Hoàng Kim ngục tù 2
Quy đầu cực đại tàn nhẫn đâm vào huyệt nhỏ, khe nhỏ nhanh chóng căng đầy trướng đau.
Vân Cẩm run rẩy, đau đớn, cả người bị đè trên bàn, hơi thở cũng trở nên co rút.
"Dừng lại... dừng tay!"
Tiếng nức nở mỏng manh vang bên tai Vân Thận, càng kích phát thú tính trong lòng hắn. Quy đầu bị thịt mềm bao bọc, khẩn trương cảm giác khiến hắn phát cuồng.
"Hoàng huynh ngoan, nhịn một chút."
Vòng eo bị bàn tay to chế trụ, Vân Thận giọng nói ôn nhu bên tai, nhưng hành động tàn nhẫn thô bạo. Hắn không ngừng đâm vào, tiếng kêu thảm thiết của Vân Cẩm vang lên, mỗi lần đâm vào đều đầy đau đớn.
Thân thể Vân Cẩm nóng rực, toàn bộ như bị thiêu đốt. Vân Thận không chút thương xót, thô bạo xâm chiếm. Cảm giác đau đớn lẫn khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể Vân Cẩm, khiến hắn như muốn ngất đi. Hắn cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực đã bị rút cạn, chỉ có thể yếu ớt kêu lên.
"Ngừng lại, dừng lại... A a ——!!!"
Trên bàn, tiếng kêu thê lương của Vân Cẩm hòa cùng tiếng động mạnh mẽ của thân thể Vân Thận vang vọng khắp cung điện. Vân Thận áp chặt Vân Cẩm xuống bàn, tay mạnh mẽ nắm lấy hai má, ép mặt Vân Cẩm xuống bàn. Cổ hắn bị Vân Thận hôn cắn, để lại dấu đỏ rực.
Vân Thận dùng tay vuốt ve ngực Vân Cẩm, rồi cúi đầu mút lấy nhũ hoa non mềm. Đau đớn từ ngực lan tỏa, Vân Cẩm không kiềm chế được tiếng khóc thút thít.
"Đừng cắn, buông ra... A!!! Dừng lại...!"
Vân Cẩm cố gắng giãy giụa, đôi chân cọ xát vào trường bào của Vân Thận. Trên bàn, Vân Cẩm nằm ngửa, trần như nhộng, ánh trăng chiếu vào thân thể trắng ngần của hắn.
Vân Thận giữ chặt lấy mông Vân Cẩm, cơ thể mạnh mẽ không ngừng ra vào giữa hai chân hắn. Thân thể Vân Cẩm như bị xé rách, đau đớn lẫn khoái cảm hòa quyện.
"Cẩm Nhi, chịu đựng một chút...!"
Thân thể Vân Thận nóng rực, cảm giác thỏa mãn điên cuồng trong mắt hắn. Hắn cúi xuống mút nhĩ tai của Vân Cẩm, tay vẫn không ngừng vuốt ve ngực hắn.
"Hoàng huynh, thả lỏng. Nếu ngươi kẹp chặt như vậy, sẽ càng đau đớn."
Vân Thận giam cầm Vân Cẩm, không ngừng ra vào mạnh mẽ. Tiếng kêu thảm thiết của Vân Cẩm trở thành âm thanh kích thích đối với Vân Thận, khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Thân thể Vân Cẩm bị ép chặt xuống bàn, không thể nhúc nhích. Trong mắt hắn là sự tuyệt vọng cùng đau đớn, không còn chút nào của một hoàng đế kiêu hãnh. Hắn chỉ có thể chịu đựng, mong đợi một tia hy vọng mong manh rằng cơn ác mộng này sẽ sớm kết thúc.
Vân Cẩm cảm thấy cơ thể dường như bị xoắn chặt thành một vòng tròn, đưa anh vào một thế giới của sự sung sướng và dễ chịu. Nhưng đau đớn không ngừng đeo bám, khiến anh không thể kiềm chế tiếng kêu lên.
"Aa!! Không... Đừng... Ở nơi đó... A a ——!!!!!"
Điểm nhạy cảm của Vân Cẩm bị Vân Thận tấn công liên tục, khiến anh không thể kiềm chế được cảm giác khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Vân Cẩm cảm thấy mình như bị điện giật, cảm giác mạnh mẽ tê dại lan tỏa khắp thân thể, khiến anh không thể kiềm chế được sự run rẩy.
Anh cố gắng phản kháng, nhưng Vân Thận không hề mềm lòng. Điều chỉnh góc độ của đòn tấn công một cách chính xác, khiến Vân Cẩm đau đớn không thể tả.
"Ha, hoàng huynh, ha hô......" Vân Thận thở dốc gần tai Vân Cẩm, cảm giác thăng hoa khiến hắn không thể kiềm chế được bản năng.
Vân Thận không ngừng tấn công, không màng Vân Cẩm khóc lóc và phản kháng. Hắn chỉ biết muốn tận hưởng khoái cảm, khiến Vân Cẩm chìm đắm trong đau đớn và xấu hổ.
Vân Cẩm cảm thấy như thân thể mình sắp tan ra, nhưng Vân Thận vẫn tiếp tục tấn công, không ngừng làm hắn cảm thấy đau đớn và khoái cảm.
Cuối cùng, Vân Cẩm không thể chịu đựng được nữa, cơ thể hắn bất tỉnh. Vân Thận không chút do dự, tiếp tục tấn công một cách dữ dội.
"Không... Ách a......!" Tiếng kêu khóc của Vân Cẩm trở nên yếu ớt, còn Vân Thận thì tiếp tục hành động mạnh mẽ.
Những giọt nước mắt lớn rơi từ đôi mắt của Vân Cẩm, anh không thể nào cử động được khi trải qua việc bị xâm phạm bởi người thân. Dịch nhầy và nhiệt dịch dần dần tràn ra từ những cơn cực khoái, khiến cho anh cảm thấy như mình đang bị bức bách và dơ bẩn.
Không khí trong phòng bỗng trở nên nồng nặc với mùi tanh của tinh dịnh và máu, khiến cho Vân Cẩm cảm thấy mình đang bị chôn vùi trong một cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi. Anh cố gắng bò lên và đẩy Vân Thận ra khỏi người mình, nhưng mọi cố gắng đều vô vọng, anh không thể thoát khỏi cảnh tượng đang diễn ra.
Vân Thận nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Vân Cẩm và mỉm cười một cách tàn nhẫn. Hắn ta đã biến Vân Cẩm thành con búp bê của mình, thể xác và tinh thần đều bị kiểm soát bởi hắn. Đối với Vân Cẩm, Vân Thận không chỉ là người anh trai ruột thịt nữa, mà còn là kẻ bị chiếm hữu, một tên đàn bà vô lại trên giường.
Vân Cẩm cảm thấy cảm xúc trong lòng trào dâng, nhưng anh không thể nói ra. Anh nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm, và cảm thấy xấu hổ về bản thân. Vân Thận đã biến mọi thứ thành một cơn ác mộng, và anh khao khát được thoát ra khỏi nó.
Nhưng Vân Thận không thèm để ý đến tất cả những cảm xúc của Vân Cẩm. Hắn ta tiếp tục tấn công mạnh mẽ, khiến cho Vân Cẩm không thể chịu đựng nổi. Mỗi cử động của hắn như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Vân Cẩm, khiến cho anh ta cảm thấy như mình đang bị xé nát từng mảnh.
"Buông tôi ra, buông tôi ra......" Vân Cẩm van xin, nhưng âm thanh của anh ta bị nghẹt trong cổ họng, không thể thoát ra. Những lời nói của Vân Thận như một trọng gánh đè nặng lên tâm trí của Vân Cẩm, khiến cho anh ta cảm thấy như mình không xứng đáng với sự tôn trọng của người khác.
Nhưng Vân Thận không ngừng làm nhục Vân Cẩm, khiến cho anh ta cảm thấy như một kẻ hèn mọn và bất lực. Mọi thứ đã đi quá xa, và Vân Cẩm chỉ còn biết khao khát được thoát ra khỏi cảnh ác mộng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro