Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1



Hình ảnh của Bùi Trân Ánh lần đầu tiên gặp mặt, Khương Nghĩa Kiện đến nay vẫn còn nhớ rõ.

Lần đó là vào một buổi chiều, trời xanh rất xanh, mây trắng rất trắng, ánh mặt trời rất xán lạn, Khương Nghĩa Kiện ... rất oanh liệt.

Là một học sinh từ lớp năm được thăng cấp lên lớp sáu, Khương Nghĩa Kiện có thể nói là một học sinh 3 tốt vô cùng thỏa đáng.

Trông thấy chó nhỏ bị bỏ rơi ven đường, tâm tình sẽ ngập tràn thương cảm mà mang về nhà. Thấy người già cả sẽ dìu qua đường. Bạn học có gặp khó khăn, cứ nhờ vả anh nhất định sẽ đáp ứng. Thầy cô giáo cần giúp đỡ, anh sẽ tranh làm giúp. Mẹ làm việc nhà, cũng sẽ đi hỗ trợ.

Thế nhưng... học sinh 3 tốt thì thế nào, lên lớp sáu tiểu học rồi, không phải đều vì gần đến kì thi mà cố gắng sao.

Lúc mẹ Khương còn đang trong phòng bếp làm cơm tối, Khương Nghĩa Kiện vẫn đang nhíu mày làm bài, chuông cửa vang lên...

"Nghĩa Kiện à! Con đi mở cửa đi , mẹ đang bận!"

Đang chiến đấu với đống bài tập, mẹ Khương vừa nói xong, người nào đó vốn đang ngồi trước bàn học trong phòng, trong nháy mắt chỉ còn lại bài tập với bút.

Đinh  ~ đinh  ~

"Chờ một chút ~ "

Giọng nói của thiếu niên 12 tuổi, vẫn còn là thanh âm ngọt như sữa lại mềm mềm nhu nhu.

Tại giây phút mở cửa, Khương Nghĩa Kiện bất động.

Tại sao lại như vậy? Bởi vì anh đang cùng với tiểu lang trước mặt mắt đối mắt a~

Không! Không đúng, không phải tiểu lang, mà là tiểu Trân Ánh của chúng ta.

"Ca ca, chào anh!"

Thanh âm của bé sói nhỏ rất mềm mại, so với anh còn muốn ngọt hơn, như ăn vào một miếng bánh mật, làm cho trái tim Khương Nghĩa Kiện tan chảy.

Trời xanh rất xanh, mây trắng rất trắng, ánh mặt trời rất xán lạn, Khương Nghĩa Kiện —— động lòng!

"Ca ca... Ca ca..."

Bùi Trân Ánh cảm giác rất kỳ quái, người ca ca này không biết nói sao?

"Ca ca, anh... không biết nói sao?"

Nghe thấy mình bị con sói nhỏ này hiểu lầm là câm điếc, chuyện này khiến Khương Nghĩa Kiện sao có thể chịu được, ho nhẹ một tiếng. Cố ý đem thanh âm đè thấp, nghĩ như vậy sẽ thành dáng vẻ người lớn.

"Chuyện... em có chuyện gì không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Nghĩa Kiện liền hối hận, bởi vì thanh âm rất kỳ quái, không có êm tai như anh nghĩ.

"A! Thì ra ca ca có thể nói a! Hù chết Trân Ánh rồi!"

Tiểu Trân Ánh rất vui vẻ, tiểu ca ca xinh đẹp trước mặt mình không phải bị câm nha.

"Anh có thể nói, em có chuyện gì không?"

Quả nhiên, vẫn là dùng thanh âm tự nhiên của mình là dễ nghe nhất.

"A a! Em là hàng xóm mới chuyển tới, mẹ bảo em đem quà sang tặng."

Nhận ra câu hỏi của ca ca xinh đẹp, tiểu Trân Ánh ngơ ngác gật đầu, mới phản ứng được nhiệm vụ mẹ giao cho mình.

Khương Nghĩa Kiện hướng tầm mắt theo tia nhìn của sói nhỏ, quả nhiên ở bên chân cậu có một cái hộp.

"Đây là một mình em mang tới được sao?"

Không nên trách Khương Nghĩa Kiện kinh ngạc, cái hộp này chính anh mang còn rất khó khăn, con sói nhỏ trước mặt này có bản lãnh như vậy sao?

"Dạ! Trân Ánh rất lợi hại nhé~ một mình mang tới được đó"

Khương Nghĩa Kiện lúc này mới nhìn đến trên trán sói nhỏ có một tầng mồ hôi mỏng.

Khương Nghĩa Kiện một tay cầm hộp, một tay kéo tay của sói nhỏ đi vào nhà, dùng chân đóng cửa lại.

Trình tự phức tạp như vậy, Khương Nghĩa Kiện trong nháy mắt liền hoàn thành, thế cho nên tiểu Trân Ánh còn không có phản ứng kịp, người đã vào trong nhà.

"Em chờ một chút, không cho phép lộn xộn~ ".

Đem tiểu lang đặt ở trên ghế sa lon, giao phó xong, chạy vào phòng bếp.

"woa woa,... Ca ca chạy thật nhanh!"  Tiểu Trân Ánh vừa ngoan ngoãn vâng lời Khương Nghĩa Kiện đã không còn thấy cái bóng của anh đâu, không khỏi cảm thán.

"Nghĩa Kiện, là ai thế, sao lại lâu như vậy?"

 Mẹ Khương thấy con trai nhà mình hấp tấp chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra sữa tươi mà mình thích uống nhất.

"Mẹ, là hàng xóm mới dọn tới, mang quà sang tặng"

"Là..."

Mẹ Khương chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, Khương Nghĩa Kiện liền biến mất, lời muốn nói cũng theo đó mà nghẹn lại nửa đường.

Chờ Khương Nghĩa Kiện quay về đến đại sảnh, sói nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi, một đôi chân nhỏ ngắn ngủn ở trên ghế sa lon đung đưa đung đưa, cực kỳ dễ thương.

"Này, em uống sữa đi"

Sói nhỏ đang đánh giá căn nhà, tầm nhìn nhìn đột nhiên xuất hiện ca ca và một lọ sữa tươi, cười vui vẻ.

Đôi mắt cũng xem như là to, bởi vì cười mà cong thành đôi trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.

"Em tên là Trân Ánh đúng không?"

Sói nhỏ đang uống sữa tươi mà Khương Nghĩa Kiện thích nhất, cũng làm cảm giác đạt được thành tựu tràn đầy, anh muốn cùng sói nhỏ trò chuyện nhiều hơn.

""Dạ, Trân Ánh tên là Bùi Trân Ánh ạ! Mẹ với ba cũng gọi em là Trân Ánh ~ "

Thanh âm của sói nhỏ rất êm tai, thật khiến người ta không nhịn được muốn bảo vệ cậu.

Miệng tiểu Trân Ánh hơi nhỏ, có một chút sữa tươi theo khóe miệng chảy xuống, Khương Nghĩa Kiện nhìn thấy, vội dùng tay lau. Tiểu Trân Ánh cảm thấy xúc cảm nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn vị ca ca đột nhiên cách mình rất gần, mắt thoáng cái rơi vào một mảnh trời đầy sao, thật đẹp, đẹp đến mức Trân Ánh vẫn chưa thể phản ứng lại, cậu bây giờ cùng vị ca ca mới quen này khoảng cách thật quá gần.

Khương Nghĩa Kiện cũng cảm thấy ánh mắt của tiểu Trân Ánh có một ma lực, khiến anh mê muội, khiến anh trầm luân.



Anh là ca ca của em, anh bằng lòng.

Anh bảo vệ em, anh bằng lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro