4.
Kể xong câu chuyện của mình, Park Jihoon mở to mắt, nhìn Kang Daniel nói: "Anh nên kể."
Kang Daniel bóp bóp khuôn mặt cậu: "Không có gì để nói. Đời người thất bại, bị người yêu vứt bỏ thôi..."
"Vậy anh hẳn rất buồn, người yêu rất quan trọng mà." Park Jihoon nghiêm túc khẳng định, "Lúc bố vừa mới qua đời, mẹ rất đau khổ."
"Không giống với bố mẹ cậu đâu." Kang Daniel bị đôi mắt ngập nước của cậu nhìn, không nhịn được tiến đến hôn cậu - dù bọn họ chỉ gặp mặt hai lần, dù bây giờ trông hắn lỗ mãng như đám học sinh cấp hai vậy: "Làm người yêu tôi đi."
Anh hôn đôi môi đầy vị biển của Park Jihoon với trái tim tràn đầy chân thành.
Người cá của tôi.
Nàng thơ của tôi.
Gót chân Achilles của tôi.
Park Jihoon môi lưỡi cùng hắn quấn quít, tựa như hôn không đủ vậy. Kang Daniel ôm eo cậu, thở hổn hển hỏi: "Cậu sao lại hô hấp tốt đến thế chứ?"
Park Jihoon dường như rất thích cảm giác môi lưỡi quất quít, liếm môi hôn lên nốt ruồi dưới đuôi mắt hắn: "Bởi vì tôi dùng tai để thở mà."
Lại hôn một cái, Kang Daniel cởi áo thun trên người ra, để lộ đường cong cùng bắp thịt cường tráng, tung người nhảy xuống biển.
Bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển, hắn mỉm cười nắm lấy bàn tay Park Jihoon đang mở rộng kia.
Tiên cá bé nhỏ của tôi.
Máy ảnh của Kang Daniel một lần nữa được lấp đầy, mỗi tấm đều là Park Jihoon.
Đang cười, đập nước, đỏ mặt khi hôn, nằm trên bãi biển, vùi trong ngực Kang Daniel lim dim ngủ, đuôi cá ngâm ở trong nước, chạy đua cùng cá nhỏ...
Park Jihoon rất ăn ảnh, mỗi một tấm ảnh đều tràn ngập sự tinh khiết xinh đẹp mà trên thế gian khó gặp được.
Kang Daniel vì thế mà bị cuốn hút.
Đây là bí mật riêng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro