Bài dự thi số 01
Lời nói đầu:
Bài viết này là những gì tôi suy nghĩ và cảm nhận được khi đọc bộ đồng nhân 《Ngàn thương trăm sủng》của tác giả 正襟危坐的炕/糖蒸禾 và được bạn @phamnoi2704 edit. Mọi lần tham gia cuộc thi viết lách gì cũng đều bị loại từ vòng gửi xe nhưng lần này vẫn muốn tham gia. Văn phong của tôi cũng không tốt lắm. Mong mọi người sẽ góp ý chỗ nào sai, chỗ nào còn thiếu. Tôi có đôi lời gửi đến editor và tác giả: "Trước tiên là những phân tích và cảm nhận dưới đây có đúng với yêu cầu của GiveAway hay không? Thứ hai là có chút xíu nào đúng với cảm nhận của tác giả và editor hay không? Dập đầu ba cái tạ tội trước nếu như mình viết sai hoàn toàn." Được rồi, mời mọi người đọc.
《Ngàn thương trăm sủng》
"Ngàn thương trăm sủng" giống như một cỗ ma lực khiến cho người ta bị hấp dẫn vào trong đó.
Một giấc chiêm bao, trở lại với tư cách trạch thế minh châu Hàm Quang Quân đương nhiên sẽ mở ra "Con đường sủng thê" của chính mình. Nhưng như thế nào sủng, như thế nào mới tốt.
Giống như một miếng bánh ngọt bên trong có đủ vị ngọt cộng thêm một chút vị mặn, đắng mới có thể làm cho cả miếng bánh ngọt càng thêm động tâm. "Ngàn thương trăm sủng" cho tôi cảm giác đau lòng có, ấm lòng vui vẻ cũng có. Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ chính là loại phản ứng này, bởi vì bản năng mà trốn tránh. Lam Vong Cơ biết rõ tâm của hắn nhưng không vì như vậy mà lui bước, chỉ là đối với Ngụy Vô Tiện ôn nhu cẩn thận, chính là loại cảm giác an toàn khiến cho người ta không tự chủ được mà sa vào trong đó.
Kiếp trước Ngụy Vô Tiện hắn hoàn toàn không hề hay biết gì cả, chính là cái người luôn vuốt ve, ôm ấp, một lòng chiều chuộng hắn. Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện từng chút một chiếu cố, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù Ngụy Vô Tiện bây giờ cùng y không còn giống như hiện thế như keo như sơn thì y cũng bằng lòng tìm 100 cách đối tốt với hắn, để hai người bọn họ có thể "Bắt đầu lại từ đầu".
Lúc này đây không còn là giấu kín tâm sự cho riêng mình mà là trực tiếp bộc bạch. Ngụy Vô Tiện trêu chọc qua vô số người nhưng cuối cùng ngăn cản không nổi phong quang tễ nguyệt chi nhân. Đã từng mộng tưởng, có phải nếu như sớm một chút nói ra thì sẽ không có kết cục giống như vậy. Mà loại tình cảm này sau khi phát triển vẫn cần phải làm quen một chút. Sau khi cá nước thân mật lại từ chối để cho Lam Vong Cơ giúp hắn tắm rửa. Hắn cái gì cũng đều không hiểu mang theo ý tứ thẹn thùng, không giống như hắn đã nói mình là người lão luyện. Nội tâm khô nóng chỉ có thể đỏ mặt như có như không mà trở về chỗ đã phát sinh chuyện ấy. Tay chân luống cuống, trong miệng thì trách cứ "y phục sao lại khó mặc như vậy?". Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ giúp hắn mặc vào. Ánh mắt của Lam Vong Cơ đối với hắn vô cùng ấm áp. Ánh mắt kia không phải đối với một nữ nhân, cũng không phải đối với một (con) vật sủng mà là ánh mắt đối với người y yêu độc nhất vô nhị. Ngọn đèn dầu mập mờ, trong mắt duy nhất chỉ có yêu chi nhân. Phảng phất giống như là một giấc chiêm bao nhưng cũng không phải là mộng, không phải không tỉnh "mộng" mà là vật trong "mộng" không cho tỉnh. Nhưng ngay lúc này đây y không muốn để cho người mình yêu lại lần nữa chịu cực khổ cho nên Lam Vong Cơ đã không lựa chọn như vậy. Đã từng nói cự tuyệt lại biến thành đồng ý, đã từng rất kiên cường lại biến thành ôn nhu, mà sự ôn nhu này chỉ độc thuộc về Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thích bừa bãi, cuồng ngạo, không bị trói buộc, tiêu sái hào phóng. Hắn đối với chuyện tình cảm đều là nắm chặt không buông, tách ra một chút cũng không được. Mặc dù sẽ bị người lên án nhưng hắn chính là hắn, hắn có thiên tư, kỳ tài ngút trời, nhưng ở trước mặt Lam Vong Cơ hắn luôn có một chút tiểu tâm tư, sẽ chú ý đến dung nhan vẻ bề ngoài của mình, muốn bộ dạng của mình là tốt nhất, đẹp đẽ nhất ở trước mặt y.
Tôi thật sự rất thích những chi tiết nhỏ, Lam Vong Cơ luôn chờ mong hắn, đối với người khác bất đồng thái độ nhưng lại yêu thương hắn độc nhất vô nhị. Trong khi mọi người đều không để hắn vào trong mắt, y đã đơn độc ở bên cạnh yêu hắn, sủng hắn. Đây là tập mãi thành thói quen, đối tốt với hắn, xoa eo cho hắn, xoa chỗ máu ứ đọng.
Ngụy Vô Tiện tốt, Lam Vong Cơ cũng tốt, khái niệm ở trong đầu hai người đều là bảo hộ đối phương. Vì hắn bị thương, vì hắn khẩn trương, từng chút một biểu lộ ra tình cảm. Lúc y bị thương sắc mặt tái nhợt, giờ phút này tâm Ngụy Vô Tiện đều nguội lạnh một nửa. Mà khi hắn vừa tỉnh lại cũng là vội vội vàng vàng hỏi thăm y làm kinh ngạc một đám người. Tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, thời điểm lúc này sẽ có rất nhiều ý tưởng, muốn ở lại rồi lại rất xoắn xuýt. Cho nên Lam Vong Cơ liền chủ động hỏi đối phương có thể hay không ở lại bên y, điều này đã tạo lối thoát cho Ngụy Vô Tiện. Trong khoang thuyền yêu thích nhất chính là màn Lam Vong Cơ vì Ngụy Vô Tiện cởi áo "Nhẹ giải khai áo". Không phải đau, mà là sợ....sợ người trước mắt bị thương, sợ người trước mắt rời khỏi cho nên thà rằng chính mình bị thương cũng không muốn ngoại nhân tổn hại hắn. Thật ra lúc này sư tỷ xuất hiện, trong lòng chính là một khối mềm mại. Nàng là chân thật tồn tại. Nàng yêu hai đệ đệ cho nên tốn sức toàn lực bảo hộ bọn hắn.
"Ngàn thương trăm sủng" khắc cốt, ôn nhu. Câu chuyện khúc chiết, tuyến tình cảm ngoại trừ cặp chính: Tỷ phu và sư tỷ là tiếc nuối lớn nhất của chúng ta, bọn hắn cuối cùng cùng một chỗ là mệnh trung chú định. Ánh mắt chỗ hướng, tâm chỗ hướng.
Vong Tiện làm cho người ta yêu thích nhất một điểm. Bởi vì đối phương mảy may cử động, Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón tay chọt chọt Lam Vong Cơ nhưng y không phiền muộn hay tức giận, ngược lại là bắt lấy cái tay đang làm loạn sau đó ôm lấy đối phương ôn nhu nói một tiếng: "đừng lộn xộn". Điểm này thật sự rất ngọt, giống như viên kẹo đường, vị ngọt dần dần ở trong miệng tản ra để cho ngọt ngào che kín từng nơi hẻo lánh. Có một số chuyện phát triển không được thuận buồm xuôi gió bằng không thì cũng sẽ không làm cho người ta hối hận nhiều như vậy, làm cho người ta thống khổ vì chuyện cũ cho nên sẽ có một vài sự tình không đồng dạng như vậy phát sinh. Ở chỗ này, tôi thật sự cảm nhận được cho dù là người chính trực cũng sẽ bị người xuyên tạc, ủy khuất khổ sở oán hận đem hắn triệt để mai một nhưng nội tâm của hắn vẫn như cũ hết sức chân thành, vì vậy mới không để cho gió tanh mưa máu kéo dài. Đáng quý hơn chính là ở bên cạnh hắn có một ngọn đèn để cho hắn càng thêm kiên định mà buông xuống. Lam Vong Cơ chính là một trong số ngọn đèn của hắn. Lam Vong Cơ đã dùng cách thỏa đáng để hắn không phạm quá nhiều sai lầm, cũng không làm tổn thương chính mình. Ở đây Lam Vong Cơ đã hỏi Ngụy Vô Tiện vì sao máu của hắn là màu đen. Cái này thật sự không người nào có thể không động dung. Ngụy Vô Tiện vì người yêu tình nguyện nhận khổ cũng chỉ muốn y được an toàn, mà Lam Vong Cơ cũng sẽ không trách hắn. Y đối với chuyện này chỉ biết tức giận bởi vì y cũng là muốn đối phương an toàn, y càng muốn chính mình có năng lực để bảo hộ cái người mà y để ở trong lòng kia. (Tâm tình khống chế không được cũng chỉ là vì người kia). Cảm giác Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện giống như là đối đãi tiểu hài tử ba tuổi. Một người trong lòng đã có một người sẽ vì tất cả cử động của đối phương mà có bi hoan hỉ nhạc, cho nên Ngụy Vô Tiện vì một cái nhíu mày tức giận của Lam Vong Cơ mà sửng sốt, nghĩ ngợi lung tung không khống chế nổi chính mình, đây đều là xuất phát từ tình yêu. Hơn nữa càng về sau, không biết đối phương đến tột cùng có muốn hay không cũng đều lựa chọn theo sát người kia vô điều kiện, không muốn để cho đối phương rời khỏi mình. Thời điểm Ngụy Vô Tiện ở trong mưa đuổi theo tìm Lam Vong Cơ, đây là cái tình yêu gì?! Ở trong mưa, vì một cái tiểu cô nương mà đi mua hoa của nàng. Lúc nguy hiểm nhất trong lòng tâm tâm niệm niệm cũng là cái danh tự kia. Cũng may Lam Vong Cơ cuối cùng đã chạy tới đem hắn ôm vào trong ngực. Lam Vong Cơ nói với Ngụy Vô Tiện 'đây không phải lỗi của ngươi', hỏi han đối phương có đau không, y chính là người để ý quan tâm hắn nhất.
Mạt ngạch chính là vật quan trọng nhất, không phải cha mẹ thê nhi không thể đụng vào. Cho nên chỉ có Ngụy Vô Tiện mới có thể đụng vào. Thời điểm Ngụy Vô Tiện hỏi vấn đề này Lam Vong Cơ đã nói ra ý nghĩa của mạt ngạch. Nội tâm Ngụy Vô Tiện gợn sóng vạn trượng. Trong những năm tháng kia đã đánh rơi mất, đáp án lại đến quá chậm. Lúc biết được liền chớp mắt một cái có thể cảm nhận được chua xót, cảm động, thứ tình cảm khiến cho người ta rơi lệ. Nếu như không hỏi sẽ vĩnh viễn không biết; nếu như không có một cái kỳ ngộ sẽ để cho bất an cắm rễ vào vực sâu; nếu như bọn hắn biết được tâm ý là mệnh trung chú định, lúc này đây hắn không còn là một người nữa. Ngụy Vô Tiện hắn vừa mới bắt đầu cái gì cũng đều không hiểu. Nhưng y vẫn hết sức ôn nhu trả lời người yêu 'hảo'. "Tiện Tiện ba tuổi rồi!" Những lời này là năm đó Ngụy Vô Tiện đã nói với sư tỷ. Lúc này hắn đang cùng Lam Vong Cơ nói ra không khỏi làm người ta lệ nóng doanh tròng. Không chỉ cảm thán đoạn thời gian có sư tỷ mà còn cảm thán Ngụy Vô Tiện ở trước mặt Lam Vong Cơ không hề câu nệ mà làm nũng. Một người yêu ngươi sẽ đem ngươi sủng thành hài tử; một người yêu ngươi sẽ để cho ngươi trở thành một hài tử đặt ở trong ngực cẩn thận che chở. Lam Vong Cơ trả tiền cho Ngụy Vô Tiện đã thành thói quen, ở đây còn có một một đôi tiểu tình lữ đi ra ngoài, nam tử một mực sủng ái nữ tử cũng dốc sức liều mạng mua lễ vật cho nàng.
Khinh thân nhảy lên cành cây, ánh trăng xuyên thấu qua tàng cây trên người bích nhân. Dưới cây nói lời yêu thương, trên cây cũng thì thầm những ý nghĩ yêu thương. Hương hoa phác hoạ, ý đậm tình thâm. "phu quân" Một từ ái mộ bay tán loạn.
Ác mộng đoạt đi thần chí, ác mộng khiến cho người ta đột nhiên tỉnh lại mồ hôi lạnh chảy ròng, sẽ khiến cho người ta rơi lệ cũng khiến cho người ta vừa nghĩ đến đã sợ. Cho nên may mắn nhất chính là qua được cơn ác mộng tỉnh lại ở bên cạnh vẫn có một người. Chỉ vì động chân tâm, chỉ vì cái người bên cạnh kia là người y yêu sâu đậm. Y sẽ ôm lấy hắn, bảo hộ hắn. Từng có điềm mật, ngọt ngào, cũng có rất nhiều sự thật khổ chát.
Mộng lại tỉnh, mở ra chân tướng.
Đây quả thật là một giấc mộng.
Một khắc này chỉ có một người tỉnh -là Lam Vong Cơ, y chỉ có thể nhìn người bên cạnh ngày thường đều vui cười không ngừng, ở trên mặt hắn vĩnh viễn có vô hạn sức sống. Nhưng giờ phút này thiếu niên lâm vào ngủ say khó có thể tưởng tượng được đau khổ như thế nào. Trong nháy mắt biết rõ lựa chọn đó là sai, biết rõ tiền đồ nhấp nhô, biết rõ cơ hội xa vời, biết rõ sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục nhưng vẫn muốn lựa chọn.
Ngụy Vô Tiện lâm vào ngủ say, Lam Vong Cơ dốc sức liều mạng tìm kiếm biện pháp cứu vớt người yêu. Bất luận là yêu hay là hối hận hay là bất luận chuyện gì tôi đều có thể cảm nhận được hai người khắc cốt ghi tâm, cho dù thân mất hồn diệt cũng đều muốn đem hết toàn lực đi cứu vớt người. Tìm đường sống trong cõi chết, đánh cược cũng không phải chuyện tốt, nhưng nếu như không cược một lần kết cục có lẽ sẽ càng thêm thảm đạm. Cho nên dù cho ván bài này mạo hiểm vạn phần Lam Vong Cơ vẫn muốn cược một lần.
Bách Phượng sơn-hôn trộm. Ngụy Vô Tiện vì Lam Vong Cơ thủ thân như ngọc, nghĩ rằng người đụng vào hắn không phải là người của hắn cho nên đã tức giận vạn phần không lựa lời nói. Nhưng khi Lam Vong Cơ thật sự đang đứng ở trước mặt hắn, thay hắn che chắn, đem hắn bảo hộ ở sau lưng, nháy mắt trấn an hắn. Lúc ấy hắn biết là người hắn yêu đã trở về. 'Chưa bao giờ yêu ngươi vì hình dạng bên ngoài, mà yêu linh hồn dưới lớp dung mạo này.'
"Yêu ngươi là uy hiếp của ta, ngươi rời khỏi để cho ta vạn kiếp bất phục."
Trước mặt người khác vẫn như cũ phong quang vô hạn, người người sợ hãi - Di Lăng lão tổ. Nhưng ban đêm, thời điểm một người tứ cố vô thân, yêu mà không được. Cho nên khi hắn lần nữa gặp được Lam Vong Cơ hắn tuyệt đối sẽ nắm chặt. Ngụy Vô Tiện chính là như thế, tất cả đều thay đổi, người hắn thương cũng không thấy. Cho nên lúc gặp lại liền không muốn buông tay ra, sợ chính mình sẽ trở về trong cái thế giới hắc ám kia. Khi đó đối với hắn mà nói, Lam Vong Cơ nhất định là quan trọng nhất không cách nào thay thế.
Bởi vì mất đi cho nên mới sợ hãi.
Bởi vì hành động của y, Ngụy Vô Tiện lại đang sợ hãi cho nên hắn chỉ có thể rống giận lời nói không muốn để cho người tiếp cận. Trong bóng đêm giãy giụa đến đáng sợ. Bởi vì lo lắng mình tu quỷ đạo đã bị báo ứng nên không muốn để cho y trông thấy. Làm cho Lam Vong Cơ khó chịu, càng sợ y sẽ ở lại bên cạnh mình cho nên hắn mới đuổi y đi. Không muốn rời khỏi y nhưng lại đuổi y đi là cỡ nào tàn nhẫn.
May mà Lam Vong Cơ đối Ngụy Vô Tiện hiểu rõ quá sâu, biết rõ hắn sợ hãi cái gì cho nên y đã quay lại ôm lấy hắn vào lòng, tin tưởng hắn, nói với hắn rằng hắn không kỳ quái "chỉ cần là ngươi đều tốt." Trong nội tâm Lam Vong Cơ chính là như vậy, chỉ cần là người trước mắt là tốt rồi. Mặc kệ lời đồn nhảm nhí bên ngoài, Ngụy Vô Tiện vẫn là thiếu niên lang lúc trước, tuế nguyệt không thay đổi, không nhiễm thế tục. Băng thanh ngọc khiết, trạch thế minh châu, những thứ xưng hô này đối với y cũng không quan trọng, chỉ có người trước mắt mới là quan trọng vậy nên y phải bảo hộ tốt hắn. Ngụy Vô Tiện thật sự rất sợ, thầm nghĩ bắt lấy người trước mắt này đối với hắn giống như là cây cỏ cứu mạng, động tĩnh rất nhỏ đều lập tức kịp phản ứng. Lam Vong Cơ đối với hắn bất đắc dĩ là đau lòng, là yêu khắc sâu trong lòng cho nên liền nghe theo ý của hắn, yên lặng trấn an hắn, giọng nói ấm áp nói nhỏ cho hắn biết rằng y không đi. Trong đầu xuất hiện hình ảnh ấm áp, hắn nhắm mắt lại nặng nề mà ngủ, y ở một bên vỗ lưng của hắn dỗ dành hắn. Ánh mắt mà Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nhất định là ôn nhu như nước. Ở đây, người ôn hòa nhất chính là Lam Vong Cơ, từng câu từng chữ đều vô cùng kiên định thật sự làm cho người ta cảm nhận được y yêu người kia đến say đắm. Từ biệt một tháng, tâm tình của Ngụy Vô Tiện đều bị các cô nương hủy đi hết, Lam Vong Cơ đối với hắn cũng chỉ càng thêm cưng chiều. Cảm động là chuyện thường xảy ra, chỉ một câu nói ngắn ngủn cũng làm cho người sinh lòng cảm khái.
'Đại khái là rất sớm trước kia hắn đã muốn mang người này trở về nhìn một chút.' Có lẽ ý nghĩ này sinh ra lúc còn là thiếu niên mười mấy tuổi đơn thuần. Nhưng bất luận là người nào, ý nghĩ này đều sớm đã cất giữ trong lòng. Trải qua rất nhiều chuyện, sau đó hắn mang theo Lam Vong Cơ đến Vân Mộng. Lúc đó hắn đã mất đi rất nhiều, không giống như lúc này một bụng vui vẻ. Đơn thuần bởi vì đứng ở bên cạnh hắn chính là ngươi hắn thích. Khắc họa hình tượng sư tỷ thật sự vô cùng tốt, Giang Yếm Ly là sư tỷ tốt nhất trên thế gian, điểm này cũng không sai. Nhiều năm trước, khi Ngụy Vô Tiện bị người chỉ vào mặt chỉ trích, nàng không hề chùn bước mà đứng ở trước người hắn thay hắn ngăn lại những lời nói ác ý kia. Nếu như khi còn bé Ngu phu nhân đối với hắn bất mãn, sư tỷ cũng sẽ vì hắn giải vây, nấu một chén canh sườn củ sen cho hắn. Ở trong mộng cảnh này sư tỷ biết Ngụy Vô Tiện tâm duyệt Lam Vong Cơ cho nên đối với phần tình cảm này nàng không hề phản đối, ngược lại là thập phần ủng hộ. Có lẽ ở trong mắt nàng, Lam Vong Cơ là người duy nhất có thể đem Ngụy Vô Tiện hoạt bát lúc trước mang về. Cũng như bản thân sư tỷ khao khát cuộc sống cả đời một đôi người, nàng cũng hy vọng Ngụy Vô Tiện sẽ tìm được một người đối tốt với mình. Có thể cùng người cả đời bất luận người kia là ai, chỉ cần Ngụy Vô Tiện thích là tốt rồi. Những lời này là đối với Ngụy Vô Tiện bây giờ cũng có thể là đối với Ngụy Vô Tiện trong hiện thực.
Chỉ cần ở đằng sau Lam Vong Cơ có hắn y nhất định sẽ dốc hết cả đời thủ vững. Không sợ ánh mắt thế tục, không sợ tiền đồ nhấp nhô, chỉ nguyện một lòng thản nhiên kiên định mà đứng ở bên người y yêu. Đối với huynh trưởng, y sẽ thản nhiên trả lời, sẽ nói cho hắn biết rằng y tâm vui mừng Ngụy Anh. Mà đại ca cũng là người hiểu chuyện. Chuyện phát sinh sau đó làm cho người ta trở nên giật mình. Thực sự làm cho người ta cảm nhận được một cổ khói lửa không biết như thế nào kể ra. Nếu như ngươi bị ngàn người chỉ trích thì bất luận ngươi nói cái gì cũng đều là sai ; nếu như ngươi là thánh nhân, như vậy mỗi câu ngươi nói ra đều là đúng. Nếu như ngươi là thánh nhân nhưng lại làm chuyện sai lầm, như vậy ngươi sẽ bị đám người lên án, những chuyện trước kia ngươi làm đúng cũng sẽ bị đạp đổ. Nhưng như vậy thì đã sao? Trong hãm sâu nước bùn cũng là có một người làm bạn. Lam Vong Cơ bị nhục mạ hắn sẽ ngăn ở trước mặt, cũng bỏ ngay quan hệ giữa mình và y, thay y đem tất cả sự tình đều ôm đến trên người mình. Mà Lam Vong Cơ lúc này đã lựa chọn cùng hắn cùng đi. Trước đó lần đầu tiên đã không có làm được, lúc này đây bất luận là như thế nào cũng muốn tương bồi. Có lẽ cái này là nhân gian chân tình, không có ai sẽ ngăn cản được tình yêu hết sức chân thành. Cho dù đáng ghê tởm nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không lựa chọn giết người mà là đem người vây khốn, lòng của hắn vẫn như cũ không lạm sát kẻ vô tội. Tuy bãi tha ma là chỗ vắng vẻ hơn nữa lại không dễ sinh tồn nhưng nơi đây cũng coi như là một mảnh đào nguyên. Nam nữ già trẻ ở bên nhau cùng trồng trọt cùng sinh tồn. Mặc dù không thể so với nơi xa hoa khác nhưng lại thực sự có niềm vui thú.
Ngụy Vô Tiện không có tiền thì làm sao bây giờ?
Có Lam Vong Cơ là được!
Tắt đèn giải quyết! Thật sự là rất có ý tứ. Lam Vong Cơ ôm hài tử, nuôi dưỡng hài tử so với Ngụy Vô Tiện là nhiều hơn! Ba người cùng nhau giống như toàn gia sung sướng! Nhưng A Uyển cũng thật sự quá đáng yêu, Tiện ca ca của hắn không thể sinh được tiểu bằng hữu! Nếu sinh được thì quá tốt rồi!!! Xem ra hắn cũng biết Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều cùng Lam Vong Cơ ngủ chung một chỗ. Hơn nữa lúc Giang Trừng đến, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đều không có rời khỏi y, không ngừng cùng y nói chuyện, đoán chừng trong đầu Giang Trừng lúc ấy chính là "Hai người các ngươi là đoạn tụ?!"
Đặc biệt thích phân đoạn Kim Đan, Ngụy Vô Tiện nói cái gì cũng sẽ tin. Đối với Lam Vong Cơ mà nói không có gì quan trọng bằng an nguy của Ngụy Vô Tiện. Hắn bị thương, y một chút cũng chịu không được, rất tức giận, rất khó chịu, nhưng sẽ không quá chỉ trích hắn. Có lẽ những thứ này trong mắt Ngụy Vô Tiện là việc nhỏ nhưng trong mắt Lam Vong Cơ lại là đại sự trọng yếu.
Cuộc đời Ngụy Vô Tiện tiếc nuối nhất một việc đó là không thể chứng kiến hôn lễ của sư tỷ. Lúc này Lam Vong Cơ đã thực hiện nguyện vọng của hắn, y nói với hắn hãy đi làm chuyện mà hắn muốn làm. Hắn biến thành người giấy nhỏ đi tới đó. Nhìn lễ vật trong tay, nàng thật sự rất cao hứng. Đúng vậy, Ngụy Vô Tiện chưa từng thay đổi, thứ thay đổi cho tới bây giờ đều là nhân tâm. Người đệ đệ tốt lại khổ sở như vậy. Nhưng hắn làm sao cam lòng để cho nàng thương tâm, không ngừng vì nàng mà lau nước mắt, hắn còn bắt đầu lăn qua lăn lại không ngừng chọc cười sư tỷ giống như lúc trước. Cuối cùng, còn vì nàng mà đi về phía trước con đường tiễn nàng xuất giá. Ngoại trừ sư tỷ, trên đời này người đối với hắn không hề thay đổi có lẽ chính là Lam Vong Cơ. Có đôi khi ngay cả hắn cũng hoài nghi bản thân mình nhưng cuối cùng vẫn có người kiên định tin tưởng hắn.
Lam Vong Cơ biết rõ rất nhiều chuyện tình phát sinh đều là do ác trớ. Y sợ có chuyện phiền phức phát sinh cho nên đã lập tức từ ngàn dặm trở về. Thời điểm nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, khỏa tâm đang treo trên dây mới dần dần nhẹ nhõm, không vì cái gì khác chỉ vì người này rất tốt. Hai người là cùng nhau sủng ái, thập phần quý trọng đối phương. Một người bình thường lạnh như băng sương, một khi gặp hắn liền trở nên nhu tình như nước, tất cả đều là dung túng cho hắn. Từ đầu đến cuối y đều yêu Ngụy Vô Tiện, đều muốn hắn tỉnh lại. Mặc dù là trong giấc mộng, y vẫn sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước ngăn ở trước mặt hắn, hoặc sinh hoặc chết cũng chỉ muốn bảo vệ hắn. Ngụy Vô Tiện đã làm một chuyện để cho mình phải hối hận, hắn lựa chọn một mình đi ngăn cản bất luận hậu quả. Hắn thực sự sụp đổ khi nhìn thấy người yêu ngã vào trong vũng máu, mà mục đích chính là cứu mình. Cái loại cảm giác sợ hãi này chạy khắp lên não, muốn gào lên một âm thanh cũng không được. Chỉ muốn có người đến cứu lấy người hắn yêu. Ác trớ cũng rốt cuộc cũng hành động để cho Lam Vong Cơ bắt quả tang. Y đã bảo vệ hắn, mà Ngụy Vô Tiện lúc này đã đem vẻ đau khổ triệt để khóc lên."Suýt chút nữa là ta đã hại chết ngươi rồi". Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh khiến Lam Vong Cơ kích động không thôi, biết hắn sẽ thấy có lỗi nhưng đối với y mà nói cũng không trọng yếu, lòng y cam tâm tình nguyện chỉ cần hắn bình an, tình sâu vô cùng, không có gì quan trọng hơn so với việc đối phương vẫn còn sống. Tâm ma nan giải, dù sao nếu nói mỗi người không có chuyện gì hối hận là không thể nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có chuyện tiếc nuối, đều muốn thay đổi kết cục. Cho nên Ngụy Vô Tiện mới bị thừa cơ mà lâm vào. Đối với mỹ hảo, hắn cũng là khát vọng, khát vọng người thân còn sống, khát vọng cuộc sống sẽ mỹ hảo. Thế nhưng có một số việc cũng không phải đơn giản như vậy. Thật ra Ngụy Vô Tiện nói rất đúng, đều là người sở dĩ phải dao động, sẽ hối hận, sẽ bị thừa dịp mà lâm vào. Cảnh trong mơ tuy mỹ hảo nhưng sự thật vẫn còn có người đang chờ hắn. 'Quay đầu thanh tỉnh, có người chờ đợi mình.'
Chỉ một cử động nhỏ của Ngụy Vô Tiện cũng làm thần sắc Lam Vong Cơ biến hóa.
Đối với ánh mắt của Lam Vong Cơ thật sự một chút cũng không thể chống cự! Mà lời nói thần sắc của Lam Vong Cơ đều để lộ trước mắt hắn, nhìn một phát là thấy hết.
Tôi chỉ muốn nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi ngàn vạn đừng suy nghĩ nhiều! Ngươi còn không biết đây là y sủng ái ngươi đi! Y thật sự siêu cấp yêu ngươi." Tôi cũng đặc biệt thích Lam Vong Cơ, y đối với Ngụy Vô Tiện mỗi câu hỏi đều sẽ đáp, có đôi khi còn không phải là câu hỏi. Điều này nói cho chúng ta biết Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện rất quý trọng, đối với những đồ vật Ngụy Vô Tiện tặng y đều vô cùng trân quý. Giống như chi tiết Lam Vong Cơ cẩn thận ôn nhu vuốt giấy gói kẹo, khi đó trong mắt đại khái đều tràn ra tất cả xuân thủy.
Đối với Lam Vong Cơ lần đầu gặp ở Cô Tô chính là thời gian tốt đẹp nhất, gặp được người tốt nhất, là người mà cả đời y không thể quên. Đối với Ngụy Vô Tiện 'vừa thấy đã yêu' chính là bốn từ miêu tả tốt nhất. Trong nhiều người như vậy nhưng chỉ liếc nhìn y. Có một số việc trải qua rồi mới cảm thấy hối hận, sau đó sẽ làm cho người ta do dự nhưng nội tâm lo lắng sẽ thúc đẩy một người tiến lên.
Năm đó ly khai lại lần nữa tái diễn. Nhân sinh chính là luôn phân chia lìa rời. Cho dù bọn hắn nhất định phải đi đường vòng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lại lần nữa gặp nhau.
"Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc. Nếu thấy đúng hoặc hay thì bình chọn và comment support mình với nhé!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro