiêu khích.
Như đang đưa ra một lời mời phạm cấm.
Thế nên Phương Giác Hạ càng muốn áp chế, chỉ càng mang lại cảm giác đối nghịch, Bùi Thính Tụng càng vì thế mà cảm thấy hưng phấn.
Chuyện này rất không bình thường, nhưng adrenalin không biết lừa dối. Có lẽ trong xương cốt của hắn đúng là có một chút gen biến thái.
Bùi Thính Tụng làm tổ trên sô pha nhìn anh cười, một khi khóe mắt đuôi mày của hắn không lộ nét tàn nhẫn, thoạt nhìn vẫn có cảm giác thiếu niên mười phần.
"Anh Giác Hạ," giọng điệu hắn nhu thuận, trước ống kính tựa như một cậu em út chân chính, "Anh sẽ giúp tôi mà đúng không."
"Giúp cậu thì tôi được lợi gì?" Phương Giác Hạ cầm chìa khóa, mặt không cảm xúc cọ chiếc chìa lên mặt bàn, làm cái bàn phát ra tiếng kèn kẹt rên rỉ.
"Nếu cậu là killer, hoặc Hắc kỵ sĩ, thì tôi biết làm thế nào?"
Bộ dáng anh nói câu Biết làm thế nào thật sự quá đáng yêu, khóe môi Bùi Thính Tụng không nhịn được mà cong lên, "Như vậy đi, chỉ cần anh giúp tôi mở khóa còng tay còng chân, tôi đáp ứng anh, cùng anh kết liên minh."
Phương Giác Hạ liếc hắn, ánh mắt phức tạp. Thần sắc Bùi Thính Tụng vẫn thản nhiên, cứ như người đang ở trong hoàn cảnh xấu lúc này không phải là hắn.
Trong đầu anh đang tính toán mức độ chân thành trong mối kết minh với Bùi Thính Tụng.
Nếu Bùi Thính Tụng là người chơi bình thường, kết minh với hắn trăm lợi không hại. Nếu hắn là killer, hình như cũng không có gì là không được. Dù sao đối với Song Diện kỵ sĩ mà nói, thu hoạch tín nhiệm của bất kỳ ai cũng đều có lợi.
Nhưng người anh phải đối mặt là cái tên không hề có điểm mấu chốt, lời nói hành động của hắn hoàn toàn không thể đoán trước, vậy nên tiền đề hay giả thiết đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì. Cho dù lúc này có kết liên minh, ngay sau đó Bùi Thính Tụng bỏ phiếu xử quyết anh, Phương Giác Hạ cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Kết minh với một trái bom nổ chậm thì luôn biết trước kết cục sẽ là bi thảm.
Có điều......
Trong loại trò chơi đục nước béo cò này, người càng không có điểm mấu chốt lại càng có nhiều phần thắng.
Phương Giác Hạ cầm tay hắn, buông mắt quan sát lỗ khóa trên còng tay, "Như thế nào thì mới tính là kết minh?"
Bùi Thính Tụng ngồi dậy, tiến lại gần anh, ngữ khí chân thành, "Vòng thứ nhất tôi sẽ không bỏ phiếu cho anh, dùng hết khả năng của tôi mang anh cùng nhau thoát ra khỏi căn phòng này." Giọng điệu của hắn còn mang theo ý vị ám chỉ, "Anh lúc nào cũng có thể yêu cầu tôi."
Phương Giác Hạ không nói gì, chỉ im lặng mở khóa còng tay cho hắn.
"Khó chịu ghê." Tay Bùi Thính Tụng rốt cuộc cũng có thể hoạt động trở lại, hắn duỗi duỗi cái eo lười biếng, hoạt động khớp xương cổ tay một chút, sau đó cúi xuống xác nhận từng mặt còng chân. Hai bên còng chân của hắn không có lỗ khóa, ngược lại gắn loại khóa mật mã bốn số, hơn nữa trên mặt ổ khóa cũng được viết một chữ --δ
Bước tiếp theo hẳn là phải tìm được chữ cái Hy Lạp viết hoa đối ứng.
Phương Giác Hạ quan sát chỉnh thể toàn bộ căn phòng, cái bàn bọn họ đang ngồi được đặt ở trung tâm, bên phải là một hàng kệ sách năm tầng dựa vào tường, xếp đầy tràn sách, phần lớn đều có nội dung liên quan đến tâm lý học, ngẫu nhiên có trộn lẫn vào một số sách văn hóa xã hội khoa học khác, thậm chí còn có mấy quyển sách phổ cập khoa học vật lý thiên văn. Vật trang trí trên tường rất ít, chỉ treo một bức tranh ở gần cửa, bề rộng không chênh lệch lắm so với kích thước khung cửa, chỉ là ngắn hơn rất nhiều.
Cánh cửa duy nhất của căn phòng ở đối diện bàn họ. Phương Giác Hạ tới gần, kinh ngạc phát hiện cánh cửa này không có lỗ chìa khóa cũng không có bảng khóa mật mã, chỉ có một cái màn hình nhỏ gắn trên mặt cửa. Anh thử đụng vào, quả nhiên màn hình sáng lên, còn phát ra một âm thanh điện tử nhắc nhở.
[Thời gian khám bệnh của quý khách chưa kết thúc, xin đừng rời đi.]
"Khám bệnh?" Phương Giác Hạ cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ căn phòng này đúng là phòng khám của bác sĩ tâm lý, mà anh là người bệnh đang đến khám?
Sau khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, màn hình đen trở lại, ở giữa hiện ra một chữ γ màu trắng.
Chữ cái Hy Lạp thứ ba xuất hiện, nhưng đối ứng với nó là thứ gì?
Đang lúc anh còn rối rắm, trong phòng vang lên tiếng một người đàn ông.
[ Sau đây tôi sẽ tiến hành thôi miên: ]
"Thôi miên?" Bùi Thính Tụng cảm thấy quái dị, "Anh mới động vào chỗ nào thế?"
Phương Giác Hạ tránh ra một chút, chỉ chỉ màn hình trên ván cửa, "Chỗ này."
Bùi Thính Tụng thấy chữ cái hiện trên màn hình, cùng chữ δ in trên còng chân của hắn không phải một bộ, hơn nữa còn viết thường, nhưng trực giác nói cho hắn biết dưới mấy chữ này nhất định có thâm ý khác.
"Anh Giác Hạ, anh tìm giúp tôi trong phòng này có cái ký hiệu nào hình tam giác, hoặc đồ vật có in chữ cái Δ, có khả năng sẽ có manh mối về mật mã mở khóa còng chân của tôi."
"Ừ."
Giọng nam trong phòng vẫn đang đọc không ngừng, ngữ điệu thong thả mà bình thản, giống như thật sự đang thôi miên trị liệu cho người nào đó.
[ Bây giờ, xin hãy thử thả lỏng toàn bộ cơ thể. Đầu tiên cố gắng đưa suy nghĩ về hư không. Tư tưởng thư giãn đến nơi sâu nhất có thể, trả lại mọi cảm xúc về ngoại giới đã tạo ra nó......]
Phương Giác Hạ dựa theo lời Bùi Thính Tụng, đi tìm vật gì có chữ Δ ở trên.
Nếu dựa theo ý nghĩ của người đã thiết kế ra trò chơi, anh cần suy xét đến việc tồn tại một khả năng hai người trong phòng này không đạt được thỏa thuận hợp tác, nếu cứ như vậy, tay chân Bùi Thính Tụng xem như hết đường cựa quậy, manh mối để hắn lấy lại tự do hoạt động nhất định phải ở chỗ hắn có thể tự mình nỗ lực chạm đến.
Lời thôi miên cứ quanh quẩn trong phòng, ẩn ẩn mang theo một chút cảm xúc thư hoãn, xoa dịu cảm giác lo âu.
[ Tưởng tượng, phẫn uất và thất vọng trong lòng chưa từng quấy nhiễu anh. Ý thức cảm thụ dựng nên cung điện huy hoàng. Bước lên từng bậc thang, đi vào nơi sâu thẳm nhất, nơi yên tĩnh đó chính là chỗ trú ngụ của tâm hồn......]
Vật chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Tầm mắt Phương Giác Hạ khóa chặt vào cái bàn. Bùi Thính Tụng đang dựa vào bàn viết cái gì đó, đồ vật trên bàn ít đến đáng thương, đèn? Không, đã dùng rồi. Giấy bút, Bùi Thính Tụng cũng đang dùng, chắc chắn đã xem qua rồi. Ngoài ra không còn gì nữa.
Dựa theo quán tính tư duy, nếu mặt bàn không có......
Gầm bàn.
Phương Giác Hạ lập tức ngồi xổm, dịch thân chui xuống dưới gầm bàn. Có điều hành động này cũng không phân tán được lực chú ý của Bùi Thính Tụng.
Không gian dưới gầm bàn rất nhỏ, Phương Giác Hạ dứt khoát quỳ xuống bò vào, cố gắng ngửa đầu nhìn lên mặt dưới bàn. Quả nhiên, trên đó nhô lên một khối hình tam giác, nhưng ấn vào cũng không động đậy, xem ra không phải một cái nút.
Anh thay đổi suy nghĩ, thử nắm lấy khối tam giác kia, kéo ra ngoài.
Quả nhiên, anh lôi được ra một khối lăng trụ tam giác bằng gỗ, bên trong nhét một mảnh giấy, Phương Giác Hạ lấy nó ra trải lên sàn nhà.
Mảnh giấy này rất giống trang giấy chơi sudoku ngày thường của anh, có điều trong các ô vuông không có con số, càng giống như một tờ giấy nháp tầm thường, chính giữa chỉ viết tay qua loa mấy dãy số: 258, 321456987, 12369, 12369874
Đây là có ý gì. Phương Giác Hạ quỳ trên mặt đất, tập trung suy nghĩ.
"Tiếng thôi miên" trong phòng vẫn đang tiếp tục.
[ Anh hãy nhìn, mảnh đất sạch sẽ giữa biển lam rộng lớn này. Chớ sợ hãi vì nơi đây vĩnh viễn không có gió lạnh. Hãy tận tình thả lỏng dưới ánh mặt trời ấm áp......]
Âm thanh này thật sự quá lớn, ồn ào đến mức làm anh có điểm phân tâm không thể tập trung suy nghĩ được.
[ chậm rãi mở ra cánh cửa tiềm thức của anh, chờ đợi ký ức cùng bản thân chân chính cũng mở ra. ]
Phương Giác Hạ nắm chặt tờ giấy, ánh mắt đảo qua lại mỗi con số, cố gắng phát hiện xem chúng có quy luật gì không, chẳng lẽ dãy số tiếp theo sẽ là một dãy bốn con số, có thể điền vào khóa mật mã còng chân Bùi Thính Tụng?
Nhưng anh nhìn thế nào cũng không nhìn ra quy luật.
Đúng lúc này, Bùi Thính Tụng đột nhiên vỗ bàn một cái, làm Phương Giác Hạ ở dưới gầm bàn giật mình.
"Giác Hạ, mau đi qua chỗ giá sách. Tìm trên tầng thứ nhất cuốn sách màu xanh! Mang nó lại đây."
Cái gì?
Phương Giác Hạ khó hiểu, nắm mảnh giấy trong tay bò ra phía ngoài, ra đến cạnh bàn còn chụp lấy hai đầu gối người trước mắt, từ dưới nhìn lên Bùi Thính Tụng, "Giá sách?"
Tới lúc này, hai người chơi đang trầm mê trong những manh mối mới chậm chạp phát hiện, tư thế họ đang làm có bao nhiêu mờ ám và xấu hổ, Phương Giác Hạ hiện tại gần như chui vào giữa hai chân Bùi Thính Tụng, còn dùng một vẻ mặt cực kỳ đơn thuần ngây thơ nhìn lên hắn.
May mà có áo dệt kim khoác bên ngoài áo sơ mi, bằng không ánh mắt của Bùi Thính Tụng sẽ nhìn thấy không sót thứ gì. Đột nhiên hắn nói chuyện có hơi vấp, "Anh, trước hết anh đi ra đi đã, đi qua kệ sách bên kia tìm xem tầng cao nhất có cuốn sách nào màu xanh lam không."
Phương Giác Hạ à một tiếng, như con chuột nhỏ đầy bụi đất từ trong gầm bàn hậm hực chạy ra, đặt tạm tờ giấy ghi mấy con số lên mặt bàn, sờ sờ lỗ tai đang nóng lên của mình. Đầu gối anh quỳ lâu một lúc đã hơi tê, đột ngột đứng lên có hơi quá sức, đành phải đỡ bàn nghỉ một lúc rồi mới bước nhanh đi về phía giá sách.
Cho dù thật sự không biết Bùi Thính Tụng tìm thấy manh mối như thế nào, nhưng nghe ngữ khí vừa rồi của hắn cũng không giống như đang gạt người.
Cũng may kệ sách không cao, vóc dáng 1 mét 8 của Phương Giác Hạ có thể nhẹ nhàng với tới tầng sách cao nhất. Lúc này anh mới phát hiện, trên nóc kệ sách đặt một cây đàn Ukulele nhỏ.
Nhiều sách như vậy, nhét đầy cả năm tầng, nếu không có manh mối nhắc nhở, sợ là bọn họ sẽ phải hao mất cả ngày trong căn phòng này. Phương Giác Hạ cẩn thận xem xét từ trái qua phải, nhấc từng cuốn một ra ngoài, rốt cuộc phát hiện được một quyển.
"Tổ tiết mục quá thâm hiểm, quyển sách này gáy màu trắng, nhưng bìa sách là màu xanh lam."
Bùi Thính Tụng phá giải manh mối thành công rất hưng phấn, "Cho tôi xem."
"Ừ." Phương Giác Hạ rút quyển sách kia ra, bên trong sách kẹp một tờ giấy, bên trên viết mấy chữ to -- Lịch đăng ký hẹn khám.
Phía dưới bảng biểu đề vài cái tên.
"Thầy Ngôn, Tảo Tảo......"
Đang lúc anh còn lẩm bẩm mấy cái tên, vừa đi hướng về phía Bùi Thính Tụng, phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh rất lớn.
Anh cũng nghe thấy thanh âm không thể tin được của Bùi Thính Tụng.
"Hả......"
Phương Giác Hạ xoay người, cứ như vậy trợn mắt nhìn giá sách sau lưng mình chậm rãi di chuyển sang bên trái, chỗ trống trên tường thế mà lộ ra một cánh cửa nữa!
[ Chúc mừng ngài, mở khóa thành công. ]
Đây không phải là tiếng vang từ phòng bọn họ, mà là âm thanh nhắc nhở từ phòng cách vách.
Giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên xuất hiện kia bị mở ra, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng đi trước chủ nhân của nó một bước. Phương Giác Hạ trông thấy một gương mặt quen thuộc, không thể không thừa nhận, thời khắc này toàn thân anh nổi hết cả da gà.
"Ủa? Bên phòng này có hai bạn nhỏ lận à." Người mới đến trên thân mặc một độ đồng phục học sinh trung học, sơ mi trắng quần dài màu đen, trên ngực gắn huy hiệu trường và bảng tên. Anh ta cười cười, ngữ khí hài hước, "Ngại quá, mải ngắm các tiểu soái ca mà quên mất phải tự giới thiệu."
Anh ta đi từng bước về phía trước, đi vào lãnh địa mật thất của bọn họ.
"Chào các cậu, tôi tên Hạ Tập Thanh."
--
Lời tác giả:
Giải thích một chút, Hạ Tập Thanh là nhân vật chính trong quyển trước của tôi á ( có cp )
(*là bộ Anh chỉ thích hình tượng của em)
Có thể hiểu được tâm tình của các bạn, nhưng mà spam vừa phải thôi nha, để tránh ảnh hưởng đến những bạn chỉ vào đọc mỗi bộ này~
Sợ mọi người xem chữ cái Hy Lạp sẽ hơi rối, tôi ghép mấy chữ cái đối ứng để ở đây:
Α α: Alpha Alpha
Β β: Beta Beta
Γ γ: Gamma Gamma
Δ δ: Delta Delta
Đào thoát mùa hai tôi sẽ càng cố gắng miêu tả tuần tự chân thật cả quá trình cho giống với những trò trốn khỏi mật thất truyền thống, làm mọi người có cảm giác mình đang ở trong trò chơi.
--
Không chị ôi chỉ cần Hạ Thái Thái comeback là em tự động vào mode fangirl não tàn chứ hơi sức đâu mà bình tĩnh~~
Thanh Thanhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf