Bài dự thi số 04
(Artist: @manjyuya100
(Twitter: https://twitter.com/manjyuya100)
Đầu tiên là xin phép được cảm ơn các bạn đã đọc bài viết này của mình! (๑•̀ㅂ•́)و✧Cũng thật cảm ơn chị Nội đã tổ chức GA nho nhỏ lại vô cùng ý nghĩa này, để chúng ta có thể được giao lưu với nhau, truyền tải lẫn nhau những thông điệp và cảm nghĩ về một mối tình, một đoạn lương duyên chẳng cần nhiều lời hoa mỹ, lại vô cùng đẹp đẽ của Vong Tiện...
Đồng nhân "Ngàn thương trăm sủng" – có thể sánh với một đoạn ca từ, kể lại một câu chuyện, khởi đầu là hùng tráng, điệp khúc lại lưu luyến khôn nguôi, trầm trầm bổng bổng, để rồi hạ màn, rốt cuộc, là những nốt cuối cùng, hoài niệm, giản dị, lại là sự buông xuống một kiếp nhân duyên đầy thoả nguyện, đoạn đường về sau, thong thả tu hành...
Bài viết này của mình, vốn mong muốn được khai thác ý tưởng cá nhân mình cảm nhận thấy qua đề mục đưa ra. Qua đó, mình mong muốn truyền tải một thông điệp, những chi tiết tưởng chừng như đơn giản, lại luôn là hết sức hữu ý, thể hiện được mối liên kết "lưỡng tình tương duyệt" của Vong Tiện, rằng, lòng ta có ngươi, ngươi có ta, hai tâm hồn hợp thể, vô nhị vô biệt.
~*~
Ngàn thương trăm sủng - 千疼百宠 – Ngàn lần "thương" (疼) đổi lại trăm phần "sủng" (宠).
Đầu tiên, nhìn vào phần chìa khoá gợi ý, mình muốn giải thích đôi dòng về ý tưởng của bản thân đối với cụm Hán Việt "Thiên đông bách sủng".
Ở đây, "thiên" – (千), nghĩa là "ngàn".
"bách" – (百), ý là "trăm".
Không thể bàn cãi, hai chữ này nhằm gợi tả về một số lượng, khi đi đôi với nhau thì trở thành một cặp mang ý nghĩa "không tài nào đong đếm".
Ở đây, hai chữ mình muốn đặc biệt nhấn mạnh tới, là "đông" – (疼) và "sủng" – (宠).
Sủng, là sủng ái, là yêu chiều. Hay hiểu bằng linh tính của mình, sủng ái là từ những hành động nhỏ, như đùm bọc, như quan tâm, như chiều chuộng,...
Mấu chốt thực tế là "đông" (疼).
Bởi, theo tra cứu của mình, đây vừa là dạng giản lẫn phồn thể của từ, có thể tách làm ba nghĩa tổng quát là "thương", "đau" và thêm cả "thương yêu" - theo các từ điển cổ và cả từ điển trích dẫn.
Theo mình, trong văn học cổ, nhất là đối với chữ phồn thể của tiếng Trung, đôi khi để "hiểu" được một chữ, bạn phải "cảm" được chữ ấy, chứ không phải nhờ biết ý nghĩa.
Mình cảm thấy giữa ba ý nghĩa này, nếu xét về ngữ cảnh trong truyện, để mà nói rằng giữa chúng có thể dệt nên một mối quan hệ nhất định, âu cũng không phải quá lời.
"Thương" ở đây, đối với Nguỵ Anh, mình cảm nhận được theo hai phương diện khác nhau.
Thứ nhất, với ý nghĩa là "thương đau".
Kiếp trước, cũng chính là khoảng thời gian được oán rủa tái hiện lại trong mộng cảnh của "Ngàn thương trăm sủng". Vào thời điểm đó, Tiện đã hoàn toàn mất đi linh lực, một thân tu quỷ đạo. Đây vốn là thời điểm chiến tranh, cốt để rửa thù, góp sức, giành lấy một tương lai rộng mở hơn cho thế hệ mai sau, cũng như để bảo vệ những người hắn yêu thương, và cả chính bản thân mình, vậy nên ngoài sử dụng thứ "tà ma ngoại đạo" bị ngàn người lăng mạ kia, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cái giá phải trả, e là từ khi bắt đầu, chính bản thân hắn cũng đã lường trước được. Từng cơn đau buốt lạnh thấu xương dần ăn mòn nội tạng hắn, những oán linh bủa vây khiến thần trí hao tổn, thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ... Lại chẳng có linh lực để áp chế, phải biết sẽ tổn hại nguyên khí tới mức nào. Tới nỗi, Nguỵ Anh trong đồng nhân còn phải "mượn gió đêm mà ngất đi" để không phải chịu sự dày vò trong một vòng đau nhức luẩn quẩn ấy nữa...
Mặt khác, đối với những chuyện đã qua trong hồi ức, tuy Nguỵ Anh của hiện tại vẫn luôn hiểu rõ và tiếp tục tiến bước trên con đường phía trước, nhưng chung quy cũng đều là người. Trải qua tất thảy "thất tình lục dục" cả một kiếp nạn, giờ đây, hắn đã chẳng còn là thiếu niên vô ưu, bừa bãi năm ấy. Hắn cũng đào một cái hố, lấp xuống hết thảy những chấp niệm thầm kín của bản thân, nhất định là không muốn để người thương yêu hắn là Lam Trạm nhìn thấu. Những chuyện liên quan tới sư tỷ, hay dư tàn Ôn thị mà hắn từng coi như mái nhà thứ hai,... Đều là những chuyện, nếu có thể nói, dễ dàng phủi tay mà quên mất, thì thật quá chủ quan rồi.
Mình cho rằng, chính từ những mảnh "thương đau" ấy, mà xét đến phần Lam Trạm. Giờ đây, y đã có thể qua mộng cảnh mà tận mắt chứng kiến, năm đó, Nguỵ Anh đã phải một mình gặm nhấm từng cơn đau đớn cào xé mỗi đêm như thế nào, chứng kiến những hối tiếc về quá khứ đã chẳng thể xoay chuyển ra sao. Hắn tiếc nuối, hay là cả chính bản thân y? Y lưu luyến khôn nguôi, không nỡ rời đi, để rồi gần như trượt khỏi lộ tuyến đã vạch sẵn của oán rủa. Cốt bởi đúng như lời Lam Trạm thốt lên đối với Lam Hi Thần:
"Đệ biết."
"...Nhưng đệ không thể."
Mình cho rằng, khi ấy, yếu tố "thương" mà Lam Trạm dành cho Nguỵ Anh, là một cảm giác "thương" song song với "đau". Bởi lẽ, theo lý tưởng của mình, Lam Trạm và Nguỵ Anh, đã luôn có một sự kết nối cả về mặt tâm hồn lẫn thể xác, vì tâm duyệt người, đau đớn là đến từ vết thương ái nhân mang trên mình. Đau chứ, thương chứ, tại sao có thể nhìn người mình yêu dằn vặt mà không cảm thấy chính bản thân như đang phải chịu hết tất thảy cực hình trên thế gian? À, nếu vậy mà khiến đạo lữ có thể an tâm nghỉ ngơi trong giây lát, thế đã tốt. Lam Trạm lần này ở trong mộng, không nỡ lòng để Nguỵ Anh phải gặm nhấm những đau đớn đó trong cô độc.
Chí ít, vẫn có thể nhờ mộng cảnh mà cùng hắn sánh vai, gánh chịu tất thảy. Chí ít, khi hắn đau, vẫn có thể dựa dẫm vào y, biết gọi tên y, hay có điều gì tủi hờn, vẫn có y ở bên nói với hắn một câu:
"Không phải lỗi của ngươi."
"Chỉ cần là ngươi, đều tốt."
Đây có lẽ chính là những mấu chốt của yếu tố 'vì "thương" mà "sủng" ' mà mình muốn được nói đến trong bài viết này. "Thương" dù là theo nghĩa nào, đều có một lý do có thể khiến tâm động lưu luyến. Nguỵ Anh có bao nhiêu nỗi đau thương, y đều tương thông cùng. Đều là thương tiếc cùng đau lòng, vậy nên mới muốn được nâng niu trong lòng, chia sẻ hết hết thảy mọi hỉ nộ ái ố.
Ngàn lần "thương", đổi lại là trăm lần "sủng".
Đối với Nguỵ Anh, còn một kiểu "thương" khác mà mình cảm nhận được trong "Ngàn thương trăm sủng". Chính là sự song phương giữa hai người Vong Tiện. Nhờ lẽ ấy mà mình mới bày tỏ lý tưởng rằng, "đau thương" của người này chính là "thương đau" người kia cảm nhận được, chỉ là đôi chút nào đó, theo một cách khác. Luôn là tâm ý tương thông, chứ không chỉ đến từ một phía.
Ví dụ điển hình và sắc nét nhất, có lẽ chính là chi tiết đi biển ở Lang Tà, bắt đầu từ chương 09 của câu chuyện.
Chi tiết quan trọng này, Lam Trạm vì bảo vệ Nguỵ Anh mà trúng độc, đã thể hiện được rất nhiều chất "Vong Tiện", đối với cá nhân mình. Trạm cho dù chính mình trọng thương, câu đầu tiên y bật ra vẫn là hỏi Tiện một câu: "Ngươi có sao không?", hoàn toàn là tự nhiên theo bản năng.
Khi nắm lấy đôi bàn tay đầy ám khí bộc phát, tựa như muốn xé toạc da thịt, của Nguỵ Anh, y cũng cảm thấy, nỗi đau đớn thể xác mà y cảm nhận được, chẳng là gì so với sự đau lòng và sợ hãi dành cho hắn mà y canh cánh trong lòng thời điểm đó.
Đối với Nguỵ Anh cũng tương tự, khi ấy, hắn đã lập tức hốt hoảng thăm dò xem Lam Trạm có bị thương ở đâu không, dù chính mình cũng không rảnh rỗi gì. Y hỏi, hắn có sao không, hắn nhất định vặc ngược lại, rằng "để ta kiểm tra thương thế cho ngươi!". Khi biết y trúng độc, hắn liền cảm thấy từng cơn đau buốt, tựa như có kẻ đang muốn phá huỷ mỗi tế bào thần kinh trong não bộ mình... Rồi phẫn nộ mà bạo phát, cũng là phá tan những kẻ ngáng đường mà oán rủa dệt nên khi ấy.
Yếu tố "sủng" của Nguỵ Anh, song phương với "sủng" mà Lam Trạm bộc lộ trong suốt mạch truyện, mình cảm thấy có thể nhận thấy rõ nhất ở sự kiện này. Nhận thấy hắn lúng túng quan tâm, hỏi han xem Trạm có cần hắn sắp xếp cho thêm vật dụng gì trên thuyền tối sau đó. Hắn lo cho y vì mình mà trúng độc, hết sức đau đớn, thương tâm, nên không ngần ngại chuyển toàn bộ là oán rủa chi khí sang cơ thể mình, cũng như cố gắng cho y tiện nghi hết khả năng của chính bản thân...
Quãng thời gian sau đó, cũng là vậy. Giống như khi hắn nỗ lực gấp đôi, bươn chải kiếm sống, vì lần này, còn có Trạm "chịu khổ" cùng hắn trên đỉnh núi Loạn Táng Cương hoang vu vậy. Từ việc mua cho y những món đồ nho nhỏ, tới việc sắp xếp chu toàn chỗ ngủ chỉ vì y,... há chẳng phải cũng là yếu tố "sủng ái" hay sao?
Nếu y phải chịu uỷ khuất gì, hẳn là Tiện cũng sẽ đau lòng lắm.
...
Nguỵ Anh, thật ra vốn đã luôn vì người quên mình, mà Lam Trạm, hơn thế nữa, còn là người trong lòng hắn, là ngọn đèn ấm áp, sáng nơi cao cao tại thượng, cũng lại gần gũi ôm lấy, trải từng vệt sáng sưởi ấm cây cầu độc mộc hắn cô độc bước đi. Hắn thì không phức tạp, chỉ là không bao giờ muốn y phải chịu bất cứ ô danh, thiệt thòi gì khi cùng nhau ở một chỗ...
Đối với Nguỵ Anh mà nói, suy cho cùng, thật ra, khởi đầu là y, tới cuối con đường, vẫn chỉ có mình y.
"Dù sao người hắn muốn đồng hành tới cuối cùng, thật may, cũng chỉ có một mình Lam Trạm mà thôi."
Lam Trạm, cũng giống như Nguỵ Anh, đơn thuần chẳng cầu kỳ. Không còn mong cầu gì hơn ngoài việc sau bao nhiêu sóng gió khi ấy, vẫn có thể an ổn cùng đạo lữ quy ẩn, trải qua những tháng ngày cuối đời, trong khoảng không chỉ còn lại một mình ta và ngươi sánh bước.
Ở cuối con đường mòn, vẫn luôn có một người mỗi đêm đều thức khuya, đốt đèn chờ hắn trở về.
Y ở đây, hay ở đâu, dù là ở đoạn thời gian nào, thì vẫn chính là mái ấm chờ đợi hắn, chỉ cần hắn ngoảnh đầu nhìn lại. Mà hắn, cũng chính là chốn nghỉ chân trước hết, cuối cùng, và duy nhất của cuộc đời y.
...
Suy cho cùng, mình cảm thấy đúng là thật khó để đưa hết những điều đáng trân trọng trong mối lương duyên giữa hai người Vong Tiện chỉ dựa vào một bài văn đơn độc như thế này. Có nhiều chi tiết khác trong đồng nhân, mình cũng rất muốn được bàn đến. Tuy nhiên vẫn chẳng thể để dung lượng bài viết quá dài, mà không trúng mục tiêu... Vậy nên chỉ mong rằng sau khi đọc những gì mình viết lại, mọi người có thể hiểu được và đồng cảm với chuỗi cảm xúc kia của mình, như vậy đã là rất tốt rồi.
Đơn giản gộp lại, kết thúc một "Ngàn thương trăm sủng" – lấp đầy những thoả nguyện, giúp họ một phần, thì giúp chính ta chín phần, nhận ra giá trị tồn đọng của quá khứ, chính là khi, nhờ nó, ta có thể tiêu sái trên con đường hiện hữu trải rộng trong tầm mắt về sau này...
Vong Tiện, nguyện cầu cho quãng đời còn lại, có thể cùng người nắm tay nhau trân trọng, bù lại hết đoạn nhân sinh đã trọn vẹn rồi, không còn gì cần phải đắn đo hối tiếc. Dù là những đau thương, hay chỉ là hạnh phúc trong nháy mắt.
Đổi lại là một tương lai năm rộng tháng dài, có thể bồi người nguyện cùng hắn thưởng trà dưới hoa, quyến luyến, không cầu, không oán, thoả mãn ôn lại chuyện xưa. Sinh tử ly biệt, chung quy đều chỉ như một chén trà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro