phần 22
"sao lại là nàng?" hắn dường như khá bất ngờ, hắn đã lệnh cho Lưu Nhiên đưa nàng về đại Tống an toàn, sao bây giờ nàng lại xuất hiện nơi đây? Còn là công chúa hòa thân cùng Nam Diện Đại Vương?
Nàng cố gắng bình thản, đáp trả hắn một cách không cảm xúc "thỉnh Thừa Tướng đại nhân buông tay" nàng vùng vẩy khỏi tay hắn, bình tỉnh chỉnh lại vạc áo, nhìn thắng vào hắn rồi lạnh lùng đáp "tại sao không thể là ta? Khăn hỷ của tân nương chỉ phu quân mới có thể bỏ xuống, hôm nay Thừa Tướng hành động như vậy thật vô lễ với Nam Diện Vương Phi " Hắn như không nghe được nàng nói, lại đáp một câu không ai hiễu rõ nhưng nàng lại hiểu "rõ ràng là ta...." Đã thả nàng đi, lời nói ngập ngừng, không tròn hết câu, sau đó hắn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng rồi nhặt lên chiết khăn lụa thành thục choàng lại che khuất mặt cho nàng rồi ra lệnh "công chúa đại tống từ xa đến đã mệt rồi, đưa công chúa về biệt phủ phía Tây thành nghỉ ngơi, đêm nay cử hành.... đại hôn" hắn hơi ngập ngừng hạ lệnh. Nàng lại một lần nhúng người hành lễ, sau đó quay người rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng thẳng tấp cao ngạo, nàng sẻ không lưu luyến cầu xin hắn nữa, nàng sẻ không yêu hắn nữa, hung thủ hại chết ngũ tỷ nàng sẽ điều tra rõ ràng, nếu là hắn....nếu là hắn... nàng nhắm mắt, mặc dòng lệ buông rơi, nàng sẻ giết hắn, sẻ giết hắn?.
Đêm hôm đó nàng ngồi im lặng chờ người đưa đến phủ Nam Diện Đại Vương, nhắm mắt lại, đêm nay nàng sẻ trở thành thê tử của người khác, của người khác... tiếng cửa phòng kẻo kẹt mở ra, một người bước vào, có lẽ thời khắc đã đến, đã đến lúc nàng lên kiệu hoa rồi. thế nhưng nàng đợi một lúc lâu người bước vào vẫn không nói gì, không hành động gì chỉ đứng im lặng trước mặt nàng, nàng hoảng sợ siết chặt thanh đoản đao trong tay áo vô thức nói "Đông nhi...là muội phải không?" vẫn không ai đáp lời nàng, lúc này khăn hỷ lại được vén lên lần nữa, bất ngờ thay, người đừng trước mặt nàng, lại là hắn "Gia Luật Hạo Nam!" hắn khẽ cười đưa tay chạm nhẹ lên má nàng "từ lúc nào mà Tiểu Nguyệt thích gọi cả họ tên ta như thế" nàng khẽ nghiên mặt né tránh, rồi nhìn hắn bình tĩnh hỏi từng câu từng chữ " ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta" nàng ngập ngừng "ngũ công chúa hòa thân Tây Hạ, hành thích vương tử, sợ tội tự sát...có phải là ngươi làm" hắn nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt vẫn yêu thương như thể chưa từng có cuộc chia ly nào sau đó tàn nhẫn trả lời "phải, là ta... tiểu nguyệt nàng biết ta căm hận đại Tống nhường nào? Nhưng ta sẽ không bao giờ làm hại nàng" nàng nhìn hắn không chớp mắt sự lạnh lùng trào dâng lên trong đáy mắt nàng.
hắn đưa tay nhẹ lướt qua mặt nàng, chạm vào tóc mai nơi vành tai nhỏ nhắn, hắn như không để ý sự né tránh của nàng, như nhớ nhung như si mê mà vuốt ve làng tóc, nàng nhìn hắn lạnh nhạt nói "Thừa Tướng đại nhân như thế này...là có ý gì?, bản công chúa giờ đã là Nam Diện Vương Phi, người như thế không sợ sẽ đắc tội với Nam Diện Đại Vương sao?" hắn lại cười yêu chiều "Tiểu Nguyệt là đang lo lắng cho ta sao" nàng không thể bình tỉnh mà nói chuyện với hắn nữa, sự lạnh nhạt xa cách của nàng đối với hắn giống như đấm vào gối bông không chút tác động nào,nàng nổi giận gạt mạnh tay hắn ra, giận dữ chỉ vào hắn chấp vấn "Gia Luật Hạo Nam, ngươi thật sự đang muốn gì? Chính ngươi đã từ bỏ ta, phản bội tình yêu của ta...... phụ bạc ta, ruồng bỏ ta" nói đến đây nàng gần như gào lên rồi nấc từng tiếng, nước mắt kiềm nén bao lâu nay tuông trào như suối "ta bị ngươi hại chưa đủ thê thảm hay sao?" hắn tiến đến ôm chặt nàng vào ngực như muốn vỗ về lại như thỏa nổi nhớ nhung nhưng không ngờ giây phút tiếp theo hắn cảm nhận được ngực mình đau đớn, thanh đoản đao đang cắm vào ngực hắn, máu từ từ rĩ ra loang lỗ khắp vạc áo rồi nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, mà tay nàng đang cầm lấy thanh đao ấy, hắn như không thể tin nhìn nàng, nàng nuốt lệ gằng lên từng chữ đau xót " ngươi...có thể phụ ta, từ bỏ ta, hoặc giết ta....ta đều có thể chịu đựng được...thế nhưng ngươi ngàn lần, vạn lần không thể ra tay với tỷ ấy...tỷ ấy là người thân duy nhất của ta, là người thân duy nhất của ta.... ở chốn này..." nói rồi nàng không kiềm được đau đớn mà khóc lên thành tiếng, như xót thương cho số phận, như đau khổ cho sự bi thảm này, hắn thấy nàng như thế vẫn là không đành lòng trách nàng, hắn nhẹ bước đến một bước hai bước làm thanh đao cắm sâu hơn vào trong ngực , máu chảy ra càng nhiều hơn nữa, hắn nói "tiểu Nguyệt hận ta ? Nếu máu của ta có thể làm nàng dễ chịu vậy thì hãy để nó chảy đến hết đi, mạng của ta...có thể làm nàng vui vẻ thì ta sẻ cho nàng" nói rồi hắn đưa tay nhẹ lau giọt nước mắt trên má nàng, nhẹ nhàng yêu chiều như lúc trước, nếu hắn bước thêm bước nữa thanh đao sẻ cấm xuyên tim hắn, mà giây phút ấy... nàng vẫn là không đành lòng, "AAAA" nàng lớn tiếng gào khóc, dứt khoát rút thanh đao ra, rồi buông lỏng để nó rơi xuống đất, tay nàng dính đầy máu tươi, là máu của hắn, nàng bất lực trước sự mềm yếu của mình, rồi ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở, nàng không thể giết hắn, không thể trả thù cho tỷ tỷ, không thể làm tỷ tỷ nhắm mắt, nàng thật vô dụng, nàng tức giận, nàng bất lực, giây tiếp theo nàng nhặt lấy con dao, rồi nhanh chóng tự đâm vào mình nhanh đến nổi hắn không kịp đưa tay đỡ lấy, hắn không ngờ nàng lại làm như thế, như bản năng hắn vội vàng đưa tay đoạt lấy thanh đao, vứt đi, rồi nhanh tay điểm các huyệt cầm máu cho nàng, hắn ôm nàng đau lòng nói "nàng hận ta có thể giết ta, tại sao lại làm mình bị thương? Nàng có đau không có đau lắm không?" hắn lo lắng hỏi, nàng lại đau khổ đáp "ngươi yêu ta sao?" hắn vội trả lời "yêu, sao ta lại không yêu nàng đây " nàng cười tự giểu "yêu, sao lại đuổi ta đi" hắn vội trả lời "ta sai rồi, ta không nên bỏ rơi nàng.. không nên rời bỏ nàng" nàng lại đáp "ta không giết được ngươi, cũng không nở giết ngươi, ta hận chính bản thân mình nên chỉ có thể giết người ngươi yêu thương" hắn có chút điên cuồng đáp "hận ta cũng được, ghét ta cũng được, nhưng ta sẻ không để nàng đi nữa, nếu nàng muốn thì hãy giết ta đi, mạng của ta ở đây chờ nàng đến lấy" . nói rồi hắn bế nàng lên, Hạ lệnh "người đâu" từ bên ngoài một tân nương mặc quần áo hỷ phục trang điểm giống như nàng bước vào quỳ xuống trước mặt hắn "Quân Thượng" hắn quay lưng bước đi, "từ nay ngươi chính là Bình An công chúa, công chúa hòa thân của đại Tống cống nạp sang, hãy làm cho tốt nhiệm vụ của người" "tuân lệnh quân thượng" nàng ta đáp lời.
"Gia Luật Hạo Nam ngươi còn có chiêu này sao?, ta là công chúa đại Tống, dòng máu của hoàng tộc nhà Tống, người quên rồi sao?" hắn lạnh lùng đáp "không, người bên trong mới là công chúa Đại Tống, Chiêu Dương công chúa, nàng hiện giờ chỉ là tiểu Nguyệt của ta mà thôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro