Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Edit: Gem

Beta: Mery

Nguồn ảnh: Pinterest
__________

Kỳ thật sau khi cùng Cố Dữ tách ra, Lê Niệm thật sự muốn khóc, cô không phải người yếu đuối nhưng khi ở cùng Cố Dữ, tuyến lệ liền không tự chủ muốn tuôn trào, lời nói của cậu ta như dao nhỏ hướng về phía trái tim của cô đâm, làm cô rất khó để bình tĩnh.

Cứ việc một lần lại một lần thuyết phục chính mình hắn là thật sự có nỗi khổ riêng, nhưng đôi mắt vẫn là chua xót vô cùng.

Lê Niệm đứng tại chỗ một lúc, định bụng sẽ đi vào phòng vệ sinh khóc, quay đầu lại không nghĩ giờ phút này còn có người ở đây, tức giận đến mức nước mắt treo ở mắt muốn rớt cũng không được.

"Cậu như thế nào lại là loại người như vậy !" Lê Niệm nỗ lực khắc chế bản thân không nói thô tục, "Đứng ở góc tường nghe người khác nói chuyện rất có ý tứ sao?"

"......" Yến Tây Minh cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, cậu vừa ra tới liền thấy Lê Niệm cùng Cố Dữ ở ngay cầu thang trình diễn một bài tình cảm, nữ chính còn đặc biệt nhập tâm, cậu đi cũng không được mà không đi cũng không xong, đành phải đứng tại chỗ chờ cô diễn xong, lập tức đi khỏi.

Kết quả còn chưa xong.

Cậu nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng, trầm mặc một chút, tương đối ôn nhu nói: "Đừng khóc."

Cậu nói chưa dứt lời, Lê Niệm trực tiếp tựa như bị lửa đốt, thở phì phì mà trừng mắt nhìn cậu nói: "Cậu mẹ nó mới khóc!"

"......" Yến Tây Minh không nghĩ lại cùng cô dây dưa đi xuống, đột nhiên nói: "Cậu không biết sao?"

Lê Niệm sửng sốt: "Cái gì?"

"Nơi khác tình hình bệnh dịch ảnh hưởng, rạp chiếu phim đã đóng cửa một tháng, cho nên cậu liền tính diễn ở nơi đây, thật không nghĩ tới." Yến Tây Minh ôm đồ lướt qua cô đi xuống lầu, nhàn nhạt nói, "Không có khác biệt."

"......"

Mợ, giết người còn muốn làm người tốt!

*

Lê Niệm uể oải ỉu xìu mà trở lại phòng học, Lý Như thấy bộ dạng này liền biết không phải diễn, an ủi nói: "Tên chó đó có gì tốt, cuối tuần chúng ta ăn bữa tiệc lớn đi, tớ kêu thêm mấy chị em, cùng đi thay đổi tâm tình."

Lê Niệm biết cô ấy là vì muốn tốt cho mình, tuy dù không có gì tâm tình, nhưng vẫn là rầu rĩ nói, "Được."

Tan học xong, các cô cùng nhau ra trường học, vừa lúc ở cửa gặp được Chu Tử Duyệt đi ra nhà xe.

"A, Niệm Niệm, chào." Chu Tử Duyệt quay đầu cũng thấy được cô , cười chào hỏi, "Nhà cậu ở chỗ nào, để tớ đưa cậu đi một đoạn?"

"Không cần, cảm ơn." Lê Niệm kéo Lý Như bước nhanh rời đi.

Chu Tử Duyệt cũng chỉ là khách khí một chút, thật lòng nào muốn chở cô, thấy Lê Niệm đi đến bên bến xe buýt công cộng, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, xoay người lên xe.

"Đại tiểu thư cũng thật là tốt." Lý Như hâm mộ, "Mỗi ngày đều có xe chuyên dùng đón đưa, cậu có nên kết bạn với cô ta không?"

Cùng là người sao số mệnh lại khác như thế chứ.

"Thôi bỏ đi, nhà tớ cùng nhà cô ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ"

Lê Niệm lắc đầu, nếu không phải Chu Tử Duyệt cả ngày em họ ơi em họ à, cô mới không nghĩ đến cho người khác biết bọn cô có quan hệ thân thích.

"Tớ hiểu." Lý Như thở dài, "Bọn họ chính là cái loại có tiền nên xem người khác là chó, cậu khẳng định rất không dễ chịu."

"Còn tốt." Lê Niệm cảm giác không có gì, "Nhà tớ cũng không nghèo."

"Vậy cậu như thế nào lại không dùng xe chuyên dùng?" Lý Như trêu chọc.

"Tớ không thích xe hơi."

"...... Cậu thật..."

Lý Như cảm thấy Lê Niệm mọi thứ đều tốt , chính là điểm này vẫn cần sửa chữa.

Cô ấy nhìn phía trước còn một trạm khác, liền lập tức qua đó "Tớ sẽ tới, chủ nhật nhất định nhớ rõ nha"

"Ừm." Lê Niệm miệng muốn nói lại thôi, "Tạm biệt."

Cô đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, nhìn đến xe mình đang chờ tới, cũng là xe buýt công cộng.

Xe buýt chậm rãi đi về phía trung tâm thành phố, trên đường lục đục có người xuống xe, mà cô vẫn luôn ngồi để đi về đoạn đường hoa lệ nhất của trung tâm thành phố.

Tấc đất tấc vàng, những ngôi nhà thật lớn .

Xuống xe, cô men theo con đường nhỏ quẹo vào khu nhà, hẳn là một khu biệt thự, bảo an rất tốt, cô xoay người đi vào.

Mặt trời chiều ngã về tây, không trung mờ nhạt một mảnh, biệt thự nhà Lê Niệm có ba tầng, còn có một cái đình viện, mùa hè nơi này sẽ nở tường vi hồng nhạt khắp nơi, Lê Niệm rất thích.

Cô đi vào trong nhà, nhìn đến cha mẹ em trai người một nhà ngồi ở bàn ăn trước.

Thức ăn trên bàn vẫn còn nóng, cũng không có vết động đũa, đều đang đợi cô trở về.

"Nha đầu con cuối cùng đã trở về.". Mẹ Lê nhìn con gái, ôn nhu nói, "Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."

"Vâng." Lê Niệm ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rửa tay liền quay lại, ngồi bên cạnh em trai, "Đã sớm nói học cao tam buổi chiều có thêm một tiết tự học, mọi người về sau đừng chờ con, ăn trước đi ạ."

"Sao thế được, chúng ta là người một nhà phải cùng nhau ăn chứ." Ba Lê mở miệng nói, cầm đũa gắp đồ ăn, "Hơn nữa Niệm Niệm a, ba có vài lần nói tài xế đến trường học đón con, hiện tại con tan học muộn như vậy, con gái đi một mình không an toàn."

"Có cái gì không an toàn, trước trường chính là nhà ga, chỉ cách vài bước chân, hơn nữa ba biết con bị say xe."

"......"

"Con chính là có phúc mà không biết hưởng.". Mẹ Lê lắc đầu.

Lê Niệm không nói chuyện, nhìn một bàn ăn tinh xảo nhưng lại không muốn động đũa.

"Làm sao vậy?" Mẹ Lê phát hiện cô có điểm khác thường, gắp cho cô một con tôm, "Hôm nay có món tôm con thích ăn, dì Trương đặc biệt làm riêng cho con."

"Có người khi dễ* con?" Ba Lê cũng cảm thấy con gái có điểm không thích hợp, trước kia khi ăn cơm người nói nhiều nhất chính là cô, vậy mà hôm nay như thế nào lại không nói một tiếng.

(*)Khi dễ: bắt nạt

Nhìn cha mẹ lo lắng cho bản thân, Lê Niệm trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vốn dĩ chút ủy khuất nho nhỏ lại được phóng đại lên.

"Cũng không có gì, chính là...... Chu Tử Duyệt mời con cuối tuần đi sinh nhật cô ta." Cô không dám nói ra Cố Dữ, cái khó ló cái khôn tùy tiện nói ra một lý do.

Chu Tử Duyệt cũng xác thật làm cô không thoải mái.

Vừa nghe đến tên này, sắc mặt cha mẹ đều không tốt, ba Lê trực tiếp gác đũa hừ lạnh: "Nó còn không biết xấu hổ mời con đi dự sinh nhật? Đã quên trước kia con bị nhà bọn họ lăn lộn đến có bao nhiêu thảm sao! Ba đời này đều sẽ không tha thứ cho cái loại Chu Lưu Dũng kia!"

Chu Lưu Dũng, chính là ba Chu Tử Duyệt.

Mẹ Lê thở dài, "Niệm Niệm, con đừng chịu đựng, nếu là thật sự chịu không được, mẹ và chủ nhiệm lớp nói chuyện một chút, cho con chuyển ban, mẹ không muốn con phải chịu đựng."

Đối với bọn họ và Chu Lưu Dũng có ân oán, muốn nói lên tất cả mọi điều trước kia.

Lê Niệm sinh ra ở nông thôn, khi còn nhỏ trong nhà điều kiện không tốt, nhưng may mà cô có ý chí học tập, đọc sách không ít, vì muốn Lê Niệm tiếp thu giáo dục tốt, hai vợ chồng tính toán, tính toán đem cô đưa đến nhà của người thân thích gửi nuôi giúp, cũng chính là nhà Chu Lưu Dũng.

Đương nhiên cũng không phải cho ở miễn phí, hai vợ chồng mỗi tháng đều sẽ gửi cho nhà hắn 5000 đồng tiền sinh hoạt phí, ở lúc ấy 5000 không phải số tiền nhỏ, chính là hy vọng con gái có thể sống tốt.

Nhưng mà cơn ác mộng của Lê Niệm bắt đầu.

Cậu mợ đều là người keo kiệt, từ lúc cô đến ở, có động tĩnh gì liền gọi điện thoại tìm ba mẹ đòi tiền, ngại 5000 quá ít, cô ăn cơm đều không đủ, nhưng trong trí nhớ của Lê Niệm mợ cũng chưa từng cho cô ăn món gì quá phong phú, một ngày xào một lần đồ ăn, buổi tối ăn đồ còn thừa lúc trưa còn dư lại, một tuần được ăn hai lần gà là rất tốt rồi.

Sau đó mẹ Lê gửi tiền cho cô mua một đôi giày tốt, đưa cho mợ 500 đồng tiền, mợ thề son sắt nói sẽ tự mình cho cô chọn, kết quả giao cho Lê Niệm một đôi giày không đến 50 dồng càng không phải là hàng chính hãng, mọi thứ đều không tốt.

Không chỉ có như thế, chỉ cần nhà bọn họ phòng nào không sáng đèn, vòi nước nào không chảy, mợ đều sẽ một mực cho rằng là cô làm, sau đó chửi cô là đồ phá phách.

Lê Niệm ủy khuất lại càng phẫn nộ, rõ ràng tất cả đều là Chu Tử Duyệt làm, cô đến đều không có làm.

Còn có một việc cô nhớ đặc biệt rõ ràng, có lần cô gội đầu xong dùng máy sấy tóc, thổi thổi bên tai thì bỗng nhiên vang lên một tiếng vang lớn, mặt bị bỏng một chút, đau đến dọa ngốc cô, cô cũng chưa có phản ứng lại, mợ liền nổi giận đùng đùng mà bước tới, mắng cô lại làm hư đồ trong nhà, không hề có hỏi đến trên mặt cô có vết bị phỏng.

Lê Niệm thật sự siêu cấp chán ghét nhà bọn họ, nhưng là nghĩ đến cha mẹ cực cực khổ khổ tích cóp tiền cho cô ở chỗ này đọc sách, cô liền không dám nói cho ba mẹ, đành phải tự chính mình nhẫn nại đến lúc tốt nghiệp, nhẫn qua đi thì tốt rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được, thế là vào một ngày nửa đêm, cô đi WC, nghe trộm được cậu ở trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho ba, nói cô nói bậy, mắng cô không có giáo dưỡng lại bướng bỉnh, làm hỏng thật nhiều đồ vật đáng giá muốn ba bồi thường tiền.

Đầu điện thoại bên kia, ba ăn nói khép nép mà nhận lỗi.

Lê Niệm đương trường liền khí khóc, dùng sức đẩy cửa phòng vệ sinh, đỏ mắt nhìn ông ta hét lớn "Con không có làm!".

Lê Niệm tức đến phát khóc, dùng sức phá cửa nhà vệ sinh, mặt đỏ bừng bừng la to lên " Con mới không có làm"

Cô nói, mình phải về nhà, không học nữa!

Sau Lê Niệm bởi vì chuyện này, buổi tối ngủ không được, ăn cái gì cũng không được, cả người không có lúc nào là không trong trạng thái lo âu, còn tạm nghỉ học, mà cha mẹ đem cô trở về nhà, nhìn con gái gầy thành cái dạng này, ba Lê đau lòng mắng Chu Lưu Dũng không phải là người.

Mẹ Lê thật sự tức giận, sinh ra ở gia đình không trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ cha mẹ thiên vị em trai mà chán ghét cô, nhưng lần này là thật sự không thể tha thứ, từ nay về sau bọn họ một nhà liền cùng Chu Lưu Dũng đoạn tuyệt quan hệ, kéo số nhà bọn họ vào sổ đen, lễ Tết cũng không gọi điện, coi như không phải thân thích.

Sau này, bởi vì nông thôn phá bỏ và di dời, nhà bọn họ được chính phủ bồi thường một khoảng kếch xù.

Ba Lê cầm số tiền này đi buôn bán, ba cô vốn dĩ có đầu óc kinh doanh, cuối cùng mở công ty làm giàu, sau trở thành người có địa vị trong thành phố, sớm đã quăng một nhà Chu Lưu Dũng cách vài con phố.

Có tiền, cha mẹ mới lại bắt đầu sinh con, cho cô thêm một đứa em trai, còn ở thành phố lớn mua vài căn hộ.

Chính là ba Lê không muốn khoe khoang, tài chính vững chắc không nói ra ngoài, cũng không lộ mặt trên báo tài chính kinh tế, phỏng chừng nhà Chu Tử Duyệt cũng không biết nhà cô đã không còn như xưa.

Nói thật nếu không phải cao trung trùng hợp cùng Chu Tử Duyệt cùng được phân ở một ban, Lê Niệm đã sớm đem cô ta vứt ở sau đầu, một nhà không quen biết.

"Con ăn no rồi." Lê Niệm một hơi đem bàn đồ ăn càn quét sạch sẽ, đứng lên, "Con về phòng làm bài tập."

"Ừ, đi đi."Mẹ Lê gật đầu, quan tâm nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm bài quá muộn."

Lê Niệm gật gật đầu rồi đi.

Mẹ Lê lại nhìn đứa con trai mười tuổi đang từ từ ăn cơm, đến bây giờ đôi mắt của cậu bé đều không rời khỏi di động, mẹ nhíu nhíu mày, "Lê Tiêu, đừng đùa, học chị con, lấy học tập làm trọng."

Lê Tiêu đáp cho có lệ: "Lập tức sẽ làm"

Mẹ Lê có chút sinh khí, đảo mắt nhìn ba Lê hồn nhiên mặc kệ con trai, cũng chỉ ngồi nhìn di động xem tin tức, tức giận nhéo một phát lên eo của ba Lê:"Anh chính là mặc kệ con trai? Chính là vô pháp vô thiên đều đem con trai chiều thành như vậy."

"Anh mới không chiều con." Ba Lê ủy khuất, "Là chính nó biến... Biến thành như vậy."

"Hừ, nếu không phải Niệm Niệm giống en, không chừng bị anh làm đến thành cái dạng gì."

"Nào có?" Ba Lê lúc này đã có thể không thuận theo, "Con bé rõ ràng giống anh,em nhìn xem mặt này, đôi mắt này, rõ ràng là một cái khuôn mẫu đúc ra!"

"Thôi đi, nếu là lớn lên giống anh, con bé đời này đều đừng nghĩ gả ra ngoài."

"......"

*

Buổi tối 11 giờ, Lê Niệm ngồi vào bàn làm bài tập, có chút đói bụng, cô đang do dự có nên đến phòng bếp tìm đồ ăn, cửa phòng đột nhiên bị gõ, mẹ Lê bưng một mâm đồ ăn vào, có bánh kem cùng nước trái cây.

"Oa!" Lê Niệm nhìn thấy mắt liền sáng lên, mi mắt cong cong mà đi đến, "Cảm ơn mẹ! Mẹ như thế nào lại biết con đói bụng?"

"Mẹ còn không hiểu con sao." Mẹ Lê cười cười mắng yêu, "Con cơm chiều ăn ít như vậy, khẳng định cơn đói sẽ nhanh đến .

Mẹ Lê nhìn trên bàn của cô tràn đầy bài thi cùng sách giáo khoa, liền nói: "Ngày mai lại viết đi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Lê Niệm vừa ăn bánh kem vừa lắc đầu, "Ngày mai có nhiệm vụ, lớp con có người bạn mới chuyển tới, gần nhất liền đem vị trí đầu bảng của con đoạt đi rồi, con nhất định phải cướp về!"

Mẹ Lê có chút đau lòng, "Muốn hay không mẹ nói một tiếng mời giáo viên?"

Lê Niệm nghĩ đến một đống đề toán học chưa làm, tâm liền động, "Mời giáo viên thì tốn bao nhiêu tiền một tháng ạ?"

"Cũng ba bốn ngàn một tháng đi."Mẹ Lê không để bụng.

"Thật nhiều" Lê Niệm lập tức lắc đầu, "Vẫn là thôi đi."

"......"

Mẹ Lê nói, "Niệm Niệm a, kỳ thật nhà của chúng ta không nghèo, vẫn có...... rất nhiều tiền."

Đừng nói ba bốn ngàn, ba bốn vạn cũng không thành vấn đề, chỉ cần con gái vui vẻ, bà liền cảm thấy này đều không tính cái gì.

"Con biết" Lê Niệm chớp chớp đôi mắt đen láy, "Con chính là cảm thấy tiền thực sự không thể làm gì, con không cần dạy dỗ cũng có thể học giỏi, không cần thiết tiêu quá nhiều tiền."

"......"

Mẹ Lê cũng cùng với con gái bất đồng, con gái chính là từ nhỏ sống cực khổ cùng ba mẹ, đặc biệt là ở nhờ nhà cậu, đối với cô càng là keo kiệt bủn xỉn, có tiền cũng luyến tiếc dùng, có thể mắt nhắm mắt mở.

Cũng khó tránh ở trong trường học người khác căn bản nhìn không ra nhà cô có tiền.

Mẹ Lê tâm tình phức tạp mà trở lại phòng, nhìn đến chồng với cái bụng to chơi di động, nhìn bà tới, một cái cá chép lăn lộn đứng dậy, hưng phấn giơ di động cho bà xem, "Em nhìn xem, anh mới mua một kiện hàng quần áo mới, em xem cái này có phải hay không rất xứng với khí chất của anh?"

Mẹ Lê vừa nhìn, có một cỗ tức giận, một khoảng hàng tây trang đó năm vạn năm.

Con gái luyến tiếc ba bốn ngàn mời giáo viên cũng không dám mời, ba lại mua kiện quần áo ra ăn xài phung phí.

Mẹ Lê tùy tay lấy di động chỉ vào đồ ít tiền nhất, lạnh nhạt nói: "Em cảm thấy cái này càng thích hợp với anh."

Ba Lê vừa thấy, hoa hoa công tử một thân tây trang trắng.

Lại vừa thấy giá 250**.

(**)250: tiếng lóng là đồ ngốc

Ba Lê: "???"

*

Buổi chiều chủ nhật, Lý Như gọi điện đến, Lê Niệm nhanh chóng thay quần áo ra cửa.

Lý Như mang theo hai cô bạn, đều là những cô gái tốt ở chung với nhau, Lê Niệm lúc trước tuy rằng không quen biết các cô, nhưng rất nhanh đã hòa nhập với nhau.

Bốn người trở thành một nhóm mĩ nhân, quyết định đi trung tâm thành phố tương đối xa hoa để ăn cơm 【 màu lam duyên phận 】

Nguyên nhân do Cố Dữ, nên hôm nay rất hiếm có dịp đi mua sắm.

Lý Như vung tay, rất giống vung tiền như rác, "Hôm nay chúng ta hãy cảm thụ một chút giống những kẻ có tiền vui sướng đi nào!"

"Thật tốt." Một cô bạn khác vui vẻ phụ họa.

Lê Niệm bị chọc cười, cùng các cô tay khoác tay cùng nhau đi.

【 màu lam duyên phận 】ở ngay trung tâm thành phố rất có danh tiếng, được nhiều người trẻ tuổi yêu thích, trang hoàng giống khách sạn, vách tường dùng màu đen đá cẩm thạch thiết kế, treo rất nhiều câu thơ nổi tiếng của các danh thơ danh họa, trần nhà dùng đèn thủy tinh trang trí, còn có thể có ghế lô ngồi chờ.

Thật sự rất tốt, đến nỗi không còn chỗ ngồi.

Các cô ngồi ở ghế chờ, Lê Niệm nghe được ở phía sau có người gọi tên cô.

"U, này không phải Lê Niệm sao? Thật tốt a, cậu cũng tới nơi này ăn cơm a."

Lê Niệm quay đầu, chỉ thấy một nam sinh mặc áo đen ngắn tay kinh hỉ mà nhìn về hướng cô, trong tay còn cầm một ly rượu.

Lê Niệm nhận ra cậu ta, là anh họ Cố Dữ, Lâm Sướng.

"Cậu ta là ai a?" Lý Như hỏi.

"Ờm...... Bạn bè?" Lê Niệm có chút đáp không được.

"Ai nha, như vậy khó gì, cậu là bạn gái của em tôi, đương nhiên cũng là anh em tốt của tôi." Lâm Sướng cười hì hì nói, "Cậu tới đúng lúc lắm, em trai tôi và bọn họ đều ở đây, cậu cũng cùng nhau đến đây đi."

Nói, không đợi Lê Niệm cự tuyệt, cậu ta hướng về phía khán đài nói với nhân viên: "Mỹ nữ, các cô tính phí trực tiếp lên chúng tôi là được."

Sau đó nhìn về phía Lê Niệm, "Đi thôi, tôi mang cậu đi tìm em ấy."

Cậu ta như vậy thật nhiệt tình, bốn cô đành phải cùng đi theo cậu ta.

Lý Như nhỏ giọng hỏi Lê Niệm: "Tình huống là như thế nào a?"

Lê Niệm trầm mặc lắc đầu, cô cũng không biết, Cố Dữ không cùng cô đi hẹn hò, chính là chạy đến nơi đây tới ăn cơm sao?

Đây là cậu ta nói có việc?

Cô rầu rĩ.

Lâm Sướng đưa bọn họ vào một phòng tư nhân.

Đẩy cửa ra, Lê Niệm nghe được bên trong đang hát bài sinh nhật, cô liếc mắt một cái liền thấy được cậu ta bị vây quanh ở trung gian, hạc trong bầy gà Cố Dữ.

Cậu ta lười nhác dựa vào ghế sô pha, môi mỏng đang hút thuốc, mà bên cạnh, chính là Chu Tử Duyệt đang thẹn thùng hát.

Cùng với.

Trên bàn là bánh sinh nhật.

____-___--

Tác giả có lời muốn nói: Này hẳn là dưới ngòi bút gia đình hạnh phúc nhất 2333

Trước tiên đổi mới chương, buổi tối liền không cày xong.

Tiếp tục phát một trăm bao lì xì ~

Mọi người nhớ vote và comment cho tụi mình vui nghen 🫶😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro