1. Tình thế xoay chuyển
Ba giờ sáng, Bắc Kinh hạ một trận tuyết lớn. Sau khi thu xong tiết mục, Phương Giác Hạ ngồi trên xe với người đại diện trở về ký túc xá. Anh ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau trận tuyết, cánh rừng rậm bê tông yên tĩnh vô cùng, ngoan ngoãn tựa như được đắp lên một tấm chăn bông, cứng đờ tứ chi chờ đợi an giấc ngàn thu.
Thời gian thu chương trình quá lâu, trò chơi đối kháng trong nhà làm Phương Giác Hạ như muốn kiệt sức, anh không giỏi giao tiếp, nhưng dù sao cũng phải thỏa hiệp để có thể được lên hình.
"Giác Hạ, em có mệt không? Lần này sao lại ghi hình lâu như vậy, thật là......" Người đại diện Trình Khương nhìn vào kính chiếu hậu, trong kính chỉ thấy được thân hình người thanh niên bị áo lông vũ đen to sụ bao phủ, gương mặt tái nhợt khuất trong bóng tối, dường như chỉ là một hư ảnh xinh đẹp bị giam trong gương.
Phương Giác Hạ nghiêng nửa mặt, vết bớt hồng nhạt ở góc mắt trái lộ ra sau hàng tóc mái. Từ cửa sổ xe anh mơ hồ thoáng nhìn thấy hai phiến lá phong đỏ lấp ló trên nền tuyết. Mùa thu vội vã chạy trốn dường như đã bỏ quên chúng ở nơi này, lưu lại một vệt hồng trên băng tuyết.
Có lẽ anh nhìn lầm rồi.
"8 tiếng 42 phút." Anh nói ra con số thời gian chính xác, giọng rất nhẹ, sau đó lại trả lời câu hỏi thứ nhất, "Em ổn, không mệt lắm."
"Lần sau trước khi đi quay thì ngủ nhiều một chút, đừng đi phòng luyện tập nữa." Trình Khương đảo tay lái đồng thời đổi đề tài, "Có điều đoạn sau hình như em không nói gì, như vậy không tốt đâu. Vốn dĩ bên đài làm hậu kỳ cũng sẽ không cho em nhiều cảnh, em lại không hé răng, vậy thì một khung cũng chẳng còn. Em là dựa vào mặt lên sóng cũng kéo được thêm một đống fan, chỉ cần có cảnh quay thì chính là thắng lớn đấy."
Phương Giác Hạ biết Trình Khương cũng là suy nghĩ cho anh, vì thế cười cười đáp lại, ngữ khí ôn hòa, "Được, lần sau em sẽ cố gắng."
Nghe anh nói như thế, Trình Khương cũng không biết nói thêm gì nữa. Phương Giác Hạ là thành viên của nhóm nhạc sáu người Kaleido, năm xưa bọn họ nhặt được anh cũng coi như nhặt được của hời, anh từng là thực tập sinh của công ty giải trí đứng đầu quốc nội A Star, lúc chưa xuất đạo đã có cả fanclub tiếp ứng, còn nghe đồn sẽ debut ở vị trí center nhóm nhạc mới. Không ngờ xảy ra biến cố, trước ngày nhóm nhạc debut thì Phương Giác Hạ rời công ty, gia nhập Tinh Đồ, sau khi luyện tập hai năm cuối cùng trở thành visual, main dancer kiêm phó main vocal xuất đạo cùng với Kaleido, là nhân vật linh hồn của cả nhóm.
Lúc vừa ra mắt thực ra cũng tạo được chút tiếng vang, dù sao Phương Giác Hạ từng là thực tập sinh có tiếng nhiệt độ chưa kịp giảm, vẫn có fan trung thành luôn chờ đợi anh. Lúc mới nhận dẫn dắt nhóm, Trình Khương cũng đầy lòng nhiệt tình mong đợi, bọn trẻ này muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực. Chỉ là sau đó lại phát sinh thêm chuyện, anh ta không thể ngờ đến.
Cảm giác chết non quả thực không dễ chịu.
Anh ta bỗng nhiên nhớ ra, "A đúng rồi, vốn dĩ ngày mai chúng ta đi chụp cho tạp chí......" Vừa nghĩ đến là Trình Khương lại thấy tức, nhưng anh ta không định làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Phương Giác Hạ, vì thế cố dùng giọng điệu coi như nhẹ nhàng mà thông báo, "Không cần đi nữa, bọn họ đã sắp xếp người khác rồi."
Phương Giác Hạ kỳ thật đã biết từ chiều. Lúc nghỉ giải lao anh nghe loáng thoáng trợ lý Tiểu Văn gọi điện thoại, mắng cái gì mà "nẫng tay trên", "ngũ đại tạp chí thì ghê gớm, lưu lượng thì ghê gớm như vậy à...", bộ dạng cực kỳ tức giận. Sau hỏi ra mới biết được, lúc đầu bọn họ vốn tranh thủ được với bên tạp chí mấy trang ảnh chụp và phỏng vấn, nhưng sau lại bị một minh tinh lưu lượng mới nổi nhờ web drama đình đám đoạt mất. Mất đi cơ hội công tác, chuyện này đáng lẽ là người khác sẽ cực kỳ tức giận, thế nhưng Phương Giác Hạ lại nhẹ nhàng thở ra.
"Không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà, tạp chí kia giờ cũng coi như thiếu chúng ta một lần nhân tình." Trình Khương trấn an, "Như giờ cũng tốt, sáng mai không có công tác có thể ngủ nướng một chút, ăn thêm gì đó, gần đây em gầy quá. Đúng rồi, về nói với Lăng Nhất, nếu nửa đêm nó còn đặt đồ ăn ngoài anh sẽ bắt nó đi giảm béo, một chút tự giác của thần tượng cũng không có, mặt mũi véo một cái toàn là thịt, bộ muốn chuyển hình làm diễn viên hài hay sao......"
Đang nghe người đại diện nhà mình dông dài, di động của Phương Giác Hạ đột nhiên rung lên. Anh lấy điện thoại nhìn thoáng qua, trên màn hình nhấp nháy bốn chữ [ phó đạo diễn Dương ], hai giây qua đi, anh ấn lên phím từ chối cuộc gọi, ném qua một bên không nhìn nữa.
Nhưng không quá một phút, di động lại lần nữa rung lên, lần này là tin nhắn.
[ Sao lại không nghe điện thoại? ]
[ Chuyện lần trước em đã nghĩ kĩ chưa? Quyết định thế nào? ]
[ Trả lời điện thoại, nhanh lên! ]
[ Em yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em đâu. ]
Từng hàng từng hàng tin nhắn nhảy trên màn hình, giống như những con rắn độc đột ngột vọt ra từ trong bóng tối.
Ngón tay anh bị lạnh đến sắp cứng lại, chậm chạp đánh từng chữ.
[ Chuyện lần trước ngài nói tôi cũng đã từ chối rồi. ]
Tin nhắn vừa gửi đi được hai giây, điện thoại lại một lần nữa thông báo cuộc gọi, Phương Giác Hạ đành phải nhận. Gã đàn ông trung niên ở đầu bên kia đầy giận giữ, "Tôi cho em thêm một cơ hội nữa, chuyện này đối với em không thiệt chỗ nào! Nếu còn muốn tham gia tiết mục thì em phải biết nghe lời một chút."
"Xin lỗi." Giọng điệu Phương Giác Hạ bình tĩnh không hợp với tình hình chút nào. Trình Khương nghe ra bất thường, lại liếc gương nhìn anh một cái, "Ai thế?"
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ mất nửa tháng, giờ phút này phó đạo diễn Dương đã mất hết kiên nhẫn, lời gì khó nghe đều phun hết ra ngoài, "Em có biết bao nhiêu kẻ phải năn nỉ theo sau mông tôi không? Em cho rằng em là loại sạch sẽ lắm chắc?"
Lại nữa.
"Cho em đi theo tôi là do tôi vừa mắt em, nếu không chấm cái mặt em tôi lại thèm tìm em sao? Đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, sau này không cần đến ghi hình nữa! Cuốn gói xéo đi, thật mẹ nó cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!"
Phương Giác Hạ lẳng lặng nghe ông ta mắng, không nói một lời, chờ cho bên kia tức muốn hộc máu ngắt điện thoại, trái tim mới rơi xuống.
"Làm sao vậy? Ai thế?"
"Phó đạo diễn Dương." Phương Giác Hạ làm như không có chuyện gì mà thông báo luôn kết quả cuộc nói chuyện, "Ông ta bảo sẽ gạch tên em khỏi chương trình."
"Cái gì?!" Trình Khương lập tức phanh xe, xoay đầu, "Không phải, sao, sao lại như vậy được?"
Phương Giác Hạ liếm liếm đôi môi khô, dùng mức độ đơn giản nhất tóm gọn cả quá trình, "Ông ta muốn ngủ với em, em không đồng ý, thế là loại em ra."
Từ ngữ nghe bình thản, nhưng vẻ mặt Trình Khương lại thay đổi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Đây không phải là chuyện đùa, lúc trước chúng ta đã kí hợp đồng quay sáu kỳ, đến giờ mới chỉ được có ba, như vậy là vi phạm hợp đồng!"
Ngữ khí Phương Giác Hạ bình đạm, "Chuyện này cũng không phải bọn họ làm lần đầu, nói chuyện hợp đồng với kẻ vô lại thì có ý nghĩa gì đâu."
Đúng là như thế, Trình Khương kéo cửa kính xe để hút thuốc, gió lạnh lập tức ùa vào, quất lên mặt đau buốt, "Đến lúc đó không chừng lại bịa chuyện bôi đen em, bỗng nhiên loại một người chắc chắn phải nghĩ ra lí do gì chứ... Không được, anh phải liên hệ với đài truyền hình, không thể cứ như vậy mặc hắn muốn làm gì thì làm."
Nghe đến mấy lời này, Phương Giác Hạ lãnh đạm không nổi nữa. Có đôi khi anh ước mình không phải thành viên của một nhóm, nếu được thế anh có thể tự mình gánh vác hết thảy, không cần liên lụy bất cứ ai.
"Lại làm phiền anh rồi, anh Khương." Rốt cuộc anh thở dài, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như đứng ngoài cuộc nữa.
Trình Khương nắm chặt tay lái, trong miệng hàm hồ mắng mấy câu, mày nhíu lại rồi giãn ra, động tác nhanh nhẹn hút xong điếu thuốc, kéo cửa kính xe lên rồi khởi động máy, "Không có gì, bị mất tiết mục cũng không phải mới bị một lần, lần trước không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lần trước......
Ven đường thoáng qua một thân ảnh cao gầy làm Phương Giác Hạ hoảng hốt nhận lầm. Anh đưa tay xoa xoa lớp kính mờ sương, người nọ cũng xoay người, nhưng không phải người trong lòng đang nghĩ đến. Anh cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đương nhiên là không xảy ra chuyện gì, ai dám trêu chọc tiểu ma vương quyền thế đó chứ.
Sau một lúc lâu, Trình Khương nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng xin lỗi, lại càng làm anh ta thấy vô lực. Bên ngoài kính chắn gió, cảnh đêm đô thị không ngừng lùi dần về sau, vòng sáng từ đèn đường soi rõ tầm nhìn. Bỗng nhiên trước mắt anh ta hiện ra khung cảnh lần đầu tiên Phương Giác Hạ vào công ty, khi đó anh ta vừa đến đã bị một nữ đồng nghiệp giữ chặt lại buôn chuyện, nói công ty vừa nhận một thực tập sinh rất lợi hại, cực kỳ đẹp.
Anh ta muốn biết cực kỳ đẹp là khoa trương đến cỡ nào, vì thế buông việc trong tay chạy tới nhìn thử một cái.
Là thật sự đặc biệt đẹp, phi thường đẹp, đẹp đến trình độ có thể đưa thẳng vào bảng danh sách khen thưởng hằng năm của toàn công ty.
Khi đó Phương Giác Hạ mới mười tám tuổi, mặc một cái áo hoodie liền mũ màu đen đơn giản. Anh ta cũng phải tấm tắc chỉ là một cái áo không hề có thiết kế gì mặc lên người còn đẹp như vậy. Làn da mộc của thiếu niên trắng đến trong suốt, bên khóe mắt trái gần thái dương có một cái bớt màu hồng nhạt, trông rất đặc biệt.
Ở trong vòng này, ngoại hình xinh đẹp luôn là cung cao hơn cầu, bọn họ vừa tinh xảo lại chăm tương tác, thu hút người khác, khơi gợi đủ loại phán đoán.
Phương Giác Hạ đặc thù ở chỗ, trong sự xinh đẹp lại sinh ra một loại xa cách.
Trời sinh anh đã có khí chất cự người ngàn dặm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật lãnh cảm lại trầm mặc, ai cũng không thể lại gần.
Trình Khương đưa anh về ký túc xá. Phương Giác Hạ tuy mệt mỏi, nhưng tâm tình vẫn không yên. Tắm rửa xong, anh ngồi lên bàn mở cuốn sách giải sudoku, cầm bút lẳng lặng tính toán, điền được một đám số vào lấp đầy chỗ trống, tâm tình mới dần dần thả lỏng. Kết thúc trò sudoku, Phương Giác Hạ lên giường đắp chăn, bấy giờ cơn buồn ngủ mới đánh úp lại, nháy mắt bao phủ toàn thân anh. Không biết hôn mê qua bao lâu, giữa ý thức mơ hồ chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Giác Hạ? Giác -- Hạ --"
Gian nan mở mắt, một gương mặt phủ mặt nạ dưỡng da đang hờn dỗi dí sát gần anh, Phương Giác Hạ chớp chớp mắt hai cái như ống kính điều chỉnh tiêu cự, sau đó lại trùm chăn, hàm hồ hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Lăng Nhất bóc mặt nạ xuống, "Giờ này người ta ăn xong bữa trưa rồi!" Thân là main vocal kiêm giọng nam cao, giọng của cậu ngân đến cao vút, bàn tay lạnh lẽo mò vào trong chăn bắt được Phương Giác Hạ, "Đừng ngủ nữa anh hai ơi, chuyện lớn rồi!"
Mấy chữ chuyện lớn chọc thẳng vào đầu Phương Giác Hạ. Anh tỉnh táo lại, lau mặt xuống giường, "Để anh đi rửa mặt đã."
"Ông nội này sao lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy ta......" Lăng Nhất từ trên giường ngồi dậy chạy ra phòng khách. Trên sô pha phòng khách có hai cái đầu ngồi song song, phân biệt là Kaleido main dancer Lộ Viễn và phó rap Hạ Tử Viêm. Hai cái đầu này đang hóng hớt nhìn chằm chằm màn hình notebook.
"Dậy rồi?" Đội trưởng Giang Miểu trong tay cầm khăn lau, mới vừa lau chùi cây đàn tranh trong góc phòng khách, "Anh hâm nóng canh lại cho nó một chút, ngủ lâu như thế còn chưa có ăn gì đâu."
Lăng Nhất nhanh nhẹn gật đầu, ánh mắt đuổi theo Giang Miểu đang hướng vào bếp, "Anh Miểu em cũng muốn một chén!"
Lộ Viễn kinh hô, "Mí em gái này thật lợi hại! Như vậy mà cũng nghĩ ra được luôn!"
Hạ Tử Viêm ở bên cạnh trêu chọc, "Anh trai Đại Liên, nói tiếng phổ thông đi."
Lộ Viễn: "Đây đang nói tiếng phổ thông nha!"
Lăng Nhất cười hì hì chen qua, học khẩu âm của hắn, "Khum phải thế, khóc bằng giọng tiêu chuẩn đuê!"
"Lăn đê con bê!"
Cậu ta vừa gào lên, Phương Giác Hạ đã đi ra, ba người trên sô pha đồng thời ngẩng đầu, vẻ mặt vi diệu.
Trong lòng Phương Giác Hạ hiểu rõ, không đợi mọi người mở miệng đã giành xin lỗi trước, "Xin lỗi, lại liên lụy các cậu."
Ba người trên sô pha nhìn nhau, sau đó lại nhìn Phương Giác Hạ, mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Khoan đã, chẳng lẽ không phải là bọn mình nên cảm ơn cậu?" Hạ Tử Viêm cười nói, "Không ngờ nhóm K tụi mình thế mà lại nổi tiếng nhờ loại chuyện này."
Cảm ơn?
Phương Giác Hạ mơ hồ phát giác mọi chuyện hình như không có giống mình dự đoán cho lắm, "Thế các cậu nói chuyện lớn là chuyện gì?"
Lăng Nhất chuyển laptop qua đối mặt Phương Giác Hạ, "Video quay cảnh anh với Tiểu Bùi ở sân bay lên hot search! Xem này, hiện tại chuyển phát đã được ba vạn lượt!"
Cùng Bùi Thính Tụng?
Phương Giác Hạ híp mắt, xem video được phát trên màn hình, đó là thời điểm mấy hôm trước anh và Bùi Thính Tụng ở sân bay thì bị quay được.
Trong clip, Bùi Thính Tụng khoác áo đen mang kính râm, bước chân dài từng bước một tới gần Phương Giác Hạ đang cúi đầu nhìn vé máy bay, ép anh dựa vào tường, thân hình suýt một mét chín mang cảm giác áp bách mãnh liệt. Hắn rút vé máy bay trong tay Phương Giác Hạ, niết ở trên tay nhìn anh cười, trong miệng tựa hồ đang nói cái gì. Sau đó hắn giơ tay, cứ như vậy dùng vé máy bay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Phương Giác Hạ.
Cạnh sắc của tấm vé lướt qua gò má trắng nõn của anh, trang giấy không kiêng nể gì sỗ sàng đụng chạm, y như chính con người hắn.
Đây đúng là tác phong ác liệt nhất quán của Bùi Thính Tụng.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới cảnh này thế mà bị quay lại.
Phương Giác Hạ trong clip hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bùi Thính Tụng, lại thấy nụ cười trên mặt hắn càng thêm kiêu ngạo. Anh nhớ rõ không khí lúc đó, cũng nhớ rõ kỳ thật lúc ấy Bùi Thính Tụng muốn đổi vị trí ngồi với anh. Anh luôn luôn duy trì nguyên tắc nhất quán khi phải ở chung với Bùi Thính Tụng - có thể trốn thì sẽ trốn, tuyệt đối không gây sự. Vì thế anh lấy lại vé của mình, ngậm ở bên miệng, sửa sang vạt áo một chút, lại ngẩng đầu tặng cho em út toàn đội kiêm hỗn thế ma vương một nụ cười công nghiệp.
Lăng Nhất ghé vào vai Phương Giác Hạ yên lặng cẩn thận quan sát biểu hiện của anh khi xem video, chỉ thấy vẻ mặt vị Bồ Tát sống này ngưng trọng, im lặng một lát mới mở miệng.
"Dân mạng chắc là nói Bùi Thính Tụng bắt nạt tớ sao? Công ty có làm xã giao không?"
Các đồng đội:......
"Giác Hạ anh tỉnh lại đi!" Lăng Nhất dốc hết sức lắc lắc bả vai anh, "Bọn họ đang cắn CP của anh với Bùi Thính Tụng á!"
"Cắn......" Phương Giác Hạ sửng sốt.
Trên thế giới này sao lại có người cắn CP của hai người quan hệ kém nhất toàn đội như thế chứ?
Anh trai Đại Liên - Lộ Viễn anh dũng đoạt lại con chuột click mở bình luận, "Ai nha chắc là chưa kịp thấy mấy người trên mạng nói cái gì đâu, tới tới tới để cho cậu xem, mấy cái lên top trước."
[ Liếm Đường Vòng Cực Bắc: A a a a a a pheromone tràn đầy màn hình!!! ( nhỏ giọng bb anh trai xinh đẹp mang mũ len trắng dựa tường khóe mắt kia là bị thương hay là có bớt vậy, liếm màn hình phát, quá đẹp! ) ]
Mới nhìn câu thứ nhất, Phương Giác Hạ liền hiểu được nội dung đại khái mấy câu lên top nó như thế nào.
[ Hội Viên Hiệp Hội Vịt Nướng Cấp Một: Vì sao một tấm vé máy bay lại có thể bị hai người bọn họ chơi đến tình tứ như vậy? ]
[77 phục 77: mẹ ôi anh trai mặc áo khoác đen ngầu quá! Là ai thế!? ]
[Player12: Quá kinh ngạc, áo đen quá công đi, vé máy bay vỗ mặt tuyệt quá......]
[ Kaleido hôm nay comeback sao: FJX không hổ là idol nam nhan sắc thanh lãnh độc nhất hiện tại, miệng ngậm vé máy bay vừa lạnh vừa tình, Phong Cảnh Tuyến quả là tuyệt mỹ. ]
* (chữ "Phong cảnh tuyến" đồng âm với "Phương Giác Hạ" và đều viết tắ là FJX nên coi như là nickname gọi Phương Giác Hạ)
[ Tín Nữ Phổ Đà Tự: Là Bùi Thính Tụng 19 tuổi, rapper nhóm flop Kaleido của chúng tôi! Phổ cập một chút, Phổ Đà Tự là phú N đại gia nhập giới giải trí! Tiểu Bùi Tiểu Bùi, ôm đùi không lỗ! ]
*("Phổ Đà Tự " đồng âm với "Bùi Thính Tụng", tương tự, là nickname của Bùi Thính Tụng)
[ Một Bậc Học Giả Soái Ca Giám Định Và Thưởng Thức Chuyên Nghiệp: hết Phổ Đà Tự lại đến Phong Cảnh Tuyến, ha ha ha ha, mấy từ lóng của nhóm K cũng xàm quá đi! ]
[ Tui Là Cái Bớt Tuyệt Mỹ Của Phương Giác Hạ: Phổ cập một chút idol trời sinh Phương Giác Hạ! Main dancer main vocal visual ACE toàn năng! ]
[ Vĩnh Viễn Yêu Nhóm Của Tui: Nhóm nhạc của tụi mình rốt cuộc đã nổi rồi sao (khóc như chóa), tuy rằng là song ACE thật đấy nhìn cũng rất xứng, nhưng lại là cái CP không ai thèm đu... tổ hợp này vừa xuất đạo đã BE rồi ]
[ Mình Ghét Nhất Định Lý Pitago: tại sao lại nói nhìn xứng nhưng vừa xuất đạo đã BE? ]
[ Đứa Nhỏ Lanh Lợi Nhất Chính Là Tui: Fan giải thích cho người qua đường mấy câu, hai người họ từ lúc ra mắt đã có lời đồn đãi là không hợp nhau, PTS cũng không ở chung ký túc xá với đội. Người ta có giải thích là Bùi Thính Tụng còn đi học nên ở bên ngoài cho tiện, dù sao nhà cậu ấy cũng thật sự có tiền, hình như từ nhỏ sống ở Mỹ gần đây mới về nước, phỏng chừng xuất đạo cũng vì đam mê thôi, cho nên không cần quan tâm đến chuyện gì cả, có điều thực lực của người ta đúng là có thể cho đại bộ phận idol bây giờ hít khói, đặc biệt có tài đấy. ]
[ Tuyệt Mỹ Phong Cảnh Tuyến: Không hợp chẳng lẽ còn không phải vì ai đó nhảy dù vào nhóm sao? ]
[ Có Tiền Có Thể Muốn Làm Gì Thì Làm: Có thực lực nhảy dù đằng ấy không phục à? Không phải chính chủ thì nói một câu là xong à, đi hát rap đi, không phục liền chạy lên ôm đùi cao tầng đá thiếu gia người ta đi đi. ]
[ Thật Sự Bôi Đen: Từ đâu lại lòi ra tiểu trong suốt tuyến 38 đi mua hot search thế, cạn lời. ]
[ Đầu Tường Bay Đầy Trời: CP vòng cực bắc Thính Giác của mị cuối cùng cũng hot rồi sao?? U1s1 một khi get rồi thật sự rất tuyệt! Hỗn Thế Ma Vương khốc soái lưu manh công x lãnh đạm mỹ mạo cấm dục thụ, lại còn không đớp đi? ]
[ Ai Nói Không Phải Đâu: Đoán mạnh một chút đây là visual của nhóm đúng không a, tuy rằng chỉ là người qua đường nhưng trước đây đã thấy visual nhóm này thật sự tuyệt mỹ! Đặc biệt là cái bớt kia! Cực kỳ đẹp! ]
[ Ăn Dưa Tay Thiện Nghệ: Lúc trước loáng thoáng có nghe qua visual nhóm K bị công ty cũ quy tắc ngầm, có thật hay không thế? ]
++-+•+-++
Phổ cập thuật ngữ một trút:
* Tên bính âm của Phương Giác Hạ là Fang Jue Xia, viết tắt FJX, Bùi Thính Tụng là Pei Ting Song, viết là PTS, sau này mỗi lần lên mạng còn được dân mạng dùng nhiều.
u1s1: Có một nói một
Visual: nhân vật có ngoại hình nổi bật nhất nhóm
ACE: Vương bài. Cũng chính là thành viên tập hợp nhiều năng lực nổi bật nhất nhóm, Phương Giác Hạ kiêm một lúc 3 vai trò visual, main dancer, main vocal, Bùi Thính Tụng là rapper kiêm sáng tác, bọn họ là song Ace.
Vòng cực Bắc: fendum vừa ít vừa lạnh không có ai đu
Nhảy dù: Vốn dĩ mỗi thành viên trước khi được cho debut đều phải luyện tập với tư cách thực tập sinh đạt trình độ nhất định, nhưng cũng không thể loại trừ một số trường hợp có thành viên không trải qua huấn luyện, hoặc luyện tập thời gian ngắn đã xuất đạo, loại như vậy gọi là thành viên nhảy dù.
Comeback: Nghệ sĩ hoặc nhóm nhạc phát hành album comeback sau một thời gian không có tác phẩm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro