Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3


Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt len qua tấm rèm cửa, chiếu vào căn phòng nhỏ. Ninh Nghệ Trác tỉnh dậy với đôi mắt hơi sưng vì ngủ không sâu giấc. Cô ngồi dậy trên chiếc giường êm ái, tâm trí vẫn nặng nề bởi cuộc hẹn mà bố mẹ đã đề cập.

Ngôi nhà dần trở nên nhộn nhịp khi bố mẹ Nghệ Trác bận rộn chuẩn bị cho ngày mới. Tiếng chân bước nhẹ nhàng của bà Ninh vang lên trong hành lang, đôi lúc xen lẫn tiếng lật báo của ông Ninh từ phòng khách. Mùi thơm của trà xanh tỏa ra từ nhà bếp, hòa quyện với hương bánh bao vừa hấp chín, tạo nên một không gian ấm cúng.

Tuy nhiên, tâm trạng của Nghệ Trác hoàn toàn trái ngược. Ngồi trong phòng ăn sáng, cô hầu như không động đũa, chỉ dùng thìa khuấy nhẹ tách sữa nóng trước mặt. Đôi mắt cô thỉnh thoảng lén liếc sang bố mẹ, hòng tìm chút manh mối.

"Ningning, sao con ăn ít thế? Không hợp khẩu vị à?" Bà Ninh hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Không ạ, con chỉ... hơi mệt một chút thôi." Nghệ Trác trả lời, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Ông Ninh đặt tờ báo xuống, nhìn em qua cặp kính gọng bạc. "Con gái của bố lo gì mà mệt? Làm gì có ai xinh đẹp như con lại phải lo lắng?"

Lời nói đùa của ông khiến bà Ninh bật cười. Nhưng Nghệ Trác không cười nổi. Em cúi mặt, nhấp một ngụm sữa, không biết phải trả lời thế nào.

Bữa sáng trôi qua trong không khí nửa thoải mái, nửa gượng gạo. Sau khi ăn xong, bà Ninh dọn dẹp bàn, trong khi ông Ninh tiếp tục trò chuyện với em.

"Chiều nay 3 giờ nhé, bố mẹ hẹn con với người ta ở quán cà phê gần nhà. Không cần phải lo lắng đâu, chỉ là gặp mặt thôi. Nếu con không thích thì cứ nói cho bố mẹ, không sao cả."

"Vâng..." Nghệ Trác lí nhí đáp. Cô không biết liệu bố nói vậy là để trấn an mình hay còn ẩn ý gì nữa.

Sau bữa sáng, Nghệ Trác trở về phòng, nằm vật ra giường. Mọi cảm giác lo lắng, bất an lại ùa về, khiến đầu óc cô rối như tơ vò. Cô cầm điện thoại, lướt qua những tin nhắn với Minjeong tối qua, rồi quyết định gọi thêm một lần nữa.

"Lại là em đây."

Minjeong vừa bắt máy đã cười khúc khích. "Chị biết ngay mà, em kiểu gì chẳng gọi. Sao rồi, sáng nay bố mẹ có tiết lộ thêm gì không?"

"Bố mẹ em bảo chiều nay gặp người ta ở quán cà phê gần nhà..." Nghệ Trác thở dài. "Chị Minjeong, em thực sự không biết phải làm gì. Nếu người đó không hợp thì sao? Nếu họ ép em phải đồng ý thì sao?"

"Em gái ngốc xít của chị, em suy nghĩ nhiều quá rồi." Minjeong nói với giọng trêu đùa, nhưng vẫn đầy sự an ủi. "Chị bảo em thế nào, chỉ là gặp mặt thôi. Ai mà ép được em cơ chứ? Em mạnh mẽ lên, tự tin lên. Chưa gì đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi à? Dũng khí của Nghệ Trác thường ngày đâu mất rồi?"

"Nhưng mà... em lo lắm." Nghệ Trác thú nhận, giọng nói run rẩy.

"Nghe chị này." Minjeong nghiêm giọng hơn. "Nếu người đó thực sự tử tế, họ sẽ tôn trọng cảm xúc của em. Còn nếu họ không phải người tốt thì em càng có lí do để không cần phải quan tâm. Em là em, là Ninh Nghệ Trác sống vì bản thân mình, em không có nghĩa vụ phải làm hài lòng bất kỳ ai, hiểu chưa?"

"Nhưng bố mẹ em kỳ vọng nhiều lắm..."

"Bố mẹ em thương em chứ không thương người ngoài đâu. Họ kỳ vọng là vì họ nghĩ điều đó tốt cho em, nhưng nếu em cảm thấy không ổn, họ sẽ hiểu mà. Với lại, nếu người ta không hợp với em, chị đây sẽ đuổi giúp em, được chưa?" Minjeong đùa, khiến Nghệ Trác bật cười nhẹ.

"Chị lúc nào cũng nói được mấy lời không nghiêm túc..."

"Chứ sao nữa! Mà nhớ, gặp xong phải kể chi tiết cho chị nghe đấy nhé. Chị cũng tò mò lắm."

"Dạ, em biết rồi. Cảm ơn chị nhiều lắm, Minjeong."

"Khách sáo làm gì, nhớ kĩ lời chị nói nha. Đi đi, tự tin lên!"

Sau cuộc gọi với Minjeong, Nghệ Trác cảm thấy tâm trạng đỡ hơn đôi chút. Cô quyết định dành thời gian chuẩn bị cho buổi gặp.

Nhìn vào gương, Nghệ Trác tự hỏi nên mặc gì để trông không quá cầu kỳ mà vẫn lịch sự. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy trắng đơn giản, ôm nhẹ cơ thể, kết hợp với đôi giày búp bê màu nude. Mái tóc dài được buộc lệch nhẹ sau gáy, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt tròn toát lên vẻ ngây thơ.

Nhưng dù bề ngoài có chỉn chu thế nào, Nghệ Trác vẫn không thể ngừng lo lắng. Cô bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường phố. Những chiếc xe lướt qua, dòng người tới lui vội vã, nhưng cô cảm thấy như cả thế giới đang chậm lại.

Đồng hồ chỉ hai giờ bốn mươi lăm phút. Chỉ còn mười lăm phút nữa, cô sẽ gặp họ. Cô thầm nhẩm lại những lời Minjeong đã nói, cố gắng tự trấn an bản thân.

"Không sao đâu... chỉ là gặp mặt thôi..."

Với suy nghĩ đó, Nghệ Trác cầm túi xách và rời khỏi nhà, bước vào buổi gặp gỡ mà cô không thể nào đoán trước được kết quả.

...

Quán cà phê "Blossom Garden" nằm ngay góc phố, không quá xa nhà Nghệ Trác. Đó là một nơi yên tĩnh, nổi tiếng với những hàng cây anh đào bao quanh và không gian ấm cúng. Khi Nghệ Trác bước vào, cô cảm nhận được ngay hương thơm dịu nhẹ của cà phê rang xay và một chút vani thoang thoảng trong không khí.

Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm vài phút. Lòng bàn tay cô hơi ướt vì căng thẳng. Đôi mắt lướt qua từng góc bàn để tìm kiếm bóng dáng của người mà bố mẹ đã sắp xếp cho em gặp.

Một người phụ nữ trẻ trung, thanh lịch ngồi ở góc bàn gần cửa sổ lớn. Mái tóc dài suôn mượt xõa nhẹ, đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao và dáng vẻ vô cùng tự tin. Ninh Nghệ Trác gần như không tin vào mắt mình.

"Aeri... Uchinaga?"

Người phụ nữ quay đầu lại khi nghe tiếng gọi khẽ từ phía sau. Đôi mắt của cô thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười nhẹ. "Xin chào, em là Ninh Nghệ Trác đúng không?"

Nghệ Trác như bị đóng băng tại chỗ. Tại sao lại là Aeri Uchinaga? Và, thật sự là Aeri Uchinaga? Một người phụ nữ mà cô chỉ biết đến qua những câu chuyện thoáng qua từ Minjeong và những tin tức về cô ấy trên các trang báo tài chính.

Aeri đứng dậy, lịch sự chìa tay ra. "Rất vui được gặp em. Chuyện về tụi mình chắc là hai bác đã nói với em rồi nhỉ?"

Nghệ Trác cứng đờ, mất vài giây mới có thể đưa tay ra bắt lại. Ngón tay của Aeri thon dài và mát lạnh. Giọng nói của cô ấy thấp nhưng rõ ràng, mang một sức hút kỳ lạ khiến Nghệ Trác càng cảm thấy áp lực hơn.

"À... ừm... Chị là..."

Aeri nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tay đặt lên tách cà phê trước mặt, môi vẫn giữ nụ cười. "Chị biết em đang bất ngờ. Thực ra, chị cũng vậy. Đây không phải là chuyện chị tự quyết định. Nhưng vì bố mẹ hai bên có quen biết nhau từ trước, nên chị nghĩ tốt nhất chúng ta cứ trò chuyện thoải mái trước đã."

Nghệ Trác gật đầu một cách máy móc. Tim cô đập nhanh đến mức cô gần như nghe rõ tiếng thình thịch trong lồng ngực. Aeri Uchinaga - một người phụ nữ thành đạt, tài giỏi, và còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uchinaga. Người như cô ấy... cũng bị đem ra hứa hôn sao?

Nhân viên phục vụ bước đến, mang theo một tách trà Earl Grey cho Nghệ Trác. Cô cảm thấy biết ơn vì có lý do để cúi đầu, né tránh ánh mắt của Aeri.

"Em uống trà à? Chị cũng thích loại này, nhưng hôm nay đổi gió một chút với cà phê." Aeri mở lời, giọng nói dịu dàng như đang cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí.

"Dạ..." Nghệ Trác ngẩng đầu, cố gắng không để lộ sự bối rối. "Chị... biết gì về em rồi ạ?"

Aeri khẽ nghiêng đầu, ánh mắt có chút tinh nghịch nhìn cô. "Chỉ biết em là con gái cưng của gia đình Ninh, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh loại xuất sắc, rất xinh đẹp và dễ thương. Còn lại thì chưa biết gì nhiều."

Lời khen khiến mặt Nghệ Trác đỏ bừng. Cô cầm tách trà, nhấp một ngụm nhỏ để che đi sự ngượng ngùng.

"Chị Aeri... chị cảm thấy thế nào về chuyện này?" Nghệ Trác lấy hết can đảm để hỏi, mắt nhìn xuống tách trà trên tay.

Aeri trầm ngâm một lúc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bối rối của Nghệ Trác. "Chị không muốn nói dối em. Chuyện này cũng khiến chị bất ngờ. Chị chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia vào một cuộc hôn nhân sắp đặt từ trước. Nhưng chị cũng không muốn từ chối ngay trước khi hiểu rõ về em. Chị nghĩ ít nhất chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn trước, được không?"

Câu trả lời chân thành của Aeri khiến Nghệ Trác cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của chị. "Vâng... Em cũng nghĩ vậy. Em chỉ sợ mình không đủ tốt để..."

"Không cần phải áp lực đâu." Aeri ngắt lời, giọng nói nhẹ nhàng. "Em không cần phải chứng minh gì với chị cả. Nếu sau này em cảm thấy không phù hợp, chị sẽ là người đầu tiên ủng hộ quyết định của em."

Nụ cười dịu dàng của Aeri khiến Nghệ Trác như tan chảy. Có lẽ cô ấy không hề đáng sợ như những gì bản thân tưởng tượng.

Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu. Aeri hỏi Nghệ Trác về công việc, sở thích, và cả những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Càng nói chuyện, Nghệ Trác càng nhận ra rằng Aeri không chỉ giỏi giang mà còn rất tinh tế, biết cách lắng nghe và tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện.

Khi đồng hồ chỉ gần năm giờ chiều, Aeri nhìn đồng hồ và đứng dậy. "Hôm nay chị rất vui khi được gặp em. Nhưng giờ chị phải quay lại công ty rồi, còn một vài việc cần giải quyết, xin lỗi vì lần này không thể đưa em về nhà. Lần sau nếu có thời gian, chị mời em bữa tối nhé?"

Nghệ Trác đứng lên theo, ngập ngừng gật đầu. "Vâng... Không sao đâu ạ. Hôm nay em cũng rất vui."

Aeri nhìn em, đôi mắt ánh lên sự ấm áp. Cô bước ra khỏi quán, để lại Nghệ Trác đứng thẫn thờ nhìn theo.

Trên đường về nhà, Nghệ Trác cảm thấy mọi cảm xúc trong lòng như đang hòa lẫn vào nhau. Lo lắng, ngạc nhiên, nhưng cũng có chút tò mò và hy vọng. Aeri không giống như cô nghĩ. Thay vì là một người xa cách và kiêu kỳ, cô ấy lại gần gũi, chu đáo và khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.

Tối đó, khi nằm trên giường, Nghệ Trác cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Minjeong:

imnotningning: "Chị Minjeong, em gặp người ta rồi."

imwinter: "Thế nào? Có đẹp không? Hợp gu không?"

imnotningning: "Là Aeri... Uchinaga."

Bên kia im lặng vài giây trước khi một tin nhắn mới hiện lên.

imwinter: "Đùa hả?"

imnotningning: "Em cũng muốn đây chỉ là đùa thôi..."

imwinter: "Hai người mà cưới nhau bây giờ, yêu nhau thật thì chị nghĩ chị nên bỏ việc, chuyển sang học đạo diễn rồi đi làm phim ngay và luôn."

...

Đêm đó, sau khi nhắn tin với Minjeong, Nghệ Trác cảm thấy không thể nào chợp mắt. Trong đầu em là vô số câu hỏi xoay quanh buổi gặp mặt với Aeri. Cô ấy tài giỏi, xuất sắc, và chắc chắn là người được rất nhiều gia đình hào môn săn đón. Vậy thì tại sao Aeri lại đồng ý một mối hôn nhân sắp đặt với em – một người bình thường không chút tiếng tăm?

Hơn nữa, sự tự tin, điềm tĩnh của Aeri làm Nghệ Trác càng thêm bối rối. Đối phương không hề tỏ ra miễn cưỡng, mà ngược lại, dường như rất trân quý cơ hội này. Điều này khiến em không thể ngừng tự hỏi: tại sao bố mẹ lại quyết định hôn sự này? Và vì lý do gì gia đình Aeri lại đồng ý?

Không thể kìm nén những thắc mắc mãi trong lòng, sáng hôm sau, Nghệ Trác quyết định hỏi bố mẹ để làm rõ mọi chuyện.

Khi Nghệ Trác bước vào phòng khách, bố mẹ em đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi tách trà sáng. Ông Ninh đọc báo như thường lệ, trong khi bà Ninh đang chăm chú lướt điện thoại, có lẽ đang xem tin tức hoặc các chương trình mua sắm yêu thích.

"Bố, mẹ..." Nghệ Trác ngập ngừng gọi.

Ông bà Ninh đồng loạt quay đầu nhìn em. Bà Ninh cười tươi. "Ôi, Ningning dậy rồi à? Hôm qua có ngủ ngon không con?"

Nghệ Trác bước đến, ngồi xuống ghế đối diện, khuôn mặt có vẻ lưỡng lự. "Bố, mẹ... con muốn hỏi một chuyện."

Ông Ninh gấp tờ báo lại, đặt lên bàn và nghiêng người về phía trước. "Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy con?"

"Là về... mối hôn sự với chị Aeri Uchinaga. Tại sao lại là con? Gia đình chị ấy có điều kiện, danh giá, và chị ấy quá đỗi tài giỏi. Con không hiểu vì sao họ lại đồng ý, và... tại sao bố mẹ lại nghĩ con xứng với họ mà đồng ý mối hôn sự này?"

Câu hỏi của Nghệ Trác khiến căn phòng bỗng chốc trầm lặng. Ông bà Ninh nhìn nhau, như thể đang thầm trao đổi trước khi trả lời. Cuối cùng, bà Ninh lên tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy yêu thương. "Ningning à, mẹ biết trong lòng con đang rối bời. Nhưng con phải hiểu, đối với bố mẹ, con không chỉ xứng đáng – con còn là điều quý giá nhất mà bố mẹ có."

Ông Ninh tiếp lời, giọng điềm đạm. "Gia đình mình và gia đình Uchinaga có mối quan hệ hợp tác kinh doanh đã hơn hai mươi lăm năm. Bố với ông Uchinaga là bạn bè lâu năm, nhưng mối quan hệ này chưa bao giờ chỉ dừng lại ở mức công việc. Gia đình họ luôn trân trọng và và xem nhà mình như một phần của họ. Khi họ ngỏ ý về hôn sự này, lúc cả hai đứa còn chưa ra đời, bố mẹ đã rất bất ngờ, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng."

"Nhưng... tại sao lại là con?" Nghệ Trác nhấn mạnh. "Con chỉ là một người bình thường, không thể theo kịp với chị Aeri được."

Bà Ninh đặt tách trà xuống bàn, nắm lấy tay con gái. "Nghệ Trác, con là người đặc biệt hơn con nghĩ rất nhiều. Con có sự chân thành, tử tế và một trái tim ấm áp. Đó là điều mà bố mẹ tin rằng Aeri, một người phải làm việc và sống trong môi trường áp lực như vậy cần nhất. Con không cần phải giỏi giang hay giàu có như chị ấy. Con chỉ cần là chính mình, lan toả năng lượng tích cực của bản thân, và điều đó đủ để làm người ở cạnh cảm thấy hạnh phúc."

Nghệ Trác im lặng, nhìn xuống đôi tay đang được mẹ nắm chặt. Lời nói của bà khiến lòng em dịu đi đôi chút, nhưng vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải quyết.

"Thế còn chị Aeri thì sao? Chị ấy đồng ý chuyện này... dựa vào đâu, mà chị ấy có bị ép buộc không ạ?"

Ông Ninh nghe thế thì mỉm cười, ánh mắt phảng phất niềm tự hào. "Aeri à, con bé đó là một người thông minh, chín chắn. Nó không làm gì mà không có lý do rõ ràng đâu. Nhưng bố tin rằng lý do lớn nhất khiến Aeri đồng ý là vì nó nhìn thấy được giá trị cốt lõi của con, giống như bố mẹ nhìn thấy vậy. Và hơn thế nữa, gia đình họ rất quý con. Khi con còn nhỏ, mỗi lần bố mẹ đưa con sang Nhật gặp họ, cả nhà Uchinaga đều rất yêu mến con. Con không nhớ sao?"

Nghệ Trác cau mày, cố gắng lục lại ký ức. Em mơ hồ nhớ những lần được đưa sang Nhật thăm đối tác của bố mẹ, nhưng khi đó em còn quá nhỏ để nhận ra sự đặc biệt của những chuyến đi đó.

"Vậy... chị ấy không phản đối sao bố?" Nghệ Trác nhỏ giọng hỏi, vẫn còn chút nghi ngờ.

Bà Ninh cười khẽ, vuốt nhẹ tóc con gái. "Con bé ấy không phản đối, mà còn rất hứng thú. Aeri nói với mẹ rằng nó muốn tìm hiểu con, và nếu hợp nhau, nó sẽ rất vui lòng bước vào cuộc hôn nhân này."

Nghệ Trác nhìn bố mẹ, lòng ngổn ngang trăm bề. Sự chân thành và yêu thương của họ khiến em không thể không cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng đồng thời, áp lực trong lòng em cũng ngày một lớn hơn.

"Con chỉ sợ... con sẽ làm mọi người thất vọng..." Em nói, giọng khẽ run.

Ông Ninh nghiêm nghị lắc đầu. "Ningning, con đừng bao giờ nghĩ như vậy. Chỉ cần con sống thật với chính mình, không ai có thể thất vọng về con. Bố mẹ tin con, và gia đình Uchinaga cũng tin con. Điều duy nhất con cần làm là cho bản thân mình một cơ hội để trải nghiệm."

Bà Ninh siết chặt tay Nghệ Trác, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Con là niềm tự hào của bố mẹ, và mẹ chắc chắn rằng Aeri cũng sẽ nhận ra điều đó. Hãy tin ở bản thân mình, Ningning không được nghi ngờ bản thân nữa nhé."

Khi bước trở về phòng, những lời của bố mẹ cứ văng vẳng trong đầu Nghệ Trác. Niềm tin mà họ đặt vào em, niềm tin của họ rằng em xứng đáng với Aeri, khiến em cảm thấy ấm lòng nhưng cũng có chút áp lực.

Đứng trước gương, Nghệ Trác nhìn chính mình, đôi mắt ánh lên chút lo lắng nhưng cũng có một tia chắc chắn.

"Chị Aeri..." Em lẩm bẩm, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. "Có lẽ chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau xem sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro