22
danikang: minhyun? có đang ỉa không vậy?
hwangmang: không
danikang: may quá
hwangmang: đang đái
danikang: đmm
danikang: có chuyện rồi
hwangmang: chuyện gì bé
danikang: seongwu
hwangmang: à đm tao hiểu rồi
danikang: đm sao hay vậy
hwangmang: tao mẹ nó mà
danikang: giờ tao phải làm sao
hwangmang: chẳng phải tao bảo mày tự xử sao
danikang: đm tao tự xử được thì đã để yên cho mày đái rồi
hwangmang: hmmmm
danikang: hmmmm
hwangmang: mày thích nó không
danikang: tao hmmm đó giờ chỉ thích nó như bạn bè....
hwangmang: ờ ra vậy -_-
hwangmang: giờ nếu làm người yêu nó mày có cảm giác gì không
hwangmang: như ghê tởn, khó chịu, bất đắc dĩ...?
danikang: tao...không biết
hwangmang: đm dứt khoát đi không biết cl
hwangmang: mày với nó được cái đéo đứa nào thẳng thắn nói chuyện cả, toàn nhờ tao
danikang: ờ ._.
danikang: tao van xin mày giúp tao luôn đó hwang minhyun
danikang: chỉ có mày mới giúp được thôi
hwangmang: đm ghê vậy
danikang: tao không muốn seongwu buồn, nhưng lại chẳng biết cách làm nó vui
hwangmang: chấp nhận tình cảm nó là nó vui
danikang: nhưng mà...
danikang: tao không chắc nữa
hwangmang: mày ghê tởn à
danikang: không không!! chỉ là tao sợ tao không giỏi ăn nói í, tao dở cực về việc chăm sóc người khác
hwangmang: mày sợ người ta bảo mày ăn bám nó à
danikang: đm mày phán như thánh
hwangmang: úi xùi
hwangmang: ấy đợi tao tí nhé tao đi ỉa phát
danikang: đm hwang minhyunnn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro