Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Tâm thần bất định

Một phần sáu của giấc mơ.
Phương Giác Hạ không tin tưởng lắm giờ phút này Bùi Thính Tụng có nói lời thật lòng hay không, nhưng lúc nghe đến câu nói kia, trái tim anh đích xác đã chấn động mạnh mẽ. Rõ ràng cách đó không lâu bọn họ vẫn ở trong tình trạng bằng mặt không bằng lòng, nhưng hiện tại, Phương Giác Hạ lại bắt đầu bị hắn kéo vào chung phe đồng đội trung thành.
Từ khi nào anh lại trở nên như vậy?
Mới một chút đã dễ dàng bị đả động.
Nghe xong lời châm chọc không chút lưu tình của Bùi Thính Tụng, Lương Nhược đứng một bên nắm chặt tay thành quyền, cổ họng tức nghẹn. Tác phong của Bùi Thính Tụng anh ta đã sớm nghe nói, người đại diện cũng dặn bọn họ tốt nhất không nên xung đột với hắn, cho nên Lương Nhược tạm thời nhịn xuống, anh ta không muốn chọc ra phiền phức, cho nên chỉ đành xem như Bùi Thính Tụng không tồn tại.
"Giác Hạ," anh ta xoay đầu, ánh mắt mang theo chút yếu thế, "Nếu cậu có thời gian nói chuyện, chúng ta......"
"Xin lỗi." Phương Giác Hạ mặt không biểu tình ngắt lời, quả quyết không chừa cho ai đường lui, "Tôi không có thời gian đâu, cậu lại càng không."
Lương Nhược không thể tin được, anh ta không thể chấp nhận chuyện Phương Giác Hạ xem anh ta như người dưng, cho dù vì chuyện quá khứ mà bọn họ phải đường ai nấy đi, nhưng những hồi ức ngày xưa cũng là chuyện có thật.
"Kỳ thật cậu không cần để trong lòng." Khóe miệng Phương Giác Hạ hơi cong lên, nở nụ cười tràn ngập phong độ nhưng không chứa cảm tình, "Lúc đó nếu đổi lại là bất cứ người nào khác, tôi đều cũng sẽ vì người đó mà ra mặt."
Những lời này đối với Lương Nhược mà nói, quả thực là mỉa mai rất lớn.
"Về thôi, tôi mệt rồi." Bùi Thính Tụng ôm vai anh rời đi, "Này, quên đem tai nghe cũng không đến mức phải chạy xa như vậy để nghe chứ."
"Trong đó ồn quá."
"Còn không biết hỏi xem có ai mang theo không à? Ăn gì mà ngố thế."
"Bây giờ còn học được cả từ mới rồi cơ đấy."
Nhìn hai người đi xa, Lương Nhược chống tay dựa vào bồn rửa, hít thật sâu một hơi nhìn vào gương, nỗ lực quản lý tốt cơ mặt.
Mặt gương giống như đã biến thành tấm gương lớn trong phòng tập, bên cạnh anh ta vẫn là người có nụ cười lãnh đạm kia.
Nhưng tất cả đã thay đổi rồi.
Hai người ra khỏi toilet, sau khi quẹo qua một hành lang khác, Phương Giác Hạ tháo cánh tay Bùi Thính Tụng xuống.
"Hay nhỉ, vừa dùng xong thì ném luôn." Bùi Thính Tụng vô cùng bất mãn với cử chỉ vứt bỏ của anh, "Đúng là không có tâm."
"Mỏi vai......" Phương Giác Hạ nhỏ giọng nói xong, liếc Bùi Thính Tụng, "Cậu trốn bên ngoài nghe bao lâu rồi?"
Cái liếc mắt này khiến Bùi Thính Tụng phẩm ra một chút cảm xúc không giống trước đây, không còn là Phương Giác Hạ chuyện gì cũng lãnh lãnh đạm đạm nữa. Bùi Thính Tụng ừm một tiếng thật dài, "Hình như từ lúc Lương Nhược kia nói câu đầu tiên? Dù sao tôi cũng đi theo anh ta vào mà." Nói xong hắn lại nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Phương Giác Hạ, "Lúc đó tại sao anh không trực tiếp từ chối hắn? Chẳng lẽ đúng là vì cho tôi có chỗ phát huy à."
Phương Giác Hạ cúi đầu cười, "Có phải cậu thấy tôi không từ chối thẳng mà vẫn luôn nghe cậu ta nói tiếp, thoạt nhìn quá do dự không quyết đoán đúng không."
Thật ra cũng không phải, Bùi Thính Tụng biết rõ tính anh, nhìn bình tĩnh vậy thôi, kỳ thật là cứng đầu không ai bằng.
Hắn nhún nhún vai, "Tôi chỉ thấy lạ thôi."
"Tôi hiểu tính Lương Nhược hơn cậu nhiều. Cậu ta là người quá coi trọng tầm ảnh hưởng của bản thân." Phương Giác Hạ nói như không phải chuyện gì đáng để ý, "Nếu tôi quyết đoán từ chối, còn ngắt lời cậu ta, sẽ chỉ càng làm cậu ta nghĩ tôi rất để tâm đến chuyện trước kia, cậu ta sẽ càng thấy thỏa mãn hơn."
Bùi Thính Tụng nhíu mày, "Logic kiểu gì thế?"
Chẳng lẽ Phương Giác Hạ phải oán hận thì trong lòng anh ta mới thấy thoải mái?
Phương Giác Hạ tiếp tục, "Thực tế thì, tôi không nói gì cả, là vì tôi chẳng còn chút cảm xúc nào đối với cậu ta, giống như đang nói chuyện với người xa lạ vậy." Anh nhìn Bùi Thính Tụng, ngữ khí thực đơn thuần, "Cậu sẽ gay gắt cự tuyệt với người cậu không quen biết sao?"
Bùi Thính Tụng đôi khi cảm thấy, người trước mặt này chính xác đến đáng sợ. Anh sẽ tiến hành phân loại đối với từng người anh gặp, phân chia rõ ràng người đó thuộc về nhóm đối tượng nào. Trong lòng Phương Giác Hạ không có vùng xám, vĩnh viễn chỉ có ranh giới, nếu về mặt tình cảm người đó đối với anh không có ý nghĩa, sẽ tự động bị xếp thành người xa lạ.
Dường như chán ghét đối với anh cũng là một việc lãng phí tinh lực.
"Nhưng mà," Bùi Thính Tụng vẫn cảm thấy ngạc nhiên, "Anh ta ở bên đó nói ra mấy lời ghê tởm, anh không cảm thấy mất kiên nhẫn à?"
Phương Giác Hạ lắc đầu, "Nếu là người cậu hoàn toàn không để ý, làm sao có thể nói có mất kiên nhẫn hay không."
Người bản thân không để ý, thì người đó nói gì cũng được làm gì cũng chẳng sao. Phương Giác Hạ chính là loại người kỳ quái như thế, không hề có cùng logic với người bình thường, anh có thể bóc tách mọi cảm xúc ra khỏi người mình, chỉ cần anh muốn, chuyện quá khứ cũng rất nhanh được cho qua.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Bùi Thính Tụng lại từ những lời anh nói nắm được trọng điểm nào đó.
Hắn bước nhanh đuổi kịp Phương Giác Hạ, vòng ra phía trước xoay người cản đường anh.
Phương Giác Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ lắm, "Làm gì đấy?"
"Không có gì." Bùi Thính Tụng nhét hai tay vào túi nhìn anh cười.
"Thần kinh." Phương Giác Hạ tránh qua một bên tiếp tục đi, nhưng lại bị chân phải hắn cản bước, suýt nữa thì đâm vào vai hắn.
"Bùi Thính Tụng," Giọng điệu Phương Giác Hạ thoắt cái thay đổi, trừng mắt nhìn hắn, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Trông thấy biểu cảm của anh đầy mặt là mất kiên nhẫn, Bùi Thính Tụng cũng không hề tức giận, ngược lại còn có chút đắc ý, bày ra vẻ nhóc con ngoan ngoãn nói với người trước mặt sắp bị chọc điên rồi, "Không làm gì hết."
Không thể hiểu được, Phương Giác Hạ lắc lắc đầu, một mình vượt lên trước. Bùi Thính Tụng thả chậm từng bước theo sau anh, tay vẫn nhét vào túi, cười đến mỹ mãn.
Mức độ nhẫn nại dường như cũng biến thành một loại đơn vị đo lường tình cảm nông sâu.
Thật thú vị.
Trở lại hội trường ngồi xuống, Lăng Nhất nhịn không được trêu, "Hai người đi WC còn chờ nhau tay trong tay cùng về đấy à."
Phương Giác Hạ nhìn tay mình, "Nắm tay bao giờ?"
Lộ Viễn trực tiếp bỏ qua sự thật, hùa theo Lăng Nhất, "Thôi cậu đừng nói, nhớ ngày xưa học trung học không, mấy cô nữ sinh đi WC kiểu gì cũng phải rủ bạn theo cùng, đấy người ta gọi là tình thương mến thương."
Hạ Tử Viêm cười rộ lên, "Viên Nhi, đợi chút nữa tôi đi WC cùng cậu nha."
Cả bọn nói nói cười cười, Phương Giác Hạ rất nhanh đã quên luôn chuyện vừa xảy ra. Trục ký ức bị kéo về thời điểm trước khi rời chỗ ngồi, tìm về mục đích hành động ban đầu của anh.
Đúng rồi, anh chỉ muốn nghe file ghi âm thôi.
Phương Giác Hạ lấy tai nghe vừa nãy Bùi Thính Tụng đưa cho anh, kết nối với điện thoại, nhưng có điều trong tay chỉ có một chiếc. Anh bèn chọc chọc vào tay Bùi Thính Tụng, thấp giọng hỏi hắn đưa anh chiếc còn lại, nhưng người trong hội trường ngày càng nhiều, đông đúc ồn ào đến nỗi tiếng nói chuyện gần như bị át hết. Thất Diệu ở bàn bên đã đồng thời đứng dậy, hình như là chuẩn bị lên sân khấu.
"Anh nói cái gì?"
Phương Giác Hạ định áp sát lại gần, vừa vặn đúng lúc đó Bùi Thính Tụng cũng nghiêng qua, khoảng cách của hai người lập tức bị rút ngắn, suýt nữa thì đụng phải nhau. Phương Giác Hạ theo bản năng lui về sau một chút, nhanh chóng chớp chớp mắt, sau đó quay đầu.
Những người khác không kịp chú ý đến tình tiết nhỏ này, bọn họ đang bị tiết mục sắp mở màn trên sân khấu hấp dẫn lực chú ý.
Bùi Thính Tụng lại một lần nữa thò mặt qua, dán bên tai anh, "Anh mới nói cái gì cơ."
"Tôi......" Phương Giác Hạ dừng một chút, khôi phục bình tĩnh, "Tôi muốn mượn cái tai nghe còn lại."
"Ồ," Bùi Thính Tụng gật gật đầu, "Tôi chỉ cho mượn một cái." Thấy Phương Giác Hạ quay đầu trừng mình, Bùi Thính Tụng cười rộ lên, "Anh có trừng mắt thì cũng chỉ có một cái thôi."
Người này thật là...... Phương Giác Hạ nỗ lực khống chế cảm xúc bản thân.
Anh thật sự không có biện pháp ứng phó với Bùi Thính Tụng.
"Click mở nghe đi." Bùi Thính Tụng chống cằm, "Còn sợ tôi nghe à, file ở trong điện thoại của tôi, tôi muốn nghe lúc nào mà chẳng được."
Phương Giác Hạ thật sự không nghe nổi nữa, quyết đoán click mở file ghi âm, cánh tay gác trên bàn, trán đặt lên tay, nửa nằm xuống bàn mà nghe "chứng cứ" Bùi Thính Tụng lưu lại.
Hiện tại anh không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Thính Tụng cũng học theo, cùng anh ghé lên bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm thanh tiến trình file ghi âm trên màn hình điện thoại. Âm thanh hội trường ồn ào bị một đôi tai nghe ngăn cách, bọn họ tựa như hai học sinh cấp ba lén lút cùng nhau nghe nhạc trong giờ nghỉ trưa, một âm tần cùng chia sẻ, nhưng tâm tư lại bất đồng.
Phương Giác Hạ dùng tay che tai kia lại, mở âm lượng lên mức lớn, đột nhiên anh nghe thấy giọng Bùi Thính Tụng.
[ Đây là chính anh một hai muốn ngủ cùng với tôi. ]
Trong nháy mắt tim nhảy lên một cái.
[ Ừ! ]
[ Tao ôm mày được không? ]
Nghe được giọng của chính mình, lại còn bằng ngữ điệu như vậy, lại còn trả lời Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ hiện tại đã bắt đầu có ý định muốn chết. Mới nghe được vài giây, anh đã chịu không nổi muốn tháo tai nghe xuống, nhưng Bùi Thính Tụng còn nhanh tay hơn, ngăn động tác của anh lại.
"Còn có phần sau nữa mà."
[ Tùy, tùy anh. ]
Giọng của Bùi Thính Tụng trong file ghi âm, nghe ra thiếu mất vài phần tự tin diễu võ giương oai thường ngày, nhưng thật sự đúng là hắn.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy......
Phương Giác Hạ nghe thanh âm của bản thân, nhịn không được phải lấy tay tự véo đùi mình.
[ Tao không nhìn thấy mày ]
Quá thú vị, đời này Bùi Thính Tụng chưa từng gặp qua chuyện gì thú vị như vậy. Hắn nghẹn cười muốn nội thương, ngẩng đầu cầm lấy tay mình, trong tai nghe truyền ra lời tiên đoán như thần của hắn.
[ Phương Giác Hạ, anh mà còn làm nũng như vậy ngày mai tỉnh lại anh hối hận là cái chắc. ]
[ Như vậy được rồi chứ. ]
Âm thanh xoay người cọ xát lên chăn chân thật dị thường, rõ ràng trong hội trường ầm ĩ như vậy, nói chuyện cũng là việc khó khăn. Nhưng thính giác của bọn họ tựa hồ được phóng đại vô hạn, ôm, vỗ vỗ lưng, trả lời ngọt dính, hát ru lung tung lộn xộn, những hành động nhỏ không đáng kể đều được tái hiện bằng thanh âm, kéo Phương Giác Hạ đang không muốn tin trở lại một đêm say kia.
Anh thế mà nhận nhầm Bùi Thính Tụng thành Bàn Tính Nhỏ.
Thời khắc này Phương Giác Hạ rất nghiêm túc suy xét về thao tác cắn lưỡi tự sát và tỷ lệ thành công là bao nhiêu.
Bất cẩn phát hiện ra Phương Giác Hạ đang cúi gằm xuống bàn tự véo đùi, Giang Miểu lo lắng hỏi, "Không sao chứ, Giác Hạ sao vậy, không thoải mái chỗ nào?"
Bùi Thính Tụng nhịn cười, thay anh giải thích, "Không sao đâu, anh ấy khỏe lắm."
Nói xong hắn vỗ vỗ lưng Phương Giác Hạ, "Đúng không, anh Giác Hạ."
Thấy lỗ tai và cổ Phương Giác Hạ đỏ lựng cả lên, Bùi Thính Tụng cảm thấy thỏa mãn tột đỉnh.
Thanh tiến trình chạy đến những giây cuối cùng, chấm dứt bằng câu [ngủ ngon, Bàn Tính Nhỏ] của Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ cảm giác lòng tự trọng của bản thân chưa bao giờ chịu qua trình độ tàn phá như vậy, anh tháo tai nghe xuống, đánh bép một cái lên đùi Bùi Thính Tụng, sau đó ngồi dậy, hít thật sâu một hơi.
Anh muốn tỉnh lại, đây không phải anh, là con ma men nhập vào người thôi.
Bùi Thính Tụng bị đau đến hít vào khí lạnh, nhưng vẫn cười lấy lại tai nghe từ chỗ anh trai, đắc ý vênh váo mà dí sát mặt vào hỏi lại, "Tôi không lừa anh đúng không."
Mặt Phương Giác Hạ nóng đến lợi hại, cả người cũng nóng theo.
"Da mặt anh mỏng thế." Bùi Thính Tụng nhìn chằm chằm vành tai đỏ như sắp xuất huyết của anh, có hơi xuất thần, tự dưng nghĩ tới trái anh đào hồi quay chụp tạp chí.
Ấn nhẹ vào một cái sẽ rách.
MC tiến lên sân khấu, mọi người bắt đầu vỗ tay. Tiết mục mở màn chính là của Thất DIệu, nhưng Phương Giác Hạ căn bản không có tâm trí xem, anh thậm chí còn quên mất thời điểm này sẽ có fan chụp lại reaction, trong đầu chỉ toàn là chuyện tối hôm qua.
"Cậu...... Cậu còn file nào khác không?"
Bùi Thính Tụng xòe hai tay ra, "Chỉ có cái này thôi."
Ít nhất đây là một tin tốt. Phương Giác Hạ đỏ mặt hỏi, "Vậy sau đó thì sao, tôi ngủ luôn à?"
Sau đó.
Ký ức của Bùi Thính Tụng rất nhanh bị kéo về cơn sóng thần đêm hôm trước, kéo về cú tấn công mềm mại bất ngờ kia.
Cái "sau đó" kia đối với hắn mà nói quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức bây giờ nhớ lại, những cánh bướm trong ngực hắn vẫn hấp hối đập cánh giãy giụa.
"Đúng vậy." hắn trả lời cứng ngắc, "Anh ngủ luôn, ngủ rất say, chuyện sau nữa thì anh cũng biết rồi."
Nghe hắn nói xong, Phương Giác Hạ thở phào một cái.
Mất mặt thì mất mặt, nếu chỉ là ôm ngủ thì cũng không phải chuyện gì lớn, bọn họ đều là con trai, vốn dĩ cũng không thể làm chuyện gì khác người.
Nhưng nhiệt độ trên mặt lại không vì vậy mà thuyên giảm, ngược lại như được tiếp thêm nhiên liệu mà cháy bừng bừng. Phương Giác Hạ uống hết ly nước này đến ly khác, muốn làm cho bản thân bình tĩnh lại. Có điều hiệu quả chẳng đạt được mấy, hiện tại anh thậm chí không có nổi tinh lực mà tập trung xem biểu diễn.
Các thành viên khác đều đang xem Thất Diệu biểu diễn mở màn, Lộ Viễn ngoài mặt lắc lư theo tiếng nhạc, nhưng miệng lại nhỏ giọng thì thầm, "Tiếng nhạc nền có phải hơi nhỏ quá không nhỉ."
Lăng Nhất ừ một tiếng, "Vừa nghe vỡ tiếng đấy......"
"Loại tiệc sự kiện này không phải buổi biểu diễn chuyên nghiệp, hiệu quả âm thanh không tốt lắm đâu." Giang Miểu phòng ngừa chu đáo, "Lát nữa bọn mình lên có lẽ cũng giống như thế thôi, trước mắt mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi."
Dù đang thảo luận sân khấu, nhưng Bùi Thính Tụng một câu cũng nghe không vào, cánh bướm hấp hối trong lòng tựa hồ đang rất hưởng thụ hồi quang phản chiếu, không muốn ngừng lại. Hắn muốn dời lực chú ý để thoát khỏi ý nghĩ về nụ hôn ngoài ý muốn kia. Theo bản năng nắm tay lại, Bùi Thính Tụng nhớ ra một thứ.
"Còn một chuyện nữa," hắn duỗi bàn tay phải dưới bàn ra trước mặt Phương Giác Hạ, "Biết vì sao hôm nay tôi phải mang bao tay không?"
Phương Giác Hạ đương nhiên không biết. Lúc làm tạo hình anh còn thấy kỳ quái, tại sao chị gái tạo hình chỉ cho mỗi mình Bùi Thính Tụng mang bao tay da, lại chỉ mang có một tay, anh còn tưởng là trào lưu gì mới.
Anh cúi đầu nhìn bao tay, lại lắc đầu với Bùi Thính Tụng.
Bùi Thính Tụng làm vẻ mặt tôi biết ngay mà, đưa mắt ra hiệu với anh, giọng điệu hơi ra lệnh, "Cởi ra."
Phương Giác Hạ tuy cảm thấy cổ quái, nhưng tay vẫn không tự chủ được túm chặt đầu ngón tay hắn, kéo bao tay da màu trắng xuống.
Dưới ánh đèn lờ mờ của hội trường tối thui, anh nắm tay Bùi Thính Tụng cúi đầu để sát vào mắt, muốn nhìn cho rõ. Trên hổ khẩu tay phải của Bùi Thính Tụng có một dấu răng rất rõ ràng, nửa xanh nửa tím, chỗ da bị trầy đã bắt đầu kết vảy.
"Chuyện tốt anh làm đấy." Bùi Thính Tụng nhướng mày.
"Tôi?" Phương Giác Hạ không thể tin được, đừng nói cắn người, lớn ngần này rồi đến cả ẩu đả anh cũng chưa từng có luôn.
Có điều sau khi nghe file ghi âm kia xong, bây giờ cái gì anh cũng dám tin.
Bùi Thính Tụng làm ra vẻ vô tội, "Không thì còn là ai làm? Bây giờ tôi rất hối hận vì không quay clip lại, anh phải xem mình mà say thì thành bộ dáng gì mới đúng."
Chẳng lẽ thật sự là anh làm...... Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm vào dấu răng, trong lòng trào dâng cảm giác áy náy. Anh thật sự không tin được tửu lượng của mình lại kém đến trình độ này.
"Đau không?" Phương Giác Hạ nâng mắt nhìn Bùi Thính Tụng.
Cũng không biết vì sao, khi tầm mắt đối diện với Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng lại không khỏi nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, nhớ đến độ ấm làn da cùng hương dầu gội của Phương Giác Hạ.
"Nói thừa." Bùi Thính Tụng quay đầu đi, giả vờ đang nhìn sân khấu.
"Xin lỗi." Phương Giác Hạ nói với hắn, "Chỗ này cũng không có thứ gì để băng bó."
Bùi Thính Tụng lặng lẽ liếc nhìn anh, "Không cần, tôi cũng không yếu ớt như vậy." Nói xong hắn lại bổ sung, "Giúp tôi mang bao tay vào lại đi."
Phương Giác Hạ gật đầu, đặt tay hắn lên đầu gối mình, nhẹ tay nhẹ chân giúp hắn mang găng tay vào, sau khi mang xong còn ấn ấn đầu ngón tay, xác nhận xem còn thừa đoạn nào không.
"Được rồi." Phương Giác Hạ rất vừa lòng với thành quả của bản thân, lúc ngẩng đầu trong mắt đều là ý cười.
Bùi Thính Tụng thu tay về, mất tự nhiên nắm tay đưa lên miệng ho khan một tiếng, "Thế, sau khi trở về anh giúp tôi băng bó một chút đi."
Phương Giác Hạ còn tưởng mình nghe lầm, mắt mở to, "Hả?"
"Hả cái gì, cắn tôi mạnh như vậy lỡ như tôi nhiễm trùng thì làm sao đây?" Bùi Thính Tụng cực kỳ không tự nhiên, "Về nhà anh băng lại đi, anh cắn thì anh phải chịu trách nhiệm chứ."
Đôi mắt Phương Giác Hạ vẫn long lanh nhìn hắn như cũ, nhìn đến mức Bùi Thính Tụng tâm thần bất định. Hắn đành phải cầm lấy bả vai Phương Giác Hạ, miễn cưỡng chuyển tầm nhìn của anh hướng về phía sân khấu.
"Xem biểu diễn đi, nhìn chằm chằm tôi làm gì."
Thất Diệu kết thúc biểu diễn trong tiếng hô hào tiếp ứng của fan, những tiết mục khác theo trình tự tiếp tục, không lâu sau đã đến lượt Kaleido, sáu người theo chỉ dẫn của staff vội vàng chạy vào hậu trường, đến một ngã rẽ, một người phụ nữ không cẩn thận đụng phải Phương Giác Hạ.
"Thật xin lỗi."
Phương Giác Hạ lễ phép đỡ lấy cô ấy, "Xin cẩn thận một chút."
Người phụ nữ kia thoạt nhìn khoảng trên dưới 30 tuổi, trang điểm rất tinh tế, vẫn luôn miệng xin lỗi bọn họ, còn chủ động nhường đường cho họ đi qua.
Anh cảm thấy người này khá quen mắt, nhưng thời gian gấp rút, Phương Giác Hạ cũng không để ý nữa. Bọn họ theo chỉ đạo lên sân khấu, hiệu ứng âm thanh quả nhiên vẫn giống y lúc nãy, nhạc nền rất nhỏ. Có điều trước kia đi diễn âm thanh tệ hại cỡ nào bọn họ đều đã gặp qua, thế này vẫn chưa tính là gì.
Sáu thành viên cầm micro, biểu diễn một bài sôi động một bài chậm rãi, dùng thực lực của mình hold được toàn thể hội trường. Trong quá trình biểu diễn còn ngẫu hứng trao đổi part, Lăng Nhất và Phương Giác Hạ trao đổi, Phương Giác Hạ nhẹ nhàng tiến lên xử lý ba đoạn âm cao, Hạ Tử Viêm cùng Bùi Thính Tụng đổi lời rap cho nhau, Lộ Viễn và Giang Miểu cũng trao đổi động tác vũ đạo.
Hưởng thụ biểu diễn là bản năng của thần tượng. Ở đoạn thời gian chưa được ai biết đến, Kaleido luôn nghiêm túc mà đối đãi với từng sân khấu họ không dễ có được, chẳng sợ khán giả dưới đài không biết họ cũng không quan tâm họ, tất cả đều cực lực phóng thích lòng nhiệt tình.
Bọn họ thích ở trên sân khấu hô gọi tên đồng đội, yên tâm mà giao part của chính mình cho đối phương.
Loại thành thạo này cũng không đơn thuần chỉ là thiên phú, mà là sáu đứa trẻ đã cùng nhau tích lũy năng lực và sự ăn ý qua vô số đêm dài yên lặng trong phòng luyện tập nhỏ hẹp . Đổ mồ hôi, bị thương, té ngã, đứng lên, lặp đi lặp lại hai ba câu ca từ, tưởng tượng về một sân khấu và biển fan không tồn tại, những ngày tháng mệt mỏi và không hề thú vị đó bọn họ đều cùng nhau trải qua, lại bắt lấy tay nhau, cùng mò mẫm đi trên con đường phía trước mà họ không biết sẽ có những gì.
Cho nên vào thời khắc này, Phương Giác Hạ ở trên sân khấu nhìn sang các đồng đội bên người, nghĩ tới câu nói kia của Bùi Thính Tụng.
[ Bằng tư cách giấc mơ của anh ấy trở thành sự thật có sáu phần thì một phần viết tên tôi. ]
Anh thích cách nói một phần sáu này.
"Cảm ơn mọi người."
Anh thích cùng bọn họ tay nắm tay, thỏa mãn cùng nhau khom lưng chào khán giả.
Trong căn phòng tối đen, thì ra không chỉ có mỗi mình anh không ngừng sờ soạng, anh sờ được không phải những đồ vật lạnh băng, mà là những bàn tay.
Bàn tay ấm áp của năm người khác.
Khán giả bên dưới cơ hồ đã quên mất đây chỉ là biểu diễn trong tiệc từ thiện, còn tưởng rằng mình vừa tham gia concert. Mãi cho đến khi Kaleido kết thúc màn biểu diễn, mọi người mới muộn màng bắt đầu vỗ tay. MC lên sân khấu cùng bọn họ nói vài câu, lúc này bọn họ mới biết công ty đã lấy danh nghĩa Kaleido quyên góp 30 vạn. Nhìn vẻ mặt Giang Miểu thoáng qua một tia bất ngờ, Phương Giác Hạ biết, lần này anh Khương không nói trước với bọn họ.
Thế nhưng càng bất ngờ chính là, Domino sau khi biết bọn họ sẽ tham gia sự kiện tiệc tối này, trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã cùng nhau kêu gọi quyên góp được số tiền hai mươi vạn, đây là hoạt động sự kiện đầu tiên Kaleido tham gia sau khi nổi tiếng, thế nên các fan không ngừng chuyển phát weibo kêu gọi đóng góp, muốn dùng một chút công sức nhỏ bé của mình tiếp thêm tự tin cho sáu người.
"Chúng tôi xin mời người phụ trách đứng đầu quỹ từ thiện, cô Tưởng Nhân, lên sân khấu trao tặng kỷ niệm chương cho Kaleido, cảm ơn cống hiến của Kaleido cho các trẻ em bệnh nhân tự kỷ."
Một phụ nữ mặc lễ phục dạ hội từ hậu đài chậm rãi đi ra, cầm lấy kỷ niệm chương từ trên khay của nhân viên tiếp tân bước lại gần trao tận tay cho đội trưởng Giang Miểu.
Phương Giác Hạ nhìn về phía cô ấy, mới phát hiện ra cô ấy chính là người phụ nữ mình vừa bất cẩn đụng phải lúc nãy.
Tưởng Nhân......
Kết thúc phân đoạn của bọn họ, Kaleido xuống sân khấu theo chỉ đạo của staff. Thời điểm Phương Giác Hạ rời khỏi hậu trường vẫn nghe thấy thanh âm của MC đang cùng vị tên Tưởng Nhân kia đối thoại, hình như còn nhắc đến tên chương trình Đào thoát sinh thiên.
Trình Khương ở hậu đài một tay ôm hết cả đám, "Các cậu giỏi lắm, biểu diễn cực kỳ xuất sắc, không hổ là bọn nhãi ranh nhà anh. Đi đi đi đi xuống ăn cái gì đi, rốt cuộc có thể yên tâm xem biểu diễn rồi."
"Anh Khương." Phương Giác Hạ hỏi, "Cô Tưởng trao giải cho chúng em hồi nãy là ai?"
"À, cô ấy lợi hại lắm đấy." Trình Khương nói, "Em nhớ Chu Tự Hành cầm giải ảnh đế Liên hoan phim Berlin đợt trước không, ừ, là người học cùng trường với Tiểu Bùi ấy, Tưởng Nhân là người đại diện của cậu ta."
"Không chỉ có thế thôi đâu." Bọn họ ra khỏi hậu trường, từ con đường nối liền hậu đài ra bên ngoài chuẩn bị tiến vào đại sảnh, "Cô ấy là nhà sản xuất chương trình Đào thoát sinh thiên. Sao hả, cô ấy tìm riêng cậu nói chuyện?"
Phương Giác Hạ lắc đầu, "Không có ạ."
"Hầy, anh còn tưởng cô ấy tìm cậu quay tiết mục chứ." Trình Khương cười rộ lên, "Đúng là không phải bánh vẽ." Anh ta đuổi sáu người vào chỗ ngồi như xua vịt, nhìn Bùi Thính Tụng cả quãng đường đều đỡ Phương Giác Hạ, cảm thấy rất vui mừng.
Kế hoạch đẩy thuyền lần này không chỉ tăng thêm nhân khí, mà dường như còn làm sói con kia đàng hoàng lên không ít.
Từng tiết mục nối nhau lên đài,, Kaleido ở dưới xem đến say sưa, từ vị trí của Hạ Tử Viêm có thể nhìn được khu fan ngồi, bọn họ còn cười đùa một chút với các trạm tỷ, dù sao cũng không cần phải lên sân khấu nữa, tâm thái cả bọn thoải mái lên rất nhiều. Hôm nay Thất Diệu là nhân vật nổi trội nhất sự kiện, nhất cử nhất động đều mang tới những tiếng thét chói tai, ban tổ chức cũng để dành riêng phân đoạn trao giải của bọn họ xuống phần cuối cùng của buổi lễ.
Thất Diệu quyên tặng khoản tiền 50 vạn, fan lại lấy danh nghĩa bọn họ quyên góp 50 vạn nữa, MC kết thúc phân đoạn phỏng vấn, mời tổng biên tập tạp chí chủ sự trao tặng kỷ niệm chương cho bọn họ.
"Thất Diệu của chúng ta có gì muốn nói không ạ?" MC chuyền micro qua, Lương Nhược đứng ở trung tâm nhóm nhạc tiếp nhận, nhìn toàn thể khách khứa dưới khán đài mở miệng.
"Đầu tiên chúng tôi rất cảm ơn ban tổ chức đã cho chúng tôi cơ hội tham gia buổi lễ long trọng lần này. Chủ đề quyên góp từ thiện hôm nay là để trợ giúp những trẻ em mắc bệnh tự kỷ, cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt cũng như tương lai trưởng thành sau này của các em. Tôi cảm thấy vô cùng có ý nghĩa, thực ra thời còn thiếu niên tôi không quá thích nói chuyện, vấn đề xã giao cũng có chướng ngại rất lớn, nhưng tôi rất may mắn khi đó bên cạnh có một người bạn tốt giúp đỡ......" Nói tới đây, Lương Nhược nhìn xuống vị trí Phương Giác Hạ đang ngồi.
Lại nữa.
Bùi Thính Tụng dùng nỗ lực chưa từng có để quản lý tốt biểu cảm của mình, nhịn xuống ham muốn bày ra mấy động tác trào phúng, hắn vươn hai tay ra nắm lấy bả vai Phương Giác Hạ, xoay anh hướng mặt về phía mình.
Phương Giác Hạ khó hiểu, lại thấy Bùi Thính Tụng cầm một cái kẹo bông gòn ở trên bàn nhét vào miệng anh.
"Không ăn nhanh lên Lăng Nhất ăn vụng hết bây giờ."
Lăng Nhất đang lén lút gặm đồ ăn bên kia đột nhiên bị cue, sợ tới mức vai run lên.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị nhét kẹo, Phương Giác Hạ đầy mặt viết bốn chữ không thể hiểu được. Bùi Thính Tụng cũng tự mình ăn một cục kẹo, sau đó gác tay phải đến trước mặt Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn.
"Tay đau." Bùi Thính Tụng dùng khẩu hình.
Phương Giác Hạ phình quai hàm, gật đầu với hắn, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó anh vươn ngón trỏ, mặt không biểu cảm chọc chọc vào hổ khẩu của Bùi Thính Tụng. Hắn bị bất ngờ tập kích mà giật bắn mình như con châu chấu, dùng vẻ mặt không thể tin được trừng mắt với Phương Giác Hạ.
Ăn xong cây kẹo bông gòn, Phương Giác Hạ cũng dùng khẩu hình với hắn, "Ồ, tôi tưởng cậu nói không đau."
Nói xong còn chỉ chỉ vào tai mình.
"Thính giác không tốt."
--
Lời tác giả:
Thính Giác tiểu kịch trường --
Vào thời điểm Kaleido đang tham gia buổi lễ long trọng, trên trang đầu weibo các fan CP Thính Giác có xảy ra chuyện gì không?
@Thính Giác Thịnh Yến Official Weibo: A a a a Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng ngồi bên cạnh nhau! Hai người còn kề tai nói nhỏ! [ hình ảnh 1][ hình ảnh 2]......[ hình ảnh 9]
Chuyển phát 15 nghìn, bình luận 6000, toàn bộ nền tảng.
Mười lăm phút sau:
@Ngày Xuân Giam Tuyết CP Trạm: A a a Cây Nho và anh trai cùng nhau từ toilet trở về, hai người meo meo cái gì ở trong đó mà lâu thế hả! Vừa về chỗ ngồi lại còn cúi xuống gầm bàn nghe nhạc, sói con Cây Nho còn vỗ vỗ lưng anh trai, sao cậu lại như vậy hả! Mấy người là học sinh trung học ở chỗ này lén lút yêu đương hay gì! [ hình ảnh 1][ hình ảnh 2]......
Chuyển phát 20 nghìn, bình luận mười nghìn, toàn bộ nền tảng.
30 phút sau:
@Tà Giáo Lui Ra Tui Chỉ Theo Thính Giác: Phong Cảnh Tuyến kỳ thật là thú nhồi bông xinh đẹp của Cây Nho đúng không, bạn nhỏ nào đó cứ ôm vai anh trai vặn tới vặn lui, mắt không lúc nào rời khỏi anh trai, đèn flash của tui muốn né cũng né không nổi mấy người! [ video ]
Chuyển phát 25 nghìn, bình luận mười tám nghìn
......
Cuối cùng:
@Thính Giác Tuyệt Phối: Mị chịu không nổi cái cặp tình lữ này rồi á, những người khác đều đang nghiêm túc xem biểu diễn (riêng 01 nghiêm túc ăn). Điểm danh phê bình hai người nha! Cầm tay nhau chơi cũng chơi được hơn mười phút, một cái găng tay da hết cởi ra lại mang vào, hết niết ngón tay lại chọc mu bàn tay. Mị thật sự bị chói mù mắt rồi. (chị em nào đọc ra khẩu hình miệng của hai người đó còn kinh ngạc hơn nữa ó) [ video ]
Chuyển phát 28 nghìn, bình luận 20 nghìn, lần này không phải toàn bộ nền tảng.
[Ai da PTS xào CP hơi khét rồi! (chị em bọn tôi sắp ấn không nổi nữa......) ]
[Giả trân, hết sức giả trân, đây là hũ đường hóa học công nghiệp trong truyền thuyết rồi (ai tới giúp mị ấn cửa tủ với!) ]
[Đừng hỏi gì hết, hỏi tức là đồng ý!]
Buổi lễ long trọng nào đó trở thành đêm cuồng hoan spam weibo của các cô bé fan CP Thính Giác.
-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf