Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MỘT - NICK 2


Thức dậy vào sáng hôm sau bởi tiếng chuông báo thức của Charlie - em ấy luôn đặt âm thanh là một tiếng bíp kinh khủng mà tôi không thể bỏ lơ được thay vì mấy bản nhạc như tôi thường làm. Dù thế, cùng thức giấc bên cạnh Charlie chắc chắn tốt hơn bất kỳ cách thức nào khác. Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nữa. Chiếc giường của tôi luôn hơi lạnh mỗi khi em ấy không nằm đây.

Charlie vẫn khăng khăng rằng hôm nay em ấy phải đi học vì ôn tập ở nhà làm em ấy cảm thấy tệ, vì vậy em ấy bắt tôi phải dậy lúc bảy giờ sáng để chở em ấy đi. Mặc dù tôi có thể đến trường để ôn tập, nhưng ý tưởng cố gắng ôn tập vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ khiến tôi chỉ muốn đốt hết mấy ghi chú ôn tập của mình, và dù sao cả hai chúng tôi đều làm bài tập ở trường khi chúng tôi cùng nhau.

Tôi mở mắt ra để thấy người đang cựa quậy. Một tia nắng xuyên qua ngực em ấy từ khe hở trên rèm cửa, ngay cả khi tôi vẫn còn đang ngủ say, tôi đột ngột nhận được một yêu cầu khác rằng muốn chụp một bức ảnh về em ấy. Sau đó, tôi nhớ rằng tôi đã sử dụng hết cuộn ảnh vào chiều hôm qua, và dù sao thì tôi cũng đã đưa một trong số bức về dáng ngủ của em ấy vào đêm qua, nhìn người đang cuộn tròn trên giường sau khi tôi đi lấy một cốc nước.

Charlie lăn người để tắt báo thức, sau đó trèo qua người tôi để ra khỏi giường - giường của tôi nằm dựa vào tường - nhưng khi anh ấy làm vậy, tôi trượt tay quanh eo anh ấy và kéo anh ấy xuống trên người mình. Anh ta thốt lên một tiếng ngạc nhiên và sau đó là một tiếng cười nhỏ, giọng vẫn còn ngái ngủ. "Em phải đi tắm—"

"Không, ở lại đây."

"Em không thể, em sẽ ngủ lại mất."

"Đừng đi học."

"Nick!"

"Ở đây với anh đi."

"Em không thể, em phải... em cần đi ôn tập mà."

"Mm, tốt thôi." Tôi nới lỏng cánh tay của mình để Charlie có thể tự vật mình ra khỏi chúng. Ngay sau khi em ấy đi, chiếc giường lại lạnh lẽo và trống rỗng. Nó thực sự là khá ngu ngốc. Tôi ngủ một mình hầu hết thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro