12. Phát sóng kết thúc
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mị cười đến mức hàng xóm cách vách 3 giờ sáng gọi điện thoại mắng vốn sml]
[Listen and song PEI!]
[ABC Tiểu Bùi bị hại thảm!]
[Ha ha ha ha cười chết mị rồi ai cứu mị với]
Bùi Thính Tụng túm con báo hồng nhồi bông trên sô pha, tay vung lên quyết đoán nện mạnh lên đầu Lăng Nhất và Lộ Viễn, cuối cùng lấy chân con báo thít chặt cổ Hạ Tử Viêm.
[Ha ha ha ha ha đoàn bá không hổ là đoàn bá, lấy một chọi ba!]
[Hhhh các chị em xem Giác Hạ kìa, yên lặng mà từ từ rời xa chiến trường ha ha ha ha ]
Dưới sự ra mặt hòa giải của đội trưởng, Kaleido đành miễn cưỡng khôi phục tình anh em cây khế, lục tục ngồi về chỗ cũ. Giang Miểu mệt chết khiếp, "Vừa nãy chúng ta đang làm cái gì nhỉ?"
Đảm đương lý trí của toàn nhóm Phương Giác Hạ ngẩng đầu nhấc tay, giống như học sinh duy nhất trong lớp có ngồi nghe giảng, "Trả lời câu hỏi của fan."
"A đúng đúng." Giang Miểu hít sâu một hơi, "Bây giờ tụi mình chọn câu khác," Trình Khương ở phía sau chỉ chỉ đồng hồ, Giang Miểu lập tức hiểu ý, "Câu cuối cùng nhé, thế này đi, Giác Hạ chụp lại màn hình, sau đó Lộ Viễn chọn."
Phương Giác Hạ tính cách kiệm lời, dù ở bất kỳ chương trình nào cũng cơ bản chỉ đứng làm vách tường hoa, cho nên Giang Miểu thường xuyên cố ý cue anh vào, cho anh thêm một chút thời gian lên hình.
"Chụp xong, cầm nè." Phương Giác Hạ đưa điện thoại di động cho Lộ Viễn.
"Được rồi." Lộ Viễn cẩn thận chọn lựa, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Quyết định người này đi! id tên là [Cậu bé cuồng dã Bùi Thính Tụng]...... Phụt."
"Ha ha ha ha ha cậu bé cuồng dã Listen and song!" Lăng Nhất cười đến mức cả người ngã đổ vào lòng Giác Hạ, thở hổn hển, "Ha ha ha ha ha!"
Giác Hạ cũng cười rộ lên, vỗ lên tay Lăng Nhất, "Mau ngồi dậy đi."
[A a a a a JXgg quá sủng!]
[Ngủ một giấc dậy thấy CP nổi bạo!!! ]
Đối mặt với trào phúng vô tình của các anh trai, Bùi Thính Tụng cười công nghiệp, "Làm sao, tôi lại thấy cái ID này rất chất. Swag."
"Khụ khụ," Lộ Viễn nghẹn cười, "Vị fan này hỏi, Kaleido có tên fanclub chính thức không? K fan chúng em không thể không có tên nha." Cậu ta còn học bắt chước ngữ khí kích động của fan rất sống động.
Hạ Tử Viêm kéo con báo hồng ra khỏi cổ, "Tên fanclub chính thức kỳ thật cũng có."
Giang Miểu gật đầu, "Đúng vậy, là ông chủ tự mình đặt. Bởi vì nhóm chúng tôi tên Kaleido, căn cứ theo hài âm ông chủ đặt luôn tên fanclub là Domino."
"Nghe giống thần chú không?" Lăng Nhất cầm trong tay cây búa đồ chơi bắt chước điệu bộ tiên nữ cầm đũa phép vẫy vẫy, "Kaleido mino!"
[Ha ha ha 01 thật sự đáng yêu, không có não]
[Nghe anh nói thế tụi em đều cảm thấy chính mình trở nên đáng iu theo ~]
"Cái tên này kỳ thật là có ngụ ý," Lăng Nhất ném cây búa giải thích, "Mọi người đều biết bộ bài domino có rất nhiều miếng đúng không, từng viên từng viên nho nhỏ rất dễ thương, giống như fan của bọn tôi!"
Lộ Viễn ghét bỏ liếc mắt, "Giải thích cái kiểu gì thế."
"Thì làm sao! Thế anh nói đi!"
[Lag: xin lỗi, chúng tôi cũng không biết tên fanclub có ý nghĩa là gì.]
[Ha ha ha ha ha em giận rồi nha! Tên của bọn em không quan trọng như vậy sao?]
[Vừa nghe liền biết lúc họp triển khai kế hoạch nhóm mấy người không có tập trung nghe ròi hhhh có điều cái tên Domino cũng rất dễ nghe]
Hai người mồm năm miệng mười nói một hồi. Giang Miểu chọt chọt bả vai Phương Giác Hạ, "Hay là Giác Hạ nói một chút đi?"
Bị đội trưởng điểm danh, Phương Giác Hạ vẫn luôn lẳng lặng xem đồng bọn diễn sâu lúc này mới mở miệng, "Tôi kỳ thật...... Cũng không nhớ rõ lúc ấy họp ông chủ nói cái gì."
Nghe được câu ấy, Bùi Thính Tụng đang nhập hội đùa giỡn với bọn Lộ Viễn cũng bị chọc cười.
[ha ha ha ha ha ha Giác Hạ cũng thật thà quá đi]
"Nhưng tôi rất thích cái tên này."
Phương Giác Hạ suy nghĩ tìm từ một chút, "Nói thế nào nhỉ. Bài Domino là một loại trò chơi tập thể, thời còn đi học tôi cũng có tham gia một đội thi đấu xếp bài nhỏ. Trong quá trình chơi, người tham gia được yêu cầu phải tự mình đi xếp đặt từng viên từng viên một, đây là một việc cần rất nhiều kiên nhẫn và độ chính xác cao. Đến cuối cùng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể làm cho toàn bộ quân bài theo thứ tự đều ngã xuống, nếu có một viên không ngã, này là xác suất thành công rất nhỏ."
Anh rất ít khi nói nhiều như vậy, có chút không quen, lại thấy lời của mình hình như hơi lạc đề, vì thế giải thích thêm, "Ừm...... Kỳ thật, tôi cảm thấy quá trình của trò chơi này rất giống với tình cảm của fan đối với bọn tôi, các bạn đều dùng kiên nhẫn lớn nhất cùng sự bền lòng mà cổ vũ cho chúng tôi, chờ đợi chúng tôi. Giống như từng quân bài ngoan ngoãn nằm ở vị trí của mình, tất cả mọi người dù thiếu một cũng không được."
Mải mê nói, Phương Giác Hạ đến màn hình cũng quên xem. Lúc anh đang suy nghĩ đôi mắt sẽ không tự chủ mà hơi hướng lên trên, bị đèn phòng khách chiếu vào mà sáng lấp lánh, khóe mắt đuôi mày đều trở nên cực kỳ ôn nhu.
"Hơn nữa, các bạn cũng rất rõ ràng, một tổ hợp thành công là một việc có xác suất cực kỳ nhỏ, nhưng các bạn vẫn như cũ không ngừng tặng cho chúng tôi tình yêu thật vô tư và duy trì bền bỉ, tiếp thêm động lực cho chúng tôi, ừm......"
Lúc anh vừa bắt đầu nói, Bùi Thính Tụng trong lòng có chút coi thường, chỉ cảm thấy có lẽ anh không biết nói gì nên bắt đầu nói nhảm, nhưng dần dần, lời giải thích của Phương Giác Hạ làm hắn tìm được tư duy cộng minh nào đó. Hắn cũng rất nhạy bén mà nhận thấy điểm không thông trong ý nghĩ của Phương Giác Hạ, cho nên mở miệng tiếp lời, "Không sai."
Phương Giác Hạ sửng sốt, anh cơ hồ chưa bao giờ được nghe một câu khẳng định nào từ miệng Bùi Thính Tụng, điều này làm cho anh có chút ngoài ý muốn.
"Anh Giác Hạ nói không sai. Chơi Domino là một trò phi thường khảo nghiệm sức chịu đựng, hơi vô ý một chút sẽ thất bại trong gang tấc, toàn bộ quân bài sẽ ngã, hơn nữa không phải chỉ đổ ngã có một lần. Chuyện này rất giống với việc...... Biết rõ trong quá trình tụ hợp phát triển có khả năng sẽ gặp phải rất nhiều suy sụp tan tác, nhưng các bạn vẫn như cũ vĩnh viễn làm bạn với chúng tôi." Hắn nhìn màn ảnh mỉm cười một chút, "Các bạn chưa từng từ bỏ, mà hết lần này đến lần khác đem những quân bài ngã xuống một lần nữa dựng lên, làm lại từ đầu." Trên mặt hắn toát ra kính nể chân thành, "Respect."
Ai cũng không nghĩ tới, cái người không có lòng trung thành nhất đối với nhóm nhạc bọn họ Bùi Thính Tụng thế mà có thể nói ra những lời như vậy. Tình cảnh này làm các thành viên còn lại có chút sửng sốt, Hạ Tử Viêm vươn tay vỗ vỗ vai hắn, "Đúng vậy, thật sự phi thường cảm tạ mọi người, không có các bạn chúng tôi cũng sẽ không thể kiên trì đến tận bây giờ, các bạn là tốt nhất!"
Lộ Viễn bạch bạch vỗ tay, "Không sai! Domino là số một!"
Giang Miểu mỉm cười, "Hy vọng chúng tôi có thể giống như kính vạn hoa, không ngừng cho mọi người thấy được những diện mạo mới, cũng hy vọng các Domino cũng có thể đi cùng chúng tôi, từng chiếc một, từng bước một, đừng dừng bước."
"Chúng ta hãy cùng nhau sáng tạo ra kỳ tích cuối cùng đi."
Phát sóng trực tiếp kết thúc lúc 9 giờ rưỡi tối. Sau khi tiễn hết nhân viên công tác và Trình Khương, sáu người ở lại ký túc xá ăn uống vui chơi ầm ĩ đến hơn mười một mười hai giờ, chơi mệt rồi, Bùi Thính Tụng mới nhớ ra mình chưa có trải giường chiếu gì cả, cũng chẳng có mang theo ga giường mền gối gì để trải luôn.
"Cậu đúng là nhà quê xuống núi, quá thảm."
Vì thế hắn chỉ có thể đi mượn dùng tạm, Lăng Nhất cùng Hạ Tử Viêm đều mới vừa thay ga giường còn chưa kịp giặt, Giang Miểu và Lộ Viễn ngủ giường tầng, kích thước nhỏ hơn giường những người khác một vòng, không thể dùng đồ của họ được.
Chỉ còn mỗi Phương Giác Hạ.
Một người không muốn mượn, người kia cũng không muốn cho mượn, nhưng làm gì còn cách nào khác, Bùi Thính Tụng dù sao cũng phải ngủ.
Phương Giác Hạ mở tủ chứa đồ, lấy ra một bộ ga giường đã được giặt sạch sẽ để đưa cho Bùi Thính Tụng, thêm một cái chăn mới anh còn chưa dùng qua. Thực ra anh có một chút bệnh sạch sẽ, lại có chứng cưỡng bách nhẹ, thoạt nhìn biểu tình trên mặt không hề gợn sóng, kỳ thật trong lòng sóng gió đã mãnh liệt kêu gào.
Làm sao bây giờ, thật sự phải cho hắn mượn sao, anh còn chưa bao giờ dùng chung bất kỳ cái gì với người khác, chỉ mượn quần áo đã là chuyện cực hạn anh có thể thừa nhận.
Hiện tại nên làm gì nhỉ? Nếu không hay là dứt khoát cự tuyệt? Nhưng mà cũng không thể để Bùi Thính Tụng cứ như vậy ngủ một đêm, người hắn còn cao như thế, ngủ cùng giường với người khác chắc chắn chen không được......
Thôi vẫn là cho hắn mượn đi, ngay bây giờ, có thể, không sao đâu.
"Này." Bùi Thính Tụng ôm ngực nhìn chằm chằm Phương Giác Hạ, "Anh đang nghĩ gì mà say sưa thế?"
Anh ôm chặt bộ ga trải giường, bộ dáng tựa như con thỏ đang bảo vệ thức ăn.
Phương Giác Hạ lấy lại tinh thần, quyết tâm phải làm một anh trai tốt, vì thế do do dự dự vươn tay.
"Cậu..." Phương Giác Hạ nghẹn mất nửa ngày, cũng không biết phải dặn dò như thế nào cho tốt, chính anh cũng rõ ràng, đối với tiểu ma vương Bùi Thính Tụng, có dặn dò gì cũng đều vô dụng mà thôi.
"Cám ơn nhé." Bùi Thính Tụng cầm ga trải giường và chăn muốn nhận lấy, nhưng đối phương lại theo bản năng không buông tay, hắn lại kéo một chút, thiếu chút nữa thì kéo cả Phương Giác Hạ vào lòng mình.
Đúng là cái người kỳ quặc, không phải chỉ là ga trải giường thôi à, sao giống như đang lấy mạng thế.
Bùi Thính Tụng là thiếu gia từ nhỏ cơm bưng nước rót, tất nhiên có cầm đồ trải giường cũng không biết cách trải. Phương Giác Hạ nhìn hắn lôi kéo tấm ga khom lưng ở mép giường biểu diễn mất hai mươi phút, thật sự là không nhìn nổi nữa, dùng ngữ khí bất đắc dĩ đưa Phật đưa đến Tây Thiên mà mở miệng, "Để tôi làm cho."
"Được." Bùi Thính Tụng đương nhiên vô cùng mừng rỡ phủi tay, mình thì vòng qua đầu bên kia mở cửa sổ, bóng đêm bên ngoài rất đẹp, hắn nhoài nửa người ra nhìn, đầu bên kia thấp thoáng vươn ra một cây tử đằng. Những dây lá xanh biếc cuốn vào nhau, là màu sắc đầy sức sống khó gặp giữa ngày đông.
Cái cây đó hình như là ở ban công cách vách.
"Xong rồi đấy."
Nghe thấy thanh âm của Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng xoay người, giường đệm đã được xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, một chút nếp nhăn cũng không có. Chăn cũng được gấp gọn gàng, thậm chí vuông vức không khác gì miếng đậu hũ ở phòng kế bên.
Cái tên này không phải người máy giúp việc nhà đấy chứ.
"Cám......"
Câu cảm ơn còn chưa kịp nói xong, Phương Giác Hạ đã cứng đờ mà xoay người rời đi, cái bóng dáng lạnh nhạt đó làm Bùi Thính Tụng như nghẹn họng.
Toàn bộ giường đều tản ra khí vị của Phương Giác Hạ, giống mùi trên quần áo của anh, giống mùi trong tủ đồ của anh, Bùi Thính Tụng bị hương thơm thanh lãnh mềm mại này quấn lấy, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn tựa như bị ánh trăng bao bọc.
Tưởng tượng đến chuyện ga trải giường chăn đệm của mình đang bị một người khác sử dụng, một cái đắp lên người hắn, một cái lại lót dưới thân, Phương Giác Hạ không sao ngủ nổi, lăn qua lăn lại như cái bánh rán mãi không chịu chín.
Cách một cái vách tường, hai người cùng nhau mất ngủ.
.
Bởi vì nhiệt độ gần đây của Kaleido đang lên, rất nhiều account marketing từ sáng sớm đã chờ chực phát sóng trực tiếp tiến hành ghi hình để bình luận, mục đích từ chương trình này tìm được một ít chi tiết đặc sắc để lấy lưu lượng.
Nhưng mà tin hot thật sự nhiều không kể xiết. Cho nên rạng sáng cùng ngày, [Phương Giác Hạ Bùi Thính Tụng hôn giấy gói kẹo] mấy từ khóa này đều lên hot search, nhiệt độ một đường đi lên, fan trợn mắt nhìn nó khiêm tốn từ chót bảng dần dần bay thẳng lên hạng nhì. Buổi sáng ngày hôm sau, mấy từ khóa như là [Kaleido nhóm tấu hài], [Kaleido tên fanclub] cũng lần lượt lên hot search.
Phương Giác Hạ đã bị gạch tên khỏi show giải trí tổng hợp kia, mất đi hành trình cá nhân duy nhất. Nhưng thói quen sinh hoạt của anh vẫn luôn lành mạnh, buổi sáng thức dậy sớm, chạy bộ một vòng dưới tiểu khu sau đó trở về ký túc xá. Phòng anh có một cái ban công, lúc mới dọn vào nơi này không có gì cả, hiện tại đã tràn đầy hoa hoa cỏ cỏ.
Mẹ của anh là một người có sinh hoạt rất tình thú, căn nhà nhỏ ở Quảng Châu được bà bố trí sắp xếp rất ấm áp xinh đẹp, lầu một có vườn nhỏ trồng đầy hoa, khi còn bé anh vẫn hay cùng mẹ tưới hoa xới đất, hiện tại đã trưởng thành, anh cũng rất nghiêm túc mà xử lý vườn hoa nhỏ của chính mình.
Thực vật và toán học đều đơn thuần như nhau, chỉ cần dựa theo quy luật sinh trưởng của chúng, đối với chúng trả giá kiên nhẫn gấp mười lần, những thứ đó sẽ dùng kết quả xinh đẹp mĩ mãn nhất của mình để báo đáp.
Lăng Nhất cùng đội trưởng rạng sáng có hành trình nên đã đi rồi, lúc về nhà Phương Giác Hạ thấy đôi dép Gudetama của Lộ Viễn cũng gác ở cửa, phỏng chừng đã đi tập nhảy. Nghĩ Hạ Tử Viêm chắc còn ở nhà, vì thế bạn học Tiểu Phương sau khi hoàn thành việc chăm sóc vườn hoa bắt tay vào làm hai phần sandwich trứng salad thịt xông khói, lại pha thêm hai ly cà phê.
Thời điểm đi đến trước cửa phòng Hạ Tử Viêm, anh mới bỗng nhiên nhớ ra Bùi Thính Tụng đã dọn về ký túc xá.
Suýt thì để sót phần tử nguy hiểm, Phương Giác Hạ dừng cái tay đang định gõ cửa giữa không trung. Anh dứt khoát rút về, gọi điện thoại cho Hạ Tử Viêm.
Đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng thì bắt máy, "Giác Hạ? Chuyện gì thế?"
Giọng của cậu ta không giống với trạng thái mới tỉnh ngủ, Phương Giác Hạ hỏi, "Cậu đang ở đâu?"
"À, Giang Miểu bị tuột huyết áp nên không thoải mái, nhắn tin cho tớ, tớ vừa đi mua ít đồ mang qua cho anh ấy."
Phương Giác Hạ nghe thấy tiếng hướng dẫn chỉ đường, biết cậu ta đang lái xe, "Ừ cậu đi đi, trên đường nhớ cẩn thận."
"Tìm tớ có việc gì à?" Hạ Tử Viêm hỏi.
"Không, thấy cậu không ở nhà nên hỏi một chút."
Ngắt cuộc gọi, Phương Giác Hạ cầm di động chuẩn bị rời đi, không biết tình cờ thế nào, cửa phòng Hạ Tử Viêm lập tức mở ra, Bùi Thính Tụng mặc áo ngủ màu xám đậm cứ như vậy đứng trước mặt anh, tóc tai rối tung hỗn độn, quanh thân tỏa ra áp suất thấp vì không được ngủ đủ giấc.
Phương Giác Hạ hơi chột dạ, đứng bất động tại chỗ, đôi mắt chớp chớp.
"Anh đứng ở đây gọi điện thoại còn chưa đủ, còn muốn chắn đường tôi......" Bùi Thính Tụng duỗi người, lúc buông cánh tay xuống còn nhân tiện chụp lấy vành mũ của Phương Giác Hạ, "Lát nữa tôi trễ giờ học thì anh đi theo tôi giải thích với thầy giáo hay sao đây?"
"À, đúng." Phương Giác Hạ vội vàng kéo vành mũ về lại chính giữa. Lại một lần nữa anh mới nhớ tới chuyện tên nhóc này vẫn còn là sinh viên.
Bùi Thính Tụng nhanh chóng rửa mặt xong, miệng khô lưỡi khô chuẩn bị mở tủ lạnh tìm cái gì để uống, đi ngang qua bếp phát hiện trên bàn ăn đặt hai phần đồ ăn sáng.
Phương Giác Hạ thay quần áo đi ra, thấy Bùi Thính Tụng thế mà đã ngồi trên bàn ăn, đang xử lý phần điểm tâm anh chuẩn bị cho bạn cùng phòng của hắn.
Bùi Thính Tụng cầm cốc uống cà phê, thỏa mãn mà duỗi người, "Ít nhất anh vẫn còn chút lương tâm, biết chuẩn bị bữa sáng cho em út có tiết sớm."
Kỳ thật cũng không phải làm cho cậu, Phương Giác Hạ ở trong lòng đáp lại. Nhưng anh không định nói ra, dù sao phần điểm tâm này không có ai ăn vứt đi cũng lãng phí. Rửa tay xong anh cũng ngồi xuống bàn, không nói một lời ăn xong phần của mình rồi bắt đầu dọn dẹp.
Điện thoại của trợ lý Tiểu Văn gọi đến, Phương Giác Hạ ấn loa ngoài đặt lên bệ bếp.
"Giác Hạ?"
"Ừ, cậu cứ nói đi, tôi nghe đây."
"Được rồi, em báo hành trình công tác mới cho anh một chút," Tiểu Văn lưu loát nói ra một đống việc, phút cuối cùng còn bổ sung, "Đúng rồi hai ngày này có một hành trình nữa, tối thứ hai tuần sau nền tảng kênh livestream có Dạ hội Tết Âm Lịch, phát sóng trực tiếp. Bọn họ nói có một vị khách quý sinh bệnh nên hủy tiết mục, chúng ta được bổ khuyết vào. Mọi người cần luyện tập bài hát chủ đề nhóm một chút, tối chủ nhật đi duyệt chương trình, hai ngày có hơi gấp nhé."
Phương Giác Hạ ừ một tiếng, "Vừa lúc gần đây anh không có hành trình cá nhân gì, sẽ cố gắng luyện tập ."
"Ai còn lo lắng cho anh chứ, chủ yếu vẫn là đoàn bá kia......"
Bùi Thính Tụng đột nhiên xuất hiện phía sau Phương Giác Hạ, cấm lấy điện thoại, "Đoàn cái gì bá? Tôi ở đây này cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi."
Tiểu Văn ở đầu bên kia sợ tới mức bị sặc nước miếng, "Khụ khụ khụ, Tiểu, Tiểu Bùi, sao cậu lại ở bên cạnh Giác Hạ thế?"
Phương Giác Hạ tay đang ướt, không thể cướp điện thoại về. Không nghĩ tới Tiểu Bùi chủ động đem điện thoại gác qua một bên, "Tôi ở ký túc xá, anh ta cũng ở nhà, không thể sao?" Nói xong hắn lại xoay người, dường như là đang tìm cái gì, miệng nhắc mãi chìa khóa linh tinh gì đó.
"A đúng đúng, cậu mới dọn về ký túc xá." Tiểu Văn đè ngực xuống, báo xong hành trình cũng không còn nhiệm vụ khác, "Vậy các cậu phải ở chung cho tốt nha, tôi phải đi mở họp nên cúp đây, chào nhé!"
Ở chung cho tốt.
Từ này làm Phương Giác Hạ muốn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro