Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1834: Chủ Nhân 2

Chương 1834:Chủ Nhân 2

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Một người và một con chó được cung cấp thông tin cực kỳ đơn giản, không có gì khác.

Ninh Thư không kiềm chế được bản năng, đập đầu xuống sàn, trợn mắt hỏi 2333 :"Mi nói cho ta nghe xem tâm nguyện của nhiệm vụ này là gì?"

Tâm nguyện của một con chó.

2333 ho khan rồi nói :"Cô có thể làm được. Nhiệm vụ này rất đơn giản. Làm những gì mà một con chó nên làm. Về phần tâm nguyện, chúng ta không biết con chó muốn làm gì?"

Chó lại không biết nói.

Ninh Thư...

Ninh Thư thè cái lưỡi dài ra thở hổn hển.

Chó dẫn đường là chó nghiệp vụ.

Sau khi huấn luyện, chó dẫn đường có thể giúp người mù đi đến trường học, cửa hàng, tiệm giặt ủi, vườn hoa ven đường, vv.

Chúng quen với việc bị hạn chế bởi vòng cổ, dây dẫn đường và các phụ kiện khác, chúng biết rất nhiều khẩu lệnh và có thể dẫn người mù đi lại an toàn.

Khi gặp phải chướng ngại vật cần rẽ, chúng sẽ hướng dẫn chủ nhân dừng lại để tránh gặp phải nguy hiểm.

Chó dẫn đường có tâm tính tự nhiên, ôn hoà, đứng dậy đúng lúc, từ chối thức ăn, giúp người mù ngồi lên xe, giúp di chuyển vật phẩm, đối với sự quấy nhiễu của người di đường không quan tâm, đồng thời cũng sẽ không tiến hành tấn công họ.

Labradors, Golden Retrievers, German Wolfhounds và Poodles dều thích hợp làm chó dẫn đường.

Ninh Thư bây giờ chính là một chú chó lông vàng to lớn.

Chó dẫn đường sẽ rất quen thuộc với lịch trình hàng ngày của chủ nhân, chẳng hạn như tuyến đường đi lại, nhà hàng thường xuyên lui tới, siêu thị, bạn bè,..

Con chó sẽ biết chủ thường đi đâu và ở đó bao lâu.

Nó có thể nhớ địa chỉ của một người bạn và dẫn chủ đến địa điểm đó dù một năm sau.

Chó dẫn đường và chủ của chúng hình thành mối liên kết rất bền chặt, giàu tình cảm và đôi khi còn tình cảm hơn cả quan hệ họ hàng.

Chó dẫn đường là đôi mắt của người khiếm thị, là người giúp việc, người thân trong gia đình và là một người bạn đồng hành trung thành.

Ninh Thư nhìn đồng hồ trên trường, nhưng thứ cô nhìn thấy chỉ có hai màu trắng đen, khiến cô có chút khó chịu.

Ninh Thư đứng dậy đi về phòng, lúc nàu Ứng Trì hẳn đã dậy rồi.

Ninh Thư dùng chân mở cửa, đi vào phòng đến bên giường, duỗi chân dẩy người đàn ông trên giường.

Vì chỉ có thể sử dụng cơ thể bằng bốn chân nên Ninh Thư cảm thấy cả người mình có gì đó không đúng.

Ninh Thư dùng chân đẩy mấy cái, nhưng Ứng Trì vẫn chưa tỉnh lại.

Ninh Thư nghĩ có phải hắn bị bệnh hay không?

Ninh Thư nhảy lên giường, lè lưỡi, chảy nước dãi khắp mặt, liếm thật mạnh.

Coi như là rửa mặt đi, có điều cô thêm cho ít dầu vào thôi.

Nếu để ý kỹ, có thể thấy Ứng Trì khá ưa nhìn, ngũ quang đàng hoàng, nếu với một đôi mắt bình thường thì có thể coi là một anh chàng khá đẹp trai.

Sau khi liếm mặt, Ninh Thư trực tiếp ấn vào bụng Ứng Trì.

"Phì..!" Ứng Trì cuối cùng cũng tỉnh dậy, "Bối Bối, bụng tao sắp bị mày bóp nát rồi."

Ninh Thư nhảy ra khỏi giường, nhìn Ứng Trì mò mẫm tìm chiếc gậy ở đầu giường để ra khỏi giường. Màu mắt của Ứng Trì chỉ có độc màu trắng xám, không có sự khác biệt giữa con ngươi và lòng trắng của mắt, tựa như có một lớp màn che phủ nhãn cầu, nhìn có chút đáng sợ.

Ứng Trì mò mẫm vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, Ninh Thư ngồi ở cửa nhìn anh.

Sự sắp xếp đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, một khi thay đổi, Ứng Trì sẽ không thể tìm được.

Rửa mặt xong, Ứng Trì lục lọi trong tủ tìm thức ăn cho chó, đổ vào bát, đặt xuống đất, sau đó chạm vào Ninh Thư, nhẹ nhàng vỗ đầu Ninh Thư, "Ăn đi.'

Ninh Thư thần sắc phức tạp nhìn bát thức ăn cho chó, coi như độc thân thì ăn cẩu lương cũng được đi, nhưng bây giờ thật sự biến thành chó thì phải ăn thức ăn cho chó thật rồi.

Ninh Thư quả quyết bắt đầu ăn, dù sao thức ăn cho chó cũng có mùi thơm.

Ứng Trì làm một ít bánh mỳ đơn giản cho buổi sáng, sau khi ăn sáng, Ứng Trì phải đi làm, anh làm kỹ thuật viên trong một tiệm mát xa dành cho người mù, và anh có thể tự nuôi sống bản thân bằng kỹ năng của mình.

"Bối Bối, đi thôi." Ứng Trì đeo vòng cổ và dây xích cho Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không có dãu giụa, để Ứng Trì mặc cho mình, đây là công việc của cô.

Ứng Trì cầm nạng, đeo kính râm, đóng cửa lại, dưới sự dẫn dắt của Ninh Thư chậm rãi đi về phía nơi làm việc của mình.

Khi vượt qua đèn giao thông, Ninh Thư phát hiện mình chỉ nhìn thấy đen trắng, không thể phân biệt chính xá.c màu sắc của đèn giao thông, chỉ có thể phân biệt dựa trên người qua đường và xe cộ.

Ninh Thư dừng xe ở ngã tư, hướng dẫn Ứng Trì dừng lại, Ứng Trì đứng bên đường chờ đèn xanh như người bình thường.

Ninh Thư ngồi lè lưỡi, nhìn thấy một đứa nhỏ đang nhìn mình chằm chằm liền không thèm để ý tới.

Không ngờ đứa bé này lại tiến tới nắm tai cô, con chó lông vàng to lớn trông rất ngoan ngoãn và hiền lành.

Cô muốn chuyển sang làm chó săn xem nó có dám tóm cô không?

Ninh Thư...

Cô ghét những đứa trẻ nghịch ngợm.

Ninh Thư không có cắn hắn, đứa bé bị mẹ nó dắt đi, hướng Ứng Trì xin lỗi.

Ứng Trì quỳ xuống sờ đầu Ninh Thư, "Bối Bối ngoan."

Ninh Thư nhếch khoé miệng, cảm ơn lời khen của anh.

Đèn chuyển sang màu xanh, người đi bộ bắt đầu sang đường, Ninh Thư dẫn Ứng Trì băng qua đường, đi qua mấy con phố, đi qua vườn hoa trung tâm, cuối cùng đến tiệm mát xa mà Ứng Trì làm việc.

Tiệm mát xa này quy mô không hề nhỏ, Ứng Trì có thể coi là một sư phụ trong đó, dư sức nuôi sống bản thân.

Ứng Trì đang đợi khách trong một căn phòng, còn Ninh Thư thì nằm ở một góc khuất để tránh làm khách sợ hãi.

Khi Ứng Trì cần đi vệ sinh, cô ấy sẽ đưa Ứng Trì đi.

Ứng Trì lấy trong túi ra một ít đồ ăn vặt cho chó đưa cho Ninh Thư, sau đó sờ đầu Ninh Thư, đợi khách tới.

Ninh Thư nhai đồ ăn vặt, mùi vị rất ngon, có vị thịt bò, nhiệm vụ lúc này cũng chỉ có nằm nghỉ, làm chó cũng chẳng có gì, mỗi ngày dẫn chủ nhân đến nơi cần đến, để chủ nhân có thể tránh khỏi nguy hiểm.

Không có nhiệm vụ cũng chưa có nhiệm vụ, làm một chú chó vô tư cũn không tệ.

Ninh Thư đặt đầu trên mặt đất, ngước mắt nhìn Ứng Trì xoa bóp cho khách hàng.

Mát xa xong, Ứng Trì đã đổ mồ hôi đầm đìa, mát xa cần sức mạnh và kỹ năng, trong một buổi sáng, Ứng Trì tiếp được hai khách hàng.

Ứng Trì nhận hoa hồng dựa trên số lượng khách mà anh ấy tiếp được.

Mát xa người mù khó hơn mát xa người bình thường vì họ không thể nhìn thấy.

Khi Ứng Trì xoa bóp cho ai đó, kỹ thuật của anh ấy điêu luyện đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi không có việc gì làm, Ứng Trì sẽ tìm một hình nộm để luyện tập.

"Bối Bối, đi vệ sinh." Ứng Trì rửa tay, mò mẫm lấy khăn lau tay rồi nói với Ninh Thư.

Ninh Thư từ trên mặt đất đứng dậy, đến bên chân của Ứng Trì, Ứng Trì cúi xuống sờ vào dây đeo kéo, Ninh Thư kéo Ứng Trì đi vào toilet.

Lúc ở cửa toilet gặp phải một cô nhân viên mát xa, Ninh Thư sờ vào chân cô nhân viên mát xa, cô nhân viên ngồi xổm xuống, chạm vào Ninh Thư, cười nói :"Là Ứng Trì à?"

"Là tôi." Ứng Trì thấp giọng nói. "Cô đến sử dụng nhà vệ sinh à? Công việc sáng nay thế nào?"

"Tôi đã tiếp đãi ba khách hàng nữ, khá tốt." Cô nhân viên mát xa nói, với một nụ cười nhạt trên môi, trông cô ấy có vẻ là một người hiền lành.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro