#44_Vương quốc của những giấc mơ
"Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ. Có một chàng quý tộc 'gật gù' tên Park Jihoon, vì chàng luôn có đôi mắt thâm quầng và ngủ gật ở bất kỳ đâu. Người ta gọi Park Jihoon là chàng trai của thi ca, vì trông chàng lúc nào cũng thực rầu rĩ
Chàng ấy là một người hào phóng. Một hôm, khi cho tiền một ông ăn mày, ông có hỏi vì sao chàng luôn buồn rầu thế
"Thật kinh khủng ông già ạ. Tôi luôn nằm mơ ác mộng đến nỗi không ngủ nổi" Jihoon phiền muộn nói, có ai nghĩ đến giấc mơ lại hành hạ bản thân mình thế đâu
"Thế thì thay vì sợ hãi, ngài hãy cầm bất kỳ thứ gì có giá trị trong giấc mơ của mình và nói 'Ước gì ta cũng có cái này', giấc mơ sẽ trở thành hiện thực" ông lão nói
Park Jihoon trở về, lòng tràn đầy nghi hoặc. Tối hôm đó, chàng mơ thấy một con hung dữ nhảy bổ về phía mình, thay vì chạy, chàng vẫn nhìn thẳng con ngựa, chạm vào nó và nói câu thần chú. Giấc mơ bỗng biến mất, lúc sáng Jihoon tỉnh dậy, thấy một chú ngựa ở đầu giường
Hôm sau, Jihoon nằm mơ thấy bị đè chết bởi một núi vàng. Chàng thì thầm câu thần chú. Sáng hôm sau, cả một sàn toàn tiền vàng nằm ngay dưới chân ( :) như vậy thì em cũng ước mình bị núi vàng đè chết)
Tối hôm sau nữa, khi chàng chuẩn bị đi ngủ, thì có một người lạ mặt chui ra từ ống khói. Người lạ mặt tự xưng là sứ giả của xứ sở giấc mơ và phàn nàn vì chàng có khả năng biến giấc mơ thành sự thật nên đã lấy đi nhiều của cải của vương quốc
"Đó là điều bù đắp cho ta, ta đã mơ ác mộng hàng bao năm trời" Jihoon nói
"Đó quả là một sai sót lớn, chúng tôi có thể để lại cho ngài con ngựa, tiền vàng và sẽ cung cấp những giấc mơ đẹp đẽ nhất cho ngài. Tuy nhiên ngài không bao giờ được phép lấy bất kỳ thứ gì của vương quốc đi nữa" sứ giả cau mày
Chàng ta đồng ý, thế là kể từ đó Jihoon có những giấc mơ vạn người mê. Những sân khấu lớn, những sự sủng ái mới, những sự tâng bốc. Những thứ đẹp nhất trên đời. Park Jihoon không bị mất ngủ hàng đêm nữa, kể từ đó, nụ cười quay trở lại trên môi chàng
Và Jihoon đã gặp thứ đẹp nhất, hoàng tử của những giấc mơ, Kang Daniel
Thế là chàng quý tộc từ chàng trai gật gù thành chàng trai tương tư
Một lần sau bao lần gặp gỡ, chàng quyết định là mình sẽ không phải nằm mơ thấy hoàng tử nữa, Jihoon nắm lấy tay Daniel và nói "Ước gì ta có được chàng"
Câu thần chú lập tức hiệu nghiệm, tất cả bỗng biến thành màu đen và cút xéo, Jihoon chẳng còn con ngựa và tiền vàng mà nhà vua giấc mơ đã cho, cũng chẳng còn mơ thấy những giấc mơ vàng, lộng lẫy, kiệu hoa và lời của người ái mộ nữa. Nhà vua đã giận dữ thu hồi tất cả khi Jihoon phạm vào quy ước"
"Dù ta không được như Đôn ki hô tê, nhưng ta có chàng" Park Jihoon mỉm cười mãn nguyện"
Khang Nghĩa Kiện gập lại cuốn chuyện nói "the end" rồi lại nhìn Phác Chí Huân vẫn còn hơi mơ hồ, khó hiểu nằm trên giường nhìn chằm chằm nó
Anh xoa xoa đầu cậu rồi hôn một cái vào má phấn nộn, ôm cậu vào lòng "Nào, giờ thì em đã chịu đi ngủ chưa?"
"Kiện, câu chuyện thật khó hiểu" Phác Chí Huân bĩu môi dụi dụi vào lồng ngực của anh
"Câu chuyện này là một phép ẩn dụ. Con ngựa là phương tiện, núi vàng là vật chất. Chàng trai bị stress vì chính giấc mơ của mình, vì rủi ro, vì tai ương đầu đời. Ông lão ăn mày đã khuyên chàng trai phải nắm bắt thứ gì giá trị dù cho bạn đau khổ. Cuối cùng, thay vì chọn con ngựa, núi vàng hay giấc mơ đẹp đẽ, cậu ấy lại chọn--" Khang Nghĩa Kiện nhìn con người đã ngủ say trong lồng ngực mình, cười cười vuốt ve khuôn mặt cậu
"Chúc em ngủ ngon"
_ _ _
Tớ trở lại rồi đây, xin lỗi vì khiến các cậu phải chờ đợi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro