25. Song phương mất ngủ
Thả điện thoại xuống, Bùi Thính Tụng vẫn không thể thuận lợi đi vào giấc ngủ. Lăn qua lộn lại đã là 3 rưỡi sáng, hắn ngồi vào bàn mở máy tính. Cái USB kia vẫn nằm ở trên bàn. Nghĩ đến mấy câu giận dỗi của Phương Giác Hạ, hắn cầm lấy USB, cắm vào máy.
Nhưng khi màn hình máy tính hiện thông báo lựa chọn có muốn mở thiết bị lên hay không, Bùi Thính Tụng lại do dự.
Hiện tại còn chưa phải lúc tốt nhất.
Hắn nhìn ra được Phương Giác Hạ rất quý trọng sáng tác của mình, tâm tình ấy thân là một người sáng tác hắn hoàn toàn có thể hiểu. Một tác phẩm dùng tâm huyết để sáng tác nên được đối đãi một cách tử tế.
Rút USB ra, Bùi Thính Tụng nhoài người nằm sấp lên bàn, vừa nhắm mắt liền nhớ đến hình ảnh lúc phỏng vấn, dường như mọi câu hỏi bọn họ đều đưa ra đáp án bất đồng. Phương Giác Hạ giống như một ô cửa sổ, chỉ cần đẩy ra một chút, hắn liền thấy được một thế giới hoàn toàn trái ngược với vị trí của mình.
Hắn chưa từng gặp qua người như vậy, sống cuộc đời vừa trầm tĩnh lại tỉnh táo, không cần hô hào khẩu hiệu, cũng không cần hung hăng phản nghịch để làm gì, tựa như trời sinh đã có sẵn năng lực tự duy trì chính mình.
Nhớ thêm một chút, Bùi Thính Tụng ngồi dậy tìm kiếm bộ phim tài liệu kể về về quá trình chứng minh Định lý cuối cùng của Fermat.
Từ nhỏ hắn đã không hiểu lắm về số học, cũng không thấy hứng thú, trước khi xem hắn nghĩ trải nghiệm về phim có lẽ sẽ không quá tốt. Nhưng thật bất ngờ, hắn lại xem rất nghiêm túc, hơn nữa còn bị cuốn vào trong nội dung bộ phim.
Loảng xoảng --
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động không nhỏ.
Bùi Thính Tụng tạm dừng bộ phim, gỡ tai nghe lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Chỗ phát ra âm thanh hình như là hướng phòng khách. Hắn đi dọc theo hành lang ra bên ngoài, không nghĩ tới lại bắt gặp Phương Giác Hạ.
Anh vẫn đang mặc bộ đồ lông xù Lăng Nhất tặng, ngồi xổm ở đầu hành lang lén lút làm gì đó. Bùi Thính Tụng muốn hù dọa anh một chút, lại nghĩ lỡ như vạn nhất dọa anh sợ thật, kêu ra tiếng lại đánh thức cả những người khác. Vì thế hắn chỉ bước nhẹ chân tới gần, im lặng ngồi xuống bên cạnh Phương Giác Hạ.
Cứ như vậy, hai người bọn họ một trái một phải, ngồi kề nhau chắn hết cả đường đi.
Đối với chuyện bên cạnh mình đột nhiên nhiều thêm một người, Phương Giác Hạ hoàn toàn không hay biết. Giờ phút này anh đang mải xếp lại chồng sách mình vô ý làm ngã đổ, bên trên chồng sách còn đè một cái bình hoa bằng đồng cũ. Lúc nãy anh đi dọc theo hành lang, vừa chuyển hướng thì đụng phải, bình hoa rơi xuống đất phát ra tiếng vang quá lớn dọa anh giật cả mình.
Phương Giác Hạ dựng thẳng cái bình lên để sang bên cạnh. Mấy cuốn sách này phần lớn là sách cũ, trang sách đều bị cong mép, có lẽ vì như vậy nên mới cần đè bình hoa lên trên cho phẳng.
Nhất định là sách Bùi Thính Tụng vừa chuyển đến, không biết xếp vào chỗ nào nên đặt bừa ở chỗ này. Chứng cưỡng bách của Phương Giác Hạ làm anh không tự chủ được mà bắt đầu thay hắn sửa sang lại, cho đến khi còn lại một quyển cuối cùng, đang mở ở một trang có kẹp một cái thẻ đánh dấu sách hình chữ nhật, nương theo ánh đèn, anh nhận ra đây là chữ viết tay.
Là chữ của Bùi Thính Tụng.
Phương Giác Hạ nhịn không được nhỏ giọng đọc lên: "Một con chim cổ đỏ đơn độc trong lồng, cả thiên đường lâm vào cuồng nộ......"
"Khụ."
Tiếng ho khan thình lình làm Phương Giác Hạ sợ tới mức ngồi luôn xuống đất, lại không cẩn thận gạt vào cái bình hoa.
Tiêu rồi --
Bình hoa cũng không ngã xuống lần nữa như anh nghĩ, hành lang vẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Phương Giác Hạ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng vào gương mặt đang kề sát. Bùi Thính Tụng cách anh quá gần, một tay chống lên tường hành lang, mặt đối mặt đem anh giam vào trong lòng hắn.
"Cậu......"
"Suỵt." Bùi Thính Tụng buông cái tay đang chống lên tường, ổn định lại trọng tâm cơ thể vì mới nãy còn phải nhoài người về trước đỡ lấy bình hoa, sau đó nhẹ nhàng buông cái bình ra.
Phương Giác Hạ ngơ ngác nắm thẻ kẹp sách trong tay, đôi mắt trừng lớn, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Bùi Thính Tụng, tựa như một con hamster đang bị hoảng sợ.
Thấy phản ứng của anh như vậy, Bùi Thính Tụng nhịn cười rút thẻ kẹp sách ra, làm bộ tức giận trừng ngược lại Phương Giác Hạ, hạ giọng: "Anh nửa đêm không ngủ lại đi ra đọc lén thẻ kẹp sách của tôi?"
Vẻ mặt Phương Giác Hạ rất vô tội.
Vốn dĩ anh cũng vô tội.
"Không phải......" Anh cũng hạ giọng theo, "Tôi hơi đói bụng, muốn vào bếp tìm cái gì ăn nên không cẩn thận đụng vào."
Bùi Thính Tụng rất có ý vị gật gật đầu, kẹp tấm thẻ đánh dấu sách vào cuốn sách đang mở ra kia, đặt lên vị trí trên cùng của chồng sách.
Phương Giác Hạ đỡ tường đứng lên, màn vừa rồi thật sự làm anh hoảng sợ không nhẹ.
"Tôi cũng đói, có gì ăn không?" Trời quá tối, Bùi Thính Tụng bật đèn nhà bếp lên.
"Có." Phương Giác Hạ không tiếng động bắt đầu vào việc.
Gian bếp nhà bọn họ là dạng bán mở, có một quầy bar nhỏ ngăn cách với bàn ăn. Bùi Thính Tụng ngồi trước quầy bar, rót cho mình một ly nước trái cây, cũng rót cho Phương Giác Hạ một ly, đặt ở đối diện.
Hắn lẳng lặng nhìn Phương Giác Hạ bận rộn bên bệ bếp. Cảnh tượng này đối với hắn mà nói thật hiếm thấy, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có bảo mẫu chăm sóc và lo chuyện ăn uống hàng ngày, dĩ nhiên bọn họ sẽ không ngồi cùng bàn ăn cơm. Từ ngày còn nhỏ hắn đã có thói quen ăn cơm một mình, đặc biệt là sau khi ông ngoại qua đời.
"Cậu có ăn trứng chiên không?" Phương Giác Hạ xoay người, nhỏ giọng hỏi hắn.
Bùi Thính Tụng nhún nhún vai, "Có."
Không mất bao lâu, Phương Giác Hạ đã bưng mấy cái đĩa đặt lên quầy bar, sáu cái há cảo tôm trong suốt óng ánh, hai phần trứng lòng đào, thêm một đĩa bánh củ cải.
"Nấu nhanh thế à?" Bùi Thính Tụng hỏi.
"Ăn khuya thôi mà," Phương Giác Hạ biết hắn là công tử không dính khói lửa phàm tục, "Há cảo tôm là đồ cấp đông, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, hấp cho mềm là ăn được." Anh chỉ vào bánh củ cải, "Đây là của mẹ tôi hôm trước gửi cho tôi, bà ấy tự làm đấy, cậu có thể nếm thử."
Bùi Thính Tụng tuy rằng xuất thân là thiếu gia ngậm muỗng vàng, nhưng tính tình hiếm thấy lại không kén chọn, sau khi bị đá xuống Tinh Đồ chịu khổ chịu tội, cũng rất ít khi nghe hắn oán giận.
Hắn gắp há cảo tôm cho vào miệng, ăn ngon hơn dự đoán. Phương Giác Hạ thấy mắt hắn sáng lên, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
"Món này đúng là khá ngon, chẳng trách anh thích ăn."
Phương Giác Hạ sửng sốt một chút, sau lại nhớ tới đúng là anh trả lời như vậy lúc hỏi nhanh đáp nhanh. Anh lấy đũa chọc vào giữa miếng trứng chiên, làm lòng đỏ hơi chảy ra, "Há cảo ngoài hàng điểm tâm sáng còn ngon hơn nhiều."
Bùi Thính Tụng lại gắp lên một miếng bánh củ cải, hắn rất tò mò cái cục mềm mềm hình chữ nhật này có vị như thế nào.
"Món này cũng ngon."
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, trong lòng Phương Giác Hạ có chút vui vẻ.
Tướng ăn cứ như trẻ con, nhưng mà cũng đúng, hắn vốn dĩ chỉ là một thằng nhóc vừa qua tuổi hai mươi chưa được mấy ngày.
Nghĩ đĩa bánh củ cải này là mẹ Phương Giác Hạ tự tay làm, Bùi Thính Tụng có chút hâm mộ, lại hơi tò mò, "Anh lúc nhỏ mỗi ngày đều ăn cơm mẹ nấu à?"
Phương Giác Hạ uống một ngụm nước trái cây, "Cũng không hẳn." Anh do dự vài giây, tiếp tục giải thích, "Mẹ tôi là giáo viên trung học, hồi tôi học tiểu học thường không chờ được đến lúc mẹ đi làm về nấu cơm, bà ấy sẽ cho tiền để tôi xuống lầu ăn cơm thịt quay* hoặc món gì đó khác. Nhưng chỉ cần bà ấy có thời gian, bà ấy sẽ luôn nấu cơm cho tôi ăn."
Hóa ra có mẹ là giáo viên. Nghe Phương Giác Hạ tự mình kể về gia đình và thời thơ ấu, trong lòng Bùi Thính Tụng toát ra một ít vui vẻ không rõ tại sao.
Phương Giác Hạ như là nhớ ra việc gì, ngẩng đầu nhìn về hướng camera trong góc phòng ăn, "Buổi tối bọn họ chắc vẫn quay nhỉ."
"Không sao." Bùi Thính Tụng lại gắp thêm một miếng há cảo, "Chúng ta không mang micro, họ không nghe được đâu."
"Nhưng bọn họ sẽ thấy chúng ta khuya rồi còn ăn vụng."
Bùi Thính Tụng hàm hồ nói, "Đã đói đến mức ngủ không được còn rảnh để ý nhiều thế làm gì." Nói xong hắn lại liếc Phương Giác Hạ, "Lại nói, anh xem anh gầy như cái xác khô rồi kìa."
Phương Giác Hạ bị hắn làm cho nghẹn họng, sớm nên biết thằng nhóc này chắc chắn không nói ra được lời gì hay. Anh đổi đề tài, vươn đũa gắp miếng há cảo cuối cùng, "Còn cậu vì sao không ngủ được? Không phải lúc nào cũng ngủ không đủ giấc sao."
"Tôi đang xem Định lý cuối cùng của Fermat."
Nghe được câu trả lời, Phương Giác Hạ mới vừa gắp há cảo tôm lên lại không cẩn thận làm rơi xuống. Anh không ngờ tới, người này sẽ vì một câu của anh mà chạy đi xem một bộ phim tài liệu về toán học.
Bùi Thính Tụng chống cằm nhìn về phía anh, "Hay hơn tôi tưởng tượng."
"Thật không?" Phương Giác Hạ buông đũa, "Tôi cho rằng cậu sẽ thấy nó nhàm chán."
"Có rất nhiều chỗ cái hiểu cái không, dù sao tôi học toán cũng không tốt." Bùi Thính Tụng lại nói, "Là vì anh nói nó làm anh xúc động, nên tôi mới muốn xem."
Những lời này rơi vào tai, làm vành tai mơ hồ nóng lên.
"Nhưng mà trình độ xem hiểu của tôi hữu hạn, xem xong chắc chắn cũng không thể giống anh được, cho nên muốn hỏi anh," Bùi Thính Tụng nhìn vào mắt anh, "Vì sao lại thích như vậy? Là vì tinh thần học thuật của nó sao?"
Phương Giác Hạ cúi đầu gắp mấy miếng bánh củ cải còn lại, xếp chúng cạnh nhau thẳng hàng đến chỉnh chỉnh tề tề, "Ừ, trong suốt ba trăm năm hết người này ngã xuống người sau lại tiến lên chỉ vì để chứng minh được định lý này, cả quá trình đều tràn đầy nhiệt huyết."
"Hơn nữa," anh ngẩng đầu, "Wiles* năm lên mười tuổi đã xác định ước mơ sau này của mình là chứng minh được Đại định lý Fermat, sau này trưởng thành ông ấy đã thực sự làm được. Cậu có tưởng tượng được cảm giác đó không?"
Hắn thấy trong mắt Phương Giác Hạ như có ánh sáng lóe lên, cả người đều trở nên sống động. Bùi Thính Tụng không nhịn được mà muốn gật đầu, muốn khẳng định anh nói đúng.
"Đương nhiên," Bùi Thính Tụng nói, "Lúc ông ta nói đến đoạn đó, vẻ mặt rất giống anh."
Phương Giác Hạ có hơi ngượng ngùng, thu bớt hào hứng lại uống thêm một ngụm nước trái cây, "Không có đâu, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tôi đều cảm thấy rất phấn chấn."
Bùi Thính Tụng trong nháy mắt dường như nhớ lại trong khi phỏng vấn Phương Giác Hạ đã định nghĩa như thế nào về thần tượng.
"Vậy ra đây là điều mà anh nói là giấc mơ được cụ thể hóa."
Phương Giác Hạ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như vân đạm phong khinh, "Ít nhất phần tính tồn tại này đã làm tôi ngày đó dám có ước mơ."
Bùi Thính Tụng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Từ bao giờ thì anh bắt đầu nghĩ đến điều đó?"
Phương Giác Hạ uống hết ly nước trái cây, "Lần đầu tôi xem bộ phim này là lúc vừa bước vào cấp II, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ đoạn mở đầu của nó, mà có lẽ sẽ nhớ cả đời."
"Là đoạn độc thoại kia sao?"
Anh vừa nhớ, ánh mắt cũng dần trở nên mềm mại, "Tôi nhớ rất rõ, bối cảnh đoạn đó là âm thanh là tiếng đồng hồ tích tắc, sau đó Wiles nói thế này, 'Nếu phải dùng một hình ảnh so sánh để miêu tả thỏa đáng quá trình nghiên cứu toán học tôi đã trải qua, vậy đó chính là quá trình bước vào một căn phòng tối đen. Bởi vì một người lúc vừa vào phòng sẽ không thấy gì ngoài bóng tối, sẽ nghiêng ngả va vấp đụng phải hết thứ này đến thứ kia.'"
Chuyện này cũng tương tự như chuyện kinh người bọn họ vừa trải qua ngoài ý muốn ban nãy.
"Nhưng dần dần, anh sẽ thăm dò được vị trí của từng món đồ. Sau đó, có thể khoảng sáu tháng hoặc lâu hơn, anh sẽ tìm thấy công tắc đèn, thế là anh mở được bóng đèn, rồi đột nhiên anh nhìn rõ được hết thảy. Đến lúc đó, anh cũng lập tức biết được mình đang đứng ở vị trí nào.'"
Phương Giác Hạ dừng một chút, sau đó lại mở miệng, "Tôi biết hiện tại tôi vẫn đang ở trong bóng tối."
"Nhưng sẽ có một ngày," anh nhìn Bùi Thính Tụng, yên lặng tươi cười, "Tôi nhất định mở được ngọn đèn kia lên."
"Tôi sẽ biết rõ ràng vị trí của mình, cũng sẽ làm mọi người phải nhìn thấy tôi."
--
Lời tác giả:
Một con chim cổ đỏ đơn độc trong lồng, cả thiên đường lâm vào cuồng nộ. -- trích đoạn trong《Nguồn gốc của Chủ Nghĩa Lãng Mạn》
Mong mọi người không nên xoát bình luận mình từ đâu tới trên link phim tài liệu ở B trạm, như vậy thật sự không tốt đâu, làm ơn nhé.
*Tiểu kịch trường nhóm K*
Trong lúc Bùi Thính Tụng và Phương Giác Hạ đang lén lút ngoài hành lang --
Group chat Kaleido trừ cậu Tư và cậu Sáu nhấp nháy liên tục:
[Đại Lão Đệ Nhất Kaleido 01: Giác Hạ tự nhiên không ngủ chạy ra ngoài rồi]
[Bậc Thầy Múa Quạt Cấp Quốc Gia: Chú mày nói tự nhiên cái gì sao cũng chưa ngủ đi? ]
[Đại Lão Đệ Nhất Kaleido 01: Hồi nãy lỡ ngủ nhiều trên xe rồi, giờ em đang rúc trong chăn đọc truyện đây, nhưng mà Giác Hạ là giống loài đáng sợ chưa bao giờ mất ngủ á!]
[Anh Hỏa Nhà Mi Là Anh Hỏa Nhà Mi: Bạn cùng phòng của tui cũng ra ngoài rồi.]
[Bậc Thầy Múa Quạt Cấp Quốc Gia:??? ]
[Đại Lão Đệ Nhất Kaleido 01:!!! ]
[Đội Trưởng Tốt Ở Nhà Chuẩn Bị: Lỡ quên bật chế độ không làm phiền... Mấy đứa đánh thức người cuối cùng rồi đấy]
[Anh Hỏa Nhà Mi Là Anh Hỏa Nhà Mi: 3 giờ rưỡi vẫn chăm chỉ đi xào CP, vất vả dị?]
----
*Há cảo tôm
*Bánh củ cải
*Cơm thịt quay (烧腊饭)
烧腊 hay 燒味 (phát âm là sīuméi) là tên gọi chung trong tiếng Quảng Đông các món thịt (gà, vịt, heo) được chế biến bằng cách phủ sốt gia vị rồi nướng quay trên lửa hoặc lò đốt củi tạo nên hương vị độc đáo cho món ăn (VN hay gọi là thịt xíu mại đó)
*Andrew John Wiles là nhà toán học người Anh, được biết đến như người đầu tiên chứng minh được Đại định lý Fermat, đạt Giải thưởng Fermat vào năm 1995.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro