1001-1020
Chương 1001: Càng Lúc Càng Biết Chơi Rồi!
Công ty giải trí Thịnh Thế, văn phòng của Lâm Chi Chi.
"Chúc mừng bộ phim đã hoàn thành, em vất vả rồi!"
"Không vất vả, không vất vả! Có lẽ đây là bộ phim mà em cảm thấy diễn vui nhất đấy chị!" Ninh Tịch nói thật lòng, vẻ mặt tràn đầy dư vị.
Hì hì, dù sao thì cũng là được diễn chung với Đại ma vương! Đương nhiên là phải vui rồi~! Lâm Chi Chi nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, trên mặt có một tia lo lắng lướt qua.
Ninh Tịch nhạy cảm phát hiện ra, bèn hỏi: "Sao thế chị Chi Chi?"
Lâm Chi Chi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng: "Ninh Tịch, chị hỏi em, em và Kha Minh Vũ là chuyện gì thế?"
Ninh Tịch chớp mắt một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã như gió thét sấm rềm, hự toi rồi, chẳng lẽ đã bị chị Chi Chi phát hiện ra?
"Dạ... chị Chi Chi, sao... chị lại hỏi thế?" Ninh Tịch dè dặt hỏi lại.
"Chỉ là chị có cảm giác hai người có gì đó không thích hợp, em thích Kha Minh Vũ à?" Lâm Chi Chi thử thăm dò.
Lúc Ninh Tịch quay phim, Lâm Chi Chi cũng thường xuyên tới phim trường xem tình hình của cô nên khó tránh khỏi phát hiện ra một số chuyện. Đương nhiên là Lâm Chi Chi cũng không tìm được chứng cứ xác thực, nếu không thì ngày hôm nay đã chẳng dùng ngữ khí nghi ngờ như thế này. Chỉ có điều, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô nhận thấy ánh mắt của Ninh Tịch khi nhìn Kha Minh Vũ thực sự có cái gì đó không ổn.
Ninh Tịch vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may quá, còn may không bị phát hiện gì cả, cô bèn tỏ vẻ tùy ý nói: "Cũng chỉ là có chút hảo cảm thôi! Em thích kiểu người thoạt nhìn trông lành lạnh như thế, cứ trông thấy lại có ý muốn trêu chọc đùa giỡn vài câu!"
Nghe giọng Ninh Tịch không có vẻ như là có gì đó với Kha Minh Vũ, lúc này Lâm Chi Chi mới thoáng yên lòng, bất đắc dĩ liếc cô: "Em vẫn nên chú ý một chút, ánh mắt em khi nhìn Kha Minh Vũ ấy... nhiều lúc lộ liễu quá rồi đấy!"
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, "Em hiểu rồi ạ! Nhất định là em sẽ chú ý!"
"Đây là show chị vừa nhận giúp em, em xem qua một chút. Bộ phim gần nhất của em ít nhất còn hai tháng nữa mới công chiếu, thời gian này đi show thực tế là hợp lý nhất, nếu không thường xuyên đánh bóng tên tuổi thì sẽ nhanh chóng bị người ta quên mất." Lâm Chi Chi nói.
"À à, em xem một chút!" Ninh Tịch nhận lấy tài liệu mà Lâm Chi Chi đưa cho rồi tự mở ra xem.
Trước kia cô cũng chỉ tham gia vào mấy show hỏi đáp chứ mấy show về lĩnh vực khác quả thật không có kinh nghiệm lắm.
Vừa nhìn thấy tên chương trình này, Ninh Tịch liền thấy hứng thú: "Bảo bối, hợp tác nào? Cái tên này dễ thương quá!"
Lâm Chi Chi giới thiệu sơ qua về chương trình: "Đây là một show thực tế về trẻ em, nội dung là lần đầu trải nghiệm cảm giác "làm mẹ". Các nghệ sĩ sẽ phải ghép đôi với một bé trai hoặc bé gái không quen sau đó cùng trải qua cuộc sống người thân. Trọng điểm của show này là khai thác những mặt khác của ngôi sao sau khi bị dỡ hết các ánh hào quang trên người xuống..."
Ninh Tịch nghe vậy liền gật đầu liên tục: "À à, là kiểu này, em biết! Trước đây những tiết mục thế này cũng hot lắm, nhưng toàn là phiên bản của bố, bây giờ lại là mẹ... Đài truyền hình càng lúc càng biết chơi nhỉ!"
"Lần này là đạo diễn đài truyền hình đích thân gọi tới, cố ý mời em làm khách quý đấy." Lâm Chi Chi nói.
"Wow! Đạo diễn coi trọng em thế à?" Ninh Tịch vui sướng.
Lâm Chi Chi: "Bởi vì trông em có vẻ là người không có khả năng đảm nhiệm chức vụ làm mẹ nhất!"
Ninh Tịch nghe vậy liền đen mặt: "Vớ vẩn! Sao em lại không đảm đương nổi chứ!"
"Bởi vì hình tượng của em."
Ninh Tịch lập tức bị nghẹn, tức giận nói: "Đúng là kỳ thị con người ta quá mà!"
Điểm thu khách nhất của show truyền hình thực tế chính là sự mâu thuẫn, người xem chắc hẳn sẽ rất muốn chống mắt lên xem một ngôi sao trẻ luôn luôn trang điểm rực rỡ xinh đẹp trước mắt công chúng làm sao để chăm sóc tốt cho một đứa trẻ...
-----O-----
Chương 1002: Huynh Thèm Đòn Thế Cơ À?
Ninh Tịch và Lâm Chi Chi thương lượng kĩ càng một lúc, sau đó xác định chắc chắn là sẽ tham gia chương trình này.
Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch thay một bộ đồ nam rồi gọi điện cho Trang Khả Nhi. Cô vẫn còn thiếu cô bé ấy một chầu tiệc vì sự giúp đỡ lần trước, cuối cùng cũng có thời gian rồi.
Vì để dỗ dành cho cô bé ấy vui vẻ, cô còn cố ý mặc đồ nam nữa.
"Alo, Khả Nhi ~"
"Alo, Tiểu Tịch à..." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn yếu ớt.
Ninh Tịch nghe xong lập tức chau mày: "Khả Nhi, giọng cậu làm sao thế?
Cậu ốm à?"
"Khụ khụ... không sao, chỉ hơi sốt một chút thôi..."
"Sao lại sốt rồi, đi khám chưa? Đã uống thuốc chưa?"
"Đã khám rồi, cũng đã uống thuốc rồi, đừng lo, mình ngủ một giấc là ổn thôi... cậu tìm mình có việc gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi. Cơ mà sức khỏe quan trọng hơn, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước vậy!"
"Ồ, được rồi..." Giọng nói của Trang Khả Nhi nghe có chút tiếc nuối.
Vất vả lắm mới đợi được Ninh Tịch hết bận để đi ăn với mình, kết quả là bản thân lại bị bệnh... Ninh Tịch đương nhiên biết Trang Khả Nhi tiếc, bèn khẽ cười nói: "Ngày mai mình tới thăm cậu nhé?"
"Thật sao?" Trang Khả Nhi lập tức như có thêm sức mạnh: "Cậu không phải quay phim nữa à?"
"Đã đóng máy rồi nên khá rảnh rỗi, cậu có muốn ăn gì không? Mình nấu cho cậu!" Ninh Tịch ân cần hỏi.
"Miệng nhạt thếch chả có vị gì cả, ăn gì cũng thấy chả ngon, mình chẳng biết là mình muốn ăn gì nữa..."
"Vậy để mình xem xem! Cậu cứ đợi lộc ăn là được!"
"Ừ!"
...
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tịch cảm thấy mình đã thay đồ rồi mà không dạo ra ngoài mấy vòng thì tiếc quá, vì thế bèn hẹn Đường Lãng đi uống rượu. Vừa hay, cô cũng muốn nghe ngóng tin tức bên kia một chút nữa.
Từ lúc biết đám Vân Thâm1 về nước, cô vẫn luôn có chút lo lắng bất an, kết quả là đợi bao nhiêu ngày như thế mà mãi chẳng có động tĩnh gì, điều này khiến lòng cô càng hoảng hốt, không biết là tên giời đánh kia đang ấp ủ "kế hoạch" vĩ đại gì?
1Vân Thâm có tên phiên âm là Yun Shen, viết tắt là YS. Từ giờ sẽ gọi YS là Vân Thâm.
"Nhị sư huynh, đi uống rượu đi! Vẫn quán bar số 8 lần trước! Muội mời!"
"Con nhóc thối còn muốn gạt ông đây à! Cô cho là ông đây bị đần à mà rơi vào bẫy của cô tiếp! Đánh chết cũng không đi! Cho dù có cả một phòng đầy rẫy các em gái xinh đẹp cũng không đi!" Giọng nói đầy giận dữ của Đường Lãng truyền qua loa điện thoại.
Ninh Tịch hoàn toàn câm nín: "Đừng có kích động thế được không? Muội thề lần này chỉ có muội tìm huynh uống rượu thôi!"
"Đồ lừa đảo!"
"Lừa huynh có tiền tiêu hả! Lại nói lần trước Đại sư huynh đã đánh huynh rồi, sao lại đánh nữa được? Huynh thèm đòn thế cơ à?"
"Ừ!"
"..."
...
Ninh Tịch "nài nỉ" Đường Lãng cả buổi, cuối cùng đối phương mới chịu mò đến.
Khoa trương nhất là tên này lại còn mặc nguyên bộ đồng phục bảo vệ đến!!!
"Má! Sao huynh lại ăn mặc thế này hả?"
"Tiện để lẩn trốn!" Đường Lãng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đến khi chắc chắn chỉ có mình Ninh Tịch thì mới ngồi xuống.
"Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của huynh kìa! Đến nỗi thế cơ à?" Vẻ mặt Ninh Tịch đầy khinh thường.
Đường Lãng lập tức trả về: "Ha ha, cô còn không biết xấu hổ mà nói huynh à? Là ai không chút do dự bán đứng huynh dưới "dâm uy" của Đường Dạ hả?"
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, dạo này Đại sư huynh có liên lạc với huynh không?"
"Trước khi huynh đánh thắng được Đường Dạ thì huynh có gan để liên hệ với anh ta hả?" Đường Lãng tức giận nói.
"Thôi... được rồi... bữa này coi như mất tiền oan rồi... muội còn muốn hỏi xem huynh có nghe ngóng được tin tức nào không thôi mà..." Ninh Tịch thở dài.
Đường Lãng nhấp một hớp rượu rồi ra vẻ sâu kín nói: "Tin tức à! Huynh đây đúng là đang có một tin!"
-----O-----
Chương 1003: Đoán Chừng Chắc Là Sẽ Rất Kích Thích...
"Tin tức gì?" Ninh Tịch lập tức hỏi.
"Tuy rằng huynh không liên lạc với Đường Dạ nhưng lại có gặp Tam sư muội, muội ấy bảo huynh nhắc nhở muội rằng dạo này cẩn thận một chút. Có vẻ như Phong Tấn đang sắp có trò mới rồi!" Đường Lãng nói.
Ninh Tịch nghe xong liền lập tức phát rồ: "Cmn! Tam sư tỷ bảo huynh nhắc muội rồi, sao huynh còn không sớm nói với muội! Nếu muội không hỏi thì có phải huynh cũng tính không thèm nói luôn đúng không! Sao lại có thể tiểu nhân như vậy chứ!"
Đường Lãng liếc cô một cái: "Tiểu cái rắm! Người động thủ là Phong Tấn đó, muội cho rằng muội cẩn thận thì có thể bình an vô sự à! Thế thì thà không biết gì mà sống vui vẻ còn hơn! Lại nói, muội cũng có chỗ dựa cơ mà, sợ cái gì!"
Nửa câu sau hình như nghe có vẻ hơi chua thì phải.
"Được rồi..." Ninh Tịch tỏ vẻ không phản bác được.
Có điều, cô quả thật rất là tò mò. Phong đại quân sư rốt cuộc sẽ chuẩn bị đối phó với cô thế nào đây?
Đoán chừng chắc là sẽ rất kích thích... Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt vì cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc của Ninh Tịch, Đường Lãng lại không nhịn được lẩm bẩm: "Huynh nói muội này, giờ ngoại trừ quay phim với làm việc kiếm tiền ra thì cũng chỉ có yêu đương với chăm sóc trẻ con. Huynh thấy muội như bị cái gì nhập vào người rồi đó! Trước đây ngày nào mà muội không lao đầu vào chỗ chết là y như rằng ngày đó muội đứng ngồi không yên!"
Chuyện lao đầu vào chỗ chết mà Đường Lãng nói ở đây chính là mấy trò cảm giác mạnh, quả thật là như nghiện, hôm nào mà cô không chơi là hôm đó lại khó chịu.
Ninh Tịch nghe vậy bèn chống cằm, ánh mắt vừa thoảng thốt vừa cảm thán nói: "Đó là vì cuộc sống trước kia thật sự không có gì thú vị! Ăn nhậu với chơi bời mãi cũng chán, chỉ có thể cắm đầu vào chơi mấy trò bạt mạng... nhưng bây giờ..."
"Bây giờ thì sao?"
"Sau khi gặp được Tiểu Bảo đáng yêu nhà muội xong, cuộc sống của muội ngày nào cũng rất thú vị, cần gì phải đi tìm được chết nữa?"
Ninh Tịch vừa dứt lời, Đường Lãng đã tự vả cho mình một cái, cho mày hỏi ngu nè! Cho mày hỏi nè! Đồ cuồng ngược! Đồ não cá vàng!
...
Ninh Tịch hiện tại có đi bar cũng không đi quá lâu, ngồi được một lúc liền đòi về.
Đường Lãng uống chưa đã ghiền đã bị lôi về nên lầm bầm suốt cả quãng đường ra khỏi quán.
Ninh Tịch đang muốn tạm biệt Đường Lãng thì đột nhiên trông thấy trên đường lớn cách đó không xa, một đám thanh niên ăn mặc thời thượng đang cười đùa ầm ỹ đi về phía bọn họ.
Người đi đầu mặc quần harem và áo khoác sặc sỡ, trong tay ôm một cô gái dáng người nóng bỏng, dáng vẻ tràn đầy đắc ý.
Ninh Tịch vừa thấy tên kia thì lông mày liền cau chặt, sắc mặt trầm xuống: "Trang Vinh Quang..."
Gì thế! Không phải bị cấm "đi đêm" à?
Bây giờ đã là mấy giờ rồi, sao tên nhóc này vẫn còn lông nhông ở bên ngoài?
Trang Khả Nhi ốm nặng như thế, tám phần là bị thằng nhóc này giày vò rồi!
Chỉ thấy Trang Vinh Quang vừa đi vừa nhận điện thoại, sau đó mất kiên nhẫn dập máy, tiếp tục ôm lấy gái đẹp trò chuyện với người bên cạnh: "Chúng ta hơi tăng nữa! Tối nay không say không về! Anh đây mời!"
"Yeahhhh..." Mọi người đồng thanh hoan hô: "Ơ mà, Quang này, mày lấy đâu ra tiền thế? Không phải là thẻ bị khóa rồi à?"
"Lừa của bà chị tao đấy... hì hì, nhì nhèo với bà ý một chút là được!"
"Chị mày tốt với mày thật!"
"Tốt cái gì hả, ngày nào cũng bị bà ý niệm kinh cho sắp chết rồi!"
...
Đường Lãng thấy Ninh Tịch đột nhiên nhìn chằm chằm vào em gái dáng dấp nóng bỏng kia rồi ngẩn người thì khóe miệng co quắp: "Bệnh cũ tái phát à? Nhìn thấy em gái xinh đẹp thì không đi nổi nữa? Em gái kia xinh đến thế cơ à?"
Ninh Tịch vừa xắn tay áo vừa nói: "Chỉ nhìn thôi à? Muội đây còn muốn cướp nữa cơ ấy!"
-----O-----
Chương 1004: Một Khi Đã High Thì Bay Lên Nóc Nhà Mà Quẩy Luôn!
Ninh Tịch vừa dứt lời, Đường Lãng liền ngệt mặt.
Sau đó, anh ta thấy Ninh Tịch sải bước đi về phía đám thanh niên kia, không nói lời nào đã nắm được tay cô gái trong lòng Trang Vinh Quang và... dùng sức kéo cô gái nép vào lòng mình.
Thấy cô gái trong lòng bị người ta kéo đi, Trang Vinh Quang liền nổi giận: "Cái trò gì thế! Thằng điên này! Mày làm gì thế hả?"
Cô gái bị Ninh Tịch kéo qua đang muốn chửi ầm lên thì vừa nghiêng đầu một cái, cô nàng đã ngây ngẩn cả người... Dưới ánh trăng, khuôn mặt như yêu nghiệt của chàng trai lại càng thêm yêu mị, sự cuồng vọng và kiêu ngạo ẩn chứa ở đôi lông mày càng tôn lên đôi mắt lạnh lùng phía dưới, như thể hút được hết hồn phách của người ta vây.
"Đẹp... đẹp trai quá..." Người này thật đẹp trai nha ~!
Ninh Tịch ôm lấy người, mặt không chút biểu cảm mở miệng: "Em gái này, anh đây vừa mắt em!"
Khẩu khí vô cùng ngông cuồng!
Cô gái bị ôm tỏ vẻ say mê nhìn Ninh Tịch chằm chằm, chẳng những không có ý muốn giãy ra mà còn suýt nữa thì chủ động trao thân gửi phận cho nữa ấy chứ.
Giọng điệu ngông cuồng của Ninh Tịch cộng với thái độ "tát nước theo mưa" của mỹ nữ khiến Trang Vinh Quang lập tức như bị dẫm phải đuôi: "Cmn! Thằng khốn! Mày muốn chết à?"
Không chỉ có Trang Vinh Quang mà mấy người đi theo cũng tức giận không thôi.
"Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này ở đâu ra thế?"
"Bị thần kinh à!"
"Có phải là uống say rồi không?"
"Quan tâm làm khỉ gì! Đánh chết nó đi! Anh em, lên!"
...
10 phút sau, mười mấy thanh niên to mồm lúc nãy giờ đang nằm ngổn ngang đầy đất kêu gào như heo bị chọc tiết.
Đúng là quá mất mặt! Bọn họ nhiều người như vậy mà còn không đánh nổi một người!
Trang Vinh Quang là người thảm nhất, toàn bị Ninh Tịch nhằm mặt mà đánh, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn được thì phải ít nhất dăm bữa nửa tháng nữa, thời gian đó thì đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà.
Đường Lãng nhìn cảnh này mà nghẹn họng trân trối.
Anh sai rồi, sai thật rồi!
Chắc anh bị điên rồi nên mới nghĩ "thằng nhóc" này muốn hoàn lương!
Một khi đã High thì bay lên nóc nhà mà quẩy luôn!
Trang Vinh Quang ôm lấy khuôn mặt bị đánh sưng như đầu heo: "Thằng khốn nạn, mày là thằng nào! Xưng tên đi! Dám cướp người phụ nữ của tao! Mày chết chắc rồi đó! Mày có biết tao là ai không hả?"
Ninh Tịch ngồi xổm xuống trước mặt Trang Vinh Quang lạnh giọng nói: "Là tên bất tài nhà họ Trang - Trang Vinh Quang! Tao đánh mày đó! Cướp của mày đó, thì sao! Mà về sau, tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!"
Tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!... Chẳng hiểu sao Trang Vinh Quang lại cảm thấy giọng điệu này có chút gì đó quen quen, nhưng lúc này lại không nhớ ra được là nghe ở đâu. Không chỉ thế, cái việc cướp phụ nữ xong đánh người này sao mà lại quen thế nhỉ... Trang Vinh Quang bị đánh đến nỗi váng vất cả đầu óc, cũng chẳng nghĩ được gì nữa mà chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt: "Khốn kiếp! Mày chửi ai bất tài? Mày là thằng chó nào?"
Chẳng lẽ là kẻ thù?
Nhưng cậu ta căn bản là không biết người này!
Tên này lớn lên lại trông yêu nghiệt như thế, nếu là người quen thì chẳng lý nào cậu ta lại không biết cả... Ninh Tịch đứng thẳng dậy, nhìn xuống cậu ta từ trên cao: "Cậu sẽ biết nhanh thôi!"
...
"Ôi! Anh đẹp trai, chờ em với! Sao anh lại quên mất em rồi!" Thấy Ninh Tịch chuẩn bị đi, cô em dáng người nóng bỏng kia vội vàng đuổi theo.
"Ơ..." Lúc này Ninh Tịch mới nhớ ra tới nhân vật qua đường này, bèn tiện tay đẩy cô nàng qua cho Đường Lãng: "Đồ FA, cho huynh đấy!"
Sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Cô nàng kia tức đến nỗi dẫm chân thình thịch, nhác thấy Đường Lãng cũng không tệ lắm. Nhưng mà... sau khi gặp "hàng cao cấp" như thế, lại nhìn phía Đường Lãng thì không tài nào cam lòng nổi, bèn truy hỏi Đường Lãng: "Anh trai này, anh có biết số của cái anh vừa nãy không? Cho em đi được không?"
Đường Lãng: "110!"
-----O-----
Chương 1005: Khốn Kiếp! Sao Lại Là Mày!
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tịch dậy rõ sớm, thay bộ đồ nam mới mua vào rồi nấu một nồi cháo hải sản thơm nức mũi. Sau đó, cô cho cháo vào bình giữ nhiệt xách tới nhà họ Trang thăm bệnh.
Số 7 đường Trường An.
Người gác cổng thấy người tới là một chàng trai lạ mặt ăn mặc thời thượng thì rất cảnh giác, sau khi liên lạc xác nhận với Trang gia rồi mới hồ nghi để cho Ninh Tịch vào trong.
Sau khi tới liền có người hầu dẫn Ninh Tịch lên lầu.
Trang Khả Nhi không có bạn bè gì mấy chứ đừng nói tới là khác phái, hơn nữa đối phương lại còn là một chàng trai tuấn tú nên người hầu rất tò mò, dọc đường đi còn liếc liếc Ninh Tịch mấy cái.
"Phòng của đại tiểu thư ở đây ạ!" Người hầu dẫn cô tới trước cửa phòng của Trang Khả Nhi.
"Cảm ơn!"
"Tiểu Tịch à? Mau vào đi!" Bên trong truyền ra giọng nói gấp gáp của Trang Khả Nhi.
Ninh Tịch vừa vào phòng liền nhìn thấy Trang Khả Nhi đang loay xoa loay xoay như chong chóng, bèn hỏi: "Khả Nhi, cậu làm gì thế?"
"Không ngờ cậu tới sớm thế, mình còn chưa kịp trang điểm thay quần áo nữa!" Vẻ mặt Trang Khả Nhi đầy hốt hoảng.
Ninh Tịch bất đắc dĩ ghì vai cô nàng lại, đẩy cô nằm xuống giường: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu thế này là đẹp lắm rồi!"
"Anh... Tịch... hôm nay anh mặc đồ nam..." Trang Khả Nhi trông thấy quần áo của Ninh Tịch thì hai mắt sáng rực, không chú ý ngay cả xưng hô cũng đổi luôn.
Ninh Tịch cười cười đùa giỡn lại: "Đúng rồi! Anh đã đồng ý với em rồi, sau này lúc nào em cũng đều gặp được nam thần của em mà, phải không nào?"
"Hơn nữa, ngắm trai đẹp có lợi cho sức khỏe và tinh thần, giúp bệnh dễ khỏi!" Ninh Tịch nói xong liền mở bình giữ nhiệt ra: "Cố tình tới sớm là vì muốn mang bữa sáng cho cậu đó, mình đoán cậu ăn gì cũng không thấy ngon nên nấu thử cháo hải sản. Cậu nếm thử xem!"
"Cảm ơn... " Trang Khả Nhi không ngờ Ninh Tịch còn tỉ mỉ như thế, cảm động tới nỗi không biết nói sao cho phải.
"Đừng cám ơn! Nếu nói cảm ơn thì người ấy phải là mình mới đúng!"
Ninh Tịch là người "có thù tất báo, có ân sẽ trả". Chỉ cần người ta đối xử thật lòng với cô thì cho dù có rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy cô cũng sẽ không ngại ngần mà báo đáp, chứ đừng nói là chút việc nhỏ như thế này.
"Có ngon không?" Ninh Tịch đút cho Trang Khả Nhi từng thìa một.
Trang Khả Nhi ăn được hơn nửa mà vẫn chưa thấy thỏa mãn: "Ừ, ngon lắm, anh Tịch, anh nấu thế nào vậy? Thơm quá, chả bù cho cháo nhà em, chẳng có vị gì cả!"
"Nếu muốn học thì lần sau sẽ dạy em!"
"Vâng ~"
"Hôm nay ông và bác đều không ở nhà à?"
"Ông nội ở trong viện điều dưỡng, còn ba thì vẫn ở trong quân đội, mẹ thì quanh năm đi công tác nên trong nhà chỉ có mình mình! À, còn Vinh Quang nữa, hình như hôm qua nó đánh nhau với ai đó, may mà mấy hôm nay ba không ở nhà, nếu ba mà biết thì..."
Trang Khả Nhi đang nói chuyện với Ninh Tịch thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh vang lên một tiếng "Rầm".
Ngoài cửa, Trang Vinh Quang đang ôm gương mặt như đầu heo đứng đó: "Chị! Chị..."
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt đầu heo của Trang Vinh Quang đã vặn vẹo y hệt như gặp phải quỷ. Sau đó cậu chàng liền giận tím mặt, thét vào mặt Ninh Tịch: "Khốn kiếp! Sao lại là mày?"
Trang Khả Nhi thấy thế liền cau chặt mày: "Vinh Quang, không được vô lễ như thế!"
"Chị, sao cái thằng này lại ở trong nhà mình? Hai người có quan hệ gì, rốt cuộc chuyện này là sao?" Trang Vinh Quang nghĩ mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Tại sao tên này lại ngang nhiên xuất hiện trong nhà của cậu ta vào lúc sáng sớm thế này, đã thế lại còn ngồi trên giường của chị cậu ta nữa!!!
-----O-----
Chương 1006: Cướp Người Phụ Nữ Của Em!
"Anh ấy là bạn của chị, sao thế?" Trang Khả Nhi khó hiểu, hình như phản ứng của Trang Vinh Quang có hơi kì lạ thì phải.
Trang Vinh Quang nghe vậy thì càng kích động: "Bạn? Chị, chị đừng để vẻ ngoài của hắn lừa, hắn là tên khốn kiếp! Tối qua hắn đánh em một trận lại còn cướp người phụ nữ của em nữa! Chị nhìn cái mặt em đây này, là tác phẩm của hắn ta đó!"
"Em nói gì cơ! Có việc này sao?" Trang Khả Nhi nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi.
Trang Vinh Quang cắn răng nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch mà cáo trạng: "Chắc chắn 100%, chị, chắc chắn là tên này có thù oán với nhà ta! Cướp người bạn gái của em thôi không nói, giờ lại còn tính kế chị nữa! Tối qua em với đám bạn đang đi đứng tử tế, đột nhiên hắn ta..."
Trang Khả Nhi nghe vậy thì lập tức lo lắng kéo tay Ninh Tịch: "Anh Tịch, anh đánh nhau với bọn nó à? Không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không?"
Ninh Tịch vỗ vỗ tay Trang Khả Nhi trấn an: "Không sao đâu, em yên tâm đi, bằng vào mấy ngón võ mèo cào của cái đám này thì làm sao khiến anh bị thương được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Trang Khả Nhi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trang Vinh Quang ở bên cạnh nghe thấy vậy thì suýt ọc ra ba lít máu: "Cái máu chó gì thế này! Chị! Chị có nghe em nói không đó! Tên này đánh em đó! Còn cướp phụ nữ của em nữa!"
"Nói bé chút, chị đâu có điếc! Đánh em là vì muốn tốt cho em thôi!" Trang Khả Nhi tức giận nói.
Trang Vinh Quang không tài nào tin nổi: "Chị bị tên khốn này bỏ bùa mê thuốc lú rồi à!"
Cậu chàng nói xong lại giận dữ nhìn Ninh Tịch: "Khốn kiếp, rốt cuộc mày đã bỏ bùa gì cho chị tao! Tao liều mạng với mày!"
Trang Vinh Quang vừa xông tới đã bị Ninh Tịch ngáng cho một cú ngã úp mặt xuống sàn nhà.
Tại sao cái chiêu ngáng chân này lại quen thuộc thế này? Rốt cuộc tên khốn này là ai?
A "Ai làm thì nấy chịu! Mày cứ nhắm vào tao đây này! Đừng có mà trêu chọc chị tao!" Trang Vinh Quang chật vật đứng dậy.
Ninh Tịch khoanh hai tay trước ngực, nói: "Cuối cùng cũng thở được câu giống tiếng người."
"Nói nhảm ít thôi! Nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào!" Trang Vinh Quang hung ác nói.
Tuy rằng chị gái cậu ta hay dong dài phiền phức nhưng luôn là người che chở cậu ta nhất. Bây giờ lại bị tên này bỏ bùa mê mà mắng cả mình! Đúng thật là không thể chịu đựng được!
"Muốn tôi không trêu chọc chị cậu ấy à... Được thôi! Đánh bại tôi là ok!"
"Mày..." Trang Vinh Quang nghe vậy thì sắc mặt lập tức như miếng gan heo.
Tối qua có tận mười mấy người mà còn chả sờ đến sợi tóc gáy của hắn ta thì sao giờ mình cậu ta có thể đánh thắng được chứ!
Tên khốn này rõ ràng là đang cố tình nhục mạ cậu ta!
Ninh Tịch nhìn dáng vẻ giận dữ của Trang Vinh Quang, sờ sờ cằm một hồi rồi nói: "Đánh nhau thì đúng là làm khó cậu rồi. Thôi, nể mặt chị cậu, chúng ta có thể đổi sang cách khác!"
"Cách gì?" Trang Vinh Quang cảnh giác hỏi.
"Cách gì ấy à... cho cậu chọn, thích cái gì chọn cái nấy, chỉ cần cậu có thể thắng tôi là được." Ninh Tịch thản nhiên đáp.
"Thật không?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
"Chọn... cái gì cũng được...?" Trang Vinh Quang thử thăm dò.
Cậu chàng cẩn thận suy nghĩ một chút xem mình am hiểu gì nhất, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, thứ chắc tay nhất cũng chỉ có game thôi, tuy rằng acc Quang Chi Vinh Quang kia đã bỏ rồi nhưng nếu lén đăng nhập một lần thì chắc cũng không sao đâu nhỉ... Ninh Tịch nghe vậy thì cười đầy ẩn ý: "Đương nhiên!"
-----O-----
Chương 1007: Một Ván Phân Thắng Bại!
"Mày chắc chứ? Mày có biết chơi game không? Có biết chơi Thánh Vực không?" Trang Vinh Quang nghi ngờ nhìn chàng trai trước mặt, có cảm giác nụ cười của tên này sao mà lại quái dị thế.
"Vừa hay có acc(1)." Ninh Tịch trả lời.
(1) Acc: tài khoản Tên này biết chơi Thánh Vực? Trang Vinh Quang nghe vậy thì cảm thấy hơi ngoài dự kiến.
Sau đó, Trang Vinh Quang lại tiếp tục đọc tên mấy trò khác, kết quả là tên này lại biết hết. Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta vẫn quyết định chọn Thánh Vực!
Dù sao thì trò cậu ta chơi giỏi nhất cũng chỉ có trò này.
Vốn cậu ta tính là mượn tạm acc ai đó, nhưng nhỡ đâu acc của tên này có trang bị tốt thì chẳng phải là cậu ta sẽ bị thua thảm à.
Nhân vật Quang Chi Vinh Quang dù gì cũng đứng thứ 10 bảng PK, được trang bị kĩ càng từ đầu đến chân. Thế nên Trang Vinh Quang không tin acc của tên khốn này còn lợi hại hơn của cậu ta.
Hừ, bất chấp tất cả vậy, khiến hắn ta rời khỏi chị quan trọng hơn! Bằng không, nếu để tên này trở thành anh rể của cậu ta thì... cậu ta thà đập đầu vào tường chết đi còn hơn!
Nghĩ tới đây, Trang Vinh Quang lập tức mở miệng nói: "Vậy thì chơi Thánh Vực đi! PK! Một ván phân thắng bại, thế nào?"
Ninh Tịch: "Được, tôi sao cũng được."
Vì thế hai người hùng dũng bước vào phòng của Trang Vinh Quang, Trang Khả Nhi cũng lo lắng mà chạy theo.
Phòng của Trang Vinh Quang là phòng con trai điển hình, chỉ cần một từ thôi là đủ để miêu tả: Bừa bộn.
"Đừng nói tao ức hiếp mày đấy nhé, tao có hai máy tính, chức năng như nhau, mày chọn một đi!"
"Cái này."
Ninh Tịch chọn bừa một cái rồi hai người chia nhau ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Trang Vinh Quang lập tức đăng nhập vào game.
Ninh Tịch thì lại không vội, cô chậm chạp mở giao diện đăng nhập, lại còn ngắm nghía một lúc rồi mới đăng nhập.
Trang Vinh Quang vừa mới đăng nhập thì đã có không ít "bạn tốt" nhắn tới hỏi sao cậu ta lại trồi lên rồi. Trang Vinh Quang không kiên nhẫn trả lời chỉ quăng cho một câu "không phải chính chủ" rồi đuổi đi.
Bởi vì sau vụ lần trước Trang Vinh Quang vẫn chưa đăng nhập lần nào nên sau khi vào game, chỗ nhân vật đứng chính là địa điểm cạnh miếu Nguyệt Lão, là chỗ bị Phong Lăng đánh cho thừa sống thiếu chết.
Trong thời gian cậu ta không online, chỗ này gần như đã trở thành "danh lam thắng cảnh" nổi tiếng của cả server.
Cho nên lúc Quang Chi Vinh Quang vừa xuất hiện thì có không ít người chơi phát hiện, ngay lập tức kênh thế giới bị oanh tạc.
Trang Vinh Quang nhắm mắt làm ngơ hết thảy, đắc ý nhìn về Ninh Tịch: "Đây là acc của tao! Bây giờ hối hận còn kịp đó."
Đắc ý xong còn không quên khoe khoang với Trang Khả Nhi: "Chị, chị xem nhân vật trong game này của em có trâu không! Là acc toàn trang bị cấp thần mà em kể với chị đó! Đáng giá lắm!"
Ninh Tịch đưa mắt nhìn màn hình của Trang Vinh Quang.
Quả nhiên, Trang Vinh Quang đã đăng nhập vào nhân vật của cậu ta - acc Quang Chi Vinh Quang.
Ánh mắt của Ninh Tịch lại khiến Trang Vinh Quang có chút khó chịu: "Nhìn cái gì hả! Nick của mày đâu! Nhanh đăng nhập đi! Hối hận thì cũng muộn rồi! Bằng không thì lập tức rời khỏi chị tao, cút ra khỏi nhà tao ngay!"
Ninh Tịch đặt ngón tay lên chuột, "click" một tiếng nhẹ nhàng nhấn enter, đăng nhập vào game.
Ngay lập tức một dòng thông báo to tướng xuất hiện trên kênh thế giới: [No.1 bảng PK: Phong Lăng đại nhân giá lâm].
Và... một chàng trai vác thanh đao cực lớn trên vai xuất hiện trước mắt Quang Chi Vinh Quang!
-----O-----
Chương 1008: Thù Cái Gì! Oán Cái Gì!
Phong... Phong Lăng!!!!
Sao tên này lại đột nhiên online thế này!!!
Trang Vinh Quang nhìn nhân vật đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì hốt hoảng đến nỗi suýt thì hất văng cả chuột.
Đáng sợ hơn chính là...
Trong đầu Trang Vinh Quang đột nhiên nảy ra một suy nghĩ chẳng tốt đẹp gì... Cậu chàng quay cần cổ đang cứng ngắc của mình lại nhìn vào màn hình của Ninh Tịch.
Ninh Tịch nghiêng đầu, cười tủm tìm nhìn cậu ta: "Chàng trai, anh đã nói rồi mà nhỉ? Kêu cậu xóa game! Nếu không... gặp lần nào... sẽ giết lần đó..."
Vừa dứt lời, Quang Chi Vinh Quang đã chết thảm dưới lưỡi đao của Phong Lăng rồi... Chuyện... chuyện gì thế này?!
Một giây sau, cuối cùng Trang Vinh Quang cũng thấy rõ được tên acc của Ninh Tịch, đúng thật là -- Phong Lăng!
Đệt!!!!!!!!!!!!!!
Tên này chính là Phong Lăng!!!!!!!!!!!!!
Trang Vinh Quang run rẩy chỉ vào Ninh Tịch: "Mày... mày là Phong Lăng!
Là tên đã giết bố mày hôm hôn lễ, còn cướp phụ nữ của bố!"
"Yep."
Nhìn dáng vẻ nghênh ngang của đối phương, Trang Vinh Quang tức đến nỗi nổ phổi, ôm ngực nói: "Khốn kiếp! Rốt cuộc mày có thù oán gì với tao! Đối nghịch với tao trong game rồi mà ngoài đời cũng không tha!" Ninh Tịch nhướn mày: "Anh cho rằng đã nói rõ với cậu rồi mà nhỉ!"
Trang Vinh Quang: "Cái gì?"
Ninh Tịch: "Thấy cậu ngứa mắt."
"Mày!" Trang Vinh Quang tức giận, quay đầu nhìn Trang Khả Nhi: "Chị! Chị xem hắn ta đi! Hắn ta đối xử với em trai chị như thế đó! Thật vô liêm sỉ! Chị thật sự muốn ở bên loại người này sao!"
Trang Khả Nhi mặc kệ Trang Vinh Quang gào thét mà nhìn Ninh Tịch với ánh mắt đầy sùng bái và cảm động. Thì ra, đêm đó Ninh Tịch đã dùng cách này để khiến Vinh Quang ngoan ngoãn về nhà, tối qua lại còn cố ý đánh Vinh Quang một trận là vì muốn nó an tĩnh một thời gian, giúp cô không phải lo nghĩ quá nhiều để tìm cách quản nó... Trang Vinh Quang nhìn ánh mắt sùng bái của bà chị mình thì suýt nữa tức điên lên: "Rốt cuộc chị có phải là chị ruột của em không đấy!"
"Anh Tịch, cái người bé bé này là nhân vật trong game của anh à?" Trang Khả Nhi tò mò tới gần Ninh Tịch rồi hỏi.
"Đúng thế!" Ninh Tịch gật đầu.
"Chất quá đi mất! Trông thú vị quá, game này chơi thế nào ạ?" Trang Khả Nhi hứng thú hỏi. Cho tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với thứ này nên rất tò mò.
"Anh chỉ cho em nhé." Ninh Tịch click chuột.
"Vâng, vâng!"
Sau đó, Ninh Tịch liền gõ thao tác, hồi sinh cho Quang Chi Vinh Quang vừa bị cô giết chết chỉ với một đao kia.
Trang Vinh Quang: "..."
Hai mắt Trang Khả Nhi lập tức sáng quắc: "Lợi hại thế!"
"Lại đây, anh dạy em!" Ninh Tịch nhường ghế để Trang Khả Nhi ngồi xuống, sau đó lại chỉ cho Trang Khả Nhi giết Quang Chi Vinh Quang thêm lần nữa.
Trang Vinh Quang: "..."
Thế này làm sao mà sống nữa hả giờiiiiiiiiiiiiiiii! Cậu ta muốn bỏ nhà ra đi!!!
Trang Vinh Quang hầm hầm hổ hổ lao tới trước mặt Trang Khả Nhi: "Chị! Hôm nay chị phải vạch rõ giới hạn với tên khốn này! Nếu không thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ chị em! Có hắn thì không có em, có em thì không có hắn!"
Trang Khả Nhi cau mày, đang định mở miệng thì Ninh Tịch đã vỗ vỗ vai cô ý bảo không cần phải bực, sau đó lại nói với Trang Vinh Quang: "Vừa rồi tôi nói rồi đó, chỉ cần cậu có thể thắng tôi với bất kì trò nào, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, cậu có thể chọn tiếp!"
-----O-----
Chương 1009: Tự Tìm Đường Chết Chọn tiếp...?
Trang Vinh Quang nghe vậy thì sửng sốt một hồi rồi nôn nóng đi tới đi lui trong phòng nghĩ cách, cái đầu cũng sắp bị vò thành tổ quạ đến nơi.
Sở trường của cậu ta ngoài game ra còn có gì nữa nhỉ?
Đua xe?
Đúng! Kỹ thuật đua xe của cậu ta cũng không tồi!
Nhưng trông tên này cũng có vẻ như biết chơi, nếu so cái này thì mạo hiểm quá, không nên không nên... Đánh bài, cưỡi ngựa, chọi gà, chơi xúc xắc... Trang Vinh Quang nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được trò gì mà có thể chắc chắn thắng được Ninh Tịch!
Cuối cùng... sắc mặt Trang Vinh Quang càng lúc càng khó coi, bởi vì cậu ta phát hiện mình chẳng giỏi cái gì cả.
Đang lúc gấp gáp xoay vòng vòng, trong đầu Trang Vinh Quang đột nhiên lóe lên một ý tưởng: "Đúng rồi, bắn súng! So tài bắn súng!"
Nghe lời này của Trang Vinh Quang xong vẻ mặt Ninh Tịch có hơi bất ngờ: "Bắn súng... sao lại chọn món này?"
Chàng trai, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào là sao vậy hả?
Trang Khả Nhi cũng có chút bất ngờ nhìn Trang Vinh Quang: "Tài bắn súng của em trai em cũng không tệ lắm..."
Nhưng mà... không phải nó sống chết không muốn đụng vào sao? Sao hôm nay lại... "Cái gì mà cũng không tệ lắm! Là thiên phú dị bẩm từ trong trứng nước đó có được không hả?"
Cuối cùng Trang Vinh Quang cũng tìm được thế mạnh mà cậu ta có thể đè bẹp được đối phương, lập tức phấn chấn lại mà liếc xéo Ninh Tịch: "Nãy mày bảo so cái gì cũng được, giờ nếu mày mà đổi ý thì đồng nghĩa với việc mày nhận thua!"
Ninh Tịch mỉm cười: "Vì Khả Nhi, dù phải xông pha khói lửa anh đây cũng quyết không chối từ."
"Hi vọng mày vẫn có thể tiếp tục dẻo mồm dẻo miệng như thế!" Trang Vinh Quang nghiến răng "hừ" một tiếng, khinh bỉ nhìn cô: "Còn nữa, phải nói rõ trước với mày một chuyện, thi bắn súng lần này sẽ dùng súng thật đạn thật, không phải là cái trò súng hơi trước đây mà mày hay chơi đâu! Địa điểm là ở sân bắn Phương Bắc!"
Ánh mắt Ninh Tịch lóe sáng: "OK!"
Sân bắn quốc gia chuyên nghiệp nhất trong truyền thuyết, lần trước Trang Liêu Nguyên mời cô qua chơi, có điều cô vẫn chưa có thời gian tới đó, vừa hay nhân cơ hội này qua đó luyện tay một chút vậy.
"Em cũng đi nữa!" Trang Khả Nhi sợ hai người này lại gây chuyện, bèn quyết đoán bám theo. Nói đúng hơn thì là sợ em trai mình càn quấy quá khiến Ninh Tịch bị thiệt.
"Em còn đang bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều một chút chứ." Ninh Tịch chau mày nói.
"Không sao đâu ạ, em ngủ cả tối rồi, bây giờ đã tốt hơn nhiều, vừa hay ra ngoài vận động một chút!"
"Vậy cũng được, em mặc nhiều quần áo một chút."
"Vâng!"
...
Trang Vinh Quang nhìn hai người anh anh em em đằng trước mà trong lòng vô cùng giận dữ, cậu ta hạ quyết tâm lần này phải chỉnh chết tên khốn này để hắn ta không bao giờ dám xuất hiện trước mặt chị cậu nữa!
Nửa tiếng sau, ba người đã tới sân bắn Phương Bắc.
Trang Vinh Quang gọi một cú điện thoại, sau đó liền có một người trẻ tuổi mặc đồ rằn ri chạy tới dẫn bọn họ vào.
Chàng thanh niên liếc liếc ba người mấy cái, sắp xếp xong cho họ rồi mới đi.
Mặt trời mọc đằng tây à! Sao hôm nay con trai của thủ trưởng Trang lại chủ động tới sân tập bắn thế này? Rõ ràng là hồi trước cậu ta có bị thủ trưởng ép buộc thế nào cũng không thèm đụng tới súng... Mà, không chỉ có mình cậu ta mà ngay cả đại tiểu thư Trang Khả Nhi cũng tới, đi cùng còn có một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú đi nữa. Tổ hợp này nhìn sao cũng thấy quái quái... Căn cứ vào nguyên tắc trung thành, chàng lính trẻ lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình quái đản này cho thủ trưởng.
-----O-----
Chương 1010: Tên Đã Lên Dây Rồi, Không Thể Không Bắn
"Cậu nói cái gì, Vinh Quang đến sân tập bắn?" Bên đầu kia điện thoại, giọng của Trang Liêu Nguyên có chút giật mình.
"Đúng thế ạ, đại tiểu thư cũng tới cùng, ngoài ra còn có một chàng trai trẻ đi theo cô ấy nữa ạ." Chàng lính trẻ đáp lời.
"Đã biết, cậu trông chừng kĩ cho tôi." Hiển nhiên là Trang Liêu Nguyên e ngại cậu con trai này của ông lại chuẩn bị gây họa.
"Vâng!"
...
"Con gái và con trai của thủ trưởng Trang tới sân bắn, người còn lại hình như là con rể", tin tức này nhanh chóng lan ra toàn bộ sân bắn.
Điều này làm không ít người có mặt ở đây tò mò, nhất là thuộc hạ của Trang Liêu Nguyên, tất cả đều chạy tới sân bắn số 1 - nơi Trang Vinh Quang và Ninh Tịch đang đứng vây xem.
Trang Liêu Nguyên cũng tới rất nhanh, mọi người ào ào dạt ra tạo thành một con đường cho ông: "Chào thủ trưởng".
"Đệt! Sao ông già cũng tới rồi..." Trang Vinh Quang thấp giọng chửi thề một tiếng, nhưng tên đã lên dây rồi, không thể không bắn được.
Mặc kệ, cứ thắng tên khốn này đã rồi tính sau vậy!
Nhìn thấy Trang Liêu Nguyên, Trang Khả Nhi vội vàng chạy tới đón: "Ba, ba đến rồi!"
"Ừ, chuyện này là sao?" Trang Liêu Nguyên nhìn Trang Vinh Quang và chàng trai trẻ đang thử súng ở phía đối diện.
Trang Khả Nhi kéo Trang Liêu Nguyên qua một bên, sau đó giải thích với ông: "Chuyện này đúng là có chút phức tạp... thật ra anh chàng đứng cạnh Vinh Quang kia là Tiểu Tịch, ba cũng biết cô ấy là ngôi sao mà, để tiện đi lại nên mới ăn mặc như thế đó ạ."
"Cái gì? Đó là Ninh Tịch sao?" Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên đầy kinh ngạc, không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần mới phát hiện hóa ra cô nhóc kia mặc đồ nam lại chẳng hề có cảm giác gượng ép gì cả, nhất là tư thế cầm súng kia, quả thật rất hiên ngang.
Lần trước mặc đồ nữ hầu, lần này lại mặc đồ nam, mặc kiểu gì thì hóa thân vào loại hình đó, cô nhóc này đúng là sinh ra để làm diễn viên... "Thế còn Vinh Quang thì sao? Sao lại đứng cạnh Tiểu Tịch thế kia?" Trang Liêu Nguyên lại hỏi.
Trang Khả Nhi thở dài, do dự đắn đo mãi mới giải thích: "Nguyên nhân là...
có mấy lần Vinh Quang lén tới quán Net chơi game, con lại vô tình nhắc đến chuyện này với Ninh Tịch, thế nên Tiểu Tịch vì bênh vực con nên mới ra tay trừng phạt nó chút chút..."
"Ồ? Tiểu Tịch làm thế nào?" Trang Liêu Nguyên hứng thú hỏi.
"Khụ, hình... hình như cô ấy giết Vinh Quang trong game, buộc nó xóa game. Sau đó tối qua lại đánh nó một trận, lại cứ nhằm mặt mà đánh, Vinh Quang tính nó rất sĩ diện sợ là mấy ngày này sẽ không dám lêu lổng bên ngoài..." Trang Khả Nhi thấp thỏm không yên đáp.
"Không tồi." Trang Liêu Nguyên gật đầu.
Trang Khả Nhi nghe vậy thì khẽ thở phào, vốn đang sợ ba sẽ nổi giận với Tiểu Tịch cơ.
"Cho nên hai người liền kết thù kết oán. Sáng nay, lúc Tiểu Tịch đến nhà thăm con vừa hay gặp Vinh Quang, sau đó hai người liền ồn ào... Vinh Quang hiểu lầm quan hệ giữa con và Tiểu Tịch, còn cho rằng Tiểu Tịch tiếp cận con là để trả thù nó nữa! Nên là nó muốn Tiểu Tịch rời khỏi con, Tiểu Tịch nói chỉ cần nó có thể thắng cô ấy trong bất cứ trò nào thì cô ấy sẽ không gặp con nữa..."
"Sau đó Vinh Quang liền chọn bắn súng?" Nghe đến đó, cuối cùng Trang Liêu Nguyên cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó mà hình dung nổi.
-----O-----
Chương 1011: Không Có Cơ Hội Thắng
Thật ra thì thiên phú của Trang Vinh Quang cũng không tồi, nhưng thằng nhóc này sợ ông nhìn thấy nó có năng khiếu như thế sẽ bắt nó đi luyện tập. Ông cũng đã từng thử vô số cách rồi nhưng thằng nhóc cứng đầu này vẫn sống chết không chịu.
Không ngờ hôm nay, nó lại có thể chủ động đề nghị tỉ thí bắn súng với Ninh Tịch... Trang Khả Nhi nhìn hai người đang cầm súng kia, có chút không vui nói: "Con không muốn Tiểu Tịch thua... Vinh Quang mà thắng thì không biết sau này cái đuôi của nó sẽ hất cao đến tận đâu nữa..."
Trang Liêu Nguyên cười đầy thâm ý: "Thằng nhóc thối này lần này gặp phải đối thủ rồi, nhưng mà thế cũng tốt để nó ăn ít đau khổ, nếu không thì sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
Trang Khả Nhi nghe nói như thế thì có hơi kinh ngạc và khó hiểu, ba nói như thế là có ý gì?
Bên kia, Trang Vinh Quang và Ninh Tịch đã thử súng xong, hai người không hẹn mà cùng không mang kính bảo hộ và tai nghe cách âm.
Trang Vinh Quang cảm thấy đeo mấy thứ đồ chơi kia trông không ngầu, còn Ninh Tịch thì đã "thực chiến" quen rồi, dùng những thứ đó lại có cảm giác trói buộc.
"Nói đi, so thế nào?" Trang Vinh Quang cầm súng trong tay, cảm thấy cuối cùng cũng có lại tự tin sau khi bị Ninh Tịch nhục nhã hết lần này đến lần khác.
Ninh Tịch nghiêng người dựa vào cột trụ bên cạnh: "Cho cậu chọn, tôi thế nào cũng được."
Trang Vinh Quang nghĩ ngợi rồi nói: "Ok, vậy mỗi người bắn mười phát rồi tính điểm tổng!"
Ninh Tịch: "Ok."
"Thế thì quyết định vậy đi, tao bắn trước!" Trang Vinh Quang không chờ nổi nữa, muốn xem dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đối phương ngay lập tức, không chừng thấy cậu ta bắn xong còn tự ti nhận thua nữa ấy chứ!
Ninh Tịch lui xuống hai bước, ra hiệu cậu ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Trang Vinh Quang hít sâu một hơi tập trung chú ý giơ súng lên ngắm vào bia bắn.
Lúc này đây, cậu ta cảm thấy súng trong tay như hòa làm một với cậu ta.
Từ nhỏ cậu ta đã đặc biệt thích súng, chỉ là ghét bị trói buộc, ghét bị ba quản thúc và sợ khổ sợ mệt nên dù thích đến mấy cũng vẫn kiên quyết không chịu theo ý ba và ông nội... "Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
...
Từng tiếng súng nối tiếp nhau, bắn xong mười phát, chỉ nghe một tiếng "tinh", tổng điểm ngay lập tức xuất hiện trên bảng điện tử bên cạnh: 100 điểm!
Mười phát 10 điểm! Tổng 100 điểm!
Mức điểm này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh!
Trang Vinh Quang buông súng, quay người nhìn Ninh Tịch rồi lạnh lùng nói: "Cho dù mày có thù hận gì với tao thì hi vọng mày nói lời giữ lấy lời, đừng có trêu chọc chị tao nữa!"
Ninh Tịch nhìn dáng vẻ "làm màu" này của cậu ta thì dở khóc dở cười: "Quả nhiên là rất giỏi! Tâm phục khẩu phục! Cơ mà không chiến mà hàng không phải là phong cách của tôi!"
"Tùy mày!" Trang Vinh Quang "hừ" một tiếng. Cậu ta bắn mười phát 10 điểm thế thì tên khốn này cũng chẳng có cơ hội thắng!
Thật ra thì lần này chính cậu ta cũng rất kinh ngạc không ngờ mình lại bắn được điểm số cao như thế, quả nhiên cậu ta đúng là thiên tài mà, lúc mấu chốt luôn có thể phát huy uy lực kinh người!
Trang Vinh Quang nói xong còn cố ý quay sang nhìn ba mình, hừ ông nói tôi là đồ vô dụng nữa đi, chẳng qua là tôi khinh không thèm thể hiện thôi!
Bên kia, Ninh Tịch không lập tức bắn ngay mà đi tới trước mặt Trang Khả Nhi: "Khả Nhi, anh mượn em một thứ được không?"
-----O-----
Chương 1012: Đứa Trẻ Này Là Con Cháu Nhà Chúng Ta.
"Dạ? Cái gì ạ?" Trang Khả Nhi khó hiểu, không biết Ninh Tịch muốn mượn cô thứ gì.
Lúc ra khỏi nhà Trang Khả Nhi đã thay một bộ váy liền màu trắng, phần cổ tay có trang trí bằng một cái nơ rút, Ninh Tịch khẽ kéo nhẹ một đầu dây, chiếc nơ đã lập tức bị rút ra: "Cái này."
"Được ạ... nhưng mà anh dùng thứ này làm gì?" Trang Khả Nhi càng không hiểu ra làm sao.
Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên khẽ biến, chẳng nhẽ cô nhóc này muốn... Trang Vinh Quang thì lại tỏ vẻ mất hứng ra mặt, mịa! Sắp bị hành chết rồi mà vẫn còn không quên chạy tới chim chuột với chị cậu ta, tên khốn này đúng là muốn chết không có chỗ chôn đây mà!
Dưới ánh mắt của mọi người, Ninh Tịch bước tới trước bia bắn rồi buộc đoạn dây lụa lên mắt bịt lại, sau đó giơ súng bắt đầu bắn.
"Đoàng ...."
"Đoàng -- "
"Đoàng -- "
...
Bắn xong, bảng điện tử nhanh chóng báo điểm: "Mười phát 10 điểm, tổng 100 điểm!"
Bắn trong lúc bịt mắt!!!
Trang Vinh Quang vốn đang chuẩn bị xem kịch vui thì há hốc mồm đứng đó, cả người y như bị sét đánh trúng.
Tên khốn này... bịt mắt... mà vẫn bắn được mười phát 10 điểm!
Sao có thể như thế được!
Việc này hoàn toàn không thể!
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu ta mới chỉ thấy ba mình làm được như thế!
Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào!
Trang Khả Nhi cũng không thể ngờ Ninh Tịch lại mượn dây lụa của mình để bịt mắt, cô sửng sốt nửa ngày mới thét lên một tiếng hưng phấn chói tai: "AAA... Anh Tịch, anh giỏi quá đi mất!!! "
Ngay cả Trang Liêu Nguyên cũng phải thay đổi vẻ mặt, cặp mắt chim ưng vẫn luôn bình tĩnh lúc này đây lại tràn đầy kích động.
Đứa trẻ này... đúng là mang đến cho ông hết bất ngờ này đến bất ngờ khác... Bắn mười phát 10 điểm tuy là khó nhưng cũng không phải là không thể thực hiện được, chỉ cần là cao thủ đã qua huấn luyện thì việc này không tính là gì.
Nhưng mà, bắn được 10 điểm trong tình huống bị bịt mắt thì đây không chỉ đơn giản là đã được qua huấn luyện nữa rồi, phải có cả thiên phú cực cao và trực giác vô cùng nhạy bén nữa thì mới có thể làm được như vậy.
Rất nhiều tay súng tuyệt đỉnh cứ đến một trình độ nhất định sẽ không thể tiến thêm được nữa bởi vì thiếu cái gọi là "trực giác nhạy bén". Nhất là trong thực chiến, hoàn cảnh hỗn loạn như thế, mục tiêu không thể cứ đứng yên một chỗ chờ anh bắn được, vào lúc này, sự nhạy bén là vô cùng quan trọng... "Đứa... đứa trẻ này..." Lúc này lại có tiếng Trang Tông Nhân truyền đến từ đằng sau.
Trang Liêu Nguyên kinh ngạc xoay người: "Cha, sao cha lại tới đây?"
"Nghe nói Vinh Quang chịu cầm súng, cha có thể không đến à!" Tuy rằng Trang Tông Nhân nói thế nhưng ánh mắt lại rơi vào chàng trai trẻ đứng bên cạnh Trang Vinh Quang: "Liêu Nguyên, đây là con cái nhà ai? Thủ pháp bắn súng đúng là khó có được! Là cấp dưới của con à?"
Trang Liêu Nguyên nghe vậy bèn cười khổ: "Nếu là cấp dưới của con thì chắc con nằm ngủ cũng cười mà tỉnh mất."
"Vậy đứa trẻ này là ai?" Trang Tông Nhân khó hiểu.
"Thật ra cha cũng quen đấy, đứa trẻ này chính là cô bé đã cứu cha ở bờ sông hôm đó - Ninh Tịch, chỉ là hôm nay con bé mặc đồ nam thôi." Trang Liêu Nguyên trả lời.
"Cái gì! Là cô bé đó sao! Là cô nhóc lần trước cứu cha á?"
"Đúng vậy ạ."
Vẻ mặt Trang Tông Nhân đầy khiếp sợ, đồng thời lại càng thêm tò mò: "Một cô bé mà lại giỏi giang đến vậy, rốt cuộc là con cái nhà ai?"
Trang Liêu Nguyên: "Nhà chúng ta."
-----O-----
Chương 1013: Mặc Đồ Nữ Chạy Quanh Sân Bắn Ba Vòng.
Trang Tông Nhân "hừ" một tiếng: "Hỏi nghiêm túc đấy, đừng có đùa với cha!"
"Cha, con đùa với cha làm gì, chuyện này con vốn không định nói với cha, có điều qua hôm nay... cha nhất định sẽ đi điều tra cô nhóc kia giống con đợt trước. Trước đây con thấy con bé có thiên phú không tồi, muốn kéo nó vào quân ngũ nên đã cho người đi điều tra."
"Cho nên thế nào, nói trọng điểm đi!" Trang Tông Nhân thúc giục.
"Ở đây đông người không tiện, về rồi con nói rõ với cha!"
Trang Tông Nhân nghe vậy thì cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên mà quay sang nhìn Trang Vinh Quang và Ninh Tịch... Chỉ thấy ngay lúc này đây, Trang Vinh Quang đang quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ như muốn chết đến nơi cơ mà cái miệng vẫn không chịu nhận thua: "Khốn kiếp... Làm màu cái gì chứ! Cho ông mấy ngày, ông cũng có thể bịt mắt bắn trúng cho coi!"
Ninh Tịch cũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, nhạt nhẽo nói: "Thế tôi cho cậu thời gian luyện tập đó. Nếu đến lúc ấy mà cậu làm được thì tôi không chỉ tự động rời khỏi chị cậu... mà còn mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng nữa, thế nào?"
"Chắc chứ?" Trang Vinh Quang lúc này giống như chết đuối thì với được cọc.
Để cho tên thối thây này mặc đồ nữ chạy quanh sân bắn ba vòng! Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi! Cũng đủ để rửa nỗi nhục trong lòng.
"Đương nhiên, có chị cậu làm chứng đó!" Ninh Tịch nhìn Trang Khả Nhi rồi nói.
Trang Khả Nhi che miệng quay đầu đi chỗ khác, cố nén cười, Tiểu Tịch đúng là xấu xa quá mà!
Cách đó không xa, Trang Liêu Nguyên nhìn cảnh này cũng chỉ lắc đầu cười: "Thằng trời đánh nhà chúng ta cuối cùng cũng có người trị được rồi!"
Trang Tông Nhân thì lại còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi của con trai, cái gọi là "nhà chúng ta" là sao?
"Thế... tao yêu cầu lúc đó mày phải mặc váy công chúa màu hồng phấn! Còn phải đi giày cao gót! Đầu còn phải cài hoa!" Trang Vinh Quang nói đầy ác ý.
Ninh Tịch rất sảng khoái đồng ý hết tất cả: "Ok, không vấn đề!"
"Mày chờ đó cho tao, một tháng nữa gặp! Mày chắc chắn phải mặc đồ nữ rồi!" Trang Vinh Quang gầm lên, cả người sôi trào sức mạnh trước đây chưa từng có. Cậu nhất định phải đánh bại tên khốn này! Nhất định phải khiến hắn mất mặt, khiến hắn phải trả một cái giá lớn!
Đúng rồi, đến lúc đó cậu phải chụp ảnh lại cảnh tên đó mặc đồ nữ nữa, để xem sau này hắn ta còn dám tìm cậu gây phiền phức không... ...
Ban đêm, trong thư phòng nhà họ Trang.
"Đứa trẻ này... là con gái của Linh Ngọc!" Trang Liêu Nguyên cũng không giấu diếm mà nói thẳng sự thật cho Trang Tông Nhân biết.
Trang Tông Nhân đã bị tổn thương quá nhiều vì chuyện của Trang Linh Ngọc, qua ngần ấy năm cũng không thể xóa nhòa. Trước đây ông không nói chuyện Ninh Tịch cho Trang Tông Nhân biết là vì sợ ông ấy đau lòng.
"Cái gì? Con gái của Linh Ngọc?" Quả nhiên vẻ mặt của Trang Tông Nhân lập tức biến sắc.
"Đúng vậy." Trang Liêu Nguyên gật đầu.
Nghe thấy cái tên Trang Linh Ngọc, Trang Tông Nhân lập tức ngã ngồi xuống, hồi lâu không nói gì, tựa như đang chìm vào cảm giác đau lòng thảm thiết, lúc lâu sau mới từ từ mở miệng: "Nhưng mà... con gái của Linh Ngọc... trước đây cha đã gặp qua một lần... không giống thế này..."
Trang Liêu Nguyên thở dài: "Người cha thấy hai năm trước quả thật không phải là Tiểu Tịch. Cụ thể việc này hơi phức tạp, để con từ từ giải thích vậy, bằng không chỉ sợ cha không chịu nổi chuyện này..."
-----O-----
Chương 1014: Con Cháu Nhà Họ Trang.
"Nếu con không nhanh nói rõ ràng thì cha lại càng không chịu được ấy!"
Trang Tông Nhân vội la lên.
Trang Liêu Nguyên chỉ có thể nhặt lấy trọng điểm để nói: "Thật ra đứa bé mà cha thấy lúc trước cũng không phải con ruột của Linh Ngọc mà là con nuôi của em ấy... hai đứa bé bị người ta bế nhầm ở bệnh viện lúc sinh ra, mãi đến lúc chúng 18 tuổi mới phát hiện..."
"Thế cho nên, đứa trẻ cứu cha kia mới là con gái ruột của Linh Ngọc sao?"
"Đúng vậy."
"Cha nhớ lúc đó là một buổi tiệc rất quan trọng, sao nó lại mang theo một đứa con nuôi đến tham dự mà không phải là Tiểu Tịch?" Trang Tông Nhân trầm ngâm.
"Việc này... sau khi Tiểu Tịch được đón về thì đã xảy ra không ít chuyện.
Nguyên nhân chắc là vì con bé lớn lên ở nông thôn 18 năm nên không thích ứng được cuộc sống ở thành thị, với lại cũng không hiểu lễ nghi nên làm ra vài chuyện không thích hợp..."
"Chính vì thế nên Linh Ngọc vẫn không thích Ninh Tịch, sau này lại gửi con bé ra nước ngoài học, mãi đến năm trước mới tốt nghiệp về nước. Đứa trẻ này cũng không định dựa dẫm nhà họ Ninh mà vẫn luôn dốc sức làm việc bên ngoài..."
"Linh Ngọc vẫn luôn công khai với bên ngoài rằng Ninh Tuyết Lạc mới là con gái ruột của nó, thế nên mọi người đều cho rằng Ninh Tịch là con nuôi..."
Trang Tông Nhân ôm ngực, tức đến nỗi suýt phát bệnh: "Mất dạy! Đây là cốt nhục của nó đấy! Sao nó có thể độc ác như thế! Chỉ vì mặt mũi mà không nhận cả con ruột hay sao?"
"Cha không phải là không biết tính Linh Ngọc, xưa nay nó rất coi trọng thể diện, không cho phép mình có bất cứ khuyết điểm gì. Nhất là sau khi gả cho Ninh Diệu Hoa, vì để chứng tỏ trước đây nó chọn thế là đúng mà không ngại ngần cắt đứt quan hệ với chúng ta..."
Vẻ mặt Trang Tông Nhân đầy mệt mỏi, ông khoát tay: "Thôi thôi, chuyện đã qua bao nhiêu năm thế rồi, cha cũng đã sớm xem như không có đứa con gái này... chỉ khổ cho đứa trẻ vô tội..."
"Đứa trẻ kia rất có chí tiến thủ tự mình mở một Studio thiết kế, bộ lễ phục mà Khả Nhi mặc trong bữa tiệc được quan khách khen ngợi kia chính là do con bé tặng!" Trang Liêu Nguyên an ủi.
Sắc mặt Trang Tông Nhân lập tức hòa hoãn mấy phần, sau đó kích động nói: "Ta nói sao đứa trẻ này lại có thiên phú bắn súng như thế, hóa ra là con cháu nhà chúng ta. Người ta thường nói cháu ngoại giống cậu, quả nhiên là đúng như thế... không vào quân đội đúng là đáng tiếc! Con có nói với cô bé chưa?"
Trang Liêu Nguyên biết là cha mình sẽ nhắc đến việc này, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cha đừng nghĩ tới nữa, con đã tửng hỏi rồi, nhưng con bé nói nó có ước mơ của mình..."
Huống hồ... còn có người tuyệt đối sẽ không đồng ý!
...
Gần đây, phần lớn thời gian của Ninh Tịch đều om mình trong phòng làm việc.
Bởi vì phía Tắc Linh gặp chút phiền phức.
Hiện tại, việc làm ăn của Tắc Linh càng ngày càng lớn, các khâu ngày càng phải chi tiết hơn, nhân viên cũng càng lúc càng nhiều, trước mắt đã hình thành được dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp.
Cây to thì đón gió lớn, mắt thấy danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lên thì đương nhiên cũng có người đỏ mắt, nhất là thương hiệu vốn đã xem Tắc Linh như cái gai trong mắt - History.
Từ sau tuần lễ thời trang lần trước, Đới Uy đã bắt đầu nghe ngóng xem nhà thiết kế của Tắc Linh là ai. Nhưng vì Cung Thượng Trạch có khu thiết kế độc lập, tách biệt với cả công ty nên cho dù là nhân viên làm việc ở Tắc Linh thì ngoại trừ Hàn Mạt Mạt và Kiều Vi Lan ra hầu như không ai có thể gặp được cậu ta.
-----O-----
Chương 1015: Cắn Ngược Lại Một Cái.
Cơ mà, thi thoảng vẫn có một vài khách hàng tới đặt thiết kế cao cấp gặp được cậu ta nên rất nhanh chóng có tin đồn rằng "nhà thiết kế thần bí của Tắc Linh có tướng mạo rất tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả mấy tiểu thịt tươi đang hot nữa."
Vì thế Đới Uy mới thoáng an tâm, nghe hình dung như thế đã biết chắc chắn không thể nào là tên trạnh nam xấu xí bẩn thỉu - Cung Thượng Trạch!
Nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, việc Tắc Linh nhanh chóng phất lên khiến gã ta trở tay không kịp. Trong lúc lặng yên không một tiếng động, Tắc Linh đã phát triển nhanh như chớp, thậm chí danh tiếng còn vang xa hơn cả History lúc trước!
Tắc Linh trở thành mối uy hiếp cực lớn mà Ninh Tuyết Lạc thì lại không ngừng tạo áp lực, đã thế càng bết bát hơn là những bản thiết kế trong tay gã càng lúc càng ít, mấy nhà thiết kế thuê về đều không dùng được. Gã cũng thử tự cầm bút lên thiết kế nhưng mà mấy năm nay gã chỉ chú tâm vào xã giao với kinh doanh, đầu óc lúc này đã trống trơn không thể sáng tạo ra được tác phẩm nào cho ra hồn.
Cũng may là trước mắt History vẫn đang chiếm lĩnh hơn nửa thị trường Trung Quốc, có rất nhiều khách quen, chắc chắn Tắc Linh sẽ không theo kịp. Nhưng mà Tắc Linh vẫn như thanh đao treo trên cổ gã, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, gã không thể tình trạng này kéo dài mãi được... Ninh Tuyết Lạc vì muốn đoạt giải thưởng nên đã nhận một bộ phim nghệ thuật quay ở nông thôn hơn mấy tháng trời, vừa về đến nơi biết được chuyện của Tắc Linh thì liền giận dữ không thôi.
"Chuyện này là sao? Không phải bảo anh nhìn chằm chằm Tắc Linh à! Tại sao tôi mới rời khỏi mấy hôm mà Tắc Linh đã phát triển đến thế rồi!"
"Chúng ta vốn đã đánh tiếng với mấy doanh nghiệp, đại lí lớn rồi, nhưng ai mà ngờ được bọn họ lại xuống tay từ các tiểu thư danh viện. Cái giới đó chúng ta làm sao có thể tác động được..."
"Nói nhiều như vậy, còn không phải bởi vì anh vô dụng! Nếu lần trước không bị bọn họ cướp mất giải Kim Đỉnh thì giờ tình hình cũng chẳng hỏng bét thế này!" Ninh Tuyết Lạc cau có khiển trách.
Mối quan hệ thân thiết giữa Ninh Tịch và Trang Khả Nhi cô ta còn chưa kịp giải quyết thì phía Ninh gia lại có tin muốn lập di chúc. Vừa đặt chân về Đế Đô đã nghe được tin xấu, chuyện này tiếp diễn chuyện kia quả thật làm cho cô ta sắp sứt đầu mẻ trán.
Đới Uy nghe vậy tức tới nỗi suýt thì chửi ầm lên, cái gì thế! Việc quái gì cũng đổ lên đầu ông đây.
Tuy rằng không lấy được giải Kim Đỉnh là sai sót của gã, nhưng những chuyện sau đó thì sao?
Boss của người ta không chỉ có bản lĩnh mời được Tần Sênh Nguyệt mà nghe nói còn đào được một đại thần marketing thương hiệu về cho Tắc Linh nữa, ngay cả Trang Khả Nhi cũng thân thiết với cô ta... Thế còn Ninh Tuyết Lạc thì sao, chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón, cả ngày chỉ biết trách móc nhà thiết kế! Nhà thiết kế cũng chỉ biết thiết kế thôi đâu phải là đại thần mà toàn năng như vậy được!
Nếu không phải nhờ gã chôm những bản thiết kế kia thì History có được ngày hôm nay sao?
Trong lòng Đới Uy nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại vẫn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: "Bà chủ, chuyện này cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, phong cách của Tắc Linh kia hoàn toàn là đạo nhái của tôi, bây giờ có chút danh tiếng nhưng cũng chẳng lâu đâu, tôi đã sớm liên hệ với mấy công ty truyền thông có tiếng rồi, chắc hẳn phía Tắc Linh bây giờ đang sứt đầu mẻ trán lắm... ...
Cùng lúc đó, tại Studio Tắc Linh. Ninh Tịch đang cười lạnh nhìn mấy tờ báo có nhắc tới Tắc Linh gần đây: "Biết ngay sẽ bị tên kia cắn ngược lại một cái mà!"
"Tên Đới Uy kia thật quá đáng, vừa ăn cắp vừa la làng, đến bao giờ chúng ta mới có thể vạch mặt hắn ta đây!" Hàn Mạt Mạt bất bình.
-----O-----
Chương 1016: Vì Chính Là Ngày Hôm Nay
Ninh Tịch sờ sờ cằm: "Vội cái gì, người nên vội là tên đó mới phải, chờ tới khi chúng ta tiến quân vào thị trường quốc tế đó chính là lúc gã thân bại danh liệt... Có điều, giờ vẫn phải giải quyết chuyện trước mắt đã, dù sao cũng là tác phẩm của cùng một người, phong cách quả thật có rất nhiều chỗ giống nhau, thậm chí hoa văn họa tiết cũng tương đồng, người không biết chuyện ắt sẽ dễ dàng tin lời nói một phía của truyền thông..."
Cung Thượng Trạch nghe vậy liền nói: "Bà chủ, thật ra em cũng đã nghĩ đến điều này rồi, tuy rằng phong cách thiết kế gần đây của em đã có thay đổi lớn nhưng em thật sự rất thích mấy họa sĩ dòng cổ họa như Lâm Phong Miên, Trương Đại Thiên, Tề Bạch Thạch. Vì thế nên cho dù là tác phẩm trong quá khứ hay bây giờ thì đều bị ảnh hưởng phong cách của họ... không ngờ lại bị Đới Uy dựa vào điểm này để vu oan giá họa cho chúng ta!
"Thế nên em đã nghĩ kĩ rồi, trong thiết kế mới nhất của chúng ta tốt nhất là phải dùng hoa văn mà chưa ai dùng, hoa văn Trung Hoa độc nhất vô nhị của Tắc Linh chúng ta!"
"Nói vậy... có lẽ đến lúc phải mời chuyên gia thiết kế hoa văn riêng cho chúng ta rồi nhỉ?" Ninh Tịch không khỏi suy tư: "Có điều mời mấy nhà thư pháp đương đại thì quả thật là hơi mạo hiểm..."
"Đúng vậy, cho nên đối phương phải là người rất có danh vọng!"
Ninh Tịch nghe vậy bèn nghĩ ngợi, một lúc lâu sau mới nói: "Em nói như vậy chị liền nghĩ tới một người... Tống Căng, Tống đại sư! Chị từng xem triển lãm tranh của ông ấy một lần, quả thật rất tuyệt vời! Chỉ tiếc nay ông ấy đã ẩn cư, không liên hệ được!"
Cung Thượng Trạch nghe vậy liền kích động nói: "Em cũng nghĩ đến Tống lão! Em là fan trung thành của ông ấy! Trước đây lúc ông ấy chưa "rửa tay gác kiếm", em đã dùng tiền tiết kiệm ba năm chỉ để mua một bức tranh của ông ấy. Chỉ tiếc là... bị mất lúc chủ nhà đuổi ra khỏi nhà trọ, trên thị trường giờ cũng không có tác phẩm mới của ông ấy..."
"Cho nên, ý của em là... mời Tống lão xuống núi sao?" Ninh Tịch hỏi.
"Tuy là rất khó nhưng em vẫn muốn thử xem!" Cung Thượng Trạch gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định: "Trước đây em cũng rất hi vọng có một ngày được hợp tác với ông ấy. Không biết có thành công không nhưng nó đã trở thành chấp niệm, tâm nguyện của em..."
"Nếu thế thì thử xem sao! Để hôm nào chị đi cùng em."
"Được... sao?" Cung Thượng Trạch có chút ngoài ý muốn không ngờ Ninh Tịch lại chấp nhận, dù sao chính bản thân cậu biết chuyện này có tính phiêu lưu quá lớn, toàn bộ đều là do cậu ta cố chấp không chịu từ bỏ mà thôi.
"Đương nhiên là được rồi, đối với nhà thiết kế thì quan trọng nhất là sự nhiệt tình! Cảm xúc mãnh liệt! Nếu Tống lão có thể khiến em hừng hực như thế thì đương nhiên là chị sẽ dốc sức giúp em!" Ninh Tịch nói xong liền quay sang nói với Kiều Vi Lan: "Giám đốc Kiều, cô nghĩ sao?"
Kiều Vi Lan trầm ngâm một hồi: "Tuy rằng khả năng không lớn nhưng cũng không ngại thử một lần, những người như Tống lão xem trọng nhất là hợp duyên. Nói không chừng chúng ta có thể may mắn lọt vào mắt xanh của ông ấy cũng nên, nếu không thành công thì chúng ta vẫn có thể chọn người khác."
"Được, vậy thì quyết định như thế đi!" Ninh Tịch quyết định: "Còn mấy bài báo này lại làm phiền các đồng nghiệp bên bộ phận PR rồi!"
"Được, tôi sẽ đi bàn giao cho họ." Kiều Vi Lan gật đầu. Cô đã sớm thành lập một bộ phận PR xây dựng thương hiệu chính vì ngày hôm nay.
Ninh Tịch không thể không thừa nhận rằng trong nhà có một nhân viên chuyên nghiệp đúng là quá quá tốt.
-----O-----
Chương 1017: Công Khai Khiêu Chiến
Đới Uy có thể giội nước bẩn cho bọn họ thì bọn họ cũng hoàn toàn có thể giội lại mà!
Bộ phận PR dưới sự chỉ đạo của Kiều Vi Lan đã nhanh chóng chuyển hướng dư luận chỉ trong một đêm. Sáng hôm sau, các tòa soạn lớn đều đưa tin về chuyện này.
[ Đới Uy để vuột giải Kim Đỉnh nên ghi thù, vu cáo đối phương đạo nhái.]
[Chất lượng của History tụt dốc, thất bại nhiều lần, phải chăng Đới Uy đã hết thời?]
[Tắc Linh công khai khiêu chiến với History: Bộ sưu tập đáng để mỏi mắt trông chờ vào hè này!] ...
Hơn nữa, Ninh Tịch còn cố ý nhắn nhủ là phải bám chặt lấy hai chữ "hết thời", đâm thật mạnh vào chỗ đau nhất của Đới Uy.
Quần chúng cũng rất dễ dàng bị dẫn dắt, lại thêm việc quả thật các tác phẩm của Đới Uy gần đây đúng là ít hơn trước rất nhiều, chất lượng thì lúc cao lúc thấp... vì thế việc này nhanh chóng được một lượng lớn ngôn luận đón nhận.
Vì Tắc Linh đã quang minh chính đại khiêu chiến nên tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào sản phẩm tiếp theo. History không có chứng cứ xác thực rằng Tắc Linh đạo nhái, ngược lại còn bị nghi ngờ là hết thời nên cũng chỉ có thể nhận lời ứng chiến, dư luận liền loạn cào cào vì trận đại chiến này.
...
Buổi tối, tại nhà hàng Buffet trên không nổi tiếng của Đế Đô.
Quan Tử Dao mời Lục Hân Nghiên ăn tối.
Từ khi cô ta về nước, Lục Hân Nghiên - người vẫn luôn ở cạnh cô ta không rời, luôn luôn tới tìm cô ta hẹn hò chơi bời bây giờ lại đã lâu không thấy liên lạc với cô ta.
Quan Tử Dao thấy tình hình này hơi lạ thì bèn chủ động hẹn Lục Hân Nghiên ra ngoài.
"Hân Nghiên, chuyện lần trước... Ninh Tịch không làm khó em chứ? Chị đã đích thân tới xin lỗi cô ta, nhận hết lỗi về mình rồi, nếu cô ta vẫn trách em thì em cứ bảo cô ta tới tìm chị là được!" Quan Tử Dao săn sóc nói.
Nhớ lại chuyện ngày đó, vẻ mặt Lục Hân Nghiên lộ rõ vẻ kinh hoàng, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại đáp: "Cái này thì không đâu ạ... cô ấy... cô ta nể mặt anh trai em nên sẽ không làm khó em đâu, nhanh nhất tại chị Tử Dao, chị yên tâm!"
"Vậy là tốt rồi!" Quan Tử Dao gật đầu, làm vẻ tùy ý hỏi một câu: "Lần trước em nói chuyện làm đại lí thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào nữa... Ninh Tịch đã nói đến mức đấy rồi thì chắc là không nhờn được đâu! Có điều dạo này em cũng đang lên kế hoạch kinh doanh mới, không biết lần này có thành công không nữa..." Lục Hân Nghiên thở dài nói.
"Thật ra thì loại phong cách này cũng có rất nhiều nhãn hiệu, em có nghĩ tới chuyện đổi một hãng khác không?" Quan Tử Dao hỏi dò.
"Đổi hãng sao?"
"Đúng vậy, không biết em đã nghe nói đến History chưa? Hãng này cũng rất được, hơn nữa còn nổi tiếng hơn cả Tắc Linh. Chị sẽ liên hệ với người phụ trách bên đó giúp em, chắc là không có vấn đề gì đâu. Nếu như em đồng ý thì chắc đối phương sẽ rất hoan nghênh!"
Lục Hân Nghiên nghe vậy thì uể oải ngước mắt lên, dáng vẻ không mấy hứng thú: "Cũng đã nghe nói rồi, có điều... em vẫn thích đồ của Tắc Linh hơn..."
"Nhưng mà gần đây tiếng tăm của Tắc Linh không tốt lắm..."
"Việc đó em cũng nghe nói, đúng là tin đồn vô căn cứ! Trang phục của hai nhà này em đều xem qua rồi, quả thật là có giống nhưng rõ ràng là của Tắc Linh đẹp hơn! Hơn nữa những thiết kế của Đới Uy gần đây khiến em cảm thấy như sắp hết thời ấy, chẳng đẹp chút nào... Hiện tại em lại rất mong chờ bộ sưu tập mùa hè sắp tới của Tắc Linh, chắc sẽ đặc sắc lắm. Tác phẩm của Tắc Linh lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc không thôi..."
Lục Hân Nghiên hớn hở nói một tràng, sau đó lại ỉu xìu nằm sấp mặt xuống bàn: "Ài... Sao không cho em làm đại lý chứ... thiệt quá đáng... lần này em nhất định sẽ cố gắng mà... Khó khăn lắm mới thích được một thứ khiến bản thân dốc hết sức ra tìm hiểu như thế..."
Quan Tử Dao thấy Lục Hân Nghiên kiên trì như vậy thì cũng không tiện khuyên bảo nữa, sau đó hai người ăn cơm trò chuyện một chốc rồi ai về nhà nấy.
-----O-----
Chương 1018: Tình Yêu Của Tôi
Buổi tối, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đơn giản mừng bộ phim đóng máy ở khách sạn.
Vì không có nhà đầu tư hay phóng viên, chỉ có thành viên đoàn phim với nhau nên không khí nhẹ nhàng hơn hẳn.
"Các bạn không phải là nhóm diễn viên mới đầu tiên của tôi nhưng rất có thể sẽ là nhóm diễn viên mới cuối cùng được tôi dẫn dắt, cũng không biết nói gì nhiều, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi!"
"Đây là bộ phim đầu tiên của em, thật may mắn khi được hợp tác với ekip chuyên nghiệp thế này, cảm ơn đạo diễn đã chọn em, cảm ơn các đồng nghiệp đã cùng nhau cố gắng, thời gian này em đã rất vui, cảm ơn mọi người!"
"Em cũng chúc mọi người một ly, nhất là anh Tịch, nhất định phải mời anh một ly, em có việc muốn thẳng thắn với anh, thật ra... con rắn kia là do em thả, lúc đó thấy anh quyến rũ hết đám con gái trong đoàn phim nên mới giận quá mất khôn, ai ngờ... anh Tịch quả là mạnh mẽ! Em phục rồi!" Kỳ Phóng nói xong liền uống cạn một hơi.
"Có điều, anh Tịch à, anh mặc đồ nữ vẫn đẹp hơn, mặc đồ nam đúng là chỉ phung phí của trời thôi anh ơi!" Kỳ Phóng vừa nói vừa đảo đảo nhìn Ninh Tịch hôm nay mặc đồ nữ.
"Nói bậy! Anh Tịch mặc đồ nữ mới là phí của giời! Chẳng qua cậu sợ anh Tịch mặc đồ nam sẽ át hết ánh hào quang của đám đàn ông các cậu chứ gì!" Kỷ Ngữ Manh là người đầu tiên phản đối, các cô gái ở đó cũng nhao nhao đồng tình.
...
Qua ba tuần rượu, mọi người lần lượt kính nhau, mượn rượu tỏ nỗi lòng, cười đùa với nhau khiến không khí càng trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi ăn uống xong, mọi người túm năm tụm ba ở cửa khách sạn chờ xe.
Mọi người đã lục tục về gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Ninh Tịch, Thẩm Hãn Thần và Kha Minh Vũ.
Thẩm Hãn Thần không kìm được lòng liếc nhìn Ninh Tịch vài lần, những lời muốn nói nghẹn cả đêm lúc này mới có dũng khí mở miệng: "Tiền bối! Hi vọng... sau này sẽ còn cơ hội hợp tác! Diễn xuất của cô rất tuyệt!"
"Cảm ơn." Không phải là Ninh Tịch không phát hiện ra được ý tứ của Thẩm Hãn Thần đối với mình nên cũng không nhiều lời làm gì.
Huống chi, lúc này bên cạnh cô còn kè kè một Đại ma vương nữa!!!
Chàng trai trẻ ơi! Xin cậu đừng có hại tôi nữa mà!!!
Nhưng rõ ràng là Thẩm Hãn Thần không nghe được tiếng lòng của cô rồi.
Câu trả lời của Ninh Tịch khiên vẻ mặt của Thẩm Hãn Thần thất vọng rõ rệt, sau đó cậu ta lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho cô: "Ở Thịnh Thế có Tô Dĩ Mạt một tay che trời, từ khi Lãnh Man Vân đi lại càng trầm trọng hơn, cô ở đó sợ là... không có ngày nổi danh được. Nếu như cô cần giúp đỡ... thì cứ gọi vào số này!"
Tấm danh thiếp mà Thẩm Hãn Thần đưa cho cô chính là của người quản lí của cậu ta!
Ninh Tịch quét mắt nhìn qua nhưng lại không nhận: "Cảm ơn ý tốt của cậu, có điều tôi không cần."
Ôi trời ạ! Đúng thật là! Thằng nhóc này lại dám đào góc tường ngay trước mặt chủ nhà! Gan thiệt đó!
Thẩm Hãn Thần nghe xong liền chau mày: "Tại sao? Phong Hành là một trong ba công ty lớn nhất ngành giải trí hiện nay, thực lực có thể sánh ngang với Thịnh Thế. Quản lí của tôi là át chủ bài của Phong Hành, tôi đã đề cập chuyện của cô với anh ta rồi... Nếu cô muốn qua bên này, sẽ có người xử lý việc trái hợp đồng cho cô!"
"Sặc, khụ khụ..." Ninh Tịch không dám nhìn vẻ mặt của Đại ma vương ở bên cạnh nữa, cô khẽ ho một tiếng rồi nói một cách đầy chính nghĩa: "Xin lỗi, Thịnh Thế có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, ở đó có giấc mộng, hi vọng và tình yêu của tôi. Không có gì thay thế được chúng, thế nên tôi sẽ không rời khỏi đó!"
-----O-----
Chương 1019: Đánh Cho Không Ra Hình Người Nữa...
"Ýnghĩa đặc biệt...?"
Tuy rằng Thẩm Hãn Thần không cam lòng, cũng không hiểu nổi tại sao Ninh Tịch lại chấp nhất với Thịnh Thế đến vậy.
Còn nữa, sao lời này của Ninh Tịch cứ như là đang tỏ tình với người nào thế nhỉ?
Thẩm Hãn Thần đang muốn hỏi thêm thì một chiếc taxi đã đi tới, Ninh Tịch sợ Thẩm Hãn Thần lại nói thêm câu gì dọa người nên bèn vội vội vàng leo lên xe: "Tôi đi trước đây! Bye bye!"
Vừa rồi cậu ta cố ý nói những lời này với Ninh Tịch trước mặt Kha Minh Vũ là vì muốn chứng minh thực lực của mình, muốn nhắc nhở rằng Kha Minh Vũ không xứng với Ninh Tịch, ai ngờ cuối cùng lại bị Ninh Tịch từ chối thẳng thừng như vậy.
...
Ninh Tịch vừa đặt chân tới Bạch Kim Đế Cung, một lát sau, "Kha Minh Vũ"
cũng về đến nơi.
Vừa thấy Boss nhà mình, Ninh Tịch đã lập tức nhảy chân sáo chạy qua cầu khen ngợi: "Hì hì, boss đại nhân! Biểu hiện vừa rồi của em được không? Cầu ban thưởng! Cầu ban thưởng."
Ánh mắt thâm trầm của Lục Đình Kiêu dừng trên nụ cười của cô gái, bàn tay to giữ lấy gáy cô, ra sức hôn lên đôi môi cô... Dưới ánh trăng sáng, bầu không khí mát mẻ nhờ giờ đây đang nóng dần lên... "Loảng xoảng!!!"
Sau lưng chợt có tiếng đổ vỡ!
Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch cùng quay sang nhìn. Sau đó, hai người liền nhìn thấy Lục Cảnh Lễ không biết đã đứng đó từ bao giờ, nồi lẩu lớn vốn bê trong tay lúc này đã an vị trên mặt đất bừa bộn, khuôn mặt anh tuấn như có dấu hiệu rạn nứt... "Cảnh Lễ, anh nghe tôi giải thích đã..."
Nhưng Lục Cảnh Lễ đã bịt hai tai lại không nghe Ninh Tịch giải thích gì hết và bắt đầu gào thét như nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao: "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe! Anh trai tôi đẹp mã lại nhiều tiền, tính tình trầm ổn trưởng thành, tài trí hơn người, văn võ song toàn, dịu dàng săn sóc... là người chồng tốt nhất thế kỉ, gả cho rồi còn tặng kèm một bánh bao nhỏ dễ thương... Đừng nói là con gái khắp cái đất Đế Đô, ngay cả tôi cũng muốn gả cho anh ấy nữa ấy chứ! Sao cô lại làm ra việc khiến người ta oán hận thế này! Tiểu Tịch, tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi!"
Ninh Tịch đen mặt nhìn "con cá chép" đang giãy đành đạch trước mắt: "Ấy ấy... người anh em à... bình tĩnh chút được không!"
"Bình tĩnh! Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào đây!!! "
Lục Cảnh Lễ nói xong còn quay sang quát Kha Minh Vũ: "Khốn kiếp, dám quyết rũ chị dâu tao, không nhìn cho rõ ông đây là ai à, ngay cả chị dâu ông mà cũng dám quyến rũ! Hôm nay ông phải đánh cho mày không ra hình người nữa thì thôi!!!!!!!!"
"Ặc..." Không ra hình người nữa...
Trước khi Lục Cảnh Lễ lao tới trước mặt Kha Minh Vũ tìm chết, Ninh Tịch đã vội lách người tới hóa giải thế tấn công của Lục Cảnh Lễ: "Lục Cảnh Lễ, anh bình tĩnh chút đi, anh ấy là..."
Ninh Tịch còn chưa nói dứt lời, Lục Cảnh Lễ đã gào thét tới tận trời xanh: "Ông trời ơi...! Không còn thiên lý gì nữa rồi!!! Cô... cô... cô còn dám che chở cho tên gian phu này!!!"
Ninh Tịch đỡ trán tỏ vẻ bất lực, hết cách thông não cho tên này rồi: "Được được được... Tôi không che chở nữa... anh đánh đi... đánh cho anh ấy không ra hình người nữa đi! Đánh đi!!"
Ninh Tịch nói xong còn cố ý tránh qua một bước để tiện cho anh ta lao đầu vào chỗ chết.
Lục Cảnh Lễ lập tức lao đến chỗ Kha Minh Vũ với khí thế mãnh liệt.
Sau đó...
"Á Á Á Á..."
Đi kèm theo đó là hình ảnh chú cá chép nhỏ chưa sờ được đến góc áo người nào đó đã bị người ta khóa tay lại, thuần thục bắt chéo tay ra sau lưng...
-----O-----
Chương 1020: Thức Ăn Cho Chó Ném Sao Mà Nhanh Thế!
Kế đó, gian phu trong miệng Lục Cảnh Lễ như thể đi guốc trong bụng anh ta, biết tỏng anh ta muốn làm gì nên rất dễ dàng phá giải đòn tấn công và áp chế anh ta... Sau khi bị hành hạ đến lần thứ n, cuối cùng Lục Cảnh Lễ cũng tru lên một tiếng!
"Anhhhhh... buông tay buông tay buông tay, đau đau đau!!!"
Cách đánh anh thuần thục như "nước chảy mây trôi" này quả thật là ông anh ruột anh rồi!
Khóe miệng Ninh Tịch giật một cái: "Đã cố ngăn anh đi tìm chết rồi mà, ai bảo không nghe cơ!"
Nói tới thì, Tiểu Bảo thông qua sự quan sát phát hiện Kha Minh Vũ là Lục Đình Kiêu, cô thì thông qua khí chất và phản ứng của Tiểu Bảo để phán đoán, còn Lục Cảnh Lễ thì lại... bị ăn đòn xong mới phát hiện ra... Lục Cảnh Lễ ôm cổ tay yếu ớt của mình, không ngừng thổi phù phù: "Cô ngăn tôi bao giờ! Cô không thể nói thẳng với tôi đây là anh trai tôi được à?"
Ninh Tịch trợn trắng mắt: "Tôi vừa mới mở miệng anh đã nhảy vào miệng tôi ngồi rồi còn muốn tôi nói kiểu giề!"
Tên không tim không phổi Lục Cảnh Lễ rất nhanh chóng quẳng chuyện bị ăn đòn oan đi mà bắt đầu hưng phấn xoay tròn quanh ông anh trai: "Trông thật quá đi mất! Nếu không phải em thông minh thì đã suýt bị lừa rồi!"
Ninh Tịch: "..."
Lục Cảnh Lễ nói xong, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn, lo lắng nhìn Lục Đình Kiêu: "Anh, sao anh lại hóa trang thành thế này, anh phải làm chuyện gì rất hệ trọng tuyệt đối không thể lộ mặt sao?"
Lục Đình Kiêu hơi trâm ngâm một hồi, cảm thấy Lục Cảnh Lễ nói vậy cũng đúng: "Ừ."
Lục Cảnh Lễ nghe xong liền tức giận, bất mãn nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao chuyện gì anh cũng gạt em, không chia sẻ với em!"
Lục Đình Kiêu: "Không chia sẻ được."
Lục Cảnh Lễ: "Anh không nói thì làm sao mà biết không chia sẻ được!"
Lục Đình Kiêu: "Đóng phim với chị dâu của em."
Lục Cảnh Lễ: "..."
Lục Cảnh Lễ nghẹn mất đúng 10 giây đồng hồ rồi mới kịp phản ứng, đau đớn ôm lấy ngực: "Nếu ngày nào đó em chết... thì chính là bị đống thức ăn cho cún của các người làm bội thực. Khốn kiếp, chẳng trách gần đây thoáng cái đã chả thấy tăm hơi anh đâu. Em còn tưởng anh làm cái gì, hóa ra là lại đi nói chuyện yêu đương! Hừ! Em cứ tưởng anh đi cứu thế giới mới chủ động làm thêm giờ, chia sẻ công việc với anh, tiều tụy đến nỗi mặt cũng hóp cả vào!"
"Ơ, cậu ạ... bữa khuya mọi người tính ăn lẩu à? Cho cháu xin miếng?" Sau lưng bỗng vang lên giọng nói như vừa tỉnh ngủ.
Quả thật là mùi lẩu bên này nồng quá, bay cả sang căn biệt thự ở đối diện, thế nên Giang Mục Dã vốn đang ngủ trên giường cứ thế men theo mùi mà tới đây.
"Ăn cái rắm ấy! Đổ hết cả rồi đây này!" Lục Cảnh Lễ nghe tới chữ lẩu lại nổi quạu lên sau đó lại thấy có gì đó là lạ: "Này, thằng nhóc kia, sao cháu lại thản nhiên thế hả? Cháu biết... người này là cậu của cháu sao?"
Lục Cảnh Lễ nhìn về phía người đàn ông mà Ninh Tịch đang ôm tay rồi hỏi.
"Biết chứ..." Giang Mục Dã mơ mơ màng màng gật đầu.
"Móa! Vậy sao chỉ mình tôi không biết! Quá không công bằng! Kì thị nhau quá thể! Nói, làm sao cháu biết?" Lục Cảnh Lễ sắp phát điên luôn rồi.
-----O-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro