P10 Hề Hề Hề
Jihoon chuẩn bị đến Kang thị, hôm nay cậu mặc đồ mà hôm trước anh đã tự tay chọn cho mình.
Daniel quả là có mắt lựa đồ bộ nào chọn cũng vừa người Jihoon lại còn tôn lên vẻ đáng yêu của cậu trông muốn hôn một phát.
Đang chuẩn bị đi thì người hầu báo là có người muốn gặp cậu, cậu cảm thấy khó hiểu.
Từ khi cậu trốn khỏi nhà đến giờ người quen của cậu có ai biết cậu ở Kang gia đâu sao hôm nay lại có người đến tìm gặp cậu chứ.
Cậu rất sợ người của appa sẽ tìm đến và bắt cậu rời xa anh, không anh bên cạnh bảo cậu phải sống làm sao.
Jihoon dặn người hầu ra nói là cậu không có ở đây rồi co chân định chạy lên phòng trốn.
" Em định trốn đến khi nào đây Hoonie, cả hyung mà em cũng không muốn gặp sao? " cậu chưa kịp bỏ chạy thì anh đã bước vào.
" Chết mày rồi Jihoon ơi, hyung ấy sẽ bắt mày về nộp mạng cho appa cho mà xem... tiêu thiệt rồi, Niel ơi anh ở đâu về cứu Hoonie... " Jihoon lặng lẽ gào thét trong nội tâm chớ nào dám nói ra.
Jihoon xoay người lại, trưng ra bộ mặt không thể nào đáng yêu hơn được, bay đến bên cạnh Sehun vừa nói vừa bắn aegyo liên tục.
" Hihi Sehun hyung...lâu dòi em hỗng gặp hyung nha, nhớ hyung quá trời quá đất nhuôn "
Nói xong còn khuyến mãi cho Sehun một cái mi trên má ( Bé Niel mà thấy bé Hoon như này với người khác thì sao nhể....?).
Sehun tỏ ra giận dữ " Em đó, hư lắm. Có biết là bỏ đi như vậy rất nguy hiểm, có biết là hyung với appa đã lo lắng đi tìm em khắp nơi không hả đứa ngốc này "
Jihoon cũng không phải không biết mình sai " Nae...em biết lỗi của mình rồi "
Nhưng cậu thật sự không muốn appa gả mình cho một người mà mình không quen không biết lại không yêu thương gì, nhất là giờ đây cậu đã thật sự yêu Daniel mất rồi.
Jihoon nhào vào lòng Sehun mà khóc ngon lành, khiến anh hốt hoảng đẩy Jihoon ra, mắt cậu đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má.
" Hoonie...em...em sao vậy, hyung đâu có mắng em đâu chỉ tại hyung lo lắng cho em thôi mà. Nín đi "
Bảo bối nhà anh sao vầy nè, có bao giờ anh thấy cậu khóc đến thương tâm như vậy đâu. Hay là ở đây cậu bị tên khốn Daniel đó ức hiếp.
" Nín đi Hoonie, appa mà biết em khóc là không tha cho hyung đâu. Có phải ở đây em bị tên Kang Daniel đó bắt nạt hay ức hiếp gì không? Nín, nói hyung nghe xem hắn dám làm gì em, hyung đòi lại công bằng cho Hoonie "
Với cậu em này Sehun luôn phải đầu hàng, Jihoon từ nhỏ đã mất mẹ lại được cả nhà xem như bảo bối mà cưng nựng trên tay.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu rời khỏi tầm mắt anh lâu như vậy, lại còn ở với con người kia hỏi sao anh lại không có những phản ứng như vậy được chứ.
Cậu cứ im lặng mà khóc như vậy chắc anh điên mất.
" Híc...không phải...xin hyung đừng làm gì Niel...híc...em...đừng nói với appa là em đang ở Kang gia nha hyung...nha hyung, cũng đừng cho appa biết em đang ở đâu. Mặc dù em rất nhớ nhà và appa...nh...nhưng em không về đâu, appa hỗng có thương Hoonie nữa rồi...huhu "
Cậu khóc lớn hơn, khàn hết cả giọng. Trước kia, khi Jihoon đang học cấp 3 bị một bạn cùng lớp bắt nạt nói cậu là đứa mồ côi mẹ sau đó còn xé hết tập vở của cậu.
Về nhà Jihoon không nói gì tới ai mà cứ đi thẳng lên phòng không chịu ra ngoài, đến khuya thì sốt nhưng không chịu uống thuốc gì cả mà cứ im lặng.
Sehun thấy lạ nên cho người đi tìm hiểu thì mới biết mọi chuyện, đến khi Jihoon khỏi bệnh trở lại trường thì cậu nghe nói bạn cùng lớp kia đã bị đuổi học rồi.
Cậu cũng biết mọi chuyện là do Sehun hyung muốn bảo vệ cậu nhưng cậu không muốn Daniel của mình cũng bị Sehun hyung tìm đến như cậu bạn kia nha.
~~~~ Lại là mình đây, mình tên dải phân cách~~~~
" Kang tổng, đây là những thứ ngài cần "
" Được rồi, tôi đã cho người chuyển tiền vào tài khoản của cậu. Ra ngoài đi "
Đợi cho người kia bước ra khỏi phòng Daniel xoay người lại, cầm xấp tài liệu lên coi
Thì ra cậu là Park Jihoon con trai của chủ tịch ngân hàng Very Big lớn nhất Seoul, trong tài liệu còn ghi khi umma Jihoon mang thai cậu thì ông Woojin vẫn chưa biết và rồi do hiểu lầm nên ông bà phải xa nhau.
Đến lúc Park Jihoon nhận ra đó chỉ là hiểu lầm thì umma của Jihoon vì sinh khó nên đã qua đời.
Đến lúc đó ông mới biết ông và bà đã có con cùng nhau nhưng muộn rồi, ông mang Jihoon về Park gia chăm sóc và để bù đắp những sai lầm mà ông đã gây ra cho umma của con ông, đứa trẻ này từ nhỏ đã rất đáng yêu.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt to tròn, đen láy của nó thôi thì như bị mê hoặc vậy, cô bác trong Park gia đều bị nhóc con này mê hoặc hết thảy, ai cũng yêu thương Jihoon, ngay cả bà nội khó tính không thích umma Jihoon nhưng cũng không thể nào không yêu thương Jihoon được.
Duy chỉ có một số ít người trong gia tộc này vô cùng ghét bỏ sự có mặt của Jihoon trong Park gia.
Từ nhỏ Jihoon thiếu thốn tình mẹ nhưng lại được cả Park gia cưng chiều, yêu thương.
Cậu rất đáng yêu, không ra vẻ cao quý hay chảnh choẹ, Jihoon lại có bệnh mù đường nên bình thường rất ít khi ra khỏi nhà.
Đọc đến đây Daniel cảm thấy thật may mắn, nhờ cậu mù đường nên mới đi lạc, mới để anh gặp được cậu, nếu hôm đó anh không gặp được cậu, không đưa cậu về...
Cậu rơi vào tay kẻ khác...
Anh và cậu hai người xa lạ...
Thật sự anh không dám nghĩ tới chuyện đó.
Không lừa mấy mẹ nữa nhé đăng thật lấy may mai thi định kì. Ai đó chúc tôi may mắn một đi.
Kí tên: Áo Bung Chỉ cute \^0^/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro