ta và người
Lại một khúc ca muôn thuở
Về chiếc thuyến mỏi mòn không mong gặp bến
Ruỗng mục nên cứ hoài trôi phiêu dạt
Nơi đó là mộng đẹp hay chỉ độc hoa rũ cánh tàn trong sắc lửa?
Hoặc vốn dĩ đã chẳng tồn tại bến bờ?
Ta chạm ánh sao nơi đáy mắt người
Đưa bàn tay lấm lem dẫn ta qua lối nhỏ
Thời gian đôi khắc như đang bỏ ngỏ
"Chỉ một tách trà thôi, kẻ viễn du
Rồi ta thả hồn về những buổi chiều tàn."
Thiên hạ đương kể về những khoảng lặng cuộc đời
Và người cho ta hay phận số không bao giờ ngưng đọng
Chỉ là lãng đãng trôi
Nhưng có hề gì, ta cứ yêu thương cho chọn khắc!
Cuộc đời là trang giấy và những hiện sinh là nét mực
Ta sẽ hoạ nên ngàn vần điệu tuyệt vời.
Nhưng chớ cho rằng kiếp sống ta cô lẻ
Người thảng vào tâm ta những trấn an êm đềm
Để sóng đôi tô mát những ngày hè oi ả
Nhưng chẳng khi nào dịu đi những khao khát ngày tóc xanh.
Hỡi người, người có hay?
Rằng người rực rỡ tựa ánh dương nơi hừng đông ngời sáng
Mà dịu ngọt như vầng trăng đậu tán cây rừng xôn xao.
Chỉ có ta nơi này
Mỏi mắt ngóng bóng ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro