Chapter 10. Áo khoác
Hai người không nói gì về chuyện hôm đó cả. Daniel thậm chí còn không gửi sticker hình chú cún đợi ở cửa sổ như mọi khi vào hôm sau hay thậm chí cả hôm sau nữa, và Sungwoon quyết định rằng anh sẽ đợi cho đến khi sự căng thẳng giữa họ tự tiêu tan. Sự im lặng này rất lạ. Anh vốn không thích gánh nặng của việc những tin nhắn và thông báo ứng dụng liên tục xuất hiện, nhưng giờ đây việc không nhận được bất kỳ tin nhắn gì từ Daniel lại giống như là một sự trừng phạt với anh. Sự trừng phạt vì đã có những cảm xúc mới lạ mà anh không chịu hiểu, cũng không muốn hiểu.
Lần tiếp theo Sungwoon nhìn thấy Daniel là hai ngày sau đó, vào một sáng thứ tư. Anh không nghĩ cậu sẽ xuất hiện, dù rằng Daniel có thói quen đến vào cuối các buổi học Mở đầu cận đại của Sungwoon để họ có thể ăn trưa với nhau.
Khi Minhyun và Sungwoon chuẩn bị rời khỏi lớp học, Minhyun trông thấy Daniel tới. Sungwoon lúc này vừa mới thoải mái tỉnh giấc sau một vài phút ngủ trưa ngắn ngủ, đang sắp xếp đồ đạc của mình ngay khi lớp kết thúc. "Bạn trai của anh tới kìa ~"
"Cái gì???" Sungwoon ngước lên, ngó nhìn Daniel hai lần khi cậu tới gần, không tin vào mắt mình. "Giết tôi luôn đi cho rồi." щ(ಥДಥщ)
"Làm sao? Có chuyện gì thế? "Minhyun hỏi trong khi Sungwoon cố gắng suy nghĩ liệu có nên lột bỏ chiếc áo khoác mà Daniel đã để anh mượn hôm trước ra không hay là thẳng thắn đối mặt với sự xấu hổ này như một người đàn ông. (áo dạng sơ mi khoác ngoài nhé)
"Áo đẹp đấy," Daniel nhận xét đầy tự mãn, và Sungwoon cứ rúc vào sau Minhyun trốn tránh.
"Đừng làm cho em trở thành kẻ thù của một người đàn ông mạnh mẽ như Kang Daniel chứ," Minhyun nói, quay lại và nhẹ nhàng đẩy đầu Sungwoon ra khỏi người mình, quay về phía Daniel nói. "Anh đi bây giờ đây mà."
"Đừng đi," Sungwoon rên rỉ. Minhyun chỉ gửi lại cho anh một nụ cười xin lỗi, rồi vẫy tay chào Sungwoon trước khi lướt đi và để anh lại một mình với Daniel.
"Anh gập ống tay lại này," Daniel quan sát, nắm lấy tay Sungwoon. Hôm nay anh đã nhìn thấy nụ cười của cậu. Nếu không phải có mấy ngày im lặng chứng minh rằng Daniel cũng cảm thấy không ổn y như anh sau lần đó, Sungwoon chắc sẽ nghĩ rằng anh tự tưởng tượng ra mọi chuyện.
"Anh không nghĩ là hôm nay em lại đến," Sungwoon nói liến thoắng, rút tay mình ra khỏi tay Daniel. "Anh không mặc nó với ý nghĩ ..." anh ngập ngừng khi thấy nụ cười của Daniel ngày càng rộng hơn. "Này, cái cậu cao to kia..."
"Cái áo của cậu cao to đó hợp với anh đấy", Daniel ngắt lời. Giọng của cậu nghe rất vô tội khi nói thêm, "Có phải anh đang cố thử một phong cách mới không?"
Các tế bào não Sungwoon cùng nhau hét lên, tất cả cùng một lúc. "Anh bị muộn," Sungwoon gầm gừ, "...nên đừng có hiểu nhầm ý anh!"
"Em không hiểu ý anh là ý gì," Daniel trả lời. "Em đã nói gì đâu."
Sungwoon nổi điên lên, hình ảnh lạnh lùng khó gần trước đây của anh giờ tan tành mây khói rồi, và anh lập tức nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường, bỏ mặc cái nguồn cơn sự việc ở đằng sau.
"Làm ơn đừng giận mà. Đợi em ~ "Daniel gọi lớn tiếng, có vẻ như cậu còn đang cố nhịn cười nữa, trong khi Sungwoon chỉ cố bước đi thật nhanh trong im lặng. Chân của Daniel dài hơn, và cậu dễ dàng bắt kịp kẻ chân ngắn hơn là anh. Cậu cố gắng đuổi theo, nắm lấy tay Sungwoon và sánh bước đi cạnh anh.
Sự bối rối của Sungwoon đã giảm bớt đi nhiều sau khi đến chỗ quán cà phê, tuy vậy anh vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Daniel vì cậu lại gọi cho anh một ly mocha ngọt ngào như một món quà bất ngờ.
"Tạo dáng dễ thương đi nào ~" Daniel yêu cầu, tay cầm điện thoại lên để chụp ảnh, giọng còn hơi ngân nga nữa, dù cậu biết không khéo Sungwoon sẽ khó kiềm chế mà cho cậu ăn đấm ngay lập tức.
"Anh thà chết còn hơn," Sungwoon nói, và giơ tay chữ V ngang mặt, hờ hững nhất quyết không chịu mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro