Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Cảm quan trong bóng tối

Thời gian của Phương Giác Hạ bị rối loạn, cho nên anh cũng rối loạn.

"Cho cậu." Anh vội vàng nhét cái bánh vào tay Bùi Thính Tụng, sau đó mạnh mẽ rút tay ra, trở về một nửa không gian thuộc về mình ban nãy.
Hiện giờ còn bao nhiêu phút nữa? Anh dự định tiếp tục tính toán, nhưng càng tính lại càng rối, kim giây dù đếm kiểu gì cũng mãi không vào nhịp, muốn tìm cũng không tìm được. Phương Giác Hạ đành phải bỏ cuộc, dựa lưng vào vách tủ đằng sau, tận lực thu hết tay chân lại, cứ như chỉ có làm như vậy anh mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cái đồng hồ nhỏ của anh hỏng mất rồi, anh không có đủ tự tin để bình tĩnh lại.
Thật lòng mà nói, đối với sự việc phát sinh nãy giờ Bùi Thính Tụng có hơi không hiểu. Hắn bóp bóp chiếc bánh mochi trong tay, giấy gói plastic bị đè ép phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.
Phản xạ của Phương Giác Hạ luôn luôn chậm hơn người khác, anh mất nhiều thời gian hơn người khác để nhận biết tình huống, tựa như trong trò truyền giấy vừa nãy, bị Bùi Thính Tụng mãnh liệt tấn công nên hoảng hốt, trừ điều này ra thì không thấy có gì khác. Nhưng đột nhiên, trong không gian yên tĩnh của tủ quần áo lại phát ra tiếng vang, giống như kích phát lại hệ thống thần kinh phản xạ của anh, trong nháy mắt kéo anh về lại hiện trường trò chơi đầy tính thắng thua bạo phát kia.
Thanh âm của tờ giấy gói kẹo trong suốt trễ nải vang lên, bắt đầu cọ cho vành tai cũng phải nóng rực lên.
Đồng hồ không nhạy nữa thì thôi đi, bây giờ đến cả tri giác cũng bắt đầu hỗn loạn.
Hoá ra Phương Giác Hạ muốn đưa đồ ăn cho hắn, Bùi Thính Tụng lúc này mới hiểu ra động cơ hành động của đối phương.
Sao không nói thẳng ra là được.
Đúng rồi, ngay từ đầu Phương Giác Hạ đã muốn nói, chẳng qua bị hắn ngắt lời.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào của các đồng đội khác từ phòng khách.
Bùi Thính Tụng mệt mỏi trong lòng, thầm nghĩ vốn dĩ mình cũng nên ở đó mới đúng.
"Vì cái này mà......" Hắn nhỏ giọng.
Không ngờ Phương Giác Hạ ở đầu bên kia bóng đêm lại giành nói trước, "Không ăn thì trả lại đây."
Anh muốn nhân cơ hội rút lại hành động đưa đồ ăn có chút ngu ngốc vừa nãy, ngữ khí cố tình ra vẻ lãnh đạm.
"Mơ đi." Đồ đã đưa đến tay hắn thì sẽ không có chuyện trả lại. Hắn trực tiếp dùng răng xé bỏ giấy bao, lấy bánh mochi đưa lên miệng.
Nháy mắt bánh chạm vào môi, cảm xúc mềm mại quen thuộc khiến Bùi Thính Tụng trong nháy mắt sững sờ.
Rõ ràng trong lúc chơi không hề sinh ra bất kỳ cảm giác dị thường nào, hắn chỉ đơn thuần muốn chiến thắng.
Nhưng hiện tại bờ môi của hắn giống như bị điện giật, bị miếng bánh nếp này gợi lên một tưởng tượng kỳ quái.
Trong bóng tối không ai thấy được, hầu kết của Bùi Thính Tụng hoảng loạn trượt lên xuống mấy cái, sau đó hắn gần như nuốt chửng cái vật nho nhỏ kia, hơn nữa còn âm thầm thề từ nay về sau nhất quyết không bao giờ ăn bánh mochi nữa.
Dù vậy, cái màn truyền giấy gói kẹo kia vẫn như thước phim quay chậm trong đầu vứt đi không được. Xung quanh càng tối đen, cái nháy mắt Phương Giác Hạ lướt qua tia sáng mỏng manh kia càng hiện lên sáng ngời.
Bóng tối là một cái lồng nuôi cảm xúc, yên tĩnh lại là một cái kính lúp phóng đại cảm quan.
Xuất phát từ một loại tâm lý nào đó không rõ ràng lắm, Bùi Thính Tụng nghĩ phải đánh vỡ sự yên lặng này. Hắn duỗi cái chân đã hơi tê, đụng đụng vào Phương Giác Hạ, "Này."
"Tôi không có tên à?"
Phương Giác Hạ cũng không phải cố ý khó chịu với hắn, chỉ đơn giản là một câu hỏi không mang theo sắc thái tình cảm gì. Thực tế anh đã quen với việc Bùi Thính Tụng tùy ý làm càn, đối với hắn tôn ti trên dưới gì đó chẳng phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là trong nháy mắt này, anh cảm thấy thật kỳ quái, hết thảy đều rất kỳ quái.
Bùi Thính Tụng nghẹn họng, vốn muốn hỏi anh có còn gì ăn được không, nhưng hiện tại đụng phải phản ứng quá lạnh lùng, tâm tính ác nghiệt từ trong xương của hắn lại ngóc đầu dậy.
"Anh thì gọi tên của tôi được mấy lần?" Hắn muốn nhận được sự chú ý của cái người lãnh đạm kia, vì thế càng tiến lại sát hơn, đầu gối gập lên đẩy ép lên hai gối đang co sát vào của Phương Giác Hạ, giọng điệu ra lệnh, "Ê, nhìn tôi xem nào."
Thanh âm cố ý đè thấp càng có thêm cảm giác áp bách. Đầu gối của hắn ác ý dùng sức mà đẩy, chen vào giữa hai chân Phương Giác Hạ, thậm chí đạp hẳn lên đùi anh, "Nãy giờ chắc là không thèm nhìn tôi luôn nhỉ?"
Phương Giác Hạ nói thẳng, "Không nhìn thấy."
"Tôi mặc kệ." Ngữ khí của hắn càng thêm bất hảo, lộ ra chút ý cười. Ngay lúc hắn chuẩn bị làm động tác tiếp theo, cửa tủ quần áo đột ngột bị mở ra.
Ánh sáng không kịp phòng bị mà tràn vào.
"Ten ten ten tèn! Come out đi các bé!" Lăng Nhất hai tay nắm cửa tủ, đằng sau cậu ta là nhân viên quay phim, ban đầu còn chưa thấy rõ cái gì, nhưng giây tiếp theo cậu ta phát hiện tư thế của hai người trong tủ có chút kỳ quái, đặc biệt là vị trí chân Bùi Thính Tụng......
Lộ Viễn đứng bên cạnh Lăng Nhất vui sướng khi người gặp họa nói, "Anh Viễn thực vui mừng, xem ra hai người các cậu ở chung năm phút với nhau rất hoà hợp."
Đôi mắt đang quen ở trong bóng tối đột nhiên một lần nữa ra ánh sáng luôn có chút khó thích ứng, Phương Giác Hạ nheo mắt cúi đầu, Bùi Thính Tụng duỗi tay chắn tầm mắt, cũng rất nhanh thu cái chân đang làm càn lại.
Đương nhiên, một màn này đã được quay sạch lại phát trực tiếp lên livestream.
[Mới năm phút đã bị hai người làm kích động muốn chết!! Mau mau tường thuật cho mama hai đứa vừa làm cái gì đấy! ]
[Ha ha ha ha cười chết 01 cái gì mà come với out]
[A a a a a a đây là bắt gian tại trận đúng khum!!! Xiểu!!! ]
[Cây Nho này, chân cậu đang đạp vào chỗ nào thế! ]
[Woc tư thế này của hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Tại sao trong tủ lại không có camera! Tui hận! ]
[Màn này thật chứ quen thuộc như cảnh công an đi bắt quả tang hiện trường ổ mại dâm các mẹ ạ hhh, đặc biệt là động tác cúi đầu của Giác Hạ khác gì đang nhận tội không]
[A a a a sai trái một triệu lần!! Tui muốn xem play tủ quần áo!! ]
[Come out come out come out ]
[Hôm nay chính là ngày kỉ niệm come out của Thính Giác!]
Bùi Thính Tụng đi ra trước, miệng nhắc mãi nãy giờ nghẹn muốn chết.
"Vừa nãy bọn này ở ngoài chơi thêm một ván nữa, sau đó Lộ Viễn thua ha ha ha!" Lăng Nhất vừa nói vừa không ngừng cười, "Cuối cùng ảnh phải tự mình quay clip múa quạt!"
Phương Giác Hạ lúc này mới biết chuyện có cameraman chờ chỉ là để lừa hai người bọn họ, bên ngoài thực ra không có ai cả.
Nhịp tim của anh có chút kỳ quái, không phù hợp với quy luật ngày thường. Anh cho là tại mình vừa ở trong không gian kín thiếu oxy.
"Đói chết rồi," Tiểu Bùi vừa đi ra liền bắt đầu kiếm ăn, "Cả buổi toàn ăn phạt, nhanh cho tôi ăn thật đi."
Lăng Nhất cầm lấy túi bánh đang mở trên sô pha, "Ăn cái này đi, bánh mochi đấy, ngon lắm." Nói xong cậu bốc một cái ném về phía Bùi Thính Tụng.
Chiếc bánh nho nhỏ vẽ ra một quỹ đạo parabol trên không trung, đáp lên ngực Bùi Thính Tụng lại biến thành cục khoai lang nóng phỏng tay, phản ứng kịch liệt, "Tôi không ăn cái này đâu." Nói xong hắn tùy tay ném cho Hạ Tử Viêm, Hạ Tử Viêm bị bất ngờ không tiếp được, chiếc mochi từ trong tay cậu ta văng ra, tình cờ thế nào lại rơi vào tay Phương Giác Hạ.
Thấy một màn như vậy, Bùi Thính Tụng không được tự nhiên mà tránh đi, làm bộ không nhìn thấy gì hết, "Vừa nãy còn nửa bịch khoai tây chiên đâu rồi?"
Phương Giác Hạ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc bánh đáng thương nằm liệt trong tay mình, cuối cùng mặt không biểu cảm mở bao ra tự mình ăn luôn.
"Ăn ngon không?" Lăng Nhất kéo anh đến trước sô pha, "Em mua đấy."
Ngon thì có ngon......
Phương Giác Hạ mím môi, lại thả ra, cầm mảnh giấy nilon trong suốt nắm chặt, nhét vào túi, mảnh giấy đột nhiên bị vò nhàu trong túi áo lông xù chật hẹp chậm rãi đàn hồi bung ra, phát ra âm thanh nhỏ bé nhưng kéo dài.
"Ừ, ngon."
Mọi người tập hợp đông đủ nên sau đó chương trình đi đến phân đoạn tán gẫu linh tinh. Mỗi một thành viên đều cảm giác được số lượng fan đã tăng lên rất nhiều, cũng biết phần đông fan mới chưa nắm bắt được nhiều thông tin cho lắm. Đây là một việc khiến mọi người rất kích động, họ nỗ lực cố gắng suốt hai năm, cuối cùng đã được người ta biết đến.
"Bọn mình cùng giải đáp các câu hỏi của fan đi." Giang Miểu nhìn làn đạn bình luận lăn lộn trên màn hình, chuyên nghiệp cue lưu trình.
Lăng Nhất cùng Lộ Viễn đảm nhận vai trò tấu hài giải trí, dùng sức vỗ tay, "Được!"
"Để tớ." Hạ Tử Viêm dừng làn đạn, chọn ra một câu, "ID của bạn này tên là [Kaleido là tình mới của em], câu hỏi là, nhóm K các anh đều dùng tên thật sao? Có nghệ danh hay tên tiếng Anh gì không."
Giang Miểu nhìn qua cậu ta, cười nói, "Rất ít người hỏi điều này, là vì tên các thành viên đều tương đối đặc biệt sao?"
Nhắc tới chuyện đó Hạ Tử Viêm liền bắt đầu, "Chỉ có Lăng Nhất đặc biệt thôi."
Cậu ta vừa nói xong, Lộ Viễn và cậu ta không hẹn mà gặp cùng quỳ trên sàn nhà diễn Nhị Nhân Chuyển*, ăn ý cùng hô to, "Có 1 ư?" Lộ Viễn thậm chí kéo áo khoác của Lăng Nhất, lục lục tìm tìm, bị Lăng Nhất một chân đá văng ra, "Không có! Lăn đê!"
Bùi Thính Tụng đã xem qua cái clip đó, cười đến mức suýt nữa phun cả khoai tây trong miệng ra, "Ha ha ha ha ha ha."
[Ha ha ha không được tui sắp bị cái nhóm nam thần kinh này chọc cười muốn khùng rồi]
[Cứu mạng ha ha ha ha ha ha có 1 ư ha ha ha ha ha ha ]
[Các chị mau xem biểu cảm trên mặt 01 đi ha ha ha ha ha, mẹ nó 01 quá thảm hhhh]
"Các người lại bắt nạt tôi!" Lăng Nhất bắt đầu như con gà quạt nước quạt quạt cánh tay muốn cùng Hạ Tử Viêm và Lộ Viễn liều mạng, bị Giác Hạ và Giang Miểu miễn cưỡng ôm lấy, Giang Miểu nghẹn cười, "Được rồi được rồi, đừng tức giận với bọn nó."
Phương Giác Hạ đột nhiên cũng không đầu không đuôi tiếp lời, "Giận hỏng người lại không có ai thay."
[Ha ha ha ha ha thầy Phương cũng dần dần bị nhà quê hoá rồi]
Hạ Tử Viêm cười đủ rồi, ôm bụng ngồi thẳng lên, "Thôi thôi, để nghiêm túc trả lời nè. Bọn tôi sáu người đều dùng tên thật, không có nghệ danh cũng không có tên tiếng Anh. Hình như lúc ấy công ty cũng không có làm kế hoạch quảng bá nước ngoài?"
Lộ Viễn trực tiếp vạch trần, "Công ty nghèo như vậy lấy đâu ra tiền đi nước ngoài."
Lăng Nhất: "May mắn không làm, tụi mình đâu có nổi được xa đến thế."
Bùi Thính Tụng: "Cái nhóm này ưu điểm lớn nhất chính là rất biết người biết ta."
[Ha ha ha thầy Viên trâu bò!]
[Ông chủ is watching you!]
[Bùi Thính Tụng cậu không biết kế thừa ưu điểm gì hết, cậu không tính mình vào đúng không! ]
[Vkl! Tam tiễn xuyên tim ha ha ha, cái nhóm này sao lại như vậy chứ!]
Giang Miểu nhìn bình luận, "Giác Hạ? A đúng, Giác Hạ cũng là tên thật."
Phương Giác Hạ lập tức gật đầu, "Đúng vậy, tên là mẹ đặt cho tôi, bởi vì sinh nhật là ngày 26 tháng 6, sinh vào mùa hè."
"Tên của Giác Hạ lấy từ thơ cổ," Giang Miểu lại nói, "Tiểu Bùi cũng lấy từ thơ cổ, đúng không."
Tiểu Bùi miệng ngậm pocky, nhìn màn hình hỏi, "Tên của tôi có dễ nghe không?"
[Dễ nghe!!!]
[Vừa Thính vừa Tụng*, này là trời độ làm ca sĩ rồi! ]
(*chữ Thính nghĩa là nghe còn Tụng là trong từ "ca tụng")
Giang Miểu đột nhiên nghĩ đến, "A nhưng Tiểu Bùi lớn lên ở Mỹ, chắc có tên tiếng Anh nhỉ." Cậu ta liếc qua Tiểu Bùi, "Cái này bọn tôi không biết."
Không ngờ Bùi Thính Tụng trực tiếp lắc đầu, "Không có, lúc còn ở nước ngoài mọi người đều gọi tôi là Song, phát âm cũng không khó, người Mỹ thi thoảng thấy khá kỳ lạ, bản thân mình có tên tại sao phải đặt thêm một cái nữa. Hơn nữa ông ngoại tôi từng nói, phải hãnh diện vì tên họ và gốc gác của mình."
[Cảm giác ông ngoại đặc biệt có phong phạm]
Lăng Nhất: "Lén tiết lộ cho các bạn, ông ngoại của Tiểu Bùi là tác gia lớn, còn từng xuất bản tập thơ đấy."
[Woa! Ông ngoại thật lợi hại! ]
[Cảm thấy gia đình của Tiểu Bùi đặc biệt thần kỳ, chẳng trách có tài như vậy! ]
Lộ Viễn nhìn chằm chằm màn hình, "Có người hỏi vì sao tiếng Trung của Tiểu Bùi tốt như vậy."
"Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của tôi là dùng song ngữ," Bùi Thính Tụng giải thích, "Ông ngoại nói tiếng Trung với tôi, tôi với mẹ lại dùng tiếng Anh để giao tiếp, ngày còn nhỏ ông ngoại hay để tôi cùng xem sách báo tiếng Trung, còn dạy tôi viết thư pháp bằng bút lông."
Những chuyện này của hắn Phương Giác Hạ cũng không biết. Anh yên lặng nghe, trong lòng cũng có một chút suy ngẫm. Quả nhiên gen di truyền sẽ lưu giữ rất nhiều thứ, hình thành nên thói hư tật xấu hoặc là thiên phú. Điều này được nghiệm chứng rõ ràng trên cả người anh lẫn Bùi Thính Tụng.
"Tóm lại, tôi không có tên tiếng Anh, mọi người gọi tên thật là được." Bùi Thính Tụng lại một lần nữa cường điệu, "Là Bùi, không phải Phỉ."
[ha ha ha ha ha ha Tiểu Bùi bỏ y theo văn]
Cue đến câu đùa này, Phương Giác Hạ nhịn không được câu khóe miệng, vừa vặn Bùi Thính Tụng cũng nghĩ đến, hai người ngoài ý muốn tầm mắt chạm nhau.
Bùi Thính Tụng nhìn anh làm khẩu hình uy hiếp -- cười cái gì mà cười.
Phương Giác Hạ giơ tay, lấy ngón trỏ và ngón cái kéo cơ miệng mình xuống, lại trở về gương mặt không biểu cảm.
Không đợi Bùi Thính Tụng đắc ý, Lăng Nhất đột nhiên từ phía sau ôm cổ hắn, "Tiểu Bùi, hay để anh lấy cho cậu cái tên tiếng Anh nhó!"
Bản lĩnh cộng sự tấu hài hàng năm khiến Lộ Viễn vừa nghe qua đã get được trọng điểm, "Lui ra lui ra, để anh!" Hắn che miệng Lăng Nhất, "Bùi Thính Tụng tên tiếng Anh sẽ là Listen and Song......"
"Pei." Hạ Tử Viêm chen thêm cái họ, uốn lưỡi bắt chước phát âm người nước ngoài.
----
*bọn này chơi ghép chữ tầm bậy, bính âm tên Bùi Chó Con là Pei Ting Song, các ông nỡm ghép nghĩa chữ Thính - Listen với chữ Song bính âm, nhét cái họ Pei cho thêm tấu hài =))

*二人转 - Nhị Nhân Chuyển là một điệu hát múa dân gian Đông Bắc do hai người biểu diễn, thường là hát đối đáp và dùng đạo cụ là quạt hoặc khăn tay xoay tròn

Minh họa:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf