15
Tiếng nước dội ngược lã chã phát ra liên tục, Su Ryeon cũng theo đấy mà tỉnh giấc. Mắt nàng vẫn đọng lại vài giọt nước, vừa mở ra liền cảm nhận được cơn đau réo rắt trên cơ thể, nhất là phần thân dưới, nó đã sưng tấy lên từ lúc nào, vài dịch nhầy nhụa trên người lẫn với tấm grap khiến nàng rùng mình. Muốn ngồi dậy nhưng liền bị giữ lại với tay chân như bị tê liệt, chỉ còn biết nằm bất động mà chờ đợi cơn đau giảm đi
Đảo mắt xung quanh, là một căn phòng lạ, hẳn là của Seo Jin, thật lòng mà nói, đây là lần đầu nàng được vào nhỉ? Nhưng trong tình cảnh thế này thì thật chẳng muốn chút nào! Nhớ lại đêm qua, à không phải, chiều hôm qua chứ, Seo Jin chẳng biết từ đâu vào rồi lại... haizz
Mạch suy nghĩ bị gián đoạn khi Su Ryeon nghe tiếng tắt nước, nhìn lại cơ thể chẳng một mảnh vai che thân liền gắn gượng với lấy chiếc chăn mà đắp lại, mặt nhăn lại vì bụng đau điếng, mắt nhắm hờ đi giả vờ ngủ. Không lâu sau đó, nàng cảm nhận được bản thân bị bế lên, rồi nằm trên đâu đó, chắc là vậy, nàng không rõ
Seo Jin nhấc bỏng chị lên, nhìn cơ thể đỏ ửng trước mắt, cô cười thầm, tạm để Su Ryeon nằm trên sofa, quơ tay lấy tấm chăn mà kéo cao lên, rồi lại bỏ đi mà chẳng nói lời nào
"Chị Su Ryeon, c-chị tỉnh chưa thế?"
Nghe giọng ai đó, nàng giờ mới dám hé mắt ra
"Chị ăn sáng nhé? Hay cần em giúp gì không?"
".. Giúp tôi ngồi dậy với"
Tuy được giúp đỡ, nhưng Su Ryeon vẫn không tránh khỏi cơn đau oái âm râm rang trên người, ruột như thắt lại khi nàng ngồi dậy biểu lộ rõ mồn một qua khuôn mặt mồ hôi lã chã
"Cô đi được rồi.. cảm ơn"
"Không được đâu ạ, chị Seo Jin bảo em phải chăm sóc chị mới được"
"Vậy cũng được"
"Chị không sao chứ?"
"K..Không ổn chút nào.."
"Tính khí chị Seo Jin đã thế rồi, chị chịu khó xíu nhé"
"Mà.. chị cũng nên phòng thân đi, không lại.."
"Hả?"
"T..Thôi không có gì"
Cô bé vừa nói vừa cẩn thận quấn tạm chiếc khăn cho nàng mà đỡ vào bồn tắm, câu nói không đầu cũng chẳng đuôi kia khiến nàng có chút hoang mang, cô bé cũng thế, hoang mang vì sợ, mồm mép không cẩn thận lại mất mạng lúc nào không hay
"Cô là người mới? Trông có chút lạ"
"Không hẳn, em ở đây được hơn một tháng rồi"
"Cô nói chuyện có vẻ thoải mái nhỉ? Hiếm thấy trong nhà này thật"
"Ý chị là sao ?"
"Nếu chị không thích thì em đổi lại..."
"Không, cô gọi như này đi, cứ khuôn phép thế kia làm tưởng tôi trông lớn tuổi chết"
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo kết thúc khi cô bé kia bước ra khỏi phòng, chuẩn bị lại đôi chút, Su Ryeon chẳng biết nên mặc trang phục thế nào khi trên cơ thể đầy rẫy những vết cắn. Một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần trơn dài, thêm chiếc áo khoát bên ngoài, trông thật đẹp nhưng có hơi ngột ngạt nhỉ?
Trong thư phòng, cuộc trò chuyện giữa ông và đối tác bị cắt ngang bởi tiếng cửa mở toang. Seo Jin tự tung tự tác mà bước vào, mắt xem như chẳng có ai, ngồi trên hàng ghế đợi mà chẳng một lời chào hỏi. Ông điên tiết cả lên khi đối mặt với thói bất lịch sự ấy, nhưng vì chút thể diện ít ỏi còn sót lại, ông gắng nhẫn nhịn để bản thân không phải hét toáng lên
"Tôi thành thật xin lỗi, mong anh xem xét lại bản hợp đồng rồi phản hồi cho tôi!"
Vị khách kia cười ngượng, nét khó xử dễ bắt gặp trong tình cảnh thế này, rồi cũng rời đi, tuy chẳng đàm phán thêm gì nhưng hẳn ông biết rất rõ, rằng bản thân đã bị một điểm trừ mất rồi
Cánh cửa vừa đóng, ông căm phẫn mà đập nát chiếc bình bên cạnh, dường như chỉ muốn 'thảm sát' hết thảy đồ dùng trong tầm mắt nhằm giảm bớt cơn tức đang ngấm trong máu, thật lòng chẳng thể cầm lấy mảnh gốm bể mà dạy dỗ đứa con gái bướng bỉnh kia, ông hét toáng lên
"Cheon Seo Jin! Cô không phá tôi cô sống không nổi à?"
"Chỉ việc thi thố cho tốt vào cũng chả xong, bản điểm làm giả còn nhiều hơn đống sách cô mua rồi đấy!"
Seo Jin nghe thấy nhưng cũng chẳng để tâm, tay vẫn chăm chăm lướt điện thoại. Mãi đến khi thiết bị ấy chịu cùng số phận với chiếc bình ban nãy, cô mới chịu cất tiếng
"Ba gọi con mà? Giờ lại trách? Ai mà biết được tên già kia đang ở trong đây chứ?"
Ông hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh bản thân nhất có thể, gằn giọng bảo
"Ngăn trái chiếc tủ sách, từ trên đếm xuống cái thứ ba, mở ra xem bản thân cô tuyệt đến mức nào"
Cô nhăn mặt khó hiểu, tuy vẫn bước tới chỗ được chỉ dẫn, quơ tay đếm từng ngăn tủ, một..hai..ba, cô mở ra, trước mắt xuất hiện một bảng điểm của học kì trước, số điểm trên đấy đương nhiên không cao, cô liền hiểu ngay lý do mà ông tức giận đến vậy
"Thấy rồi chứ? Để tôi phải tốn bao nhiêu tiền nữa đây hả?"
"Nội việc tốt nghiệp cũng chẳng làm được thì mơ mộng gì mà vào đại học? Muốn làm mất mặt trường người ta à?"
"Rồi rồi.. lần sau sẽ cố gắng hơn, được chưa?"
Seo Jin vừa nói vừa cầm lấy chiếc túi sách mà rời đi, lẽ thường thì cô cũng chẳng để tâm lắm đến việc này, nhưng nay lại căm phẫn ra mặt, tay vò nát tờ giấy mỏng như tơ rồi vứt ra đất, bước từng bước hằn học rồi bỏ đi
*Ting
Tiếng cửa mở rè rè phát ra, sau đó cô bước vào trong, mọi người đều có mặt đủ cả, riêng việc không khí có đôi phần nặng nề hơn hẳn. Seo Jin ngồi trên ghế, gằn giọng mà bảo
"Dan Tae ah? Cậu đùa tôi đấy à?"
"....."
Cô ném điện thoại xuống bàn một tiếng *cạch, bên trong hiện rõ số lỗi bài thi của cô, đương nhiên toàn màu đỏ chót, bị gạch gần như hết cả, số câu đúng chỉ đếm trên đầu ngón tay
"Tin nó thế là chết rồi, cả nhóm bị nó lừa hết rồi còn gì?"
"Ôi trời ạ!"
"Đùa chẳng vui chút nào, học đâu ra cái thói khốn nạn kia thế?"
"Seok Gyeong à, thế còn phải hỏi? Không từ ba nó thì còn ai vào đây nữa?"
"Tham nhũng, bốc lột, hối lộ này... ừm... tôi còn kể thiếu gì không nhỉ?
Yoon Cheol cười mà nói lớn, hùng hùng hổ hổ khơi màu chuyện cũ muốn chọc tức Dan Tae. Có vẻ đã thành công rồi
"Im hết đi! Lũ khốn tụi bây chẳng có tư cách nói gia đình tao như thế!!"
*choảng
Chai rượu trên bàn giờ đây đã nằm lăn lóc dưới đất mà vỡ nát, nắp còn chưa được mở, hiển nhiên chất lỏng bên trong văng tứ tung. Seo Jin tức tối nhìn Dan Tae, cất giọng với sự khinh bỉ và châm điếm thẳng thừng
"Sao lại không? Tác phẩm của cậu tuyệt lắm đấy! Phá nát bài thi của tôi rồi cơ mà"
"Seo Jin ah! Tất cả là nhờ vào tập đoàn rác rưởi nhà mày đấy! Tin đồn thất thiệt cũng do một tay ba mày tạo nên, nhà tôi sắp phá sản cả rồi"
Đoạn, Dan Tae bỏ ra khỏi phòng. Khi xuống đến tầng hầm nơi để xe, mặt anh đỏ chót, tay nắm chặt lộ rõ cả đường gân, miệng liên tục la hét mà đấm vào bức tường khiến nó lõm sâu đôi chút, lâu dần, tay rơi cả máu, nhưng hành động vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại
"Kẻ ngu thì mãi chỉ đứng sau thôi, mãi vẫn chưa thấy khôn ra nhỉ?"
Anh quay ngoắt sang sau, chưa kịp định hình được giọng nói đang phát ra, liền phải che mắt đi vì làn khói đang hắt thẳng vào mặt
"Aishh! Thằng khốn nào đ-"
"Hah"
Cả người chịu lực tác động mạnh mà văng thẳng ra xa, Dan Tae đứng tựa vào bức tường, tay ôm lấy bụng đang còn dính cả vết giày. Đoạn, tên kia tiến tới mà ghì chặt tóc anh mà kéo lên, khuôn mặt lấp ló sau lớp khói dần hiện rõ
"C-Cái tên này?! Mau bỏ tôi ra"
"Bị điên à?"
Vị kia chẳng có tí gì nhượng bộ, thoăn thoắt giáng xuống mặt anh cú đấm, vừa ném sấp giấy xuống đất, vài tờ còn bay tứ tung vì gió, hắn gằn giọng bảo
"Nhà mày chuẩn bị phá sản rồi đấy! Chỉ cần một tờ lộ ra thôi, tất cả sẽ bốc hơi hết"
"Sao? Thử lên mặt xem nào?"
Vừa nói tên kia vừa vả vào mặt anh vài phát, nghiến răng khen khét, miệng cong lên hết cỡ
"Ông muốn gì?"
Tiến sát lại gần rồi ngồi thụp xuống, hắn trợn mắt lên trông chả khác gì kẻ điên, ngẫm nghĩ một chút rồi nói
"Ghét Seo Jin lắm mà? Thử nghĩ xem con nhỏ đó trân trọng thứ gì, phá nát nó đi!"
Su Ryeon đi trên đường, tay cầm túi nhựa vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, tay còn lại cầm cây dù lớn che khuất cả thân, nhằm tránh đi cơn mưa nặng hạt, trời cũng trở khuya, ấy thế mà nàng lại đi một mình. Bóng người đang được hắt xuống đất bởi ánh đèn đường chợt biến mất tăm hơi rồi chẳng thấy đâu ngoài chiếc dù đang lăn long lóc bị cơn mưa nhấn chìm
---------------
Đổi biàa tíii 👉🏻👈🏻 ehehe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro