Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Lớn tuổi một điểm 3-1

* Lưu ý nhỏ: chương 3-1 này thật sự là khó edit a~, toàn bộ là miêu tả về xí nghiệp Hoắc thị mà ta thì học kinh tế a~ mấy cái vấn đề kiến trúc này thì thôi khỏi bàn cải đi, cho nên .... ta edit ko trôi chảy lắm với lại có lượt đi một số đoạn, mong là mọi người thông cảm, với lại thật sự là xin lỗi tác giả a~.hjchjc.

Xí nghiệp Hoắc thị tổng bộ, nằm ở đoạn đường cao cấp nhất trong thành phố, từ mặt đất trở lên là lầu cao 40 tầng, từ mặt đất trở xuống cộng thêm năm tầng, toàn bộ tòa kiến trúc đồ sộ này hết thảy đều thuộc quyền sở hữu của xí nghiệp Hoắc thị.

Trước tiên không đề cập tới biển chữ vàng Hoắc thị, chỉ mới là kiến trúc đã đủ thể hiện khí thế bản thân, vượt xa giống như tòa đại lâu thương mại.

Hoắc thị phúc lợi tiền lương tuy rằng không tệ nếu không muốn nói là quá tốt, nhưng ngược lại yêu cầu tố chất công nhân cũng không phải là tùy tùy tiện tiện cải xanh cải củ đều được.

Cho nên cũng không ít người mới đầu còn cao hứng đi vào Hoắc thị thì sau đó lại là vẻ mặt đau khổ rời đi, mà nếu còn lưu lại được cũng coi như là tinh anh trong tinh anh đi.

Hoắc thị xí nghiệp đại lâu, chỉ đối với việc giữ xe cho công nhân cũng đã trở thành vấn đề, bởi thế công ty hi vọng công nhân có thể chăm chú trong công tác, cho nên 5 tầng phía dưới toàn bộ đều quy hoạch thành bãi đậu xe cho công nhân.

40 tầng trên mặt đất, ngoại trừ 1 tầng để tiếp đón khách, 2, 3 tầng là phòng ăn công nhân, tầng 4 công ty còn lập thêm nhà trẻ cùng phòng y tế ở bên ngoài, riêng tầng trệt thì được bày trí như văn phòng.

Đương nhiên tầng trệt càng cao cấp càng thể hiện quyền lực của công ty, đây là không kể đến thiết kế. Tầng cao nhất, lầu 40 là văn phòng tổng tài, trong đó cũng bao gồm phòng làm việc của bí thư cùng phòng họp.

※ ※ ※

Trong không gian yên tĩnh, không có một chút tiếng ồn nào, chỉ có âm thanh trang giấy tình cờ được lật xem.

Đây là tầng 39 của Hoắc thị xí nghiệp, phòng làm việc của Tổng kinh lý cũng là người nắm quyền lực cao thứ hai trong tổng công ty - Hoắc Nguyên Khanh.

Phòng làm việc của Hoắc Nguyên Khanh ước chiếm cả một phần ba diện tích tầng lầu, vào khoản 70 m2.

Trong đó 15 m2 được xây dựng thành phòng nghỉ ngơi, bởi vì Hoắc Nguyên Khanh thường xuyên ở công ty tăng ca cả đêm không về, vì để tiết kiệm thời gian qua lại, cùng với lo lắng về vấn đề an toàn, cho nên đặc biệt cho người xây dựng nên. Mặt khác 55 m2 còn lại hoàn toàn được quy hoạch thành văn phòng chuyên dụng.

Phòng nghỉ ngơi ngoại trừ chức năng cơ bản nhất là cung cấp nơi yên tỉnh để nghỉ ngơi, mặt khác còn bao gồm phòng tắm, nơi giặt giũ quần áo....vân vân và mây mây......

Toàn bộ phòng nghỉ ngơi tuy rằng đơn giản, tuy nhiên trang thiết bị sử dụng bên trong thì hoàn toàn thuộc loại cao cấp nhất; không gian mặc dù chỉ có 15 m2, nhưng là bởi sự phối hợp tinh xảo của nhà thiết kế, liền biến một phòng nghỉ ngơi nho nhỏ thành một khách sạn cao cấp hoàn toàn không thua kém khách sạn 5 sao nha.

55 m2 của phòng làm việc thì không cần phải nói đến, bên phải cửa lớn đặc biệt trang bị một màn hình TV treo tường, phụ trách 24 giờ liên tục nhu cầu của chủ nhân cùng với việc hiển thị toàn bộ trạng thái hoạt động của xí nghiệp Hoắc thị, bên trái còn trang bị cả một quầy bar, bên trong còn có cả người phụ trách làm nhiệm vị trao đổi cùng phục vụ.

Mà giờ khắc này Hoắc Nguyên Khanh chính là đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc duy nhất trong phòng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, giờ khắc này chỉ chăm chú nhìn vào tập tin để trên bàn, làm bạn cùng hắn là những tập tin được sắp thành đống như ngọn núi nhỏ đang chờ phê duyệt.

Bên trong phòng làm việc của hắn yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có Hoắc Nguyên Khanh thỉnh thoảng phát ra âm thanh chuyển động của tập tin, phòng làm việc không có ai cũng mang đến một chút xíu sinh khí.

Đổi qua một phần tập tin khác đang chờ đợi hắn phê duyệt, lông mày Hoắc Nguyên Khanh vẫn không nhúc nhích tiếp tục công việc. Nhưng khi thời điểm con mắt của hắn nhìn được kiểu chữ trong sách, dường như hắn trở nên suy tư, nhưng chỉ phút chốc liền bừng tỉnh từ trước đến nay hắn chưa từng nghỉ ngơi hay lơi là trong công tác.

Chán nản thả xuống tập tin vừa mới cầm vào chưa bao lâu, mang theo dáng vẻ không thể làm gì, tư duy dường như chuyển sang nơi khác.

Quay mắt về phía cửa sổ, nguyên bản phía ngoài khung cửa thường ngày phải có bao nhiêu phong cảnh đẹp, nhưng hôm nay lại âm âm u u đủ để khiến người ta nhíu mày. Phiền lòng đứng thẳng người, Hoắc Nguyên Khanh làm như không thấy đem ánh mắt hướng vào địa phương xa xôi không biết tên.

Không biết đây đã là lần thứ mấy chính mình không thể chăm chú công tác, mà hành vi thất thường này ngày càng nhiều lần hơn, đều là đột nhiên tâm tư gián đoạn, tựa như ngày hôm nay vậy đưa mắt tập trung ở phương xa nào đó không rõ mục đích, trên mặt lại hiện ra vẻ âm u làm cho người nào đó khó có thể dự đoán.

Gượng ép chính mình bứt lên khóe miệng nụ cười khổ, trong lòng hắn hiểu rất rõ bản thân mình là vì cái gì mà buồn bã ủ rũ, ngay cả thời điểm nào bắt đầu như vậy dị thường hắn cũng biết rõ rõ ràng ràng.

Lão Vương thương thế vốn cũng không nghiêm trọng, cho nên công tác đưa đón Trấn Vân vẫn cứ tiếp tục, tự nhiên cũng không còn lý do cùng Hãn Du Sinh gặp mặt. Nhưng, trong lòng hắn hiểu rất rõ đây chỉ là hắn nhát gan tìm lý do trốn tránh mà thôi!

Chính mình thường xuyên mất tập trung bất đắc dĩ toàn bộ cũng là vì một người. Mà bao lâu hắn không cùng cậu gặp mặt, cũng là bấy lâu thời gian hắn thường mất tập trung như thế.

Hãn Du Sinh, Hãn Du Sinh, Hãn Du Sinh, cái người khiến cho mình vừa yêu vừa đau, chỉ là trong miệng nỉ non tên của cậu, liền làm cho hắn có một loại cảm giác như vừa trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng coi như tìm được thứ thuộc về chính mình khiến bản thân hắn mừng như điên. Nhưng kế tiếp là muốn gặp cậu một lần, nhưng lại không có cách được như nguyện khiến hắn hoàn toàn thất vọng.

Công việc thì nhiều vô số kể, biết bao nhiêu hội nghị không thể từ bỏ, lại còn có dư ảnh người nào đó cứ đi theo khiến bản thân ngày nhớ đêm mong đúng là bức hắn không cách nào thở nổi mà.

Lớn tuổi một điểm 3-2

Đúng là tương tư khiến con người ngọt ngào đến chua xót.

Sinh ra trong một gia đình hiển hách, sống qua 33 năm, đi qua mưa gió, thất bại nào cũng từng nếm trải, chính mình cũng không phải chưa từng trải qua thế sự đời tư, mặc dù thân thế con ông cháu cha nhưng cũng chưa bao giờ tự tôn vọng lớn cho rằng mình ta là vô địch, thành công không chỉ nằm ở thiên phú mà còn dựa vào nỗ lực và cố gắng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một số việc sẽ khiến chính mình chưa có nỗ lực đã phải từ bỏ. Nhưng là ái tình trước mặt, hắn lại chưa chiến mà đã chạy, chỉ có thể nằm rạp mà tương tư, cúi đầu xưng thần.

Hắn mặt ngoài lạnh nhạt vô tình, kì thực lại là đa tình lãng mạn, chỉ là hắn đem tất cả si tình cuồng yêu của chính mình chôn giấu ở đáy lòng, chờ đợi một thời khắc nào đó sẽ như cánh bướm xin đẹp mà phá kén chui ra.

Thuở thiếu thời, nhìn thấy cha mẹ kiêm điệp tình thâm, yêu nhau vượt qua sinh tử, chính hắn cũng từng hy vọng mong đợi người mình yêu nhất xuất hiện; nhưng 33 năm qua, cái người nắm giữ chìa khóa nội tâm của chính mình vẫn bạt vô âm tính, một khỏa cuồng liệt trong tâm không khỏi trầm tĩnh, ngày một vẫn cứ chờ đợi.

Liền tại thời điểm vô cùng bình thản, khát vọng trong lòng hắn từng giọt nhỏ gần như muốn khô héo, thì ái tình lại xuất hiện, mỹ lệ như vậy khiến người khác hoa mắt mê mẩn, ngọt ngào khiến bản thân hắn mừng như điên cơ hồ còn quên mất hô hấp.

Nhưng hắn lại chưa bao giờ dự liệu được, tình yêu phát sinh cùng biến mất chỉ trong một thời điểm, thiên đường cùng địa ngục như thế mà chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn, nguyên bản đó phải là ngày hắn nên quý nhất khi tìm được tình yêu, nhưng cơ hồ đó cũng là ngày làm hắn đau nhất khi bản thân thất tình.

Ái tình tới không có đạo lý, làm cho hắn có nỗi khổ khó nói, đau đến không muốn sống, nhưng là hắn không có hối hận, coi như bản thân như vậy mà đẫm máu và nước mắt, hắn vẫn như cũ nguyện ý chịu đựng, chỉ vì mong ngày tương phùng.

Công tác quá nhiều - lý do!

Mở không xong hội nghị - lý do! !

Từ trước đến giờ hắn không muốn trốn tránh, nhưng ngay khi đối mặt thực tế thì lại không có dũng khí, một trái tim rõ ràng cả ngày lẫn đêm reo hò muốn gặp lại cậu một lần, lại động cũng không dám động chỉ có thể mua dây buộc mình, tùy ý tương tư quấn quanh người.

Hắn rõ ràng để cho mình đánh mất cơ hội gặp mặt nguyên nhân là vì cái gì, là sợ cùng sợ hãi. Hắn sợ sệt nhìn thấy thê tử Hãn Du Sinh, sợ sệt nhìn thấy Hãn Du Sinh đối với mình như người bên ngoài; sợ hãi mình không cẩn thận lại lộ ra được ghen tỵ dằn vặt đáng ghê tởm.

Tâm tư trăm chuyển ngàn lộn, đột nhiên nhớ tới một bài thơ :

"Cuộc đời sẽ không tương tư, nhưng có thể tương tư liền hại tương tư.

Thân giống như phù vân, tâm bay phất phơ, hơi thở mong manh.

Khoảng không còn lại một tia dư hương, trông mong thiên kim du tử gì.

Chứng minh chờ đợi khi đến,

Đèn bán hôn mê thời điểm, ngày rằm rõ ràng thời điểm".

( em xin phép không edit bài thơ này, ai có lòng hảo tâm thì edit dùm em đi em mang ơn ạ )

"Nguyên bản bài thơ của nó là như vầy:

生平不会相思, 才会相思, 便害相思.

身似浮云, 心如飞絮, 气若游丝.

空一缕馀香在此, 盼千金游子何之.

证候来时,

灯半昏时, 月半明时."

Tiếp xúc bài thơ này thời gian cùng địa điểm đều đã quên mất, chỉ là ký ức đột nhiên nhớ đến.

Ký ức có lúc ngược lại cũng khiến người ta không thể đoán trước được, muốn đến là đến đi là đi không nắm bắt được.

Hắn vẫn cứ nhớ tới, thời điểm lúc đầu đọc bài thơ này, không hiểu cái gọi là tương tư sao có thể lợi hại như vậy có thể khiến người thân giống như phù vân, tâm bay phất phơ, hơi thở mong manh.

Khi đó hắn cảm thấy mấy vị cổ nhân này dường như là khuếch đại sự thật hơi quá, không được chuẩn xác. Nhưng hôm nay, chính mình thân thân thể sẽ lại cảm thấy được văn nhân nhà thơ tựa hồ vẫn còn hơi xem thường nỗi khổ tương tư a.

Mới có thể tương tư, liền hại tương tư a!

Thu hồi ánh mắt tiêu thất, chính hắn sáng tỏ tương tư nhiều bản thân sẽ khổ, nhưng lại khó có thể chịu đựng đến cực hạn.

Tương tư a! Lại như lúc nào cũng có thể xuất hiện như nước vào đê, không ai có thể ngăn cản được.

Tự giễu lung lay cười khổ, xoay người không muốn lại đối mặt tâm tình chính mình giống như bầu trời tối tăm, xem tình hình e sợ chỉ chốc lát liền sẽ mưa rào tầm tã đi! Đúng như dự đoán, vừa mới muốn xong, từng giọt mưa lớn như hạt đậu toàn bộ đều trút xuống đem toàn bộ cữa sổ sát đất nhuộm đẫm thành một mãnh vũ hoa.

Nhìn ngoài cửa sổ giàn giụa mưa rơi liếc mắt một cái, Hoắc Nguyên Khanh như từ bỏ được cái gì cầm lấy áo khoác, bước dài ra văn phòng.

"Tôi không trở về văn phòng, có việc thì nhờ phó tổng xử lý."

"Vâng"

Cũng không quay đầu lại quyết định để chính mình nghỉ nửa ngày, ấn nút thang máy chuyên dụng xuống thẳng từ tầng 39.

Hoắc Nguyên Khanh biết phó tổng căn bản không có đi làm, dựa vào đệ đệ của mình chỉ trầm mê trong thế giới âm nhạc, đối với Hoắc thị hoàn toàn không có hứng thú.

Như vậy thuyết pháp, chỉ là để thư ký nắm chắc trong lòng, thư ký nguyên bản là do mẫu thân cấp cho phụ thân, 25 năm qua việc nhỏ đều do bản thân nàng quyết định, đại sự liền lưu lại chờ đợi hắn phán quyết.

Theo quy mô Hoắc thị, có lẽ sẽ có việc gấp, nhưng ngàn vạn lần không thể có đại sự phát sinh, đây cũng chính là nguyên nhân để Hoắc Nguyên Khanh dễ dàng như vậy liền đem sự vụ giao cho thư ký xử lý.

Lớn tuổi một điểm 3-3

Đứng chen chúc bên trong xe bus, Hãn Du Sinh cảm giác từ mông và lưng chính mình truyền tới cảm giác không tốt, cũng không phải là bởi vì nhiều người chen chúc nhau, cũng không phải xuất phát từ sức khỏe bản thân, mà cái này mọi người vẫn thường gọi là "Quấy nhiễu tình dục" .

Bản thân Hãn Du Sinh nguyên lai chỉ từng nghe qua, cũng chưa bao giờ gặp phải, nên nhất thời không cách nào phản ứng kịp, vội vã ấn vào cái chuông nhỏ ( để thông báo cho tài xế là mình muốn xuống xe a~ ), căn bản là vẫn chưa đến được chỗ cần đến, mà bên ngoài mưa cũng thực sự rất to đi, tại thời điểm xe bus vẫn còn chưa dừng hẳn bản thân không thể chờ đợi được mà nhảy vào bên trong màn mưa.

Mưa rơi thật lớn cơ hồ khiến tầm mắt Hãn Du Sinh không còn nhìn rõ bốn phía, mà phản ứng chán ghét vừa nãy chưa kịp xua tan thì một trận buồn nôn từ trong cơ thể cấp tốc dâng lên, làm cho cậu không tự chủ mà tăng nhanh cước bộ đi thẳng về phía trước.

Gấp đến nổi cậu còn không bận tâm nơi mình vừa băng qua chính là giao lộ cao tốc, tại thời điểm còn đang luống cuống thất thần cậu bỗng nghe được tiếng thắng xe chói tai, giây sau đó cả thân thể liền ngã ngồi xuống mật đất.

Theo tiếng đóng cửa là tiếng bước chân đang bước đến vừa lúc dừng trước người cậu, tầm mắt mông lung vừa chạm vào mắt đối phương, kinh hoàng trong lòng chớp mắt lắng đọng, khóe miệng chợt mang theo ý cười chưa rõ nghĩa, chỉ vừa mới kịp phát ra một thanh âm đơn lẽ: "Hoắc...", liền không có đoạn sau.

Cả người sau đó liền rơi vào hôn mê, hoàn toàn không cảm nhận được thân thể bị người nào đó ôm chặt lấy cùng vẻ mặt đau lòng của ai kia, chỉ cảm thấy được sự ôn nhu, âu yếm, khiến cho người ta cảm thấy hảo hảo an tâm.

※ ※ ※

Buồn bực rầu rỉ nhìn chính mình cơ hồ đang nằm trên một cái giường lớn, cả thân thể bị che lắp bởi một cái mền màu đen, tuy rằng sắc mặt đã không còn màu trắng xanh như vừa nãy khiến người phải kinh sợ, khiếp đảm, thân thể cũng bởi vì nội thất ấm áp mà khiến cậu như trở thành trẻ con mới sinh mang theo một sắc thái mỹ lệ, tuy nhiên vẫn không cách nào trấn an trái tim đang đập loạn điên cuồng của cậu.

Ngón tay khẽ run rẩy châm lửa sắp, đã một năm hắn chưa từng chạm qua thuốc lá, thời điểm đưa đến gần bên môi hắn lặp tức chuyển xuống dập tắt nó, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ tới một điếu thuốc có hay không sẽ ảnh hưởng đến thân ảnh nhỏ bé của ai kia đang nàm trên giường.

Lý trí nói cho hắn biết, hành động như vậy là vô bổ, nhưng tâm tình hắn hoảng loạn không muốn làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến Hãn Du Sinh dù là việc nhỏ bé không đáng kể như vừa rồi.

Nguyên bản không muốn thương tổn cậu chính là mình, muốn đem cậu nâng ở trong tay, ôm vào trong lòng tinh tế che chở thương yêu cưng chiều cũng là chính mình.

Nhưng, tại sao chính mình cũng là người khiến cho cậu nằm ở trên giường đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh đây?

Trong đầu không ngừng tái hiện lại tình cảnh vừa nãy Hãn Du Sinh ở bên trong màn mưa, cơ thể nằm trong lòng ngực mình dần dần mất đi ý thức, lại khiến tâm can bản thân đau đớn như bị xé rách, làm cho hắn tới bây giờ vẫn cứ kích động không thể kiềm chế được.

Ký ức sau đó, mơ hồ chính mình mang theo Hãn Du Sinh không rõ tình hình điên cuồng chạy trên đường.

Chính mình sau khi về đến nhà liền mời cữu cữu Liên Thu Lương đến chẩn đoán cho cậu, đến lúc thấy Hãn Du Sinh an an ổn ổn nằm ở trên giường, bản thân vẫn còn phảng phất mông lung, tâm trạng tựa hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, nửa thật nửa giả.

Chỉ nhớ rõ lúc đối mặt với Thu Lương cữu cữu, là ánh mắt quan tâm đầy lo lắng, bởi vì bản thân hắn từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thất kinh đến vậy làm cho người cữu cữu này không khỏi ngạc nhiên.

"... Cậu ấy... ?" Tựa hồ không còn khí lực, Hoắc Nguyên Khanh chán nản nhìn thân ảnh Hãn Du Sinh bên dưới, sau đó chuyển tầm mắt lên người Liên Thu Lương.

"Hoàn hảo, không gì đáng lo." Thở dài, Liên Thu Lương nói ra kết quả chẩn đoán.

Nhìn ra Hoắc Nguyên Khanh trong mắt lộ vẻ không tin, không chờ hắn đưa ra phản bác, Liên Thu Lương bổ sung : "Ngoại thương không có gì đặc biệt, não cũng không có hiện tượng bị trấn động. Cậu ấy chỉ là kinh hãi quá độ, thêm vào thân thể không được tốt, cơ hồ lại mắc mưa to, nên mới mê man đến giờ chưa tỉnh lại, cho nên trên căn bản thân thể cậu ấy cũng không có gì quá đáng lo, bất quá..."

"Bất quá cái gì! !" Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt sáng rực nhìn Liên Thu Lương.

"Bất quá ái tình khi đến phải cố gắng nắm bắt, đừng để cho cơ hội đến tay lại vụt mất." Lộ ra nụ cười trêu chọc, Liên Thu Lương vẻ mặt không liên hệ một câu nói ra. ( Ông cữu cữu này đúng là nhân vật không tầm thường a~ )

Trầm mặc một hồi, Hoắc Nguyên Khanh lúng túng cười khổ mà nói: " Rõ ràng như vậy à!"

"Ừm!" gật gật đầu khẳng định, Liên Thu Lương nói thêm: "Nhìn đến con cuối cùng cũng coi như động tâm, ta cảm thấy thật cao hứng. Tuy rằng ta chỉ là cữu cữu, tuổi cũng hơn con không nhiều, nhưng là ta quan tâm, tâm tình của các con cũng không thua gì cha, mẹ các con".

Khẽ gật đầu bày tỏ, Hoắc Nguyên Khanh biết rõ mặc dù hơn mình 5 tuổi, nhưng cơ hồ lại cùng nhau trưởng thành, nên cữu cữu đây là thật tâm lo lắng cho bản thân mình.

"Tình cảm nguyên bản đều là khiến người ta không thể phỏng đoán trước được. Động tâm không có đạo lý, thường thường cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Quan trọng là ... làm thế nào để không oán không hối hận, đồng thời hiểu được đạo lý đúng lúc mà nắm chặc."

Lời vừa nói xong, Liên Thu Lương nhìn hắn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Hãn Du Sinh đang say ngủ, ngữ khí lại mang theo một chút an ủi: "Cứ lấy chị ta cùng anh rể làm điển hình, tin tưởng chỉ cần là xuất phát từ thật tâm thì dù chuyện gì xảy ra cũng đều có thể chống đỡ được."

Hoắc Nguyên Khanh nghe vậy, chỉ đành im lặng mà cười khổ không lên tiếng, tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng là bản thân có nỗi khổ khó nói a.

Hắn phải như thế nào nói với Liên Thu Lương hắn yêu một nam nhân chỉ chuyện nhỏ, nếu như là thật sự khó khăn thì hắn chắc chắn sẽ tìm cách khắc phục.

Nhưng hắn phải như thế nào nói với Liên Thu Lương người ta đã có vợ a!

Muốn nói rõ rằng cậu đã là chồng của một người khác còn là phụ thân của một đứa trẻ 5 tuổi, những lời này làm sao hắn có thể nói ra được đây.

"Con..." Nhìn thấy bộ dáng Hoắc Nguyên Khanh âm trầm sầu não, Liên Thu Lương muốn nói nhưng bất quá lại thôi, đem đề tài chuyển tới trên người bệnh nhân.

Ai! Luôn có chút khổ, là người bên ngoài căn bản không giúp được gì, nhất định phải tự chính mình chân thật mà bước qua một lần.

"Chăm sóc thật tốt cho cậu ấy, hẳn là khoảng một tiếng nữa thì sẽ tỉnh lại. Còn có, bởi vì thân thể cậu ta không được tốt, buổi tối có thể sẽ phát sốt, ta để lại thuốc hạ sốt, con dựa theo cách thức ta lưu lại mà cho cậu ấy uống, nếu như vẫn không có chuyển biến tốt thì cứ gọi cho ta, biết không?"

Phiền phức nhất chính là việc bàn giao người bệnh như thế này, nhưng ngày hôm nay căn bản nhìn bộ dáng thất thường của cháu mình khiến anh không khỏi muốn dặn dò vài câu.

"Vậy ta đi trước, không cần tiễn ta."

Vung vung tay, Liên Thu Lương mang theo vẻ bất đắc dĩ quay người rời đi.

Biết Liên Thu Lương là cân nhắc chính mình, trong lòng nóng như lửa đốt Hoắc Nguyên Khanh tiếp thu đề nghị của anh, gật đầu nhìn theo Liên Thu Lương an tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Lớn tuổi một điểm 3-4

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liên Thu Lương rời đi cũng sắp được một giờ.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người kia kể cả một dấu hiệu chuyển động cũng không có.

Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt không khỏi ngây dại.

Không kiềm hãm được vọng tưởng nếu Hãn Du Sinh không tỉnh lại, cả đời mình sẽ không bao giờ có được cậu. Đầu óc không tỉnh táo thường khiến cho người ta suy nghĩ những chuyện vô căn cứ?

Đột nhiên phát hiện chính mình tại thời điểm Hãn Du Sinh còn mê man chưa tỉnh tâm tư bản thân lại phác hoạ ra những điều không đứng đắn, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi cười khổ, thầm mắng chính mình xấu xa.

Tuy là như vậy, nhưng đầu óc lại không thể chuyển đến những ý nghĩ đẹp đẽ nào; hai mắt dần đánh mất ý thức, cuồng quyến nhìn chằm chằm Hãn Du Sinh, trên mặt cứng nhắc lập tức đỏ bừng, thân thể không tự chủ được mà tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Một lần, hai lần, nguyên bản nhẹ nhàng hôn, chẳng biết từ lúc nào đã không thể thỏa mãn, Hoắc Nguyên Khanh bất an mà khát khao, cùng dục vọng.

Nhẹ nhàng cạy ra đôi môi ướt át nhỏ nhắn xinh đẹp, đầu lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn tiến vào trong miệng Hãn Du Sinh. ( thừa nước đục thả câu,... nhưng ta thích.kk )

Tựa hồ biết chủ nhân không thể chờ đợi được nữa, đầu lưỡi bá đạo dễ dàng quấn lấy ngoan ngoãn không có chống cự, hút, liếm, trêu đùa đến thỏa mản.

Cơ hồ giống như muốn đem cậu nuốt vào trong cơ thể, Hoắc Nguyên Khanh không có một chút nào lùi bước điên cuồng chiếm đoạt trong miệng Hãn Du Sinh.

Cảm giác như vậy làm cho hắn không khỏi cảm thấy hạnh phúc, ý chí sắt thép chỉ có bản thân không ngừng trầm luân, mãi đến khi người dưới thân phát ra thanh âm kháng nghị, lý trí mới có thể trở lại trong đầu của hắn.

Quăng đi đầu óc phóng túng cùng thân thể khát cầu, Hoắc Nguyên Khanh mừng rỡ như điên nhìn Hãn Du Sinh chớp chớp mi mắt dày đặc giống như cây quạt nhỏ.

Từ từ mở mắt, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía xa lạ, thỉnh thoảng nghi hoặc mà nhăn mặt cái mũi nhỏ khẻ nhếch lên, động tác ngây thơ khả ái như thỏ nhỏ, Hoắc Nguyên Khanh mê muội cơ hồ nhào tới trước, hung hăng muốn yêu cậu một phen.

"Cậu có khỏe không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?." Kiềm nén lại tâm tư suýt nữa mê loạn, Hoắc Nguyên Khanh vội vàng hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì a?" Nhất thời không cách nào nhớ được chuyện gì đã phát sinh, Hãn Du Sinh đáp phi sở vấn* hỏi ngược lại.

(*) Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo, kiểu như "ông nói gà, bà nói vịt" của VN mình vậy.

"Cậu không nhớ sao?" Tâm tình áy náy, đối mặt ánh mắt nghi ngờ Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh tỏ vẻ thương yêu không dứt, tối tăm hít một hơi nói tiếp: "Vừa nãy bên ngoài mưa to, tôi... Lái xe đụng vào cậu, sau đó cậu liền té xỉu và bất tỉnh."

"Té xỉu! ?"

Hơi nghi hoặc lẩm bẩm một chút, hồi ức liền như dời sông lấp biển mà ùn ùn kéo đến, kể cả những kí ức lúc bị quấy rầy trên xe bus cũng như thế mà lấp kín khoảng không trống trải trong đầu cậu.

Nhìn hai gò má Hãn Du Sinh hơi có tí huyết sắc, trong nháy mắt chuyển thành trắng bệch, thân thể mảnh khảnh càng không tự kìm hãm được mà hơi run rẩy, Hoắc Nguyên Khanh tưởng chính mình là nguyên nhân gây ra chuyện, liền nghĩ muốn nói ra những lời áy náy, làm dịu đi tâm tình kích động của Hãn Du Sinh.

Không ngờ một giây sau, Hãn Du Sinh liền che miệng, xốc mền lên, đi chân đất hướng cửa phòng ngủ chạy như bay.

Hoắc Nguyên Khanh sững sờ, lập tức theo sát Hãn Du Sinh hoảng sợ bước chân dồn dập mà đi.

Chưa tiến vào buồng tắm liền nghe được tiếng nôn mửa không ngừng truyền đến, vừa vào đến bên trong phòng tắm, chỉ thấy được Hãn Du Sinh ngồi quỳ trước bồn cầu không ngừng nôn ra, nhìn ra cậu khẽ nhíu mày, tâm hắn cũng không khỏi nổi lên một trận đau đớn.

Rốt cuộc không quản được tình yêu say đắm, hoảng hốt hắn chỉ muốn động viên Hãn Du Sinh; chỉ muốn cậu khỏe mạnh, muốn ôm chặt lấy thân thể trước mặt, thân thể của người làm cho hắn yêu mến cùng thương tiếc.

Hãn Du Sinh chỉ cảm thấy cơ thể có cảm giác khó chịu nhưng lại bị cái ôm ấm áp của ai đó xua tan, thân thể run rẩy cùng buồn nôn cũng theo thanh âm ôn nhu trầm thấp của nam nhân từng tiếng, từng câu mà biến mất "Không sao rồi, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu, xin lỗi, đừng sợ".

Hãn Du Sinh tình tự dần dần lắng đọng, chỉ cảm thấy người ôm mình, không ngừng phát ra lời nói nhỏ nhẹ động viên mình, dĩ nhiên có thể mang đến cho cậu cảm giác ấm áp cùng an tâm. Mà đối phương đối với mình bất quá chỉ là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.

Lặng lẽ đánh giá nam nhân vẫn đang toàn tâm toàn ý an ủi chính mình.

Ngũ quan giống như đao khắc, gương mặt tuấn tú, vóc người rắn chắc, đôi môi mỏng khiêu gợi, khiến người khác không khỏi say đắm.

Đây là một nam nhân cùng mình hoàn toàn khác nhau, tràn đầy khí khái nam tử, khắp toàn thân tản ra khí chất hấp dẫn hơn người.

Nam nhân như vậy, hẳn là trong lồng ngực phải ôm những người kiều diễm, phong tình vạn chủng đại mỹ nhân, chứ không phải người như cậu, cơ thể gầy yếu như chim bìm bịp, càng không cần phải nói mình cùng hắn giống nhau đều là thân nam nhi a.

Ai! Ngẫm lại cũng thật là oan ức cho hắn.

Bất quá hắn chịu tỉ mỉ như vậy trông nom một người chỉ mới gặp mặt qua một lần, thật là khiến người ta cảm động, chính mình lần đầu gặp mặt đối với hắn đã sản sinh ý nghĩ không tin cậy cùng hảo cảm không tốt thật là không đúng nha, bởi vì hắn thật sự là người tốt a!

Ngay sau đó, Hãn Du Sinh lập tức đem Hoắc Nguyên Khanh xem như là Bồ Tát tái thế là người vô cùng lương thiện.

P/s: Haiz em thụ đúng là ngây thơ a~, cứ ngây thơ như vậy thì bị ăn lúc nào cũng không hay nha .......

Lớn tuổi một điểm 3-5

Nhưng có ai ngờ được, Hoắc Nguyên Khanh vị nam nhân lãnh tình này, đối với cậu là có ý đồ riêng, mơ ước chiếm đoạt đã từ lâu, chuyện đương nhiên đối với hắn là muốn móc tim móc phổi, chiếu cố tỉ mỉ chu đáo.

Trong lòng Hãn Du Sinh không có bất kỳ ý nghĩ quá mức nào, căn bản chỉ là cảm động trước hành động của hắn mà thôi, cậu kéo kéo Hoắc Nguyên Khanh một chút, không muốn để cho cái người nam nhân tốt này bị ủy khuất khi cứ ôm chính mình một thân nam nhi như vậy, nghĩ vậy cậu liền vội vã thoát ly khỏi cái ôm ấm áp kia.

Lẳng lặng rời khỏi Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh bắt đầu bừng tỉnh, hành động vừa rồi của mình có hay không là quá đột ngột, bởi vì cậu nhìn thấy trong mắt Hoắc Nguyên Khanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, dường như không muốn cậu rời khỏi, nhưng chính mình lại không cách nào hiểu rõ được.

"Xin lỗi, đã phiền anh phải chăm sóc cho tôi, hiện tại tôi đã không sao, cảm ơn nhiều." Hai mắt khôi phục vẻ trấn tỉnh, ôn nhu mang theo nụ cười trên khóe môi nói ra lời cảm ơn.

Thời điểm Hãn Du Sinh đột nhiên từ trong lòng mình rời đi khiến bản thân hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng thất vọng, trong phút chóc lại nhìn thấy đôi môi nhỏ xinh, tinh tế như gió xuân nhàn nhạt nói lời cảm tạ chính mình, Hoắc Nguyên Khanh đành phải liều mạng nhắc nhở bản thân cố gắng kiềm nén ái tình sắp nổ tung trong người, không thể để cho mình không khắc chế được mà đường đột làm điều mạo phạm đến người bản thân đã mơ ước bấy lâu nay.

"Không, đây là điều nên làm thôi. Huống hồ cậu té xỉu, đều là bởi vì tôi lái xe đụng vào cậu, khiến cậu phải kinh sợ. Cho nên người phải nói xin lỗi là tôi không phải cậu. Cậu cảm tạ sẽ chỉ làm tôi càng thấy hổ thẹn, cho nên..."

"Không phải như thế!"

Hoắc Nguyên Khanh nói còn chưa hết, Hãn Du Sinh liền kịch liệt hô lên phủ nhận.

Lời nói đột nhiên kịch liệt vang lên, bất giác khiến không khí trở nên im lặng cùng lúng túng.

Yên ổn yên ổn có chút cảm xúc dâng lên, thẹn đỏ mặt vì hành vi thất lễ của chính mình, Hãn Du Sinh lộ ra nụ cười nhẹ, tự đáy lòng hi vọng Hoắc Nguyên Khanh bỏ qua cho.

"Việc này không phải là anh sai, là tôi chính mình không có chú ý xung quanh, mới có thể xông đến trước xe. Huống hồ anh cũng không có đụng vào tôi." hai mắt âm u óng ánh, Hãn Du Sinh cường chấn tinh thần gượng cười nói.

"Nhưng là cậu lại bởi vì kinh sợ quá mà té xỉu rồi bất tỉnh." Hoắc Nguyên Khanh cố ý đem sai lầm hướng lên trên người mình.

"Tôi té xỉu, cũng không phải là do anh gây ra." Hãn Du Sinh đoạn tuyệt từ chối Hoắc Nguyên Khanh tự trách.

"Xin cậu không cần vì tôi tìm lý do, như vậy sẽ làm tôi càng thêm áy náy."

( *Bẹp bẹp* hai đứa cưng khi nào mới xong đây,.....)

"Không phải, không phải!" ánh mắt dao động, Hãn Du Sinh không đồng tình phản bác.

"Thật vậy sao ?"

Chuyện đã tới nước này, khôn khéo như Hoắc Nguyên Khanh, làm sao lại không nhìn ra Hãn Du Sinh là đang nói dối chứ.

Vốn tưởng rằng chỉ là việc đơn giản, lại không nghĩ tới sẽ khiến cho Hãn Du Sinh phản ứng lớn đến vậy, thôi thì cứ mặc kệ vậy dầu gì bản thân mình nhìn ra là được, huống hồ từ lâu Hoắc Nguyên Khanh đã đem Hãn Du Sinh đặt ở nơi sâu nhất trong tâm mình rồi.

Như một con thỏ nhỏ tránh né thợ săn, Hãn Du Sinh hốt hoảng không dám nhìn thẳng Hoắc Nguyên Khanh, lại nhìn đến đồng hồ trên tường, bỗng nhiên cả kinh, nhưng sau đó lại cảm thấy trong lòng như trút bỏ được gánh nặng mà vô cùng an tâm. ( cả kinh là chưa đi đón con, còn an tâm là sắp không còn phải đối mặt với anh công khiến ẻm khó xử a~ )

"Ai nha! Gần 5 giờ rồi , tôi phải đi đón tiểu An." Tự cho là bản thân tìm được lý do tốt để thoát thân Hãn Du Sinh thở phào nhẹ nhõm nói.

"Không cần vội, tôi đã cho người đi đón hai thằng nhóc rồi . Huống hồ tình trạng thân thể của cậu vẫn chưa ổn định, tôi làm sao an tâm để cho cậu rời đi được chứ? "

Hoắc Nguyên Khanh bình chân như vại đem lý do Hãn Du Sinh tự nhận là cao minh đánh lùi.

Lúng túng ngập ngừng, ánh mắt bất an lưu chuyển, ngay cả đôi mày cũng cau lại, Hãn Du Sinh chính cậu cũng không nhận ra bất cứ điều gì, nhưng trong mắt Hoắc Nguyên Khanh tràn ngập thương tiếc, cùng phẩn nộ.

Hắn không cách nào tha thứ cho bất kỳ ai xúc phạm đến Hãn Du Sinh, nhưng chính bản thân hắn lại làm cậu hoảng sợ đến ngất xỉu, thậm chí đến thân thể tâm tình cũng ra nông nổi này.

Hoắc Nguyên Khanh theo tuần tự, sử dụng kế sách bi thương muốn thuyết phục Hãn Du Sinh có thể cho hắn biết nguyên nhân khiến cậu ra nông nổi này.

"Cũng là cậu căn bản không nguyện ý tha thứ cho tôi, mới có thể vội vã rời đi, không cho tôi bù đắp cậu, tận lực tận tâm." Tiếp tục cố gắng bức cung.

"A! !" Hãn Du Sinh liều mạng lắc đầu phủ nhận, kinh ngạc chỉ có thể từ cổ họng phát ra âm thanh ngắn ngủi.

"Không phải sao?" Nhìn cậu tận lực lắc đầu, Hoắc Nguyên Khanh đau lòng nhưng vẫn là không cho phép bản thân mình nhẹ dạ "Nhưng là, cậu ngay cả việc té xỉu, nguyên nhân cũng đều không nói ra được?"

"Ban đầu... ban đầu... Nguyên nhân là ..... ! ?" Càng hoang mang càng khiến cậu lắp bắp không nói ra được nguyên nhân.

"Xem đi! Quả nhiên là lỗi của tôi, cậu bây giờ đều bị tôi làm hại đến nằm ở trên giường, còn liều mạng nói không phải lỗi của tôi, cậu như vậy, bảo lương tâm của tôi làm sao có thể an ổn đây?"

Mấy câu nói khiến Hãn Du Sinh chỉ có thể đem mười đầu ngón tay xoắn lấy drap trải giường đến ửng đỏ, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy vô cùng chói mắt, lại kiên định hơn muốn chính mình quyết tâm phải hỏi đến cùng.

"Lẽ nào chỉ có tôi mới xem giữa chúng ta là ..."

Làm ra vẻ thở dài, Hoắc Nguyên Khanh sử dụng một đòn trí mạng,

"...... bằng hữu sao?"

Lớn tuổi một điểm 3-6

Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt ai oán, ca hát, biểu diễn lại còn làm ra vẻ lạnh lùng vô tình, vô tâm vô phế đối Hãn Du Sinh.

Mà lời nói nặng nề như vậy, đương nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Khanh có chút không nỡ, tuy rằng hắn muốn biết nguyên nhân, nhưng lời nói đó có lẽ đã sâu sắc đánh động vào tâm Hãn Du Sinh, khiến cho hắn muốn từ bỏ.

"Không phải, tôi té xỉu là bởi vì... Bởi vì..." Quẫn bách Hãn Du Sinh dốc hết tâm can hồi tưởng, lại khiến cổ họng càng rít lên, chỉ có thể khàn khàn liền mơ hồ nhỏ giọng nói: "..."

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Khanh nghe không sót một chữ, đặc biệt là hai chữ "sắc lang" kia, càng giống như là sấm dậy khiến trong lòng hắn chấn động, nhất thời trong lòng như lửa cháy nổi lên mãnh liệt lan ra đồng cỏ.

Dám không có mắt, bản thân mình đối với cậu nâng ở lòng bàn tay sợ rơi mất, ngậm vào trong miệng còn sợ tan ra, Hoắc Nguyên Khanh hận không thể đem thằng nhóc kia ngàn đao bầm thây, lăng trì xử tử khi dám làm ra chuyện như vậy với người hắn yêu.

Cố gắng kềm chế lửa giận chính mình cơ hồ như muốn nổi điên lên, trước mắt điều quan trọng không phải là phẫn hận, mà phải tìm cách xoa dịu tâm tình đang nổi loạn của Hãn Du Sinh.

Nói thì nói vậy nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng Hãn Du Sinh đôi mắt đỏ rực, cơn giận lại nổi lên hắn liền ước gì lập tức bắt được tên sắc lang kia, mang đi tế sống, để thỏa mối hận trong lòng.

Ý nghĩ đẫm máu hiện ra, cuối cùng lại bị Hãn Du Sinh khắc chế, khi hắn nhìn thấy tại hốc mắt cậu từng giọt từng giọt nước mắt rơi ra không dứt.

Hắn lập tức nhắc nhở chính mình, phải xua tan buồn bực trong lòng Hãn Du Sinh, tránh cho bởi vì quá khích mà ảnh hưởng không tốt đến thân thể cậu.

Nhẹ nhàng đem thân thể bởi vì nỗ lực khắc chế gào khóc mà khẽ run run, nhu thuận ôm vào trong lồng ngực, không để ý tiểu nhân nhi trong lòng dường như kháng nghị mà giãy dụa; giống như động viên con mèo nhỏ, nhu tình xoa nhẹ qua lại sống lưng Hãn Du Sinh, một mặt phát ra thanh âm " xuỵt, xuỵt" nhỏ nhẹ không có ý nghĩa nhưng lại mang tính trấn an rất tốt.

"Xin lỗi, đều là tôi không tốt, không nên ép buộc cậu nói ra."

Tiểu nhân nhi trong ngực cảm xúc dần dần trở lại bình thường, Hoắc Nguyên Khanh vẫn một mực giãy bày an ủi không ngưng.

Cảm giác được Hãn Du Sinh ở trong ngực mình lắc đầu phủ nhận, Hoắc Nguyên Khanh tăng thêm sức lực ôm lấy cậu, hắn quyết định ngày hôm nay nhất định phải đem khối u ác tính trong lòng Hãn Du Sinh nhổ bỏ tận gốc, không để cho cậu cứ như vậy phá hỏng tâm tình của hắn.

"Tôi biết giữa chúng ta còn rất xa lạ, không tính là quen biết, đưa ra yêu cầu như thế có lẽ có điểm không thích hợp; "

Tối tăm lấy khẩu khí, Hoắc Nguyên Khanh mượn cớ quan tâm nói ra ra tâm tình, mập mờ biểu lộ tâm ý của chính mình: "Thế nhưng tôi từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền có một loại cảm giác như cùng cậu quen biết đã lâu."

Biết trong lòng ngực Hãn Du Sinh lặng im chăm chú với lời nói của chính mình, Hoắc Nguyên Khanh can đảm nói ra thỉnh cầu: "Cho nên, nếu như cậu nguyện ý, xin hãy nói cho tôi biết, để cho tôi với cậu cùng chia sẻ có được không?"

※ ※ ※

Nhịp tim vững vàng, màng nhĩ run lên, khiến cho người ta không khỏi an lòng, cảm giác giống như quay trở về trong bụng mẹ an nhàn thỏa mãn cùng bình tĩnh.

Bầu không khí tinh tế, chìm đắm trong giọng nam nhân trầm thấp, lẩm bẩm thì thầm phảng phất giống như lời nói tình nhân; thời khắc này, Hãn Du Sinh thật muốn cứ như vậy mà hôn mê tại đây-trong lòng ngực ôn nhu căn bản không nên thuộc về chính mình.

Cậu biết, lúc này vây quanh cậu, có một cái ôm mềm mại ấm áp lại rộng rãi trong lòng nam nhân, đang dùng sự kiên trì cùng săn sóc khuyên nhũ chính mình, đợi chờ mình đem những khổ sở giãy bàycùng hắn.

Nhưng chính mình thật sự có thể ích kỷ như vậy đem nỗi khỗ của chính mình chuyển gả cho hắn sao?

Kỳ thực bản thân mình biết rất rõ, cậu cùng với hắn đều có cảm thụ giống nhau, thời điểm ban đầu nhất thời khi gặp mặt; lại như đã quen từ rất lâu rồi, có một loại cảm giác mờ mịt cùng tin cậy mà khó có thể phân loại chân tình.

Trong tai nghe được những thứ không thuộc về chính mình, tiếng tim đập càng kiên cường, mạnh mẽ hơn, trong lòng có một loại đồ vật không biết tên lặng lẽ rơi mất, khiến người ta vừa cảm động vừa tràn ngập hạnh phúc.

Loại cảm xúc sung sướng hạnh phúc như vậy, căn bản cậu chưa bao giờ từ trên người thân nhân, bằng hữu cảm thụ qua, khiến người ta thật giống như đám mây bay lơ lửng, nhẹ bỗng, nguyên bản như muốn buông lỏng tinh thần căng thẳng, cùng thân thể suy yếu.

Giữa bầu không khí yên tĩnh, Hãn Du Sinh không tự chủ đem oan ức nói ra miệng.

Những lời than thở khuất nhục, chán ghét này cùng với chính mình thân là nam nhân, cũng không muốn quấy rầy hắn, nên mới không thể nói ra được, ngược lại giống như kẻ nhu nhược mềm yếu.

Nói, nói liền rơi lệ, thanh âm khàn khàn, hai mắt sưng lên, ý thức lại càng mơ hồ, cả người mệt mỏi cuối cùng khiến cho cậu không cách nào loại bỏ cơn buồn ngủ.

Hãn Du Sinh cảm giác mình trôi nổi giữa không trung, một giây sau liền nhẹ nhàng được đặt vào bên trong chiếc giường mềm mại, từ đầu đến cuối bản thân cậu luôn cảm nhận được một loại ....... tình cảm nồng nàn.

"... An ổn... Tiểu... An ổn" trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ, Hãn Du Sinh chợt nhớ đến con trai, lẩm bẩm nói lên trong đầu tỏ vẻ lo lắng.

Mãi đến khi cảm giác được bàn tay Hoắc Nguyên Khanh nhẹ nhàng ma sát trên trán mình, nhẹ giọng nói: "An tâm ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc nó." Tời điểm nghe được lời bảo đảm từ nam nhân lúc này cậu mới điềm tĩnh mỉm cười, bình yên lần thứ hai đi vào giấc ngủ, đem chính mình bước vào bên trong mộng đẹp.

P/s: nếu có thể tốinay mình sẽ post một chương nữa nha, muốn xong sớm cơ, còn mấy truyện khácnữa.hihiTԛy�ŝ�ఖ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro