
06
Q: Cậu đã làm gì sau khi phát hiện tâm ý của mình?
A: Làm vài chuyện ngu ngốc.
Trong giấc mơ hôm đó của Park Jihoon, vì lúc biểu diễn nhảy sai vũ đạo mà xếp hạng ngay lập tức rớt xuống, lọt ra ngoài top 11, không thể debut được. Cái loại cảm giác ước mơ của mình đã gần trong gang tấc nhưng làm thế nào cũng không bắt lấy được khiến cho Park Jihoon không thể thở nổi, sáng hôm sau mồ hôi lạnh ướt đẫm bộ đồ ngủ, trong lòng vẫn còn sợ hãi - một cơn ác mộng.
Cơn ác mộng ấy ảnh hưởng tới Park Jihoon rất lớn, giống như một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân Park Jihoon, cậu vốn cảm thấy mình như đang bước đi trên những phiến băng mỏng mà vô cùng thận trọng, cái cảm giác trong cơn ác mộng mà ước mơ đã gần sát vẫn trôi tuột đi như thế khiến cậu nghĩ tới mà run sợ cùng thất lạc, cậu tuyệt đối không dám, cũng không muốn trải qua một lần nào cả. Khát vọng to lớn của chàng trai mười tám tuổi lại nháy mắt lớn lên sau một đêm, trở lại bộ dáng bề ngoài mềm mỏng trong lòng cứng cỏi, từ từ bắt đầu xây dựng lại bức tường vô hình cao lớn kia.
Cậu sắp xếp lại các thực tập sinh trong ngoài bức tường ấy, lưu loát lại quả quyết, nhưng đến Kang Daniel lại cảm thấy khó khăn - cậu biết có lẽ mình không nên đem Kang Daniel đặt vào trong bức tường, nhưng lại không có năng lực đem anh đẩy ra khỏi ranh giới mà rõ ràng anh đã tiến vào. Kang Daniel Kang Daniel. Bốn chữ này làm nhiễu loạn tâm trí cậu, nhưng cho dù là như vậy, cậu vẫn vô thức vì bốn chữ này mà cảm thấy vui vẻ.
Park Jihoon thích Kang Daniel, điều này cậu rõ ràng hơn ai hết. Cậu thích nụ cười đẹp mắt của anh, thích nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, thích bờ vai 60cm, thích bàn tay với từng khớp xương rõ ràng, thích những bước nhảy vững vàng và tươi sáng, thích anh bảo rằng thần tượng là phải tự tin chuyện gì cũng phải làm tốt, thích bộ dánh anh luôn vô thức bật cười mỗi khi nhìn cậu, thích thói quen của anh dù có thể nào cũng sẽ chăm sóc cho cậu - Park Jihoon thích anh như thế. Những điều ấy khiến cuộc sống của cậu tuy nhỏ bé nhưng thực vui vẻ, đó là chuyện duy nhất trừ ước mơ ra có thể khiến Park Jihoon thực lòng cảm thấy vui thích.
Nhưng trừ mỗi bản thân Park Jihoon, sự vui vẻ này dường như chẳng người nào cần cả. Những nhà sản xuất quốc dân yêu thích cậu cũng không cần, chủ tịch công ty cậu cũng không cần, tổ chế tác chương trình cũng không cần, thậm chí ngay cả bản thân Kang Daniel, có lẽ cũng không cần, cậu nghĩ thế. Ý thức được cảm tình thầm mến bí mật này trừ mình ra không còn ai khác biết, cảm giác cô độc lẻ loi khiến cậu cảm thấy ủ rủ.
Chương trình đã gần kết thúc, mình có thể thành công debut sao? Daniel hyung có thể debut sao? Nếu như không thể cùng nhau debut, phần tâm tư này của cậu có thể nào không đợi kịp để thổ lộ cùng Kang Daniel rồi cứ thế không bệnh không thật mà biến mất. Nhưng coi như bọn họ sẽ cùng nhau debut thì liệu mọi việc sẽ tốt hơn sao? Bọn họ sẽ càng bị nhiều người chú ý hơn, sẽ có nhiều đôi mắt nhìn vào họ hơn, chỉ một bước đi sai lầm thôi sẽ ảnh hưởng rất lớn, trước không nói tới việc Kang Daniel sẽ đáp lại tâm ý của mình thế nào, ngay cả khi mọi chuyện đều đúng như kỳ vọng của cậu, vậy thì một năm rưỡi sau tách nhau ra thì lại phải làm thế nào bây giờ?
Thật ra, đối với cảm giác của Kang Daniel, Park Jihoon không sợ, chuyện thầm mến một người có gì đáng sợ chứ, rõ ràng là năm nhất trung học lúc mới biết yêu đã làm chuyện này, hôm nay Park Jihoon đã mười tám tuổi không có lý do gì để sợ cả. Chẳng qua là cậu không có khả năng ôm hy vọng đối với tương lai vô định, con đường cô độc phía trước tựa như mọc đầy gai nhọn, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ cái gì cũng nhìn không rõ, có lẽ nơi cuối con đường sẽ tiến vào cái chết, hết thảy đều chỉ kết thúc khi cậu trở về nhà, hoặc là cho phép một người nữa tiến vào mê cùng cùng cậu, quanh co khúc khuỷu cũng lại không tìm được lối ra, chỉ còn lại mình cậu mờ mịt.
Trốn tránh mặc dù đáng xấu hổ nhưng lại rất có ích, Park Jihoon nhớ những lời này, vì vậy cậu làm theo. Cậu không đi về phía Kang Daniel khi anh gọi cậu ăn cơm chung, cũng sẽ không giả vờ lỡ đãng nói chuyện phiếm với anh trong lúc nghỉ ngơi, cũng không canh lúc Kang Daniel đi qua phòng tập của họ mà đưa anh đồ uống.
Nhưng cậu vẫn sẽ len lén nhìn Kang Daniel, vẫn dời đi ánh mắt lúc Kang Daniel nhìn về phía cậu, vẫn sẽ vểnh tai lên khi nghe đám bạn cùng phòng nhắc tới team của họ, vẫn sẽ buồn bực khổ sở mỗi khi nhìn thấy đống băng gạc màu trắng quấn trên tay Kang Daniel.
Park Jihoon vẫn thích Kang Daniel, vẫn sẽ để ý đến anh, vẫn chú ý anh. Cậu cũng không trốn tránh sự thật rằng mình thích Kang Daniel, chẳng qua là trốn tránh tất cả những tiếp xúc cùng Kang Daniel, cứ như là tiếp nhận sự săn sóc của anh ít một chút, nghe những lời quan tâm của anh ít một chút, là mình có thể bớt thích anh đi một chút vậy.
Park Jihoon cảm thấy kỹ năng tự mình dối mình của bản thân ngày càng kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro