Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Edit: Mery

Beta: Gem

Ảnh: gracg.com

___________

"Dạ?" Lê Niệm phản ứng một chút, có chút bối rối mà nói với chị gái kia: "Giúp em cảm ơn cậu ấy."

Cùng một lớp, một bạn học nam quan hệ không tốt với cô còn quan tâm như vậy, mà Cố Dữ là bạn trai lại chẳng quan tâm cô, giống như không biết cô mới uống rượu xong.

......

Trước khi đi, cô nhìn chị gái nhỏ kia hỏi thăm: "Yến Tây Minh cậu ấy...... Mỗi ngày đều phải đi làm sao?"

"Không phải đâu, là làm thêm giờ đó." Chị gái nói, "Thời gian ngày thường thì chỉ buổi tối, còn cuối tuần là nguyên ngày."

Thật vất vả.

Lê Niệm nói lời cảm ơn sau đó rời đi.

Không biết sao cô lại nghĩ tới bữa cơm vừa rồi, Cố Dữ căn bản không nghĩ nhiều mà trả luôn 3000 tệ.

Yến Tây Minh khó khăn lắm, một tháng mới kiếm được nhiều như thế.

Thế giới cách biệt thật là lớn.

Lê Niệm chịu khổ lớn lên, trong lòng có chút hụt hẫng, hơn nữa Yến Tây Minh mỗi ngày muốn làm công, học tập còn tốt như vậy, cũng không biết là làm được kiểu gì.

Chờ xe buýt đến, Lê Niệm ma xui quỷ khiến thế nào mà lấy nước chanh ra, lấy ống hút đâm thủng , hút một ngụm, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức nhăn lại.

Thật biết tính toán.

Cô hoài nghi Yến Tây Minh cố ý  chỉnh cô.

Nhưng...... Đầu giống như không như vậy mơ màng*.

(*)convert là hôn mê

*

Về đến nhà, Lê Niệm tắm rửa một cái, vốn dĩ tính toán lên giường nghỉ ngơi, không nghĩ tới mẹ Lê mang theo Lê Tiêu tới gõ cửa, kêu cô giúp em trai làm bài tập, ngày mai đi học phải giao.

Cũng không phải chuyện gì lớn, Lê Niệm đáp ứng rồi.

Mẹ Lê đi rồi, cô cúi đầu nhìn vẻ mặt xụ xị của củ cải nhỏ, chậm rãi nói: "Chị đây 11h là đi ngủ, nếu không làm xong thì hậu quả..."

Cô cố ý tạm dừng hạ thấp giọng, "Em hiểu chứ?"

"... Đã biết."

Bạn nhỏ Lê Tiêu rùng mình, từ nhỏ đến lớn người cậu bé sợ nhất không phải bố hay mẹ mà là người chị gái hơn mình tám tuổi này.

Bởi vì bố mẹ trước giờ đều không nỡ đánh cậu, chỉ có người chị này nếu cậu ương bướng thì đánh cho hai phát.

Lê Tiêu lấy vở bài tập với hộp bút ra.

Lê Niệm nhìn hộp bút có một hình dán Sailor Moon, bút bi hồng nhạt, không khỏi hỏi: "Em mua loại bút này à?"

Trong ấn tượng em trai cô không thích mấy thứ nữ tính như thế.

Nghe vậy, Lê Tiêu sắc mặt cứng đờ, tròng mắt bắt đầu chuyển động loạn, ấp úng: "ừm...mua không lâu trước đó..."

Lê Niệm nhìn liền biết nó nói dối, xụ mặt, "Thành thật mà nói, bút này em lấy ở đâu?"

"...Một bạn nữ cùng lớp."

"Không có chuyện em lấy bút người ta làm gì?" Lê Niệm trách mắng, "Ngày mai mang trả người ta, biết chưa?"

"Vâng." Lê Tiêu không tình nguyện.

......

Lê Niệm không có kiên nhẫn, đem đề giảng qua một lần rồi đuổi luôn về phòng.

Cô mệt mỏi, nằm liệt ở trên giường, mở di động ra, tin nhắn WeChat lập tức oanh tạc , phần lớn đều đến từ cái nhóm kia.

Lê Niệm mới được thêm vào không lâu liền tắt thông báo cái nhóm đó, không có biện pháp, quá ồn, đều là một đám nam sinh spam khoác lác, phần lớn đều nói về trò chơi với các mỹ nữ, không có gì hay, hơn nữa Cố Dữ cũng không thế nào tham gia.

Lê Niệm đang muốn tắt thông báo lần nữa, Chu Tử Duyệt đột nhiên ở trong nhóm gửi bức ảnh, là cô ta và Cố Dữ chụp ảnh chung.

Trong ảnh chụp, cô ta thân mật kéo tay Cố Dữ, cười ngượng ngùng, mà Cố Dữ trên đầu mang mũ sinh nhật rực rỡ màu sác, không có gì biểu tình nhìn màn hình, ánh mắt toát ra một chút bất đắc dĩ, mắt thường có thể thấy được buồn cười.

Chu Tử Duyệt còn nhắn: 【 Cảm ơn anh Cố Dữ đón sinh nhật cùng mình, sinh nhật 18 tuổi có cậu thật tốt. 】

Cả nhóm lập tức oanh tạc.

Lâm Sướng: 【Thật tốt, em họ à +1, đại gia chạy nhanh chụp hình! 】

Lưu Văn Tân: 【 ha ha ha cười chết tôi, tôi phảng phất thấy người bạn trai kia đầu có chút xanh*** rồi nha. 】

(***): bị cắm sừng đó :))

Rất nhiều người vui sướng khi người gặp họa mà tag bạn trai cô ta Nhan Tuyên, nói giỡn nói cậu ta bị đá rồi.

Màn hình bị một mảnh cỏ xanh nhỏ spam.

Mà nam chính Nhan Tuyên trước sau không xuất hiện, cũng không ai tag Lê Niệm, hình như đều đã quên Cố Dữ cũng có bạn gái.

Lê Niệm khó chịu mà kiểm tra tin nhắn, nhớ tới cùng Cố Dữ giao kèo trước, kêu cô về đến nhà thì gọi điện cho cậu ta.

Xác nhận từng cái, hẳn là không có quan hệ đi?

Nghĩ như vậy, Lê Niệm liền thấp thỏm mà gọi điện thoại cho Cố Dữ .

Vang lên hai tiếng, nghe rồi.

"hả?" giọng nữ mềm nhẹ truyền đến.

Là Chu Tử Duyệt.

Lê Niệm nắm chặt di động, cứng rắn hỏi: "Tại sao lại là cô, Cố Dữ đâu?"

Thanh âm dị thường cứng đờ.

"Cậu ấy đi tắm." Giọng Chu Tử Duyệt vẫn ôn nhu, từ ngữ tinh tế , "Cậu tìm cậu ấy có việc gì?"

"Cô ở nhà cậu ấy?" Lê Niệm nghe ra trọng điểm.

"Nhà tớ cùng nhà cậu ấy gần nhau, từ bé thường xuyên qua chơi cùng, bây giờ tớ ở nhà cậu ấy rất kỳ lạ sao?" Chu Tử Duyệt không đáp hỏi lại, "Không có chuyện gì thì tớ cúp máy đây."

Lê Niệm nghe điện thoại kia tút tút vài âm, sắc mặt dần dần tái nhợt.

*

 Nhà Cố Dữ.

Cố Dữ ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ tơ lụa màu xanh biển, tóc vẫn ướt, trắng nõn tuấn đĩnh.

Hắn liếc Chu Tử Duyệt trên sô pha một cái, đi qua, "Vừa mới ai gọi điện thoại?"

"Niệm Niệm." Chu Tử Duyệt ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, biết không thể lừa gạt được, liền thành thật thừa nhận.

Cố Dữ cầm lấy di động nhìn thông báo, quả nhiên là Lê Niệm.

Cậu ta nhíu mày, "Cậu nghe làm gì?"

"Thì...... Nhanh tay." Chu Tử Duyệt sợ hãi mà rụt cổ.

"Ai nha, con dữ dằn cái gì chứ!" Mẹ Cố bưng nước trà điểm tâm lại đây, thấy thế bất mãn trừng mắt liếc con trai một cái, "Tử Duyệt thật vất vả tới làm khách, hôm nay vẫn là sinh nhật con bé, con không thể nhường con bé một chút sao?"

Cố Dữ cười nhạt, "Con hôm nay còn nhường chưa đủ sao, hôm nay có cái gì mà con không nghe theo à?"

"Dì đừng nóng giận, anh Cố Dữ đối xử với cháu tốt nhất!" Chu Tử Duyệt nhìn mẹ Cố cười ngọt ngào, "Dì đừng trách cậu ấy."

"Được được, hai đứa cứ từ từ nói chuyện, mẹ về phòng đây." Mẹ Cố lắc đầu cười, sau đó rời đi.

"Lại nói tiếp, tôi còn chưa nghe nguyên nhân cậu cùng Nhan Tuyên cãi nhau."

Cố Dữ ngồi xuống, lười nhác dựa vào sô pha, mắt liếc nhìn Chu Tử Duyệt, "Ảnh cũng là cậu chụp, làm cũng ở nhà cậu, vậy bây giờ nên nói cho tôi nguyên nhân đi?"

"...... Là cậu ta gạt tớ đi chơi cùng nữ sinh khác."

Nói lên cái này, đôi mắt Chu Tử Duyệt liền đỏ, bắt đầu kể khổ, oán trách bạn trai không phải, nói đến đoạn còn tủi thân khóc thút thít rồi nhào vào lòng Cố Dữ, "Anh Cố Dữ, cậu sẽ luôn luôn đứng vè phía tớ chứ?"

Cố Dữ tay trái không chút để ý vỗ lưng cô ta nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Cậu ta ôn nhu như thế, làm Chu Tử Duyệt thiếu chút nữa nhịn không được nói ra tình hình thực tế.

Cô ta và Nhan Tuyên thật ra đã sớm chia tay.

Hơn nữa nguyên nhân chia tay là ở cô ta, cùng Nhan Tuyên ở bên nhau, Nhan Tuyên đối với việc cô ta cứ mở miệng ra là Cố Dữ Cố Dữ thật sự rất khó chịu, thế là ghen tuông, gần đây liền bộc phát, còn trả đồng hồ cho cô ta, cũng bởi vậy, cô ta mới hiểu được rằng người mình thích là người luôn ở sau lưng bảo vệ cô ta và cho cô ta sự ấm áp quan tâm chính là Cố Dữ.

Chu Tử Duyệt tự tin là Cố Dữ cũng thích nàng, Lê Niệm chẳng qua là vật thay thế cô ta, vào lúc cô ta đang cân nhắc thời cơ thẳng thắn, Cố Dữ lại chậm rãi đẩy cô ta ra .

"Tôi vĩnh viễn đều là anh cậu, đương nhiên đứng ở phía cậu."

"Còn có, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đều đã trưởng thành, cậu đừng giống như trước kia cứ ôm tôi như vậy."

Chu Tử Duyệt không thể tin được cậu ta thế mà lại đẩy cô ta ra, "Là bởi vì Lê...... Niệm Niệm sao?"

Cố Dữ nhìn cô ta không nói chuyện, nhưng thái độ đã chứng minh.

Vành mắt Chu Tử Duyệt dần dần đỏ, lúc này là thật sự muốn khóc, "Cậu ta chỉ là một con nhỏ đến từ nông thôn, dì sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện của các cậu!"

Cố Dữ nhìn người mà cậu ta từng rung động, đã từng vì người này mà trái tim bay nhảy không yên vậy mà bây giờ không thể tạo nổi một gợn sóng.

Có khi là từ lúc coi cô ta là em gái, thực sự chỉ là em gái.

"Chuyện của tôi không cần cậu nhọc lòng." Cố Dữ tùy tay ở trên bàn trà rút tờ giấy, thong thả ung dung cho cho cô ta lau nước mắt, mỉm cười nói: "Cậu vẫn nên làm hòa với bạn trai mình trước đi."

Chu Tử Duyệt không cam lòng, lại càng không dám nói chuyện chia tay cho cậu ta, co ta cảm thấy nếu nói ra, Cố Dữ sẽ giữ khoảng cách với cô ta.

"Cậu còn chưa đưa mình quà sinh nhật đâu." Chu Tử Duyệt hít hít cái mũi, đột nhiên làm nũng nói.

"Cậu muốn cái gì?" Cố Dữ ngữ khí tùy tiện.

"Mình muốn đi xem phòng cậu!"

Cố Dữ bị cô ta một mực quân lấy, đành phải theo ý cô ta.

Trong phòng hắn rất nhiều đồ vật giá trị,  túi Hermes, Cartier , giày Adidas, còn có trăm loại bút máy cùng với các loại hàng hiệu trang sức , đều là trước đây cậu ta ăn sinh nhật được người khác đưa, cậu ta lười bỏ đi, tất cả đều ở một góc muốn mốc luôn.

Chu Tử Duyệt chọn tới chọn đi, một cái vòng cổ màu bạc hấp dẫn  chú ý, thuần bạc chế tạo, mặt dây là một quả nhẫn, mặt trên khắc thủ công chữ cái nho nhỏ "Niệm", không nhìn kỹ còn nhìn không ra tới.

Trong lòng cô ta động một cái, cầm này vòng cổ nói với Cố Dữ: "Mình thích cái này, liền phải cái này!"

Cố Dữ cảm thấy vòng cổ có điểm quen mắt, nhưng nghĩ không ra, không sao cả nói: "Tùy."

*

Nửa đêm 11 giờ, đêm khuya tĩnh lặng.

Yến Tây Minh đạp xe về nhà, bánh xe ma sát với mặt đường, rồi cua vào một con ngõ nhỏ.

Gió lạnh thổi bay góc áo cậu, đèn đường ở khu dân cư cũ kĩ thưa thớt, bóng hình thon gầy của cậu thoáng chốc bao trùm cả một đoạn đường.

Một tòa chung cư cũ, đèn phòng bảo vệ đang sáng lên.

Yến Tây Minh dùng xích sắt khóa xe đạp, sau đó đi qua, ngón tay thon dài gõ gõ cửa sổ phòng bảo vệ.

"Anh trai!" Một bé gái khoác cặp sách hồng phấn hứng hở chạy ra, "Anh về rồi!"

Yến Tây Minh nhìn cô bé, đôi mắt nhu hòa không ít, giơ tay xoa đầu cô bé, "Ăn cơm không?"

"Ăn!" Yến An Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ cười nói, mặt mày non nớt trắng nõn xinh đẹp, còn nhỏ tuổi mà đã có dáng dấp thiếu nữ.

Lúc này chú bảo vệ nhòm ra khỏi cửa sổ, nhìn hai anh em bọn họ ha hả cười nói: "Tây Minh à, con nhóc này cứ luôn mồm anh trai anh trai làm lỗ tai chú muốn đóng kén rồi."

"Cảm ơn chú." Yến Tây Minh ấn đầu em gái nói lời cảm ơn, "Cho tới nay đã làm phiền chú chăm sóc con bé rồi."

"Đâu phải chuyện lớn gì chứ." Chú bảo vệ xua xua tay, "Chỉ là thuận tiện xem trong chốc lát, không có gì ghê gớm, đúng rồi, bố cháu đêm nay không trở về , các cháu có thể ngủ an ổn rồi."

"Vâng." Yến Tây Minh đáp nhẹ, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống cho tầm mắt, che giấu cảm xúc.

"Haiz." Chú bảo vệ nhìn hai bóng dáng dần khuất rồi thở dài, "Đứa trẻ tội nghiệp."

*

"Bài tập làm xong chưa?"

Về đến nhà, Yến Tây Minh biên bật đèn lên hỏi.

"Làm xong!" Yến An Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm xuống thân mình đem giày bày biện chỉnh tề, thanh âm thanh thúy, "Môn toán học có có hai câu nâng cao khó nên không làm ."

"Ừ." Yến Tây Minh gật đầu khẳng định, "Đi tắm rửa trước, tắm rửa xong anh dạy cho."

"Dạ!"

Hai anh em tắm rửa xong, liền cùng nhau ngồi trên sô pha cùng nhau học tập.

Đèn bàn cụp xuống, ánh sáng vàng nhàn nhạt ở trên người Yến Tây Minh.

Cậu  áo ngủ sơ mi màu trắng, làn da trắng nõn, sạch sẽ, tóc mái màu đen ở trên trán, còn đọng ít nước, ánh sáng phác hoạ hình dáng gương mặt cậu, khí chất có phần ôn hòa hơn lúc ở ngoài.

Yến An Nguyệt đem cặp sách và đồ dùng học tập ra.

Yến Tây Minh nhìn cô bé lấy quyển sách bài tập và cây bút màu đen ra, thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay không dùng cây bút hồng nhạt kia?"

Mấy hôm trước vì để thưởng cô bé được điểm tối đa môn toán, cậu đã tặng cho cô bé một cái bút bi nhân vật hoạt hình màu hồng, cô bé nhỏ yêu thích không buông tay, mỗi ngày đều dùng.

Yến An Nguyệt luống cuống một chút, ánh mắt mơ hồ, "Là em...để quên trên trường rồi"

Yến Tây Minh vốn tùy tiện hỏi thôi, không có để ý, nhưng con bé này rõ ràng là chột dạ.

Cậu nheo mắt lại, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô bé.

"Thật sự... em không có gạt anh đâu."

Yến An Nguyệt không nghĩ sẽ làm anh trai lo lắng, cái miệng nhỏ mếu máo, có khả năng nếu Yến Tây Minh hỏi nữa ngay giây sau cô bé sẽ khóc, "Thật sự không phải bị người khác lấy đi!"

"......"

Yến Tây Minh lấy bút chỉ vào sách bài tập, "Trước tiên làm bài tập."

Yến An Nguyệt cho rằng anh trai sẽ không truy cứu nữa, nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nghe anh trai giảng làm bài tập.

Nửa giờ sau, cô bé rốt cuộc làm xong toàn bộ bài tập, vừa nhẹ nhàng tươi cười, liền nghe được Yến Tây Minh nhàn nhạt nói: "Cho nên, là ai lấy bút của em?"

"......"

Tác giả có lời muốn nói: Lê Niệm: Vì sao cậu ta là em gái còn tôi lại em trai? Có thể đổi được không :) ?

Tiếp tục phát một trăm bao lì xì ~

________

Mery: xin lỗi mọi người vì trễ truyện nha :((( tại tụi mình gặp vài vấn đề trục trặc nên lên muộn. Tụi mình sẽ cố gắng đến cuối tuần sau sẽ lên c8 cho mọi người nha.

Follow fanpage tụi mình để theo dõi thông tin: 

https://www.facebook.com/Hoa-Tulip-Nh%E1%BB%8F-104556138972776

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro