Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. Sóng triều mãnh liệt

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]
[Kỳ thật ý nghĩa của tên CP Thính Giác là vào giây phút mất đi thính giác cưng sẽ trở thành CP ngu ngok]
[Giác Hạ sao lại đáng yêu như vậy má ôi cười chết mị]
[Các chị mau xem mặt của Cây Nho có giống icon ông lão xem điện thoại trên tàu điện* không chứ ha ha ha ha ha ha ]
[Tuôi chịu không nổi cái nhóm nhảm quần này nữa! Các bạn mới đến ơi, đây đúng là một nhóm nhạc có thành viên là ca sĩ á quân chương trình *xen xọt*, một quán quân Street Dance, một DJ hàng thật giá thật, một sinh viên nhạc cụ dân tộc, một sinh viên P Đại với một sinh viên Bắc Sư đó, mọi người phải tin tuôi]
[Đừng tin nha, lầu trên nói láo đó]
[Đừng tin, lừa đảo lừa đảo, đây là sáu vị diễn viên hài, bọn này đang tính liên hệ với tổ tiết mục hài kịch đây]
[Tiêu rồi, bây giờ trong đầu mị còn văng vẳng bài hát kia]
Cuối cùng vẫn thua, Bùi Thính Tụng đặt hết hy vọng muốn trở mình từ trò chơi này vẫn không thể thoát khỏi cái dớp chơi game như gà, ngược lại còn kéo luôn Phương Giác Hạ cùng mình rớt xuống hố đen.
Sau đó mấy ngày, toàn thể thành viên Kaleido tham gia hành trình chung, vội đến mức chân cũng không chạm đất. Hai hoạt động của bên nhãn hàng, rồi bay đi Nam Kinh làm khách mời trong liveshow của đàn anh HighFive, sau cùng lại làm khách mời một buổi tiệc từ thiện cao cấp.
Trừ đi những số liệu thật thật giả giả trên mạng, độ nổi tiếng của nghệ sĩ thể hiện trực tiếp nhất chính là ở lượng fan đi đón sân bay. Trước đây Kaleido cũng có fan đi đón sân bay, nhưng số lượng khá khiêm tốn, cho nên họ cũng chưa từng phải đi bằng đường VIP. Nhưng thật không ngờ lần bay đi Nam Kinh này, chỉ lượng fan đi tiễn sân bay ở Bắc Kinh cũng kín đến nỗi bọn họ gần như không thể di chuyển được.
Thật vất vả lên được máy bay, Bùi Thính Tụng ngồi ở vị trí sát cửa sổ, liên tục công tác mấy ngày, các thành viên đều mệt đến lăn ra ngủ gà gật, chỉ còn lại mình hắn không buồn ngủ.
Liếc mắt nhìn Lăng Nhất đang ngoẹo cổ ngủ bên cạnh, Bùi Thính Tụng mở notebook, click vào folder tên FJX trên màn hình, bên trong lưu bài hát demo của Phương Giác Hạ, hắn vẫn luôn không có cơ hội tốt để thong thả nghe.
Có điều tên file bài hát này cũng rất Phương Giác Hạ, chỉ là một chuỗi số ghi ngày tháng, đại khái là thời gian hoàn thành bài hát.
Mang tai nghe vào, Bùi Thính Tụng click mở file.
Ngoài dự đoán, mở đầu không có nhạc dạo. Giây thứ nhất là một tiếng hít vào ngắn ngủi, sau đó giọng Phương Giác Hạ xuất hiện, không phải hát ca từ mà chỉ là tiếng ngâm nga khe khẽ. Mười giây sau vang lên tiếng dương cầm ung dung chậm rãi, nghe không giống như lấy âm mẫu hoặc âm điện tử tổng hợp, có lẽ là thu bằng đàn thật.
Giọng của Phương Giác Hạ quá đặc biệt, lạnh lùng, rất có không gian cảm. Bùi Thính Tụng nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh anh ngồi trước đàn dương cầm, vừa đàn vừa ngâm nga khúc nhạc này.
Phần điệp khúc của giai điệu vô cùng xuất sắc, rất bắt tai, chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ kỹ. Tuy rằng vẫn còn là một tác phẩm có tì vết, nhưng linh khí của anh trong ca khúc này phô bày vô cùng nhuần nhuyễn.
Các bài ballad phần lớn đều liên quan đến tình yêu, chủ đề cũng đa số là thất tình thất ý bi thương, rất dễ rơi vào khuôn sáo cũ. Nhưng Phương Giác Hạ không phải như vậy, anh vốn có khả năng trình diễn rất ưu tú. Thời điểm ca khúc bắt đầu, sự xa cách cùng bình tĩnh trong giai điệu rất rõ ràng, tình cảm cũng rất khắc chế. Đến lúc bắt đầu đoạn chủ ca thứ hai, anh cố tình gia tăng tiếng thở, âm cuối còn hơi kéo dài; sang đoạn cuối tiếng piano như bùng nổ, rồi đột nhiên im bặt, dùng tiếng hít thở run rẩy thật sâu của anh để kết thúc.
Bùi Thính Tụng không khỏi nghĩ đến một lời dạo đầu chua xót thường hay thấy -- tôi có một người bạn, gần đây cậu ấy không được tốt cho lắm.
Mỗi một câu, mỗi một từ phát ra đều như đang cố giả vờ mạnh mẽ, lặp đi lặp lại mà nói cho bạn, đây là chuyện của một người khác, không có quan hệ với tôi, tôi chỉ là một người kể chuyện thấp kém, nhưng rồi lại không thể tự duy trì bình tĩnh, cũng không ngụy trang được sự yếu ớt. Đến khi ca khúc kết thúc, cảm xúc đã kề cận bờ vực tan tác
Bùi Thính Tụng thật sự bị thuyết phục.
Ca sĩ có ngón giọng tốt trong giới đếm không hết được, nhưng khó có được chính là dùng kỹ xảo thuần thục như không dùng, lấy khả năng trình diễn cao siêu cũng đủ để lấy ít địch nhiều.
Chỉ dùng tiếng ngâm nga không cần ca từ vẫn có thể xây dựng được tự thuật cảm của ca khúc, đến bây giờ hắn mới hiểu rõ vì sao công ty nhất định phải để Phương Giác Hạ đảm đương thêm main vocal, dù cho thân kiêm nhiều gánh sẽ gặp phải không ít nghi ngờ cũng muốn kiên trì với quyết định này.
Phương Giác Hạ hoàn toàn xứng đáng.
Bùi Thính Tụng quay đầu, nhìn về phía Phương Giác Hạ ngồi ở hàng ghế sau, giờ phút này đã tựa lưng vào ghế ngủ mất rồi, trên mặt đeo miếng bịt mắt màu xanh lam fan tặng, làn da trắng đến sáng lên.
Tai nghe replay bài hát thêm một lần nữa.
Có loại xúc động tựa như bài hát này viết tặng cho hắn.
Máy bay đáp xuống, fan đón sân bay so với ở Bắc Kinh còn khoa trương hơn, sáu người hết năm đều ngủ đến mơ màng đầu óc, chỉ còn lại duy nhất cậu em út là khá tỉnh táo. Công ty không lường được sẽ có nhiều người đến như vậy, trước đó không chuẩn bị quá nhiều vệ sĩ, thế nên cả Trình Khương lẫn Tiểu Văn đều phải xông lên bảo vệ các thành viên.
"Xin lỗi nhường một chút, cho cũng tôi ra ngoài trước đã."
"Ngại quá xin nhường đường một chút."
Phương Giác Hạ phần lớn thời gian trước đó đều dùng để luyện tập, thiếu ngủ cực kỳ, trên máy bay ngủ một giấc vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, ngược lại còn đau đầu hơn. Rất nhiều người không phải đại fan mang theo máy ảnh có ống lens rất lớn chen ra phía trước, ánh flash lóe liên tục làm anh không thể mở được mắt.
Rất nhanh đã có fan hô lên: "Đừng bật đèn flash!"
"Đừng nhăn nhó tức giận được không? Đừng chen lấn bọn họ!"
Chen lấn một lúc, một cô bé không cẩn thận bị người phía sau đẩy ngã, quẹt vào người Phương Giác Hạ, anh lập tức xoay người lại đỡ cô bé.
"Không sao chứ."
Xung quanh cực kỳ hỗn loạn, cô bé kia bắt được tay Phương Giác Hạ đứng vững lên, trào cả nước mắt, "Cảm, cảm ơn anh Giác Hạ." Những người khác vẫn chen chúc như cũ, làm anh không biết được tình hình hiện tại, đám đông đã ngăn cách anh và những thành viên khác được một khoảng lớn rồi.
Nơi nơi đều gọi tên anh, trước mắt hiện lên từng đợt ánh đèn chớp tắt, đầu Phương Giác Hạ đau như muốn nứt ra.
"Anh Giác Hạ!"
"Phương Giác Hạ nhìn bên này!"
"Đừng chen lên trước nữa!"
"Anh Giác Hạ, các anh đến Nam Kinh ở mấy ngày?!"
Đột nhiên tay anh bị bắt lấy. Giữa đám đông xuất hiện một thân ảnh đi ngược chiều, đẩy ra làn sóng ồn ào này hướng anh mà đi tới.
"A a a Bùi Thính Tụng!"
Phương Giác Hạ còn chưa kịp phản ứng, Bùi Thính Tụng đã tháo mũ lưỡi trai của hắn xuống chụp lên đầu Phương Giác Hạ, vành nón ép xuống cực thấp, che khuất một nửa khuôn mặt anh, sau đó kéo anh về phía mình, cánh tay ngăn cách những người khác, đỡ lấy vai anh đi về phía trước.
Một người sắp chết đuối chơi vơi giữa sóng lớn, đột nhiên được cứu lên thuyền.
Bùi Thính Tụng không nói không rằng, mang kính râm mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm lấy bả vai anh chưa từng buông ra.
Hai người tụt lại phía sau phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới như được thoát ra từ cõi chết, leo lên xe bảo mẫu.
Cửa xe vừa mở ra Trình Khương liền hỏi, "Giác Hạ không sao chứ, không bị gì chứ."
"Em không sao, người bị ngã là fan." Phương Giác Hạ ngồi vào chỗ, Bùi Thính Tụng theo sát đi vào, chờ đến lúc thấy hắn đã an vị bên cạnh mình, Phương Giác Hạ mới tháo mũ xuống trả cho hắn.
Bùi Thính Tụng đẩy kính râm lên trán, ngữ khí nhẹ nhàng, "Đội đi, anh đội cũng đẹp đấy."
Phương Giác Hạ không hiểu cho lắm, đang muốn hỏi lại nghe thấy Bùi Thính Tụng mở miệng.
"Dù sao đồ của anh còn đang ở chỗ tôi."
Những người khác lại ồn ào ồ lên làm Bùi Thính Tụng buồn cười, cứ như trở lại thời trung học, hai đứa nhóc mập mờ ái muội bị bạn bè trong lớp nhào vào trêu ghẹo.
Khoan đã, tại sao hắn lại tưởng tượng như vậy.
Vì để bảo đảm không có sai sót, Kaleido từ giữa trưa đã tới, cùng nhóm nhạc đàn anh tham gia tổng duyệt. Thời điểm các đàn anh biểu diễn trên sân khấu, sáu người ở dưới đài xem.
Nói không hâm mộ là nói dối. Phương Giác Hạ ngửa đầu nhìn về phía sân khấu to lớn kia, nhìn các đàn anh phối hợp ăn ý biểu diễn, trong lòng nhiều ít có chút cảm khái.
"Bọn mình đến khi nào mới có thể có concert của riêng mình nhỉ?" Lăng Nhất thở dài.
Giang Miểu lấy ngón trỏ đặt lên môi, "Suỵt......" Hạ Tử Viêm thấy thế cười ôm lấy vai Lăng Nhất, "Nhanh thôi, chỉ cần chúng ta đủ nỗ lực."
Lộ Viễn cười nói, "Buồn làm gì hả Tiểu Lăng Nhi, cậu bất tài thật thì được lên hát solo ở sự kiện cuối năm ở đài truyền hình sao?" Nói xong còn hướng Bùi Thính Tụng đưa mắt ra hiệu. Cậu em út luôn biết cách tát nước theo mưa rất nhanh tiếp lời, "Đúng vậy, vừa nãy bên tiệm trà sữa bên cạnh sân vận động còn bật bài hát phim truyền hình của anh. Anh Lăng nổi tiếng lắm mà."
"Đấy là tại bộ phim nổi." Lăng Nhất chụp lấy cánh tay Phương Giác Hạ như chụp cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không ngừng hoảng hốt, "Giác Hạ, bọn họ ai cũng bắt nạt em."
Giác Hạ bị cậu ta quấy rầy đến khóe miệng cũng không nhịn được ý cười, nhưng anh không biết giúp cậu thế nào, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ hỏi được một câu, "Vậy làm sao bây giờ?"
Mọi người cười còn to hơn, chỉ có Lăng Nhất là tức giận đến muốn giậm chân bình bịch.
Cười đùa thì cười, nhưng đến lúc làm việc thực sự sáu người bọn họ đều không hề qua loa. Cho dù số bài hát biểu diễn không nhiều lắm, nhưng thời điểm tổng duyệt chương trình, thái độ của họ cũng nghiêm túc không hề kém biểu diễn thực sự, 24 tiếng trước đó đã sắp xếp biên đạo vị trí di chuyển, hiện tại đã thuộc nằm lòng, hai bài hát chỉ diễn một lần là qua, nhân viên công tác hiện trường tất cả đều khen không dứt miệng.
Sau khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, sáu người Kaleido vẫn luôn chờ ở phòng nghỉ hậu đài để lên sân khấu. Trên màn hình quan sát đang phát hiện trường buổi biểu diễn của các đàn anh, mọi người đều xem rất nghiêm túc. Bùi Thính Tụng trước nay đối với thần tượng hát nhảy luôn luôn không có hứng thú, cho dù chính mình cũng đang ăn chén cơm này, nhưng hắn nhìn qua Phương Giác Hạ đang ngồi ở một phía khác lại rất tập trung tinh thần. Hiệu ứng ánh sáng từ màn hình phản chiếu vào mắt anh, nhấp nháy chớp tắt, đôi đồng tử như biến thành hai quả cầu pha lê xinh đẹp, bên trong là ánh lửa cháy rực.
Thích đến như vậy à?
Phương Giác Hạ ngồi trên sô pha, lâu lâu còn nhịn không được nương theo nhịp âm nhạc bắt chước theo động tác vũ đạo, biên độ rất nhỏ, thoạt nhìn lại có chút đáng yêu.
Cuối cùng trước khi lên sân khấu, bọn họ để phòng ngừa vạn nhất lại tập thêm một lần nữa.
Trước đây, Bùi Thính Tụng cơ hồ sẽ không có bất kỳ giao lưu gì với Phương Giác Hạ ở trên sân khấu, xuống sân khấu lại càng xa cách, mỗi lần di chuyển, ở giữa bọn họ luôn ngăn cách bởi toàn bộ thành viên còn lại của Kaleido. Về sau nếu bọn họ chỉ cần đồng thời cùng xuất hiện, Trình Khương đều điên cuồng ra ám hiệu, dù cho khoảng cách xa nhau một chút cũng tốt hơn là lời đồn không hợp lại một lần nữa gây nên sóng gió.
Nhưng đến hiện tại, Bùi Thính Tụng lại luôn không nhịn được muốn nhìn anh, ví dụ như lúc diễn tập vừa nãy.
Cảm giác vũ đạo của mỗi người không hề giống nhau.
Phương Giác Hạ dáng người 1 mét 8 tay dài chân dài, lúc nhảy sẽ cực kỳ bắt mắt. Khí chất trên sân khấu của anh lạnh lùng, nhưng lại rất tự nhiên phóng xuất ra tính công kích. Trên sân khấu Phương Giác Hạ cực kỳ A, đây là câu fan vẫn thường hay nói nhất.
Thầy dạy vũ đạo của công ty từng không dưới một lần nói, Lộ Viễn và Phương Giác Hạ đều giỏi vũ đạo, nhưng lại không giống nhau, Lộ Viễn theo trường phái kỹ thuật nhảy đường phố, về mặt kỹ thuật của cậu ta dù cho là thầy dạy vũ đạo cũng phải có vài phần kiêng nể, nên nói là học tập lẫn nhau mới đúng.
Về phía Phương Giác Hạ lại là trời sinh để làm vũ công. Năng lực của vũ công chính là nắm bắt trái tim khán giả trên sân khấu, ở điểm này cấp bậc của Giác Hạ cơ hồ là áp đảo. Điều kiện bẩm sinh rất tốt, khí chất trên sân khấu không thể bắt chước, còn có vẻ ngoài bắt mắt, tất cả đều là thiên phú mà những người khác dù có luyện tập trăm ngàn lần cũng không thể đuổi kịp. Tứ chi của anh cơ bắp của anh, thậm chí từng đốt xương giấu dưới da thịt của anh, đều dùng để nhảy múa.
Bùi Thính Tụng trước đây đối với cách nói này khá coi thường, vì nó quá mơ hồ. Nhưng hiện tại buông bỏ thành kiến nhìn lại, hắn mới phát hiện mình cũng sẽ bị vũ đạo hấp dẫn. Đó là một loại hấp dẫn không thể chống cự được.
"Nè nè!"
Giọng Lăng Nhất quá lớn lập tức đánh thức Bùi Thính Tụng trong cơn thất thần. Lăng Nhất nhìn theo hướng Bùi Thính Tụng vừa nhìn, thấy được Phương Giác Hạ đang đứng chỉnh lại microphone.
"À ~ ra là đang nhìn Giác Hạ!"
Lực xuyên thấu của giọng Lăng Nhất mạnh đến đáng sợ, chỉ cần gào lên một tiếng tất cả mọi người đều phải quay đầu, bao gồm bản thân Phương Giác Hạ đang mang vẻ mặt mờ mịt.
Bùi Thính Tụng lập tức chối bay biến, "Anh nói nhảm gì thế?!"
"Anh không nói nhảm!" Lăng Nhất quyết không buông tha, "Cậu vừa nhìn Giác Hạ chăm chú đến mắt cũng không buồn chớp, anh nói chuyện với cậu cậu cũng không thèm phản ứng!"
"Tôi......" Bùi Thính Tụng lại liếc về phía Phương Giác Hạ, thấy anh đã quay đầu đi không nhìn về bên này nữa, vì thế cũng cố lấp liếm cho qua, "Được được được, anh là anh Nhất, anh nói gì cũng đúng."
Phương Giác Hạ từ trong gương nhìn thoáng qua Bùi Thính Tụng, thấy hắn nhún vai có vẻ sẽ không tiếp tục cùng Lăng Nhất dông dài, thế nên cũng không để ý đến hắn nữa.
Giang Miểu xác nhận thời gian, "Có lẽ sắp đến chúng ta rồi."
"Mười phút nữa! Kaleido stand by!"
"Vâng!"
Nhân viên công tác đưa bọn họ xuống dưới giàn giáo, Phương Giác Hạ đi phía trước, bước đi không nhanh, nhưng gần như là theo sát bên người nhân nhân viên công tác. Đường bên dưới giàn giáo sân khấu lắp đèn không thể coi là sáng sủa, dưới đất đường ống dây dẫn chằng chịt đan xen, không hề dễ đi. Sáu người đi đến vị trí chỉ định, dựa theo vị trí trên sân khấu đã bố trí tốt. Số lượng thành viên của Kaleido là số chẵn, cho nên thiết kế vũ đạo phần lớn áp dụng hình thức song C vị, thông thường là để cho hai main dancer hoặc hai ACE của nhóm thay phiên gánh vác.
Mở màn hôm nay là hai main dancer, Phương Giác Hạ cùng Lộ Viễn bên cạnh nhìn nhau, hít sâu một hơi.
"Chút nữa đừng quên về lại chỗ này, dưới nền sân khấu sẽ nháy đèn làm dấu." Nhân viên công tác ở dưới nền đất hỗn loạn lớn tiếng nói vào bộ đàm, "Kaleido vào chỗ!"
Thời gian lên sân khấu luôn cực kỳ ngắn ngủi.
Khoảnh khắc từ khi thang máy chậm rãi đi lên đến giây cuối cùng sóng vai làm động tác ending cùng Bùi Thính Tụng trên sân khấu, Phương Giác Hạ cảm giác như chỉ một giây vừa qua đi, hoặc có khi là ngắn hơn thế nữa. Chiếc đồng hồ nho nhỏ trong lòng anh vào lúc này bị lòng yêu thích sân khấu đến điên cuồng đâm vỡ, mất đi tác dụng. Bởi vì anh quá thích chỗ này.
Những thứ anh thích đều có hạn sử dụng rất ngắn ngủi.
Nhìn biển ánh sáng mênh mông dưới sân khấu, một khắc nhoáng lên, lightstick tiếp ứng màu da cam của HighFive giống như đã biến thành ánh đèn kính vạn hoa màu xanh klein lộng lẫy, khán giả dưới đài vẫy đèn trong tay, phóng ra quang ảnh rực rỡ mỹ lệ chỉ thuộc về riêng bọn họ.
"Chào mọi người." Giang Miểu đi đầu, sáu người đồng loạt giơ tay trái làm động tác, "Chúng tôi là Kaleido!"
Mỗi khi cùng mọi người đứng trên sân khấu, lớn tiếng mà hô những lời này, Phương Giác Hạ cảm giác sinh mệnh đơn bạc của mình cũng có giá trị, cũng có lòng trung thành.
Anh nhiệt tình yêu thương sân khấu, cũng nhiệt tình yêu thương nhóm nhạc cùng anh trải qua vô số thăng trầm này.
Hoàn thành sứ mệnh, sáu thanh niên nhận được tín hiệu từ giàn giáo, tay trong tay cúi đầu khom lưng hướng về khán giả, ánh đèn chỉ dẫn trên nền đất tựa như kim giây sắp chỉ 12 giờ trong truyện cổ tích, nhắc nhở từng người một.
Thang máy chở theo trái tim rung động chậm rãi hạ xuống, Phương Giác Hạ thất thần đến nỗi quên buông tay ra, lại càng quên mất là một trong 2 C vị đang ở gần mình nhất là ai, tay mình đang nắm chặt là của ai.
Tầm nhìn càng lúc càng thu hẹp, con đường dưới đài như cũ là nhân viên công tác vội vàng qua lại kêu gọi nhau.
"Này."
Anh bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp. Giây tiếp theo, cái tay bị chính mình nắm chặt cứ như vậy nâng lên, ngữ khí mang cười, "Anh còn muốn nắm đến bao giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf