Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Vài tháng trôi qua, Daniel và Jihoon cố gắng duy trì mối quan hệ của họ trong bí mật, đồng thời từ từ xuất hiện cùng nhau nhiều hơn trước công chúng. Tuy nhiên, áp lực của việc giấu giếm bắt đầu ảnh hưởng đến cả hai.

Một tối, sau buổi họp báo ra mắt phim mới của Jihoon, Daniel đón em ở hậu trường. Anh nhận thấy Jihoon có vẻ mệt mỏi và căng thẳng.

"Em ổn chứ?" Daniel hỏi, lo lắng.

Jihoon gật đầu yếu ớt. "Em chỉ hơi mệt thôi."

Khi họ về đến căn hộ của Daniel, Jihoon bất ngờ òa khóc.

"Em không chịu nổi nữa, hyung," Jihoon nức nở. "Em mệt mỏi khi phải giấu giếm, phải diễn trước mặt mọi người."

Daniel ôm Jihoon vào lòng, cố gắng an ủi. "Anh biết, anh cũng cảm thấy rất khó khăn. Nhưng chúng ta đã thống nhất rằng đây là cách tốt nhất, phải không?"

Jihoon đẩy Daniel ra, ánh mắt đau đớn. "Nhưng đến bao giờ? Em không muốn sống trong bóng tối mãi như thế này."

Daniel thở dài. "Jihoon-ah, em biết chúng ta không thể công khai ngay lúc này. Nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai chúng ta."

"Vậy sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu của chúng ta sao?" Jihoon hỏi, giọng run rẩy.

"Không phải vậy," Daniel phản đối. "Anh chỉ muốn bảo vệ em, bảo vệ những gì chúng ta đã xây dựng."

"Bảo vệ?" Jihoon cười cay đắng. "Hay là anh chỉ đang sợ hãi, hyung? Sợ đánh mất những gì anh có?"

Lời nói của Jihoon như một mũi tên xuyên qua tim Daniel. Anh cảm thấy tức giận trước sự bất công trong lời buộc tội của Jihoon.

"Em không hiểu gì cả," Daniel nói, giọng lạnh lùng. "Anh đã hy sinh rất nhiều cho mối quan hệ này. Anh đã luôn đặt em lên hàng đầu."

"Thật sao?" Jihoon đáp lại, nước mắt vẫn chảy. "Vậy tại sao em cảm thấy như mình chỉ là bí mật đen tối của anh?"

Lời nói của Jihoon như một gáo nước lạnh đổ lên Daniel. Anh không thể tin được Jihoon lại nghĩ về anh như vậy.

"Nếu em cảm thấy như vậy," Daniel nói, giọng run rẩy vì tổn thương và giận dữ, "có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây."

Jihoon nhìn Daniel, sốc và đau đớn. "Hyung... em không có ý..."

Nhưng Daniel đã quay lưng đi. "Em nên về đi. Chúng ta cả hai đều cần thời gian để suy nghĩ."

Jihoon đứng đó, nước mắt tuôn rơi, nhìn Daniel bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Em cảm thấy như thế giới vừa sụp đổ dưới chân mình.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong im lặng và đau đớn. Daniel và Jihoon không liên lạc với nhau, mỗi người đều chìm đắm trong nỗi đau và suy nghĩ của riêng mình.

Daniel đắm chìm trong công việc, viết nhạc đến khuya và tập luyện đến kiệt sức. Anh cố gắng không nghĩ đến Jihoon, nhưng mỗi giai điệu anh viết đều seem như một lời nhắc nhở về em.

Jihoon, mặt khác, struggling để tập trung vào vai diễn mới của mình. Em thường xuyên quên thoại, khiến đạo diễn phải ngừng quay nhiều lần. Đêm đến, em nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay lướt qua tin nhắn cũ của Daniel.

Một tuần trôi qua, rồi hai tuần. Cả hai đều cảm thấy trống rỗng, nhưng không ai dám là người chủ động liên lạc trước.

Trong một buổi phỏng vấn, khi được hỏi về mối quan hệ với các thành viên cũ của Wanna One, Daniel đã phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh khi nhắc đến tên Jihoon. "Chúng tôi vẫn là bạn bè tốt," anh nói, cảm thấy mỗi từ như một lời nói dối.

Jihoon, trong một sự kiện quảng bá phim, đã suýt bật khóc khi một phóng viên hỏi về tin đồn hẹn hò của em. "Tôi hiện tại chỉ tập trung vào sự nghiệp," em trả lời, giọng run run.

Mâu thuẫn giữa họ vẫn chưa được giải quyết, nhưng cả hai đều cảm thấy như đang mất đi một phần quan trọng của cuộc sống.

Một tối, khi Daniel đang ngồi trong studio, anh nhận được một tin nhắn từ Jisung, người anh thân thiết và cũng là cựu trưởng nhóm của Wanna One.

"Daniel à, có chuyện gì đang xảy ra giữa em và Jihoon vậy? Anh vừa gặp Jihoon và trông em ấy tiều tụy lắm. Em ấy không chịu nói gì, nhưng anh biết có điều gì đó không ổn."

Daniel đọc tin nhắn, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Anh muốn gọi cho Jihoon ngay lập tức, muốn xin lỗi và ôm em vào lòng. Nhưng rồi anh nhớ lại những lời Jihoon nói trong đêm họ cãi nhau, và nỗi đau lại trỗi dậy.

Anh đặt điện thoại xuống, không trả lời tin nhắn của Jisung. Thay vào đó, anh quay lại với bản nhạc dang dở, cố gắng dùng âm nhạc để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Trong khi đó, ở một góc khác của Seoul, Jihoon ngồi một mình trong căn hộ tối om, nhìn ra thành phố đang lấp lánh ánh đèn. Em tự hỏi liệu Daniel có đang nghĩ về em không, hay anh đã thực sự muốn kết thúc mọi chuyện.

Mâu thuẫn vẫn còn đó, nặng nề và đau đớn. Cả Daniel và Jihoon đều không biết làm thế nào để vượt qua nó, hay liệu họ có còn cơ hội để làm lành nữa không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro