Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Kang Daniel dùng một số tiền lớn, ở quán dãy trọ cạnh bờ biển thuê một căn nhà, hắn cải tạo một phòng ngầm nhỏ dưới đất thành phòng tối, dùng để rửa ảnh.

Sau khi thu xếp ổn thỏa hết thảy, hắn lại đi đến bờ biển đã gặp Park Jihoon, nhỏ giọng gọi, "Park Jihoon!"

"Jihoon à"

"Jihoonie!"

Gọi càng ngày càng thân thiết, càng ngày càng lớn.

"Tôi đến rồi!" Park Jihoon ló mặt lên phun ra một ít nước biển, kéo lấy ống quần Kang Daniel.

Hai người sóng vai ngồi trên phiến đá ngầm, thân mật dựa vào nhau nhìn tấm ảnh kia.

Park Jihoon đưa ngón tay ra, chọc chọc vào gương mặt trên ảnh: "Là tôi ư." Kang Daniel đem ảnh đi ép nhựa, ý đồ có thể để Park Jihoon giữ bức ảnh lâu hơn ít ngày.

Bờ vai thon của cậu trai trẻ đang ở trước mắt, giọt nước nhỏ từng giọt rơi xuống, sau đó lại nhanh chóng trượt xuống cánh tay trắng nõn rồi biến mất.

Thật khiến người ta suy nghĩ viễn vông, dụ người phạm tội.

Kang Daniel cởi áo ngoài ra, khoác lên người cậu, lúc Park Jihoon đưa mắt nhìn, hắn hỏi: "Lần trước cậu nói mẹ... Bác cũng là người cá sao?"

Park Jihoon mặc chiếc áo khoác to hơn mình rất nhiều, tay áo che khuất cả bàn tay. Cậu đưa mắt nhìn biển xa, nhớ lại chuyện đã từ rất lâu trước: "Không, bà ấy và bố đều là con người."

Lúc ấy nơi này còn là một thôn nhỏ chưa được khai thác, lúc ra biển, một đôi vợ chồng kết hôn đã hai mươi mấy năm vẫn không có con bị một cơn sóng lớn tập kích, thuyền bị hỏng không chịu nổi cơn sóng ngày càng mãnh liệt, bị đợt sóng gầm thét cuốn vào trong biển cả.

Cho tới bây giờ đều truyền lại rằng ngươi cá đã cứu bọn họ, mỗi tay kéo một người, khó khăn đem cặp vợ chồng kia đẩy lên bờ biển.

Người vợ tỉnh lại trước, cô nhìn chàng trai trẻ có đuôi cá ở trước mặt, bàng hoàng không thể tin. Người chồng so với cô thì trấn định hơn một chút, hành đại lễ đáp tạ, mang người vợ vẫn còn khiếp sợ rời khỏi.

Sau đó người vợ thường xuyên đến, đưa cho người cá chút bánh quy, chải đầu giúp cậu, dạy cậu nói chuyện, còn thay cậu đặt một cái tên.

Rốt cuộc có một ngày, Park Jihoon ôm lấy người phụ nữ kia, nhỏ giọng kêu: "Mẹ."

Người phụ nữ dùng đôi tay sần sùi ôm lấy người cá ở trong ngực, run rẩy đáp lại: "Con của ta-"

Người chồng đi tìm vợ nhìn thấy bọn họ ôm nhau, trầm mặc đưa cho vợ mình một bó hoa hồng đã gói kỹ.

Hôm nay đúng lúc là ngày bọn họ kết hôn được hai mươi lăm năm.

Người vợ gạt nước mắt, đem hoa hồng đưa cho Park Jihoon. Người cá quanh năm sống ở đáy đại dương lần đầu tiên nhìn thấy bông hoa xinh đẹp, cậu nắm thập chặt, lên tiếng gọi người đàn ông trầm mặc ít nói ấy: "Bố..."

Đáng tiếc sinh mạng con người có hạn. Còn chưa cảm thụ đủ tình thân, Park Jihoon đã rất nhanh lại chỉ còn một mình.

Về sau nữa thôn nhỏ được cải tổ, cao ốc thay nhau nổi lên, nhiều người lui tới. Park Jihoon xấu hổ lại sợ người lạ liền trốn vào vùng biển xa xa, không nổi lên nữa.

Cho đến khi cậu thấy được Kang Daniel.

Hoa mà bố và mẹ để lại cho cậu đã sớm bị nước biển ăn mòn, được Park Jihoon chôn ở phần bờ biển lần đầu tiên cậu có bố và mẹ.

Khát vọng đối với hoa hồng đã chiến thắng nỗi sợ của cậu, vì vậy sau rất nhiều năm, Park Jihoon lần nữa cất tiếng nói.

"Anh..."

"Có thể cho tôi hoa của anh không?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro