Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34. Ảo tưởng mơ hồ

Hoạt động cuối cùng của sự kiện chính là chụp ảnh tập thể, Kaleido vẫn luôn tự giác quanh quẩn ở ngoài rìa, sáu thanh niên không ngừng khom lưng, MC và tổng biên tập cứ mãi vẫy bọn họ đứng vào chính giữa, nhưng cả bọn uyển chuyển từ chối. Được Trình Khương dặn dò, Phương Giác Hạ đứng bên cạnh Bùi Thính Tụng gánh vác trách nhiệm gian khổ phải nhắc nhở tiểu ma vương cùng khom lưng cúi chào, tay vẫn luôn đặt sau eo hắn, mỗi lần khom lưng đều phải đồng thời kéo hắn ấn xuống cùng mình.
Chụp ảnh tập thể là thời khắc các nghệ sĩ tranh nhau khoe sắc, mọi người trước ống kính tạo đủ tư thế nổi bật, có điều sáu cậu trai mặc tây trang trắng so ra không có gì mới mẻ, ăn ý cùng nhau làm động tác tay của nhóm đứng thẳng tắp, như sáu hoàng tử nhỏ không bạch mã.
Trùng hợp là nhóm đàn anh HighFive cũng không khác gì bọn họ, cùng ngày còn bị cư dân mạng trên weibo trêu chọc -- nhóm nhạc của Tinh Đồ đều không tranh không đoạt rất tự giác ra rìa.
Kết thúc hoạt động, bọn họ trực tiếp bay về Bắc Kinh, ngoại trừ Bùi Thính Tụng và Phương Giác Hạ, bốn thành viên khác đều có chương trình giải trí mà bọn họ phải tham gia. Kế hoạch của công ty là vào thời điểm công bố album mới, vừa lúc mỗi cá nhân đều có chương trình riêng đang phát sóng, dùng khả năng lớn nhất đảm bảo luôn luôn được xuất hiện trước mắt công chúng.
Đêm đó, mấy từ khóa #Kaleido tây trang màu trắng #, # Kaleido hiện trường #, #Thính Giác CP# lại một lần nữa bay lên hot search weibo, dẫn đến nhiều cuộc thảo luận sôi nổi. Một vài tài khoản âm nhạc đại V thậm chí đem clip biểu diễn của Kaleido cắt nối biên tập, khen hết một vòng, trở thành quy phạm diễn live điển hình cho nhóm nhạc nam. Đương nhiên, rất nhiều dân mạng cũng mang bài biểu diễn của Thất Diệu và Kaleido ra so sánh, fan hai nhà ẩu đả nhau một trận nhỏ, xem như lần đầu tiên giao phong. Quần thể fan của Thất Diệu quá lớn, nhào lên đồ sát quảng trường của Kaleido, dẫn tới thêm càng nhiều người sinh ra ấn tượng tốt với Kaleido, người qua đường thành fan cũng nhiều lên.
(*Quảng trường: Khi lên weibo tìm kiếm một cái tên nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, chỗ đó được gọi là quảng trường.)
Chạy hành trình liên tục một vòng không trở về ký túc xá, Phương Giác Hạ đã quên mất cảm giác được ngủ trên giường của mình. Anh rửa mặt qua loa xong leo lên giường trùm chăn. Ba giờ sáng, ánh trăng theo ban công chảy vào phòng, tầm nhìn trước mắt một mảnh mông lung, anh không khỏi nhớ tới cái đêm ở cùng phòng với Bùi Thính Tụng, cho dù lúc đó đã say đến nỗi không còn nhớ được gì, nhưng trong đầu giống như vẫn còn tàn lưu lại chút cảm giác.
Không biết tại sao, anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình cắn rách tay Bùi Thính Tụng, thế là lập tức không buồn ngủ nữa.
Phương Giác Hạ là người không thể chịu đựng việc phải tạm gác lại chuyện gì. Sau khi nằm quay cuồng giãy giụa một lúc lâu, anh vẫn rời giường, trong nhà không có những người khác, không cần phải để ý nhiều cứ thế bật sáng đèn, anh đi ra phòng khách lấy hộp thuốc, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng ngủ của Bùi Thính Tụng. Anh gõ gõ cửa, không có tiếng trả lời, ngược lại cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bật ra.
Ngủ không đóng cửa phòng sao?
Phương Giác Hạ do dự một chút, nhìn vào giường Bùi Thính Tụng đằng sau kệ sách, cảm giác đầu bên kia không có động tĩnh gì. Nghĩ có lẽ người nào đó đang ngủ, Phương Giác Hạ vẫn đi vào phòng, anh mở đèn bên chỗ Hạ Tử Viêm, đi xuyên qua, chuẩn bị tâm thế đánh nhanh thắng nhanh.
Quả nhiên Bùi Thính Tụng đã ngủ rồi. Hắn nằm nghiêng, bên cạnh còn thả quyển sách, có lẽ là đang đọc sách thì ngủ quên mất, đèn đầu giường cũng không tắt đi. Trùng hợp là bàn tay bị thương của hắn đang duỗi ra ngoài, nửa treo bên mép giường, hổ khẩu có vết cắn bị găng tay che cả buổi, đã nhiễm trùng hơi sưng lên.
Nếu không xử lý vết thương sẽ nghiêm trọng thêm, anh cũng không muốn dấu răng của mình phải in trên tay hắn cả đời.
Phương Giác Hạ vòng đến bên cạnh giường, lặng lẽ ngồi xuống, mở hộp thuốc ra, lấy tăm bông nhỏ thuốc sát trùng, động tác cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, thật cẩn thận mà dùng đầu tăm bông chấm chấm lên miệng vết thương.
Sâu như vậy sao? Phương Giác Hạ nhìn vết cắn trên tay hắn, theo bản năng dùng đầu lưỡi đụng đụng vào răng mình.
Cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên tăng theo cấp bội số.
Dường như là chịu chút kích thích của nước thuốc, tay Bùi Thính Tụng giật giật, Phương Giác Hạ lập tức lui lại, nắm chặt tăm bông trên tay, quan sát phản ứng quân địch.
Nhưng cũng may hắn không có động tĩnh gì lớn, chỉ là thu tay phải đặt lên sườn. Phương Giác Hạ dịch người tới gần đầu giường, một lần nữa dùng tăm bông nhẹ nhàng chấm thuốc lên hổ khẩu cho hắn.
Ngón tay Bùi Thính Tụng lại giật giật, Phương Giác Hạ cảnh giác dừng lại, thấy hắn nhăn nhăn mày, hình như đang lẩm bẩm cái gì trong miệng, còn là tiếng Anh.
Không đợi anh kịp phân biệt, cái tay kia đã nâng lên như muốn sờ soạng cái gì, sau đó lạch cạch sờ được đỉnh đầu Phương Giác Hạ, xoa xoa tóc anh.
"Stop, Lily." Bùi Thính Tụng vẫn nhắm mắt, mơ mơ màng màng nói mấy câu tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, giọng điệu còn rất ôn nhu, "Good girl, ngoan...... Cùng nhau ngủ nhé?"
Nghe được câu đó, tăm bông trên tay Phương Giác Hạ rơi xuống.
Anh ngơ ngác chờ Bùi Thính Tụng xoa xong tóc, thu tay xoay người sang chỗ khác, lúc này mới nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, chạy vèo ra khỏi phòng như chạy nạn.
Tối hôm đó Phương Giác Hạ có một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ Bùi Thính Tụng tuyên bố mình có một vị hôn thê tên Lily, hắn muốn rời nhóm về Mỹ kết hôn, tốc độ cực nhanh không khác gì năm đó hắn nhảy dù vào nhóm, đột ngột đến mức không ai kịp trở tay. Bọn họ còn được mời tham dự hôn lễ, ngồi cùng một hàng ghế trên giáo đường. Có điều cửa lớn của giáo đường hình như gặp sự cố, lúc mục sư tuyên bố mời cô dâu tiến vào, cánh cửa mãi không có mở ra, cô dâu ở bên ngoài phải phá cửa xông vào.
Sau đó, Phương Giác Hạ tỉnh giấc.
"Thùng thùng thùng."
Mắt cũng đã mở ra rồi, nhưng tiếng đập cửa vẫn không dừng lại.
Không phải mơ sao?
"Phương Giác Hạ, anh dậy chưa?"
Thật sự không phải mơ. Phương Giác Hạ mơ mơ màng màng dụi mắt, xuống giường vội vàng mở cửa phòng ngủ, là Bùi Thính Tụng.
"Chuyện gì thế......"
Không đợi anh nói xong, Bùi Thính Tụng đã túm anh đi đến huyền quan, gặp người quản lý tòa nhà trên máy liên lạc, "Dưới lầu gọi điện thoại nãy giờ, nói anh không bắt máy, bọn họ phải gọi lên máy nhà, bảo có người tự xưng là người nhà của anh tới đây."
Phương Giác Hạ đột nhiên tỉnh táo, nhớ ra hôm nay là ngày nào. Quản lý tòa nhà nhận được điện thoại, "Chào cậu Phương?"
"Chào anh, có phải mẹ tôi tới rồi không?"
Mẹ?
Bùi Thính Tụng cả kinh, nhỏ giọng ở bên cạnh hỏi, "Mẹ anh muốn lên đây sao?"
Phương Giác Hạ ừ một tiếng, tiếp tục cùng quản lý nói thêm mấy câu, cho đến khi đối phương xác nhận không phải nhầm người mới cho đi lên. Anh chạy nhanh về phòng rửa mặt, để lại Bùi Thính Tụng một mình đứng ở huyền quan.
Bùi Thính Tụng là người không bao giờ phải xử lý quan hệ gia đình, từ nhỏ trừ ông ngoại ra, hầu như không có người lớn nào sống cùng với hắn. Những người khác thì một năm không gặp mặt được mấy lần, người phải gặp là người bố cứ thấy mặt là chỉ trích hắn, người mẹ cả ngày chỉ biết xa hoa hưởng thụ, còn có một người chị từ nhỏ đã như một người máy ưu tú hoàn mỹ, tất cả hợp lại thành một gia đình vừa hoang đường vừa phức tạp.
Chuông cửa vang lên, Bùi Thính Tụng gọi với vào phòng tắm một tiếng, nhưng Phương Giác Hạ vẫn đang rửa mặt. Hắn đành phải miễn cưỡng đi ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một phụ nữ tướng mạo đoan trang, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt sạch sẽ, trong tay xách rất nhiều túi to nhỏ, vừa thấy hắn liền nở nụ cười. Bùi Thính Tụng có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng, xoay người lại giúp mẹ Phương đỡ đồ trên tay bà, "A, chào dì, con cầm giúp dì nhé."
"Cảm ơn~" mẹ Phương cười hòa ái, "Con là Tiểu Bùi phải không, cao quá, tốt quá, đúng là đứa bé ngoan." Mẹ Phương từ lúc vào cửa vẫn không ngừng cảm thán, Bùi Thính Tụng chưa từng được người lớn khen ngợi, có chút không quen, "Cảm ơn dì...... Dì thay dép không? À, gì nhỉ, Phương Giác Hạ vẫn đang rửa mặt ạ."
"Dậy trễ thế à," mẹ Phương đổi qua dép lê cho khách, nhìn lướt đồng hồ, "Mấy đứa lại làm việc đến khuya phải không, mấy bạn nhỏ khác đâu, Nhất Nhất hôm nay không ở nhà sao?"
"Không ạ, anh ấy đi quay tiết mục."
Làm giáo viên lâu năm, mẹ Phương đã quen miệng gọi bọn họ là bạn học bạn nhỏ, "Tới đây nào, Tiểu Bùi chuyển đồ cho dì nhé, để dì xếp vào tủ lạnh."
"Để con giúp dì."
Chờ đến khi Phương Giác Hạ ra đến nơi, đã thấy Bùi Thính Tụng ngoan ngoãn đứng trong phòng bếp giúp mẹ mình xếp đồ, hợp tác còn rất ăn ý.
"Dì ơi, trong lọ này là cái gì?"
"A, đây là tương XO, cho vào cơm chiên ăn rất ngon, từng ăn chưa?"
"Chưa ạ."
"Không sao, lần sau kêu Giác Hạ chiên cơm cho con ăn, chắc chắn sẽ thích."
"Vâng!"
Phương Giác Hạ đứng một bên, có ảo giác mình mới là người dưng.
"Mẹ, mẹ ra ngồi nghỉ một lát đi, để con làm cho." Phương Giác Hạ xắn tay áo muốn đi qua hỗ trợ, bị mẹ Phương lập tức ngăn lại, "Con cứ ngồi đó đi, mẹ và Tiểu Bùi làm được rồi."
Đột nhiên bị chính mẹ ruột từ chối, Phương Giác Hạ nhìn về phía Bùi Thính Tụng, thằng nhóc kia còn quay lại lè lưỡi với anh, trông cực kỳ đắc ý.
Thôi bỏ đi.
Phương Giác Hạ chỉ có thể ngồi trước quầy bar, xem hai người hết câu nọ đến câu kia đối đáp như chương trình phổ cập kiến thức khoa học về các loại thực phẩm cùng chương trình món ngon mỗi ngày, cũng cố gắng chen vào một hai câu cho có, nhưng vẫn bị mẹ mình ngó lơ.
"Dì, con cắt xong hành rồi."
"Mang qua đây cho dì." mẹ Phương nhận mớ hành bị Bùi Thính Tụng cắt nham nhở đoạn bảy đoạn tám, vẫn cười tươi như hoa, "Cắt vừa ăn lắm, Tiểu Bùi rất có thiên phú."
Nhìn Bùi Thính Tụng cười như cậu học sinh tiểu học được cô giáo khen ngợi, Phương Giác Hạ nhịn không được cũng cười ra tiếng.
Nhờ phúc của mẹ Phương, hai người bọn họ được ăn một bữa cơm nhà hiếm hoi. Phương Giác Hạ cùng Bùi Thính Tụng ngồi một đầu, mẹ Phương ngồi phía đối diện, gắp thức ăn cho họ hết đũa này đến đũa khác, "Ăn nhiều một chút, mấy đứa công tác vất vả. Giác Hạ ăn nhiều cà rốt vào, mắt con......" Nói một nửa, mẹ Phương đột nhiên dừng lại.
Phương Giác Hạ bình tĩnh mở lời, nhét đồ ăn mẹ gắp cho vào miệng, "Không sao đâu, cậu ấy biết rồi."
Mẹ Phương kinh ngạc không thôi, "Tiểu Bùi biết?!"
Bùi Thính Tụng ngượng ngùng cười, đang muốn giải thích là chuyện ngoài ý muốn, lại bị Phương Giác Hạ cướp lời.
"Con nói cho cậu ấy." Phương Giác Hạ nói xong cũng gặp thức ăn cho mẹ, "Mẹ ăn nhiều lên đi, ông ngoại thế nào ạ?"
"Vẫn vậy thôi, lát nữa ăn xong mẹ phải vào bệnh viện thăm ông, tối hôm qua ông nói muốn ăn bánh hạch đào, vừa lúc hồi nãy mẹ nhìn thấy ngoài tiểu khu có một tiệm điểm tâm kiểu Trung."
"Bánh hạch đào nhiều dầu lắm, không nên cho ông ăn thường xuyên đâu."
Nghe hai người trao đổi chuyện trong nhà, Bùi Thính Tụng có vài phần không quen, nhưng nhiều hơn vẫn là hâm mộ. Tầm mắt của hắn liên tục chuyển dời qua lại từ người Phương Giác Hạ sang mẹ Phương, quan sát cách hai người ở chung, nghe từng câu họ nói. Loại thời khắc ấm áp này đối với hắn quá sức xa lạ.
Những thứ xa lạ hắn không có luôn tốt đẹp như vậy.
"Tiểu Bùi cũng ăn nhiều một chút a," Mẹ Phương thấy hắn thất thần, liền gắp thịt bò cho hắn, "Con lớn lên ở nước ngoài mà, hẳn là thích ăn thịt bò."
Bùi Thính Tụng có chút kinh ngạc, "Sao dì lại biết ạ?"
Phương Giác Hạ nghiêng mặt sang nhỏ giọng với hắn, "Bà ấy mỗi ngày ở nhà rảnh rỗi xem hết tiết mục của tụi mình đấy, còn lên mạng tìm cả......"
Chưa nói xong, đôi đũa của anh đã bị mẹ Phương gõ gõ, Phương Giác Hạ lập tức im bặt.
"Dì đáng yêu quá." Bùi Thính Tụng cười cho thịt bò vào miệng.
Nghe được câu này, mẹ Phương cũng hơi bất ngờ. Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của Bùi Thính Tụng làm hắn rất dễ dàng biểu đạt tình cảm của mình, nhưng Phương Giác Hạ thì không như thế, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên bà được nghe lời khen từ miệng người bằng tuổi con mình, trong lòng tất nhiên rất vui vẻ.
"Tiểu Bùi cũng rất dễ thương, dì rất thích con." Bà gắp đồ ăn không ngừng tay, rất nhanh đã xếp vào trong chén Bùi Thính Tụng một ngọn núi nhỏ, "Dì mang lên nhiều đồ ăn lắm, nhớ nói anh làm cho con ăn."
Anh......
Từ này vừa được nói ra, Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt động tác hoàn toàn đồng bộ.
"Nhìn mẹ làm gì," mẹ Phương còn nổi giận với Phương Giác Hạ, "Con lớn hơn Tiểu Bùi gần 4 tuổi, vốn dĩ nên gánh trách nhiệm làm anh, phải chăm sóc tốt cho em trai. Tiểu Bùi từ lúc chưa thành niên đã theo mấy đứa chỗ nào cũng chạy, vất vả quá, nhiều đứa ở tuổi này còn chưa phát triển tốt đâu."
Hắn còn muốn phát triển chỗ nào nữa...... Phương Giác Hạ giật giật khóe miệng.
"Dì ơi con phát triển tốt lắm rồi đấy." Biểu tình hiện tại của Bùi Thính Tụng quả thực như con chim mập xù lông, ưỡn ngực chỉ thiếu nước muốn bay lên.
Mẹ Phương nhìn hắn cười, "Đúng nhỉ, con còn cao hơn Giác Hạ, mấy năm nay nó chẳng cao thêm gì cả."
Lại bắt đầu công kích chiều cao. Phương Giác Hạ yên lặng thừa nhận ác ý từ mẹ ruột.
"Anh lớn phải ra dáng anh lớn, phải chủ động chăm sóc em trai."
Phương Giác Hạ gật đầu máy móc như người máy không cảm tình, "Con biết rồi."
Thấy anh phản ứng như vậy, Bùi Thính Tụng lại vui vẻ vô cùng, hắn vốn cho rằng chỉ có núi băng lớn mới sinh ra được núi băng nhỏ, không ngờ mẹ Phương lại là người hiền lành hoạt ngôn, mấu chốt là vẫn luôn bênh vực hắn, Bùi Thính Tụng quá thích người dì dịu dàng ôn nhu này. Thế nên lúc cơm nước xong mẹ Phương phải vào bệnh viện, hắn có chút không nỡ phải chia tay.
"Lần sau dì lại đến thăm mấy đứa, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Tạm biệt dì ~"
"Tạm biệt tạm biệt, có chuyện gì phải nói cho anh, để nó giúp biết không."
Thấy Bùi Thính Tụng đứng ở cửa lưu luyến không rời nhìn theo mẹ mình, Phương Giác Hạ mở miệng mang theo chút trào phúng, "Ai không biết còn tưởng cậu mới là con bà ấy."
Bùi Thính Tụng đóng cửa lại, thật ra hắn cũng rất muốn như vậy.
Phương Giác Hạ đi qua cất dép lê mẹ vừa đi vào lại tủ giày, xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Bùi Thính Tụng ngăn lại. Hai tay hắn duỗi ra chống hai bên ngăn tủ, đem anh vòng ở bên trong.
"Lại chuyện gì đây?" Phương Giác Hạ nâng mắt nhìn Bùi Thính Tụng, thần sắc bình tĩnh, giống như đã quen bị Bùi Thính Tụng tùy thời tùy chỗ giở trò trêu chọc.
Bùi Thính Tụng cười, "Không có gì, hồi nãy quên mất không ở trước mặt dì khen ngợi anh."
Phương Giác Hạ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc.
Có lẽ biết anh sẽ phản ứng như vậy, Bùi Thính Tụng nâng tay phải, đem hổ khẩu quơ quơ trước mặt anh.
Dấu vết của thuốc trên miệng vết thương hầu như không thể phát hiện, Phương Giác Hạ cũng không muốn thừa nhận là mình làm. Cho dù đêm qua chính anh là người làm ra việc hoang đường như vậy, tranh thủ lúc người nào đó ngủ mà bôi thuốc giúp hắn.
"Thế này là sao?"
Bùi Thính Tụng cũng sớm đoán Phương Giác Hạ sẽ không chịu thừa nhận, vì thế từ trong túi áo ngủ lấy ra một cây tăm bông đã dùng rồi, xoay xoay, "Giả bộ quá tệ, tôi biết hết."
"Anh trai cũng có chăm sóc tốt cho tôi mà." Hắn không biết xấu hổ mà cười.
Quả nhiên cuối cùng vẫn bị lộ, anh thật sự không nên ôm tâm lý may mắn qua mặt được tên giảo hoạt Bùi Thính Tụng này.
Phương Giác Hạ thở dài trong lòng. Ngày hôm qua đột nhiên bị sờ đầu, hại anh làm rơi tăm bông cũng quên không nhặt. Chuyện ngu xuẩn để lại nhược điểm này cơ hồ không nghĩ được là còn ai có thể làm.
Tưởng tượng một chút, thế mà anh cũng nghĩ ra được là ai.
Cô bé Lọ Lem.
Càng nghĩ đến chuyện nó y như chiếc giày thủy tinh, cây tăm bông nho nhỏ này nhìn lại càng thêm chướng mắt, Phương Giác Hạ vươn tay muốn giật lấy, đã bị Bùi Thính Tụng nhanh tay thu vào, "Tôi nhặt được thì là đồ của tôi, giật cái gì, anh cứ thừa nhận tối hôm qua bôi thuốc cho tôi khó đến thế à."
Khóe mắt Bùi Thính Tụng đều mang ý cười, "Thực ra những lúc anh không mạnh miệng cũng rất giống anh trai tốt đấy."
"Tránh ra." Phương Giác Hạ còn muốn bẻ tay hắn thoát ra, Bùi Thính Tụng lại thu tay càng chặt, "Làm gì, hai đứa mình ôm cũng đã ôm rồi."
"Bùi Thính Tụng......"
Nghe được thanh âm như sắp nghiến răng nghiến lợi của anh, cảm giác thành tựu của Bùi Thính Tụng càng lớn, "Hay tôi lại mở ghi âm ra lần nữa nhé? Dùng loa trong phòng khách phát luôn."
Phương Giác Hạ cực kỳ nỗ lực khôi phục cảm xúc của bản thân, "Tốt nhất là cậu nên dừng đi."
"Vậy tốt nhất là anh năn nỉ tôi đi."
Nữa rồi.
Quả nhiên không bao giờ được phép coi thường hỗn thế ma vương này.
"Cậu còn như vậy tôi sẽ đi nói cho người khác cậu có......"
Nói được một nửa, điện thoại của Phương Giác Hạ vang lên. Anh hít sâu một hơi, lấy ra nhìn thoáng qua, là Trình Khương.
"Vâng?"
Ngữ khí đầu bên kia rất vui vẻ, còn có chút kích động, "Giác Hạ? Em mau tới công ty đi, Tiểu Bùi có ở đó không?"
Phương Giác Hạ liếc nhìn Bùi Thính Tụng, "Có ạ." Nói xong anh chuyển sang chế độ loa ngoài.
"Buổi chiều nó có tiết không? Nếu không cũng bảo nó đến đây đi."
"Được, đi ngay ạ."
Bùi Thính Tụng chen vào, "Chuyện gì thế?"
"Chuyện tốt." Trình Khương vừa nói xong liền phát hiện không thích hợp, "Hai đứa đang ở gần nhau à? Làm gì đấy?"
Hai người đồng thời nhìn thoáng qua tư thế hiện tại, Phương Giác Hạ muốn đẩy hắn, bị Bùi Thính Tụng bắt được tay, "Giao, lưu, tình, cảm."
"À rồi rồi rồi, vậy các cậu nhanh qua đây đi, anh còn có việc anh cúp đây."
Ngắt điện thoại, Phương Giác Hạ đẩy hắn qua một bên chạy đi thay quần áo, nhưng Bùi Thính Tụng còn không quên đề tài đang bỏ dở kia, "Anh mới nãy vừa nói cái gì? Muốn nói cho người khác chuyện gì?"
"Chính cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Nhìn Phương Giác Hạ ném xuống một câu đề phòng như vậy, Bùi Thính Tụng vẫn không hiểu nổi.
Hai người lái xe đến công ty, dọc đường Bùi Thính Tụng vẫn rối rắm vì những lời Phương Giác Hạ nói. Hắn không rõ từ bao giờ mình lại có nhược điểm nằm trong tay anh, không thể có. Nhưng Phương Giác Hạ vẫn luôn không phản ứng lại hắn, vào công ty cũng không thèm nói với hắn câu nào. Điều này làm Bùi Thính Tụng càng thêm tò mò.
Vừa đến công ty, hai người đã bị Trình Khương gọi vào một phòng họp nhỏ. Đẩy cửa ra, Phương Giác Hạ thấy bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc. Nghe động tĩnh, người bên trong cũng quay đầu lại.
Là Tưởng Nhân.
"Chào các cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tưởng Nhân vươn tay ra hiệu, "Các cậu ngồi đi."
Bọn họ ngồi xuống vị trí đối diện Tưởng Nhân, cô mở kẹp công văn lấy ra hai tập văn kiện, đẩy đến trước mặt Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng, "Đều là người thông minh, mục đích tôi tới đây hôm nay chắc các cậu đã đoán được."
Bùi Thính Tụng liếc nhìn văn kiện, "Đoán thì có thể đoán được, nhưng mà không dám đoán." Nói xong hắn liếc Trình Khương nhướn mi, ngày hôm qua chính anh ta còn nói trên đời làm gì có bánh vẽ.
Tưởng Nhân cười rộ lên, móng tay sơn đỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, "Còn có chuyện mà cậu Bùi Thính Tụng không dám đoán sao?"
Phương Giác Hạ lật văn kiện, cả hai phần đều là hợp đồng, hợp đồng khách mời của 《 Đào Thoát Sinh Thiên 》.
Như Tưởng Nhân đã nói, anh đoán được, cũng có dự cảm, nhưng lại không nghĩ tổ tiết mục sẽ đến nhanh như vậy, càng không nghĩ là Tưởng Nhân sẽ đích thân ra mặt.
"Mục đích tôi đến đây là để cho các cậu thêm yên tâm thôi," Tưởng Nhân đi thẳng vào vấn đề, "Hơn nữa, tóm các cậu về là chuyện tôi ở thế phải làm." Trợ lý bưng cà phê vào phòng mời khách, Tưởng Nhân thấp giọng nói cảm ơn, hớp một ngụm, "Gần đây các cậu nổi quá nhanh, tôi còn để ý một chút doanh số tạp chí sáng nay, chúc mừng các cậu, lập kỷ lục doanh thu mới rồi."
Phương Giác Hạ vẫn chưa biết chuyện này, thời điểm đó sáng nay bọn họ vẫn đang ngủ.
"Ghi hình mùa thứ nhất dùng nghệ sĩ nhà chúng tôi chứ đâu, hơn nữa từ Đào Thoát Sinh Thiên cũng đi ra được một đôi." Ý Tưởng Nhân ám chỉ đã quá rõ ràng, "Tôi biết, hiện tại chắc là có vô số chương trình tiết mục muốn tìm các cậu, mời các cậu làm khách thường kỳ. Có lẽ còn có rất nhiều show truyền hình thực tế nổi tiếng, thời lượng xuất hiện so với tiết mục của chúng tôi cũng cao hơn."
Cô đan hai tay vào nhau, "Có điều, giữa tiết mục với tiết mục vẫn có chỗ khác nhau, có gameshow nếu tham gia chỉ làm tiêu hao nhân khí, mà có tiết mục lại giúp khai quật được tiềm lực của các cậu."
Trình Khương hỏi, "Lúc ký hợp đồng có thêm điều kiện gì hay không?"
"Ừm......" Tưởng Nhân nghĩ một chút, "Nếu nói thì cũng có, chính là Giác Hạ và Thính Tụng phải cùng nhau đi. Chúng tôi muốn cả hai người."
Trong lòng Phương Giác Hạ rất rõ ràng, đây là một chương trình có lương tâm, hơn nữa anh vẫn luôn thích nó từ trước, dù cho không có thêm phúc lợi nâng cao danh tiếng, anh cũng nguyện ý muốn tham gia.
Nhưng anh cũng biết rõ, trong lòng Bùi Thính Tụng vẫn luôn muốn tham gia mấy chương trình liên quan đến hip-hop, nếu ký với chương trình này, mà sau đó lại có tiết mục âm nhạc nào tìm đến, hắn chắc chắn không có đủ thời gian.
Trình Khương tiếp tục hùa vào, "Kỳ thật hai người bọn họ đều là fan của Đào thoát sinh thiên, lúc phỏng vấn cũng có nhắc tới, chúng tôi rất chờ mong hợp tác."
"Vậy cứ cất nhắc đi nhé." Tưởng Nhân cười nói, "Nhưng mà mấy đứa nhỏ thông minh trong giới này tôi đều muốn nhận vào chương trình của mình, nếu các cậu đi, còn có thể cùng Tư Duệ ghi hình với nhau, cũng tốt."
"Tôi OK." Bùi Thính Tụng không chờ bọn họ tiếp tục xã giao đưa đẩy, trực tiếp ký tên vào, không hề dây dưa dông dài, "Ký."
Tưởng Nhân cảm thấy thú vị, "Cậu không cần xem kỹ hợp đồng à?"
Bùi Thính Tụng nhún vai, "Chị đã đích thân đến đây rồi, còn có thể hố tôi sao?"
Phương Giác Hạ có chút bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Bùi Thính Tụng. Anh không rõ tại sao thằng nhóc này hôm nay lại dứt khoát như vậy, rõ ràng trước đây tiết mục gì cũng không muốn đi, cả ngày lười biếng tiêu cực.
"Nhìn tôi làm gì." Bùi Thính Tụng nhỏ giọng, lại còn đưa mắt ra hiệu với anh, "Ký đi."
Thật là kỳ quái. Phương Giác Hạ hít thật sâu một hơi, vẫn cảm thấy không thể tin nổi, qua một đêm chương trình mình thích nhất lại chủ động tìm tới cửa, nhiều chuyện tốt tới cùng lúc. Anh biết trước đó Trình Khương chắc chắn đã xác nhận các điều khoản trong hợp đồng rồi, cho nên cũng chỉ lật xem qua loa, sau đó ký tên vào.
Tưởng Nhân cũng hoàn toàn không phải người sấm rền gió cuốn như trong lời đồn, thực tế trông cùng lắm chỉ nhiều hơn bọn họ vài tuổi, có cảm giác như chị lớn trong nhà.
"Tốt rồi." Cất hợp đồng vào túi, Tưởng Nhân thở ra một cái thật dài, "Coi như cục đá trong lòng tôi cũng được dỡ xuống, các cậu không biết đâu, tìm khách mời cho chương trình này khó kinh khủng." Cô giống như đã thay đổi thành một người khác, bắt đầu tán gẫu mấy lời oán giận với bọn họ, "Mấy người tới tìm chúng tôi tất cả đều muốn sửa kịch bản, nói là chương trình khó quá cơ bản là sợ trốn không thoát. Hoặc có người đồng ý vào chương trình, nhưng lại muốn chúng tôi cho bọn họ kịch bản trước, để họ theo đó mà diễn, lại còn muốn chọn nhân vật xuất sắc. Biên kịch của chúng tôi sống chết không đồng ý. Chương trình này của bọn tôi muốn hay đều nhờ vào tay biên kịch viết tốt, đương nhiên tất cả mọi việc đều phải theo cậu ấy."
"Vậy làm sao chị tìm được chúng tôi?" Phương Giác Hạ tò mò, "Bọn tôi cũng đâu phải nghệ sĩ đặc biệt nổi tiếng."
"Đừng khiêm tốn, độ nổi tiếng của các cậu hiện tại cũng không bình thường nữa đâu." Tưởng Nhân cười rộ lên, "Biên kịch nhà chúng tôi xem phỏng vấn trên tạp chí, cảm thấy các cậu nói rất hay, thế là ngay lập tức nói với tôi. Tôi ấy à, liền đi điều tra một chút hai người các cậu. Đúng rồi, tôi còn xem đoạn cut ghi hình làm toán trên chương trình trước của cậu, thật lợi hại, thắng được cả một xe sữa."
Câu này nói ra mọi người đều cười lên, chỉ có Phương Giác Hạ là ngượng ngùng.
Sau khi xác nhận thời gian ghi hình và các yêu cầu cơ bản, Tưởng Nhân sốt ruột trở về mở họp nên vội vàng rời đi. Người vừa đi khuất, Trình Khương liền hiện nguyên hình, không còn giả vờ làm người đại diện bày vẽ làm giá, hết sức vui mừng ôm Phương Giác Hạ xong lại đi ôm Bùi Thính Tụng, "Thật tốt quá thật tốt quá, không nghĩ tới cái bánh lớn này lại tự lăn tới cho chúng ta gặm. Không hổ là mấy đứa nhỏ nhà anh!"
"Anh Khương!" Tiểu Văn đẩy cửa ra, "Ông chủ tìm anh đấy."
"Anh sang ngay." Trình Khương cao hứng xoa xoa tay, cầm hợp đồng đi, "Ông chủ chắc là cũng biết rồi."
Phòng họp lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ. Phương Giác Hạ vẫn cảm thấy khó hiểu, "Sao nhanh thế cậu đã đáp ứng ký hợp đồng rồi?"
Bùi Thính Tụng liếc nhìn anh, "Không phải anh muốn đi sao?"
"Tôi?" Phương Giác Hạ ngẩn người.
Hóa ra là vì anh.
"Coi như được đi chơi thoát khỏi mật thất miễn phí đi." Bùi Thính Tụng dựa ngồi lên bàn, cười cười, "Cũng rất thú vị." Nói một hồi, hắn lại nghĩ tới vấn đề cả buổi vẫn chưa được giải quyết kia, "À đúng rồi, hồi nãy anh ở nhà có nói, muốn kể chuyện của tôi cho người khác, là chuyện gì? Chẳng lẽ tối hôm qua tôi nói mớ, nói bí mật gì cho anh nghe sao?"
Phương Giác Hạ à một tiếng, "Cậu vẫn còn nhớ cơ à."
"Đương nhiên. Anh mà không nói tối nay tôi muốn ngủ cũng ngủ không yên."
Khóe môi Phương Giác Hạ hơi cong lên, "Thì là...... Chuyện của cậu với Lily đó, cậu yên tâm, tôi chỉ nói thế thôi, sẽ không kể cho người khác nghe đâu."
"Lily?"
Phương Giác Hạ nói xong, nhấc chân chuẩn bị đi sang phòng luyện tập, căn bản không để ý đến vẻ mặt cổ quái của Bùi Thính Tụng.
"Anh khoan nào." Bùi Thính Tụng đang dựa bàn bắt lấy cổ tay anh, kéo lại trước mặt mình, "Anh nói cho rõ đi đã, giữa tôi và Lily đã xảy ra chuyện gì?"
Tươi cười trên mặt hắn đã có ý vị khác, hai đùi duỗi mở ra vây Phương Giác Hạ đang đứng vào bên trong. Khoảng cách sát rạt đè ép không khí đặc quánh lại, âm cuối câu nói cũng trở nên mờ ám theo.
"Anh đã nghe thấy trong mơ tôi nói những gì? Hửm?"
Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ điệu mềm mại, trong nháy mắt kéo Phương Giác Hạ trở về buổi rạng sáng hôm nay. Bùi Thính Tụng cũng dùng giọng điệu như vậy làm anh dừng lại, sờ đầu anh, nhận nhầm anh thành Lily.
"Cậu......" Phương Giác Hạ tránh tay hắn, "Tôi không nghe rõ cậu nói gì, dù sao thì......"
Cậu muốn ngủ cùng với Lily.
"Dù sao cái gì?" Đầu mày khóe mắt Bùi Thính Tụng tất cả đều mang ý cười, đánh giá trên dưới người trước mặt, "Hay là tôi nói mấy lời không nên nói rồi, cổ anh đỏ hết lên kìa."
Phương Giác Hạ không được tự nhiên sơ sờ cổ, "Cậu thôi đi."
Bùi Thính Tụng đã không nhịn cười được nữa, "Anh sợ cái gì. Anh còn lớn hơn tôi gần bốn tuổi, thời chưa thành niên tôi còn đi theo anh nữa mà."
Những lời này rõ ràng là mấy lời mẹ dặn, qua miệng Bùi Thính Tụng tự dưng trở nên cực kỳ mập mờ. Nhịp tim Phương Giác Hạ lại một lần nữa rối loạn, anh không muốn dông dài dây dưa với hắn nữa, dù sao cũng là việc riêng của Bùi Thính Tụng, đâu có quan hệ gì với anh.
"Cậu muốn nói sao cũng được."
Phương Giác Hạ xoay người, đang muốn bỏ đi, chợt nghe người phía sau đột nhiên cười ha hả.
Người này có tật xấu gì sao? Phương Giác Hạ khó hiểu quay đầu, thấy Bùi Thính Tụng đang ngồi trên bàn cười muốn gập người lại, cứ như nghe được chuyện cười hài hước nhất thế giới, cười đến không còn sức mà thở.
"Rốt cuộc cậu có vấn đề ở chỗ nào thế?" Phương Giác Hạ nhịn không nổi, giọng điệu cũng tức giận lên.
Bùi Thính Tụng vẫn cười thấy răng không thấy mắt như thằng nhóc con. Hắn hít sâu mấy hơi mới nhịn xuống được, "Tôi không có vấn đề gì hết, anh mới có vấn đề ý."
Phương Giác Hạ tức nghẹn, đang muốn phản bác, lại nghe thấy thằng nhóc ác liệt kia mở miệng lần nữa.
"Lily là chó nhà tôi nuôi." Bùi Thính Tụng từ trên bàn nhảy xuống, ý cười trên mặt vẫn chưa tan hết.
"Đồ ngốc."
--
Yên tâm đi bạn học Phương, sau này nó cùng thành chó con nhà cậu thôi, lúc đó nhớ cười vào mặt nó ý ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf