Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoang Dang bang

Ta đứng ở cửa, vốn là đang lửa giận bừng bừng, nhưng vì mấy chữ nhẹ nhàng của Độc Cô Bạch mà giật mình đứng yên tại chỗ.

Tiểu Hồng xoay người, hơi thở lạnh lẽo trên mặt không hề giảm bớt chút nào, nàng oán hận nhìn ta, nhưng nhìn vào thì ai cũng thấy là thật ủy khuất. Nàng liếc mắt nhìn Độc Cô Bạch đang nằm ở trên giường một cái, thoáng chốc vành mắt đỏ hoe.

Đây nhất định là một âm mưu.

Ta nghĩ, tuyệt sắc như Tiểu Hồng, không có nam nhân nào là không động lòng a. Thật ra thì đúng như lời Tiểu Hồng vừa nói, lúc bắt đầu ta cũng cho là, sở dĩ Độc Cô Bạch đối xử tốt với ta như vậy là bởi vì thân phận của ta. Hắn làm sao có thể có tình cảm thật lòng với ta được? Ta và hắn cùng lắm là chỉ gặp nhau vài lần, nói với nhau le que mấy lời, tiết mục tình thâm nghĩa nặng này đích thị là hắn và Tiểu Hồng muốn diễn cho ta xem.

Ta hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Nguyệt cô nương tâm địa thật ác độc.”

Tiểu Hồng cắn cắn môi: “Nô tỳ cáo lui.”

Không ngờ nàng lại cứ như vậy mà đi ra ngoài, không có bất kỳ phản pháo nào. Ngược lại ta cảm thấy có chút không quen, Độc Cô Bạch chậm rãi ngồi dậy, đi tới ngồi sang cái ghế bên cạnh, ta cứ đứng như vậy nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt hắn vẫn tệ vô cùng, chắc là cũng giống như cảm giác lúc ta ngồi trên xe ngựa, đúng là khó chịu cực kỳ.

Trong phòng nhất thời không có ai nói gì, hắn đưa lưng về phía ta, ta đi vòng ra phía trước, cười nói: “Không thể ăn được thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải biến mình thành như vậy.”

Độc Cô Bạch không mở mắt, hai vai gầy yếu khẽ run, giống như là vừa đau khổ vừa nhẫn nhịn cái gì đó.

“Không cần diễn nữa, không có tác dụng đâu.” Ta cười lạnh nói: “Một người như ngươi mà thích ta? Quỷ cũng không tin.”

Độc Cô Bạch vẫn không nói gì, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ta nhất thời sợ choáng váng, diễn kiểu này hình như là hơi thật quá. Hắn ho sặc sụa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

“Nàng ăn trông rất hạnh phúc, ta nghĩ là ta cũng có thể…”

Ta ngẩn ra, hắn…

Máu tươi đọng trên khóe miệng Độc Cô Bạch nhìn mà giật mình, ta vội vàng móc cái khăn lụa ra, định lau cho hắn, rồi lại cảm thấy không ổn, cho nên chỉ đành chìa ra.

Độc Cô Bạch nhận lấy khăn lụa, lại ho khan kịch liệt, máu tươi tràn ra, hóa ra là hắn ngồi ở đây nãy giờ là đang nhịn xuống dữ lắm. Ta vốn là có rất nhiều điều muốn hỏi, lúc này lại không thể nghĩ ra nữa, vội la lên: “Ngươi như vậy muốn chết sao, lên giường nằm một lát đi.”

Hắn cũng không trả lời, mở khăn lụa, phía trên có đủ loại vết bẩn rực rỡ muôn màu, ta lập tức cảm thấy ngượng quá: “Cái đó…”

“Nàng vẫn luôn mang theo nó trên người, phải không?”

Độc Cô Bạch không nhìn lên, nhưng nụ cười tràn ra từ mắt hắn đến tận đuôi lông mày. Ta trả lời theo bản năng: “Ừ.”

Hắn quay đầu lại, ánh nhìn trong mắt cùng màu máu đỏ tươi trên khóe miệng, kết hợp với nhau lại trở thành mỹ lệ không chịu nổi.

“Vậy thì tốt rồi.” Hắn ôn hòa nói.

Tim ta đột nhiên nhảy thót, đây là cái tình huống gì thế này, chẳng lẽ Độc Cô Bạch thật lòng yêu thích ta? Chuyện này căn bản không thể, nam nhân có đầu óc bình thường không thể không nhìn tới mỹ nhân Tiểu Hồng mới đúng chứ?

Chẳng lẽ hắn bị Tiêu Thái hậu đầu độc đến mức u mê rồi, nói không chừng đầu óc cũng có vấn đề.

Cả người ta chấn động, đột nhiên nghĩ tới, sở dĩ Độc Cô Bạch bệnh nặng như vậy, là do mẫu thân ruột thịt của hắn làm hại.

Nhưng Độc Cô Bạch, hắn có biết hay không?

Cảm xúc trong lòng ta rất là phức tạp, cho nên vội vàng trở về phòng, một đêm này Độc Cô Bạch ngủ ở thư phòng, ta chán cái giường quá nhỏ của Tiểu Hồng, vui vẻ chiếm đoạt giường của Độc Cô Bạch, ngủ đến mức tay chân chèo queo.

Qua nửa tháng, Độc Cô Bạch cuối cùng cũng hết nôn ra máu, ta dần dần quen với tiếng ho khan và sự dịu dàng của hắn. Chỉ muốn tự nói với mình, hắn là cố ý hắn là cố ý, hắn và Tiểu Hồng cùng nhau gạt ta, giữa chúng ta chẳng hề có gì cả.

Nhưng mỗi ngày ta ở trước mặt Độc Cô Bạch chọc tức Tiểu Hồng, phản ứng của Tiểu Hồng cũng không giống như là đang làm bộ, mà đây cũng là thú vui lớn nhất của ta từ khi tới nơi này, nhưng mà vẫn phải đề phòng Tiểu Hồng lên cơn giận dữ mà ra tay sát hại ta, võ công của nàng cao hơn nhiều so với ta mà. Nhưng mà khi ở trước mặt Độc Cô Bạch, nàng vẫn ra vẻ hết lòng tuân thủ lời hứa không dám đụng đến ta, màn trình diễn này của bọn họ thật đúng là quá nhàm chán. Ta dựa vào cây cột ở hành lang, lông mày nhíu lại sắp dính cả vào nhau, mà cũng nói, lâu rồi không có tán dóc với các vị độc giả, hmm, mọi người gần đây thế nào…

“Tiểu… Kỷ…”

Một cái bóng nhìn như một con chim công hoa hoa lệ lệ bay tới, hẳn là Niệm Vãn. Tâm trạng ta vui mừng, lại đột nhiên nhớ ra thân phận bây giờ của mình là Hoàng tử phi, cũng không thể làm trò với y được, nếu không bọn hạ nhân nhìn thấy lại có chuyện để rêu rao. Cho nên ta hơi nghiêng người một cái, Niệm Vãn lập tức lao thẳng đến ôm cột, tạo dáng rất là kỳ lạ.

Niệm Vãn bẹt miệng, vuốt vuốt quai hàm bị đụng đau, oán giận nói: “Ngươi không biết người ta chờ đợi tới mức nào, quay về rồi cũng không đi tìm ta…”

Ta nhìn y “Xuỵt” một tiếng, lén lén lút lút dáo dác nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lôi y vào một bụi cỏ.

Phía sau hòn núi giả có một cái hang động nhỏ, nhưng cũng đủ chứa được năm sáu người, ngày hôm qua ta vừa phát hiện ra cái chỗ này. Ta bắt đầu khoa tay múa chân kể lại chuyện ta trở thành Quận chúa như thế nào cho y nghe, chỉ không nhắc tới Dạ Kiếm Ly, Niệm Vãn lúc đầu kinh ngạc, sau đó ngậm miệng không nói gì. Ta cảm thấy y trầm mặc một cách kỳ lạ, cho nên đẩy đẩy y: “Làm sao vậy?”

Niệm Vãn mấp máy môi, lúc ngẩng đầu lên đã lệ rơi đầy mặt, ta đột nhiên chợt nhận ra, y tuyệt đối không thèm quan tâm ta làm thế nào biến thành Quận chúa Tây Trạch, y không muốn nghe những thứ này.

“Cái người cứu ngươi từ trong phủ tướng quân…” Y nhẹ nhàng hỏi: “Dùng binh khí gì?”

Ta biết tránh không nổi, đành trực tiếp thừa nhận: “Hắn là Dạ Kiếm Ly.”

Niệm Vãn lại không hề kinh ngạc, chỉ cười: “Thì ra là hắn lại theo ngươi đi Tây Trạch.”

“Có lẽ hắn có chuyện gì cần phải đi thôi…” Ta nói: “Niệm Vãn…”

“Như vậy cũng tốt.” Y cắt ngang lời ta: “Dù sao cũng không có ở chung với cái ả Tiêu Linh kia…”

Trong lòng ta đột nhiên có chút áy náy, mấy ngày nay, ta sớm đã quên béng mất Niệm Vãn, nếu như Niệm Vãn biết ta đã hôn Dạ Kiếm Ly, không biết y có trực tiếp làm thịt ta hay không…

Lòng ta đờ đẫn, nói sang chuyện khác: “Nhược Cửu đâu?”

Niệm Vãn bất an nhìn ta nói: “Thành phu nhân thứ hai mươi mốt rồi.”

Lòng ta vui mừng: “Phu nhân thứ hai mươi mốt? Vậy hai mươi đâu?”

“Hai mươi?” Niệm Vãn lặp lại, đột nhiên vẻ mặt mất hứng: “Ngươi rốt cuộc có mở cái túi gấm của ta ra nhìn hay không a?”

Cái gì mà túi gấm… Suy nghĩ của ta bay trở về chương thứ ba mươi hai: Niệm Vãn đưa cho ta một cái túi gấm, dặn ta đến lúc bị đẩy vào đường cùng thì mở ra. Cái túi gấm đó, lúc mà ta rớt xuống biển, không biết đã biến đi đâu mất rồi.

Ta khờ người: “Chẳng, chẳng lẽ…”

“Ừ.” Niệm Vãn cười thần bí: “Là chiếu thư sắc phong ngươi làm Nhị Thập phu nhân.”

Ngươi… Cái này mà cũng coi là cẩm nang diệu kế gì a.

Nhưng mà, nếu lúc Tư Mã Đồng Lạc bức bách ta, ta lấy cái này ra nói cho nàng ta biết ta đã gả cho Tam hoàng tử, nói không chừng chuyện có thể thay đổi theo hướng khác.

A a a a a a a, ta là đứa ngu ngốc!

Niệm Vãn nhìn mặt ta như đưa đám, vuốt vuốt tóc trấn an ta: “Tiểu Kỷ cũng không cần khổ sở như vậy, dù sao hiện nay ngươi đã gả cho nhị ca…”

Ta ai oán nhìn hắn, thật ra thì có thể không cần phải gả mà. Đột nhiên lại cảm thấy ý tứ trong lời nói của Niệm Vãn là “Cũng may là ngươi đã gả cho nhị ca, không cách nào thông đồng với Dạ Kiếm Ly nữa!”, ta vừa buồn cười, dù cho ta không lấy chồng, cũng không có cơ hội nào với hắn mà.

Niệm Vãn cười nói: “Qua nhiều chuyện như vậy, Hoắc tiên sinh muốn gặp ngươi, bây giờ có đi được không?”

Ta gật đầu, theo sau hắn chui ra hòn núi giả. Sau đó…

Từ khi nào mà có rất nhiều người vây quanh nơi này vậy???

Rất nhiều kẻ hạ nhân núp ở góc, Tiểu Hồng đứng bên cạnh vườn hoa cười lạnh: “Đường đường là Hoàng tử phi tương lai, thế mà lại cùng Tam hoàng tử…”

Niệm Vãn hai mắt sáng rỡ chẳng có tiền đồ, nhìn Tiểu Hồng cười nói: “Nàng là mỹ nhân ở bữa đại tiệc mừng sinh thần của mẫu hậu?”

Ta đi ra phía trước, Tiểu Hồng theo bản năng lui về phía sau một bước, ta cười lạnh nói: “Ta muốn đi với ai thì đi với người đó, ngươi chỉ là một con nô tỳ, ngay cả con chó cũng không bằng, ai cho phép ngươi lắm mồm ở đây?!”

Tiểu Hồng cứng họng, giận dữ không ít. Ta ép thêm một bước: “Đào Nhi!”

Đào Nhi đi ra từ trong góc, cúi đầu thấp hết mức có thể: “Quận chúa.”

“Vả miệng cho ta.” Ta nói nhỏ.

Đào Nhi kinh hoàng ngẩng đầu: “Cái này…”

“Ngươi có nghe không?”

Đôi môi Đào Nhi run run, đột nhiên quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu: “Xin Quận chúa tha cho Nguyệt cô nương, người phạt Đào Nhi đánh Đào Nhi thế nào cũng được, Nguyệt cô nương có ơn với nô tỳ, nô tỳ thật sự…”

Niệm Vãn nhíu mày: “Tiểu… Quận chúa, thôi bỏ qua đi.”

Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nhìn tình hình này, ta hẳn là đã biến thành nữ phụ tội ác tày trời trong tiểu thuyết.

Bọn hạ nhân xung quanh vẫn không nhúc nhích, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta. Đột nhiên một lão già quỳ xuống, ta nhận ra lão, là quản gia nơi này.

“Quận chúa.” Lão lạy một cái, nói: “Nguyệt cô nương chỉ là tính tình ngay thẳng một chút, nhưng nàng không cố ý mạo phạm, xin Quận chúa tha tội.”

Quả nhiên là đóng vai thánh nữ thu mua lòng người, coi như ta cũng hiểu rõ nàng, thật ra thì khi mới vừa tới đây ta đã cảm giác được, bọn hạ nhân nơi này đơn giản trung hậu, không xảo trá giống như trong cung, suốt ngày tranh đấu giẫm đạp lên nhau, nhưng mà ngay cả khi bọn họ như vậy, thì bọn họ vẫn cho là Tiểu Hồng là người tốt, ta mới là kẻ ác.

“Ngươi cũng muốn làm phản sao, ai cho phép ngươi nói chuyện?” Ta hừ lạnh, ác thì phải ác tới cùng: “Được, không ai đánh, tự ta ra tay.”

Ta bước lên hai bước, Tiểu Hồng nhìn ta khiêu khích, bọn hạ nhân đang núp chung quanh đột nhiên cũng tiến lên, cùng nhau quỳ xuống theo Đào Nhi và lão quản gia, cùng kêu lên: “Xin Quận chúa tha tội.”

Niệm Vãn đi ra phía trước, nhẹ nhàng phật tay qua gò má Tiểu Hồng, quay đầu lại cười giả lả: “Aiz nha, ta giúp ngươi đánh rồi đó, như vậy được chưa?”

Trong lòng ta đau xót, Niệm Vãn à, nếu ta nói cho ngươi biết, nàng chính là kẻ hại ta nằm hai tháng ở Tĩnh Tâm Điện, không biết ngươi có còn làm như thế hay không. Ta cười lên ha hả, cười đến mức khóe mắt cũng ướt nhòa.

“Bỏ đi.” Ta phất tay áo rời đi.

Độc Cô Bạch lúc này hẳn là đang ở thư phòng, hừ, ngươi biết tố cáo, bộ ta thì không hả?

Hết chương 62.

Ta nổi giận đùng đùng, một đạp đá văng cửa thư phòng, Độc Cô Bạch đang luyện viết chữ, tay hắn khẽ run lên, một chữ “Hòa” tuyệt đẹp lập tức nguệch ngoạc một đường.

Ta một phát cướp lấy bút lông của hắn, quát lên: “Ngươi quản giáo hạ nhân trong phủ như thế nào, tội phạm thượng thì xử ra sao?!”

Độc Cô Bạch nhất thời không kịp hiểu chuyện gì: “Tội phạm thượng?”

“Đúng vậy, chính là Nguyệt Nhi.” Ta ngẩng đầu lên: “Ta muốn vả miệng nàng.”

“Quận chúa và Tam hoàng tử lén lút núp trong hòn núi giả…” Lão quản gia đột nhiên xuất hiện ở trước cửa hành lễ nói: “Lão nô cho rằng, Nguyệt cô nương không có nói sai.”

A a, quản gia ngươi là lão hồ đồ, tuy chẳng phải là kẻ ác nhưng chính là người thích xen vào phá rối chuyện nhà người ta.

Bỗng giọng nói của Niệm Vãn truyền tới từ phía ngoài: “Aiz nha, nhị ca đừng có hiểu lầm, sự thanh bạch giữa ta và nhị tẩu, trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn được nữa.”

Y cười hì hì dựa vào cánh cửa, ánh sáng hoa lệ bắn ra bốn phía, cùng với Độc Cô Bạch thanh tú tao nhã quả là một bức tranh đẹp.

Độc Cô Bạch cong khóe miệng, nói nhỏ: “Ta tự nhiên sẽ hiểu.”

Hắn không có tức giận, nhưng nụ cười kia cũng không hề hiền hòa, hiển nhiên là có chút mất hứng. Trong lòng ta quýnh lên, bật thốt: “Ngươi không tin ta?!”

Độc Cô Bạch còn chưa kịp nói gì, Tiểu Hồng đã bước vào cửa, thái độ lớn lối như thể nàng ta mới chính là Quận chúa.

“Tham kiến điện hạ.” Nàng hành lễ với Độc Cô Bạch và Niệm Vãn, sau đó quét mắt nhìn ta một cái: “Cho dù là Quận chúa, hành vi thông gian như vậy cũng là tội không thể tha thứ…”

Ta đã không thể nhịn được nữa, giương bàn tay lên hướng về phía nàng.

“Hòa Nhan!”

Tay ta dừng giữa không trung, Độc Cô Bạch không cho phép ta đánh, như vậy thì ta thật sự không thể đánh. Nơi này là phủ của hắn, hắn mới là lớn nhất.

Độc Cô Bạch đứng lên cười ôn hòa: “Nguyệt Nhi chỉ là quá khắt khe, nhưng nàng ấy tốt xấu gì cũng đi theo ta lâu như vậy, xử phạt có thể nương tay một chút, có thể… không đánh hay không?”

Á à, đánh thì ngươi đau lòng chứ gì, ta khó chịu bĩu môi, đột nhiên liếc thấy cây bút lông trên tay, tức giận nhưng lại cười: “Không đánh? Chỉ cần không đánh thì thế nào cũng được sao?”

Độc Cô Bạch gật đầu, ta lập tức nở nụ cười quỷ dị, Tiểu Hồng đương nhiên là quá quen thuộc với cái kiểu cười này của ta, vội vàng lui về phía sau hai bước.

“Tam điện hạ, xin ngài giúp ta giữ tay nàng.”

“A, được thôi.” Niệm Vãn cười khoái chí như một đứa trẻ, miễn là có náo nhiệt là chơi vui rồi.

Tiểu Hồng nhìn ta chằm chằm, ta cũng nhìn nàng chằm chằm, sau đó, một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, hết sức tỉ mỉ… vẽ trên mặt nàng một con rùa nhỏ.

Con rùa nhỏ này có đầy đủ mắt mũi miệng, vừa có thần thái lại rất sống động, rất có phong cách giống như khi Vi Tiểu Bảo vẽ rùa đen.

Tiểu Hồng hét lên một tiếng thê lương, lòng ta vui vẻ rạo rực cười nói: “Còn nữa… Ba ngày, không cho phép rửa.”

Mọi người trong phòng toàn bộ ngây ngốc, Niệm Vãn đột nhiên phá ra cười như điên, Độc Cô Bạch cũng nhịn không được cười, chỉ có Tiểu Hồng tàn bạo nhìn ta chằm chằm, hai hàng nước mắt rơi xuống, làm cho con rùa nhỏ lại có thêm hai đường hoa văn thật cá tính. Mỹ nữ thì sĩ diện cũng như nhau cả thôi, huống chi là đang ở trước mặt người mình yêu mến, lần này khẳng định còn ác hơn nhiều so với một cái tát, ta sảng khoái đến mức không thèm để ý đến ánh mắt căm giận bất bình của bọn hạ nhân, gọi Đào Nhi rồi ung dung rời đi.

Dọc theo đường đi không có ai dám nói chuyện, ta liếc nhìn qua khóe mắt, khuôn mặt nhỏ của Đào Nhi đỏ bừng, hiển nhiên là nén giận trong lòng, ta lười giải thích với nàng, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng trấn an: “Dù sao ta cũng không có đánh nàng ta, ngươi tức cái gì.”

Đào Nhi nao núng một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không dám.”

Ta buồn bực: “Nguyệt cô nương tốt như vậy sao hả?”

“Tốt, ngoại trừ Nhị điện hạ ra, Nguyệt cô nương là người xinh đẹp nhất trong mắt Đào Nhi…” Nói đến Tiểu Hồng, Đào Nhi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nàng chẳng những xinh đẹp mà còn thiện lương, đưa ngân lượng cho mẹ Đào Nhi chữa bệnh… Điện hạ cũng rất thích nàng, ở trong Bạch phủ này, ai cũng nghĩ nàng sẽ là hoàng… Ách…”

Đào Nhi đột nhiên không nói nữa, ta khẽ mỉm cười: “Nghĩ nàng là cái gì? Hoàng tử phi?”

Thấy Đào Nhi há mồm muốn giải thích, ta khoát tay áo: “Không sao cả, ta biết các ngươi đều chán ghét ta căm hận ta, chán ghét ta đoạt đi vị trí của Nguyệt cô nương của các ngươi, căm hận ta hại điện hạ các ngươi nôn ra máu…”

Đào Nhi xoắn ống tay áo: “Nô tỳ…”

“Đừng nói nữa, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi nhất định phải trả lời thành thật.”

“Dạ.”

“Nguyệt cô nương tới đây từ lúc nào?”

“Dạ, là đầu năm.”

Lòng ta chấn động, đó là trước khi nàng ám sát ta, nói cách khác, nàng và Độc Cô Bạch đã sớm quen biết.

“Nàng ta sao lại thích điện hạ các ngươi?”

“Cái này Đào Nhi không biết, Nguyệt cô nương từ trước đến nay đều đối xử với điện hạ rất tốt… Đối xử với bọn hạ nhân cũng…”

“Vậy điện hạ các ngươi đối với nàng ta thì sao?” Ta bật thốt lên, lại đột nhiên cảm thấy cái câu hỏi này hơi là lạ, ta điên rồi sao, sao tự dưng lại hỏi điều này.

Đào Nhi chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Điện hạ… ở cùng với Nguyệt cô nương rất tốt, nhưng… Nhưng điện hạ ở chung với ai cũng đều như vậy, trên mặt luôn tươi cười, hạ nhân trong phủ thường nói, không biết tu luyện phúc khí mấy đời mới gặp được chủ nhân tốt như vậy…”

“À.” Ta như có điều ngẫm nghĩ.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Đây là lần đầu tiên Đào Nhi thấy điện hạ tức giận…”

“Dĩ nhiên a, ta muốn đánh Nguyệt Nhi thân ái của hắn, hắn dĩ nhiên tức giận…”

“Không phải, là lúc nghe thấy Quận chúa và Tam điện hạ ở cùng nhau trong hòn núi giả…”

Ách, có lẽ là dù cho một nam nhân có tính tình tốt đến mức nào, thì vẫn phải có tôn nghiêm a, cho dù không thích, cũng không cho phép vị hôn thê của mình mập mờ lén lút với nam nhân khác.

Ta bĩu môi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc nghe thấy Niệm Vãn đang tìm ta, thật ra thì ta không muốn gặp y cho lắm, bởi vì nhìn mặt y, rất giống một người.

Người đó, không phải là không gặp thì sẽ không nhớ, nhưng mà nhìn thấy thì sẽ suy nghĩ, rồi lại sinh ra đau lòng.

* * *

Ta cùng với Độc Cô Bạch dùng bữa tối trong phòng, từ sau ngày đó, ta cũng không dám gắp đồ ăn cho hắn nữa, mà người trong nhà bếp hiển nhiên cực kỳ phẫn hận đối với ta, nửa tháng nay tất cả các món ăn đều lạt lẽo như là nước luộc cua, rõ ràng là muốn dùng thức ăn để đánh bại ta, nhưng mà công cuộc cách mạng há có thể để cho cái miệng tham ăn phá hủy chỉ trong chốc lát, ta nghĩ đến chuyện tố cáo với Độc Cô Bạch, đáng tiếc hắn cực kỳ thích thức ăn chay, tám phần là do từ nhỏ đến lớn không được ăn bao nhiêu miếng thịt.

Ánh mắt của ta lập tức trở nên thông cảm với hắn, không cần biết hắn có biết ai là người hãm hại hắn hay không, nhưng nếu không được ăn thịt, đó thật đúng là… Bi thảm.

Nhận thấy ánh mắt của ta, khóe miệng Độc Cô Bạch khẽ cong, thản nhiên nói: “Món ăn này không hợp khẩu vị sao?”

Ta lo nhìn hắn đến mức quên trả lời, thật ra thì hắn rất hay cười, bất kể chuyện tốt chuyện xấu gì, trước hết đều là một nụ cười hiện lên trên mặt, nhàn nhạt, nhẹ nhàng tươi mát, như ngọn gió xuân.

Chỉ là chẳng biết tại sao, ta càng ngày càng cảm thấy, nụ cười của hắn càng giống như là một loại thói quen phản xạ.

Chứ hắn, không phải là thật lòng muốn cười.

“Hòa Nhan?” Hắn nhẹ nhàng gọi.

“A? Ách, không có gì, rất ngon miệng, ngươi ăn đi ta còn có việc phải đi trước…” Ta vừa đặt một chân ra ngoài cửa, đột nhiên chợt nhận ra, món ăn đó tuyệt đối không ngon miệng a a a.

Địch ý của ta đối với Độc Cô Bạch, dường như càng ngày càng ít.

Khi hắn chớp mắt nhẹ nhàng nhìn ta, ta liền tự động quên mất, hắn cùng với Tiểu Hồng là đồng bọn.

Đây thật sự không phải là điềm tốt.

Đêm nay làm cái quái gì mà không thể ngủ ngon được.

Tám phần là do đói, hoặc là do toàn phải ăn đồ ăn chay rau rác cây cỏ. Ta trằn trọc trở mình trên giường, nhưng trong lòng cũng biết rất rõ, ta đang kiềm nén sự sợ hãi của mình.

Ta rõ ràng không phải là kẻ ác.

Kẻ mới thật sự là kẻ ác thì lại được mọi người xem là người tốt.

Vừa nghĩ như vậy lại càng thêm tức giận, cho nên lúc rạng sáng, ngày còn mới vừa tờ mờ sáng, ta đã ngồi dậy.

Hạ nhân trong phòng chứa củi nhìn thấy ta, sợ đến mức quần áo còn chưa kịp mặc vội vàng quỳ rạp xuống: “Quận chúa tha mạng, Quận chúa tha mạng.”

Ta dở khóc dở cười, chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ ta kinh khủng đến như vậy sao. Đành đùa dai hù dọa một tên: “Muốn được tha mạng? Được, ngươi có thang không?”

“Có… Nhưng mà…”

“Lấy ra đây.” Ta vẻ mặt xấu xa, nói: “Mang đến nhà bếp cho ta.”

Ta trộm từ trong nhà bếp… Ách, lấy từ trong nhà bếp một cái nồi lớn, một cái muỗng sắt, một cái phễu lọc dầu cũng thuộc cỡ lớn. Sau đó dặn người ở dưới đỡ lấy cái thang, ta cẩn thận bò lên trên nóc nhà bếp, gạch ngói có chút lỏng lẻo. Người ở bên dưới kỳ quái nhìn ta, không rõ ta muốn làm cái gì.

A, có chút choáng váng, ta nhắm mắt lại không nhìn xuống dưới, nhấc cái nồi lên, hướng về phía cái phễu, dùng cái muỗng lớn mãnh liệt gõ một cái, lập tức tiếng ong ong vang vọng bao phủ cả khuôn viên Bạch phủ, thậm chí ta còn nghe được tiếng bọn hạ nhân hít vào một hơi.

Đây chính điều ta muốn, ta hăng say gõ mấy cái, lúc này đã nghe được tiếng người ta chửi rủa, đã có người chụp quần áo vào rồi nhô đầu ra xem chuyện gì.

Ta một bên vừa gõ, một bên vừa gào lên hát: “A… Hò… Mặt trời vừa lên ta liền ca hát… Hò… Này la la này… Hát xong một bài ta còn hát tiếp… Hò… Này la la này… Ai tới khuyên ta ta hát cho đến chết lỗ tai ngươi… Hò”

Cảnh tượng cụ thể thế nào xin quý vị tham khảo cảnh tượng Lý Liên Kiệt và Lôi Lão Hổ sáng sớm có cảm hứng ca hát trong bộ phim Phương Thế Ngọc*.

(*hahaha mời mọi người xuống phần Chú thích xem)

Cho nên, hiệu quả cực kỳ kinh người, bọn hạ nhân quần áo xốc xếch tụ lại càng nhiều, ánh mắt nhìn ta đều là vẻ hoảng sợ, ngay cả lão quản gia cũng bị ép đến phải chui ra ngoài.

“Quận chúa… Sao người lại hát lúc này a…” Lão bịt lỗ tai rên rỉ.

Ta cũng chẳng coi ai ra gì, ngồi hát hồi lâu, mãi cho đến khi có người sắc mặt tái nhợt, gần như muốn té xỉu. Độc Cô Bạch cũng bị đánh thức, mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút xanh xao, người vịn hắn đi chính là Tiểu Hồng trên mặt có con rùa nhỏ. Tâm trạng ta khó chịu, rốt cục im không hát nữa.

“Các ngươi không phải là không phục ta sao?” Ta giơ cái phễu lên, quát: “Bắt đầu từ hôm nay, người nào còn dám không phục, lão nương ta leo lên nóc nhà hắn hát, một ngày hát ba lần, hát đến khi các ngươi phục mới thôi!”

Hết chương 63.

————————————–

Chú thích:

Bọn hạ nhân tất cả đều đần mặt, ta hết sức hài lòng với kết quả này, đôi khi, làm người phải có tinh thần vô liêm sỉ không biết nhục, thì mới có thể bước tới thành công.

(Tiu Ú: à à vâng… *đần mặt – ing*)

Vẻ mặt Độc Cô Bạch rất khiếp sợ, hẳn là không ngờ Quận chúa như ta đây cũng biết nhảy lên nóc nhà. Tiểu Hồng vẫn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ân cần, hiển nhiên là rất quý trọng cơ hội duy nhất có thể đụng chạm Độc Cô Bạch. Hmm, đừng có cao hứng vội, lão nương mà bước xuống tới nơi là ngươi đừng hòng còn cơ hội nữa.

Ta cất cái phễu, xoay người lại muốn bò xuống, ai mà ngờ bước hụt một cái, cả người mất thăng bằng lao thẳng xuống đất. Làm người quả nhiên là không thể đắc ý quá mức a a a a a…

Cao như thế này, sợ rằng không chết thì cũng thành tàn phế…

Trong khoảnh khắc long trời lở đất đó, ta nhìn thấy Độc Cô Bạch khẩn trương xông lại muốn đỡ lấy ta, sau đó Tiểu Hồng với vẻ mặt bi thảm đẩy hắn ra, không cần biết mình sẽ phải chịu cái hậu quả to lớn thế nào.

A… Bịch!

Bịch… A! [@sieunhanu.wordpress.com]a4f87e8416d3541

Hai tiếng kêu thảm thiết thay nhau phun ra từ trong miệng ta và Tiểu Hồng, cái mông của ta đau nhói, phủi phủi xoa xoa mông bò dậy, ngoại trừ chuyện tư thế không lịch sự cho lắm, còn lại cơ thể không bị hề hấn gì. Độc Cô Bạch bay mất vẻ bình tĩnh thường ngày, xông tới nắm lấy tay ta: “Hòa Nhan, Hòa Nhan, nàng… Té có bị thương ở đâu không?”

“A?” Trong lúc đó ta vẫn còn không rõ lắm tình trạng của bản thân: “Hình như không có.”

Sau khi Độc Cô Bạch xác định ta không sao, lại kinh ngạc nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng. Thanh âm thật trầm, thật dễ nghe. Trên mặt ta nong nóng, quả nhiên là… Mất mặt quá a.

Tiểu Hồng nằm bẹp dưới thân ta phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mảnh khảnh gục trên mặt đất khiến người ta vô cùng thương tiếc, nhưng tất cả bọn hạ nhân vẫn còn đang ngơ ngác nhìn ta, không ai chú ý đến Tiểu Hồng. Mãi cho đến khi cái nồi sắt lớn trên nóc nhà bởi vì tác động của trọng lực tạo ra chuyển động rơi tự do xuống mặt đất, khiến cho Tiểu Hồng một lần nữa kêu lên thảm thiết, rốt cục mới làm mọi người tỉnh ra.

“A, mau mời đại phu!” Vẫn là lão quản gia phản ứng đầu tiên: “Nguyệt cô nương bị thương không nhẹ đâu.”

Thế cho nên khi đại phu tới, bởi vì hết sức mất mặt, ta len lén chuồn mất. Sau đó nghe nói rằng cái nồi sắt kia chỉ đập lên mắt cá chân của Tiểu Hồng gây ra vết bầm nhẹ, còn vết nứt ở ba cái xương sườn trên ngực thì chính xác là do ta ngồi lên gây ra… Trong khi ta thầm thoải mái, bọn hạ nhân rốt cục bắt đầu một mực cung kính đối với ta, ánh mắt cũng không dám dò xét khinh thường nữa, có lẽ là bọn họ sợ cái điều mà ta đã uy hiếp: Đến nóc nhà bọn họ gõ nồi ca hát cả ngày… Nhưng mà, nhìn bọn họ, hình như là sợ ta sẽ té trên nóc nhà xuống một lần nữa hơn.

Nghe nói trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Hồng không xuống giường được, quả là cơ hội tốt, ta có vô số phương án có thể giải quyết gọn nàng, đáng tiếc là xử nàng nhanh chóng như vậy thì không có đã tay. Thật ra thì từ khi vào ở nơi này, ta vẫn luôn có cơ hội giết chết nàng, nhưng cứ như vậy một kiếm kết liễu, có phải quá nhẹ tay đối với nàng hay không?

Cứ suy nghĩ như vậy cho đến khi Hoắc Thanh Phong xuất hiện, ta vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngẩn.

Hắn khựng người, vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Tham kiến Quận chúa.”

Vẻ mặt ta chợt thay đổi, sau đó cũng mỉm cười nói: “Hoắc tiên sinh.”

Lần này bọn ta cũng không thể chui vào trong núi giả nữa, Hoắc Thanh Phong là người thông minh, đương nhiên đã chuẩn bị từ trước, hắn làm rất nhiều trò trước mặt bọn hạ nhân, rồi cất giọng nói: “Từ khi chia tay buổi yến tiệc, Thái hậu nương nương vẫn rất nhớ Quận chúa, mời tiến cung một lần.”

Trong đầu ta bắt đầu quay ngược một bộ phim, thật ra thì đối với ta mà nói, Đông Lăng và Tây Trạch, ai là kẻ thống trị cũng chẳng liên quan gì cả, chỉ là Đông Lăng đang thái bình thịnh vượng, dân chúng an khang no đủ, nếu như nếu bị Tây Trạch xâm chiếm, không biết sẽ nổ ra bao nhiêu cuộc khởi nghĩa chiến tranh. Chỉ vì ham muốn của bản thân, bọn họ liền gây ra cảnh máu chảy thành sông, chỉ cần ta có thể làm được, ta tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn mọi chuyện như thế.

Ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt nữa.

Hoắc Thanh Phong chính là một người trí thức, nhìn thấu ân oán cừu hận hai đời Hoàng thất, nếu nói chuyện này cho hắn biết, hẳn là sẽ có cách giải quyết. Huống chi, một tiểu cung nữ nhanh chóng biến thành Quận chúa nước láng giềng, ta cũng không có cách nào lừa gạt được cặp mắt người khác, nhất là Hoắc Thanh Phong.

Cho nên ta gật đầu nói nhỏ: “Được.”

“Không cho phép.” [@sieunhanu.wordpress.com]e7r8werf68746fc4

Giọng nói đó nhàn nhạt, cũng chân thành đáng tin. Ta kinh ngạc quay đầu lại, Độc Cô Bạch nho nhã từ tốn xuất hiện phía sau, hắn ôn hòa nhìn Hoắc Thanh Phong, lễ phép chào: “Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Thanh Phong cũng đáp lễ: “Tham kiến Nhị điện hạ.”

Ta vừa định mở miệng nói, Độc Cô Bạch liền nhẹ nhàng cướp lời: “Ta có việc muốn tìm Quận chúa, Hoắc tiên sinh, thứ lỗi không tiếp ngài được.”

Ta trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Độc Cô Bạch đứng đắn trang nghiêm lại nói dối thong thả như thế, sau đó không giải thích nhiều liền lôi ta đi, mặc dù hắn cũng không dùng sức, nhưng ta cũng không dám giãy dụa, chỉ cảm thấy ánh mắt Hoắc Thanh Phong như mũi nhọn đâm sau lưng, hắn dõi mắt nhìn bọn ta rời đi.

Độc Cô Bạch đi quá vội vàng, thế cho nên sau khi bước vào phòng ngủ, vừa mới đóng cửa lại liền che ngực không ngừng ho khù khụ. Ta rất muốn bước tới vỗ vỗ lưng hắn, nhưng lại ép mình cứng rắn nhịn xuống.

“Tại sao không cho phép ta gặp hắn?” Ta hỏi thẳng.

Độc Cô Bạch ho thật lâu, sắc mặt có chút đỏ, hắn không nói gì, bàn tay lạnh như băng chỉ kéo tay ta, vẫn không hề buông ra.

Ta nhất thời không được tự nhiên: “Này… Này!”

Ta chưa từng gọi hắn là điện hạ, gọi thẳng tên hắn thì cũng không tốt cho lắm, Độc Cô Bạch lắc đầu, cúi đầu nói: “Sau này không được vào cung…” Giọng nói nhỏ dần lại bồi thêm một câu: “Cũng không được gặp Tam đệ.”

Hắn sợ ta thông đồng cùng Hoắc tiên sinh sao? Ta bật thốt lên: “Tại sao vậy?”

Độc Cô Bạch vỗ vỗ ngực.

“Bởi vì nàng sẽ rời khỏi ta.”

Hắn nhắm mắt lại, giống như là đang nói mớ.

Ta đờ người, theo bản năng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Hắn rốt cuộc xem ta là cái gì?

Ta đột nhiên có chút kích động, vừa có chút tức giận: “Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao? Ngươi và Tiểu Hồng hình như xem ta như là con ngốc à?”

Thấy Độc Cô Bạch không nói lời nào, ta trực tiếp nói thẳng một mạch: “Ngươi biết rõ Tây Trạch muốn như thế nào, tại sao còn hợp tác cùng bọn họ? Tại sao chỉ muốn một mình ta? Ngươi không ăn được thì cứ nói thẳng ra, im im rồi lại tự làm cho bản thân hộc máu, nghĩ rằng như vậy ta sẽ thấy đáng thương cho ngươi sao? Còn cùng Tiểu Hồng diễn cái vở kịch buồn cười đó, nghĩ rằng đối xử tốt với ta một chút thì ta sẽ bị ngươi lừa sao?” Ta càng nói càng lớn tiếng: “Độc Cô Bạch, ta dám nói cũng chẳng sợ ngươi chê cười, Kỷ Triển Nhan ta đời này còn chưa gặp được nam nhân nào tốt với ta mà không có mục đích!”

Hắn chăm chú nhìn ta, nụ cười trên khóe miệng biến mất, ánh mắt vô cùng thâm sâu.

“Không nói được gì sao?” Ta dường như bị quỷ nhập: “Ngươi và Ứng Thiên Nguyệt có quan hệ gì, ta không biết cũng không muốn biết, nhưng mà ta nói cho ngươi, Ứng Thiên Nguyệt ta nhất định phải giết, nếu như các huynh đệ của ta chẳng may mất mạng, ta cũng sẽ khiến ngươi phải chôn cùng bọn họ!”

“Được.” [@sieunhanu.wordpress.com]sf7er4f6s41f87

Ta lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, một chữ “Được” nhẹ như ảo giác, ta làm bộ như không nghe thấy.

Vẻ mặt Độc Cô Bạch khoác một tầng bóng đen, khóe miệng không còn cong lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng rất rõ ràng.

” Được. Nếu như bọn họ chết, nàng cứ việc… Chôn ta cùng đi.”

“Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì?” Ta hoài nghi.

Hắn nắm chặt năm ngón tay, móng tay tái nhợt, hung hăng cắm vào trong da thịt.

“Hai mươi năm nay, ta vốn là kẻ dư thừa.” Độc Cô Bạch lẳng lặng nói, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, đáy mắt không phản chiếu gì, trong suốt như lần đầu tiên ta gặp hắn: “Nếu nàng thích, chết thì có làm sao?”

Hắn đang diễn trò… Hắn là đang diễn trò!

Nhất định là vậy, nếu không, làm sao có thể xảy ra chuyện buồn cười như thế.

Ta không dám nhìn vẻ mặt không có nụ cười của hắn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đẩy cửa bỏ trốn ra ngoài.

Một cái bóng vội vã lao đến trước mặt ta, là một nha hoàn ta chỉ gặp qua mấy lần, hình như là ở chung với Đào Nhi.

“Thỉnh an Quận chúa.” Nàng hiển nhiên không quên cái lý do ta dạy dỗ Tiểu Hồng, kinh hoảng nói.

Ta khoát tay áo: “Chuyện gì mà vội vã như vậy?”

“Bẩm Quận chúa, Đào Nhi… Mẫu thân của Đào Nhi bệnh cũ tái phát, chỉ sợ… Chỉ sợ là không qua được.”

Là người mà Tiểu Hồng từng cứu giúp? Trong lòng ta khẽ rung động: “Mang ta đi gặp.”

Ta đi theo đuôi nha hoàn kia rẽ qua bao nhiêu góc hành lang quanh co, qua khỏi rừng trúc nhỏ là đến cửa sau.

Ở trong rừng trúc, ta đột nhiên không đi nữa, nha hoàn kia quay đầu lại nghi ngờ hỏi: “Quận chúa… A!”

“Ngươi là ai?” Ta dùng con dao nhỏ chặn trên cổ họng nàng.

“Nô tỳ… Nô tỳ chỉ là bạn của Đào Nhi a…”

“Thật sao?” [@sieunhanu.wordpress.com]er7we6163f4ds

Ta chậm rãi bước tới gần: “Ta còn mặc cung trang, làm sao mà được phép ra khỏi phủ? Ngươi từ đầu đến cuối cũng không định dẫn ta đi thay quần áo… Có lẽ là…” Ta cười lạnh: “Ngươi hoàn toàn không muốn dẫn ta ra khỏi phủ chăng?”

Hết chương 64.

————————————–

Chương sau:

“Các chủ, đã lâu không gặp?”

“Tiểu Lộ Tử a, đã lâu không gặp.”

P/s: hehe, có ai còn nhớ Tiểu Lộ Tử là gọi ai ko?

Đôi môi tỳ nữ run run, hiển nhiên hết sức sợ hãi. Ta đã không còn cái vẻ cà lơ phất phơ nữa, hiển thị rõ sát ý trong mắt.

“Nô tỳ… Nô tỳ…” Nước mắt nàng trào ra nhanh như vỡ đê, đột nhiên quỳ sụp xuống la lên: “Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!”

“Ai sai ngươi tới?” Giọng ta lạnh lẽo, không một chút thương hại.

“Nô tỳ… Nô tỳ không biết…” Nàng khóc ròng: “Người nọ chỉ nói muốn nô tỳ dẫn Quận chúa tới cửa sau… Nếu không, nếu không Đào Nhi cùng mẫu thân nàng sẽ…”

“Ngươi đừng có hòng gạt ta?” Ta đặt con dao gần sát cổ nàng, lưỡi dao sắc bén cứa lên da thịt thiếu nữ non mịn, nàng khóc đến mức co quắp người, thật sự không giống như là đang nói dối, ta lại hỏi: “Vậy người đó vóc dáng ra sao?”

“Nô tỳ cũng không biết… Chỉ nhớ rõ hắn che mặt, rất cao rất gầy… A, trên tay hắn có một vết sẹo rất dài!”

Lộ Văn Phi![@sieunhanu.wordpress.com]5a4f65we41f531

Quả nhiên là Tiểu Hồng không kềm nén được a, chỉ là bây giờ nàng ta thích Độc Cô Bạch, Lộ Văn Phi cái hạt giống si tình có lẽ còn chưa biết chuyện đó, ta đây nhất định phải nói cho hắn biết, oa ha ha.

Nhưng mà tình huống bây giờ, lão Trương Tiểu Liên bọn họ đều không ở bên cạnh ta, lại đang có người trăm phương ngàn kế muốn đưa ta vào chỗ chết, tuyệt đối không thể không chút chuẩn bị mà đi đến cái bữa tiệc Hồng Môn đó.

Cho nên, chỉ có người đó là giúp được ta.

Mặc dù ta không dám chắc, nhưng nhất định phải thử một lần.

Vừa nghĩ tới phải đối đầu với Lộ Văn Phi, sắc mặt của ta rất là dọa người. Vì muốn làm cho mình cười tự nhiên một chút, khóe miệng của ta căng hết gân ra.

Tỳ nữ nọ dẫn ta đi tới cửa sau, khoảng cách chỉ còn có mấy bước, tim ta đập binh binh.

Thường ngày cửa sau là nơi canh gác lơi lỏng, bây giờ lại không có một ai. Mặc dù đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà cảm giác biết rõ núi có hổ vẫn đi vào núi quả là rất kinh hãi.

Quả nhiên, mới vừa đặt chân ra cửa sau một bước, một tia chớp trắng lập tức đánh xuống, ta nghiêng người nhưng cũng không kịp né tránh, ai ngờ đâu đường kiếm kia không phải là hướng về phía ta! Tỳ nữ dẫn đường hét nhỏ một tiếng, lập tức ngã gục. Vết thương trên cổ ồ ồ chảy ra máu tươi, nhìn cũng biết là không sống nổi.

Ta kinh hãi, xông lên đỡ lấy thân thể của nàng: “Này! Này!”

Một người đang sống sờ sờ! Một người mới nãy còn quỳ gối trước mặt ta khóc lóc, bây giờ đã chết.

Đã chết, một từ tuyệt vọng.

Ta run rẩy đứng lên, sớm biết như thế… Sớm biết như thế… Đã không bảo nàng dẫn đường!

Một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau vụt tới đặt lên bờ vai ta, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Các chủ, đã lâu không gặp?”

Ta chậm rãi xoay người, Lộ Văn Phi mặc một bộ áo đen, mặt mũi lạnh lùng, càng tàn bạo hơn so với người trong trí nhớ của ta. Ta lấy lại bình tĩnh, đến khi ngẩng đầu đã có vẻ mặt trấn tĩnh, nở một nụ cười: “Tiểu Lộ Tử a, đã lâu không gặp.”

Hắn kéo ta lại gần, cảnh giác nhìn bốn phía. Đây là lần đầu ta ở trong lồng ngực mỹ nam mà lại cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm, lo lắng không biết người đó có ở gần đây hay không, nếu như nhìn thấy cảnh này thì ta chết chắc rồi.

“Nơi này gió lớn, mời Các chủ đến hàn xá* một phen.”

(hàn xá: ngôi nhà nhỏ xoàng xĩnh – Hmm cái này bạn Ú vẫn thường nghe trong phim kiếm hiệp, người ta vẫn nói là hàn xá, tệ xá, v.v… có ý khiêm tốn về ngôi nhà của mình, mà nếu dịch luôn thành ngôi nhà nhỏ thì nghe nó mất phong cách kiếm hiệp quá ạ… Ai có góp ý gì thì cứ nói nha!)

Đoạn đường này lại là bay tới bay lui trên nóc nhà, nếu không phải một tay Lộ Văn Phi còn đang đặt trên tử mạch của ta có thể cho ta đi gặp Diêm vương bất cứ lúc nào, thì ta đã sớm ói khắp người hắn.

Trời ạ, đã thế lại còn “bay” đến hai canh giờ! Tiếp tục như thế này, không biết người đó có tới kịp không a, trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh, lựa lúc đang bay ngang một rừng cây, ta nhỏ giọng đề nghị: “Ta, ta muốn đi tiểu.”

Lộ Văn Phi phát ra một tiếng thở kỳ quái phía sau tai ta, hư hư thực thực giống như đang cười, nhưng chuyện này không có khả năng.

Thấy hắn không ngừng lại, giọng nói của ta hơi cao lên chút xíu: “Ta còn muốn đại tiện! Này… Ta muốn lắm rồi không nhịn được?! Đã sắp… a…”

Lộ Văn Phi quả nhiên vội vàng đáp xuống, sau đó nhanh chóng đẩy ta ra, trên mặt hắn đầy vẻ chán ghét ghê tởm. Ta cười: “Đại tiện đó nha… Ngươi đi xa một chút có được không?”

Hắn không động đậy, chỉ đứng nhìn ta. Cho nên ta cũng bất động.

Qua một lúc thật lâu, hắn rốt cục xoay người sang chỗ khác, như vậy là được rồi sao? Phải câu giờ cho người đó tới a…

Lại qua một lúc thật lâu thật lâu, hắn khẽ nghiêng đầu, thấy ta vẫn ngây ngốc đứng ở đó, trong nháy mắt trên trán giật giật mấy sợi gân xanh, xông lại níu lấy cổ áo của ta, tức giận quát: “Ngươi rốt cuộc có đi…”

“Không có.” Ta cười híp mắt, nói: “Vừa bị táo bón.”

…[@sieunhanu.wordpress.com]wet7e51fe3r8t

Hắn định vươn tay cho ta một cái tát, rồi lại ép mình thu tay trở về, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Nhưng mà ta cũng không rảnh chú ý tới những thứ này, giằng co nãy giờ cũng cả nửa canh giờ, như thế chắc cũng đủ rồi.

Cho nên, ta lại tiếp tục hành trình bay tới bay lui trên nóc nhà, điều duy nhất khác với lúc nãy chính là: Ngón tay bấm trên mạch của ta, hình như dùng lực mạnh hơn một chút.

Đến nơi, Lộ Văn Phi chậm rãi thay quần áo, ta thảnh thơi ngồi ở một bên, châm chọc hỏi: “Tiểu Lộ tử a, hôm nay ngươi đã là Hải quan Tướng quân, tại sao trở về phòng ngủ của mình mà cũng phải nhảy trên nóc nhà xuống vậy, hử?”

Hắn thay một bộ triều phục của Tướng quân, ánh mắt cũng không lay động: “Các chủ không phải cũng trở thành Tây Trạch Quận chúa rồi sao? Làm việc nói chuyện, vẫn không có khuôn phép không có quy tắc như vậy, mồm mép không nhịn được.”

“Ta vẫn luôn nhân hòa dễ gần như thế.” Ta cười, có cảm giác dường như chúng ta vẫn còn ở trong thôn, hắn đang cùng Diệp Vô Trần lao tâm lao lực suy nghĩ kế đối địch, còn ta thì cực kỳ ăn không ngồi rồi ở bên cạnh ăn nho, sung sướng không còn gì để nói.

Nhưng mà, thời gian đã thay đổi, cảnh vật cũng thay đổi, người vẫn còn là người, nhưng chúng ta, cũng không quay lại như lúc đó được.

Trong mắt ta dâng lên sát khí, chỉ cảm thấy khi hắn quay lưng về phía ta, có trăm phương nghìn cách có thể xử lý gọn hắn. Không biết kiểu chết nào là chậm nhất khổ sở nhất đây ta?

“Nếu không phải là Tiểu Hồng nói, ta thật sự không thể tin được ngươi lại chạy đến Tây Trạch, còn lên làm Quận chúa.”

Ta quay đầu đi, trong bụng nhanh chóng suy nghĩ, hắn vẫn gọi là Tiểu Hồng, không phải là Nguyệt Nhi sao?

“Ta thấy rất kỳ lạ nha, tại sao ngươi lại thả rông cho cô gái mà mình ái mộ hết lòng, để nàng cả ngày ở bên cạnh một nam nhân khác.” Ta cố ý nói.

“Bởi vì nàng ấy muốn như vậy.”

Giọng nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ băn khoăn nào.

“Tình cảm không tốt cũng không nên cưỡng cầu… Cho nên…” Ta treo đầu dê bán thịt chó, nhanh chóng đổi đề tài: “Không nên lợi dụng Đào Nhi, chuyện này không có liên can đến nàng…”

“Lợi dụng?” Một bên lông mày anh tuấn của hắn nhướn lên: “Nàng ta cam tâm tình nguyện làm con tin, bởi vì Tiểu Hồng đã cứu mạng mẫu thân nàng.”

Ta ngẩn ra, trong lòng trống trải, không nói được đó là cảm giác gì.

Hẳn là đã quen bị phản bội chăng.[@sieunhanu.wordpress.com]et8e7t6416f516

“Thật là ngu ngốc, nàng ta không biết suy nghĩ, vì sao mẫu thân nàng vẫn đang khỏe mạnh, Tiểu Hồng vừa tới liền bị bệnh, lại nhân lúc đó tốt bụng cứu mạng mẹ con nàng ta?” Hắn giễu cợt: “Bởi vì trước đó Tiểu Hồng đã hạ độc thôi.”

Lý trí của ta trong nháy mắt bị nhấn chìm.

“Các ngươi không nên ác độc quá mức, xem tất cả mọi người là kẻ ngu sao?!” Ta xông tới túm lấy cổ áo của hắn, nước bọt phun như mưa đầy đầu hắn: “Trả Đào Nhi lại cho ta!”

Nụ cười ngụy trang đã sớm mất tăm mất tích, toàn thân ta phừng phừng ngọn lửa tức giận và căm hận.

“Trả lại cho ngươi? Nàng ta hình như cũng không phải là của ngươi.” Hắn hài hước cười lên, lại đột nhiên kinh ngạc trừng to mắt. Đó là bởi vì ta len lén khởi động cơ quan ám khí, bao nhiêu ngân châm toàn bộ đều bay đến ghim vào người hắn.

“Cảm thấy trêu ta rất vui sao?” Ta từ trên cao nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất: “Cảm thấy ta giống như con chuột nhắt không biết gì sao, rất dễ giết chết sao? Lộ Văn Phi a, ngươi có biết sai lầm lớn nhất của Tiểu Hồng là cái gì không? Chính là hôm đó ở trong rừng không một đao giết chết ta, còn sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là hôm nay lúc bắt được ta cũng không một kiếm làm thịt ta!”

Môi hắn lộ ra màu độc xanh tím: “Ngươi… Quả nhiên…”

“Ta là con chuột nhắt, ta nhát gan mà vô dụng.” Ta nhìn hắn, giống như là đang nhìn một con kiến hôi: “Nhưng ngươi đừng quên, con chuột nhắt này từng giây từng phút đều muốn bò lên thân thể của ngươi, cắn đứt cổ họng của ngươi!”

Ta tức giận nói, trong lòng điên cuồng xao động, đại thù đã báo được một nửa, chẳng lẽ dễ dàng như vậy sao? Nhưng hắn rõ ràng là đã trúng mấy cây độc châm, hẳn là không sai.

Phía sau đột nhiên có cơn gió thổi qua, ta mạnh mẽ quay đầu lại, xuất hiện hai nam tử dẫn theo một thiếu nữ, chính là Đào Nhi. Ánh mắt nàng trống rỗng, nhìn thẳng ta. Người đang lôi kéo nàng nhìn thấy Lộ Văn Phi té trên mặt đất, liền một dao đập vào khúc xương trên lưng ta, lập tức đau nhức truyền khắp toàn thân, trong đầu một mảnh đen tối, ta cố gắng chống đỡ, đá chân lên, ám khí Lăng Không Câu trên chân trong nháy mắt đá nát lồng ngực của hắn, máu tươi phun ra, Đào Nhi sợ đến mức thét chói tai.

Thật ra thì ta đây chỉ biết đánh đấm mấy chiêu khó coi, chẳng qua là do ám khí lợi hại, lại thêm sau lưng bị đánh trúng chỗ đau nên phát khùng. Ánh mắt của ta buông lỏng, nhưng dường như xuất hiện ảo giác: Hắc khí trên mặt Lộ Văn Phi, đang chậm rãi tan mất? Hắn đứng lên!

“Ngươi vẫn giống như trước kia.” Hắn nhẹ nhàng bước đến gần: “Tất cả vì những chuyện liều mạng nhàm chán… Một Đào Nhi mà thôi, mạng của nàng ta có quý bằng mạng của ngươi sao? Lừa gạt bọn tỳ nữ của ngươi, ta sớm đã đặt gian tế nằm vùng trong Bạch phủ, ai vô dụng thì giết, ngươi đã đoán ra nàng, cần gì phải bao che cho nàng nữa.”

“Các chủ.” Nam tử đang giữ Đào Nhi kính cẩn nói: “Nha đầu này ở bên ngoài nghe lén, xử trí như thế nào?”

Các chủ? Trong khoảnh khắc đó, ta cơ hồ tưởng rằng hắn đang gọi ta.

“Nếu Quận chúa đã muốn…” Lộ Văn Phi giễu cợt: “Vậy thì đem nàng ta trả lại cho Quận chúa thôi. Các ngươi lui ra đi.”

Hai người đẩy cửa đi ra. Ta nhìn chằm chằm Lộ Văn Phi, rốt cục chịu không nổi đau đớn, vịn vách tường chậm rãi ngồi bệt xuống.

“Sao vậy? Nghe thấy hai chữ Các chủ, kinh ngạc à?” Hắn châm chọc: “Thật thú vị, không phải sao? Các chủ thật đang ở chỗ này, nhưng bọn họ lại không biết.”

“Không cần nhìn ta như vậy, người muốn giết ngươi chính là Tiểu Hồng, không phải là ta, ngươi đối với ta vẫn còn có giá trị lợi dụng, ta sẽ không giết ngươi, nói cho ngươi biết cũng không sao.”

Ta đau đến mức cả người run rẩy.[@sieunhanu.wordpress.com]ete847t6e51fg

“Ngươi muốn biết làm sao ta trúng độc mà không chết? Rất đơn giản, bởi vì ta giải được Phá Thiên Ấn, tập được võ công đệ nhất thiên hạ, sau đó chuyển giao nó cho Tư Mã Tướng quân. Bây giờ ta trăm độc bất xâm, cũng không ai có thể làm gì được ta nữa. Các chủ Thanh Phong Các chính là ta, Tiểu Hồng nhượng lại, Kỷ gia của ngươi cũng thuộc về ta, nàng chẳng qua chỉ muốn tìm Ngân Hàng của ngươi, tìm được tiền rồi thì mỗi người một nửa. Các chủ a, lúc mới bắt đầu ta cũng rất sợ, nằm mơ cũng thấy Túc Sát một kiếm đến giết ta, nhưng mà hôm nay, ta không còn phải sợ nữa… Nói đến đây rồi…” Hắn dương dương đắc ý nói: “Ngân Hàng rốt cuộc ở đâu?”

Bà nội nó, tình huống thế này quả thực hỏng bét so với tưởng tượng của ta. Lộ Văn Phi có phải là kẻ si tình gì đâu, nhìn dáng vẻ của hắn, cùng với bộ dạng ngày hôm đó giải vây cho Tiểu Hồng ở Tĩnh Tâm Điện, quả thực như là hai người khác nhau. Nếu sớm biết hắn không cần Tiểu Hồng chết sống thế nào, khi đó ta đã một dao kết liễu Tiểu Hồng cho xong, hại ta còn tưởng rằng hắn ở gần đó nên không cách nào dám ra tay.

“Ta không nói cho ngươi, không nói cho ngươi, không — nói — cho — ngươi!!!” Ta nhịn cơn đau tối sầm mặt mũi, rống lên hát như Tiểu Long Nhân.

Mắt hắn lạnh lẽo: “Ta không giết ngươi, ngươi không sợ ta sẽ hành hạ ngươi sao?”

“Hành hạ?” Ta cười lạnh: “Một người hai bàn tay trắng, có cái gì để hành hạ? Hơn nữa… Ngươi cho rằng ta ngốc đến mức một người một ngựa đi tìm cái chết sao?”

Hắn đứng phắt dậy, một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Tướng quân, Nhị hoàng tử ở phòng khách chờ ngài.”

Lộ Văn Phi trừng mắt, ta cười đến gian trá. Độc Cô Bạch a a a a, ngươi rốt cuộc đã tới, không uổng công lão nương khổ sở chống đỡ lâu như vậy. Trong lòng nhẹ nhõm, cũng biết là không chịu đựng được nữa, ý thức của ta từ từ mơ hồ, chậm rãi lạc vào trong bóng đêm.

Hết chương 65.

————————————–

Chương sau:

Nếu nàng thích, chết thì có làm sao?

Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: