Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

Trấn Kinh Nam theo lời của Phan Tùng Niên, rốt cuộc đã thấy được mặt Lý Trác Ninh sau mấy ngày không gặp. Hắn là Hoài Trung Hầu do chính miệng nàng ban chức, tuy hôm đó nàng đuổi hắn về, nhưng cũng không nói sẽ thu quyết định, vì vậy hắn thuận lợi đứng ở hàng gần đầu nhất của võ quan, cùng tất cả quan viên quỳ hô vạn tuế, cũng quang minh chính đại nhìn thấy nàng.

Đối với sự xuất hiện của hắn, Lý Trác Ninh không thể hiện cảm xúc gì, nàng vẫn thản nhiên thiết triều, nghe quan viên bẩm tấu về việc chuẩn bị đón sứ thần Danh Lâm, từ đầu đến cuối ánh mắt dừng trên người hắn không đến ba lần. Phan Tùng Niên nay đã nhậm chức thừa tướng, đứng ở đầu hàng văn thần, vì hoàng đế mà điều hành sự vụ. Trấn Kinh Nam nhìn sang, trong lòng tràn đầy ganh tị, lại nghĩ đến mình đến tư cách ganh tị cũng không có, trái tim bất giác chùng xuống.

Hôm nay là lần đầu tiên Trấn Kinh Nam chính thức đứng trong một buổi thiết triều, vì vậy cách thiết triều của Lý Trác Ninh thay đổi, hắn không biết, cũng không thể đoán ra sức khỏe nàng có vấn đề. Khi kết thúc, Lý Trác Ninh liền rời đi, không nhìn hắn thêm một lần nào.

---

Trấn Kinh Nam đều đặn đi thiết triều suốt mười ngày, dù Lý Hoàng không để ý đến hắn, hắn vẫn sẽ lên điện, cùng bá quan quỳ bái nàng, hô to vạn tuế.

---
Tẩm điện, Lý Hoàng duỗi chân ngồi trên trường kỷ, dùng gối xếp dựa lưng, Đạm Tán vì nàng bắt mạch, trạng thái của nữ đế càng ngày càng kém, tỉ như bây giờ, đôi mắt lạnh muốn khép lại đến nơi. Thấy sắc mặt Đạm Tán không mấy tốt, Lý Trác Ninh thản nhiên hỏi:

- Chân nhân, thế nào rồi?

- Khó có khởi sắc... Bần đạo chỉ có bốn thành nắm chắc sẽ chữa được. Nếu như sư huynh của bần đạo không vì chiến loạn bỏ mình thì...

Đạo nhân ngừng một lúc, tiếp tục nói:

- May mắn bệ hạ là kỳ tài võ học, thân thể cường kiện chính khí sung mãn. Bần đạo sẽ cố hết sức, nếu bệ hạ có thể kiên trì qua bốn tháng, tánh mạng tất vô lo, nhưng thể trạng sẽ không tốt như trước nữa, võ công cũng sẽ mất.

- Có hi vọng là được, phiền chân nhân rồi.

Đạm Tán thở dài lui ra, lão thái giám đau lòng nhìn Lý Trác Ninh, nhỏ giọng:

- Bệ hạ, Trấn tướng quân cầu kiến, hay là người gặp ngài ấy một lần đi.

Lý Trác Ninh im lặng, lão thái giám vẫn kiên trì:

- Trong lòng bệ hạ ưng hắn, bệ hạ hà tất phải vậy?

Lý Hoàng lúc này mới nhìn lão thái giám, than nhẹ:

- Vệ lão... Ta có lẽ thích hắn, nhưng hắn đối với ta chỉ là hối lỗi và cam chịu mà thôi. Hắn không nhận phong hầu, không phải là đã từ chối tâm ý của trẫm rồi sao? Những gì hắn thiếu, trẫm đã đòi lại đủ... Nếu đã vậy, trẫm nên để hắn đi mới phải.

- Trấn tướng quân thật lòng yêu ngài... Bệ hạ, điểm này ngài phải tin vào ánh mắt của nô tài.

Lão thái giám chân thành nói, hôm nay là lần đầu tiên lão quyết tâm nói nhiều như vậy, cũng là vượt ranh giới nô tài của mình.

- Bệ hạ, ngài đã khổ cả nửa đời, ngài phải nghĩ cho bản thân, lão không muốn ngài phải chịu khổ nữa...

- Vệ lão, ta chỉ còn bốn tháng nữa...

- Bệ hạ chắc chắn sống lâu trăm tuổi, cả thiên hạ này không ai có thể làm khó ngài, bệnh tật cũng không thể!

- Vệ lão... Ta...

- Bệ hạ!

Lý Trác Ninh nghẹn lời, sau cùng vẫn lắc đầu:

- Việc này, vẫn là nói sau đi.

Lão thái giám không cam lòng lui xuống. Lý Hoàng nhìn theo bóng lưng đã còng xuống không ít kia, bản năng cảm thấy không nỡ, nhưng là... Năm ngón tay thon dài nâng lấy chén trà, lúc này, nàng có thể dễ dàng bóp vụn nó. Nhưng với tốc độ công lực xói mòn này, qua bốn tuần, đã không khác phế nhân là bao.

"Ta chỉ là, không muốn mình chật vật trước mặt hắn. "

Nữ đế rì rầm, đôi mắt mệt mỏi khép lại.
---
Buổi thiết triều lần này đặc biệt trang nghiêm, vì sứ giả Danh Lâm đã đến kinh thành.

Dẫn đầu sứ đoàn là một lão đại thần có danh tiếng, bọn họ cúi chào theo lễ nghi lân bang. Đến lúc hai vị đi sau bước lên chào Lý Hoàng, cả triều đình như ngưng một nhịp.

Hoà thân là ý định hai bên ngầm hiểu, cho nên đến giờ chuyện ai đến đính ước, đính ước với ai cũng không rêu rao. Mà bên phía Danh Lâm quả thực là vô cùng chân thành với việc liên hôn này.

Chỉ thấy đứng giữa điện là một đôi song sinh nam nữ, tuổi tác vừa độ mười lăm, đều là con cưng của Danh Lâm Vương mang danh nghĩa thăm thú Thuận Lý mà tới. Công chúa tên Lâm Bộ Nguyệt, đôi mắt to tròn lúng liếng, nhìn qua đã biết hoạt bát linh động, vô cùng đáng yêu. Hoàng tử tên Lâm Đới Tinh, nhu nhuận hiểu lễ, trên khuôn mặt chưa hết non nớt lại khiến người khác dễ sinh hảo cảm. Dung mạo cả hai giống nhau như đúc, thuộc về nhân trung long phượng.
Phía Danh Lâm biết đứng đầu Thuận Lý Triều là nữ đế, nên đưa đối tượng liên hôn đến cả nam và nữ, như vậy cho dù là Lý Hoàng thích giới nào cũng có, thậm chí về mặt tuổi tác cũng có thể xứng đôi với Lý Nhuận Huy. Quan viên trong triều nhìn cặp song sinh ưu tú đứng giữa điện mà tấm tắc khen thầm.

Lý Trác Ninh cùng hai người hỏi han một ít chuyện khách sáo, tựa hồ rất ưng ý, sau lại mời họ buổi tối cùng tham dự yến tiệc. Sau đó kết thúc thiết triều.

Trấn Kinh Nam hoà cùng dòng người lui ra, nghe bá quan châu đầu ghé tai, suy đoán Lý Trác Ninh có chọn hoàng tử Danh Lâm vào hậu cung hay không. Hắn để từng lời nói đâm vào trong tim, đem tâm trạng chua xót trở về phủ.

---

Để bồi dưỡng cảm tình, việc tiếp đãi hai vị khách quý được giao cho Phan Tùng Niên, sứ giả bên kia cũng ngầm hiểu, vì vậy tan triều y liền hẹn họ đi thăm thú kinh thành.

Có điều...

- Ý huynh là, Bộ Nguyệt công chúa rất thích ta, còn có ý định hoà thân với ta?

Lý Trác Ninh ngạc nhiên vô cùng, nhìn biểu hiện của Phan Tùng Niên không giống nói đùa, không biết làm gì hơn ngoài dùng tay xoa thái dương.
Phan Tùng Niên cũng bất đắc dĩ mà cười, đi chơi cả buổi chiều, việc y làm chính là trả lời các loại câu hỏi "Lý Hoàng thích những gì" "Lý Hoàng ghét những gì". Thật sự rất đau đầu. Mặc dù là hôn nhân chính trị, nhưng y cũng không muốn ép buộc người khác.

Dù sao mối liên hôn này là sự hợp tác chân thành của cả hai, không phải giữa nước lớn và nước nhỏ.

- Chuyện này... Đến yến tiệc tối nay quan sát kỹ hơn đã.

Có một điều mà Phan Tùng Niên không nói, người "có ý" với y, lại là hoàng tử Lâm Đới Tinh.

---
Tối.

Yến tiệc được Phan Tùng Niên sắp xếp đâu vào đấy, nghĩ đến phong tục của Danh Lâm, y cố ý thay đổi cách bài trí, không để các bàn ngồi song song đối diện nhau mà xếp thành vòng tròn, ở giữa đốt một đống lửa lớn. Sứ thần Danh Lâm thấy vậy, trong lòng rất cảm động, hai bên nhiệt tình nâng cốc, khách chủ đều vui.

Ánh lửa bập bùng, sắc cam tràn ngập ấm áp. Rượu đến nửa tuần, Bộ Nguyệt công chúa nhiệt tình đứng lên, xin vì mọi người nhảy một điệu.

Điệu nhảy của Danh Lâm hoàn toàn khác với nét múa uyển chuyển của trung nguyên. Chiếc lục lạc trên cổ tay cùng cổ chân công chúa rung lên từng nhịp, hào phóng như giục ngựa thảo nguyên, trong trẻo như sương trong nắng sớm. Một lát, hoàng tử cùng một số sứ thần cũng đứng lên, bọn họ quay quanh đống lửa, bắt đầu những nhịp bước theo điệu nhảy truyền thống.
Một số sứ thần thì ngồi tại chỗ, vì đồng hành gõ nhịp hoà phách. Buổi yến tiệc sôi nổi vô cùng.

Âm hưởng nhạc của Danh Lâm thật mới lạ lại vô cùng cuốn hút, dần dần cũng có quan viên Thuận Lý trẻ tuổi gia nhập, thấy Lý Hoàng không có ý chê trách, số lượng quan viên nhảy múa càng lúc càng nhiều hơn. Phan Tùng Niên sai người đem đàn của mình đến, một trận âm vang tao nhã hoà vào, đây là âm nhạc đặc trưng của Thuận Lý, phối hợp với âm hưởng Danh Lâm, các sứ thần đang nhảy tấm tắc khen hay, hai bên quan viên hăng hái bước cùng một nhịp.

Trấn Kinh Nam ăn một ít thức ăn tràn ngập mùi thuốc, giờ hắn đã hiểu việc phối hợp dược liệu vào bữa ăn cho phù hợp sức khỏe từng người là thói quen của đầu bếp hoàng cung, việc hắn "bỏ giáp đầu hàng" không liên quan đến thuốc. Nhìn lên, Lý Hoàng chậm rãi uống một ngụm rượu, khoé môi nâng lên, ra chiều tâm trạng rất tốt. Dưới ánh lửa lấp loáng, giữa tiếng đàn cùng tiếng sáo vang vọng, nàng đẹp đến hắn quên cả thực tại.

- Thái tử, ta biết ngài muốn mà.

Phía bên kia, Mạc Cẩn Triệt đẩy vai tiểu thái tử gia nhập đám đông. Mà bên này, một số con em hoàng thất đã to gan tiến tới chỗ Lý Hoàng, muốn kéo nàng gia nhập. Hai tiểu quận chúa cười híp mắt kéo tay áo Lý Hoàng làm nũng, Trấn Kinh Nam nhìn cảnh này, bất giác mỉm cười.

Nhưng đột nhiên, một trong hai quận chúa bất ngờ vung tay áo, bột phấn trong tay chính diện thẳng tới, Lý Trác Ninh không kịp né tránh đã bị phủ lên, quận chúa còn lại lập tức rút dao hướng trái tim nàng đâm tới.

Lý Trác Ninh vung tay, cả hai bị đánh văng ra ngoài, quan viên hoảng hốt, nhạc dừng, tất cả đều ngưng nhịp.

- Hộ giá!

- Bảo vệ hoàng thượng!

- Ngự y, mau gọi Ngự y!!!

Trấn Kinh Nam bất chấp tất cả xông đến bên cạnh, thấy nàng không có việc gì, liền đưa mắt nhìn chằm chằm hai quận chúa kia. Lý Trác Ninh ra tay không giữ sức, cả hai người đều bị thương nặng.

- Mang bọn chúng xuống dưới, tra cho...
Lý Hoàng trầm trầm ra lệnh, lại đột nhiên không nói tiếp. Trấn Kinh Nam quay lại, hai mắt trợn trừng nhìn máu trào ra từ khóe miệng nàng.

- Bệ hạ???

Thân ảnh luôn thẳng tắp uy nghiêm kia ngã xuống, hắn vội đỡ lấy, đối phương chỉ vô lực ngất đi.


[Đừng vội, đừng gấp, chương sau có H. Tối nay nếu không say quá thì mai sẽ có chương]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro