Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

106. Nơi đăng đối nhất

Dưới sự dẫn dắt sai lầm của Lăng Nhất, ống kính rất nhanh đã lia đến mặt người đại diện Trình Khương "khắt khe với nghệ sĩ", anh ta dở khóc dở cười, lập tức dùng khẩu hình nói sẽ mở party.
Lăng Nhất khóc xong thì cầm micro lên, nói chuyện vẫn hơi trúc trắc, "Anh, anh nói rồi đó nha."
Mọi người lại cười rộ lên.
Lăng Nhất nói xong, vươn dài tay chuyền micro cho Lộ Viễn, cậu ta hơi không dự đoán được, "Tôi cũng được nói sao?"
MC bật cười, "Ai cũng được nói chứ, đây là giải đoàn thể mà."
Lộ Viễn cười, "Đã lâu không được nhận cúp, xin đặc biệt cảm ơn mọi người. Thật ra từ ngày xuất đạo tôi đâu có nghĩ đến sẽ có ngày mình được đứng trên sân khấu này. Cho nên có lẽ đây chính là mộng tưởng, cho dù hiện thực khắc nghiệt như thế nào, chỉ cần đi theo tiếng gọi của giấc mơ, cố gắng nỗ lực, nhất định sẽ đi được đến nơi chỉ xuất hiện trong tưởng tượng."
Cậu ta đưa micro cho Hạ Tử Viêm, người dẫn chương trình thuận miệng nhắc, "Kỳ thật vừa rồi Tử Viêm cũng được đề cử giải biên khúc của năm đúng không? Không thể đoạt giải cậu có tiếc nuối chút nào không."
Hạ Tử Viêm khiêm tốn gật đầu, "Không có không có, tôi vẫn còn là tay ngang, có thể lọt vào danh sách đề cử đã là chuyện may mắn. Kỳ thật nhóm nhạc đoạt được giải thưởng tôi còn thấy vui hơn so với chính mình đoạt giải." Cậu ta thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, trên mặt là nụ cười rất chân thành, "Được là một phần của gia đình đầy kiêu hãnh này là vinh hạnh lớn nhất của tôi."
Nghe cậu ta nói những lời này, tiếng vỗ tay dưới khán phòng lại vang lên, rất nhiều fan giơ bảng đèn đều rơi nước mắt.
"Được, vậy chúng ta một lần nữa chúc mừng Kaleido đoạt giải thưởng Đoàn thể xuất sắc của năm!"
Các thành viên tay nắm tay, lại một lần nữa cúi chào mọi người thật sâu. Hình ảnh này được rất nhiều fan quay phim chụp ảnh lại, là thời khắc vinh quang nhất của sáu người bọn họ.
Các cô là những người hiểu rõ bọn họ nhất. Trên con đường này sáu người đã nhận biết bao nhiêu lời chê bai, lạnh nhạt và đả kích, không phải ai cũng biết, nhưng các fan đều ghi tạc tất cả trong lòng. Các cô đã đi theo Kaleido từ ngày bọn họ chỉ là một nhóm nhạc nhỏ vạn người trào phúng, vượt mọi chông gai, từng bước một đi đến hiện tại, chứng kiến bọn họ bị đánh gục, lại bò dậy bảo vệ vết thương cho nhau, lại tiếp tục chiến đấu.
Các cô cũng rõ ràng hơn bất cứ ai, Kaleido hoàn toàn xứng đáng với giờ phút vinh quang này.
Trở lại chỗ ngồi, các nghệ sĩ ngồi xung quanh đều quay đầu, vừa vỗ tay vừa chúc mừng bọn họ. Đến lúc này Phương Giác Hạ mới lấy lại được chút cảm giác chân thực.
Chiếc cúp vàng nặng trĩu này đối với mỗi người lại mang một ý nghĩ không giống nhau, ít nhất đối với Phương Giác Hạ mà nói, đây là một cánh cửa tương lai rộng mở, là đích đến của con đường đầy chông gai tăm tối của anh.
Bên ngoài cánh cửa là năm người đồng đội, còn có một thế giới kính vạn hoa rực rỡ vô biên.
Sau giải thưởng lớn Đoàn thể xuất sắc của năm, chương trình bắt đầu công bố những hạng mục giải thưởng nhỏ hơn, lần lượt là Ca khúc tiếng địa phương hay nhất của năm, Ca khúc dân tộc hay nhất của năm, sau cùng cũng đến một giải thưởng sáng tác nữa -- Ca từ hay nhất của năm.
Vị khách quý trao giải là một nhà sản xuất âm nhạc người Mỹ rất có tầm ảnh hưởng cả trong và ngoài nước, đối phương là người ngay thẳng hào phóng, lên sân khấu không nói quá nhiều đã trực tiếp công bố danh sách đề cử.
Hạ Tử Viêm ngồi trong cùng vỗ tay, "Tới Tiểu Bùi rồi."
"Ông trời phù hộ, cho bọn này thắng một lần đi." Lộ Viễn bắt đầu bái Bồ Tát.
Lăng Nhất nắm chặt tay Giang Miểu, "Anh Miểu ơi em hồi hộp đến mức muốn đi WC luôn."
"Nhịn một chút đi." Giang Miểu dở khóc dở cười, cảm giác mình đang thật sự chăm con.
Phương Giác Hạ cả buổi tối hôm nay cực kỳ bình tĩnh đột nhiên thấy tim đập nhanh hơn, đặc biệt là khi nhìn thấy《 Phá Trận 》xuất hiện trên màn hình lớn và ba chữ Bùi Thính Tụng ở mục người viết lời. Rõ ràng một giải thưởng trọng đại như Đoàn thể xuất sắc của năm, anh vẫn có thể giữ tâm trạng gợn sóng bất kinh, nhưng bây giờ lại không khống chế được thần kinh đang căng thẳng.
Bốn bài hát được đề cử có ba ca khúc đều là ballad, chủ yếu là tình ca, nhưng tác giả đều là đại tiền bối trong giới ca từ, có một vị từng hai lần đoạt giải thưởng ca từ hay nhất. Trong số bọn họ, Bùi Thính Tụng là người có tư lịch yếu nhất.
Nhưng xét về nội dung ca từ lẫn ý cảnh,《 Phá Trận 》đều không hề kém cạnh.
Nếu có thể đoạt giải thì tốt rồi...... Phương Giác Hạ yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Có điều bản thân kẻ được đề cử có vẻ bình tĩnh hơn mọi người xung quanh rất nhiều. Trước đó thậm chí Bùi Thính Tụng còn không hề chú ý đến những người khác trong danh sách đề cử, đây vẫn là lần đầu tiên hắn xem, phản ứng đặc biệt chân thật, "Bài hát này ca từ viết khá quá...... A bài này cũng không tồi, trong list nhạc của em có nè......"
Phương Giác Hạ nhịn không được bắt lấy cổ tay áo của hắn, quay đầu lại như đang muốn an ủi bạn nhỏ đang đi thi đấu, "Không sao, lần đầu tiên bài nhạc dance của tụi mình được đề cử mà." Nói xong lại bổ sung, "Đừng khẩn trương."
Dường như anh cũng đang tự trấn an chính mình.
Bùi Thính Tụng nhìn anh bật cười, nụ cười như của một nam sinh trung học đi tham gia hội thao trường. Chỉ cần liếc một cái hắn đã nhìn ra được Phương Giác Hạ mới là người đang hồi hộp, cho nên cố ý nói: "Không được, bây giờ tự nhiên em sợ quá, làm sao đây? Anh giúp em xoa xoa ngực đi." Vừa nói hắn vừa nắm tay Phương Giác Hạ ấn lên ngực mình. Anh cũng tin thật, bàn tay dán vào cảm giác tim hắn nhảy đúng là rất nhanh.
"Không việc gì, dù sao chúng ta còn......"
Không ngờ chính vào lúc này, vị khách quý trao giải không theo quy trình đẩy đưa bình thường kia trực tiếp tuyên bố luôn kết quả, "Người đoạt giải là -- Bùi Thính Tụng!"
Giữa tiếng hoan hô sôi trào, ống kính đột nhiên nhắm thẳng vào Bùi Thính Tụng. Hai người bị dọa cứng đờ, Bùi Thính Tụng vẫn còn nắm tay Phương Giác Hạ đặt trên ngực mình. Hình ảnh này bị ống kính bắt lấy càng khiến fan thêm kích động, cứ như không phải bọn họ đang xem màn ảnh đoạt giải, mà là livestream trực tiếp NBA "Trò chơi hôn môi" -- ống kính lia đến ai, người đó phải hôn môi với người ngồi ngay cạnh mình.
Đứng hình đại khái mất một hai giây, Phương Giác Hạ mới lấy lại phản ứng, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Bùi Thính Tụng, cần cổ đỏ bừng.
Này là trao giải gì chứ, rõ ràng là một màn bắt gian tại trận.
Bùi Thính Tụng tuy rằng cũng có chút ngốc, nhưng hắn ứng biến rất nhanh, lập tức tươi cười thân sĩ lên, nhìn các đồng đội ý muốn nói, "Chúng ta cùng nhau lên đi."
Những người khác đều xua tay lắc đầu, thúc giục hắn đi. Không còn cách nào, cậu em út đành một mình đi lên bục nhận giải. Một thân tây trang đen trên người làm ngoại hình hắn không giống ngày thường, khí chất xuất chúng, cũng thành thục lên không ít.
Tiếp nhận cúp, Bùi Thính Tụng ôm vị khách mời trao giải, đối phương còn cười với hắn, "Lần sau chúng ta hợp tác nhé." Bùi Thính Tụng cũng dùng tiếng Anh giao lưu với ông ta, "Là vinh hạnh của tôi."
Đứng trước giá micro, Bùi Thính Tụng dùng tay trái nắm cúp, tay phải giấu sau lưng, hắn tạm dừng khoảng một giây, sau đó bật cười, "Đúng là tôi rất vui, bởi vì vừa nãy ngồi bên dưới tôi mới có một trận cá cược nho nhỏ, hiện tại là tôi thắng." Hắn nhìn về phía Phương Giác Hạ, nụ cười mười phần trẻ con, "Hy vọng tâm nguyện nhỏ của tôi có thể trở thành sự thật."
Nghe Bùi Thính Tụng ở một sự kiện trọng đại như vậy nhắc đến trận cá cược kia, Phương Giác Hạ mím môi muốn giảm bớt một phần xấu hổ. May mắn những người khác không hiểu hắn đang nhắc tới chuyện gì, nếu không ống kính chắc chắn lại hướng vào người anh, bây giờ mặt anh đang rất đỏ.
Nếu sớm biết hắn thật sự sẽ đoạt giải, lúc trước nên dứt khoát từ chối cho rồi.
"Kỳ thật tôi không hề chuẩn bị bài cảm nghĩ đoạt giải trước, bởi vì đứng trong danh sách đề cử toàn là các tiền bối tên tuổi cực kỳ ưu tú, tôi chỉ mang tâm thái đến xem biểu diễn thôi. Nhưng bản thân tôi tương đối am hiểu free talk, cho nên tôi chỉ tùy tiện nói, mọi người cũng tùy tiện nghe một chút."
"Các ca khúc được đề cử đều là những bài mà cá nhân tôi rất thích, đều rất đáng giá cân đo đong đếm, ca từ rất có giá trị, có lẽ đến cuối cùng lại chọn tôi là vì muốn cho gương mặt mới một lời cổ vũ cũng nên. Hơn nữa,《 Phá Trận 》là một bài hát viết về những con người ở trong hoàn cảnh bốn bề thụ địch đột phá trùng vây, thái độ khiêu chiến không sợ hãi, cho nên phần vinh quang này thuộc về bản thân tác phẩm, cũng thuộc về mỗi người sáng tác ra bài hát này."
Lời này rất thành khẩn, không quá khiêm tốn ra vẻ. Trên màn hình lớn hiện ra gương mặt những người được đề cử khác, các tiền bối đều mỉm cười vỗ tay, duy trì cổ vũ với vị nghé con mới sinh này.
Bùi Thính Tụng cúi đầu nhìn chiếc cúp trong tay, "Kỳ thật chiếc cúp này hẳn nên thuộc về toàn bộ Kaleido, là các đồng đội đã cho tôi linh cảm và tinh thần sáng tác, có điều bọn họ không muốn lên đài, chắc là sợ Lăng Nhất lại khóc lần nữa."
Khán giả dưới đài lại cười ồ lên, ống kính chiếu vào Lăng Nhất, cậu ta rất trấn định lắc đầu, tỏ vẻ bây giờ mình thật sự không thèm khóc.
Bùi Thính Tụng cong khóe miệng, "Lại nói tiếp, ở đây tôi cũng xin được nói mấy câu với những người đã "thay thế" chúng tôi tiết lộ ca khúc, ít nhiều nhờ các người mà tôi mới viết ra được《 Phá Trận 》, rốt cuộc phẫn nộ mới là nơi phát ra nhiều linh cảm nhất."
Hắn nói quá trực tiếp, tất cả mọi người đều không ngờ đến, một thanh niên hai mươi tuổi cho dù đứng ở trên bục lãnh thưởng của BMA, vẫn cực kỳ sắc bén như vậy. Nhưng tiết lộ ca khúc trong giới âm nhạc là một hành vi cạnh tranh ác ý cực kỳ đáng xấu hổ, nghe Bùi Thính Tụng thẳng thắn, mọi người đều hào phóng vỗ tay khen ngợi cho hắn.
"Nhưng trên thực tế, những câu tôi thích nhất trong ca khúc này, lại là những câu do đồng đội Phương Giác Hạ của tôi viết ra." Cách một tầng hoa tươi và thảm đỏ, hắn nhìn Phương Giác Hạ bằng ánh mắt ôn nhu, "Nếu phẫn nộ đơn thuần là trung tâm của bài hát, sắc thái quá mức dữ dội, thì ca từ của anh ấy đã dung nhập vào điều hòa lại cảm xúc, khiến ý cảnh đạt đến thống nhất cân bằng, thậm chí còn có vài phần thiền ý xử thế đạm nhiên."
"Anh ấy là một người rất có tài năng âm nhạc."
Trên màn ảnh, Phương Giác Hạ chắp tay trước ngực khiêm tốn mỉm cười.
Thu hồi ánh mắt từ chỗ người yêu, Bùi Thính Tụng tiếp tục nói, "Mọi người đều biết, tôi học triết học. Ông tổ thánh hiền Aristotle đã nói qua một câu, 'Tôn nghiêm của một người không phải ở thời khắc họ đạt được vinh dự, mà là ở việc bản thân xứng đáng với vinh dự này.'"
Những lời này nói ở đây không khỏi làm người ta cảm thấy quá kiêu ngạo, nhưng nếu là do Bùi Thính Tụng nói thì lại cực kỳ thích hợp, vì hắn xứng đáng.
Hắn nhìn xuống khán đài, trên gương mặt anh tuấn của hắn không phải là kiêu ngạo, mà là sự tự tin chỉ thuộc về riêng hắn, là ánh sáng vĩnh viễn không bị lu mờ.
"Bởi vậy, điều khiến tôi vinh hạnh nhất không phải là đứng ở nơi này, mà là đứng ở nơi này dùng sáng tác bảo vệ tôn nghiêm của chính mình." Nói xong, hắn thân sĩ đặt bàn tay phải luôn giấu sau lưng lên ngực, cúi chào, "Cảm ơn tất cả mọi người."
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh đặc tả của hắn, Lăng Nhất ngồi một bên đột nhiên mở miệng, "Ủa? Trên tay Tiểu Bùi là hình xăm phải không?"
Lộ Viễn cũng nhìn thấy, "Đúng vậy, chỗ đó không phải chỗ lần trước nó bị thương à? Nói là bị mèo cắn ý."
Phương Giác Hạ lúc này mới chậm chạp phát hiện ra, trên bàn tay hắn đặt trước ngực có một đường cong màu đen ở ngay vị trí hổ khẩu.
Không, thay vì nói là đường cong, nên nói là nó mang hình dạng dấu răng.
Chẳng trách hắn mang găng tay không muốn cho anh thấy, lúc lên bục trao thưởng tay cũng luôn đặt sau lưng. Những hành động này nhỏ đến không đáng kể, kỳ thật đều là dấu vết để lại.
Chỉ vào thời khắc vinh quang này, Bùi Thính Tụng mới đưa vết thương do Phương Giác Hạ cắn đặt lên ngực cảm tạ, đó là khiêm tốn hắn học được từ Phương Giác Hạ, cũng là toàn bộ chân ái của hắn.
Trong nháy mắt này, toàn bộ đầu ngón tay của Phương Giác Hạ đều tê dại, buổi lễ trao giải long trọng xung quanh mình tựa như một bức tranh sơn dầu đang tan chảy, màu sắc loang lổ chảy xuống, chỉ có trái tim anh là đang bay lên, hướng về phía Bùi Thính Tụng.
Hết thảy mọi thứ đều như bị tắt đi âm thanh, anh loáng thoáng thấy mình đang ở trong ảo ảnh của bệnh quáng gà, không thấy bất cứ thứ gì, xung quanh chỉ toàn màu đen. Duy nhất Bùi Thính Tụng là mang theo ánh sáng, mỉm cười đi từng bước về phía anh.
Lúc đã an vị, hắn đưa chiếc cúp mình vừa đạt được cho Phương Giác Hạ, giữa dịu dàng mang theo chút chỉ trích ấu trĩ, "Nếu cùng nhau lên thì tốt rồi."
"Chúng ta đứng ở trên đó nhất định rất đăng đối."
Đăng đối.
Từ này đối với người lớn lên cùng những bộ tiểu thuyết tiếng Quảng Đông như anh mà nói, rất quen thuộc, cũng tràn ngập sắc thái lãng mạn. Bùi Thính Tụng chỉ buột miệng nói ra một câu, anh đã gần như tưởng tượng ra hình ảnh mình cùng người yêu đứng trên đó.
Giống như hai thái cực đối lập mà thống nhất, giống như bạch cát tường và hắc kỵ sĩ.
Bọn họ bổ sung chỗ khuyết thiếu cho nhau.
Đưa chiếc cúp trong tay cho Lăng Nhất xem, ánh mắt Phương Giác Hạ không đặt trên vinh quang của hắn, mà là tay phải Bùi Thính Tụng, "Em xăm từ bao giờ thế? Lại còn giấu không cho anh xem."
"Mới hôm trước, thật ra định chờ buổi lễ kết thúc sẽ khoe với anh ngay." Bùi Thính Tụng không che giấu, hào phóng nói, "Bạn học của em xăm hình bà nội nó trên ngực, em cảm thấy rất ngầu, cũng muốn xăm một hình. Anh biết không? Thợ xăm là một người Ukraine vẽ rất đẹp, nhưng tiếng Anh tệ lắm, em đây là thiên tài tinh thông ba ngôn ngữ Trung Anh Tây Ban Nha, cũng chỉ có thể dùng body language với ông ta. Đúng rồi, ông ta còn nói, hình xăm ở bộ lạc đại biểu cho dấu hiệu của thị tộc, còn mang ý nghĩa thành niên......"
Bùi Thính Tụng tựa như cậu bé con không ngừng kể cho Phương Giác Hạ những điều hắn trải qua, nhưng không chờ hắn kể xong chuyện của ông thợ xăm người Ukraine, Phương Giác Hạ đã không nhịn được đặt câu hỏi.
"Tại sao em lại muốn xăm hình này?" Anh lại không khỏi đánh giá hành vi vô thức sau khi uống say của chính mình, "Cái này cũng không ngầu."
"Em thấy rất ngầu." Bùi Thính Tụng nhìn hổ khẩu của mình. Vị ca sĩ trên sân khấu đang hát một ca khúc trữ tình rất mùi mẫn, hắn tiến lại gần Phương Giác Hạ, "Cúi đầu."
Nghe theo chỉ thị của hắn, Phương Giác Hạ cúi đầu, thấy Bùi Thính Tụng nhích chân trái lại gần hơn, hơi kéo ống quần lên, lộ ra mắt cá chân. Phương Giác Hạ ngây ngẩn cả người, hóa ra trên mắt cá chân còn một hình xăm nữa, là một chữ X màu đen.
Đó là vào ngày mở họp, anh nấp dưới gầm bàn, lấy bút đùa nghịch vẽ lên chân Bùi Thính Tụng.
Trái tim anh dường như bị hòa tan hoàn toàn bởi tâm tư cậu người yêu nỗ lực cất giấu, "Sao em, em còn làm cả cái này nữa......"
Khóe môi Bùi Thính Tụng cong lên, ghé sát vào anh hơn, nhẹ giọng nói, "Bởi vì em muốn lưu lại dấu vết anh cho em."
Hắn cười cười, sờ lên hình xăm trên hổ khẩu, là hình ảnh hắn chụp lại dấu răng đã kết vảy đưa cho thợ xăm, vẽ lại từ đầu chí cuối. Quá trình xăm rất đau, làm hắn nhớ lại cảm giác bị Phương Giác Hạ cắn, cũng về lại đêm đầu tiên hắn ở cùng một phòng với anh.
"Anh trời sinh đã có một vết bớt xinh đẹp. Đây là quà tặng Thượng đế dành cho anh, để mỗi một người đã từng gặp anh chỉ cần nhìn qua liền nhận ra anh." Hắn khảy mái tóc Phương Giác Hạ, lộ ra vết ấn ký màu hồng nhạt, "Túi da của em quá bình thường, không có gì đặc biệt. May mắn em được anh tặng cho dấu vết, dù sao......"
Trong khoảng thời gian biểu diễn, dưới khán đài rất tối. Giữa tầm nhìn mờ mịt, đôi mắt Bùi Thính Tụng vẫn sáng rực, trong mắt là lòng trung thành lớn nhất của một người con trai trẻ tuổi.
"Em cũng chỉ muốn anh dễ dàng nhận ra em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nlcf