Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

và điều gì sẽ dẫn lối ta đi?

Những vọng uớc của tớ, giờ cậu nơi đâu rồi?

Hình như tớ đã bỏ lại cậu, ở một nơi xa lắm, xa tít tắp. Tận bên kia đại duơng bạt ngàn sóng vỗ. Tớ bỏ cậu lại bên bờ cát mịn, bỏ lại tất cả những dịu êm trải trên đôi chân trần. Tớ chọn tồn tại, thay vì sống, chọn đá sỏi lạo xạo thay vì cát trắng mênh mang. Tớ bỏ lại khoảng trời yên bình với xiết bao uớc vọng, chỉ để chạy theo những thứ mà thuờng nhật tớ vẫn hằng rẻ rúng.

Cậu có còn chờ tớ không?

Tớ đã tự hỏi như thế, không chỉ một, mà là cả vạn lần. Cậu sẽ chờ tớ chứ, nơi cuối con đuờng? Tớ vẫn khắc khoải niềm uớc vọng vô biên về ngày mai, một ngày mà tớ không thiết gì ngoài bầu trời rộng lớn. Ngày mà tớ sẽ mang cậu đi, sải cánh, bay cao, cao hơn cả ngọn núi cao nhất. Chúng ta sẽ đi, tìm lại trảng cát năm nào, xây trên đó tòa lâu đài của mộng uớc. Chỉ có tớ với cậu, và chúng ta hạnh phúc muôn cõi.

Tớ đã vọng tuởng nhiều, nhiều hơn hết thảy những tháng năm tớ hiện diện trên đời. Một bản hòa ca tuởng chừng không bao giờ dứt, một bản hòa ca là tập hợp của tất cả những thanh âm, những chặng cảm xúc mà tớ đã đi qua. Tớ vị kỉ lắm, nên tớ cảm giác tớ sinh ra một mình và rồi cũng sẽ chết đi là một linh hồn cô độc. Tất cả những gì ghé qua cuộc sống tớ, hay những nguời hằng dấu yêu, thì cũng đều chỉ là tạm bợ. Tớ sẽ phải tự nâng đỡ bản thân, tự bay trên đôi cánh của mình, sống là những gì mình mong muốn, không lệ thuộc, không yếu mềm.

Tớ thấy mình thảo những nét, nhưng tay lại luớt đi yên ả, mềm mại như chơi một bản đàn. Mùa đông về rồi, cậu ạ. Mùa đông mang theo cơn gió từ bạt ngàn phuơng bắc, mang cái lạnh trám kín những tấc da thịt trần trụi. không gì che đậy nổi. Vì thế nên tớ cũng không màng việc giấu che cảm xúc của mình nữa. Có lẽ cũng không tệ hại gì cả nếu tớ để trái tim mình lên tiếng. Cậu biết đó, những cảm xúc cũng cần có chỗ giãi bày, và cứ thế mùa đông ngọt ngào, dịu dàng đã chạm kẽ tay.

Có lẽ tớ sẽ chạy đi tìm cậu, vào ngày nắng trải đầy trên những hàng cây tán lá, vào ngày tớ để triền mi khép lại với không chút lo âu, mệt nhoài. Tớ sẽ xiết chặt cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cậu chảy tràn trong từng đoạn mạch máu. Tớ sẽ để tình yêu của mình lấp đầy những chỗ trống nơi cậu, để cậu hay rằng tớ đã hối hận thế nào vì lỡ lạc những năm tháng thanh xuân. Tớ sẽ biết ơn cậu, vì đã chọn ở lại cạnh bên tớ, dù muôn vạn sao trên trời tinh anh khuyên cậu rời bỏ tới vùng đất tự do. Sau tất cả, cậu vẫn là một phần tớ chẳng thể thiếu trên đời.

Âm nhạc là thứ thúc đẩy những thầm kín trong lòng nguời ngân nga. Tớ đã biết là như thế, vào ngày tớ hòa giữa biển nguời vô tận, hát vang khúc hát tớ khát khao đuợc cất tiếng, huớng tới những nguời tớ mòn mỏi chờ mong. Tớ tự hỏi liệu phải chăng khi một bản hoà tấu dừng lại cũng là lúc tâm hôn tớ héo mòn? Nhưng không, làm sao có thể kia, làm sao tớ có thể đánh mất những phút giây mê luyến và say sưa này, khi tớ cảm thấy duờng tất thảy đều có thể ngát sắc, tỏa huơng. Tớ cảm thấy là chính mình, ngay lúc này, đuợc hát, đuợc bay. Và đuợc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro