Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Edit: Gem🌱
Beta: Mery🍒
Nguồn ảnh: Pinterest
________

Yến Tây Minh là quái vật gì vậy chứ.

Mấy ngày đầu, mọi người đều để ý cậu ta vượt mức bình thường, biết rằng kiểm tra được như vậy là không phải người, nhưng mà nhiều ngày qua, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy mặt người ta, bởi vì bất kể là đi học hay tan học, Yến Tây Minh chưa từng tháo khẩu trang.

Tựa như mặt nạ trâu cũng không thể tháo mặt nạ của cậu ta xuống.

Cậu ta luôn ăn mặc sạch sẽ với áo sơ mi trắng tinh, an tĩnh ở chỗ ngồi đọc sách hoặc làm đề thi, gương mặt lạnh nhạt, nút áo thẳng hàng không lệch một nút, nhìn qua vừa tuấn tú vừa cao quý.

Có người, cho dù nhìn không tới mặt, chỉ khí chất thôi đã có thể thuyết phục được người khác.

Yến Tây Minh chính là loại người này.

Hơn nữa cậu ta học tập là thật sự tốt, có vài người hoài nghi thành tích của cậu là giả, thẳng đến lúc Yến Tây Minh đem bài toán cực khó trong đề đại học giải không sai một chữ, mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Nhưng điểm kì quái chính là, một người lợi hại như cậu ta, vậy sao trước giờ chưa từng được nghe nhắc đến trong trường?

Hỏi thăm nhiều chỗ, mọi người mới biết được Yến Tân Minh chính là học sinh mới chuyển tới!

Nhưng từ nơi nào chuyển tới, và tại sao lại chuyển tới đây thì thật sự không ai biết.

Thật thần bí, còn cmn lạnh nhạt.

Tuy rằng Yến Tây Minh là lớp trưởng, nhưng cậu ta hiển nhiên không biết bốn chữ đoàn kết yêu thương viết như thế nào, căn bản không quản lớp khi ồn, cũng chẳng yêu quý mọi người, có người tới hỏi cách làm, cậu ta trực tiếp nói một câu là chính mình tham khảo đáp án, nửa câu vô nghĩa cũng không có.

Thêm Lưu Dương Bình thì đến 10 miệng người, mỗi ngày đều "mặt nóng dán mông lạnh"*, kiên trì không ngừng nghỉ mà tự mình nói chuyện.

(*) Mặt nóng dán mông lạnh: 热脸贴冷屁股- ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh

Tuy rằng Yến Tây Minh lai lịch không rõ, nhưng làm cậu ta tò mò muốn biết mặt không thôi.

Lý Như cũng tò mò đến không chịu được, sau khi tan học , khuỷu tay chọc chọc lúc Lê Niệm đang chơi di động, "Cậu nói xem Yến Tây Minh lớn lên rốt cuộc là đẹp hay xấu a?"

Vốn dĩ gương mặt của cậu ta cũng không xấu đến mức nào đi, nhưng cậu ta cả ngày cất giấu, làm người khác không khỏi hoài nghi có phải hay không có khiếm khuyết trên mặt .

"Liên quan gì đến tớ."

Lê Niệm không có hứng thú, nhàm chán chơi Anipop.

Lý Như: "Cậu ta chính là nam sinh đầu tiên đoạt** cậu, cậu liền không có một chút hiếu kỳ sao."

(**): chỗ này chắc LN nói là đoạt lớp trưởng hay gì đấy

"......" Lê Niệm mặt vô cảm mà ngẩng đầu nhìn Lý Như

"Nói sai." Lý Như, "Là danh hiệu đầu bảng!"

"Lần sau cướp về không phải cũng được sao." Lê Niệm biểu tình tự nhiên, "Quan tâm cậu ta làm gì."

Nói đến cùng, trừ bỏ thành tích xếp hạng dính ở bên nhau, cô cùng Yến Tây Minh căn bản không có tiếp xúc , Mã Quốc Phú tuyển ban cán sự ngày đó, cũng cho bọn cô một lần nữa xếp chỗ ngồi, cô cùng Yến Tây Minh như cũ cách xa đến mười vạn 8000, từ ngày đó đến một câu cũng chưa từng nói qua.

Bọn họ bạn bè cũng không giao tiếp, chính là bạn học xa lạ hoàn toàn.

Lê Niệm đối với Yến Tây Minh này không chịu thua cảm xúc đã sớm mặc kệ tùy thời gian chậm rãi thích ứng.

Huống chi, cô còn ngồi cạnh một người khiến cô đầy chán ghét .

"Tử Duyệt, cuối tuần này sinh nhật cậu, cậu muốn làm thế nào?"

Cách một cái hành lang, một bạn học nữ cột tóc đuôi ngựa cười hì hì hỏi Chu Tử Duyệt.

"Tớ còn không biết làm gì." Chu Tử Duyệt lắc đầu, khuôn mặt nhỏ có chút rối rắm, tựa như đang nghĩ tới cái gì, cô quay đầu nhìn về phía Lê Niệm, mỉm cười nói, "Niệm Niệm, cuối tuần sinh nhật tớ, cậu muốn tới nhà của tớ chơi hay không, cùng nhau chúc mừng sinh nhật nha?"

"Thật ngại quá tớ không rảnh." Lê Niệm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Cuối tuần này có việc tới không được."

"Như vậy a." Chu Tử Duyệt tiếc nuối , "Thật đáng tiếc."

"Thật không biết tốt xấu." Bạn học bên cạnh Tử Duyệt giọng nói thầm, "Nếu không phải cậu là em của Tử Duyệt, ai sẽ mời cậu hả."

"Tiểu Hà, đừng nói nữa." Chu Tử Duyệt nói.

"Thật là chị em tình thân mến thương nha.". Lý Như xem vui vẻ, cố ý học Chu Tử Duyệt làm điệu đối với Lê Niệm nói: "Niệm Niệm ~ tớ như thế nào cảm thấy tình chị em của hai người thật sự giống như chị em ruột a?"

"Được rồi, đừng làm tớ ghê tởm."

Lê Niệm da gà đều đi lên, ghét bỏ xua tay, cô chán ghét Chu Tử Duyệt không phải một hai ngày, Lý Như cũng biết.

"Tớ còn việc chính không vội đâu."

Nói rồi cô rời khỏi trò chơi, sau đó mở giao diện WeChat tìm được Cố Dữ.

Lý Như: "Chuyện gì thế?"

Lê Niệm không nói chuyện, ở trong đầu suy nghĩ một chút, đánh từng chữ gửi Cố Dữ: 【Chủ nhật này có rảnh không, có thể nào cùng tớ đi mua quần áo, sau đó cùng nhau xem phim.】

"Cậu cũng hèn mọn quá đi?" Lý Như xem xét liếc mắt một cái, trực tiếp tiến tới nói, "Nếu là tớ, trực tiếp liền đánh chết cậu ta, không ra cái gì, nói giỡn, lão nương tưởng hẹn hò còn phải cùng cậu ta bên nhau."

"Nhưng tớ không nghĩ tới ." Lê Niệm mảnh dài lông mi khẽ run.

"...... Cậu không cứu được." Lý Như lắc đầu, Lê Niệm tính cách rất lý trí, duy nhất ở chuyện tình cảm không biết gì, cũng không biết Cố Dữ rót cho cô cái gì mà hồn mê phách lạc.

Đúng lúc này, phòng học cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, có nữ sinh hưng phấn nói: "Oa, là Cố Dữ!"

"Cậu ta như thế nào tới?"

"Kia còn phải nói, khẳng định là vì Chu Tử Duyệt, không thể là vì Lê Niệm đâu." Một ít nữ sinh nhỏ giọng nghị luận, phát ra tiếng cười chói tai.

Lê Niệm tự động xem nhẹ những người đó, nghe được tên Cố Dữ, lập tức ngẩng đầu xem.

Thật sự thấy được Cố Dữ.

Cậu ta mặc áo xanh đen ngắn tay, một bàn tay cắm ở túi quần, dáng người cao dài, biểu tình lười nhác lại không đứng đắn, ẩn hiện lộ ra một cái cổ kiêu căng.

Cậu ta tới làm gì? Chẳng lẽ là thấy được cô nhắn tin WeChat nên tới tìm?

Lê Niệm ngực nóng lên, trái tim không thể khống chế mà kinh hoàng.

Cô nhìn cậu ta, ánh mắt mong cười vui sướng không tả được.

Cố Dữ tựa hồ chú ý tới cô, nghiêng đầu nhìn liếc mắt một cái, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng đảo qua mặt, ánh mắt cũng không có dừng lại lâu lắm, cậu ta cầm một cái đồng hồ có kim cương vụn,trực tiếp lướt qua Lê Niệm, tản bộ đi đến trước mặt Chu Tử Duyệt.

"Cái này." Cố Dữ đem đồng hồ ném ở trên bàn, lười biếng nói, " Bạn trai cậu nhờ tớ đưa giúp."

Chu Tử Duyệt thấy cậu ta vốn dĩ rất cao hứng, nghe được lời này, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, "Cậu ta có nói gì sao?"

"Sinh nhật vui vẻ?" Cố Dữ dương mí mắt, tuỳ tiện nói.

"......"

Lý Như nhìn cảnh tượng này, nhịn không được nhìn về phía Lê Niệm cứng đờ, "Bạn trai cậu sao lại đang ở bên người chị em đó thế?"

Lê Niệm nhìn bọn họ, hồi lâu mới chậm rãi "Ừ" một tiếng.

Đâu chỉ là nhận thức, thật muốn lại nói tiếp, cô nhận thức Cố Dữ vẫn là bởi vì Chu Tử Duyệt mà đến.

Bởi vì thành tích học tập tốt, Lê Niệm và Chu Tử Duyệt ở chung lớp, mà Cố Dữ thì vì thành tích không tốt nên ở lớp dưới.

Chu Tử Duyệt cùng Cố Dữ bọn họ đều là hào môn thiếu gia tiểu thư, quan hệ rất tốt.

Lê Niệm nhớ rõ nhất mấy lần, Cố Dữ luôn huênh hoang mang theo mấy người anh em tới tìm Chu Tử Duyệt chơi, bản mặt rất lớn.

Mà Lê Niệm khi đó ngồi ở phía trước Chu Tử Duyệt, bọn họ vây quanh Chu Tử Duyệt nói chuyện, Cố Dữ liền nhẹ nhàng dựa vào bàn cô, một bàn tay đút ở túi quần, lười nhác đứng, cũng không nói chuyện, không chút để ý mà nghe bọn họ khoác lác, khóe miệng chứa ý cười, cả người nhìn qua đầy ý khinh cuồng.

Cố Dữ nhập học không lâu chính là đề tài được mọi người bàn luận, ở toàn khối đều nổi danh, Lê Niệm lâu lâu là có thể nhìn đến cậu ở cột cờ đọc kiểm điểm.

Cậu ta mỗi lần vừa xuất hiện, bên người luôn có rất nhiều bạn học nữ vây quanh, giống như con cưng của trời, trời sinh tự mang ánh hào quang, nhất cử nhất động đều được chú ý đến.

Lê Niệm lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy đám người này rất phiền, mỗi ngày tới tìm Chu Tử Duyệt, phảng phất có nói cũng không xong, nghiêm trọng rất là quấy rầy giấc nghỉ trưa của cô, Cố Dữ là người phát hiện, sau đó nói những người khác nói nhỏ chút, đừng ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.

Lê Niệm đối với cậu ta cảm thấy thật tốt.

Sau này Cố Dữ cơ hồ không tiến vào lớp của bọn họ, sẽ đơn độc đem Chu Tử Duyệt đi ra ngoài, cũng sẽ mua chút đồ ăn vặt trà sữa chia cho các bạn học nữ, xem như bồi thường.

Trong ban các nữ sinh đều cười đến không khép miệng được, hận không thể đợi cậu ta tới mỗi ngày, về sau Lê Niệm cảm giác chính mình giống như bị các bạn nữ lây bệnh, mỗi lần thấy Cố Dữ ở đối diện, cả người tựa như bị điện giật đến giống nhau, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hoàn toàn khống chế không được.

Nhưng Lê Niệm không hy vọng xa vời sẽ cùng cậu ta phát sinh cái gì, tính cách của Cố Dữ cùng cô khác nhau, khoảng cách quá xa, cô không cảm thấy hắn sẽ thích cô.

Sau này , Chu Tử Duyệt có bạn trai, mà lúc này Cố Dữ đột nhiên tìm tới cô, cười như không cười chọc phá tâm tư thiếu nữ của cô, "Cậu thích tôi phải không?"

"!"

Lê Niệm mặt thẹn thùng đỏ như quả táo, như bị dẫm trúng cái đuôi, tưởng rằng cậu ta giỡn, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận.

"Không, không phải......"

Nói lắp đến mức chính bản thân cô cũng không tin.

Cố Dữ trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của cô , "Lê Niệm, chúng ta ở bên nhau đi."

"!?"

Như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống , đại não của Lê Niệm như chết máy, choáng váng mà gật đầu, sau đó liền cùng cậu ta nói tới hiện tại.

Nhưng hiện tại xem lại đoạn cảm tình này, tuy rằng là Cố Dữ đưa ra quyết định ở bên nhau, nhưng cậu ta không quá mức nhiệt tình, đều là cô ở thế chủ động, sợ cậu ta đói mỗi ngày đều mang bữa sáng, tỉ mỉ sửa sang lại tài liệu giúp cậu ta học tập, còn xung phong giúp cậu ta viết kiểm điểm.

Tuy rằng cậu sẽ đưa nàng rất nhiều đồ vật nhỏ quý giá , tuy cô không dùng đến, nhưng cũng sẽ tặng lại đồ vật có giá trị tương tự

Không thể để bị xem thường.

Cố Dữ tựa hồ cũng không nghĩ tới nhiều dừng lại, cầm đồ rồi đi mất, Lê Niệm nhìn bóng lưng cao lớn biến mất ở cửa phòng học, nghĩ một chút, cắn răng đuổi theo.

Nhất cử nhất động này khiến cho cả lớp có từng trận cười nhạo.

"Xem a, Lê Niệm lại bắt đầu."

"Cô ta không thấy mất mặt sao, cả ngày đều theo xong đít người ta mà chạy."

"Nghe nói nhà cô ta rất nghèo đó, như vậy phỏng chừng là nghĩ Cố Dữ là cây hái tiền cho bản thân đi~"

*

"Cố Dữ! Chờ một chút!"

Chạy đến cửa của cầu thang, Lê Niệm kịp thời gọi lại.

"Như thế nào?" Cố Dữ bước một chân đến, thu hồi lại một đoạn đang bước xuống cầu thang, xoay người ngoái đầu nhìn lại.

"Cậu...... Thấy được tớ chia sẻ WeChat sao?" Lê Niệm cắn cắn môi nói.

"Không." Cố Dữ hạ thấp đầu mà nhìn nàng, "Tôi để đi động trong phòng, rốt cuộc cậu đã nhắn cái gì?"

"Chủ Nhật này cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim điện ảnh thế nào?"

Lê Niệm cẩn thận nói, "Cậu thích bộ 《 tinh tế cầu sinh 》 lắm mà."

Cố Dữ nhìn cô chờ mong thậm chí có thể nói là lấy lòng, nhẹ nhàng cười cười, "Xin lỗi nha, chủ nhật vừa lúc có việc, đi không được, cuối tuần sau bồi thường cậu?"

Lại là lần sau......

Nghe vậy, Lê Niệm giống như bị đổ một thân toàn nước lạnh, ngực buồn bực đến khó chịu, hô hấp đều trở nên trầm trọng lên.

Cô muốn hỏi lần sau là khi nào, nhưng lại sợ hỏi sẽ làm cho Cố Dữ cảm thấy phiền, đành phải gật đầu, khô khốc nói: "Được."

Cố Dữ lại cười một cái, cậu ta chính là thích nhất Lê Niệm ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm ra vẻ, "Còn có, lần sau đừng ở trường học kêu tôi."

Lê Niệm mở to hai mắt.

Cố Dữ chậm rãi nói: "Lúc trước không phải đã nói, quan hệ của chúng ta cần giữ bí mật, không được để cho người ngoài biết sao."

Lê Niệm đầu ong ong, phản ứng theo không kịp, nhưng vẫn là bản năng gật gật đầu.

Cố Dữ đi rồi, cô đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, hồi lâu, mới bước chân lại, xoay người, không kịp phòng bị nhìn phía sau cách đó không xa có người.

"Oa a!!"

Lê Niệm hoảng sợ, tập trung nhìn kĩ, là Yến Tây Minh!

"Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Cậu cách cô khoảng 2 mét, lộ đôi mắt đen dưới khẩu trang, không mặn không nhạt nhìn cô, biểu tình không liên quan đến mình.

"Xong rồi?" Yến Tây Minh lãnh đạm mở miệng, "Có giúp một chút hay không0."

Lê Niệm lúc này mới phát hiện trong lòng ngực của cậu ôm một đống bài tập toán, phỏng chừng là Mã Quốc Phú nhờ cậu đưa qua.

Mà văn phòng Mã Quốc Phú ở dưới lầu, cô lại một lần nữa chắn đường của cậu.

Nhưng giờ phút này Lê Niệm nào quản được nhiều như vậy, đầu óc đều là "Cậu ta sao lại ở đây" "Cậu ta nghe được nhiều hay ít" "Thật muốn giết người diệt khẩu".

Cô mặt vô biểu tình hỏi: "Cậu đã ở đây từ lúc nào?"

Yến Tây Minh dừng một chút, ngữ khí bình tĩnh mà nghiêm túc trả lời: "Từ lúc cậu kêu 'Cố Dữ chờ một chút'."

"......"

Này còn không phải là ngay từ đầu sao?

Lê Niệm tuyệt vọng nhắm mắt.

Được.

Rút đao đi.
_________

Tác giả có lời muốn nói: Này chương tiếp tục phát một trăm bao lì xì ~

Đại gia có thể tích cực bình luận vịt moah moah
_______

Follow page tụi mình nha😘https://www.facebook.com/Hoa-Tulip-Nhỏ-104556138972776/
Mọi người nhớ vote và comment cho tụi mình vui nghen 🫶😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro