Chap 7 : Tôi có mùi hương trên cơ thể sao ?!?
Thang máy bị mắc kẹt
Thang máy tối om
Ngay cả thang máy rung lắc dữ dội
Cô cũng không cảm thấy khinh khủng bằng lúc này đây
Người đàn ông này, là cơn ác mộng của cô, là nút thắt trong trái tim cô.
Như thể chỉ cần nghĩ đến anh ta, sự buôn bán bẩn thỉu đáng khinh ấy sẽ xuất hiện nổi bật trong tâm trí cô
______________________________________
Không bao giờ xuất hiện ở Nam Thành
Nam Thành chỉ có mình Na Na thôi.
______________________________________
Trong một khoảng khắc não cô ong cả lên, rối loạn không thể chịu được.
Cô thật sự khổng thể tưởng tượng ra rằng, nếu Vân Chí Hồng biết cô đang ở Nam Thành thì hậu quả....
" Cô là ai ? "
Giọng nói trầm lắng của người đàn ông lại vang phía trên đầu cô
Tông giọng không cao nhưng cũng đủ khiến cô gái đứng trước mặt anh nghe rõ mồn một.
Lúc này, tay cầm túi đồ của cô không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh
Rõ ràng hôm nay trời rất lạnh nhưng lưng của cô lại tuôn ra mồ hôi một cách vô thức....
" Ôi trời !! khi nào thang máy mới sửa xong đây mệt chết đi được " trong thang máy đầy tiếng nói bất mãn
" Ừ đó khi nào mới xong vậy "
" Trả lời tôi đi "
Người đàn ông hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà thay vào đó hơi thở càng lúc càng sát lại gần cô hơn.
Thậm chí mang một ảo giác như kiểu cô không trả lời sẽ xé nát cô ngay lập tức
Sao bây giờ
Cô nên làm gì đây?!?
" Ting Ting Ting " đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của cô reo lên
Vân Niệm tay run run vội nhấc điện thoại lên, hiện lên một dãy số quen thuộc
Thậm chí không theo suy nghĩ cô liền bắt máy và nghe
" Alo, ông xã à, ờ anh đến nơi rồi à thang máy đang bị kẹt em sẽ ra sớm thôi "
" Cái gì ? Niệm Niệm đang nói hì vậy " người trong điện thoại chẳng hiểu gì cả
" Ông xã ơi, đừng lo lắng em sẽ đến ngay " Vân Niệm mau chóng cúp điện thoại trên trán lấm tấm mồ hôi
" Ting " một tiếng thang máy đột nhiên mở ra
Ánh sáng đột ngột làm cho đám đông nãy giờ trong bóng tối tự dưng cảm thấy không quen.
Mọi người theo thói quen dùng tay che mắt lại
Tuy nhiên, Vân Niệm nghĩ cũng không nghĩ chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Giây tiếp theo đèn thang máy sáng lên.
Những người trong thang máy dần bước ra.
Hoắc Đình Thâm đeo khẩu trang không biết tìm kiếm gì trong đám đông.
" Hoắc tổng, ngài ổn chứ ? " Quách Dương hỏi trong lo lắng.
Quản lý Vương đứng bên cạnh sợ hãi run rẫy nói " Hoắc....Hoắc Tổng tôi...tôi không biết thang máy sẽ...sẽ.."
" Tầng thứ mấy ? " Hoắc Đình Thâm thu lại ánh nhìn không tìm kím nữa
" Hả?? "
" Hỏi bệnh nhân của ông ở tầng thứ mấy " Quách Dương liếc nhìn ông quản lý Vương ngu như heo này
" Tầng 15 ạ " quán lý Dương run rẩy
Ngay cửa thang máy lại dày đặc bao quanh rất nhiều người
" Đi cầu thang " vừa dứt lời người đàn ông đã men theo cầu thang mà đi lên
Quản lý Vương sững sờ đi...đi cầu thang ?
Đây...đây chỉ mới là tầng 5 mà vậy phải leo thêm tân 10 tầng nữa cơ đấy !!!
___________________
Vân Niệm chạy ra khỏi thang máy chạy một mạch lên cầu thang.
Khi cô thở hổn hển chạy thẳng lên tầng 14, cô cảm thấy mình sắp xỉu tại chỗ rồi
" Niệm Niệm "
" Á......." Giọng nói đột ngột khiến Vân Niệm xém vứt luôn cả túi đồ cầm trên tay
" Cậu làm gì thế, ăn trộm hả "
Người đang đi đến là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt bầu bĩnh cực kì dễ thương
Và cô ấy là người bạn thân nhất của Vân Niệm - Phương Tiểu Quỳ
" Cậu làm tớ sợ chết khiếp đấy !! " Vân Niệm vội vàng đứng lên dẫn cô ấy đến phòng bệnh.
Phương Tiểu Quỳ đi theo phía sau rất là tò mò " khi nãy trong điện thoại cậu gọi tớ là ông xã, vậy là ý gì đây?"
Vân Niệm vừa tính mở cửa đột nhiên khựng lại, trong đầu lại nhớ đến lời nói của người đàn ông ấy " Hương thơm mùi sữa rất ngọt, mùi sữa rất đặc biệt...."
" Ôi, Niệm Niệm cậu sao thế ? "
Vân Niệm nghiêng đầu nhìn cô ấy và hỏi " Tiểu Quỳ, trên cơ thể của tớ có mùi hương gì sao ? "
Phương Tiểu Quỳ sững sờ một hồi, cảm thấy chẳng hiểu gì cả
" Cậu ngửi thử xem chẳng phải trên người của tớ có mùi hương gì đúng không ? " Vân Niệm cau mày hỏi
Phương Tiểu Quỳ tiến sát lại người cô và ngửi, tiếp đó đứng dậy tay chống cằm khuôn mặt đầy sự nghiêm túc " thật là có mùi gì đấy "
Ngay lập tức Vân Niệm vội vàng căng thẳng " mùi gì thế ? "
Phương Tiểu Quỳ nhìn chằm chằm vào cô chẳng nói một lời, khuôn mặt đầy sự nghiêm túc khiến cho người khác căng thẳng
Vân Niệm bất giác siết chặt tay lại
Ngay lúc này Phương Tiểu Quỳ tiến sát lại gần lỗ tai cô cười đùa " hi hi, tất nhiên là mùi của gái còn trinh rồi..."
________________
Dạo này bận hc nhìu nên mik ko thể up chap thường xuyên cho các bạn đc xin lỗi ạ ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro