Chap 26
Kang Daniel không biết vì duyên số gì mà rất được lòng các em mới vào trường yêu thích mặc dù trước giờ gu của anh đúng là thích kiểu nhỏ nhỏ một chút, dễ thương một chút nhưng chắc chắn không phải mấy cậu bé "cỏ non" này. Daniel vẫn thích mấy người lớn tuổi hơn.
Đại ý là cũng như những năm trước, cứ mỗi lần vào năm học mới là tên của Daniel lại được réo gọi trên cfs. Ở buổi họp câu lạc bộ sinh viên cũng thế giữa biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, Daniel lại vô tình va phải một ánh mắt
Nhìn cậu nhóc rất non, nói là học sinh cấp hai người ta cũng tin. Cậu nhóc còn rất thích cắn môi, những lúc cắn môi nhìn siêu dễ thương. Cánh môi của em ấy cũng rất đẹp, mô tả mơ hồ một chút thì là kiểu sáng chói đầy xinh đẹp.
Cậu nhóc tên Jihoon – Park Jihoon.
Ban đầu cũng chỉ là bạn bè, Jihoon hẹn Daniel đi ăn cơm, dạo bộ, xem phim. Lúc đó về cơ bản mà nghĩ thì cũng chỉ là một tên nhóc có vẻ ngoài khả ái không hơn không kém nhưng lâu dần mới biết đây đích thị là một "nhánh cỏ non" mà lại còn vô cùng non. Không phải do đủ tuổi mà năm nay thực ra mới có 17 chỉ vì học quá giỏi mà được tuyển thẳng vào đại học. Được rồi cứ coi như quan hệ tiền bối- hậu bối đi.
Vào một hôm,Daniel cũng không biết vì chuyện gì mà quên mất cuộc hẹn với thằng bé. Đại khái, hình như ờ, có lẽ là ừm... có thể là do câu chuyện của Seongwu hyung hấp dẫn quá hoặc là do rượu của hyung ấy thơm thật. Trong lúc Daniel vẫn nhâm nhi cốc rượu trên tay thì đột nhiên nhìn thấy cậu nhóc đứng ngay trước mặt. Mặt mũi cậu bé lúc đầu không hề có biểu lộ gì, sau đó thì mắt tròn xoe, Kang Daniel cảm giác bản thân nghe được tiếng nghiến răng ken két của thằng nhóc. Kì lạ, rượu thơm như thế mà tự nhiên nuốt không trôi, cứ bị nghẹn, căng mắt lên nhìn cậu bé tuyệt tình quay đầu bỏ đi. Lúc đó chẳng hiểu tại sao mà người lớn hơn khá hoảng loạn, rượu ngon bỗng chỉ thấy nhạt thếch như nước lã.
Daniel chợt nhớ lại ngày hôm trước thằng bé nói với anh hôm nay muốn cùng nhau đi thư viện, là do anh muốn tìm một quyển sách tài chính nhưng lại không nhớ nổi tên.
Kang Daniel đuổi theo đến ký túc xá Jihoon, trong phòng không có người, cậu nhóc ngồi bên giường, cúi đầu nhìn qua cửa sổ. Daniel bước qua, ngẫm nghĩ làm sao để giải quyết vụ này, không lẽ nói là quên thật à? Thế nào mà tự nhiên lại nghiêm trọng nặng nề như vậy?
Jihoon nghiêng đầu hướng về cửa sổ như không muốn nói chuyện với anh. Daniel, cái này, xin lỗi ờ, nhóc con có nói muốn uống rượu với anh... Anh thật sự thấy có lỗi, rõ ràng do bản thân ham vui mà quên hẹn, thật chẳng biết nói dối xong đến lúc bị lộ ra thì phải làm sao. Thế rồi cậu nhóc đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt chằm chằm nhìn Daniel một cách hung dữ, ánh mắt đó như đang muốn nói ha anh giỏi lắm, anh lại tiếp tục bịa chuyện à.
Mẹ ơi, Daniel hốt hoảng, đây là cái chuyện gì? Không phải chỉ là uống mấy chén rượu thôi sao? Thế nào mà lại giống như phạm phải tội tày đình vậy, dựa vào cái gì chứ?
Daniel nóng nảy nói: "Không phải chỉ..."
Lúc ba từ đó vừa thốt ra, cậu nhóc đột nhiên cụp mắt xuống, dùng lực cắn cắn môi, giống như là đang ủy khuất, oan ức ngập ngừng không dám nói. Daniel cảm giác một giây sau là cậu ấy khóc tu tu thành tiếng luôn rồi, bản thân đã làm ra cái chuyện gì thế này.
"À, anh... anh không để ý lại quên mất, xin lỗi mà. Anh mời em ăn cơm, hay là ăn gà uống bia nhá, có được không?"
Kang Daniel thật sự không hề quen việc đi dỗ người khác, từ trước đến giờ đều là người ta đi dỗ anh. Bởi vì toàn quen người hơn tuổi mà.
Cậu nhóc lại cắn môi, nhìn người lớn hơn chăm chú, sau đó từ từ mở miệng hỏi:
"Anh có thích em không?"
Daniel... như bị sét đánh, cứ giữ nguyên cái tư thế cúi cúi, khom khom lúc dỗ nhóc con mà hóa đá. Jihoon thuận thế duỗi hai tay ra vòng tay qua ôm chặt lấy cổ anh.
Daniel không phản ứng kịp.
Có thể là do cả hai gần nhau quá, gần nhau như thế... Không được không được, ấm áp quá. Daniel vừa muốn đứng dậy, mặt Jihoon liền sáp lại.
Áaaa, không được, làm sao giờ, làm sao...
Tay chân anh cứng đờ, Jihoon áp trán vào trán, trước mắt Daniel là một khoảng trắng mù mịt, chỉ nghe thấy nhóc con nói bằng một giọng ấm áp, mềm mại:
"Anh thích em đúng không!"
Daniel đang định nói không phải, không phải như thế đâu. Nhóc con ngay lập tức chặn họng:
"Nói dối sẽ bị sét đánh chết!"
...
Huhu quá là đáng yêu rồi!! Gặm "cỏ non" cũng được, Kang Daniel cam tâm tình nguyện ăn nhánh "cỏ" này. Bé ơi, người gì đâu mà dễ thương muốn chết, đến kiểu tỏ tình vờ giận dỗi quê mùa này cũng dễ thương.
"Ừ, anh thích bé con lắm!"
Thế là mặt ai kia ngay tức khắc đỏ lên, buông tay trên cổ người lớn hơn ra. Hết cúi xuống mân mê vạt áo lại nắm chặt tay như lấy dũng khí. Sau cùng mới chịu ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn như chứa cả dải ngân hà ở trong mà quyết tâm chỉ vào môi Daniel
"Em..em có thể hôn không?"
...
Kang Daniel chính thức xỉu dọc vì sự đáng yêu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro