Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05: Mùa đông (thượng)

Dịch bởi Tồ Đảm Đang

Mưa cuối cùng cũng dừng vào tối đêm hôm đó.

Xe cấp cứu gào thét mà đến, tiếng còi chối tai xé tan sự hỗn loạn đem đến cho tôi sự tỉnh táo, nhưng khi tôi mở mắt thì phía trước vẫn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Tay tôi cứng đơ như vừa mới đắp xong người tuyết lúc trước, tôi cố cong bốn ngón tay kia lại bám vào bàn tay đang kéo lấy tôi kia.

Tôi hôn mê ở bệnh viện hai ngày, khi tỉnh lại thì chiếc bàn bên cạnh giường có đặt một bình hoa thủy tinh giống hệt loại bình bị đập vỡ ở nhà Giang Hoài Sinh vậy, trong đó cắm vài cành hoa cẩm chướng héo rũ màu vàng nhạt.

Cửa phòng bệnh chợt mở toang ra, tôi vội vàng quay đầu nhìn snag thì thấy một người phụ nữ lạ mặt. Dì ấy đang xách một cặp lồng cơm, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, trông rất dễ gần.

Thấy tôi ngồi dậy liền chạy đến.

"Ui trời ơi cục cưng tỉnh rồi hả con."

"Cục cưng" này là đang gọi tôi à? Tôi nghĩ vậy mà không ngờ hỏi ra luôn thật.

"Không phải con thì ai vô đây, ông Giang bảo dì đến chăm sóc cho con đấy."

Ông Giang này chắc là Giang Hoài Sinh, tôi nói tôi không cần chăm sóc, tôi tên Giang Vãn.

"Cái thằng này, hôn mê hai ngày rồi sao không chăm được, vậy dì gọi con là Tiểu Vãn nhé." – Dì vừa nói vừa chĩa ngón trỏ vào trán tôi.

Tôi cảm ơn dì.

"Con gọi là dì Từ là được rồi, ơn nghĩa cái gì." – Dì ấy lại cười, đôi mắt cong cong lên.

Vừa mở hộp cơm ra thì hương thơm đã bay khắp cả phòng bệnh, tôi từ chôi lời đề xuất đút cho tôi của dì ấy, tự cầm tô ăn từng muỗng nhỏ.

Thật ra tôi không muốn ăn lắm, nhưng dì quá nhiệt tình, còn gọi tôi là "Tiểu Vãn" nên tôi không thể từ chối thêm được nữa.

Cháo rất nóng, rất thơm, khí nóng bốc ra rất nhanh làm mắt tôi cũng nóng theo, tầng nước mỏng hiện lên làm mờ đi tầm mắt.

Dì Từ cười nhìn tôi ăn cháo, mặt tôi sắp vùi cả vào tô, chỉ để lộ ra hai con mắt tròn xoe, dì nhìn tôi một lúc rồi bỗng nhiên nói:

"Thằng nhỏ này nó đẹp thật, ngoài cặp mắt ra nhìn con giống anh con y như đúc."

Tôi nghe thấy hai chữ "anh con" này liền thấy tim đập rất nhanh, người dì nói chắc là Giang Phong.

Hóa ra tôi và Giang Phong rất giống nhau, cho nên mẹ anh mới nhìn ra được tôi là ai ngay.

Ăn xong tôi mới biết được từ chỗ dì Từ rằng mẹ Giang Phong cũng nhập viện cùng với tôi, Giang Phong và Giang Hoài Sinh đang ở phòng bên cạnh với bà ấy.

Tôi nhớ lại khi Giang Phong gọi tiếng "mẹ" ấy thì liền thấy tự trách, mặc dù bà ấy nói xấu về tôi và mẹ tôi, còn giật tôi ra khỏi Giang Phong, nhưng đó vẫn là mẹ của Giang Phong.

Tôi không hi vọng rằng Giang Phong chỉ có thể vào bệnh viện mới nhìn thấy mẹ mình giống tôi.

Có điều, nếu Giang Phong ở bên cạnh thì có lẽ sẽ tiện đường đến thăm tôi, nếu như anh đến thì tôi nhất định sẽ gọi bù lại tiếng "cảm ơn anh hai" kia. Dù anh có liếc nhìn tôi qua tấm kính mờ trên cánh cửa gỗ màu vàng nhạt của phòng bệnh cũng đủ lắm rồi.

Mãi đến khi trời sụp tối, ánh đèn trắng trong bệnh viện chiếu vào thủy tinh mà tôi vẫn chưa thấy bất cứ ai đến cả.

Y tá đến rút kim cho tôi, thay băng gạc trên má tôi sau đó tuyên bố tôi có thể xuất viện rồi.

Ra khỏi bệnh viện, Dì Từ khoác lên người tôi một chiếc áo khoác màu đỏ tươi giống hệt như cái của bà, dẫn tôi lên chiếc xe ô tô đen đậu ở trước cổng bệnh viện, về lại nhà Giang Hoài Sinh.

Nhưng tôi không bước vào lại căn nhà ba tầng ấy thêm một lần nào nữa, mà là được dì Từ dẫn vào một căn nhà gỗ bên một góc hồ bơi.

Dì ấy nói:

"Tiểu Vãn này, con cứ ở đây trước nhé, hôm qua dì dọn dẹp cho con cả rồi, có thiếu cái gì thì nói với dì." – Nói xong liền sờ lên đầu tôi rồi rời đi.

Căn nhà nhỏ này giống như căn nhà chứa đồ trong sân nhà tôi vậy, có điều nó lớn hơn một chút, còn có cả nhà tắm nữa.

Dì Từ bày trí cho tôi rất tốt, giường đơn màu trắng và cả gối đơn màu xanh dương, một chiếc bàn học giống hệt như của Giang Phong, dưới đất còn trải cả thảm.

Nhưng khi nhìn thấy bên chân giường là chiếc ba lô tôi để quên lại ở phòng của Giang Phong, có lẽ tôi đã biết mình sẽ không còn lý do gì để vào phòng anh nữa rồi.

Sáng hôm sau tôi đứng lên ghế nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nhìn thấy Giang Phong đang dắt Giang Tầm ra ngoài sân, leo lên một chiếc xe đưa rước của trường màu cam, sau đó là thấy Giang Hoài Sinh đi về phía tôi.

Tôi vội vã nhảy xuống ghế trốn dưới giường, nhưng ông ấy lại đứng bên ngoài gõ cữ, gõ rất lâu, tôi chỉ có thể chui ra mở cửa.

Ông ấy không vào mà là dẫn tôi ra phòng ăn ngồi, bình hoa bị đập vỡ và ly uống trà đều khôi phục lại dáng cũ, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

"Sức khỏe của mẹ Giang Phong không tốt, tạm thời phải để con chịu thiệt rồi Tiểu Vãn, xin lỗi con..." – Giang Hoài Sinh ngồi ở đầu bên kia bàn ăn dặn dò tôi.

"Lúc có người ngoài con đừng gọi tiếng "ba", cũng đừng gọi Giang Phong là "anh" nhé."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ, hơn nữa, cho dù có người ngoài hay không tôi cũng sẽ không bao giờ gọi ông ấy là "ba" đâu.

"Vậy con về nhà được không? Con muốn về nhà." – Cuối cùng tôi cũng hỏi ra câu hỏi này.

"Tiểu Vãn à, mẹ con..." – Ông ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Đợi mẹ con khỏi bệnh rồi ba đưa con về được không?"

Tôi không muốn nói chuyện với ông ấy, xem ra tôi chỉ có thể tự nghĩ cách về nhà rồi.

Ông ấy lại nói thêm rằng đợi kỳ nghỉ đông kết thúc sẽ cho tôi đi học lại.

"Con học lớp ba đúng không?"

Ngay cả tôi học lớp mấy ông ấy cũng không biết, nhưng nghĩ tới quyển sách ngữ văn lớp 6 kia, không biết tại sao tôi lại thấy lớp ba thì sẽ gần với anh hơn lớp hai."

Tôi lại gật đầu.

Mặc dù tôi đoán nhất định là mẹ Giang Phong đã dặn dò anh không được chơi với tôi nữa, nhưng có một buổi sáng nọ, tôi mặc chiếc áo khoác màu đỏ tươi mà dì Từ cho, đứng chân đất trên bậc thang nhà gỗ đợi trời sáng. Khi trời sáng bừng, mặt trời đỏ rực chiếu vào hồ nước phản chiếu lại từng đường cầu vòng nhỏ. Cánh cửa của căn nhà lầu ấy đột nhiên bị đẩy ra, Giang Phong mặc một bộ vest đen nhỏ, giống như lần tôi nhìn thấy anh ấy trên TV, chỉ có điều chiếc nơ của anh ấy không sáng như pha lê mà là một màu đỏ như màu như áo khoác của tôi.

Tôi thấy rất vui, vì tôi thấy anh đẹp hơn.

Rõ ràng cửa nhà đối diện với cổng sân, anh ấy thường đi thẳng ra ngoài để bắt xe buýt của trường, nhưng hôm nay anh ấy lại đi về phía tôi, tỏa sáng như ngày anh đứng trước đàn piano vậy.

Nghĩ tới lời của Giang Hoài Sinh, tôi muốn quay lưng lại đóng cửa theo bản năng, nhưng tôi lại như bị chôn chân tại chỗ, đón nhận trực tiếp ánh mắt anh.

Tôi ngồi trên ba bậc tam cấp mà vẫn không cao bằng anh được, anh từ trên cao nhìn xuống băng gạc trên mặt má tôi, rồi lại nhìn vào mắt tôi nói:

"Băng gạc không được để dính nước."

Buổi sáng rửa mặt, luôn không cẩn thận để nước dính vào băng gạc, chỉ có thể đợi dì Từ làm xong hết công việc rồi thay mới giúp tôi, không biết vì sao Giang Phong lại biết.

Cuộc trò chuyện bất ngờ này khiến tôi vui mừng khôn xiết, tôi đưa tay chạm vào miếng gạc gật đầu thật mạnh, rồi anh liền xoay người đi học mất.

Vì vậytôi luôn tin rằng chúng tôi sẽ "làm hòa" với nhau một lần nữa, tôi rất mong chờ ngày đó, hy vọng có thể gọi anh ấy là "anh hai" trước khi về nhà.
----

Lời người dịch:

Mọi người có nhận ra không, những chi tiết nhỏ như căn phòng của Giang Vãn được dọn dẹp sạch sẽ, gối màu xanh, bàn học giống của Giang Phong, nơ đỏ giống màu áo của Giang Vãn..... đều đang nói lên rằng Giang Phong cũng đang thầm để ý và quan tâm đến em ý.

Do truyện theo góc nhìn của em trai nên nếu   phát hiện có gì đó "sai sai" là tui "phái" lắm, giống như biết được bí mật của Giang Phong vậy. Cứ để ý từ bây giờ là vừa rồi mọi người ơi 😌😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro