20. Ngày xuân tập kích
Tuy rằng kế hoạch là lâm thời mới sửa chữa, nhưng bọn họ cũng gặp may, vừa vặn đêm hôm trước có một trận tuyết lớn. Lâm Mặc là người hay bắt bẻ, muốn chụp cảnh thật, tổ kế hoạch phải chạy đua với thời gian đi tìm chỗ quay chụp phù hợp. Bùi Thính Tụng tiến hành chụp cảnh đơn trước, vốn dĩ Phương Giác Hạ được sắp xếp ở trong phòng nghỉ chờ đợi, nhưng không hiểu tại sao anh không buồn ngủ nữa, nhìn đi nhìn lại vài dòng trên trang giấy.
[Xin người hãy tự nhiên, khoản đãi tôi bằng tuyết.]
Tựa như dưới đáy lòng có thanh âm, không ngừng niệm đi niệm lại câu thơ này.
Anh vẫn luôn biết bản thân mình trời sinh đối với câu chữ lãng mạn không có quá nhiều thấu hiểu, không có năng khiếu văn học. Nhưng thật kỳ quái, nhìn mấy câu Bùi Thính Tụng viết ra này, trong lòng anh sinh ra một ý nghĩ sâu xa kỳ diệu.
Nhưng anh lại nghèo nàn từ ngữ, hình dung không được.
Tình cảm cùng suy nghĩ thật phức tạp, những thứ không thể dùng toán học để thiết lập mô phỏng và suy luận đều quá phức tạp.
Trình Khương mang sữa nóng và áo phao lông vũ đến, Phương Giác Hạ cất lại tờ giấy vào túi áo sơ mi, lại khoác thêm áo phao trợ lý đưa ra ngoài áo sơ mi đen. Trình Khương khuyên anh nên ngủ bù kẻo một lát nữa quay chụp sẽ vất vả, nhưng Phương Giác Hạ biết cơ hội này khó có được, anh muốn chụp ra ảnh chất lượng tốt một chút, vì thế vẫn khoác thêm áo đi đến studio xem mọi người làm việc.
Tất cả mọi người vây quanh Bùi Thính Tụng, vì để tạo hiệu quả bối cảnh mùa xuân, nhân viên ánh sáng dốc hết sức sắp đặt nhà kính tràn đầy màu sắc ấm áp, tất cả ánh đèn đều chiếu vào người hắn.
"Tiểu Bùi cũng là trời độ để ăn chén cơm này," Trình Khương mở miệng nói, "Có điều nếu cậu ta không vào giới giải trí, đến lúc tiếp quản công việc kinh doanh gia đình, nhất định cũng là phú nhị đại thường xuyên lên hot search vì giá trị nhan sắc cao đấy nhỉ."
Phương Giác Hạ gật đầu, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi hình ảnh đó. Ở trong lòng anh, Bùi Thính Tụng cùng sân khấu dường như đã có mối quan hệ trói định với nhau.
Nhưng quả thực, hắn có vóc dáng cao gầy, lại sở hữu gương mặt vừa bất cần vừa đầy tham vọng, là hiện thân của kiểu người được ông trời ưu ái. Không riêng gì ngoại hình, khí chất thời thượng của hắn cũng rất mạnh, hoặc có lẽ nên nói là, người sẵn có cá tính thì khí chất đều rất mạnh.
Bùi Thính Tụng chỉ đơn giản đứng giữa nhà kính thủy tinh đầy hoa, cũng đã đủ cảnh đẹp ý vui.
Camera ghi hình nhóm cũng đi theo, Trình Khương cảm thấy biểu hiện của hai người họ hôm nay quá sức hời hợt chẳng có miếng tình anh em gì, vì thế đẩy đẩy Phương Giác Hạ, nhỏ giọng, "Em cũng qua xem Tiểu Bùi một chút đi."
Phương Giác Hạ không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn bị Trình Khương đẩy đi, không còn cách nào đành miễn cưỡng bước qua.
"Ánh sáng trên đỉnh đầu điều chỉnh một chút, chiếu vào mặt đi." Lâm Mặc kiểm tra hình ảnh, cũng không ngẩng đầu, "Thử máy trước, Tiểu Bùi cứ tùy tiện phát huy, tôi chụp thử xem."
Trong nhà kính sắp đặt rất nhiều loại hoa cỏ, hoa hồng màu caramel xếp từng khóm từng khóm, hoa ông lão cùng tulip hồng phấn chen chúc thành đám, lại thêm một rừng lan dạ hương xanh lam dài vô tận điểm thêm chút hoa màu nho tím.
Phương Giác Hạ bọc áo lông vũ lặng yên đi đến phía sau Bùi Thính Tụng. Anh không biết phải mở miệng như thế nào để cùng hắn nói chuyện, mà thực ra anh cũng không quá muốn nói chuyện. Hóa trang xong trông anh thoạt nhìn càng giống như một tinh linh tuyết trầm mặc.
Bùi Thính Tụng đưa lưng về phía anh, nhìn lướt qua mấy bụi hoa, giữa trùng trùng điệp điệp hoa cỏ rực rỡ lại phát hiện ra một cụm màu trắng. Nó cơ hồ là bị những cây hoa khác đẩy ép vào tận cùng bên trong. Hắn duỗi tay vén những bông hoa chèn ép này ra, làm những cuống hoa xanh lục run rẩy lay động.
Hắn muốn giải cứu đóa hoa trắng kia.
"Tốt lắm." Lâm Mặc bắt giữ khoảnh khắc chụp được vài tấm, kiểm tra lại. Khóe miệng Bùi Thính Tụng nhếch lên một độ cung rất nhỏ không dễ phát hiện. Loại cảm giác này hắn rất vừa lòng.
"Vì sao lại chọn đóa hoa này?" Phương Giác Hạ đột nhiên mở miệng. Bùi Thính Tụng lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của anh. Hoa ở đây đều đã được cắt khỏi gốc rồi, hắn cũng không cần băn khoăn mà cầm cành hoa trắng kia mạnh mẽ rút ra. Đầu ngón tay vân vê cuống hoa, đưa lên mũi ngửi, không có hương hoa tầm thường, chỉ có chút khí vị thanh đạm của cây cỏ.
Hắn cười hỏi lại, "Anh cho là vì sao?"
Phương Giác Hạ rũ mắt nhìn đóa hoa, động tác này làm lay động hàng mi dài tuyết trắng, tựa như hai mảnh cánh hoa run rẩy.
Dường như anh đã mơ hồ nhận ra điều gì.
"Nếu biết thì tôi đã không hỏi." Phương Giác Hạ một lần nữa nâng mắt.
Bùi Thính Tụng nhướn mày, cầm đóa hoa vươn tay, nhưng không phải đưa cho Phương Giác Hạ, mà chỉ duỗi tay đến gần sườn mặt anh, đặt đóa hoa song song cùng gương mặt kia.
Hắn hơi híp mắt lại, như đang tỉ mỉ quan sát.
Thế nhưng cuối cùng Bùi Thính Tụng cũng không kết luận điều gì, lúc thu tay, đóa hoa còn quét nhẹ qua cằm Phương Giác Hạ.
"Tôi nghĩ anh đã biết rồi." Hắn nhướn mi, ngữ khí vừa chắc chắn lại bình tĩnh, hổ khẩu tay trái từng chút một vuốt từ dưới cuống hoa lên trên, làm cánh hoa hơi tụ vào lại xòe ra như cũ.
Phương Giác Hạ tự nhận thấy mình chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, kiểu lời lẽ đưa đẩy như thế đã vượt qua khả năng giao tiếp cằn cỗi của anh. Bùi Thính Tụng và anh là hai dạng người bất đồng, lúc hắn thẳng thắn có thể khiến người ta trở tay không kịp, nhưng khi hắn úp mở thì lại chẳng ai đoán được ra.
Anh không thể phủ nhận, tên nhóc nhỏ hơn anh ba tuổi này thật sự cao tay.
"Tốt lắm, trạng thái không tồi." Đứng một bên chụp hình xong, Lâm Mặc thay đổi góc độ, nhìn Bùi Thính Tụng nói, "Biểu hiện ôn hòa một chút, cho giống với khái niệm mùa xuân."
Chủ nghĩa hoài nghi trong xương cốt Bùi Thính Tụng lại một lần nữa phát tác, có điều hắn chỉ cười, bộ dáng hắn cười rộ lên ngược lại rất gần với thứ mà bọn họ gọi là "Khái niệm".
"Mùa xuân nhất định phải ôn hòa sao?"
Những lời này làm nhân viên công tác có chút sửng sốt.
Phương Giác Hạ cũng ngẩng đầu, bứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh thật sự bội phục loại tính cách tùy thời tùy chỗ có thể biểu đạt quan điểm của chính mình như vậy, chắc là có quan hệ với hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ.
Ngâm mình trong bầu không khí hòa hảo đã lâu, người hoài nghi hay tranh luận cũng sớm không còn sắc bén góc cạnh.
"Cứ nói đến mùa xuân thì luôn là ôn nhu. Gió êm ngày ấm, đông đi xuân tới. Sau khi mùa đông tàn sát bừa bãi đi qua thì xuân về hoa nở đã thành một ấn tượng cố hữu, rất không thú vị, vậy không thể có khái niệm mới sao?" Dứt lời, hắn liếc nhìn Phương Giác Hạ một cái, "Ví dụ như, mùa đông mềm yếu bị ngày xuân cầm tù, từ đó trở đi không còn được thấy ánh sáng...... đại loại như vậy."
Cái liếc mắt này cũng rất có ý tứ sâu xa.
Lâm Mặc đứng thẳng, cũng không lập tức tỏ thái độ gì với ý tưởng của hắn, những nhân viên công tác khác cũng không dám hé răng, chỉ có biên tập viên tạp chí cùng chủ biên ngồi ở một bên là trong lòng vui như trẩy hội, hơn nữa đoàn đội của Tinh Đồ có tiếng là xem xét bản thảo dễ dãi, không có gì quá kiêng kị, nên bọn họ lại càng vui vẻ.
Một lát sau, hắn bắt đầu đi loanh quanh tại chỗ, sau đó đột nhiên dừng lại, hỏi Phương Giác Hạ, "Anh nghĩ thế nào?"
Nhiếp ảnh gia bị bắt bẻ như thế không thường thấy. Trong giới này các nhiếp ảnh gia có tiếng phần đông đều tương đối lộng quyền, Lâm Mặc cũng như vậy, nhưng có lẽ là bị Bùi Thính Tụng nắn gân một lần, giá trị bao dung của ông ta đã mở rộng.
"Mùa xuân có tính công kích," Phương Giác Hạ khẳng định, "Tôi thích cách nói này."
Anh không phải chỉ đơn giản thuận theo, mà là đích xác cảm thấy hứng thú. Huống chi ở trong mắt anh, Bùi Thính Tụng cũng không phải là người lương thiện, hoàn toàn không hợp với giả thiết mùa xuân ôn hòa ấm áp.
"Cậu biết không?" Lâm Mặc cười một tiếng, nói với Bùi Thính Tụng, "Đối đầu trực diện với tôi lại còn làm tôi phải thành công thỏa hiệp, phải là cấp bậc đại hoa ảnh hậu hàng đầu, thẩm mỹ luôn rất cao, tính tình cũng kiêu ngạo."
Những lời này ẩn ý điều gì mọi người đều đã rõ ràng, vì thế đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Trán Trình Khương đầy mồ hôi, tuy nói Bùi Thính Tụng có chỗ dựa có bối cảnh, nhưng công việc dẫn dắt tên nhóc con không sợ trời không sợ đất này của anh ta so ra vẫn khó hơn làm xiếc trên dây.
Kế hoạch lại sửa thêm một lần nữa, cuối cùng cách xa phiên bản kế hoạch ban đầu cả vạn dặm, nhưng nhân viên công tác ở đây không có ai bởi vì biểu hiện tranh luận của Bùi Thính Tụng mà có ý kiến. Sau khi công tác quay chụp chính thức bắt đầu, Phương Giác Hạ rời khỏi studio, đứng yên bên cạnh màn hình theo dõi.
Bùi Thính Tụng lười nhác ngồi xuống đất, một chân co lên chân kia duỗi thẳng phía trước. Giữa biển hoa đủ sắc màu, trong tay hắn chỉ cầm một cành hoa lẻ loi trắng như tuyết. Ống kính hướng từ trên xuống dưới. Tóc của Bùi Thính Tụng được sấy cho xõa tung, vài lọn tóc mái rủ xuống giữa trán. Hắn vừa nâng mắt, hình dạng đôi mắt thu lại hẹp dài, bóng mờ nơi khóe mắt cơ hồ muốn bao trùm lên cánh hoa anh đào hồng nhạt.
Nhưng tính công kích trong ánh mắt hắn lộ ra không sót tí nào, hung hiểm tựa như dã thú chờ đợi đi săn. Bao phủ xung quanh là hương hoa mềm mại ấm áp, làm cho khí chất tàn nhẫn không chút kiêng kị của hắn lại càng thêm nổi bật.
"Tốt, ánh mắt không tồi." Lâm Mặc hạ thấp người, đưa ống kính đến gần hơn, hai nốt ruồi trên mắt hắn qua ống kính lại có thêm vài phần dục cảm chân thật. Bùi Thính Tụng nghiêng mặt, nâng cành hoa, đưa đóa hoa chưa kịp nở rộ lên miệng.
Phương Giác Hạ lẳng lặng nhìn, anh cho rằng Bùi Thính Tụng muốn hôn lên đóa hoa.
Nhưng môi hắn chỉ chạm hời hợt vào một chút, sau đó mở ra, dùng răng cắn lên cánh hoa non mềm. Khóe miệng hắn nhếch lên, giống như dã thú thành công cắn đứt mạch máu con mồi, cuồng hoan săn bắt sôi trào hiện rõ trên ánh mắt hắn.
Màn trập không ngừng vang lên.
Phương Giác Hạ có chút thất thần, anh dường như có thể cảm nhận được sự đau đớn của cánh hoa kia vào một khắc răng nanh của Bùi Thính Tụng cắn xuống.
Anh đột nhiên lại có tâm linh tương thông cùng một đóa hoa.
Lâm Mặc tương đối hài lòng, hài lòng đến mức không rảnh nói chuyện, chỉ dựa vào động tác thay đổi của Bùi Thính Tụng mà không ngừng ấn màn trập.
"Cưng ơi," thanh âm của Andy một lần nữa xuất hiện, kéo Phương Giác Hạ ra khỏi dòng suy tưởng, trong tay cầm bông dặm phấn, "Tui tìm cậu nửa ngày, hóa ra là ở chỗ này à. Quan hệ của các cậu trong nhóm quả thật không tệ a."
Thật ra quan hệ cũng không tốt cho lắm. Phương Giác Hạ đảo mắt, chột dạ cười một cái. Andy giúp anh bổ trang, "Cảnh tuyết đã tìm được rồi, bọn họ nói tình cờ gần đây có một công viên, phong cảnh đặc biệt xinh đẹp." Anh ta vỗ phấn vài cái, sau đó kéo xa ra một chút để quan sát, "Perfect."
Andy đi ra ngoài đồng thời cũng tự xịt thêm nước hoa cho mình, mùi hương thật sự quá nồng, cứ như trật tay đổ cả nửa chai lên người vậy, hắc đến nỗi làm Phương Giác Hạ ngứa mũi. Anh híp mắt cúi đầu nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đánh cái hắt xì.
"Ách chì."
Thanh âm vốn rất nhỏ, nhưng Bùi Thính Tụng lập tức đã bị tiếng hắt xì nho nhỏ này hấp dẫn lực chú ý, nhìn qua. Phương Giác Hạ đánh xong hắt xì cũng lập tức ngẩng đầu, tầm mắt hai người không cẩn thận lại va vào nhau.
Bùi Thính Tụng cười ra tiếng.
Một màn này trùng hợp bị chụp lại. Cằm và môi hắn bị đóa hoa tàn tạ che lại, nhưng độ cung đôi mắt cười vẫn rất rõ ràng.
"Tấm này hỏng rồi, nhưng rất sống động." Lâm Mặc tỏ vẻ vừa lòng.
Ông ta là nhiếp ảnh gia thích chụp nhiều bộ phận nhỏ của người mẫu, mục tiêu lần này là tay Bùi Thính Tụng. Lấy bối cảnh là giữa những sắc hoa mơ hồ, Bùi Thính Tụng lại lần nữa rút ra một đóa hoa trắng, ngón tay như trêu chọc mà phất nhẹ qua những cánh hoa trùng điệp hơi khép kín, sau đó bắt lấy, thô bạo kéo ra. Cánh hoa bị tàn nhẫn chia lìa khỏi đài hoa xanh lá, chỉ còn nhụy hoa đơn độc bị tàn phá rùng mình lay động.
Đây rõ ràng là một trận phá hủy, nhưng ở trước ống kính cùng đồng tử của Phương Giác Hạ, lúc này một màn kia như là một hồi thịnh phóng dục vọng thật sự.
Âm thanh màn trập dồn dập tựa như hô hấp, cánh hoa trắng tinh bị vò thành nếp gấp nửa trong suốt, như bị tụ máu, ánh sáng không biết nói dối, từ những miệng vết thương thật nhỏ lộ ra mao mạch tinh tế của cánh hoa, từng sợi bị chiếu đến tỏa sáng.
"Thả ra đi."
Nghe theo chỉ thị của nhiếp ảnh gia, Bùi Thính Tụng dừng việc tàn sát bừa bãi lại, ngón tay không hề lưu luyến mà tách mở. Cánh hoa tựa như những cánh bướm đứt gãy, rơi rụng tán loạn từ khe hở ngón tay, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhân viên công tác mang ra một bát nhỏ đựng quả anh đào đỏ tươi. Đây cũng là đạo cụ trong kế hoạch nguyên bản, Phương Giác Hạ vừa nhìn đã thấy cái bát kia thật tinh xảo, làm bằng sứ trắng, ở giữa có những đường rạn trong suốt.
"Cái này đẹp quá." Phương Giác Hạ không khỏi khen một tiếng.
Bùi Thính Tụng bất ngờ đi tới, lấy cái bát từ trong tay nhân viên công tác.
"Cái gì đẹp? Cái này?" Vẻ mặt hắn đơn thuần, ngồi xếp bằng dưới đất, đôi tay đang nâng lại giống như muốn cầm bát ném xuống đất.
Phương Giác Hạ hoảng lên, "Ấy --"
Thấy trò đùa có hiệu quả, Bùi Thính Tụng cười rộ lên như một thằng nhóc xấu tính đang đắc ý, thu tay về, ngón tay còn dính nước hoa nhúng vào trong bát, khuấy động đám anh đào nho nhỏ.
Vốn dĩ đang kiểm tra ảnh chụp, Lâm Mặc bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một màn này, "Từ từ, cậu tiếp tục đi."
Ống kính lại một lần nữa nhắm vào hắn.
Đầu ngón tay thâm nhập vào vùng mềm mại đỏ tươi, khuấy loạn, Bùi Thính Tụng từ giữa bát chọn ra một quả anh đào tươi mọng nước, đưa đến bên môi, hàm răng cắn vào viên cầu tròn trịa, răng nanh tàn phá lớp vỏ thực vật căng mẩy. Dòng nước đỏ tươi điềm mỹ dọc theo kẽ răng, theo khóe miệng mà chảy xuống.
"Cực kỳ đẹp!" Nhiếp ảnh gia cất cao ngữ điệu, biểu hiện ra trình độ vừa lòng của hắn đối với tác phẩm không chút keo kiệt.
Trong màn hình theo dõi, Bùi Thính Tụng nâng mu bàn tay, lau chất lỏng đỏ tươi trên khóe miệng, cười đến vô cùng tà khí. Hầu kết Phương Giác Hạ vô thức mà giật giật lên xuống.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh này, ánh mắt thỏa mãn của Bùi Thính Tụng cơ hồ muốn xuyên thấu qua màn hình.
Cắn thẳng vào yết hầu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro