Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

"Nghĩa Kiện ca, như cũ!"

Phác Hữu Trấn vừa vào quán ăn bình thường họ hay đi, tìm đến vị trí cạnh cửa sổ thường ngồi, liền hướng Khương Nghĩa Kiện dặn dò.

Khương Nghĩa Kiện biểu thị đã tập mãi thành thói quen, không đếm xỉa đến tư thế ngồi kiểu ông lớn của Phác Hữu Trấn, kéo Bùi Trân Ánh ngồi bên cạnh anh.

"Trân Ánh muốn ăn gì?"

Bùi Trân Ánh đang vì Khương Nghĩa Kiện và Phác Hữu Trấn quan hệ tốt như vậy mà không thoải mái, thấy Khương Nghĩa Kiện không thèm để ý Phác Hữu Trấn mà quan tâm mình, chút khó chịu trong nháy mắt liền biến mất.

"Em muốn uống trà sữa! Vị socola nhé!"

Bùi Trân Ánh trước giờ muốn uống, nhưng mà mẹ Bùi vẫn luôn không cho phép, lần này cuối cùng có thể uống mãn nguyện rồi!

Khương Nghĩa Kiện vừa nghe bao sữa nhỏ nhà mình muốn uống thứ không có dinh dưỡng, một cái chau mày cũng không có, nghĩ một chút chỉ là giữa việc sói nhỏ tức giận nghiêm trọng hay sức khỏe của sói nhỏ quan trọng hơn, Khương Nghĩa Kiện không một chút ngoài dự đoán của chúng ta, lựa chọn vế sau.

"Trân Ánh, trà sữa không dinh dưỡng, chúng ta uống những thứ khác!"

"Không muốn mà! Trân Ánh chỉ muốn trà sữa! Trà sữa socola!"

Bùi Trân Ánh vừa nghe liền mặc kệ, thật vất vả mới có thể uống trà sữa socola, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.

"Không cho phép!"

Khương Nghĩa Kiện cũng chính là đã hạ quyết tâm!

Thấy thái độ của Khương Nghĩa Kiện cương quyết như vậy, Bùi Trân Ánh biết không thể cùng Khương Nghĩa Kiện cứng rắn, đã vậy đành phải...

Phác Hữu Trấn và Phác Chí Huấn một bên xem trò vui, xem đến hăng say, thấy ngữ khí Khương Nghĩa Kiện đột nhiên cương quyết như thế, sợ hai người đánh nhau ngay tại chỗ, sợ đến nỗi Phác Hữu Trấn và Phác Chí Huấn đang muốn khuyên nhủ, thế nhưng sự việc phát triển lại ngoài dự liệu của bọn họ!

"Ca~ Trân Ánh chỉ muốn uống trà sữa thôi mà ~ chỉ một lần này thôi có được không?"

Đột nhiên lại làm nũng khiến cả ba người trở tay không kịp, Phác Hữu Trấn và Phác Chí Huấn đờ đẫn nhìn một Bùi Trân Ánh bộ dáng bất thường!

Kinh ngạc nhất là Phác Chí Huấn, cậu vừa mới gặp qua bộ dáng lạnh lùng lúc tự giới thiệu hồi sáng nay của Bùi Trân Ánh, chỉ trong một buổi sáng, cái người này cũng đừng thay đổi quá lớn như vậy có được không!

Mà Khương Nghĩa Kiện vừa trải qua mỹ nhân kế lại càng không nhúc nhích, bạn muốn nói anh có định lực tốt! Xin lỗi, trường hợp này thật không phải như vậy!

Anh lúc này đang đắm chìm trong thanh âm làm nũng mềm mại của Bùi Trân Ánh.

Nhưng là dáng vẻ bất động của anh làm cho 3 người còn lại hiểu lầm!

Phác Hữu Trấn: Tên răng thỏ đẹp mã thật là! rõ là vừa trải qua sự mê hoặc rồi mà vẫn vậy.

Phác Chí Huấn: Không hổ danh là thần tượng của mình, đến như vậy mà đều vẫn ngồi yên.

Bùi Trân Ánh: Tại sao ca không có phản ứng gì vậy, chẳng lẽ không có tác dụng?

Bùi Trân Ánh cắn cắn môi.

Bùi Trân Ánh: Bằng bất cứ giá nào! Vì trà sữa socola thân yêu của mình!

Khương Nghĩa Kiện mới từ trong cái sự làm nũng kia hoàn hồn, đang muốn đáp ứng tiểu gia hỏa, ai dè tiểu gia hỏa bên cạnh bỗng chốc dựa sát vào, hơi thở thoáng cái ùa đến trên mặt Khương Nghĩa Kiện, ngưa ngứa, thế nhưng Khương Nghĩa Kiện lại rất thích.

"Ca~ anh đáp ứng sói nhỏ đi mà ~ tối nay về nhà sẽ thưởng cho anh ~ nụ hôn độc nhất vô nhị của sói nhỏ, nha~"

Khương Nghĩa Kiện ngây ngốc cả người, anh cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu liên tục là câu nói sau cùng của Bùi Trân Ánh xoay vòng vòng.

Khương Nghĩa Kiện: Nụ hôn độc nhất vô nhị của sói nhỏ! Nụ hôn của sói nhỏ! Hôn!

Khương Nghĩa Kiện ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Bùi Trân Ánh, ánh mắt không tự chủ hướng tới phiến môi mỏng mỏng mà nhìn ngắm, nhớ lại nụ hôn buổi sáng ngày hôm nay, mang tai dần dần đỏ lên!

"Ca~"

Một tiếng "ca" này của Bùi Trân Ánh trăm chuyển ngàn hồi, thanh thanh gọi vào tận trong tim Khương Nghĩa Kiện.

"Thành giao! Trân Ánh không được phép nuốt lời!"

Bùi Trân Ánh tuyệt không có nghĩ ra, thực ra vốn dĩ có thể không cần hi sinh sắc đẹp, thế nhưng mà . . .

Phác Hữu Trấn và Phác Chí Huấn đều sợ ngây người, phát sinh chuyện gì rồi? Vì sao lại đáp ứng rồi! Đừng nói là vì sắc đẹp mà lung lay rồi chứ!

Hiện tại điều hai người bọn họ muốn biết nhất chính là: Bùi Trân Ánh rốt cuộc đã nói gì với Khương Nghĩa Kiện! Vì sao nhận được sự đồng ý rồi? Thật muốn biết gần chết á!

Lúc này nội tâm Phác Hữu Trấn và Phác Chí Huấn đều có một gã tí hon phiên bản thu nhỏ của mình, đang cắn khăn tay nhỏ mắt rưng rưng lệ nhìn về phía Khương Nghĩa Kiện, mặt tràn đầy vẻ cầu được biết sự thật! Khẩn cầu được nói cho nghe! Cậu không nói tôi liền khóc cho cậu xem!

Nhưng Khương Nghĩa Kiện là ai, anh có thể đơn giản nói cho bọn họ biết rằng con sói nhỏ nhà anh sau khi về nhà sẽ phải hôn anh sao? Đáp án là không thể nào, không đếm xỉa đến 2 người trước mặt, dịu dàng xoa xoa đầu Trân Ánh. Mặt mày rạng rỡ đi đến trước quầy chọn món ăn.

Thẳng đến khi bóng dáng Khương Nghĩa Kiện đã đi khuất bọn họ mới tập thể đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Trân Ánh.

"Trân Ánh à ~ em đã nói gì với tên răng thỏ đó? Làm cho nó thay đổi chủ ý mà sảng khoái như vậy?"

Cái giọng nói của bà ngoại sói này, Phác Hữu Trấn cậu là muốn làm bộ dạng nói thầm sao.

Phác Hữu Trấn biết Khương Nghĩa Kiện một khi đã quyết định thì mười con bò cũng không kéo lại nổi, thế mà Bùi Trân Ánh lại thành công, Phác Hữu Trấn thực sự quá tò mò!

Bùi Trân Ánh ngạo kiều quay đầu, không nhìn Phác Hữu Trấn, biểu thị em không nói cho anh đâu!

Phác Hữu Trấn muốn điên rồi, các người đều ngạo kiều cái gì!!!

Phác Chí Huấn ở một bên giúp Phác Hữu Trấn hít thở bình tĩnh, sợ hắn quá mức kích động, bỗng chốc thở không nổi ngã ra đây thì biết làm sao!

Ăn cơm trưa xong, bốn người lại vui vẻ quay về trường học, Bùi Trân Ánh một tay đang cầm trà sữa socola, một tay bị Khương Nghĩa Kiện nắm.

"Ca! Buổi chiều nhớ tới đón Trân Ánh về nhà nha!"

"Đương nhiên!"

Khương Nghĩa Kiện đương nhiên sẽ đến đón, bởi vì em ấy là Bùi Trân Ánh! bởi vì tối hôm nay về nhà có thịt ăn!



Ca ca! Trân Ánh muốn uống trà sữa cả đời!

Ca ca sẽ mua trà sữa cho Trân Ánh cả đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro