Chap 28: Không xứng đáng
Phác Chí Huân thở dốc, tay chân bị trói chẳng thể tự thỏa mãn cơ thể, vô cùng thống khổ mà cựa quậy người. Khoảng không trước mắt dần biến thành một mảng tối nhưng ý thức vẫn chẳng hề mất đi, giống như buộc Phác Chí Huân phải nhận thức được thực tại đang hứng chịu sự dày vò quằn quại như thế nào.
Hắn ta đưa tay nắm chặt cằm cậu, mỉm cười hài lòng nhìn chăm chú khuôn mặt gợi tình kia.
- Cưng thật xinh đẹp có biết không?
Hắn kéo cằm Phác Chí Huân lên, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng, Phác Chí Huân cơ hồ vẫn còn ý thức được, gắng hết sức cắn lấy môi hắn ta liền bị hắn luồn tay xuống tiểu huyệt nhỏ đã sớm rỉ nước mà lộng, rùng mình một cái tác dụng của thuốc khiến Phác Chí Huân chẳng thể cự tuyệt được nữa.
Đôi môi nhanh chóng trở lên sưng tấy vì bị chà đạp, nhưng nó chẳng là gì so với cái cơ thể không nghe lời liên tục ngứa ngáy tới bỏng rát này đâu, Phác Chí Huân không thể kiềm chế nổi cũng chẳng thể tự phát tiết, đối với người trước mặt lại vô cùng khinh thường, miệng nhẫn nhịn nhất quyết không thốt ra hai từ cầu xin.
Hắn ta rút tay ra, lại đem hông Phác Chí Huân nâng cao lên, cởi bỏ khóa quần đem cự vật gân guốc lại gần tiểu huyệt đẫm nước khiến Phác Chí Huân đột nhiên hoảng hốt, cố gắng gượng người lui ra sau.
- Xin anh.. gì cũng được.. ngoại trừ điều này..
Khuôn mặt hắn ta ngày càng lộ rõ sự thích thú, đem chân Phác Chí Huân kéo lại, cắn vào bắp đùi non đến bật máu.
- Cưng nghĩ anh sẽ tha cho cưng sao? Đừng ngu ngốc như vậy chứ.
Nói dứt câu hắn liền mạnh mẽ đâm cự vật vào trong luật động liên hồi, Phác Chí Huân ngửa cổ rên lớn, lại cắn môi ngăn lại, hắn không hài lòng liền đâm mạnh hơn, Phác Chí Huân vốn dĩ đã bị thuốc dày vò tới chẳng còn sức, giờ khoái cảm lại kích thích mạnh mẽ tới điên đảo thần trí, chẳng mấy chốc không kìm nổi mà lại mở miệng rên lên, nước mắt cũng chẳng trụ được mà lăn xuống hai gò má đã sớm phiếm hồng vì tình dục.
Hắn ta thỏa mãn nhìn Phác Chí Huân rên rỉ, rồi lại nhìn xuống cơ thể gợi tình vẫn còn đan xen những dấu hôn ngân chưa nhạt đi kia, khó chịu nhíu mày một chút rồi lại mỉm cười, trong đầu hắn liền nghĩ ra một trò chơi khá vui, hắn đưa tay với lấy điện thoại của Phác Chí Huân.
- Cưng có muốn nghe giọng người yêu không?
Phác Chí Huân vừa nghe hắn nói liền mở mắt hướng lên, cư nhiên ngoài việc nhấp nhô và rên rỉ theo từng cú thúc của hắn thì phản ứng vẫn chưa có gì thay đổi, chỉ là Phác Chí Huân muốn nghe giọng Khang Nghĩa Kiện, lại không muốn để Khang Nghĩa Kiện nghe thấy giọng của mình, biết thế nào đây, thật mâu thuẫn, Phác Chí Huân không thể lựa chọn, mà dù gì trong trường hợp này cậu cũng chẳng phải người có quyền.
- Xem này, hắn ta gọi cho cưng nhiều quá, chúng ta phải gọi lại để giúp hắn bớt lo lắng đi phải không?
Hắn ta vừa nói liền làm, gọi còn chưa đổ chuông tròn một tiếng đầu bên kia ngay lập tức bắt máy, đã vậy thanh âm bên kia lại thành công lôi ý thức của Phác Chí Huân quay trở lại.
- "Phác Chí Huân, em đang ở đâu?"
- Ồ Khang Nghĩa Kiện, làm gì mà hấp tấp vậy, không phải sau khi nhấc máy phải chào hỏi nhau sao?
Hắn ta nhếch nhẹ khóe miệng, lại chuyển tầm mắt về phía Phác Chí Huân bên dưới, đưa tay xoa lấy cơ thể hoàn hảo chết người kia, một lúc lâu để ý đầu dây bên kia chẳng có phản ứng liền thuận miệng bỏ qua vấn đề tự nói tiếp.
- .. Nếu mày không muốn cùng chào hỏi thì để tao nói cho nghe này, mới đầu tao định bắn cho nó một phát ngay đầu để giải quyết cho nhanh nhưng mày nên cảm ơn vì cục cưng của mày thật xinh đẹp nha, kể cả khi nằm dưới cũng thật quyến rũ. À, tao cũng phải cảm ơn mày vì đã gài em gái tao một vố để rồi tao có được báu vật này đây.
- "Thằng khốn, mày đã làm gì em ấy rồi!?"
Nghe đầu dây bên kia có vẻ đang tức điên, hắn ta lại thích thú cười khanh khách.
- Mày muốn biết sao, vậy thì nhớ bật loa ngoài lên nhé, tao cho mày mười giây để trò chuyện cùng người yêu này.
Nói rồi hắn đem điện thoại đặt xuống cạnh Phác Chí Huân, hai tay nâng người cậu lên liên tục thúc mạnh, đỉnh những cú thật sâu vào trong huyệt động, cố ý khiến Phác Chí Huân rên lên thật to.
- .. Mau.. mau dừng lại.. ư.. a.. làm ơn.. ha.. nóng quá..
Những tiếng rên rỉ xấu hổ chẳng thể ngăn lại liên tục thoát ra khỏi cuống họng, bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng Phác Chí Huân lại chẳng thấy ấm áp, thật nhục nhã, Phác Chí Huân muốn đem điện thoại tắt đi nhưng làm thế nào đây khi hai tay bị trói chặt.
- "Thằng khốn, mau thả Phác Chí Huân ra, tao thề sẽ giết chết mày!!"
- Thời gian của mày hết rồi, tao phải đi lấp đầy cái "miệng nhỏ" của người yêu mày đã, vậy đi, tạm biệt.
Hắn tắt máy, lại điên cuồng lao tới Phác Chí Huân, dày vò một lúc lâu rồi bắn hết vào bên trong cậu, hắn vươn người ngồi dậy, nhìn lên đồng hồ rồi nhìn xuống Phác Chí Huân, cởi trói cho cậu rồi hôn lên môi cậu một cái sau đó bước xuống giường.
- Cưng đừng nghĩ có thể trốn khỏi nơi này..
Hắn với lấy áo khoác ở trên ghế sofa, dừng lại một chút nhìn lên phía Phác Chí Huân đang cố vươn tay với lấy điện thoại bên cạnh, khẽ nhếch miệng cười rồi bước ra ngoài, lúc đi liền bỏ lại một câu rồi mới khóa ngược cửa.
- Trước khi nghĩ tới việc gọi cho hắn, cưng nên nghĩ xem mình có còn xứng đáng với hắn hay không, hẹn gặp cưng vào buổi tối, tạm biệt.
Câu nói của hắn hoàn toàn khiến tay của Phác Chí Huân khựng lại, thu tay về đặt lên lồng ngực, nước mắt trên khóe mi lại tiếp tục trào ra, cơ thể đau nhức rã rời nhưng làm sao đau bằng cái dằn vặt trong tim Phác Chí Huân bây giờ chứ. Phác Chí Huân không xứng đáng với Khang Nghĩa Kiện, không xứng đáng với tình cảm của Khang Nghĩa Kiện.
Phác Chí Huân hiện tại thật dơ bẩn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro