Chương 6
Edit: Mery 🍒
Beta: Gem 🌱
Ảnh: gracg.com
-------------------------------------------------------
Buổi sáng ngày hôm sau, điều đầu tiên Lê Nệm làm sau khi tỉnh dậy là xem điện thoại, xem có cuộc gọi hay tin nhắn của Cố Dữ hay không.
Nhưng chẳng có gì cả, không có một cái gì hết.
Cô tốn công chờ đợi, rốt cuộc lại như không.
Lê Niệm trước khi ngủ còn suy nghĩ, chỉ cần cậu ta nhắn tin giải thích một chút, hoặc là quan tâm cô một chút, cô sẽ không so đo cái gì cả.
Cô cắn môi dưới, ngực đau nhói, ánh mắt ảm đạm nhìn lịch sử trò chuyện WeChat ít ỏi của hai người, bên trên là lần nói chuyện phiếm mấy ngày trước.
Giờ này khắc này cô thật sự muốn hỏi rằng, cậu ta thích cô sao?
Những lần hẹn hò ngọt ngào ngày xưa cứ hiện lên, Cố Dữ mỉm cười tỏ tình cô bộ dáng mê người, còn tặng một bó Tulip; lần đầu tiên đưa cô đi thủy cung và cùng nhau ăn cơm, dùng nghệ thuật nhào bột làm cho cô con thỏ con; sinh nhật, chỉ đạo xếp hình chúc mừng cô, sau đó còn vì cô chuẩn bị bánh sinh nhật tạo bất ngờ.
Toàn bộ những chuyện này, chẳng lẽ đều là giả sao?
Lê Niệm trầm mặc rời khỏi WeChat, cuối cùng vẫn không hỏi, cô tin tưởng, không nghĩ nữa.
*
Thứ hai, lại là muốn dậy sớm đi học một ngày.
Lê Niệm vực dậy tinh thần rời giường đánh răng rửa mặt, quyết định tạm thời không thèm nghĩ đến việc Cố Dữ nữa, mà là nỗ lực học tập, thông qua xoát đề tới tê mỏi cảm xúc chính mình.
【 chỉ cần ta làm đề đủ nhanh, bi thương liền không đuổi kịp ta 】.jpg
Môn toán và vật lý của Lê Niệm không thể tốt lên được, kéo điểm rất nhiều, nếu không phải vì quá thích hóa học, có khi lúc năm hai phân ban cô đã chọn học văn.
🍒: Giúng tuôi ;-;
Hiện tại hối hận cũng đã chậm, chỉ có thể nỗ lực nâng cao từng chút.
Không chỉ học ở trên trường, Lê Niệm còn chuyên môn ở hiệu sách mua sách bồi dưỡng toán và vật lý cùng bài thi, mỗi ngày đều lén xoát đề, nếu không hiểu sẽ làm cái kí hiệu, tích cóp đến số lượng nhất định sẽ đi hỏi giáo viên.
Thứ hai thông thường là ngày cô đi tìm giáo viên, bởi vì hôm nay Mã Quốc Phú không có tiết tự học sớm, nên ở văn phòng.
Tiếng chuông tiết tự học vang lên, Lê Niệm liền ôm một chồng đề luyện tập đi văn phòng tìm Mã Quốc Phú.
Mã Quốc Phú rất thích nhưng học sinh có tâm chăm lo học hành, là ai cũng không từ chối.
"... Đề này dùng công thức này, sau đó lại nhập tham số..."
Mã Quốc Phú cùng Lê Niệm cuối cùng cũng nói xong một đề, vui mừng mà nhìn cô cười, "Không tồi, học kỳ này toán học tiến bộ rất lớn, xem ra tốn không ít công sức, phải không ngừng cố gắng đấy, còn có, về sau nếu thầy không ở văn phòng, em có thể hỏi Yến Tây Minh, bạn ấy sẽ chỉ giúp em."
"...Em không thân với cậu ấy." Lê Niệm thập phần mâu thuẫn.
"Vậy sao, thầy tưởng cả hai đã sớm cùng nhau nói chuyện rồi chứ."
Mã Quốc Phú thở dài, "Theo thầy quan sát, khai giảng lâu như vậy, nó vẫn luôn một mình, không kết bạn với ai cả, thầy hi vọng em có thể giúp thầy chiếu cố bạn một chút, làm nó cảm nhận được tình cảm bạn học ấm áp."
Lê Niệm nhẹ nhàng bĩu môi, "Em cũng không phải lớp trưởng, sao có thể làm tốt."
"Như thế nào," Mã Quốc Phú bật cười, "Còn ở ghi hận cậu ấy đoạt chức lớp trưởng của em? Kỳ thật thầy cho cậu ấy làm lớp trưởng cũng là muốn cho cậu ấy nhanh hòa nhập với nơi này, tuy rằng hiện tại xem hiệu quả giống như không lớn."
Lê Niệm không lên tiếng, vẫn là không quá vui.
Mã Quốc Phú do dự một chút, lại thở dài, "Nói thật cho em biết, kỳ thật nhà cậu ấy......"
Lê Niệm sau khi nghe xong, sửng sốt.
*
Lê Niệm trở lại phòng học, các bạn học còn ở sớm đọc.
"Sao cậu về muộn vậy?" Lý Như kỳ quái nhìn cô.
"Hỏi thêm mấy câu trong đề thôi."
Lê Niệm thuận miệng trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống, híp mắt xem thời khóa biểu bảng đen góc phải bên dưới, "Tiết đầu tiên là tiếng Anh sao?"
Lý Như: "Ngữ văn á, cậu đi văn phòng một chút mà đã quên thời khóa biểu rồi."
"Nhớ thành thứ ba."
Lê Niệm đem đề luyện toán nhét trở lại ngăn kéo, lấy sách ngữ văn ra đọc trước, trong lúc đó, trong lòng cô chút không yên, liếc nhìn đến chỗ ngồi của Yến Tây Minh.
Thình lình phát hiện ra không có người ở chỗ đó!
"Yến Tây Minh không tới sao?" Lê Niệm buột miệng thốt ra.
"Cậu mới biết à." Lý Như cũng qua xem, hạ giọng, "Không chỉ cậu ấy, Tô Triết cũng không tới."
Lê Niệm đợi trong chốc lát không nói, nhịn không được hỏi: "Sau đó đâu?"
"Cậu chẳng để ý chuyện bên ngoài gì cả." Lý Như nói, "Cậu chưa biết chuyện Yến Tây Minh bị gây khó dễ sao?"
"Cậu ta? Bị gây khó dễ?" Lê Niệm ngẩn ra, có điểm khó có thể tưởng tượng, "Cậu không nhầm chứ?"
Thấy thế nào Yến Tây Minh không phải là kiểu người dễ bị bắt nạt đó chứ?
"Hơn nữa Tô Triết liên quan gì vậy?"
"Chậc chậc, cậu đúng là không quan tâm gì cả."
Nhân lúc giáo viên chưa tới, Lý Như thao thao bất tuyệt** mà nói về những tin tức nhỏ đó.
(**): nói mãi không ngừng
Lê Niệm nghe hiểu đại khái.
Đơn giản là Tô Triết thích lớp phó học tập Lưu lộ, nhưng lớp phó học tập chỉ có hảo cảm với mỗi chuyện học hành, căn bản không để ý Tô Triết, ngược lại thì khá thích Yến Tây Minh, có thời gian mỗi ngày đều tìm cậu ấy tham thảo học tập, tuy rằng Yến Tây Minh không thích, nhưng vẫn không thể từ chối.
Hiện giờ Tô Triết tìm Yến Tây Minh gây chuyện, hắn ban đầu là giáo bá lớp khác, vì đi cửa sau tiến vào lớp trọng điểm, chơi với bọn lưu manh bây giờ lại ngựa quen đường cũ.
"Trước đó, lúc Yến Tây Minh mới làm bài thi xong thì không thấy, là mất cái bút hay dùng, nghe nói còn bị người ở trong WC đổ một xô nước." Lý Như kiêng kị nói nhỏ, "Muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm, hiện tại Tô Triết cùng Yến Tây Minh đều không ở đây, nói không chừng ở chỗ nào đánh nhau rồi..."
Lê Niệm sau khi nghe xong cứng họng.
"... Vì sao không nói cho giáo viên biết?"
Lý Như: "Thôi bỏ đi, giáo viên nào quản được, Tô Triết có chỗ dựa, hồi trước còn có mấy người bị cậu ta làm cho thôi học."
"..."
Lê Niệm trong lòng lộn xộn, trong đầu bỗng dưng vang lên lời nói của Mã Quốc Phú không lâu trước đây.
"Năm ngoái, mẹ Yến Tây Minh bị bệnh qua đời, nhà điều kiện rất kém cỏi, bố thì lại không chịu trách nhiệm gì... Căn bản là mặc kệ thằng bé, học phí hay chi phí phụ đều phải dựa vào chính mình."
Mã Quốc Phú vẻ mặt trầm trọng, "Tính cách của cậu ấy cũng không phải trời sinh, chỉ là ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể bị bắt buộc trưởng thành, hi vọng em có thể ít nhiều thông cảm một chút."
"Rốt cuộc khi cậu ấy vừa thành niên, đã không còn mẹ nữa."
......
Lê Niệm thực sự rất loạn, lúc này lại nghe được Lý Như phát ra một tiếng "Trời đất".
"Lại làm sao vậy?"
Lý Như: "Có người nói nhìn thấy Yến Tây Minh và Tô Triết ở WC tầng 3, tên này ghê thật, Yến Tây Minh bây giờ chắc đã bị vây kín rồi!"
"..."
Lê Niệm hít sâu một hơi, chống bàn đứng lên, "Giao cho cậu nhiệm vụ, nói chuyện này cho giáo viên."
"A?" Lý Như không phản ứng lại, thấy cô đi, vội vàng hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Lê Niệm cũng không quay đầu lại: "WC tầng trên."
*
Cùng lúc đó, góc hẻo lánh ở WC nam tầng 3.
"Mày chạy đi, khẩu trang là sự tự tôn của mày bây giờ để bọn tao giúp mày tôn thờ nó đi?"
Tô Triết mang theo hai đàn em vây kín đường đi của Yến Tây Minh, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.
"Muốn cho chúng ta tới nói, bị bái nhưng không chỉ là khẩu trang."
Yến Tây Minh mày cũng chưa nhăn một chút, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn bọn họ, không chút hoang mang hỏi: "Mấy người vây làm gì?"
Cậu đổ thêm dầu vào lửa, ba người nháy mắt bị chọc giận.
Đàn em Hoàng Mao phẫn nộ nói: "Triết ca, đừng cùng nó nhiều lời, trực tiếp làm đi, đem lột sạch quần áo của nó rồi chụp lại phát tán trên mạng, đến lúc đó xem nữ thần của anh có nhìn trúng nó nữa hay không!"
"Đúng vậy!" Một đàn em khác đưa gậy gộc cho hắn, "Nó mỗi ngày mang khẩu trang, mặt này chắc chắn không ra gì, khảng định xấu đến kinh người."
Bọn họ nói làm Tô Triết trong lòng thoải mái chút, không có ý tốt mà hướng Yến Tây Minh siết chặt nắm tay, nhếch miệng cười, "Đúng vậy, để chúng ta vạch trần khuôn mặt xấu xí này của nó, sau này khỏi tốn công che che chắn chắn."
Hắn vừa nói vừa giơ lên nắm tay muốn động thủ.
Yến Tây Minh mắt lạnh nhìn, tay phải vừa muốn nâng lên.
"Răng rắc ——"
Một âm thanh chụp ảnh đột nhiên vang lên, không khí đang giương cung bạt kiếm bỗng trở nên dị thường.
"......"
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một cố gái mảnh khảnh thanh tú, mặc bộ đồng phục giơ điện thoại hướng về phía họ.
"A, không cẩn thận ấn thành chụp ảnh." Cô ngượng ngùng nhìn bọn họ cười cười, "Xin lỗi, nhưng mà các cậu có thể đem đoạn đối thoại vừa rồi làm lại một lần được không, để tôi quay video lại."
"Lê Niệm?" Tô Triết liếc mắt một cái nhận ra cô, khí không đánh vừa ra tới, "Cậu mẹ nó đang làm gì, chán sống đúng không?"
"Triết ca, để em xử nó!"
Đàn em Hoàng Mao nhìn hình ảnh mình bị chụp, tức muốn hộc máu nhằm phía Lê Niệm, "Con nhỏ xấu xí, thức thời điểm đem điện thoại cho tao, bằng không liền đem mày cùng cái thằng khẩu trang này cùng nhau lột sạch ném vào WC!"
Lê Niệm lập tức thu hồi di động, đem gạch ở phía sau vung lên, lớn tiếng kêu: "Cậu đừng tới đây!"
Cố đi đến hành lang thấy có gạch, liền thuận tay nhặt theo phòng thân.
"...Mày!" Đàn em Hoàng Mao sợ tới mức lui về phía sau: "Mày... mày đừng xúc động, bình tĩnh!"
Lê Niệm cũng lui về phía sau, cùng hắn kéo khoảng cách: "Cậu...cậu đừng tới đây, tôi liền rất bình tĩnh!"
Yến Tây Minh, Tô Triết: "......"
Như thế nào lại có cảm giác giống như xem mấy con gà ở tiểu học cãi nhau?
"CMM!"
Đúng lúc này, một đàn em khác cầm gậy lên, nhanh chóng nhằm phía Lê Niệm, Tô Triết tưởng ngăn cản cũng không còn kịp rồi, Lê Niệm là bạn gái Cố Dữ, hắn động đến cô vẫn là dè chừng một chút, nhưng không nghĩ tới hai đứa đàn em một đứa đứng so một đứa kích động.
Lê Niệm nhìn đến người nọ cầm gậy muốn tới đánh cô, tốc độ nhanh như vậy, hết thảy uy hiếp đều là phí công, cô cũng không dám thật sự lấy gạch đập người, sợ tới nhắm chặt mắt.
Không như dự đoán, không có sự đau đớn nào cả.
Lê Niệm lặng lẽ mở mắt, mơ hồ trong tầm mắt, Yến Tây Minh thế nhưng xuất hiện ở bên người cô, dáng người cao gầy chắn cô ở phía sau, lưng thẳng thắn.
Lê Niệm có chút ngơ.
Yến Tây Minh nâng lên cánh tay giúp cô chắn một gậy, thấp thấp phát ra một tiếng kêu rên, cậu không hề dừng lại, cánh tay bị thương kia đảo khách thành chủ nắm lấy cây gậy, trực tiếp đem nó ném xuống đất.
Đối phương còn không kịp phản ứng lại, đã ăn ngay một đấm, hắn đau đến kêu lên, máu mũi chảy ra.
Lê Niệm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu niên bên cạnh vâm đạm phong kinh phủi cánh tay, thấp giọng nói: "Nếu muốn đánh nhau, sao không nói sớm, làm hại tôi giống cái đứa ngốc"
Yến Tây Minh liếc mắt một cái, "Cậu chẳng lẽ không phải?"
"Ấy!" Lê Niệm cắn răng, "Tôi chính là tới cứu cậu, cậu không thể nói dễ nghe chút sao? Bạch nhãn lang***!"
(***): sói mắt trắng, chỉ người vô ơn
"......"
Yến Tây Minh bình tĩnh nhìn cô mấy chục giây, lại trầm mặc sau một lúc lâu, có chút khác mà dời đi tầm mắt, thanh âm nhẹ đến không thể lại nhẹ, "Cảm ơn."
Ngữ khí cứng đờ, nhìn ra được rất không được tự nhiên.
"Cậu nói cái gì?" Lê Niệm mới lạ mà nhìn hắn, "Lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ."
Thiên muốn hạ hồng vũ****, cô lần đầu tiên cảm thấy khẩu trang của cậu thực chướng mắt, thật muốn kéo xuống dưới xem hắn mặt đỏ không hồng.
"Không nghe rõ cũng tính." Đáng tiếc Yến Tây Minh chưa cho cô cơ hội, ánh mắt khôi phục sự tỉnh táo, phảng phất vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
"Keo kiệt."
Lúc này Lý Như rốt cuộc mang theo giáo viên chạy tới, đằng sau còn có rất nhiều bạn học tới xem náo nhiệt, trong đó có Chu Tử Duyệt.
"Đây là có chuyện gì?" Mã Quốc Phú nhìn đàn em chảy máu mũi, tay run rẩy mà chỉ vào, "Đây là ai làm?"
Yến Tây Minh đáp thật sự mau: "Tô Triết."
Tô Triết vẻ mặt mơ màng: "A?"
Lê Niệm liên tục gật đầu, "Đúng đúng, cậu ấy còn định lấy gạch ném bọn em!"
Tô Triết: "???"
Chu Tử Duyệt nhìn bị vây lên, Lê Niệm cùng Yến Tây Minh ở trung tâm sự kiện, bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, người ở bên ngoài xem ra quá mức thân mật.
Nàng trộm chụp bức ảnh chia sẻ cho Cố Dữ, còn gửi một biểu cảm chấn động , "Nghe nói Lê Niệm vì một nam sinh cùng lớp cùng người khác đánh nhau rồi, không nghĩ tới là sự thật."
Năm ba lớp 3, Cố Dữ nhàm chán chơi trò chơi nhìn thông báo Wechat hiện lên, tùy tay click mở xem, nhíu mày.
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục phát một trăm bao lì xì ~
Khóa chương không cần để ý, lầm phát, ngày mai liền sẽ giải
________________________________________
🍒: Đồ hai con lươn =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro